Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

đ. cmnr. .... và những gì tương tự như thế...

Mình rất muốn viết một bài về vấn đề này. Và giờ là lúc thực hiện nó.
Những chữ này, từ này là những gì mình đã không hoặc rất ít dùng đến cho đến ngày hôm nay. Người ta bảo càng lớn càng hư và trường hợp này đúng là như thế. Càng lớn càng dùng đến nó nhiều.
Vì sao ư? Vì càng bị cấm càng muốn phá rào. Vì càng lớn thì càng ức chế nhiều. Vì những thứ trên thì có khả năng giảm tải ức chế theo một cách nào đấy... xả ra, phá rào thì cũng là một cách giải tỏa ức chế mà.
Sao nữa ư? Vì xung quanh ta người ta cứ ào ào dùng nó. Công khai cũng như không công khai. Và nó phần nào cứ tự nhiên ngấm ngấm vào đầu óc ta và ta bật ra nó một lúc nào đó, vô thức và hoàn toàn tự nhiên.
Rồi. Vậy thì ta nghĩ gì về nó, vào lúc này đây khi ta thực sự nghĩ về nó và tự hỏi bản thân liệu rằng có thực sự cần đến sự tồn tại của những thứ đấy trong cuộc sống của ta không?
Mình không phải là một đứa dịu dàng, thùy mị. Mình càng không phải là một đứa được giáo dục đến nơi đến chốn là nên nói gì, nên nói như thế nào, trong tình huống này thì nói gì, trong tình huống khác thì nói gì... Không có công thức có sẵn trong đầu để mà có thể áp dụng lúc tình huống xảy ra. Vì thế thường thì ta phản ứng theo lối mà ta suy nghĩ, theo cách mà ta tự nghĩ ra. Có lúc thì nó phù hợp, có lúc lại không. Và hiển nhiên một điều là mình bị ảnh hưởng rất nhiều từ môi trường xung quanh. Nghe gì thì nhắc lại như thế. Và hậu quả là như thế đấy.
Vì thế mà thực sự nhiều lúc mình cần đến nó. Thực sự cần. Không có nó là không được.
Nhưng có những lúc, như lúc này đây, lại tự ngồi và hỏi bản thân xem mình cần nó để làm gì?
Không trả lời được. Mà nếu có thì câu trả lời chỉ có thể là: có những lúc tự dưng thấy cần nó, thế thôi.
-------------
Câu chuyện sẽ không chỉ kết thúc ở đây vì hôm nay mình đã xem một chương trình trên tv, Ngôi sao ước mơ của VTV6. Chương trình về VĐV Trương Minh Sang, thể dục dụng cụ.
Một anh chàng sinh năm 82 đẹp trai, giọng nói dễ thương và có nhiều ước vọng lớn lao và có ý nghĩa.
Nhưng điều đặc biệt của anh ấy với mình chính là ở chỗ một chữ duyên với những gì mình đang suy nghĩ.
Anh Sang kể chuyện hồi bé, một cậu bé con sống cùng gia đình trên vỉa hè Sài Gòn, bán kẹo cao su cùng lũ bạn mà trong đó có những kẻ không hề vô tư với những âm mưu ăn cắp vặt, lôi kéo, dụ dỗ, chửi thề..., cuộc sống hỗn loạn với một đứa trẻ. Nhưng nó thật may mắn, thật sự may mắn vì có những người đã kéo nó lại, giữ cho nó tránh xa những thứ hỗn loạn đó, bảo nó rằng: không bao giờ được chửi thề, sống thành thật và chăm chỉ. Người đó là mẹ nó, là chị nó, là người cha đỡ đầu.... Và giờ thì anh ấy đã trở thành một người yêu gia đình, yêu cuộc đời, sống chăm chỉ luyện tập và thi đấu, quan tâm đến xã hội... Một thành công đấy chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét