Trả lời lại cho những trả lời... Có những lúc thấy thật chạnh lòng và
bất lực. Chạnh lòng vì có khi vô tình thôi nhưng những gì là tâm huyết,
là lý tưởng của bản thân mình bị xúc phạm. Bất lực là vì có lẽ cũng vì
vô tình thôi nhưng ý kiến của mình đã bị hiểu sai. Có thể trong hoàn
cảnh mọi thứ đều nhạy cảm như thế này nên ý kiến của mình nó lạc dòng
dư luận nhưng mình vẫn muốn nói. Có những thứ là nỗ lực, là tâm huyết,
là lý tưởng của người này nhưng người khác lại không coi nó ra gì. Vì
sao ư? Có lẽ nào do thời đại này mọi thứ đều phải thực dụng và lý tưởng,
tâm huyết kia nó trở nên viển vông quá và mọi người khó có thể tin nó
là sự thật ư?
Trong công việc hàng ngày
mình cũng thấy điều đó. Cũng là những con người trẻ như nhau. Nhưng có
người miệt mài, chăm chỉ làm việc và cũng có những người nghĩ rằng làm
vậy là đủ rồi. Người thì tiếc từng phút, thấy một ngày 24h là không đủ.
Người thì thấy sao ngày quá dài, không nghĩ ra việc gì để làm. Đấy là
lớp trẻ. Những người mới bước chân ra với cuộc đời sóng gió và còn đang
loay hoay tìm kiếm hướng đi cho bản thân.
Mình cũng là một
trong số những người mà bây giờ hay được gọi là "giới trẻ" như thế. Lúc
ra trường với tấm bằng đại học trong tay, bốn năm trời học hành rồi mơ
mộng và giờ bước ra với cuộc đời vẫn đầy ngơ ngác. Làm gì đây? Để mà xác
định cho mình một mục đích cho cả cuộc đời không phải là dễ. Có những
người bạn mình chỉ đơn giản là kiếm một công việc với mức lương họ chấp
nhận được, sau đó thêm vài tuổi, công việc ổn định thì xây dựng gia đình
và phấn đấu lo cho gia đình. Đó là một xu hướng chiếm đa số và đáng
hoan nghênh. Cũng có những người không chấp nhận sự "bình thường" như
thế. Họ khát vọng những vị trí cao trong xã hội và cũng phấn đấu vươn
lên không ngừng. Điều đó cũng rất đáng trân trọng. Vì sao ư? Vì tất cả
họ đều tìm được mục đích của cuộc đời và biết nỗ lực, phấn đấu vì nó.
Còn
bản thân mình thì sao? Mình cũng băn khoăn chán chê, nghĩ ngợi mãi rồi.
Mình đang có gì trong tay và mình có thể làm được gì với những công cụ
ấy? Mình có tuổi trẻ. Mình có tri thức và mảnh bằng CNSH trong tay. Và
mình cũng có một cơ hội, một công việc đúng chuyên môn. Vậy thì mình sẽ
nỗ lực hết mình với những gì mình có để sống có ích cho đời.
Thế
hệ đi trước mình, bố mình làm nghề y, cô mình là y tá, rồi những đồng
nghiệp của mình, các cô các chú đi trước đã làm những gì mình đều có thể
quan sát và nhận thức được. Mình biết những gì đáng trân trọng và mình
đang có cơ hội để thực hiện điều đó vì thế mình sẽ cố gắng đến cùng.
...
Tháng này có nhiều sự kiện xảy ra với cộng đồng xã hội, những sự kiện
buồn. Nhưng mình bỗng nhận ra một điều: Những gì mình có trong tay, tuổi
trẻ và kiến thức, có thể giúp ích cho xã hội nhiều đến thế nào. Và giờ
thì mình mới hiểu rõ hơn ý nghĩa công việc của những người đồng nghiệp
thế hệ trước. Mình hiểu mình phải làm gì và có thể làm gì và cần cố gắng
hơn. Không phải vì cái đích là đáng trân trọng mà là vì thực tâm mình
nhận ra đấy là việc mình phải làm và có thể làm được. Và vì nó tốt cho
tương lai chính những đứa con của mình.
Và
những ngày qua mình cũng nhận ra một điều khiến mình càng không thể
quên lời thầy cô đã dạy từ khi còn lớp 7, lớp 8, tập viết những câu văn
nghị luận đầu tiên: Viết cho ai? viết để làm gì? Quả thật mình không có
đủ năng lực để trở thành nhà báo hay nhà lãnh đạo. Nhưng mình cũng đủ
nhận thức để hiểu những gì xã hội đang và sẽ phải gánh chịu do những dư
luận trái chiều hỗn loạn. Từng cá nhân hoang mang sẽ khiến cả xã hội
hoang mang. Giờ mọi thứ quá thoáng, quá nhanh trong khi thần kinh con
người lại yếu đi nên nhiều khi người ta cứ phát ngôn mà không lường hết ý
nghĩa những lời họ nói. Kể từ những người bình thường cho đến những
người có trách nhiệm là phát ngôn viên chính thức của các tổ chức có
thẩm quyền đều bị sự nhanh nhạy vượt trội của thông tin cuốn đi mà không
kịp định thần. Trước đây hiện tượng này mình có biết, có nhìn thấy
nhưng chưa bao giờ cảm nhận nó rõ như lần này. Hệ lụy của xã hội thông
tin. Mình phải cảm ơn nó vì nhờ thế mình mới có cơ hội bày tỏ với nhiều
người như vậy. Nhưng mình cũng thấy cần phải tỉnh táo hơn khi sống trong
xã hội thông tin này.
Bản thân mình cần rút kinh nghiệm. Và giờ
đây mình ước con mình sau này có thể giỏi trong ngôn ngữ để trở thành
một nhà báo có lương tâm thì tốt biết mấy.
-----------------------------------------------------
Xin
rất cảm ơn anh đã bớt chút thời gian đọc những ý kiến của tôi. Nhưng
tôi cũng xin chia sẻ một chút thế này. Tôi viết những dòng này với mục
đích muốn tất cả mọi người hãy bình tĩnh mà xem xét sự việc và không nên
có những lời lẽ gây xáo động dư luận không cần thiết. Về trách nhiệm
của các cơ quan chức năng, của bộ trưởng bộ y tế, của cơ quan y tế địa
phương, của nhà sản xuất vắc xin hay của cá nhân các cán bộ y tế có liên
quan tôi thực lòng không dám lạm bàn và cũng không có ý ngụy biện hay
thanh minh gì.
Tôi chỉ xin anh cân nhắc lời nói mà thôi. Vì theo
hiểu biết của tôi thì Sốc phản vệ gây nên là do đáp ứng của kháng nguyên
(ở đây là vắc xin viêm gan B) và hệ miễn dịch cơ thể (cá thể từng người
sẽ có sự đáp ứng khác biệt). Vì vậy cho dù có kết luận cuối cùng của vụ
việc rằng nguyên nhân là do sốc phản vệ thì anh cũng không thể kết luận
rằng là hoàn toàn lỗi do vắc xin. Thưa anh, theo ý hiểu của tôi thì bài
viết của anh ở trên nói rằng lỗi do vắc xin và lỗi do những nhà sản
xuất vắc xin Việt Nam. Đây chính là nguyên nhân khiến tôi phải viết phản
hồi lại. Vì tôi thấy cần có một sự công bằng với những nhà khoa học và
những người lao động đã nghiên cứu sản xuất ra vắc xin viêm gan B tại
Việt Nam. Thưa anh, họ là những người đóng góp cho y học dự phòng của
Việt Nam và họ đáng được trân trọng. Khi vắc xin được cấp phép đưa ra
thị trường thì phải vượt qua rất nhiều kiểm nghiệm nghiêm ngặt, cho dù
sản xuất ở Việt Nam hay ở bất cứ đâu cũng vậy mà thôi. Nhất là vắc xin
được sử dụng trong chương trình Tiêm chủng mở rộng thì không chỉ chịu sự
kiểm soát của chính phủ VIệt Nam mà còn có cả các tổ chức khác như WHO
nữa. Vì vậy, họ không thể làm việc vô trách nhiệm được thưa anh.
Ngoài
ra, ở đây không có gì là ngụy biện cả. Tôi chỉ nói dưới cách nhìn khoa
học mà thôi. Sốc phản vệ là điều không ai mong muốn và không phải có thể
kiểm soát hết được vì nguyên nhân là do sự tương tác giữa kháng nguyên
và cơ thể. Cá thể mỗi người là khác nhau do đó phản ứng của mỗi cá thể
khác nhau với cùng một loại kháng nguyên cũng sẽ khác nhau. Đó là điều
cơ bản tôi được học trong trường và tất cả các sách, tài liệu. Ở đây
không có gì là ngụy biện cả. Chỉ có thể nói rằng do con người chưa thể
kiểm soát được hết mọi thứ mà thôi. Và khát vọng đấu tranh chống lại
bệnh tật của những người bác sĩ như anh và phòng ngừa bệnh tật, ở đây
bằng cách nghiên cứu sản xuất vắc xin của những nhà khoa học Việt Nam
đều đáng trân trọng như nhau.
Thưa anh, anh có thể trình bày ý kiến,
vận động dư luận để loại vắc xin Viêm gan B sản xuất tại Việt Nam ra
khỏi thị trường như trường hợp của thuốc Cerivastatin anh đã lấy ví dụ.
Điều này tôi không có ý kiến gì. Vì ở đây mục đích của tôi không phải
tranh cãi với anh để bảo vệ bà bộ trưởng hay vắc xin Việt Nam. Mà tôi
chỉ muốn anh hãy cân nhắc cách dùng từ để tránh xúc phạm đến những điều
đáng được tôn trọng. Có thể vắc xin Việt Nam chưa bằng được những loại
của ngoại mà anh cho là xịn, công nghệ còn hạn chế, nhưng vẫn có những
con người Việt Nam làm việc không ngừng bằng tâm huyết để tạo ra những
loại vắc xin tốt nhất cho người Việt Nam, để Việt Nam có thể tự chủ
trong việc phòng bệnh, tạo cơ hội công bằng cho tất cả mọi người bất kể
giàu nghèo. Những con người đó cần được trân trọng.
Một lần nữa xin
rất cảm ơn anh đã giúp tôi đăng lại ý kiến của mình ở đây để tôi có thể
bày tỏ ý kiến của mình vì trước tôi có đăng reply mấy lần mà không được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét