Dùng 4 tính từ để miêu tả bản thân? Chẹp, mình vắt óc ra nghĩ mà mãi k trả lời được, đành khất bạn ý bằng câu Bỏ qua. Bạn ấy cười bảo sao mà toàn bỏ qua thế. Dạ vâng, tự dưng hỏi thế thì sao tớ trả lời được, chả biết trả lời như thế nào?
nhí nhảnh, cứng đầu, khó hiểu, mâu thuẫn.
Nhí nhảnh = lạc quan + vui vẻ + hài hước + ngố
Cứng đầu = nguyên tắc + kiên trì
Khó hiểu = khác biệt + mâu thuẫn
Mâu thuẫn = đa dạng + lộn xộn + khó hiểu
Đó, với tớ thì viết ra dễ hơn là nói trực tiếp ngay tại trận.
Hì. Đấy, 4 tính từ đấy. Nhưng định nghĩa của 4 tính từ đấy có lẽ là theo kiểu
riêng của tớ thì đúng hơn. Và tớ cũng đã giải thích luôn ở dưới rồi đấy.
Còn về nàng Seherazat. Theo thang điểm về độ quan trọng từ 1
đến 10 thì tớ đánh giá sắc đẹp ngoại hình ở khoảng 4. Tức là nếu nàng Seherazat
không đẹp khuynh nước khuynh thành đi chăng nữa thì nàng vẫn sẽ kể hết câu chuyện
dài 1001 đêm của nàng. Vì sao ư? Vì tớ nghĩ chắc vị vua đó cũng giống tớ, lúc
nghe chuyện sẽ nhắm mắt lại và để trí tưởng tượng bay xa. (Tớ có thói quen là rất
ít khi nhìn mặt người đối diện và chủ yếu nhớ một người bằng cách nhận diện giọng
nói của người đó. Tức là có thể tớ chẳng thể nhớ tên một người, chẳng thể tả lại
khuôn mặt người đó nhưng tớ có thể nói miên man cảm giác của tớ về giọng nói của
người đó và những cảm nhận của tớ về con người đó thông qua trực giác về giọng
nói, âm điệu)
Tại sao lại thế nhỉ? Có lẽ là tớ vốn chẳng mấy có duyên gặp
lại một ai đó. Ví dụ như các bạn cùng lớp hồi trước chẳng hạn, quanh đi quẩn lại
cũng chỉ ở trong Hà Nội thôi, thậm chí ở ngay đầu ngõ, ngày nào tớ cũng đi qua
2 bận mà còn chẳng bao giờ nhìn thấy mặt nhau. Thế nên nếu cái gì qua tớ sẽ để
nó qua. Có thể mất một chút thời gian, quay quắt, quằn quại nhớ nhung v.v.
nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ qua. Thực tế là tớ không có nhiều cơ hội + khả năng để nhìn
ngắm một ai đó (cận lòi mắt ra mà hehe), cũng không có khả năng để ghi nhớ về mặt hình ảnh giỏi thế nên
tớ tận dụng giác quan thứ sáu và thính giác để cảm nhận về một người
khi tiếp xúc. Vậy đấy, một khi bạn không giỏi ghi nhớ hình ảnh thì vẻ đẹp bề
ngoài rõ ràng là chẳng có gì quan trọng đối với bạn cả. Và rõ ràng đây chỉ là
quan điểm cá nhân của tớ chứ không phải là tiếng nói chung của cả xã hội thế
nên sắc đẹp ngoại hình vẫn được đến 4 điểm trong thang điểm độ quan trọng đấy.
Ồ, mà cái kiểu nói chuyện như thế này cũng thật ngộ. Cứ liên
tiếp nhận câu hỏi và có thể bỏ qua câu trả lời một cách thoải mái. Câu chuyện
phát triển một cách lung tung xòe, tám phương bốn hướng đến nỗi đôi khi khi câu
chuyện đột ngột bị ngắt quãng thì cả tớ và cậu đều chả nhớ nổi là đang nói đến
đâu. Ha ha, ngộ thật đấy.
À, tớ quên chưa nói với cậu một điều thì phải. Đấy là cái
cách dùng từ của tớ. Tớ ưa dùng những từ giàu hình ảnh, thể hiện được sắc thái
cảm xúc và mang tính vui vẻ, cường điệu một chút. Nói chung là những từ kiểu kiểu
informal, mang tính vui vẻ và thể hiện được cảm xúc của tớ. Và với một số từ
thì với tớ nó sẽ mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt hơn hẳn ý nghĩa thông thường
của nó, theo quan điểm của riêng tớ nhiều khi nó còn mạnh hơn những từ mang nghĩa
mạnh hơn trong quan điểm thông thường của mọi người.
Ví dụ nhé, tớ biết thế nào cậu cũng đòi hỏi một cái ví dụ
mà. Thế này, với một điều đáng yêu thì tớ sẽ dùng từ “khoái” mà không dùng từ “thích”.
“Khoái” nó biểu cảm hơn, nó thể hiện quan điểm cá nhân, sự yêu thích, ngoài ra
còn có cả sự vui vẻ nữa, một chút gì đó hạnh phúc, dễ chịu, thoải mái. Nhưng đó
là những cảm giác rất tự do, nhất thời tại thời điểm nói thôi. Có thể nó không
kéo dài đâu, nay khoái mai không khoái nữa, không ràng buộc. Còn “thích” thì với
tớ nó mang nghĩa đặc biệt hơn, một sự khẳng định, có một sự ràng buộc, một mối
liên hệ được định hình giữa tớ và điều đó. Một cam kết. And maybe it will be
forever. Hì.
Tớ khác cậu, bạn của tớ ạ. Tớ lại không thích ngồi tính toán
trước, suy nghĩ trước, đưa ra chiến thuật dự trù trước. Tớ thích để sự việc tự
đến theo cách của nó và cái cảm giác tò mò chờ đón những điều bất ngờ, cái sung
sướng khi mình phản ứng lại và giải quyết mọi sự ngon lành.
Tất nhiên không phải không có lúc tớ lo xa, ngồi tính đủ các
phương án có thể xảy ra để nghĩ kế giải quyết. Ví dụ như khi đi đâu đó tớ sẽ
tha theo rất nhiều những đồ lỉnh kỉnh lặt vặt, từ cái kim băng, cái dao trổ, đến
urgo, thuốc một đống các thể loại và một cái điện thoại pin xài được 7 ngày cho
một chuyến đi thậm chí chỉ 1, 2 ngày… và đa số là những thứ đó chả bao giờ dùng
đến. Những lúc ý là những lúc “tỉ mẩn và lọ mọ”. Nhưng mà đa số trường hợp là vẫn
có bất ngờ. Chả hiểu sao lại thế? Có thể tớ chưa đủ khả năng tiên tri dự đoán?
Cũng có thể là cái số tớ vốn dĩ thế rồi? Nhưng dù sao thì đến giờ tớ cũng rất tự
hào với khả năng ứng biến của mình. Và dù cho kết quả có như thế nào thì quan
điểm của tớ là “Không hối hận” và “Cái gì cho qua được thì cho qua luôn đi”. Thế
nên cuối cùng thì mọi việc cũng ổn thỏa cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét