Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

thời thế

Xu hướng xã hội giờ là tấp nập lập gia đình, rộn ràng sinh con đẻ cái và cuối cùng là nô nức buôn buôn bán bán, add friend facebook và tag loạn xạ thân quen xa gần để bán hàng. Haizzzz..... Mình đứng ngoài luồng thời thế đấy nên chỉ có tẹo bất mãn vì bị tag loạn xạ mà không thể bức xúc một cách thoải mái được thoai.
---
Dạo này có một chút xáo trộn trong công việc vì có đối tác mới cùng làm việc khá ăn ý với mình. Vậy nên đi làm cũng vui.

---
Vừa có một em khóa dưới muốn mềnh tư vấn cho nó về vụ xin việc vào công ty mình trong khi mình vừa nói với bạn Đ.a về vấn đề này cách đây mấy ngày. Haizzz.... Nói tóm là mình thấy choáng vì có những đối tượng trẻ tuổi mà chả chịu xông pha gì, chưa gì đã xoắn cái này, sợ cái nọ, không thích cái kia mà mình đoán là tất cả những nhận định đó cũng chỉ dựa trên nhận định phiến diện và chả có tính tích cực gì của đại đa số những kẻ công nhân bàn giấy nửa mùa chán đời.
Cứ thử đâm đầu vào đi em ơi. Đừng có đứng ngập ngừng ở cửa làm gì. Đằng nào thì cũng phải thử mới biết chứ. Không hợp với người ta nhưng biết đâu lại là môi trường để em vẫy vùng. Tuổi còn trẻ, đời còn dài... cứ thử đi. Chỉ muốn nói có vậy.

---
Thời thế là xu thế thời đại. Mình đoán ý các cụ dùng từ này là vậy. Ngày xưa cụ nào có câu là "Thời thế thế thời thời thế" ý nhỉ? Giờ chẳng nhớ được nữa nhưng cứ xin phép cụ dẫn mấy câu của cụ ra đây vì nó rất thú vị, hợp tình hợp cảnh.
Thời thế thế thời phải thế đấy. Nhưng mình cứ thích đứng ngoài luồng, cứ thích đứng trên vách núi đá cao ngắm trời xanh mây trắng bay lờ đờ, và rồi thì thỉnh thoảng bất chấp cái khoản sợ độ cao của mềnh mà ngóng xuống thung lũng dưới xa xa ngó thiên hạ di động như đàn kiến ý. Mình thích thế đấy.
---
Tuần trước định gõ một bài thế mà rồi mới gõ được cái tiêu đề thì lại buồn ngủ quá. Trong lúc mơ màng cũng đã lên được cái ý tưởng dàn bài và thậm chí còn sản xuất xong xuôi một đoạn ngắn ngắn mở đầu rõ hay rồi nữa cơ. Mỗi tội lúc ý đang mơ mơ màng màng thế nên đến lúc tỉnh hẳn thì não cá vàng nó quên xừ nó luôn, chả nhớ nhung gì cái đoạn hay ho ý nữa. Giờ thì đã qua thêm nguyên cả một tuần dài ngoẵng với bao nhiêu thứ nhồi vào não rồi nên là chả còn gì về cái đoạn hay ho ý ngoài cái tính từ miêu tả nó là nó rất hay cả. Đấy thời thế với mình giờ là thế đấy. Não cá vàng thì biết phải tính sao.
Cơ mà cái cần quên thì không thể nào bỏ qua mà sống tiếp được. Thế chứ lị!
---
Hai tuần rồi không nhận được tin nhắn của papa nữa. Phù, chả biết nên vui hay buồn. Vui vì papa quên được mình là tốt cho ông rồi, đừng nặng lòng vì con. Hơi lo một tí, không có tin tức gì thì lo lo. Haizzz.
---
Hết.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét