Thứ Ba, 8 tháng 10, 2019

Viết cho An và Phát

Nhân thể tiện cái lúc vừa hơi buồn ngủ vừa hơi chán chán thì viết đôi dòng cho An và Phát tí nhỉ.
An và Phát là nhân vật trong Truyện ngắn, trong phim-album "Truyện ngắn" của Hà Anh Tuấn. Giới thiệu tí thế thôi.
Gọi là phim-album, album by movie là vì thế này. Project gồm 5 bài hát là 5 câu chuyện nhỏ và HAT muốn xâu chuỗi nó thành một "truyện ngắn" xoay quanh hai nhân vật chính là An và Phát. HAT có nói rằng album sẽ phát hành dưới dạng một bộ phim. Lý do cho cái kiểu ra album độc lạ đó thì mình đoán là vì có lẽ cần hiểu câu chuyện của An và Phát thì mới hiểu được về 5 bài hát trong album.
Mình nghĩ vậy là vì bản thân mình, lần đầu tiên nghe đầy đủ cả chuỗi 5 bài là "coi cọp" concert ở Hội An, có cả lời dẫn chuyện của HAT rồi thế mà lần đầu tiên ý thì thật lòng là nghe và chả có cảm xúc gì với 2 bài Thương em và Cô gái và cây dương cầm. 3 bài còn lại thì đã từng nghe rồi và bản thân 3 bài đó cũng thuộc dạng dễ ngấm hơn hẳn. Sau lần đấy, mình vẫn nghe đi nghe lại concert đó vài lần nhưng cứ đến 2 bài khó ngấm kia là tua qua. Vẫn một cảm xúc là khó cảm thì bỏ qua để còn cảm cái khác và không làm đứt mạch cảm xúc của mình.
Rồi khi có thông tin về phim ra rạp, mình đã định bỏ qua. Lý do 1 là chả yêu thương gì bài hát thì đến rạp nghe thêm làm gì trong khi nội dung phim thì đã khá là rõ ràng và không gây tò mò. Lý do 2 giá vé cgv vốn dĩ đắt, và mình chả mấy khi đến đấy. Nhưng mà rồi vẫn có một chi tiết làm mình lăn tăn mãi và cuối cùng là quyết định vẫn phải đến rạp xem phim, xem vào ngày cuối cùng phim chiếu. Ấy là cái ý tưởng về album phát hành dưới dạng phim. 1 là nếu album phát hành dạng đĩa thông thường thì chắc cả đời mình sẽ chẳng bao giờ mua, cho dù là HAT hay Suju đi chăng nữa. Lần này lại là kiểu album-phim, vậy thì nên thử đi xem nó thế nào. 2 là mình có cảm giác HAT và ekip của anh có những tính toán rất logic và hợp lý, có lẽ không vô lý mà họ lại sản xuất cả một bộ phim như thế. Mình mới thuyết phục mình một lần cuối trước khi bấm nút thanh toán là: Có lẽ cần phải xem phim để hiểu được, để cảm được 5 bài hát này, đặc biệt là 2 bài mới toanh kia. Hơn nữa thì không đơn giản mà tranh được một cái vé concert, mà có vé rồi thì mình cũng muốn làm sao mà khi đi nghe nhạc được cảm nhận trọn vẹn nhất. Mình nghĩ có lẽ nếu bài hát chưa thể một mình nó thuyết phục mình thì có lẽ cần đi xem phim nữa. Giống như là cần phải hiểu văn cảnh thì mới hiểu được ý nghĩa thật sự của lời văn vậy. Đó có lẽ là việc cần thiết phải đầu tư để có trải nghiệm trọn vẹn.
Mình đã nghĩ vậy trước khi đến rạp. Và đến lúc phim bắt đầu chiếu thì nhiều cảm xúc lắm. Đầu tiên là chả hiểu bị ám làm sao mà cái khúc Có chàng trai viết lên cây vang lên thì ấn tượng về câu chuyện đi mua thịt của ông Quỳnh lại làm mình phì cười. Mình cũng rùng mình, nổi gai ốc khi nghe Thương em rồi cả khi ngọn lửa bùng lên cùng với bài Cô gái và cây dương cầm. Cũng có những lúc hơi tụt mood một chút. Ấy là lúc An-Phát xưng anh-em, lúc câu thoại "...như thế thì có giúp ích gì?" và cuối cùng nhất là lúc ông Tuấn gãi đầu gãi tai đi ra chỗ cây lồng đèn ở cuối phim. Ôi thề là đoạn đấy đang xúc động như thế mà thấy mặt ông kia ló ra cái là phì cười.
Mình cứ nghĩ mãi, nếu có gì thấy tiếc thì mình muốn An-Phát khi gặp lại cũng chỉ xưng tên thôi, giống như cái thời thơ bé ý, đừng anh anh em em, nghe gợn gợn kiểu gì ấy. Rồi cả thoại phim nhiều chỗ cứng quá. Mình ấn tượng nhất cái đoạn ngọn lửa đốt cháy cây đàn bùng lên ở bãi biển, giữa khung cảnh đầy tính ẩn dụ gây ấn tượng rất mạnh ấy thì An hỏi Phát "... như thế thì có giúp ích gì?". Với một đứa bị OCD như mình thì nghe câu này xong bị bay luôn cảm xúc ý. Giá mà câu ấy đổi lại là "Thế thì ích gì?" nghe có phải là mềm hơn hẳn không cơ chứ.
Thôi bỏ qua tí sạn ý đi. Quay lại việc chính thì trước khi xem phim mình thích nhất bài Xuân thì, còn sau khi xem thì mình thấy Thương em ngấm thật sự. Cô gái và cây dương cầm thì còn tình cờ xem được version "ngày giông bão", 2 phút video mờ mịt, tối hù HAT đứng hát giữa bãi biển, đằng sau là mây giông sấm chớp, thêm bản đó nữa thì mình đổ luôn bài này.
Nói về HAT thế là đủ rồi. Quay về câu chuyện của An và Phát thôi nhỉ.
''Định mệnh chỉ cho mình những sự lựa chọn thôi. Còn lại chọn điều gì là ở mình. Chúng ta đã có thể chọn khác đi." 
Đấy là câu An nói với Phát lúc hai người nhận lại nhau sau nhiều năm. Và ngay sau đấy thì lại quay ra giận nhau. Vì sao ư? Vì Phát đã trả lời An rằng, anh sống chấp nhận số phận, nếu ta thuộc về nhau thì dù có đi bao xa, bao lâu chăng nữa rồi sau này ta sẽ gặp lại nhau thôi.
Ôi trời, mình nghe câu ấy mà sôi máu. Bảo sao An không tủi thân mà bỏ chạy.
Phát có biết rằng sau khi treo cái đèn lồng màu lam lên cây rồi, sau khi lên ô tô đi cùng cha mẹ rồi, khi ô tô dừng lại An vẫn vùng chạy quay về. Quay về để thấy cảnh cái đèn lăn lóc rách nát dưới gốc cây. Phát có biết không? Phát có biết là An đã từng chọn KHÁC đi như thế rồi không? Có biết là An đã từng chống lại số phận như thế không?
Rồi sau đó, cái cảnh cô bé An rất bình tĩnh bước chân vào căn nhà xa lạ, cúi xuống nhặt mấy mảnh cốc vỡ gây ấn tượng với mình mạnh lắm. Cô bé hiểu phận đời mình và muốn làm thật tốt nếu đã chọn đi con đường ấy. Cô ấy chấp nhận một cách chủ động. Có lẽ vì cô ấy đã từng thử CHỌN KHÁC ĐI.
Đã từng thử. An đã từng thử. Nhưng cô ấy đã không thể tự thay đổi số phận mình. Có lẽ tại thời đại chăng? Cái thời đại ấy khiến một cô gái không thể tự thay đổi số phận mình. Một mình đã khó, cô ấy còn cha mẹ già, sau lại còn thêm đứa con thơ dại. Mọi sự lại càng khó. Mình là con gái nên mình cảm thấy hiểu An. Mình không thông cảm nổi cho Phát.
Mình cứ nghĩ: Giá mà lúc An quay lại gặp được Phát. Có lẽ mọi việc sẽ khác chăng? Có những việc, những lúc mà đi một mình không nổi thì cần lắm một bàn tay đưa ra trợ giúp. Liệu Phát có thể giúp An chăng? Mình không chắc điều đó. Nhưng mình hy vọng là thế.
Thương em... Đáng lẽ lang quân tựa nương.... 
Và rồi một loạt "đáng lẽ" tiếp nữa... Chẳng có gì là chắc chắn cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét