Please don't visit me anymore.
It does not spend for you anymore. Just for me, for myself. This is my world.
Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014
Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014
một trưa đi ngắm các tình yêu của mình
Trưa nay đi ngắm sưa với hai chị mà tự dưng thấy buồn buồn... haizz...
Chả hiểu làm sao. Tự dưng có cái cảm giác ý thôi.
Đứng dưới gốc cây, ngửa cổ nhìn lên tán. Có cái thì trắng, có cái thì xanh. Trắng cũng chỉ được lấm chấm thôi chứ không trắng xóa nổi bần bật trên nền trời xanh trong nắng rực rỡ như giờ này năm ngoái. À, phải rồi. Có khi là tại hôm nay trời vẫn còn âm u. Sáng nay bắt đầu đổi gió rồi, bắt đầu thấy rét rồi. Nhưng vẫn có tí mưa bụi bay bay và trời vẫn nhiều mù lắm. Có khi vì thế nên mới thấy buồn buồn... Hà, ra thế. Nhạy cảm quá đi. Mà chả phải nhạy cảm đâu, mình linh cảm chuẩn phết đấy. Haizz. Buồn vì linh cảm chuẩn.
Chả hiểu làm sao. Tự dưng có cái cảm giác ý thôi.
Đứng dưới gốc cây, ngửa cổ nhìn lên tán. Có cái thì trắng, có cái thì xanh. Trắng cũng chỉ được lấm chấm thôi chứ không trắng xóa nổi bần bật trên nền trời xanh trong nắng rực rỡ như giờ này năm ngoái. À, phải rồi. Có khi là tại hôm nay trời vẫn còn âm u. Sáng nay bắt đầu đổi gió rồi, bắt đầu thấy rét rồi. Nhưng vẫn có tí mưa bụi bay bay và trời vẫn nhiều mù lắm. Có khi vì thế nên mới thấy buồn buồn... Hà, ra thế. Nhạy cảm quá đi. Mà chả phải nhạy cảm đâu, mình linh cảm chuẩn phết đấy. Haizz. Buồn vì linh cảm chuẩn.
Up in the air...
Bạn sẽ bị cuồng chân khi 'lỡ' xem phải những bộ phim được quay ở các địa danh tuyệt đẹp trên thế giới dưới đây.
1. The Beach (2000)
|
Và Koh Phi Phi (cách Phuket 45 phút ràu cao tốc) chính là hòn đảo trong mơ, nơi có bãi biển tuyệt đẹp chinh phục trái tim chàng trai Richard cũng như hàng triệu khán giả xem phim. Kể từ ngày công chiếu, đảo Koh Phi Phi luôn luôn nườm nượp khách du lịch.
Xem trailer phim "The Beach"
2. Eat, Pray & Love (2010)
|
Ngoài Mỹ, Eat, Pray & Love còn được quay ở Italy, Ấn Độ và đảo Bali ở Indonesia. Ba địa danh này cũng gắn liền với ba động từ ở tên phim hàm ý rằng nhân vật Elizabeth khám phá ra niềm đam mê ẩm thực của mình ở Italy, tìm thấy sự thanh thản khi cầu nguyện trong những ngôi chùa linh thiêng ở Ấn Độ và có được tình yêu thực sự ở hòn đảo Bali thơ mộng.
Xem trailer phim "Eat, Pray, Love"
3. Before Sunrise (1995)
|
Xem trailer phim "Before Sunrise"
4. Roman Holiday (1953)
|
Cả hai lang thang khắp các con ngõ, ngóc ngách trong thành Rome yêu kiều trước khi công chúa Ann phải trở lại Hoàng cung. Bên cạnh những tình tiết thú vị thì phong cảnh lãng mạn đóng vai trò quan trọng trong thành công vang dội của bộ phim thời kỳ đó.
Xem trailer phim "Roman Holiday"
5. Thelma and Louise (1991)
|
Xem trailer phim "Thelma and Louise"
6. The Motorcycle Diaries (2004)
|
Xem trailer phim "The Motorcycle Diaries"
7. The Inbetweeners Movie (2011)
|
Xem trailer phim "The Inbetweeners Movie"
8. Up in the Air (2009)
|
Là một bộ phim hay, hài hước và sâu sắc nhưng đây không phải là tác phẩm dành cho tất cả mọi người. Bộ phim, chỉ thích hợp với những khán giả nhiều trải nghiệm, hoặc yêu thích những tác phẩm kiểu chiêm nghiệm.
Xem trailer phim "Up in the Air"
9. Seven years in Tibet (1997)
|
Xem trailer phim "Seven years in Tibet"
10. The Bucket List (1997)
|
"The Bucket List" - "Niềm sống" thuộc thể loại phim hài nhẹ nhàng, chứa đựng thông thông điệp hãy quý trọng từng phút giây mình đang có bởi vì mỗi giây phút đó có thể là những phút giây cuối cùng của cuộc đời chúng ta.
Xem trailer phim "The Bucket List"
Hà Đan (tổng hợp)
Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014
Những sai lầm khiến tỷ phú Internet ân hận nhất
Những sai lầm khiến tỷ phú Internet ân hận nhất
http://nhipsongso.tuoitre.vn/Nhip-song-so/596143/Nhung-sai-lam-khien-ty-phu-Internet-an-han-nhat.html
TTO - Năm 2001, tôi phạm một sai lầm khi nói với 18
cộng sự thân thiết nhất của mình rằng vị trí cao nhất họ có thể đạt được
chỉ là những vị trí quản lý bậc trung. Các vị trí cấp cao sẽ phải thuê
từ bên ngoài.
Jack Ma, tỷ phú công nghệ, cây đại thụ ngành công nghiệp Internet tại Trung Quốc, được các tạp chí uy tín như Forbes, Financial Times lẫn cộng đồng công nghệ đánh giá cao - Ảnh: VulcanPost |
Nhiều năm trôi qua, những người tôi thuê về công ty đã
phải ra đi, trong khi đó những người mà tôi đã từng nghi ngờ về khả năng
của họ thì lại trở thành Phó Tổng giám đốc hoặc Giám đốc.
Ông là tỷ phú Jack Ma, sáng lập và là nguyên Giám đốc
điều hành Alibaba Group. Ông cũng là một trong những doanh nhân công
nghệ thành công nhất của Trung Quốc, cũng như thị trường châu Á. Trong
bài viết, ông đã chia sẻ những kinh nghiệm sâu sắc nhất của mình về cuộc
sống và nghiệp doanh nhân.
Tôi luôn tin vào 2 nguyên tắc: Thái độ của bạn sẽ quan trọng hơn khả năng của bạn. Tương tự, sự quyết đoán của bạn cũng quan trọng hơn khả năng của bạn.
Bạn không thể thống nhất suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng bạn có thể thống nhất mọi người thông qua một mục tiêu chung.
-
Đừng bao giờ tin rằng bạn có thể thống nhất suy nghĩ của tất cả mọi người. Đó là chuyện viển vông.
-
Sẽ có khoảng 30% số người không bao giờ tin bạn. Thay vì để đồng nghiệp và nhân viên làm việc cho bạn, hãy để họ làm việc vì một mục tiêu chung.
-
Sẽ dễ dàng để thống nhất công ty dưới một mục tiêu chung hơn là thống nhất công ty dưới một người cụ thể nào đấy.
Người lãnh đạo sẽ có những điểm gì đặc biệt mà nhân viên bình thường sẽ không có?
"Nhà lãnh đạo sẽ không nên so sánh kĩ năng chuyên môn
của anh ta với nhân viên của anh ta. Nhân viên của bạn phải luôn có kĩ
năng chuyên môn tốt hơn bạn. Nếu không được như vậy, nghĩa là bạn đã
thuê nhầm người" - Jack Ma.
|
Điều gì làm nên một nhà lãnh đạo thật sự?
-
Nhà lãnh đạo phải là một người nhìn xa trông rộng, và anh ta phải có cái nhìn sâu sắc hơn một người nhân viên.
-
Nhà lãnh đạo nên có sự bền bĩ, ngoan cường, và anh ta có thể chịu đựng áp lực mà một nhân viên không thể chịu được
-
Nhà lãnh đạo nên có một sự nhẫn nại kiên định và khả năng đương đầu và đối diện thất bại.
Do đó, những phẩm chất của một nhà lãnh đạo kiệt xuất là tầm nhìn, sự nhẫn nại, và năng lực của anh ta.
Đừng dính líu vào chính trị
Theo lẽ thường, tiền và quyền lực chính trị sẽ không
bao giờ đi chung. Khi bạn làm chính trị, đừng bao giờ nghĩ đến tiền bạc.
Ngược lại, khi bạn làm kinh doanh, đừng nghĩ đến dính líu vào chính
trị.
Khi tiền bạc đụng đến chính trị, nó giống như bạn đụng đến một quả mìn nổ chậm, nó chỉ chực chờ bùng nổ.
Jack Ma - Ảnh: Internet |
4 câu hỏi chính yếu mà thế hệ trẻ nên tự hỏi
-
Thất bại là gì? Bỏ cuộc là sự thất bại lớn nhất.
-
Ứng biến là gì? Chỉ khi bạn trải qua những gian khó cùng cực, những thất vọng vô bờ bến, khi đấy bạn mới hiểu cái gọi là ứng biến.
-
Nghĩa vụ của bạn là gì: Là cần cù, chăm chỉ, và tham vọng hơn tất cả.
-
Chỉ những đứa ngốc mới thích dùng miệng để thể hiện. Người đàn ông thông minh sẽ sử dụng trí não, và người uyên bác sẽ thể hiện bằng trái tim của anh ấy.
Chúng ta sinh ra để được sống và thưởng thức cuộc sống này
Tôi luôn tự nói với bản thân tôi rằng chúng ta sinh ra
không phải để cắm cúi làm việc, mà sinh ra để thưởng thức cuộc sống.
Chúng ta tạo ra những điều tốt đẹp hơn cho cuộc sống. Nếu bạn muốn giành
toàn bộ cuộc đời bạn chỉ để làm việc, sẽ có ngày bạn phải hối tiếc.
Không cần biết bạn thành công đến đâu trên con đường sự
nghiệp, bạn phải luôn nhớ rằng chúng ta có mặt ở đây là để tận hưởng
cuộc sống
Sự cạnh tranh và tranh đấu lẫn nhau
-
Những người cạnh tranh gay gắt lẫn nhau là những người ngốc nghếch.
-
Nếu bạn xem mọi người là kẻ thù, thì những người xung quanh bạn sẽ trở thành kẻ thù của bạn
-
Khi bạn cạnh tranh bình đẳng với những đối thủ khác, đừng để xuất hiện sự ghen tức. Sự ghen tức nhỏ nhoi sẽ chỉ làm hại bạn về sau.
-
Cạnh tranh cũng giống như chơi một ván cờ. Khi chúng ta thua, chúng ta có thể chơi lại một nước cờ khác. Cả hai người chơi đừng nên chiến đấu triệt hạ lẫn nhau.
-
Một người làm kinh doanh hay một doanh nhân chân chính sẽ không có kẻ thù. Chỉ khi anh ta hiểu được điều này, anh ta mới nhận ra cơ hội luôn luôn rộng mở với tất cả mọi người.
Đừng để phàn nàn trở thành thói quen
Có thể chấp nhận được nếu thỉnh thoảng bạn phàn nàn,
rên rỉ về những khó khăn. Tuy nhiên, nếu nó trở thành thói quen, nó sẽ
giống như khi bạn uống rượu. Bạn càng cố gắng uống thì bạn sẽ càng khát.
Trên con đường đế với thành công, bạn sẽ nhận ra người thành công sẽ
không phải là người thường phàn nàn.
Thế giới này sẽ không thể nhớ những gì bạn nói, nhưng những gì bạn làm được chắc chắn sẽ không bị lãng quên.
HẢI NGUYỄN
TỔNG HỢP forbes, bloomberg, vulcanpost
một đoạn trích
Trang 324 - Edouard và Chúa - Những mối tình nực cười - Tác giả Milan Kundera - Nhã Nam+NXB Văn học
Edouard rất quý ông anh trai và vẻ không đồng tình đó khiến anh bị tổn thương. Anh muốn tự biện minh và họ bắt đầu cãi nhau. Để kết thúc, Edouard nói:
"Em biết anh vẫn luôn là một người ngay thẳng và anh tự hào về điều đó. Nhưng anh cứ tự đặt cho mình một câu hỏi đi: Tại sao lại phải nói sự thật? Điều gì buộc chúng ta làm vậy? Và tại sao lại phải coi sự thành thực như là một đức hạnh? Cứ thử tưởng tượng anh gặp một kẻ điên cứ tự nhận mình là cá và rằng tất cả chúng ta đều là cá hết. Anh có cãi nhau với hắn không? Anh có tụt quần áo ra trước mặt hắn để cho hắn thấy là anh không có vây không? Anh có nói thẳng vào mặt hắn những gì anh nghĩ không? Nào, nói cho em biết đi!"
Anh trai anh im lặng, và Eduoard nói tiếp: "Nếu anh chỉ nói với hắn sự thật, chỉ những gì anh thực sự nghĩ về hắn, thì điều đó cũng muốn nói lên rằng anh đồng ý thực hiện một cuộc tranh luận nghiêm túc với một thằng điên và bản thân anh cũng bị điên. Cũng y hệt như vậy đối với thế giới xung quanh chúng ta. Nếu anh cứ khăng khăng nói sự thật thẳng vào mặt nó, thì điều đó cũng có nghĩa là anh coi nó nghiêm túc. Và coi một thứ ít nghiêm túc như thế là một cái gì đó thực sự nghiêm túc, thì tự bản thân anh cũng mất đi toàn bộ sự nghiêm túc của mình. Còn em, em phải nói dối để khỏi phải coi những kẻ điên là nghiêm túc để rồi chính em cũng phát điên luôn."
------
Có lý dã man luôn! - Đọc đến đoạn này thì chỉ còn khoảng 2, 3 trang nữa là kết thúc truyện ngắn và kết thúc cả quyển sách hơn 300 trang mà mình đọc chỉ trong có hai ngày cuối tuần. Nhưng đọc đến đây là đã phải vội vã đọc cố nốt đoạn cuối để nhanh nhanh chóng chóng ngồi gõ lại cái trích đoạn tranh luận này. Có lý quá!
Cơ mà trong lúc đang gõ thì mới có thời gian để mà nghĩ. Thấy cũng lạ. Ờ, hôm qua, mà luôn đoạn trước ý, mấy câu chuyện trước thì túm lại đều là nên thẳng thắn, quạt thẳng vào mặt người ta những cái sự thật của cảm xúc, của suy nghĩ, của luận điểm, luận cứ, vân vân, tóm lại là thẳng thắn. Giờ thì lại thẳng thắn với một kẻ điên thì anh cũng điên xừ nó rồi. Ồ chuẩn quá. Nhưng mà lại mâu thuẫn quá!
Thực ra thì mọi thứ cứ như kiểu ngụy biện ấy, hoặc dùng một từ nào đó để mô tả, mình cũng không chắc lắm. Nói tóm lại là chiến trận của ngôn từ, dùng các từ ngữ sắp xếp lại để bảo vệ ý kiến của mình, hạ gục đối thủ. Thực ra thì bản chất đúng sai không quan trọng, quan trọng lúc đấy là làm đối thủ không nói được câu nào. Bằng bất cứ giá nào, bằng bất cứ ngôn từ nào, bằng bất cứ luận điệu gì. Cứ phải làm đối thủ không thốt lên được lời nào bắt bẻ lại ta. Thế là được. Chiến thắng rồi.
Ờ vậy ra thì có cái quái gì gọi là chân lý ở đây đâu. Đây chỉ là một biện pháp để giành thắng lợi thôi. Trong cuộc sống người ta cần những thắng lợi như thế để cảm thấy thỏa mãn với bản thân mình, cảm thấy hài lòng và vui sướng. Bản thân họ có thể biết rõ thế nào là đúng là sai, nhưng điều đó thực sự không quan trọng đâu. Miễn là họ giành chiến thắng, họ khiến người khác phải câm nín trước họ là được. Họ sử dụng cái ngôn từ của mình để xoay chuyển nhận thức của người khác, và mang lợi ích về cho mình. Lợi ích đó không nhất thiết là vật chất hiển hiện mà có khi là một niềm tin (tin sái cổ ra ý!). Vậy thôi. Thế là đủ để họ thỏa mãn vì giá trị của bản thân, hạnh phúc và vui sống. Chỉ những kẻ tội nghiệp, đáng thương mới phải đi băn khoăn lo nghĩ đến ảnh hưởng của từng câu từng lời mình thốt ra đối với người khác. Vậy đó, vậy ra sướng - khổ nó cũng đơn giản thôi. Cứ vô lo vô nghĩ đâm ra lại sướng. Thế thành ra chân lý xừ nó rồi đấy!
Edouard rất quý ông anh trai và vẻ không đồng tình đó khiến anh bị tổn thương. Anh muốn tự biện minh và họ bắt đầu cãi nhau. Để kết thúc, Edouard nói:
"Em biết anh vẫn luôn là một người ngay thẳng và anh tự hào về điều đó. Nhưng anh cứ tự đặt cho mình một câu hỏi đi: Tại sao lại phải nói sự thật? Điều gì buộc chúng ta làm vậy? Và tại sao lại phải coi sự thành thực như là một đức hạnh? Cứ thử tưởng tượng anh gặp một kẻ điên cứ tự nhận mình là cá và rằng tất cả chúng ta đều là cá hết. Anh có cãi nhau với hắn không? Anh có tụt quần áo ra trước mặt hắn để cho hắn thấy là anh không có vây không? Anh có nói thẳng vào mặt hắn những gì anh nghĩ không? Nào, nói cho em biết đi!"
Anh trai anh im lặng, và Eduoard nói tiếp: "Nếu anh chỉ nói với hắn sự thật, chỉ những gì anh thực sự nghĩ về hắn, thì điều đó cũng muốn nói lên rằng anh đồng ý thực hiện một cuộc tranh luận nghiêm túc với một thằng điên và bản thân anh cũng bị điên. Cũng y hệt như vậy đối với thế giới xung quanh chúng ta. Nếu anh cứ khăng khăng nói sự thật thẳng vào mặt nó, thì điều đó cũng có nghĩa là anh coi nó nghiêm túc. Và coi một thứ ít nghiêm túc như thế là một cái gì đó thực sự nghiêm túc, thì tự bản thân anh cũng mất đi toàn bộ sự nghiêm túc của mình. Còn em, em phải nói dối để khỏi phải coi những kẻ điên là nghiêm túc để rồi chính em cũng phát điên luôn."
------
Có lý dã man luôn! - Đọc đến đoạn này thì chỉ còn khoảng 2, 3 trang nữa là kết thúc truyện ngắn và kết thúc cả quyển sách hơn 300 trang mà mình đọc chỉ trong có hai ngày cuối tuần. Nhưng đọc đến đây là đã phải vội vã đọc cố nốt đoạn cuối để nhanh nhanh chóng chóng ngồi gõ lại cái trích đoạn tranh luận này. Có lý quá!
Cơ mà trong lúc đang gõ thì mới có thời gian để mà nghĩ. Thấy cũng lạ. Ờ, hôm qua, mà luôn đoạn trước ý, mấy câu chuyện trước thì túm lại đều là nên thẳng thắn, quạt thẳng vào mặt người ta những cái sự thật của cảm xúc, của suy nghĩ, của luận điểm, luận cứ, vân vân, tóm lại là thẳng thắn. Giờ thì lại thẳng thắn với một kẻ điên thì anh cũng điên xừ nó rồi. Ồ chuẩn quá. Nhưng mà lại mâu thuẫn quá!
Thực ra thì mọi thứ cứ như kiểu ngụy biện ấy, hoặc dùng một từ nào đó để mô tả, mình cũng không chắc lắm. Nói tóm lại là chiến trận của ngôn từ, dùng các từ ngữ sắp xếp lại để bảo vệ ý kiến của mình, hạ gục đối thủ. Thực ra thì bản chất đúng sai không quan trọng, quan trọng lúc đấy là làm đối thủ không nói được câu nào. Bằng bất cứ giá nào, bằng bất cứ ngôn từ nào, bằng bất cứ luận điệu gì. Cứ phải làm đối thủ không thốt lên được lời nào bắt bẻ lại ta. Thế là được. Chiến thắng rồi.
Ờ vậy ra thì có cái quái gì gọi là chân lý ở đây đâu. Đây chỉ là một biện pháp để giành thắng lợi thôi. Trong cuộc sống người ta cần những thắng lợi như thế để cảm thấy thỏa mãn với bản thân mình, cảm thấy hài lòng và vui sướng. Bản thân họ có thể biết rõ thế nào là đúng là sai, nhưng điều đó thực sự không quan trọng đâu. Miễn là họ giành chiến thắng, họ khiến người khác phải câm nín trước họ là được. Họ sử dụng cái ngôn từ của mình để xoay chuyển nhận thức của người khác, và mang lợi ích về cho mình. Lợi ích đó không nhất thiết là vật chất hiển hiện mà có khi là một niềm tin (tin sái cổ ra ý!). Vậy thôi. Thế là đủ để họ thỏa mãn vì giá trị của bản thân, hạnh phúc và vui sống. Chỉ những kẻ tội nghiệp, đáng thương mới phải đi băn khoăn lo nghĩ đến ảnh hưởng của từng câu từng lời mình thốt ra đối với người khác. Vậy đó, vậy ra sướng - khổ nó cũng đơn giản thôi. Cứ vô lo vô nghĩ đâm ra lại sướng. Thế thành ra chân lý xừ nó rồi đấy!
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014
Nghe lá hát trên từng con đường nhỏ...
Bật VTV3 đúng lúc chương trình bài hát yêu thích đến đoạn Trọng Tấn đang hát bài này http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tro-ve-Trong-Tan/IW8I8A8U.html.
Nghe vào nhất đúng là đoạn: Nghe lá hát trên từng con đường nhỏ/ Tổ quốc mình chẳng thể nào thay...
Hoặc là do giai điệu bài này hoặc là do giọng hát của ca sĩ.. Không hiểu tại sao nhưng bài này thu hút mình. Cái khung cảnh nghe lá hát trên từng con đường nhỏ.. chắc là mình tưởng tượng ra được, hoặc là đã trải nghiệm qua rồi. Nói chung là cảm giác yên bình. Và còn có chút gì đó là khát vọng là lý tưởng.
Cái từ Lý Tưởng này thực sự là một từ vô cùng trừu tượng. Nói thế có nghĩa là gần như mình chẳng hiểu nó vì cũng có những từ được gọi là trừu tượng nhưng mình có thể hiểu hiểu được nó, giải thích được nó. Kiểu kiểu vậy. Nhưng Lý Tưởng thì đúng là trừu tượng.
Nhớ hồi lớp 9 học cái lớp gì dành cho Đội viên trước khi vào Đoàn ý, có cô giáo dạy, cô hiệu phó trường Nguyễn Siêu, cô dạy văn cấp 3 nên lần đấy là lần đầu tiên được học cô. Hồi đấy, trước cái giờ học đấy thì mình còn tự bảo là mình hiểu thế nào là Lý Tưởng nhưng sau cái giờ học ấy thì ngộ ra là mình chả hiểu cái gì cả. Và đến giờ này vẫn chẳng hiểu gì hết. Không định nghĩa được, không có khái niệm nào trong đầu cả.
Lý Tưởng là một cái hình ảnh đẹp đẽ, đáng ngưỡng mộ treo lủng lẳng ở cuối con đường hầm mà mình đang chui vào. Nó là cái biển chỉ đường chỉ cho mình rằng thì là mà đây, đây là cái đích con đường đời của mày đấy. Ờ, có lẽ là vậy. Định nghĩa ra thì có lẽ là như vậy. Nhưng mình cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Không chỉ rõ ra được nhưng tự dưng thấy cứ lấn cấn cái gì đấy. Cứ có cái gì đó không phải. Thiếu thiếu cũng không hẳn là thiếu. Mà là sai ý. Có lẽ là cái cảm xúc thì là sai. (Thường thì người ta cảm thụ một cái gì đó với nhiều giác quan mà, trong đó cảm xúc cũng là một giác quan quan trọng trong cảm thụ của mình đấy) Mình cứ thấy sao mà cái định nghĩa như thế nó làm từ Lý Tưởng tự dưng nhạt toẹt, chả có cái vị gì cả. Tự dưng nó mất sạch cái sự lung linh đẹp đẽ, rất "lý tưởng" của nó đi. Giống kiểu một bạn tiên bay lượn vèo vèo và phát sáng trong Peter Pan tự dưng bị mất đi cái hào quang và mất đi cái phép tiên rắc bụi lên mọi vật ý. Khi ấy thì bạn ấy còn gì là tiên nữa. Bạn ấy không còn là bạn ấy nữa. Và tương tự. Lý tưởng cũng chẳng phải là Lý Tưởng nữa.
Ô, thế thì lạ quá. Nói tóm lại là mình chẳng hiểu gì cả. Hoặc mình đúng hoặc mình sai. Hoặc cả hai, vừa đúng vừa sai, mỗi cái ở một điểm nào đó. Nhưng mình biết cái quan trọng là cảm xúc với cái từ ấy thì không có. Lý Tưởng bị mất đi cái sự lung linh thì không gọi là lý tưởng nữa rồi. Thế đấy, mình là mình nghĩ thế đấy.
Nếu cuộc sống ban cho ta điều ước/ Ta xin được về những năm tháng tuổi thơ..
Nói chung là bài hát này có nhiều ý nghĩa lắm, cứ đọc câu chữ của lời bài hát thì rõ. Nhưng mình chẳng cần biết nhiều đến thế. Vì bản thân hoàn cảnh của mình cũng có những điều không phù hợp với những ý nghĩa cao đẹp của lời lẽ đó. Nhưng dù sao mình cũng thấy vẫn yêu nó với cảm xúc của chỉ một vài câu thôi: Nước mắt ta rơi bởi một điều có thật... Nói thật là nó làm mình rung động bởi những tình cảnh chắc chả liên quan gì đến nội dung trong bài hát đề cập đến đâu. Vì mình không trải qua như những gì bài hát nói nên mình không cảm nhận được cũng phải thôi. Nhưng mình cảm nhận những rung động khác. Nó khác. Mình muốn nhấn mạnh cái chữ khác này. Ở đời chẳng ai giống ai cả. Chẳng có cái gì giống nhau cả. Ngay cả 2 đứa trẻ song sinh cùng trứng cũng thế thôi. Bộ gen có giống nhau thì chúng cũng vẫn cứ là 2 cá thể riêng biệt cơ mà. Vì thế làm ơn hãy chấp nhận sự khác biệt. Và vì thế cũng đừng ngạc nhiên với những điều phi lý. Mình có thể không yêu những người mà theo lẽ thường một người tử tế phải yêu (không bàn đến nguyên nhân hay hậu quả gì ở đây nhé) thì không có nghĩa là mình không phải người tử tế, không biết yêu những cái đáng yêu khác.
Mình bị một cái ba-ri-e chắn đường. Nó không phải do tự tay mình dựng nên nhưng nó xuất hiện một cách hiển nhiên trên con đường mình đã chọn. Mình biết trước là có ba-ri-e ở đấy, nó sẽ cản trở mình nhiều, cản mình sống và thể hiện mình theo cách đúng đắn với tình cảm của mình. Nhưng con đường đấy mình đã chọn rồi. Mình không hối hận. Mình có tiếc hay không ư? Không. Mình không tiếc vì mình phải làm thế. Mình chấp nhận nó và chấp nhận cả cái ba-ri-e hiện hữu ở đấy. Quy luật của muôn đời, quy luật của cuộc sống. Mình là đứa có nhận thức với những điều đó thế nên mình chấp nhận đánh đổi. Ờ thì có người sẽ bảo mình đang lên gân vớ vẩn và vô nghĩa, đấu tranh vì một cái gì à?? Không, mình chẳng đấu tranh gì cả. Mình chỉ đơn giản là thể hiện mình đúng như là mình thôi. Yêu là yêu và ghét là ghét. Yêu cái đáng yêu và không chấp nhận những cái không đáng phải nhận. Thế thôi. 25 năm đã qua vì một cái gì đó không hẳn là mình. Và giờ thì Tự dưng bản thân trỗi dậy mà thôi. Không chấp nhận cái việc cứ phải im lặng một cách không đáng và chấp nhận việc mình không được nhận cái mình đáng được nhận. Cho dù đó chỉ đơn giản là một chút lòng thương yêu. Ồ, đối với một số người thì có lẽ đó chả là gì. Và có lẽ thực ra thì với mình cũng chẳng là gì đâu. Chẳng cần phải đánh đổi nhiều như thế vì một cái mà hoàn toàn có thể nhắm mắt bỏ qua được, hoặc vì một sự tử tế nào đó mang tiếng là đạo đức để mà chấp nhận. Nhưng giờ mình thấy mình không làm thế được. Mình có lẽ đã trở thành một đứa cay nghiệt. Một đứa ác ôn. Một kẻ không tử tế. Vô đạo đức... vân vân. Mọi thứ tồi tệ có thể đến với mình vì mình đã không chọn con đường êm đềm của hạnh phúc. Ờ thì thế đấy. Mình biết mà. Mọi điều nó vẫn là quy luật cả thôi. Giờ có lẽ một chút gì đó là hai mặt trong cuộc sống của mình. Một số người nhìn mình bảo mình vô cảm, lạnh lùng và đáng ghét. Một số người thì lại bảo mình đáng thương, tội nghiệp và bảo bọc mình. Chà, thực sự thì cả hai đều đúng cả. Và hoàn toàn chẳng có sự lẫn lộn nào. Bởi vì mình chỉ thể hiện một biểu hiện trong một thời điểm nhất định trước những đối tượng nhất định mà thôi. Có thể nói là mình sống 2 mặt hoặc 3 mặt hoặc nhiều mặt. Đúng. Đúng là thế đấy. Vì mọi người đối xử với mình cũng nhiều kiểu mà. Mình giờ chỉ như cái gương phản chiếu lại cuộc sống thôi. Có những lúc mình rất nhẫn nhịn, một cách đáng ngạc nhiên ý chứ. Nhưng lúc khác thì mình sẵn sàng sừng sổ làm loạn lên. Hic, 26 tuổi rồi đấy, 26 tuổi mới sống đúng con người mình. Hoặc các bác nghiên cứu tâm lý chắc quy mình vào cái dạng dậy thì muộn, nổi loạn tuổi U30 mất.
Hôm qua mình phải cáu lên để quạt cho con Lượng hấp một bài để nó bớt nghĩ ngợi lẩn thẩn đi. Cũng khổ thân nó. Lủi thủi một mình chăm con ở nhà chồng, không chia sẻ được với ai nên đâm ra cứ lẩn thẩn. Mình cứ phải mạnh mồm nạt nó là mày nghĩ vớ vẩn vừa vừa thôi không khéo trầm cảm thì khổ con. Chẹp cái tính mình với những đứa như nó thì không bao giờ dịu dàng tử tế được. Cứ phải ầm ĩ quạt cho nó một trận, mỉa cho nó mấy câu thì mới được. Không thì sốt ruột lắm. Bởi vì nó cũng biết ở nhà chồng thì ai mà chả ức chế thế nhưng nuôi con nhỏ mà cứ nghĩ linh tinh rồi thì chỉ khổ con mình mà chồng nó lại còn mấy ngày mới về một lần chứ. Thương bạn mà cũng không thể tử tế được cơ mà.
Đấy hôm nọ còn cao hứng viết cho ông bạn mấy câu nữa. Nào thì tớ chả hiểu được cậu.. Ờ thì bạn ấy khó hiểu việc quái gì đến mình. Mình còn bao nhiêu thứ chả tự sắp xếp được cho cuộc đời mình tử tế hơn cơ mà. Bạn mình stress như thế mình cũng chẳng an ủi nó được cơ mà. Tóm lại là mình thấy mọi thứ có vẻ chả bao giờ đơn giản như cái vẻ bề ngoài đâu. Làm gì có cái nơi để về, cái nơi thật yên bình ý... Làm gì có đâu. Biết thế. Giờ chỉ có trốn những thứ phức tạp một cách tạm thời thôi. Như hôm nay chẳng hạn, đọc quyển Những mối tình nực cười và ngủ một giấc, ngủ mê mệt. Giết thời gian như thế đấy.
Nói tóm lại là thỉnh thoảng tự dưng ngộ ra đời sống với đủ các thể loại phức tạp gì gì đó của nó và cũng có những lúc bước ra đường vểnh tai lên mà Nghe lá hát trên từng con đường nhỏ... Sống là như thế đấy!
Có cánh diều mang tuổi thơ khát vọng..
Nghe vào nhất đúng là đoạn: Nghe lá hát trên từng con đường nhỏ/ Tổ quốc mình chẳng thể nào thay...
Hoặc là do giai điệu bài này hoặc là do giọng hát của ca sĩ.. Không hiểu tại sao nhưng bài này thu hút mình. Cái khung cảnh nghe lá hát trên từng con đường nhỏ.. chắc là mình tưởng tượng ra được, hoặc là đã trải nghiệm qua rồi. Nói chung là cảm giác yên bình. Và còn có chút gì đó là khát vọng là lý tưởng.
Cái từ Lý Tưởng này thực sự là một từ vô cùng trừu tượng. Nói thế có nghĩa là gần như mình chẳng hiểu nó vì cũng có những từ được gọi là trừu tượng nhưng mình có thể hiểu hiểu được nó, giải thích được nó. Kiểu kiểu vậy. Nhưng Lý Tưởng thì đúng là trừu tượng.
Nhớ hồi lớp 9 học cái lớp gì dành cho Đội viên trước khi vào Đoàn ý, có cô giáo dạy, cô hiệu phó trường Nguyễn Siêu, cô dạy văn cấp 3 nên lần đấy là lần đầu tiên được học cô. Hồi đấy, trước cái giờ học đấy thì mình còn tự bảo là mình hiểu thế nào là Lý Tưởng nhưng sau cái giờ học ấy thì ngộ ra là mình chả hiểu cái gì cả. Và đến giờ này vẫn chẳng hiểu gì hết. Không định nghĩa được, không có khái niệm nào trong đầu cả.
Lý Tưởng là một cái hình ảnh đẹp đẽ, đáng ngưỡng mộ treo lủng lẳng ở cuối con đường hầm mà mình đang chui vào. Nó là cái biển chỉ đường chỉ cho mình rằng thì là mà đây, đây là cái đích con đường đời của mày đấy. Ờ, có lẽ là vậy. Định nghĩa ra thì có lẽ là như vậy. Nhưng mình cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Không chỉ rõ ra được nhưng tự dưng thấy cứ lấn cấn cái gì đấy. Cứ có cái gì đó không phải. Thiếu thiếu cũng không hẳn là thiếu. Mà là sai ý. Có lẽ là cái cảm xúc thì là sai. (Thường thì người ta cảm thụ một cái gì đó với nhiều giác quan mà, trong đó cảm xúc cũng là một giác quan quan trọng trong cảm thụ của mình đấy) Mình cứ thấy sao mà cái định nghĩa như thế nó làm từ Lý Tưởng tự dưng nhạt toẹt, chả có cái vị gì cả. Tự dưng nó mất sạch cái sự lung linh đẹp đẽ, rất "lý tưởng" của nó đi. Giống kiểu một bạn tiên bay lượn vèo vèo và phát sáng trong Peter Pan tự dưng bị mất đi cái hào quang và mất đi cái phép tiên rắc bụi lên mọi vật ý. Khi ấy thì bạn ấy còn gì là tiên nữa. Bạn ấy không còn là bạn ấy nữa. Và tương tự. Lý tưởng cũng chẳng phải là Lý Tưởng nữa.
Ô, thế thì lạ quá. Nói tóm lại là mình chẳng hiểu gì cả. Hoặc mình đúng hoặc mình sai. Hoặc cả hai, vừa đúng vừa sai, mỗi cái ở một điểm nào đó. Nhưng mình biết cái quan trọng là cảm xúc với cái từ ấy thì không có. Lý Tưởng bị mất đi cái sự lung linh thì không gọi là lý tưởng nữa rồi. Thế đấy, mình là mình nghĩ thế đấy.
Nếu cuộc sống ban cho ta điều ước/ Ta xin được về những năm tháng tuổi thơ..
Nói chung là bài hát này có nhiều ý nghĩa lắm, cứ đọc câu chữ của lời bài hát thì rõ. Nhưng mình chẳng cần biết nhiều đến thế. Vì bản thân hoàn cảnh của mình cũng có những điều không phù hợp với những ý nghĩa cao đẹp của lời lẽ đó. Nhưng dù sao mình cũng thấy vẫn yêu nó với cảm xúc của chỉ một vài câu thôi: Nước mắt ta rơi bởi một điều có thật... Nói thật là nó làm mình rung động bởi những tình cảnh chắc chả liên quan gì đến nội dung trong bài hát đề cập đến đâu. Vì mình không trải qua như những gì bài hát nói nên mình không cảm nhận được cũng phải thôi. Nhưng mình cảm nhận những rung động khác. Nó khác. Mình muốn nhấn mạnh cái chữ khác này. Ở đời chẳng ai giống ai cả. Chẳng có cái gì giống nhau cả. Ngay cả 2 đứa trẻ song sinh cùng trứng cũng thế thôi. Bộ gen có giống nhau thì chúng cũng vẫn cứ là 2 cá thể riêng biệt cơ mà. Vì thế làm ơn hãy chấp nhận sự khác biệt. Và vì thế cũng đừng ngạc nhiên với những điều phi lý. Mình có thể không yêu những người mà theo lẽ thường một người tử tế phải yêu (không bàn đến nguyên nhân hay hậu quả gì ở đây nhé) thì không có nghĩa là mình không phải người tử tế, không biết yêu những cái đáng yêu khác.
Mình bị một cái ba-ri-e chắn đường. Nó không phải do tự tay mình dựng nên nhưng nó xuất hiện một cách hiển nhiên trên con đường mình đã chọn. Mình biết trước là có ba-ri-e ở đấy, nó sẽ cản trở mình nhiều, cản mình sống và thể hiện mình theo cách đúng đắn với tình cảm của mình. Nhưng con đường đấy mình đã chọn rồi. Mình không hối hận. Mình có tiếc hay không ư? Không. Mình không tiếc vì mình phải làm thế. Mình chấp nhận nó và chấp nhận cả cái ba-ri-e hiện hữu ở đấy. Quy luật của muôn đời, quy luật của cuộc sống. Mình là đứa có nhận thức với những điều đó thế nên mình chấp nhận đánh đổi. Ờ thì có người sẽ bảo mình đang lên gân vớ vẩn và vô nghĩa, đấu tranh vì một cái gì à?? Không, mình chẳng đấu tranh gì cả. Mình chỉ đơn giản là thể hiện mình đúng như là mình thôi. Yêu là yêu và ghét là ghét. Yêu cái đáng yêu và không chấp nhận những cái không đáng phải nhận. Thế thôi. 25 năm đã qua vì một cái gì đó không hẳn là mình. Và giờ thì Tự dưng bản thân trỗi dậy mà thôi. Không chấp nhận cái việc cứ phải im lặng một cách không đáng và chấp nhận việc mình không được nhận cái mình đáng được nhận. Cho dù đó chỉ đơn giản là một chút lòng thương yêu. Ồ, đối với một số người thì có lẽ đó chả là gì. Và có lẽ thực ra thì với mình cũng chẳng là gì đâu. Chẳng cần phải đánh đổi nhiều như thế vì một cái mà hoàn toàn có thể nhắm mắt bỏ qua được, hoặc vì một sự tử tế nào đó mang tiếng là đạo đức để mà chấp nhận. Nhưng giờ mình thấy mình không làm thế được. Mình có lẽ đã trở thành một đứa cay nghiệt. Một đứa ác ôn. Một kẻ không tử tế. Vô đạo đức... vân vân. Mọi thứ tồi tệ có thể đến với mình vì mình đã không chọn con đường êm đềm của hạnh phúc. Ờ thì thế đấy. Mình biết mà. Mọi điều nó vẫn là quy luật cả thôi. Giờ có lẽ một chút gì đó là hai mặt trong cuộc sống của mình. Một số người nhìn mình bảo mình vô cảm, lạnh lùng và đáng ghét. Một số người thì lại bảo mình đáng thương, tội nghiệp và bảo bọc mình. Chà, thực sự thì cả hai đều đúng cả. Và hoàn toàn chẳng có sự lẫn lộn nào. Bởi vì mình chỉ thể hiện một biểu hiện trong một thời điểm nhất định trước những đối tượng nhất định mà thôi. Có thể nói là mình sống 2 mặt hoặc 3 mặt hoặc nhiều mặt. Đúng. Đúng là thế đấy. Vì mọi người đối xử với mình cũng nhiều kiểu mà. Mình giờ chỉ như cái gương phản chiếu lại cuộc sống thôi. Có những lúc mình rất nhẫn nhịn, một cách đáng ngạc nhiên ý chứ. Nhưng lúc khác thì mình sẵn sàng sừng sổ làm loạn lên. Hic, 26 tuổi rồi đấy, 26 tuổi mới sống đúng con người mình. Hoặc các bác nghiên cứu tâm lý chắc quy mình vào cái dạng dậy thì muộn, nổi loạn tuổi U30 mất.
Hôm qua mình phải cáu lên để quạt cho con Lượng hấp một bài để nó bớt nghĩ ngợi lẩn thẩn đi. Cũng khổ thân nó. Lủi thủi một mình chăm con ở nhà chồng, không chia sẻ được với ai nên đâm ra cứ lẩn thẩn. Mình cứ phải mạnh mồm nạt nó là mày nghĩ vớ vẩn vừa vừa thôi không khéo trầm cảm thì khổ con. Chẹp cái tính mình với những đứa như nó thì không bao giờ dịu dàng tử tế được. Cứ phải ầm ĩ quạt cho nó một trận, mỉa cho nó mấy câu thì mới được. Không thì sốt ruột lắm. Bởi vì nó cũng biết ở nhà chồng thì ai mà chả ức chế thế nhưng nuôi con nhỏ mà cứ nghĩ linh tinh rồi thì chỉ khổ con mình mà chồng nó lại còn mấy ngày mới về một lần chứ. Thương bạn mà cũng không thể tử tế được cơ mà.
Đấy hôm nọ còn cao hứng viết cho ông bạn mấy câu nữa. Nào thì tớ chả hiểu được cậu.. Ờ thì bạn ấy khó hiểu việc quái gì đến mình. Mình còn bao nhiêu thứ chả tự sắp xếp được cho cuộc đời mình tử tế hơn cơ mà. Bạn mình stress như thế mình cũng chẳng an ủi nó được cơ mà. Tóm lại là mình thấy mọi thứ có vẻ chả bao giờ đơn giản như cái vẻ bề ngoài đâu. Làm gì có cái nơi để về, cái nơi thật yên bình ý... Làm gì có đâu. Biết thế. Giờ chỉ có trốn những thứ phức tạp một cách tạm thời thôi. Như hôm nay chẳng hạn, đọc quyển Những mối tình nực cười và ngủ một giấc, ngủ mê mệt. Giết thời gian như thế đấy.
Nói tóm lại là thỉnh thoảng tự dưng ngộ ra đời sống với đủ các thể loại phức tạp gì gì đó của nó và cũng có những lúc bước ra đường vểnh tai lên mà Nghe lá hát trên từng con đường nhỏ... Sống là như thế đấy!
Có cánh diều mang tuổi thơ khát vọng..
Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014
tháng 3 về rồi, chào tình yêu trắng xóa của tớ :D
Hôm nay mùng 1 tháng 3 dương lịch. Hehe. Mùa sưa đấy. Tháng của mình :D
Bình thường mọi người vẫn hay tính mùa quả này quả kia, mùa hoa này hoa nọ hoặc mùa gì gì đó thì cũng thường hay dùng lịch âm. Riêng mùa sưa này thì mình tự ngộ ra đấy. Và mình dùng lịch dương để nhớ nó. Tháng 3. Và cả tháng 9 nữa. Tháng của mình đấy.
http://blog-ms-wind.blogspot.com/2013/03/tinh-yeu-cua-minh-bat-au-no-trang-xoa.html
Vừa ngồi đọc lại mấy cái blog của tháng 3 năm ngoái. Tình yêu của mình với tháng 3 chắc càng ngày càng lớn thì phải :D
Đọc lại blog của năm ngoái thấy nhiều cảm xúc quá. Có những sự kiện đặc biệt. Có những người bạn đặc biệt, những người truyền cảm hứng cho mình. Một năm đã qua. Giờ này năm ngoái mình đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa vì công việc. Giờ đây mình đã trở về, công việc cũng đã hoàn thành xong những điểm chủ chốt. Từ giờ sẽ phải bắt đầu vào những phần khó khăn và lại là phần lớn công việc. Chẳng biết có đủ sức vượt qua không? Chẳng biết có chịu nổi xì-trét sắp tới không? Vì sắp tới sẽ phải làm việc với những thứ mới lạ, những kiến thức mình chưa biết chứ không phải là lôi được từ trong bị ra xài nữa nên sẽ rất khó khăn, khổ sở đây. Biết trước thế rồi nên chắc sẽ không xì-trét lắm đâu nhở mình nhở? hè hè.
Viết có mỗi một đoạn ngắn tẹo từ trên xuống đến đây mà ngồi từ 7h đến 9h. Ham chơi quá. Cứ viết được câu lại ngó ngang ngó dọc linh tinh. Chết thật. Sức tập trung càng ngày càng kém. Thế thì làm việc sao nổi. Chà, phải nghiêm túc rút kinh nghiệm, nhận lỗi và sửa sai thôi :)))
Năm ngoái hay viết về những kỉ niệm, những dấu ấn đã qua để mà ghi nhớ, để mà sau này (chính là bây giờ nè!) có cái mà đọc lại, mà vui mà buồn. Thế mà năm nay thì khác nhé. Từ nãy tới giờ toàn ngồi động viên bản thân ở thì tương lai thôi à. Cũng phải. Năm nay mình co cụm hơn năm ngoái rồi. Phải biết tự lo cho bản thân mình rồi. Tự biết động viên mình cũng là đúng thôi. Nói chung là "tự" hết.
À đấy, nói đến chuyện "tự" hết, hôm nay mình bắt đầu tháng 3 với cái blog này để mà tự an ủi bản thân. Hì. Ôi sáng ngủ như chưa bao giờ được ngủ. Sướng thật. Trời đổi gió. Đỡ ẩm hơn. Cơ mà được có mỗi buổi sáng. Sang chiều tối thì lại quay về mưa, hạt nhỏ thôi, bụi bụi bay bay thôi nhưng mà vẫn cứ là mưa. Chiều nằm dài đọc được một truyện đầu tiên của quyển Những mối tình nực cười. Một bài học đích đáng cho kẻ sống có nguyên tắc nhưng mà lại ngại không chịu thẳng thắn. Thế đấy. Anh chàng nhân vật chính có vẻ giống mềnh :)) cơ mà may mà mình không gặp hoàn cảnh nghiêm trọng tương tự. Tóm lại là nên thẳng thắn những lúc cần phải thẳng thắn vì đau trước còn hơn đau sau, càng để lâu hậu quả càng nặng nề. Đấy. Chả lẽ vì thế mà hôm nay mình thẳng quá như thế à? Lạnh lùng nữa chứ. Không có cảm xúc để lan man thì lại chả lạnh lùng. Cố tình hoặc không thì mình cũng chả biết. Nhưng tóm lại là lòng vòng một hồi mình thấy mình "lạnh" quá, đơn giản quá, đến mức minh cũng ngạc nhiên với bản thân mình vì cái thái độ đấy. Lạ quá. Mình bình thản quá. Mình thấy một chút vui, thấy một chút băn khoăn vì sự bình thản của bản thân. Có lẽ thế là tốt. Vui là được rồi mà. Mình chỉ mong có thế thôi mà. Không việc gì phải băn khoăn cả. Ok. Cứ quyết thế đi.
Chào tháng 3, chào tình yêu trắng xóa của mình, nắng lên sớm nhé nắng ơi!
---------------
Cao hứng ngồi lần mò lại stt trên fb một năm trước. Tự dưng mò ra cái này:
"Người ta thường băn khoăn giữa cái mình đang có và cái mình có thể sẽ mất chứ ít khi là giữa cái mình đang có và cái mình có thể có được... hai cách diễn đạt một vấn đề cho thấy 2 thái độ khác hẳn nhau" - stt đề ngày 18/3/2013 và mình để private.
Ồ, tự dưng nhận ra là năm ngoái mình bị vật vã từ đầu năm lận @@ Chà, một năm đầy vất vả về mặt đầu óc vì những vấn đề khiến bản thân vật vã. Năm nay không nên thế. Cần phải tận hưởng cuộc sống chứ. Đừng có vật vã thế. Nghĩ ít thôi. Hành động nhiều hơn (đi và làm chăm chỉ hơn nữa nhé!) Vứt hết ra khỏi đầu nhé (có gì thì quay ra biết blog nè :D vứt ra đây để năm sau lại ngồi xem lại cho vui nha!). HAPPY NEW YEAR!
Bình thường mọi người vẫn hay tính mùa quả này quả kia, mùa hoa này hoa nọ hoặc mùa gì gì đó thì cũng thường hay dùng lịch âm. Riêng mùa sưa này thì mình tự ngộ ra đấy. Và mình dùng lịch dương để nhớ nó. Tháng 3. Và cả tháng 9 nữa. Tháng của mình đấy.
http://blog-ms-wind.blogspot.com/2013/03/tinh-yeu-cua-minh-bat-au-no-trang-xoa.html
Vừa ngồi đọc lại mấy cái blog của tháng 3 năm ngoái. Tình yêu của mình với tháng 3 chắc càng ngày càng lớn thì phải :D
Đọc lại blog của năm ngoái thấy nhiều cảm xúc quá. Có những sự kiện đặc biệt. Có những người bạn đặc biệt, những người truyền cảm hứng cho mình. Một năm đã qua. Giờ này năm ngoái mình đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa vì công việc. Giờ đây mình đã trở về, công việc cũng đã hoàn thành xong những điểm chủ chốt. Từ giờ sẽ phải bắt đầu vào những phần khó khăn và lại là phần lớn công việc. Chẳng biết có đủ sức vượt qua không? Chẳng biết có chịu nổi xì-trét sắp tới không? Vì sắp tới sẽ phải làm việc với những thứ mới lạ, những kiến thức mình chưa biết chứ không phải là lôi được từ trong bị ra xài nữa nên sẽ rất khó khăn, khổ sở đây. Biết trước thế rồi nên chắc sẽ không xì-trét lắm đâu nhở mình nhở? hè hè.
Viết có mỗi một đoạn ngắn tẹo từ trên xuống đến đây mà ngồi từ 7h đến 9h. Ham chơi quá. Cứ viết được câu lại ngó ngang ngó dọc linh tinh. Chết thật. Sức tập trung càng ngày càng kém. Thế thì làm việc sao nổi. Chà, phải nghiêm túc rút kinh nghiệm, nhận lỗi và sửa sai thôi :)))
Năm ngoái hay viết về những kỉ niệm, những dấu ấn đã qua để mà ghi nhớ, để mà sau này (chính là bây giờ nè!) có cái mà đọc lại, mà vui mà buồn. Thế mà năm nay thì khác nhé. Từ nãy tới giờ toàn ngồi động viên bản thân ở thì tương lai thôi à. Cũng phải. Năm nay mình co cụm hơn năm ngoái rồi. Phải biết tự lo cho bản thân mình rồi. Tự biết động viên mình cũng là đúng thôi. Nói chung là "tự" hết.
À đấy, nói đến chuyện "tự" hết, hôm nay mình bắt đầu tháng 3 với cái blog này để mà tự an ủi bản thân. Hì. Ôi sáng ngủ như chưa bao giờ được ngủ. Sướng thật. Trời đổi gió. Đỡ ẩm hơn. Cơ mà được có mỗi buổi sáng. Sang chiều tối thì lại quay về mưa, hạt nhỏ thôi, bụi bụi bay bay thôi nhưng mà vẫn cứ là mưa. Chiều nằm dài đọc được một truyện đầu tiên của quyển Những mối tình nực cười. Một bài học đích đáng cho kẻ sống có nguyên tắc nhưng mà lại ngại không chịu thẳng thắn. Thế đấy. Anh chàng nhân vật chính có vẻ giống mềnh :)) cơ mà may mà mình không gặp hoàn cảnh nghiêm trọng tương tự. Tóm lại là nên thẳng thắn những lúc cần phải thẳng thắn vì đau trước còn hơn đau sau, càng để lâu hậu quả càng nặng nề. Đấy. Chả lẽ vì thế mà hôm nay mình thẳng quá như thế à? Lạnh lùng nữa chứ. Không có cảm xúc để lan man thì lại chả lạnh lùng. Cố tình hoặc không thì mình cũng chả biết. Nhưng tóm lại là lòng vòng một hồi mình thấy mình "lạnh" quá, đơn giản quá, đến mức minh cũng ngạc nhiên với bản thân mình vì cái thái độ đấy. Lạ quá. Mình bình thản quá. Mình thấy một chút vui, thấy một chút băn khoăn vì sự bình thản của bản thân. Có lẽ thế là tốt. Vui là được rồi mà. Mình chỉ mong có thế thôi mà. Không việc gì phải băn khoăn cả. Ok. Cứ quyết thế đi.
Chào tháng 3, chào tình yêu trắng xóa của mình, nắng lên sớm nhé nắng ơi!
---------------
Cao hứng ngồi lần mò lại stt trên fb một năm trước. Tự dưng mò ra cái này:
"Người ta thường băn khoăn giữa cái mình đang có và cái mình có thể sẽ mất chứ ít khi là giữa cái mình đang có và cái mình có thể có được... hai cách diễn đạt một vấn đề cho thấy 2 thái độ khác hẳn nhau" - stt đề ngày 18/3/2013 và mình để private.
Ồ, tự dưng nhận ra là năm ngoái mình bị vật vã từ đầu năm lận @@ Chà, một năm đầy vất vả về mặt đầu óc vì những vấn đề khiến bản thân vật vã. Năm nay không nên thế. Cần phải tận hưởng cuộc sống chứ. Đừng có vật vã thế. Nghĩ ít thôi. Hành động nhiều hơn (đi và làm chăm chỉ hơn nữa nhé!) Vứt hết ra khỏi đầu nhé (có gì thì quay ra biết blog nè :D vứt ra đây để năm sau lại ngồi xem lại cho vui nha!). HAPPY NEW YEAR!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)