Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ rồi. Lúc nãy đọc một đoạn trong quyển của chị Bùi Mai Hương kể về những ngày chị ấy ở Cairo làm mình chợt nhớ đến cái lúc ngồi ở bến xe bus, vào ngày đầu tiên của kì nghỉ này.
Hôm đấy là thứ 5, mình đi xe bus đi làm để tối sẽ lên xe đi Đà Nẵng luôn. Mình thích đi xe bus vì sẽ có thời gian cho đầu óc tha hồ bay bổng, không phải căng thẳng với đường sá với xe cộ. Và trong lúc bay bổng như vậy bao giờ cũng sẽ gặp được một cái gì đó.
Hôm ấy mình gặp một bác lang thang, và tâm trí bác ấy cũng không bình thường. Một người điên, lang thang, không nhà cửa. Mình chợt nghĩ: có lẽ nào đó là mình trong tương lai không?
Có lẽ sau này mình cũng thế. Cũng điên, cũng lang thang, không nhà cửa. Sống vất vưởng trong con mắt người đời nhưng lại rất thích thú trong con mắt của bản thân. Có lẽ chả phải là sau này, mà bây giờ cũng đã thế rồi ấy chứ.
Cái lúc mình ngồi ở bến xe bus, balo to oạch đeo sau lưng, còn ngay bên kia đường, đúng tầm mắt mình nhìn là người lang thang ấy, đang lục lọi tìm kiếm một cái gì đó trong túi rác người ta vứt ở lề đường. Bác ấy móc ra một cái túi, tìm thấy mấy túi trà lipton vứt đi, bác ấy dứt mấy cái nhãn ra cất cẩn thận vào cái túi da đeo chéo trên vai còn lại thì bỏ cái túi trà vào lại túi nilon và cầm ở tay rồi đi ra chỗ khác. Mình cũng thế. Mình cũng có cái sự thích thú bất tận với việc nhặt nhạnh và phân loại những thứ bé bé, vớ vẩn như thế. Mình cũng ngồi ngẩn ra được để nhìn cái túi nilon bị gió cuốn lên quẩn quanh chỗ người lang thang ấy mỗi lần một cái xe đi vụt qua. Một bác lớn tuổi đạp cái xe đạp đúng y như một cảnh phim đen trắng quay chậm từ thời Charlie Chaplin, từ từ, chậm rãi bác lướt qua hết khung hình có người lang thang ở cảnh phía đằng sau. Sau đấy là một bác khác, đi xe Spacy, và không hiểu sao bác ấy lọt vào khung hình ở đúng lớp hình ảnh bác xe đạp vừa đi qua và lướt qua cũng với kiểu như cảnh phim quay chậm như thế. Trong khi cái lớp hình đằng sau là người lang thang và lớp hình đằng trước là xe cộ các loại cứ lao đi vùn vụt, xẹt qua xẹt lại, rất nhanh, chẳng kịp nhận ra ai cả, dường như không đổi.
Mình ngồi nhìn cái khung cảnh ấy. Cảm giác trống trơn, chả nghĩ gì, không buồn, không vui, không cảm xúc. Hồi sau nghĩ lại cái lúc ấy chợt thấy là lạ, Mình vừa nghĩ rằng mình giống người lang thang kia thế, liệu đó có phải là tương lai sau này của mình không thì mấy giây sau mình lại rơi vào trạng thái trống trơn, chả nghĩ ngợi gì.
Chà, chắc giờ mình cảm thấy oải quá, động nghĩ cái gì là nước mắt tủi thân lại chạy vòng quanh được ngay, hoặc không thì cũng là cảm giác bất lực với công việc. Chắc thế nên mình thấy ổn với cái tương lai mất trí, không cảm xúc vừa vẽ ra kia. Nó như kiểu một sự giải phóng cho những uất ức, những đè nén lên tâm trí mình.
---
Mai sẽ bắt đầu đi làm bình thường sau kì nghỉ. Bao giờ cũng sẽ là cảm giác kinh khủng vì trở lại một guồng quay cũ sau mấy ngày được tự do. Mình thì thấy nó nặng nề hơn vì mình đang có những kì vọng với công việc, và trong mấy ngày qua mình vẫn không điều khiển được nó. Không sao cả. Có thể tự nói với mình như thế nhưng mình biết là chả nên tự an ủi mình, vì bản thân công việc giờ nó cũng bắt đầu khó khăn rồi.
---
Một chút bấn loạn.
Một chút mất phương hướng.
Một chút chán nản vì đường còn dài mà mình vẫn phải chịu trách nhiệm một mình.
Một chút oải, một chút buồn, một chút..... Cái gì cũng chỉ một chút thôi. Tự ti. Nhát. Sợ.
Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015
Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015
Lý giải một tí (Ted & Robin)
“Nhưng khi bạn yêu một thứ gì đó, bạn phải để nó tự do, tin tưởng rằng chim sẽ bay, đứa trẻ sẽ đi được và show diễn sẽ thành công"Đấy là trích dẫn ưa thích của mình, quan điểm sống... lúc mình khai vào các bảng thông tin của facebook hoặc blogger. Và nó đúng là những gì mình nghĩ.
Câu này lần đầu đọc được chắc tầm khoảng lúc bắt đầu lập cái blog Yahoo 360, cũng không thể nhớ là đã đọc nó ở đâu, chắc một bài viết nào đó trên mạng. Nhưng chắc chắn là đọc một cái là thấy thích nó ngay, tâm đắc ngay, yêu ngay và copy and paste về cho riêng mình ngay. Thực ra đối với những người có ý tưởng mà gặp khó khăn trong sự diễn đạt nó thì việc vớ được một câu văn hay và đúng ý là chạm được cảm giác sung sướng tột cùng. Cho dù là một khoảnh khắc thôi thì cảm giác sung sướng ấy cũng rất hạnh phúc rồi nữa là đây là cái kiểu có thể lặp lại được, tức là cứ mỗi lần đọc lại là cảm giác sung sướng ấy lại xuất hiện. Thật tuyệt vời!
Nói về ý nghĩa của câu này, có một ý tưởng mà mình muốn dùng câu này để lý giải. Trong một lần buôn chuyện lung tung trên trời dưới bể, bạn mình có đề cập đến HIMYM, đến Ted và Robin và bạn ấy nói rằng không hiểu được sao Ted lại chia tay Robin, lại khuyến khích Robin đi lên sân thượng gặp Barney và sau đó là cưới Barney. Mình nghĩ đấy đơn giản là do Ted thực sự yêu Robin thôi (chẳng nhớ lúc ấy mình có nói với bạn ấy như thế không). Bạn ấy thì bảo rằng không hiểu tại sao yêu mà có thể làm như vậy được, bạn ấy thấy tinh tiết như vậy phim quá, kịch quá, chẳng đời gì cả. Lúc ấy thì mình rối, mình vẫn đinh ninh rằng tất cả đều có thể giải thích được đơn giản là vì Ted thực sự yêu Robin nhưng mình cũng biết nếu chỉ nói đơn giản như vậy thì bạn mình sẽ không hiểu được, sẽ vẫn thấy thắc mắc và mình rối vì chẳng biết phải nói như thế nào.
Nhiều lúc mình cảm thấy mình tư duy nhanh quá, nhất là đối với những vấn đề kiểu như thế này, nhanh đến mức như là cảm tính vậy, nhiều phần lý giải được bỏ qua, mình chỉ đơn giải là thấy nó hợp lý, nó đúng mà không cần đưa ra lý do. Cũng có thể là mình may mắn vì đồng quan điểm với tác giả luôn nên cảm giác chỉ là tâm đắc thôi chứ không thắc mắc. Vì thế mọi cảm xúc chỉ là để thưởng thức cái hạnh phúc của sự tâm đắc thôi, không phải băn khoăn, không phải ấm ức "tại sao lại thế" gì cả. Nhưng cái kiểu thế cũng dở, nhất là khi chia sẻ, nói chuyện với người khác. Mình hiểu nhưng mình không nói được, không diễn đạt được ý hiểu của mình làm câu chuyện đâm ra cụt, chả hay tẹo nào. Thế nên mới có những lúc như bây giờ, tự dưng mình bắt được một ý có thể diễn giải được những gì mình muốn nói nên mình lại quay lại vấn đề cũ, dù cho nó có xa lắc xa lơ đi nữa.
Thế này nhé, Ted yêu Robin ngay từ cái nhìn đầu tiên, và không chỉ thế, càng tiếp xúc, Ted càng yêu Robin. Nhưng ngay từ đầu giữa họ đã rất rõ ràng, hai người có hai lý tưởng sống khác nhau, trong khi Ted mơ ước xây dựng một gia đình bé nhỏ của riêng mình và có những đứa con đáng yêu thì Robin lại không nghĩ thế, thế giới tương lai tươi đẹp của cô ấy không có hình bóng của những đứa trẻ. Họ yêu nhau, yêu thương đúng nghĩa, họ hòa hợp trong nhiều lĩnh vực nhưng khi nhìn về tương lai thì họ vấp phải một vấn đề, trước mặt là ngã ba và hai người lại muốn đi hai hướng khác nhau. Ở đây ta hoàn toàn không thể phán xét ai đúng ai sai và thế nào mới là tốt. Thực ra, ta chỉ biết rằng lúc đó nếu phải quyết định thì Ted hoàn toàn có thể chiều ý Robin, cưới và không có con, và ngược lại Robin cũng có thể hoàn toàn chiều ý Ted, cưới và sinh con nhưng cũng chắc chắn một điều rằng nếu lựa chọn theo hai cách đấy thì đầu tiên là một trong hai người sẽ là người miễn cưỡng hạnh phúc và rất nhanh sau đó là cả hai người sẽ sống trong căng thẳng, mệt mỏi vì sự miễn cưỡng ấy. Thế nên Ted và Robin đã chọn giải pháp thứ ba, chia tay, có thể buồn nhưng quả thực là nó đúng đắn nhất. Ở đây ta chỉ xét đến một mối quan hệ đúng nghĩa nhé. Tức là một khi đã xác định thì họ rất nghiêm túc, và khi đó, chọn chia tay là tôn trọng nhau, để cả hai đều được hạnh phúc. Chứ bây giờ nhan nhản cái kiểu tình cảm nửa mùa, diễn và lừa dối. Vậy là Ted và Robin chia tay. Ted tiếp tục đi tìm cô dâu của mình, mẹ của những đứa con của anh ấy, gặp gỡ rất nhiều phụ nữ. Robin cũng vậy, cô ấy tìm kiếm những mối quan hệ nghiêm túc mà không đòi hỏi một tương lai kiểu truyền thống với những đứa bé. Cả hai đều theo đuổi lý tưởng của mình. Và thực sự có một điều tuyệt vời ở đây là họ vẫn ở gần nhau, vẫn để mắt dõi theo nhau, vẫn yêu thương nhau. Một mối quan hệ đẹp, trưởng thành và hơi lý thuyết. Hahaha, đến đây thì mình lại bảo nó hơi lý thuyết. Vì thực ra mình chưa gặp nó trực tiếp ngoài đời, chưa thấy một mối quan hệ nào nghiêm túc, chín chắn như vậy, chưa thấy một điều tuyệt vời như thế. Vì thế mà mình nói là nó hơi lý thuyết.
Đối với mình, điều quan trọng nhất là tôn trọng nhau. Giữa hai người có nhiều sự khác biệt, chắc chắn như thế. Nhưng biết dừng lại một chút, cố gắng một chút, bình tĩnh một chút, đừng buông tay quá vội vàng đồng thời cởi mở, chân thành với nhau là một mối quan hệ lý tưởng. Mà có lẽ cái gì lý tưởng cũng là lý thuyết cả, có vẻ không đời cho lắm. Vì nó đòi hỏi nhiều thời gian, nhiều kiễn nhẫn, nhiều suy nghĩ cho nhau, về nhau, hao tâm tổn trí lắm. Mấy ai có thể làm được điều đó đâu. Ngay cả bản thân mình nhiều lúc cũng không chắc có thể làm được mà. Chà, đúng là đời không như là phim nhỉ.
Vậy thì quay lại với lý giải nhé,
“Nhưng khi bạn yêu một thứ gì đó, bạn phải để nó tự do, tin tưởng rằng chim sẽ bay, đứa trẻ sẽ đi được và show diễn sẽ thành công"Câu này là đúng những gì Ted và Robin đã làm. Họ chia tay, để cả hai đều được theo đuổi lý tưởng của mình. Nhưng rõ ràng họ vẫn yêu nhau. Tình yêu lúc này không phải là "in a relationship" mà là sự dõi theo, ủng hộ, luôn ở bên và luôn tin tưởng. Họ để cho người kia được hạnh phúc. Có người sẽ nói với mình rằng như thế thì có gì hay vì hạnh phúc của người kia đâu có mặt mình. À, nếu vậy bạn nhầm rồi nhé. Trước hết quan điểm tình yêu của mình là "Yêu một người là giúp cho người ấy được hạnh phúc", yêu một người không có nghĩa là sự chiếm hữu. Thực ra mình chưa "in a relationship" bao giờ nên có thể lời mình nói không thuyết phục nhưng mình muốn làm được như vậy và hiện tại mình vẫn đang làm như vậy. Mình không cần một lời khẳng định chủ quyền, mình cứ yêu như vậy thôi. Mình yêu một cách thanh thản vì mình luôn hết mình, mình không toan tính. Mình thấy hạnh phúc và họ cũng vậy. Vậy nên mình một mình nhưng mình không cô đơn.
Bạn thấy đấy, thay đổi một con người là cực kì khó. Thế nên điều đơn giản hơn và đỡ mệt mỏi hơn cho cả hai là cứ để họ tự do theo ý thích, và bản thân bạn cũng cứ tung tăng theo ý bạn đi, cứ quan tâm, cứ yêu hoặc thử một cái mới khác, bạn cũng được tự do mà. Đến một ngày nào đó bạn sẽ thay đổi, hoặc người kia sẽ thay đổi, và hai người sẽ giống hai mảnh xếp hình khớp hoàn hảo với nhau. Chỉ cần thời gian thôi, hay kiên nhẫn và hạnh phúc. Đừng nóng vội và đau khổ. Hạnh phúc thực ra là cả quá trình chứ không phải là chỉ mỗi kết quả nằm ở cuối con đường đâu phải không bạn?
----
Dear my friend,
You seem like the bank of questions, so many questions and all kind of questions. But you inspire me so much with your questions and your ideas.
Just want to say thank you again and again :)
Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015
Blue
Một ít màu xanh cho một ngày xanh.
A little blue for a blue day.
Câu này phải viết bằng tiếng anh mới ra đúng nghĩa mình định nói... Hôm nay mình cảm thấy cứ buồn buồn.
Trưa nay papa nhắn tin cho mình, ông bảo mình ông mất việc rồi. Mình thấy cứ hụt hẫng thế nào ấy, tội nghiệp ông. Và thế là được thể cái cảm giác ấm ức vì công việc lúc sáng nó càng len lỏi sâu vào đầu óc, càng làm mình buồn và mệt nhiều hơn.
Mấy hôm nay vừa hì hụi đọc xong tuyển tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải, trong lòng cảm thấy có nhiều chút lắm: chút khoan khoái, thỏa thuê, lại cả chút hoang mang, hụt hẫng nữa.
Mình biết chứ, mình quá biết là đời không như là mơ. Mình biết những con người thẳng thắn, biết người biết ta, tài năng chân chất, khôn ngoan chứ không khôn lỏi, sống nhiệt thành ngoài đời ít, phải may mắn lắm mới gặp được. Mình biết những kẻ ngược lại thì nhiều. Thế mà sao lúc phải đối mặt với họ mình vẫn bị khớp, vẫn k kiềm chế được để mà rồi lại tự ấm ức trong lòng. Những cái cảm giác như thế này làm mình hoang mang, hỗn loạn lắm. Mình chả muốn phải cư xử kiểu ấy, chả muốn phải cùn thế, tử tế với mìn thì mình chả nề hà gì, đằng này nửa nạc nửa mỡ, mệt người. Lại còn dính dáng quan hệ này nọ. Mình uất lắm. Chả đáng phải ức mà cứ phải vơ cái ức vào người nên mới uất, mới buồn.
Blue day. Blue là màu xanh mà cũng là buồn. Chả hiểu sao trong tiếng anh lại thế nhỉ? Mình thì thích màu xanh, yên bình mà vẫn đủ lấp lánh...
A little blue for a blue day.
Câu này phải viết bằng tiếng anh mới ra đúng nghĩa mình định nói... Hôm nay mình cảm thấy cứ buồn buồn.
Trưa nay papa nhắn tin cho mình, ông bảo mình ông mất việc rồi. Mình thấy cứ hụt hẫng thế nào ấy, tội nghiệp ông. Và thế là được thể cái cảm giác ấm ức vì công việc lúc sáng nó càng len lỏi sâu vào đầu óc, càng làm mình buồn và mệt nhiều hơn.
Mấy hôm nay vừa hì hụi đọc xong tuyển tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải, trong lòng cảm thấy có nhiều chút lắm: chút khoan khoái, thỏa thuê, lại cả chút hoang mang, hụt hẫng nữa.
Mình biết chứ, mình quá biết là đời không như là mơ. Mình biết những con người thẳng thắn, biết người biết ta, tài năng chân chất, khôn ngoan chứ không khôn lỏi, sống nhiệt thành ngoài đời ít, phải may mắn lắm mới gặp được. Mình biết những kẻ ngược lại thì nhiều. Thế mà sao lúc phải đối mặt với họ mình vẫn bị khớp, vẫn k kiềm chế được để mà rồi lại tự ấm ức trong lòng. Những cái cảm giác như thế này làm mình hoang mang, hỗn loạn lắm. Mình chả muốn phải cư xử kiểu ấy, chả muốn phải cùn thế, tử tế với mìn thì mình chả nề hà gì, đằng này nửa nạc nửa mỡ, mệt người. Lại còn dính dáng quan hệ này nọ. Mình uất lắm. Chả đáng phải ức mà cứ phải vơ cái ức vào người nên mới uất, mới buồn.
Blue day. Blue là màu xanh mà cũng là buồn. Chả hiểu sao trong tiếng anh lại thế nhỉ? Mình thì thích màu xanh, yên bình mà vẫn đủ lấp lánh...
Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015
... dự định à?
Vừa nhìn thấy một cái "Must to do list" làm mình chợt nhớ là mình cũng có một cái want to do list. Nhưng hình như có một điểm khác biệt là cái danh sách của mình cũng là những điều muốn làm nhưng nó không mang tính dự định. Không chỉ ra thời điểm, không có một mốc thời gian nào đó thì không gọi là dự định phải không nhỉ? Thế thì cái danh sách của mình không gọi là dự định rồi. Nó chỉ là mong muốn thôi.
... Điều mình muốn nói là thực ra giờ mình chả muốn nghĩ gì cho tương lai cả. Giờ mình chỉ quyết định tại thời điểm đó thôi.
Lý do thì vô biên nhưng quan trọng nhất là chả còn gì để mất và cũng chả có gì để với cả.
...
Đơn giản nhỉ?
... Điều mình muốn nói là thực ra giờ mình chả muốn nghĩ gì cho tương lai cả. Giờ mình chỉ quyết định tại thời điểm đó thôi.
Lý do thì vô biên nhưng quan trọng nhất là chả còn gì để mất và cũng chả có gì để với cả.
...
Đơn giản nhỉ?
Lại tủi thân rồi !
Một là hôm nay giở giời, đâm ra mình nhạy cảm và đâm ra mình dễ tủi thân thế.
Hai là sự thật là con người ta thực sự lạnh lùng như thế, bình thường vẫn như thế, chỉ có mình là dở hơi thôi. Chắc là mình vẫn thích một thế giới cười, dù hơi giả tạo, còn hơn một thế giới cẩn trọng và lạnh lùng.
Tại sao lại thế? Tại vì người ta hay bảo thế giới ngoài kia chỉ toàn gian dối, lừa lọc, không cẩn thận phát là bạn lãnh đủ ngay. Người ta cười đấy nhưng trong lòng không phải thế đâu. Thế nên người ta ra đường với thái độ hết sức cẩn trọng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Điên à mà tự dưng đi cười với người giao hàng. Điên à việc nó, nó phải làm thôi chứ sao mà phải tử tế với nó, nói năng với nó vui vẻ. Mình thà không được cảm ơn còn hơn "được" nghe một câu cảm ơn không có tí tình cảm nào. Thà nghe câu cảm ơn với một giọng khinh bỉ có khi nghe còn thấy sướng hơn cái kiểu nói không cảm xúc, lạnh te lạnh tái. Chắc là tại vì đỉnh cao của khinh thường là im lặng mà. Thêm chứ "nhé" vào cuối câu với một cái chấm than thôi thì có phải là vui vẻ hơn bao nhiêu không, mất cái quái gì chứ.
Nói thật là mình còn sống đến giờ này, chưa căng não ra mà uất chết là nhờ cái bài tự kỉ ám thị ấy đấy. Mình cứ cười, cứ vui vẻ với mọi người, kể cả với những người mình không thích, đâm ra mình thấy thanh thản. Chả việc gì cứ phải khó dễ với người ta. Mình chịu nhịn một tí đã chết ai. Cứ cố mà yêu một tí xem nào. Ừ, công nhận là nhiều khi người ta phải giải tỏa stress bằng cách nói xấu người khác, bằng cách chửi cho một trận. Nhưng mà nói xấu một cách xây dựng ý, nói xấu trước mặt người ta ý. Và chửi thầm đằng sau lưng ý, chửi thậm tệ vào, càng thậm tệ càng tốt. Quan trọng là không để bụng là được. Thế thôi.
Trong một ngày gặp cả những kẻ lạnh lùng và những kẻ giảo hoạt làm mình thấy hơi oải một tí.
Hội lạnh lùng thì thường là va một cái rồi thôi còn hội giảo hoạt thì lại cứ đập chan chát vào mặt thường xuyên ý. Phát mệt ra. Mình nản nhất là những kẻ giảo hoạt vì họ rất biết cách ra vẻ. Ra vẻ ta đây hiểu biết, nhưng ghét nhất là họ thích ra vẻ là ta đây quan tâm. Ôi nản. Lúc hỏi thì mắt tròn mắt dẹp, ra vẻ hào hứng lắm. Xong thì hỏi chỉ để đấy. Việc cần làm thì chả quan tâm. Việc chả phải của mình thì lại cứ thích xông vào. Ra vẻ mà. Ôi phát điên. Mình ghét nhất trên đời là cứ bị hỏi lại đúng cái câu vừa nói xong, mà đã thế lại còn hỏi với cái giọng của kẻ đã nghe rất chăm chú trong khi rõ ràng là đầu óc để trên mây và ra vẻ là ta đây đang bận lắm. Ghét thêm phát nữa là mình vừa đoán là thế nào cũng hỏi lại với cái giọng ý xong thì y như rằng... mình đoán đúng. Ức!
Thôi xả tí. Hết ngày rồi.
Tối nay trời chuyển gió mùa, mưa và mát !
P.S. Thấy thật tội lỗi vì mãi mà chả chịu dịch gì cả nhưng vẫn phải viết một tí để xả, không thì bực.
Hai là sự thật là con người ta thực sự lạnh lùng như thế, bình thường vẫn như thế, chỉ có mình là dở hơi thôi. Chắc là mình vẫn thích một thế giới cười, dù hơi giả tạo, còn hơn một thế giới cẩn trọng và lạnh lùng.
Tại sao lại thế? Tại vì người ta hay bảo thế giới ngoài kia chỉ toàn gian dối, lừa lọc, không cẩn thận phát là bạn lãnh đủ ngay. Người ta cười đấy nhưng trong lòng không phải thế đâu. Thế nên người ta ra đường với thái độ hết sức cẩn trọng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Điên à mà tự dưng đi cười với người giao hàng. Điên à việc nó, nó phải làm thôi chứ sao mà phải tử tế với nó, nói năng với nó vui vẻ. Mình thà không được cảm ơn còn hơn "được" nghe một câu cảm ơn không có tí tình cảm nào. Thà nghe câu cảm ơn với một giọng khinh bỉ có khi nghe còn thấy sướng hơn cái kiểu nói không cảm xúc, lạnh te lạnh tái. Chắc là tại vì đỉnh cao của khinh thường là im lặng mà. Thêm chứ "nhé" vào cuối câu với một cái chấm than thôi thì có phải là vui vẻ hơn bao nhiêu không, mất cái quái gì chứ.
Nói thật là mình còn sống đến giờ này, chưa căng não ra mà uất chết là nhờ cái bài tự kỉ ám thị ấy đấy. Mình cứ cười, cứ vui vẻ với mọi người, kể cả với những người mình không thích, đâm ra mình thấy thanh thản. Chả việc gì cứ phải khó dễ với người ta. Mình chịu nhịn một tí đã chết ai. Cứ cố mà yêu một tí xem nào. Ừ, công nhận là nhiều khi người ta phải giải tỏa stress bằng cách nói xấu người khác, bằng cách chửi cho một trận. Nhưng mà nói xấu một cách xây dựng ý, nói xấu trước mặt người ta ý. Và chửi thầm đằng sau lưng ý, chửi thậm tệ vào, càng thậm tệ càng tốt. Quan trọng là không để bụng là được. Thế thôi.
Trong một ngày gặp cả những kẻ lạnh lùng và những kẻ giảo hoạt làm mình thấy hơi oải một tí.
Hội lạnh lùng thì thường là va một cái rồi thôi còn hội giảo hoạt thì lại cứ đập chan chát vào mặt thường xuyên ý. Phát mệt ra. Mình nản nhất là những kẻ giảo hoạt vì họ rất biết cách ra vẻ. Ra vẻ ta đây hiểu biết, nhưng ghét nhất là họ thích ra vẻ là ta đây quan tâm. Ôi nản. Lúc hỏi thì mắt tròn mắt dẹp, ra vẻ hào hứng lắm. Xong thì hỏi chỉ để đấy. Việc cần làm thì chả quan tâm. Việc chả phải của mình thì lại cứ thích xông vào. Ra vẻ mà. Ôi phát điên. Mình ghét nhất trên đời là cứ bị hỏi lại đúng cái câu vừa nói xong, mà đã thế lại còn hỏi với cái giọng của kẻ đã nghe rất chăm chú trong khi rõ ràng là đầu óc để trên mây và ra vẻ là ta đây đang bận lắm. Ghét thêm phát nữa là mình vừa đoán là thế nào cũng hỏi lại với cái giọng ý xong thì y như rằng... mình đoán đúng. Ức!
Thôi xả tí. Hết ngày rồi.
Tối nay trời chuyển gió mùa, mưa và mát !
P.S. Thấy thật tội lỗi vì mãi mà chả chịu dịch gì cả nhưng vẫn phải viết một tí để xả, không thì bực.
Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015
Tủi thân
Có những lúc chả biết nói gì hơn ngoài hai chữ "tủi thân" như lúc này đây.
Khóc, khóc mãi rồi cũng chán, cũng nín, cũng không ra được nước mắt nữa. Thôi chẳng khóc nữa, cứ tự nhủ thế mà rồi lại có những lúc nước mắt lại cứ trào ra, cứ thế thôi.
Mình chả có cái gọi là hạnh phúc được yêu thương, chiều chuộng từ hồi bé để mà biết thế nào là dỗi hờn thì thử hỏi làm sao mình biết thế nào là tủi thân được cơ chứ??? Chỉ là cái cảm giác ấm ức, tủi tủi, không biết nói ra lời với ai và nói như thế nào.
Đấy, cảm giác của mình là vậy đó. Từ xưa đã vậy, và bây giờ thỉnh thoảng, khi mình cảm thấy "không ổn" thì cũng vậy.
Khóc, khóc mãi rồi cũng chán, cũng nín, cũng không ra được nước mắt nữa. Thôi chẳng khóc nữa, cứ tự nhủ thế mà rồi lại có những lúc nước mắt lại cứ trào ra, cứ thế thôi.
Mình chả có cái gọi là hạnh phúc được yêu thương, chiều chuộng từ hồi bé để mà biết thế nào là dỗi hờn thì thử hỏi làm sao mình biết thế nào là tủi thân được cơ chứ??? Chỉ là cái cảm giác ấm ức, tủi tủi, không biết nói ra lời với ai và nói như thế nào.
Đấy, cảm giác của mình là vậy đó. Từ xưa đã vậy, và bây giờ thỉnh thoảng, khi mình cảm thấy "không ổn" thì cũng vậy.
Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015
March
... In the last day of March.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Ba rồi.
Tháng Ba năm nay rất lạ. Mà đến cả cái Tết năm nay cũng lạ nữa chứ nói chi mỗi cái tháng Ba không đâu.
Trời năm nay nóng sớm từ Tết, nóng như mùa hè. Xong Tết ra thì trời lại chuyển mưa rét, mưa sụt sịt, mưa mãi không thôi. Làm tháng Ba của mình năm nay chả có sưa gì cả. Được mỗi một tí đầu mùa, lúc lá vàng bắt đầu rụng và đài nụ bắt đầu ra. Còn thì sau đó là mưa, mưa rả rích suốt, làm đi đường chẳng thể nào ngẩng đầu lên nhìn trời đất nổi. Thế nên đâm ra buồn.
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của tháng. Có một chút thuận lợi trong công việc đồng thời cũng kéo theo là khó khăn, thử thách cho cái đứa chẳng biết gì như mình. Giải quyết được một vấn đề thì lại xổ ra bao nhiêu vấn đề khác. Và vẫn cứ đánh vật một mình thôi.
Có khi nào tâm trạng con người lại có một phần là do thời tiết. Một phần thôi. Cứ mong trời đẹp, gió thổi vi vu để mà tâm trạng cứ phơi phới như trời như đất thì hay biết mấy... Trời mưa nhiều nên đôi lúc cũng chẳng thể kiềm chế sự xấu xa lại, đôi lúc bị bực mình vì những cái không đáng. Dạo này mình hay bị ức chế với những thái độ vớ vẩn, đâm ra mình cũng xấu tính đi, hay cáu gắt, hay thù vặt, hay vớ vẩn lắm. Mình chẳng muốn thế. Mình thà chịu vất vả một tí còn hơi lại cứ bị đẩy vào tình thế phải để ý người khác, để ý xem họ làm gì, làm như thế nào. Vì mình có tật hay suy diễn, và vì mình rất không ưng những thứ chưa hoàn hảo đâm ra mình khổ, mình xấu tính. Cũng tại mình cả thôi. Biết trách ai bây giờ.
Mấy hôm nay trở trời, nắng. Một cảm giác đột ngột với nắng. Vừa hôm nọ còn mưa cơ mà. Đột ngột lắm. Bất ngờ lắm. Cuộc sống cũng như vậy. Đôi khi ngột ngạt, bế tắc vậy mà chớp mắt cái thấy mọi thứ cứ phơi phới, thảnh thơi. Chả hiểu sao.
-----
HIMYM là một phim hay, câu chuyện hay và các nhân vật rất đời, họ vừa là ta lại cũng chính là giấc mơ của ta. Chắc có lẽ là họ là nhân vật trong phim thế nên họ có phép màu để thỏa mãn cho ta tất cả mọi thứ đấy.
Tớ vẫn tin là hạnh phúc là khi ta cảm thấy ổn khi người mà ta yêu được hạnh phúc cậu ạ. Thế nên với tớ chẳng có gì lạ khi Ted thuyết phục Robin lên sân thượng giành lại Barney. Tớ nghĩ lúc đấy là cảm xúc tự nhiên, đến đấy rồi thì tiễn bụt là tiễn luôn tận đến tây thiên luôn đấy. Để mà chi li ra thì, Ted vẫn luôn muốn có một gia đình, vợ và con, còn Robin thì không muốn như vậy. Họ đã thử bỏ qua mong muốn của bản thân để đến với nhau và tự họ thấy không ổn. Tiếp đến họ đều tìm được cách để thỏa mãn bản thân họ, họ đều đã gặp được "một nửa như ý của mình". Nhưng rồi họ đã chả hẹn với nhau là nếu đến 40 tuổi mà vẫn còn single thì sẽ quay lại với nhau đó sao. 40 tuổi là cái tuổi mà mọi tham vọng đều sẽ chìm vào quên lãng vì một lý do rất hiển nhiên là mệt mỏi, chắc lúc đấy họ sẽ quá mệt để mà có thể hăm hở với một vũ điệu cầu mưa vì một người nào đó hoặc là cũng sẽ quá mệt để bỏ qua tất cả vì một ước vọng nào đó, sẽ mệt mỏi lắm. Có thể đấy là một nền văn hóa khác, với họ yêu (in relationship) và gắn bó (marriage) là hai khái niệm khác nhau, phân định rạch ròi, có một bước chuyển tiếp đòi hỏi nhiều suy tư và quyết định chắc chắn. Để mà nói là in relationship with sb là đã có một quyết định và ràng buộc nhất định rồi chứ không nói đến mức độ cao hơn. Còn ở dưới mức độ đấy thì khác hẳn. Và ở phạm trù tình bạn cũng rất khác nhé.
Trong HIMYM, tớ thấy thích nhất là cái cách họ xác định không gắn bó nữa nhưng vẫn làm bạn, và giữa bạn bè họ hết mình vì nhau. Có lẽ có một chút lý tưởng hóa, không thực tế ở đây, nhưng mà tớ vẫn thích được sống trong một môi trường như thế.
Và điều bạn cần biết là bạn có thể yêu một người và gắn bó với một người khác mà bạn cũng yêu, đó là điều hết sức bình thường. Chỉ cần bạn phân định được đâu là yêu, đâu là gắn bó, đâu là trách nhiệm... Không cần phải đưa ra định nghĩa bằng ngôn từ rõ ràng rành mạch vì như thế đôi khi khó lắm, cứ biết là được rồi.
-----
Đến ngày cuối, và đến tận buổi tối mà vẫn có một điều ngạc nhiên cho mình. Nói thật là lúc đầu tim mình nhảy chân sáo như một thói quen. Nhưng mà sau thì vui vẻ lại ngay. Ổn thôi.
Cho một ngày mới (ngủ trong lúc đang viết dở nên giờ là sang ngày đầu tháng tư mới kết thúc đây) và thời gian phía trước, mình sẽ cố gắng xoay sở, cố gắng giảm bớt sự xấu xa nhiều nhất có thể. Sẽ ổn thôi.
-----
Nói tóm lại thì Tháng Ba năm nay tuy không có sưa, không có nhiều nắng, nhiều gió, không có nhiều thứ khác nữa nhưng bù lại có HIMYM, có nhiều thứ bé xinh như váy tutu, và quan trọng là Tháng Ba đã kết thúc thật đẹp.
Cảm ơn Tháng Ba của mình!
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Ba rồi.
Tháng Ba năm nay rất lạ. Mà đến cả cái Tết năm nay cũng lạ nữa chứ nói chi mỗi cái tháng Ba không đâu.
Trời năm nay nóng sớm từ Tết, nóng như mùa hè. Xong Tết ra thì trời lại chuyển mưa rét, mưa sụt sịt, mưa mãi không thôi. Làm tháng Ba của mình năm nay chả có sưa gì cả. Được mỗi một tí đầu mùa, lúc lá vàng bắt đầu rụng và đài nụ bắt đầu ra. Còn thì sau đó là mưa, mưa rả rích suốt, làm đi đường chẳng thể nào ngẩng đầu lên nhìn trời đất nổi. Thế nên đâm ra buồn.
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của tháng. Có một chút thuận lợi trong công việc đồng thời cũng kéo theo là khó khăn, thử thách cho cái đứa chẳng biết gì như mình. Giải quyết được một vấn đề thì lại xổ ra bao nhiêu vấn đề khác. Và vẫn cứ đánh vật một mình thôi.
Có khi nào tâm trạng con người lại có một phần là do thời tiết. Một phần thôi. Cứ mong trời đẹp, gió thổi vi vu để mà tâm trạng cứ phơi phới như trời như đất thì hay biết mấy... Trời mưa nhiều nên đôi lúc cũng chẳng thể kiềm chế sự xấu xa lại, đôi lúc bị bực mình vì những cái không đáng. Dạo này mình hay bị ức chế với những thái độ vớ vẩn, đâm ra mình cũng xấu tính đi, hay cáu gắt, hay thù vặt, hay vớ vẩn lắm. Mình chẳng muốn thế. Mình thà chịu vất vả một tí còn hơi lại cứ bị đẩy vào tình thế phải để ý người khác, để ý xem họ làm gì, làm như thế nào. Vì mình có tật hay suy diễn, và vì mình rất không ưng những thứ chưa hoàn hảo đâm ra mình khổ, mình xấu tính. Cũng tại mình cả thôi. Biết trách ai bây giờ.
Mấy hôm nay trở trời, nắng. Một cảm giác đột ngột với nắng. Vừa hôm nọ còn mưa cơ mà. Đột ngột lắm. Bất ngờ lắm. Cuộc sống cũng như vậy. Đôi khi ngột ngạt, bế tắc vậy mà chớp mắt cái thấy mọi thứ cứ phơi phới, thảnh thơi. Chả hiểu sao.
-----
HIMYM là một phim hay, câu chuyện hay và các nhân vật rất đời, họ vừa là ta lại cũng chính là giấc mơ của ta. Chắc có lẽ là họ là nhân vật trong phim thế nên họ có phép màu để thỏa mãn cho ta tất cả mọi thứ đấy.
Tớ vẫn tin là hạnh phúc là khi ta cảm thấy ổn khi người mà ta yêu được hạnh phúc cậu ạ. Thế nên với tớ chẳng có gì lạ khi Ted thuyết phục Robin lên sân thượng giành lại Barney. Tớ nghĩ lúc đấy là cảm xúc tự nhiên, đến đấy rồi thì tiễn bụt là tiễn luôn tận đến tây thiên luôn đấy. Để mà chi li ra thì, Ted vẫn luôn muốn có một gia đình, vợ và con, còn Robin thì không muốn như vậy. Họ đã thử bỏ qua mong muốn của bản thân để đến với nhau và tự họ thấy không ổn. Tiếp đến họ đều tìm được cách để thỏa mãn bản thân họ, họ đều đã gặp được "một nửa như ý của mình". Nhưng rồi họ đã chả hẹn với nhau là nếu đến 40 tuổi mà vẫn còn single thì sẽ quay lại với nhau đó sao. 40 tuổi là cái tuổi mà mọi tham vọng đều sẽ chìm vào quên lãng vì một lý do rất hiển nhiên là mệt mỏi, chắc lúc đấy họ sẽ quá mệt để mà có thể hăm hở với một vũ điệu cầu mưa vì một người nào đó hoặc là cũng sẽ quá mệt để bỏ qua tất cả vì một ước vọng nào đó, sẽ mệt mỏi lắm. Có thể đấy là một nền văn hóa khác, với họ yêu (in relationship) và gắn bó (marriage) là hai khái niệm khác nhau, phân định rạch ròi, có một bước chuyển tiếp đòi hỏi nhiều suy tư và quyết định chắc chắn. Để mà nói là in relationship with sb là đã có một quyết định và ràng buộc nhất định rồi chứ không nói đến mức độ cao hơn. Còn ở dưới mức độ đấy thì khác hẳn. Và ở phạm trù tình bạn cũng rất khác nhé.
Trong HIMYM, tớ thấy thích nhất là cái cách họ xác định không gắn bó nữa nhưng vẫn làm bạn, và giữa bạn bè họ hết mình vì nhau. Có lẽ có một chút lý tưởng hóa, không thực tế ở đây, nhưng mà tớ vẫn thích được sống trong một môi trường như thế.
Và điều bạn cần biết là bạn có thể yêu một người và gắn bó với một người khác mà bạn cũng yêu, đó là điều hết sức bình thường. Chỉ cần bạn phân định được đâu là yêu, đâu là gắn bó, đâu là trách nhiệm... Không cần phải đưa ra định nghĩa bằng ngôn từ rõ ràng rành mạch vì như thế đôi khi khó lắm, cứ biết là được rồi.
-----
Đến ngày cuối, và đến tận buổi tối mà vẫn có một điều ngạc nhiên cho mình. Nói thật là lúc đầu tim mình nhảy chân sáo như một thói quen. Nhưng mà sau thì vui vẻ lại ngay. Ổn thôi.
Cho một ngày mới (ngủ trong lúc đang viết dở nên giờ là sang ngày đầu tháng tư mới kết thúc đây) và thời gian phía trước, mình sẽ cố gắng xoay sở, cố gắng giảm bớt sự xấu xa nhiều nhất có thể. Sẽ ổn thôi.
-----
Nói tóm lại thì Tháng Ba năm nay tuy không có sưa, không có nhiều nắng, nhiều gió, không có nhiều thứ khác nữa nhưng bù lại có HIMYM, có nhiều thứ bé xinh như váy tutu, và quan trọng là Tháng Ba đã kết thúc thật đẹp.
Cảm ơn Tháng Ba của mình!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)