Mệt thật.
Khủng hoảng ghê gớm vì chả nghĩ nổi cái gì cả.
---
Tự dưng tâm trạng này lại thấy nghe nhạc của SuJu thấm dã man. Xúc động ghê gớm luôn. Kể cả những bài trước đây đã từng nghe qua mà chả cảm thấy gì. Thế mà giờ nghe đến đâu ngấm luôn đến đấy. Sợ thật.
Thật chả hiểu mình bị làm sao. Khủng hoảng kiểu gì mà đến nông nỗi này.
Cũng may là vẫn còn có nhạc SuJu để mà tỉnh táo vào lúc này. Haizz.
Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018
Thứ Tư, 6 tháng 6, 2018
Ảo ảnh
Mọi người đã bao giờ có cái cảm giác băn khoăn không biết một người vẫn thường tiếp xúc với mình có phải là một ảo ảnh không nhỉ?
Chậc, chắc là do ảnh hưởng của It's okay, that's love mà thành ra tự dưng mình lại giật mình tự hỏi không hiểu đấy có phải ảo ảnh không cũng nên.
Kang Woo là ảo ảnh của Jang Jae Yeol. Hình ảnh của cậu bé ấy được xây dựng từ kí ức về tuổi thơ bé của Jae Yeol. Nó lấp đầy những thiếu thốn và hàn gắn những vết thương trong tâm trí anh. Đấy là phim nói thế, kịch bản + lý thuyết tâm lý học bảo vậy.
Mình cũng đã từng nghe đến trường hợp những đứa trẻ có những người bạn tưởng tưởng sống cùng với chúng vài năm tuổi thơ.
Thế còn trường hợp của mình thì sao nhể? Nhiều lúc thấy ảo dã man. Thật đấy :))
Mà cũng chả có cách nào để check là ảo hay thật. Khó phết.
Mà thôi, trong tình trạng lên cơn sốt liên miên hai ngày trước và hôm nay thì lại chảy nước mũi ròng ròng thì có lẽ là ảo ảnh hay không thì mình cũng nên kệ xừ nó thôi...
Cái cảm giác lên cơn sốt ý mà, cái cảm giác ý cũng đã đủ để thấy ảo ảnh rồi.
Chậc, chắc là do ảnh hưởng của It's okay, that's love mà thành ra tự dưng mình lại giật mình tự hỏi không hiểu đấy có phải ảo ảnh không cũng nên.
Kang Woo là ảo ảnh của Jang Jae Yeol. Hình ảnh của cậu bé ấy được xây dựng từ kí ức về tuổi thơ bé của Jae Yeol. Nó lấp đầy những thiếu thốn và hàn gắn những vết thương trong tâm trí anh. Đấy là phim nói thế, kịch bản + lý thuyết tâm lý học bảo vậy.
Mình cũng đã từng nghe đến trường hợp những đứa trẻ có những người bạn tưởng tưởng sống cùng với chúng vài năm tuổi thơ.
Thế còn trường hợp của mình thì sao nhể? Nhiều lúc thấy ảo dã man. Thật đấy :))
Mà cũng chả có cách nào để check là ảo hay thật. Khó phết.
Mà thôi, trong tình trạng lên cơn sốt liên miên hai ngày trước và hôm nay thì lại chảy nước mũi ròng ròng thì có lẽ là ảo ảnh hay không thì mình cũng nên kệ xừ nó thôi...
Cái cảm giác lên cơn sốt ý mà, cái cảm giác ý cũng đã đủ để thấy ảo ảnh rồi.
Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018
This is love (SJ)
Mình không phải kiểu người chăm chỉ đi kiếm nhạc để nghe. Mà trộm vía thường thì lúc nào cần nghe thì sẽ có để nghe thôi.
Cái link nè https://www.youtube.com/watch?v=VT5c5rc-FF8, không quen không biết người post nhưng rất rất cảm ơn người í.
Lần đầu nghe là lúc đầu óc đang vô cùng rối loạn, stress kinh khủng. Lúc ấy rất rất cần một không gian riêng ngay cả khi đang ngồi giữa office bao nhiêu người. Vậy là cắm earphone vào và vớ được album đó.
Sau đó thì để lưu luôn cái tab mở link đó trên desktop ở cơ quan. Tuy không phải ngày nào mở Chrome lên cũng cắm tai nghe để nghe nhưng mà thỉnh thoảng khi nào cần tập trung để viết thì lại nghe.
Cảm giác nghe album này dễ chịu thật.
Tuy This is love thì có một bản hát live trong tv show gì gì đó mình thấy cảm xúc hơn hẳn ở đây, Bonamana, bài mình thích đầu tiên của SJ thì không có ở đây, nhưng có Don't leave me da diết, có Islands mênh mang, có Mamacita sôi động và có Too many beautiful girls ngộ nghĩnh. Nói chung là hợp để tập trung làm việc phết đấy :))
---
Lan man tí về việc âm nhạc truyền cảm hứng.
Mấy tuần trước thế giới xôn xao vì sự ra đi của Avicii.
Lại giống những lần trước, khi anh ấy đã ra đi thì kẻ không biết gì là mình đây mới google về anh.
À hóa ra cũng có vài bài của anh mà mình đã từng nghe được ở đâu đó, giai điệu có thể nhận ra được.
Vậy là một người có ý nghĩa với người khác lại đã ra đi.
Nhưng không sao... Vẫn đang có và chắc chắn sẽ có nhiều nhiều người khác nữa đảm nhận vai trò đó cho mọi người.
-----
Tháng 06-2018:
Cập nhật xíu.
Bây giờ cái link album This is love đã bị report và delete khỏi youtube mấy tuần rồi. Mình là mình hơi bị rầu.
Hic. Vẫn biết bị vậy là đúng và cần được tôn trọng nhưng mà vẫn rầu ơi là rầu ý. Hem phải tiếc tiền mua album mà vì những lúc cần cảm hứng thì lại phải lọ mọ đi tìm thôi ý mà.
Cái link nè https://www.youtube.com/watch?v=VT5c5rc-FF8, không quen không biết người post nhưng rất rất cảm ơn người í.
Lần đầu nghe là lúc đầu óc đang vô cùng rối loạn, stress kinh khủng. Lúc ấy rất rất cần một không gian riêng ngay cả khi đang ngồi giữa office bao nhiêu người. Vậy là cắm earphone vào và vớ được album đó.
Sau đó thì để lưu luôn cái tab mở link đó trên desktop ở cơ quan. Tuy không phải ngày nào mở Chrome lên cũng cắm tai nghe để nghe nhưng mà thỉnh thoảng khi nào cần tập trung để viết thì lại nghe.
Cảm giác nghe album này dễ chịu thật.
Tuy This is love thì có một bản hát live trong tv show gì gì đó mình thấy cảm xúc hơn hẳn ở đây, Bonamana, bài mình thích đầu tiên của SJ thì không có ở đây, nhưng có Don't leave me da diết, có Islands mênh mang, có Mamacita sôi động và có Too many beautiful girls ngộ nghĩnh. Nói chung là hợp để tập trung làm việc phết đấy :))
---
Lan man tí về việc âm nhạc truyền cảm hứng.
Mấy tuần trước thế giới xôn xao vì sự ra đi của Avicii.
Lại giống những lần trước, khi anh ấy đã ra đi thì kẻ không biết gì là mình đây mới google về anh.
À hóa ra cũng có vài bài của anh mà mình đã từng nghe được ở đâu đó, giai điệu có thể nhận ra được.
Vậy là một người có ý nghĩa với người khác lại đã ra đi.
Nhưng không sao... Vẫn đang có và chắc chắn sẽ có nhiều nhiều người khác nữa đảm nhận vai trò đó cho mọi người.
-----
Tháng 06-2018:
Cập nhật xíu.
Bây giờ cái link album This is love đã bị report và delete khỏi youtube mấy tuần rồi. Mình là mình hơi bị rầu.
Hic. Vẫn biết bị vậy là đúng và cần được tôn trọng nhưng mà vẫn rầu ơi là rầu ý. Hem phải tiếc tiền mua album mà vì những lúc cần cảm hứng thì lại phải lọ mọ đi tìm thôi ý mà.
Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018
Architecture 101
Phim Hàn Quốc í mà.
Hôm nay nữa thì chắc phải là lần thứ 2 hay lần 3 mình xem rồi.
Lần đầu tiên xem là vì Han Ga In. Chị ấy quá đẹp.
Lần sau đó thì vì cái gì đó cũng chẳng rõ. Chỉ biết là ấn tượng nhất vẫn là gió ở Jeju và thiết kế của căn nhà trong phim. Cửa sổ rộng, tràn ngập ánh sáng và gió. Khung chắn bằng gỗ trượt. Phòng trên gác hai nhìn ra mái tầng 1 và khoảng sân nhỏ phủ cỏ. Cái hồ nhỏ thả cá nơi có dấu chân của cô bé con. Bức tường gạch thô có những vạch đánh dấu chiều cao... Mọi chi tiết đều có ý nghĩa riêng của nó cả.
Một căn nhà của riêng mình thì phải như vậy chứ nhỉ?
... Mình mong có một lần đến Jeju thăm căn nhà đó quá đi.
Đọc comment phim thì thấy nhiều bạn bảo tiếc vì đôi nhân vật chính lại để mất nhau một lần nữa ở cuối phim. Nhưng mình thì lại thấy không phải vậy. Thực ra họ đã tìm lại được nhau rồi đấy chứ. Cho một mối tình đầu trọn vẹn và rất đẹp.
Có lẽ chính vì vậy mà cảnh kết phim chính là hình ảnh Seo Yeon ngồi bên cửa sổ và mở hộp quà Seung Min để lại, đó là máy nghe nhạc và cái đĩa CD mà năm xưa cô ấy đã gửi lại cho anh tại căn nhà trống. Seo Yeon nghe lại bài hát năm xưa và mỉm cười khi nhận ra rằng lời hứa năm xưa tưởng như không thành hóa ra lại đã trở thành hiện thực rồi.
Cũng giống như lúc Seung Min nhận ra mô hình căn nhà năm xưa đang nằm trong hộp đồ chuyển nhà của Seo Yeon. Đấy là cảm giác của sự mãn nguyện.
...
Sau này khi gặp lại nhau, hai bạn cũng đã từng hỏi nhau về lời hứa về ngày tuyết rơi đầu tiên của năm xưa ấy. Nhưng khi ấy họ không trả lời nhau. Không nói ra sự thật y như ngày xưa ấy. Mọi thứ vì thế mà cứ đầy hụt hẫng cho đến tận cuối phim.
Cuối cùng thì mọi thứ đã trọn vẹn.
Chẳng có gì có thể sánh được với niềm tin, sự hy vọng, mong chờ của cái thời xa xưa ấy, của những năm tháng thanh xuân rực rỡ ấy. Những gì xảy ra ở những năm đầu tuổi trẻ ấy có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mỗi người sau này đấy. Lúc đấy con người ta vẫn còn rất tự do và họ làm gì cũng sẽ đặt hết mọi thứ họ có vào đó, mọi suy nghĩ, mọi tình cảm, mọi niềm tin... tất cả những gì họ có. Thế nên nếu hạnh phúc thì sẽ rất rất hạnh phúc. Còn nếu thất vọng, dang dở thì sẽ rất rất rất tiếc nuối. Đau lòng lắm.
Thế nên mình mới nói, phim này kết thúc cực kì trọn vẹn. Bởi vì năm tháng trôi qua, con người ta sẽ đổi thay nhiều chỗ, ngoại hình, tính cách, ước mơ, kỳ vọng... đều sẽ biến đổi. Nhưng duy chỉ có kỉ niệm là sẽ không thay đổi. Thế nên để cho kỉ niệm của năm xưa, câu chuyện của năm xưa hoàn thành nốt chính là cái kết đẹp nhất, trọn vẹn nhất đấy.
Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018
New generations
Những thế hệ mới luôn luôn có gì đó hơn hẳn những thế hệ cũ đã qua.
Nhanh nhạy hơn, xông xáo hơn, nhiệt huyết hơn... có rất nhiều.
Ngu dại hơn, ngớ ngẩn hơn, "bay bổng" hơn... cũng chả ít đâu í.
- Trích tâm hự đầy đau khổ của một kẻ thế hệ cũ dạo này suốt ngày phải đối mặt với mấy "con nai vàng ngơ ngác" hoặc mấy "con cáo non" đội lốt gà công nghiệp. Hic hic... Đau hết cả đầu với lòng mề các kiểu luôn í :(((
---
Nhân sự kiện bóng đá đang hot hiện giờ mình muốn nói đến câu chuyện generations ở đây chỉ vì trong lúc đọc tin về các em, thế hệ các em, mình lại chợt nhớ đến thế hệ trước của các em và cả thế hệ trước trước nữa. Sự so sánh là không thể tránh khỏi nhưng bảo so sánh về kĩ thuật chuyên ngành bóng đá thì mình chịu rồi. Mình chỉ chợt nhớ đến cú xuống dốc không phanh của thế hệ trước các em. mà giật mình. Thật đáng sợ.
Thua trận này các em có lẽ sẽ rất buồn vì kì vọng quá lớn của mọi người đặt trên vai các em. Nhưng nếu thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau những màn chúc mừng chiến thắng rầm rộ khắp nơi. Liệu có phải một cú xuống dốc không phanh nữa hay không?
Mối lo lắng này thực ra không phải viển vông đâu. Vì thời đại này là thời đại internet phổ biến đến từng con ngõ nhỏ, chị lao công hay bà bán nước đều dùng smartphone cả rồi. Đại gia thì đầy rẫy. Giá trị của thành công bây giờ được đo bằng cả danh tiếng lẫn tiền tài một cách rất rõ ràng rồi. Vậy nên nhìn chiến thắng của các em mà chị thấy hơi run run...
Hy vọng lịch sử sẽ không lặp lại... À không, chỉ lặp lại những gì tốt đẹp thôi, à không, thế hệ sau sẽ tiến bộ hơn, hoành tráng hơn, vang dội hơn nữa chứ nhỉ!
Chúc mừng các em. Và cũng cảm ơn các em rất nhiều. Nhờ có các em mà nhìn đâu cũng thấy năng lượng sống tích cực cả. Đó mới là tinh thần của thể thao chứ.
---
Mình là đứa lỗi thời với generation của mình thật.
Haha...
Khi mà cấp hai mấy đứa cùng lớp suốt ngày Boyzon, Westlife, MTV... thì mình mới chỉ đến ABBA thôi.
Đến cấp ba thì bọn nó lại bập vào Kpop trong khi đó đến tận giờ phút này, tận hơn 10 năm sau mình mới mò mẫm nghe thử xem SuJu hát cái gì và bị "choáng ngợp" vì bạn Kyuhyun của SuJu =)))
Ôi, tôi đúng là quá chậm tiến so với thời đại rồi í.
Dạo này đang rất thích Bonamana của SuJu, At Gwanghwamun (chinese version) và Flying, deep in the night của Kyuhyun.
Bài này thì vừa phát hiện ra là bạn ý hát, ngay vừa rồi luôn :)) https://www.youtube.com/watch?v=0H1zwKnDEMY
Uhhhh.......
Ahhhh.....
Great. Bài này mình thích lâu rồi, thích sẵn rồi nên nghe bạn ý hát thật là thêm thú vị. Hehe.
Mình thích âm sắc giọng của bạn này. Bạn í không hẳn là người có giọng truyền cảm nhưng bạn ấy có cái tông giọng mình rất thích, rất bắt tai mình. Một số bài hát như bài Nà xie nián 那些年 (Những năm tháng ấy) thì mình nghe người khác hát nó da diết hơn hẳn í chứ, nhưng vì mình vẫn chưa bắt được âm tiếng Hàn nên nghe Kyuhyun hát tiếng Trung vẫn thấy thân thuộc hơn thôi. Thế nên mới phải chú thích là chinese version với At Gwanghwamun hehe. Còn Bonamana thì mình bắt đầu thích từ official music video của SuJu. Chỉ đơn giản là sử dụng ánh sáng và bóng tối thôi nhưng thật sự gây ấn tượng rất mạnh đấy. Flying... thì vì nhịp điệu và vũ đạo hài hước của nó haha... search bản có vũ đạo đi, bài tập thể dục thật dễ thương :))
... Nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ chưa chắc mình đã chậm tiến so với thời đại đâu. Chắc là thời điểm của mình đến chậm thôi. Vì mình biết đến Kyuhyun ở thời điểm này đầu tiên không phải từ vai trò ca sĩ mà là nhân vật truyền hình, từ show Tân Tây Du Ký mà ra. Cả SuJu cũng vậy, mình cũng xem nhiều đoạn show có họ tham gia và thích thú với vai trò non-singer của họ trước hết. Hehe xưa nay mình nghe nhạc đâu có phải vì ca sĩ mà chỉ vì bài hát đó hay với mình thôi. Mà hơn nữa so với nghe nhạc thì mình thích các loại talk show hoặc show tạp kĩ, reality show vui vui hơn cơ. Nhiều cảm hứng được truyền đi lắm và đa phần là hứng khởi tích cực vì hài mà :)
---
Vừa nghĩ ra một ý.
Nhìn vào Kyuhyun mình thấy bản thân mình trong hình ảnh đó.
Thông thường nghĩ Kyuhyun là ca sĩ ballad thì phong cách sẽ là điềm tĩnh mặc vest ... nhưng nhìn những màn trình diễn sôi động, nhảy nhót hay những trò nhí nhố của Kyuhyun thì mình thấy bản thân mình trong đó. haha.. Chỉ là thật sự có lẽ không "như là những gì mọi người vẫn nghĩ" thôi mà :)))) Cũng bùng nổ lắm đấy. Cũng điên rồ lắm đấy :))
Nhanh nhạy hơn, xông xáo hơn, nhiệt huyết hơn... có rất nhiều.
Ngu dại hơn, ngớ ngẩn hơn, "bay bổng" hơn... cũng chả ít đâu í.
- Trích tâm hự đầy đau khổ của một kẻ thế hệ cũ dạo này suốt ngày phải đối mặt với mấy "con nai vàng ngơ ngác" hoặc mấy "con cáo non" đội lốt gà công nghiệp. Hic hic... Đau hết cả đầu với lòng mề các kiểu luôn í :(((
---
Nhân sự kiện bóng đá đang hot hiện giờ mình muốn nói đến câu chuyện generations ở đây chỉ vì trong lúc đọc tin về các em, thế hệ các em, mình lại chợt nhớ đến thế hệ trước của các em và cả thế hệ trước trước nữa. Sự so sánh là không thể tránh khỏi nhưng bảo so sánh về kĩ thuật chuyên ngành bóng đá thì mình chịu rồi. Mình chỉ chợt nhớ đến cú xuống dốc không phanh của thế hệ trước các em. mà giật mình. Thật đáng sợ.
Thua trận này các em có lẽ sẽ rất buồn vì kì vọng quá lớn của mọi người đặt trên vai các em. Nhưng nếu thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau những màn chúc mừng chiến thắng rầm rộ khắp nơi. Liệu có phải một cú xuống dốc không phanh nữa hay không?
Mối lo lắng này thực ra không phải viển vông đâu. Vì thời đại này là thời đại internet phổ biến đến từng con ngõ nhỏ, chị lao công hay bà bán nước đều dùng smartphone cả rồi. Đại gia thì đầy rẫy. Giá trị của thành công bây giờ được đo bằng cả danh tiếng lẫn tiền tài một cách rất rõ ràng rồi. Vậy nên nhìn chiến thắng của các em mà chị thấy hơi run run...
Hy vọng lịch sử sẽ không lặp lại... À không, chỉ lặp lại những gì tốt đẹp thôi, à không, thế hệ sau sẽ tiến bộ hơn, hoành tráng hơn, vang dội hơn nữa chứ nhỉ!
Chúc mừng các em. Và cũng cảm ơn các em rất nhiều. Nhờ có các em mà nhìn đâu cũng thấy năng lượng sống tích cực cả. Đó mới là tinh thần của thể thao chứ.
---
Mình là đứa lỗi thời với generation của mình thật.
Haha...
Khi mà cấp hai mấy đứa cùng lớp suốt ngày Boyzon, Westlife, MTV... thì mình mới chỉ đến ABBA thôi.
Đến cấp ba thì bọn nó lại bập vào Kpop trong khi đó đến tận giờ phút này, tận hơn 10 năm sau mình mới mò mẫm nghe thử xem SuJu hát cái gì và bị "choáng ngợp" vì bạn Kyuhyun của SuJu =)))
Ôi, tôi đúng là quá chậm tiến so với thời đại rồi í.
Dạo này đang rất thích Bonamana của SuJu, At Gwanghwamun (chinese version) và Flying, deep in the night của Kyuhyun.
Bài này thì vừa phát hiện ra là bạn ý hát, ngay vừa rồi luôn :)) https://www.youtube.com/watch?v=0H1zwKnDEMY
Uhhhh.......
Ahhhh.....
Great. Bài này mình thích lâu rồi, thích sẵn rồi nên nghe bạn ý hát thật là thêm thú vị. Hehe.
Mình thích âm sắc giọng của bạn này. Bạn í không hẳn là người có giọng truyền cảm nhưng bạn ấy có cái tông giọng mình rất thích, rất bắt tai mình. Một số bài hát như bài Nà xie nián 那些年 (Những năm tháng ấy) thì mình nghe người khác hát nó da diết hơn hẳn í chứ, nhưng vì mình vẫn chưa bắt được âm tiếng Hàn nên nghe Kyuhyun hát tiếng Trung vẫn thấy thân thuộc hơn thôi. Thế nên mới phải chú thích là chinese version với At Gwanghwamun hehe. Còn Bonamana thì mình bắt đầu thích từ official music video của SuJu. Chỉ đơn giản là sử dụng ánh sáng và bóng tối thôi nhưng thật sự gây ấn tượng rất mạnh đấy. Flying... thì vì nhịp điệu và vũ đạo hài hước của nó haha... search bản có vũ đạo đi, bài tập thể dục thật dễ thương :))
... Nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ chưa chắc mình đã chậm tiến so với thời đại đâu. Chắc là thời điểm của mình đến chậm thôi. Vì mình biết đến Kyuhyun ở thời điểm này đầu tiên không phải từ vai trò ca sĩ mà là nhân vật truyền hình, từ show Tân Tây Du Ký mà ra. Cả SuJu cũng vậy, mình cũng xem nhiều đoạn show có họ tham gia và thích thú với vai trò non-singer của họ trước hết. Hehe xưa nay mình nghe nhạc đâu có phải vì ca sĩ mà chỉ vì bài hát đó hay với mình thôi. Mà hơn nữa so với nghe nhạc thì mình thích các loại talk show hoặc show tạp kĩ, reality show vui vui hơn cơ. Nhiều cảm hứng được truyền đi lắm và đa phần là hứng khởi tích cực vì hài mà :)
---
Vừa nghĩ ra một ý.
Nhìn vào Kyuhyun mình thấy bản thân mình trong hình ảnh đó.
Thông thường nghĩ Kyuhyun là ca sĩ ballad thì phong cách sẽ là điềm tĩnh mặc vest ... nhưng nhìn những màn trình diễn sôi động, nhảy nhót hay những trò nhí nhố của Kyuhyun thì mình thấy bản thân mình trong đó. haha.. Chỉ là thật sự có lẽ không "như là những gì mọi người vẫn nghĩ" thôi mà :)))) Cũng bùng nổ lắm đấy. Cũng điên rồ lắm đấy :))
Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018
Giải tỏa
Cách đây khá lâu mình đã từng thử nghĩ xem tại sao mọi người lại uống rượu, hút thuốc, xài cần sa, v.v hay thậm chí là ăn cay?
Tất nhiên là lúc ấy mình chưa có câu trả lời và cũng chả tìm được ra ai để buôn chuyện chém gió về vấn đề này nên là nó cứ trôi đi thế thôi. Cho đến đợt gần đây, mấy hôm nay, từ một ý tưởng khác mà rồi cuối cùng lại thấy có liên quan đến câu hỏi hồi đấy. Bắt đầu từ cái ý tưởng là sau này nếu mình có con thì làm thế nào để dạy nó chửi thề nhỉ?
Ơ, không đùa đâu nhé. Mình thấy việc này rất quan trọng và rất rất cần thiết luôn đấy. Vì đó thực ra cũng chỉ là một cách giải tỏa tâm trạng thôi mà. Nhiều lúc mấy từ kiểu OMG, Ối giời ơi... v.v. và mây mây không thể đủ sức biểu đạt đâu. Phải xài đến level mạnh hơn mới đủ. Cứ phải xổ toẹt ra bằng những từ "bị kiểm duyệt" í. Phải thế mới "đã", mới "đủ đô" í.
Có một thời gian mình bị cảm giác bị dồn ép, bị nén, và rồi khi mình bật ra được vài từ chửi thề, cũng mới chỉ ở level bình thường, nhạt nhẽo thôi í mà cũng khiến cho quả bóng stress của mình xì bớt hơi ra rồi, xẹp bớt rồi. Có tác dụng thật í.
Thế nên nghĩ lại thì thấy tất cả các loại rượu bia, thuốc lá, cần sa, ma túy... hay đơn giản chỉ là vị cay xé lưỡi đều có tác dụng giải tỏa tâm trạng thôi. Vì thế mà con người cứ bị cuốn hút vào chúng. Tất nhiên cái tình trạng nghiện thì có thể giải thích một cách rất khoa học được rồi. Nhưng rõ ràng để nghiện được thì cũng phải bắt đầu từ một, hay một vài lần đầu tiên rồi cứ thế sau đó vì cảm giác thoải mái có được mà người ta cứ thế tiếp tục thôi.
Cái cảm giác sợ cũng sẽ có cùng một cách lý giải như thế được không nhỉ? Tại sao lại có nỗi sợ? Tại sao người ta lại thấy sợ một cái gì đó? Theo mình thì là do hiểu biết thôi. Người ta biết là có thì mới sợ mất. Khi người ta sợ nhiều thứ quá thì sẽ bị hoang mang, hoảng loạn chăng? Thực ra cái sợ mất mát là cái sợ rất khủng khiếp và cũng rất hiện thực đấy. Không trốn được nó. Cũng khó thoát khỏi nó lắm.
Cái đấy có được gọi là stress không nhỉ? Chẳng rõ nữa. Nhưng cái cảm giác đó đáng sợ lắm. Nó khiến mình ngạt thở. Và chắc nhiều người khác cũng thế.
Rượu có thể làm người ta mất ý thức (say í mà) để rồi tạm vượt qua cơn stress. Thuốc lá, cần sa... chắc cũng thế thôi, mấy món này mình không hứng thú tìm hiểu nên cũng chỉ đoán vậy. Còn vị cay thì chắc là hoàn toàn có thể giải quyết tốt những cơn stress nhẹ. Thậm chí chỉ cần ăn uống bình thường thôi cũng đã giúp ích nhiều rồi í chứ.
Mà nói đi thì cũng cần nói lại là mấy đồ đó chỉ giúp vượt qua tạm thời thôi. Về căn bản mà không giải quyết được thì mấy đồ đó chỉ là vòng ngoài thôi, không làm gì được đâu. Biết thế. Ai chả biết thế. Nhưng cũng cần có tí mồi thì lửa mới cháy bùng lên được chứ. Thế nên một chút rượu bia, thuốc lá... vẫn cứ tồn tại trong cuộc đời của nhiều người.
Quay lại việc chửi thề. Rõ là theo ý mình thì chửi thề rất có ích mỗi tội là phải làm đúng cách chứ đừng làm bừa bãi, văng lung tung thôi. Thế nên mới phải nhìn mà học, mà nhận thức, xem lúc nào và như thế nào... thì xài mới đã được. "Đã" ở đây là "đã" với bản thân mình í nhé, tự bản thân cảm thấy thỏa mãn í nhé.
Không chỉ chửi thề đâu, những cái khác cũng như vậy thôi. Cứ xài đúng mục đích và tự kiểm soát được thì chả vấn đề gì cả. Còn mà để nó kiểm soát ngược lại mình thì... toi là đúng rồi :))
...
À ngoài mấy thứ kể trên thì cũng có những hình thức khác nhẹ nhàng, lành mạnh hơn như sex hoặc âm nhạc chẳng hạn. Nhưng trong tất cả thì chỉ có duy nhất chửi thề là có tương tác phản ứng ngay lập tức với môi trường xung quanh và tương tác đấy thể hiện rõ và mạnh nhất. Những hoạt động khác thì theo kiểu mình làm mình hưởng hơn, ít có liên hệ ảnh hưởng. Thế nên mình mới nói là càng cần phải học để xài cho đúng cách là vì thế. Xài bừa bãi thì vừa có hại lại vừa chả vui gì cả, cả cho bản thân và mọi người xung quanh.
Mà đời thì thực sự là nên vui và cần phải vui thật nhiều...
Tất nhiên là lúc ấy mình chưa có câu trả lời và cũng chả tìm được ra ai để buôn chuyện chém gió về vấn đề này nên là nó cứ trôi đi thế thôi. Cho đến đợt gần đây, mấy hôm nay, từ một ý tưởng khác mà rồi cuối cùng lại thấy có liên quan đến câu hỏi hồi đấy. Bắt đầu từ cái ý tưởng là sau này nếu mình có con thì làm thế nào để dạy nó chửi thề nhỉ?
Ơ, không đùa đâu nhé. Mình thấy việc này rất quan trọng và rất rất cần thiết luôn đấy. Vì đó thực ra cũng chỉ là một cách giải tỏa tâm trạng thôi mà. Nhiều lúc mấy từ kiểu OMG, Ối giời ơi... v.v. và mây mây không thể đủ sức biểu đạt đâu. Phải xài đến level mạnh hơn mới đủ. Cứ phải xổ toẹt ra bằng những từ "bị kiểm duyệt" í. Phải thế mới "đã", mới "đủ đô" í.
Có một thời gian mình bị cảm giác bị dồn ép, bị nén, và rồi khi mình bật ra được vài từ chửi thề, cũng mới chỉ ở level bình thường, nhạt nhẽo thôi í mà cũng khiến cho quả bóng stress của mình xì bớt hơi ra rồi, xẹp bớt rồi. Có tác dụng thật í.
Thế nên nghĩ lại thì thấy tất cả các loại rượu bia, thuốc lá, cần sa, ma túy... hay đơn giản chỉ là vị cay xé lưỡi đều có tác dụng giải tỏa tâm trạng thôi. Vì thế mà con người cứ bị cuốn hút vào chúng. Tất nhiên cái tình trạng nghiện thì có thể giải thích một cách rất khoa học được rồi. Nhưng rõ ràng để nghiện được thì cũng phải bắt đầu từ một, hay một vài lần đầu tiên rồi cứ thế sau đó vì cảm giác thoải mái có được mà người ta cứ thế tiếp tục thôi.
Cái cảm giác sợ cũng sẽ có cùng một cách lý giải như thế được không nhỉ? Tại sao lại có nỗi sợ? Tại sao người ta lại thấy sợ một cái gì đó? Theo mình thì là do hiểu biết thôi. Người ta biết là có thì mới sợ mất. Khi người ta sợ nhiều thứ quá thì sẽ bị hoang mang, hoảng loạn chăng? Thực ra cái sợ mất mát là cái sợ rất khủng khiếp và cũng rất hiện thực đấy. Không trốn được nó. Cũng khó thoát khỏi nó lắm.
Cái đấy có được gọi là stress không nhỉ? Chẳng rõ nữa. Nhưng cái cảm giác đó đáng sợ lắm. Nó khiến mình ngạt thở. Và chắc nhiều người khác cũng thế.
Rượu có thể làm người ta mất ý thức (say í mà) để rồi tạm vượt qua cơn stress. Thuốc lá, cần sa... chắc cũng thế thôi, mấy món này mình không hứng thú tìm hiểu nên cũng chỉ đoán vậy. Còn vị cay thì chắc là hoàn toàn có thể giải quyết tốt những cơn stress nhẹ. Thậm chí chỉ cần ăn uống bình thường thôi cũng đã giúp ích nhiều rồi í chứ.
Mà nói đi thì cũng cần nói lại là mấy đồ đó chỉ giúp vượt qua tạm thời thôi. Về căn bản mà không giải quyết được thì mấy đồ đó chỉ là vòng ngoài thôi, không làm gì được đâu. Biết thế. Ai chả biết thế. Nhưng cũng cần có tí mồi thì lửa mới cháy bùng lên được chứ. Thế nên một chút rượu bia, thuốc lá... vẫn cứ tồn tại trong cuộc đời của nhiều người.
Quay lại việc chửi thề. Rõ là theo ý mình thì chửi thề rất có ích mỗi tội là phải làm đúng cách chứ đừng làm bừa bãi, văng lung tung thôi. Thế nên mới phải nhìn mà học, mà nhận thức, xem lúc nào và như thế nào... thì xài mới đã được. "Đã" ở đây là "đã" với bản thân mình í nhé, tự bản thân cảm thấy thỏa mãn í nhé.
Không chỉ chửi thề đâu, những cái khác cũng như vậy thôi. Cứ xài đúng mục đích và tự kiểm soát được thì chả vấn đề gì cả. Còn mà để nó kiểm soát ngược lại mình thì... toi là đúng rồi :))
...
À ngoài mấy thứ kể trên thì cũng có những hình thức khác nhẹ nhàng, lành mạnh hơn như sex hoặc âm nhạc chẳng hạn. Nhưng trong tất cả thì chỉ có duy nhất chửi thề là có tương tác phản ứng ngay lập tức với môi trường xung quanh và tương tác đấy thể hiện rõ và mạnh nhất. Những hoạt động khác thì theo kiểu mình làm mình hưởng hơn, ít có liên hệ ảnh hưởng. Thế nên mình mới nói là càng cần phải học để xài cho đúng cách là vì thế. Xài bừa bãi thì vừa có hại lại vừa chả vui gì cả, cả cho bản thân và mọi người xung quanh.
Mà đời thì thực sự là nên vui và cần phải vui thật nhiều...
Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018
19.01.18 - tôi chọn..
https://www.youtube.com/watch?v=OcUHuHtwcLQ&feature=youtu.be
Mình thật sự không nhớ được là đã bao giờ mình save cái video này ở blog này chưa. Nhưng thôi cứ nhắc lại thế này cho chắc. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hiện giờ mình đang có cái cảm giác y như khi câu hát "A whole new world" được cất lên ý. Kể cả khi bạn không biết tiếng Anh và hoàn toàn không hiểu a whole new world nghĩa là gì thì khi âm nhạc của câu hát đó cất lên bạn vẫn sẽ hiểu cái cảm giác ấy. Thực ra thì mình thấy thà không hiểu tiếng Anh và chỉ đơn giản là cảm nhận âm nhạc thôi thì tốt hơn. Mình cũng chả nhớ bài A whole new world cụ tỉ nó như thế nào đâu nhưng mà tự dưng lúc định mô tả cảm giác của ngày hôm nay thì lại bật ra cái câu hát đấy và cái cảm giác ấy. Kể cũng vui vui lạ. He he..
Thôi cũng nên quay về Jack Carrol và câu chuyện của em ấy cho đỡ đi quá xa nhỉ.
Jack là một cậu bé lạc quan? Mình không rõ. Nếu chỉ với một video ngắn ngủi trên youtube để nhận xét như vậy về em thì mình không muốn phát biểu nhận định ấy. Mình chỉ muốn nói rằng Jack đã chọn cách sống lạc quan. Cậu bé đã chọn cho mình một thái độ sống để người khác nhìn vào thấy cậu là người lạc quan, yêu đời.
Mình vẫn nghĩ rằng mọi người ai ai cũng có quyền CHỌN. Vậy thì nên tận dụng tốt quyền của chính mình là được.
---
Mấy hôm nay trong đầu cứ lởn vởn ý nghĩ về câu chuyện chọn thái độ sống này rồi. Hôm qua trên đường đi làm về cũng nghĩ được một đoạn kha khá, định bụng sẽ viết ra. Nhưng quả thật giờ phút này thì không nhớ lại nổi hôm qua đã nghĩ ra được cái gì. Thế nên đành nghĩ sao thì viết vậy luôn.
Trong đầu mình lúc này đang văng vẳng giai điệu của bài Flying deep in the night. Hình như là ost của Reply 1988 thì phải. Nhưng mình biết bài này là qua Kyuhyun của Super Junior (https://www.youtube.com/watch?v=q2YmTRGoAKE). Một người cùng tuổi với mình. Và là một hiện tượng gây chú ý cho mình gần đây.
Kể cũng lạ phải không? Khi mà thời điểm đỉnh cao của Super Junior đã đi qua từ lâu lẩu lầu lâu rồi mà mình mới biết đến SuJu và Kyuhyun :)) Thực ra thì cũng chả phải mình đi theo con đường đấy đâu, mà là một con đường khác hẳn, line riêng cơ :))
Bắt đầu là từ show Tân Tây Du Ký, mà cũng bắt đầu không phải từ Kyuhyun, mà là từ Kang Ho Dong, từ Lee Su Geun, Jiwon rồi đến Mino, An Jae Hyun, rồi mãi mới thấy bạn Kyuhyun khá thú vị. Kha khá thôi chứ lúc đầu mình thấy bạn ý cứ kiêu kiêu, chảnh chảnh dư lào ý :)) Lúc đầu mình đâm đầu vào xem show này vì quả thực nó rất vui, không phải kiểu hài nhảm, quá lố mà rất vừa vặn. Mỗi tuần chỉ canh xem một lần vào chiều chủ nhật và cùng lắm thì xem phát lại vài lần loanh quanh thứ 7 chủ nhật vì cũng chả có gì khác để xem. Nhưng sau đợt đi Quy Nhơn về, tình cờ đọc tin tức về Jong Hyun, một bài báo đưa tin về tang lễ, thì chả hiểu sao mình lại bắt đầu lan man sang các tin tức khác về Kyuhyun, rồi dần dà cả về SuJu, rồi cả các nhân vật khác của Tân Tây Du Ký nữa.
Thật ra đi qua cả một vòng rộng thế rồi mình cứ có cảm giác thân thiết với những người đó, có lẽ cũng do họ đã chọn cho bản thân một thái độ sống chăng?
-----
Ở đây mình không muốn nói đến việc phân định thái độ sống tốt hay không tốt. Mình chỉ muốn nói đến việc có một sự lựa chọn, có một quyết định ở đấy, trong mỗi con người đó thôi.
Phân định thế nào là tốt thế nào là xấu thực ra còn phải đắn đo dựa trên vô vàn yếu tố và còn phụ thuộc góc nhìn của từng cá thể nữa. Mà mình, vốn đang tập cho mình thói quen sống thật phẳng, thì mình chẳng muốn lăn tăn quá nhiều để phân định. Mình chỉ muốn chú ý đến cách thức thôi.
Đối với con người của mình bây giờ, nhìn lại những gì mình đã trải qua trong thời gian qua, thì cách thức còn quan trọng hơn kết quả.
Có lẽ một phần do ảnh hưởng từ thói quen làm việc hàng ngày. Nhưng cũng một phần do mình nhận thấy thông qua những câu chuyện mình gặp hàng ngày.
Thành công, hay cả hạnh phúc đi nữa cũng không chỉ có mỗi tại thời điểm mà tên bạn được tung hô đâu. Giây phút ấy là đỉnh cao thật nhưng nó cũng chỉ là điểm kết thúc thôi. Vì thế không nên lãng phí cả quãng đường phía trước đó, tất cả từng viên gạch nhỏ xây đắp nên giây phút vinh quang ấy, tất cả những thứ khó khăn, nhọc nhằn, vấp váp, từng tí một cũng nên được tận hưởng chứ. Không nên lãng phí đâu.
Vì... sau cái giây phút đỉnh cao kia có lẽ là khoảng trống mênh mông lắm... Trống trải lắm... Đáng sợ nữa.
---
Có những người thực sự may mắn vì họ biết cách sống và tận hưởng. Hoặc là cũng có thể họ đủ tỉnh táo để chọn được cách để sống như thế. Không biết nữa. Dù thế nào thì họ vẫn thật đáng để ngưỡng mộ.
Ở họ mình cảm thấy được một cái gì đó rất tươi sáng tỏa ra, khiến cả bản thân họ và những người xung quanh, những người thậm chí là chỉ nhìn thấy họ qua mặt báo hay màn hình thôi cũng cảm thấy thật thư thái, dễ chịu.
Bình thản mà sống.
Thực sự không dễ... nhưng đáng để chọn và cố gắng đấy...
---
Lại nói về Jonghyun, mình hoàn toàn không biết bạn ấy là ai cho đến trước khi đọc bài báo ấy. Tình cờ chỉ vì thói quen đọc tin tức giết thời gian thôi mà mình biết đến Jonghyun, đôi điều về cậu ấy.
Thực sự lúc đó mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Vì thế đối với Jonghyun mà nói mình có cảm nhận giống như đối với Josh, Kyle Huynh, Leslei Cheung.. Họ đã chọn con đường cho riêng họ. Mình mong họ thỏa nguyện.
Mình không chọn con đường như thế. Mình đã tiếp tục. Vậy thì mình sẽ tận hưởng trong những gì mình có thể. Đó là lựa chọn của mình.
---
Trong suốt cả 4 phần của Tân Tây Du Ký, có một hình ảnh của Kyuhyun làm mình cứ ấn tượng mãi. Ấy là trong một chuyến xe, khi Ho Dong đói và muốn ăn thì Na PD đã đề nghị mọi người kể ra câu chuyện của mình để xem ai là người khổ nhất, bất hạnh nhất, người đó sẽ nhận được suất ăn đặc biệt duy nhất coi như là một sự bù đắp. Lần lượt mọi người đều lên tiếng, Ho Dong và Su Geun còn làm hơi lố để chọc cười, Mino thì thật thà đến tội nghiệp, Jaehyun cũng góp phần, Jiwon thì cũng tâm sự rất thật lòng, duy chỉ riêng Kyuhyun là không nói gì. Cậu ấy ngồi sát cửa sổ, gương mặt nhẹ bẫng nghiêng nghiêng đón lấy ánh mặt trời ấm áp. Dường như câu chuyện tranh đua giữa mọi người xem ai là người khốn khổ nhất đang nhộn nhạo bên cạnh lại đang ở một thế giới khác ấy. Thế giới của cậu ấy bây giờ chỉ có ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp đang phủ lấy khung cảnh chạy qua ngoài cửa sổ ô tô thôi. Thế giới ấy yên tĩnh, hoặc chỉ vang lên một giai điệu êm đềm nào đấy chứ không phải tiếng tranh cãi chí chóe của mấy anh em nhà kia đâu.
Khung cảnh ấy không chỉ đep về mặt hình ảnh vì bắt được sự lung linh của ánh nắng mặt trời, vì bắt được góc nghiêng đẹp mịn màng của gương mặt Kyuhyun đâu mà nó thực sự đẹp vì mình nghĩ nó đã bắt được một tâm trạng rất thư thái. Mà có lẽ nó gây ấn tượng với mình mạnh đến vậy cũng một phần vì mình đã đọc, đã biết một vài câu chuyện về những gì Kyuhyun đã trải qua. Thế nên ánh mắt của Kyuhyun, Jiwon, hay cả Lee Teuk, của Ryewook, Yesung, Hechul đôi khi có cái gì đó rất cảm động bộc phát ra. Su Geun và Ho Dong thì kiềm chế tốt hơn nhiều.
Mình không phải fan Kpop, xưa nay mình không nghe nhạc vì thích một ai đó, mà chỉ nghe vì thích bài hát đó cho dù nó thuộc bất kể thể loại nào đi nữa. Mà cũng không phải vì thích bài hát mà sẽ thích luôn người hát nó. Cũng thường xuyên có trường hợp thích thú với một người nhưng không bao giờ nghe nổi một bài nào người đó hát hoặc ngược lại. Cảm xúc luôn luôn có điểm xuất phát của nó, do nó mà nảy sinh thôi. Hơi khó hiểu nhỉ? Nhưng mình là thế đấy. hehe ^^
-----
Thực ra cảm xúc phấn khởi của cả ngày hôm nay đến từ một ông bác. Bác ý lạ hươ lạ hoắc với mình. Chả hiểu bác í ở đâu ra mà vào comment vào fb của mình. Lúc đầu mình cũng cứ lờ bác ý đi thôi, phải đến mấy ngày í, vì vốn dĩ mình cũng đã hạn chế xài fb từ lâu rồi. Cộng với người lạ là mình bỏ qua, fb giờ chỉ là công cụ thể mình keep in touch với hội bạn bè xa gần đã quen từ trước thôi.
Ấy thế mà rồi sáng sớm nay, sau một đêm mình suýt mất ngủ vì một em chuột đi lạc cứ sục sạo ầm ĩ làm mình phải dậy rõ sớm và cả một cơn đói nữa, đang ngồi nấu nướng để lấp cái bụng đói thì thấy điện thoại rung rung, mở ra thì thấy mấy dòng này trên fb: "Bác cám ơn cháu,mặc dù cháu không là bác sĩ nhưng bác có cảm giác cháu có hiểu biết và có trách nhiệm với cộng đồng". Chỉ vì hôm qua mình đã comment sorry bác ấy vì đã không giúp gì được thôi. Chỉ vì thế thôi đấy.
Thế đấy. Cảm xúc trào dâng chỉ vì thế đấy.
-----
Đoạn kết.
Viết tiếp sau mấy hôm...
Hình như những gì mình đang cố gắng đề cập đến trong cái đoạn ở trên là "nỗ lực" thì phải. Ờ. Chắc xài từ nỗ lực ở đây là hợp đấy.
Làm gì cũng được. Cứ làm đi đã. Đừng đứng yên. Cho dù có là vô ích hay vô nghĩa. Nhưng cứ thử làm xem sao đã nhỉ!
Tất cả những nhân vật ở phía trên mà mình đã đề cập đến ấy, mình đều cảm thấy là mình nhìn thấy họ có "hoạt động". Họ sống động với nỗ lực của họ. Có lẽ chỉ vì riêng bản thân họ thôi nhưng như thế cũng là đủ rồi.
Thế nên mới thành ra cảm động dạt dào chỉ vì sự thấu hiểu không ngờ đến từ một người xa lạ. Ôi xúc động ghê ta! Có người đã nhìn ra "nỗ lực" của mình. Chắc chắn không phải là lần đầu tiên. Nhưng chả hiểu sao toàn là người xa lạ và phần lớn đều già rồi..
Mình thật sự không nhớ được là đã bao giờ mình save cái video này ở blog này chưa. Nhưng thôi cứ nhắc lại thế này cho chắc. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hiện giờ mình đang có cái cảm giác y như khi câu hát "A whole new world" được cất lên ý. Kể cả khi bạn không biết tiếng Anh và hoàn toàn không hiểu a whole new world nghĩa là gì thì khi âm nhạc của câu hát đó cất lên bạn vẫn sẽ hiểu cái cảm giác ấy. Thực ra thì mình thấy thà không hiểu tiếng Anh và chỉ đơn giản là cảm nhận âm nhạc thôi thì tốt hơn. Mình cũng chả nhớ bài A whole new world cụ tỉ nó như thế nào đâu nhưng mà tự dưng lúc định mô tả cảm giác của ngày hôm nay thì lại bật ra cái câu hát đấy và cái cảm giác ấy. Kể cũng vui vui lạ. He he..
Thôi cũng nên quay về Jack Carrol và câu chuyện của em ấy cho đỡ đi quá xa nhỉ.
Jack là một cậu bé lạc quan? Mình không rõ. Nếu chỉ với một video ngắn ngủi trên youtube để nhận xét như vậy về em thì mình không muốn phát biểu nhận định ấy. Mình chỉ muốn nói rằng Jack đã chọn cách sống lạc quan. Cậu bé đã chọn cho mình một thái độ sống để người khác nhìn vào thấy cậu là người lạc quan, yêu đời.
Mình vẫn nghĩ rằng mọi người ai ai cũng có quyền CHỌN. Vậy thì nên tận dụng tốt quyền của chính mình là được.
---
Mấy hôm nay trong đầu cứ lởn vởn ý nghĩ về câu chuyện chọn thái độ sống này rồi. Hôm qua trên đường đi làm về cũng nghĩ được một đoạn kha khá, định bụng sẽ viết ra. Nhưng quả thật giờ phút này thì không nhớ lại nổi hôm qua đã nghĩ ra được cái gì. Thế nên đành nghĩ sao thì viết vậy luôn.
Trong đầu mình lúc này đang văng vẳng giai điệu của bài Flying deep in the night. Hình như là ost của Reply 1988 thì phải. Nhưng mình biết bài này là qua Kyuhyun của Super Junior (https://www.youtube.com/watch?v=q2YmTRGoAKE). Một người cùng tuổi với mình. Và là một hiện tượng gây chú ý cho mình gần đây.
Kể cũng lạ phải không? Khi mà thời điểm đỉnh cao của Super Junior đã đi qua từ lâu lẩu lầu lâu rồi mà mình mới biết đến SuJu và Kyuhyun :)) Thực ra thì cũng chả phải mình đi theo con đường đấy đâu, mà là một con đường khác hẳn, line riêng cơ :))
Bắt đầu là từ show Tân Tây Du Ký, mà cũng bắt đầu không phải từ Kyuhyun, mà là từ Kang Ho Dong, từ Lee Su Geun, Jiwon rồi đến Mino, An Jae Hyun, rồi mãi mới thấy bạn Kyuhyun khá thú vị. Kha khá thôi chứ lúc đầu mình thấy bạn ý cứ kiêu kiêu, chảnh chảnh dư lào ý :)) Lúc đầu mình đâm đầu vào xem show này vì quả thực nó rất vui, không phải kiểu hài nhảm, quá lố mà rất vừa vặn. Mỗi tuần chỉ canh xem một lần vào chiều chủ nhật và cùng lắm thì xem phát lại vài lần loanh quanh thứ 7 chủ nhật vì cũng chả có gì khác để xem. Nhưng sau đợt đi Quy Nhơn về, tình cờ đọc tin tức về Jong Hyun, một bài báo đưa tin về tang lễ, thì chả hiểu sao mình lại bắt đầu lan man sang các tin tức khác về Kyuhyun, rồi dần dà cả về SuJu, rồi cả các nhân vật khác của Tân Tây Du Ký nữa.
Thật ra đi qua cả một vòng rộng thế rồi mình cứ có cảm giác thân thiết với những người đó, có lẽ cũng do họ đã chọn cho bản thân một thái độ sống chăng?
-----
Ở đây mình không muốn nói đến việc phân định thái độ sống tốt hay không tốt. Mình chỉ muốn nói đến việc có một sự lựa chọn, có một quyết định ở đấy, trong mỗi con người đó thôi.
Phân định thế nào là tốt thế nào là xấu thực ra còn phải đắn đo dựa trên vô vàn yếu tố và còn phụ thuộc góc nhìn của từng cá thể nữa. Mà mình, vốn đang tập cho mình thói quen sống thật phẳng, thì mình chẳng muốn lăn tăn quá nhiều để phân định. Mình chỉ muốn chú ý đến cách thức thôi.
Đối với con người của mình bây giờ, nhìn lại những gì mình đã trải qua trong thời gian qua, thì cách thức còn quan trọng hơn kết quả.
Có lẽ một phần do ảnh hưởng từ thói quen làm việc hàng ngày. Nhưng cũng một phần do mình nhận thấy thông qua những câu chuyện mình gặp hàng ngày.
Thành công, hay cả hạnh phúc đi nữa cũng không chỉ có mỗi tại thời điểm mà tên bạn được tung hô đâu. Giây phút ấy là đỉnh cao thật nhưng nó cũng chỉ là điểm kết thúc thôi. Vì thế không nên lãng phí cả quãng đường phía trước đó, tất cả từng viên gạch nhỏ xây đắp nên giây phút vinh quang ấy, tất cả những thứ khó khăn, nhọc nhằn, vấp váp, từng tí một cũng nên được tận hưởng chứ. Không nên lãng phí đâu.
Vì... sau cái giây phút đỉnh cao kia có lẽ là khoảng trống mênh mông lắm... Trống trải lắm... Đáng sợ nữa.
---
Có những người thực sự may mắn vì họ biết cách sống và tận hưởng. Hoặc là cũng có thể họ đủ tỉnh táo để chọn được cách để sống như thế. Không biết nữa. Dù thế nào thì họ vẫn thật đáng để ngưỡng mộ.
Ở họ mình cảm thấy được một cái gì đó rất tươi sáng tỏa ra, khiến cả bản thân họ và những người xung quanh, những người thậm chí là chỉ nhìn thấy họ qua mặt báo hay màn hình thôi cũng cảm thấy thật thư thái, dễ chịu.
Bình thản mà sống.
Thực sự không dễ... nhưng đáng để chọn và cố gắng đấy...
---
Lại nói về Jonghyun, mình hoàn toàn không biết bạn ấy là ai cho đến trước khi đọc bài báo ấy. Tình cờ chỉ vì thói quen đọc tin tức giết thời gian thôi mà mình biết đến Jonghyun, đôi điều về cậu ấy.
Thực sự lúc đó mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Vì thế đối với Jonghyun mà nói mình có cảm nhận giống như đối với Josh, Kyle Huynh, Leslei Cheung.. Họ đã chọn con đường cho riêng họ. Mình mong họ thỏa nguyện.
Mình không chọn con đường như thế. Mình đã tiếp tục. Vậy thì mình sẽ tận hưởng trong những gì mình có thể. Đó là lựa chọn của mình.
---
Trong suốt cả 4 phần của Tân Tây Du Ký, có một hình ảnh của Kyuhyun làm mình cứ ấn tượng mãi. Ấy là trong một chuyến xe, khi Ho Dong đói và muốn ăn thì Na PD đã đề nghị mọi người kể ra câu chuyện của mình để xem ai là người khổ nhất, bất hạnh nhất, người đó sẽ nhận được suất ăn đặc biệt duy nhất coi như là một sự bù đắp. Lần lượt mọi người đều lên tiếng, Ho Dong và Su Geun còn làm hơi lố để chọc cười, Mino thì thật thà đến tội nghiệp, Jaehyun cũng góp phần, Jiwon thì cũng tâm sự rất thật lòng, duy chỉ riêng Kyuhyun là không nói gì. Cậu ấy ngồi sát cửa sổ, gương mặt nhẹ bẫng nghiêng nghiêng đón lấy ánh mặt trời ấm áp. Dường như câu chuyện tranh đua giữa mọi người xem ai là người khốn khổ nhất đang nhộn nhạo bên cạnh lại đang ở một thế giới khác ấy. Thế giới của cậu ấy bây giờ chỉ có ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp đang phủ lấy khung cảnh chạy qua ngoài cửa sổ ô tô thôi. Thế giới ấy yên tĩnh, hoặc chỉ vang lên một giai điệu êm đềm nào đấy chứ không phải tiếng tranh cãi chí chóe của mấy anh em nhà kia đâu.
Khung cảnh ấy không chỉ đep về mặt hình ảnh vì bắt được sự lung linh của ánh nắng mặt trời, vì bắt được góc nghiêng đẹp mịn màng của gương mặt Kyuhyun đâu mà nó thực sự đẹp vì mình nghĩ nó đã bắt được một tâm trạng rất thư thái. Mà có lẽ nó gây ấn tượng với mình mạnh đến vậy cũng một phần vì mình đã đọc, đã biết một vài câu chuyện về những gì Kyuhyun đã trải qua. Thế nên ánh mắt của Kyuhyun, Jiwon, hay cả Lee Teuk, của Ryewook, Yesung, Hechul đôi khi có cái gì đó rất cảm động bộc phát ra. Su Geun và Ho Dong thì kiềm chế tốt hơn nhiều.
Mình không phải fan Kpop, xưa nay mình không nghe nhạc vì thích một ai đó, mà chỉ nghe vì thích bài hát đó cho dù nó thuộc bất kể thể loại nào đi nữa. Mà cũng không phải vì thích bài hát mà sẽ thích luôn người hát nó. Cũng thường xuyên có trường hợp thích thú với một người nhưng không bao giờ nghe nổi một bài nào người đó hát hoặc ngược lại. Cảm xúc luôn luôn có điểm xuất phát của nó, do nó mà nảy sinh thôi. Hơi khó hiểu nhỉ? Nhưng mình là thế đấy. hehe ^^
-----
Thực ra cảm xúc phấn khởi của cả ngày hôm nay đến từ một ông bác. Bác ý lạ hươ lạ hoắc với mình. Chả hiểu bác í ở đâu ra mà vào comment vào fb của mình. Lúc đầu mình cũng cứ lờ bác ý đi thôi, phải đến mấy ngày í, vì vốn dĩ mình cũng đã hạn chế xài fb từ lâu rồi. Cộng với người lạ là mình bỏ qua, fb giờ chỉ là công cụ thể mình keep in touch với hội bạn bè xa gần đã quen từ trước thôi.
Ấy thế mà rồi sáng sớm nay, sau một đêm mình suýt mất ngủ vì một em chuột đi lạc cứ sục sạo ầm ĩ làm mình phải dậy rõ sớm và cả một cơn đói nữa, đang ngồi nấu nướng để lấp cái bụng đói thì thấy điện thoại rung rung, mở ra thì thấy mấy dòng này trên fb: "Bác cám ơn cháu,mặc dù cháu không là bác sĩ nhưng bác có cảm giác cháu có hiểu biết và có trách nhiệm với cộng đồng". Chỉ vì hôm qua mình đã comment sorry bác ấy vì đã không giúp gì được thôi. Chỉ vì thế thôi đấy.
Thế đấy. Cảm xúc trào dâng chỉ vì thế đấy.
-----
Đoạn kết.
Viết tiếp sau mấy hôm...
Hình như những gì mình đang cố gắng đề cập đến trong cái đoạn ở trên là "nỗ lực" thì phải. Ờ. Chắc xài từ nỗ lực ở đây là hợp đấy.
Làm gì cũng được. Cứ làm đi đã. Đừng đứng yên. Cho dù có là vô ích hay vô nghĩa. Nhưng cứ thử làm xem sao đã nhỉ!
Tất cả những nhân vật ở phía trên mà mình đã đề cập đến ấy, mình đều cảm thấy là mình nhìn thấy họ có "hoạt động". Họ sống động với nỗ lực của họ. Có lẽ chỉ vì riêng bản thân họ thôi nhưng như thế cũng là đủ rồi.
Thế nên mới thành ra cảm động dạt dào chỉ vì sự thấu hiểu không ngờ đến từ một người xa lạ. Ôi xúc động ghê ta! Có người đã nhìn ra "nỗ lực" của mình. Chắc chắn không phải là lần đầu tiên. Nhưng chả hiểu sao toàn là người xa lạ và phần lớn đều già rồi..
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)