.... Benny hỏi và cảm thấy - với toàn bộ nỗ lực kiêng rượu của mình - bác đang cản phá cả thế giới. ....
Lâu lâu, rất rất lâu rồi mới lại đọc xong được một quyển sách.
Kể mà dạo này còn lười nữa là đọc theo comment của các đồng chí bên cạnh. Phải mọi người xui thì mới nhấc mông lên và đọc. Cứ như quyển này thì có đến 2 người xui mình và một người còn bảo cho mượn luôn nữa ý.
Còn thì có mấy quyển tự chọn tự ưng thì lại đều đang dang dở. Có quyển của nhà văn một thời ưa thích thì đang vật vã mãi 1/3 đầu. Có quyển lại đang phải để dành để còn có cái nhấm nháp mỗi khi ngồi đâu đó chờ các thể loại máy bay, xe cộ.
Nói chung là sự nghiệp chữ nghĩa thiệt không đơn giản. Viết lách cũng khó (kể cả việc hàng ngày như báo cáo chuyên môn) mà đọc cũng còn khó nữa.
---
Buôn một tí về quyển Ông già trăm tuổi này nhá...
Tuần trước lúc đọc đến đoạn cái xe tải chuyển nhà màu vàng phanh không kịp nên húc bay xe của Cá Chó lên giời và một lúc sau thì ông thanh tra tìm được đến đấy. Đoạn sau hình như có tả thêm về cảm nghĩ của ông thanh tra thì phải. Mình không nhớ rõ lắm. Nhưng lúc ý thì đã từng có ý định bỏ, chẳng đọc tiếp nữa. Vì tự dưng cứ nghĩ sao mà cái đời mình lại giống bác thanh tra thế nhỉ. Cho đến thời điểm đó (cái đoạn xe của Cá Chó bị húc bay lên giời ý) thì mình thấy cuộc đời bác thanh tra thật là bế tắc. Tất nhiên mình có được spoil trước một ít và biết là kiểu gì thì hội bạn của Allan kiểu gì cũng vô tội, mà nếu như thế thì rõ ràng là bao công sức của bác thanh tra kiểu gì cũng vô ích thôi. Như kiểu cuối cùng thì bác ý sẽ bị troll một cú thật đau ý. Trong khi cũng rất rõ ràng là bác đã bỏ ra biết bao công sức truy lùng tung tích, điều tra các kiểu rồi. Mà bác cũng đâu có phải cái kiểu hám danh như ông công tố hay kiểu "diễn" như ông thị trưởng. Bác chỉ đang cố gắng làm đúng phận sự của mình - một thanh tra - mà thế thì bác ý phải lặn lội đi điều tra, phải suy nghĩ các kiểu, đổ bao công sức... Ấy thế mà.... viễn cảnh tương lai là không thể làm gì nổi tội phạm. Ờ thì tất nhiên trong hoàn cảnh câu chuyện này thì cái nhóm "tội phạm" của cụ Allan cũng rõ là không phải xấu xa gì cho cam. Tuy nhiên đứng ở góc nhìn của bác thanh tra thì cái tương lai ý vẫn thật là.... chẳng đáng chút nào.
Mình cũng thế... Hic. Ý mình là mình cũng chỉ đang cố làm tốt công việc của mình, những gì mà mình được giao thôi. Và mình luôn cố gắng làm gì cũng tử tế nhất có thể. Tuy nhiên bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu phần lớn công việc của bạn được biết trước là chỉ để "diễn", hay có thể nói là sẽ chả có tí kết quả thực tế nào. Bạn có muốn từ chối luôn ngay từ đầu, không làm những việc vô bổ như vậy? Hay nếu trong trường hợp không từ chối được, bạn sẽ phản ứng theo kiểu "chỉ làm cho có"? Nô, nô, đó đều không phải cách mình đã và đang làm. Mình sẽ tìm cách để nhìn vấn đề theo cách khác. Niềm tin của mình là: Cái gì cũng sẽ có side effect của nó. Và việc của mình chỉ là tìm ra những tác dụng phụ tốt của sự việc và lấy đó làm mục tiêu để tiếp tục làm cho tử tế mà không thấy công sức mình bỏ ra không bị vô ích thôi. (Mọi người hay nhận xét là mình kiên nhẫn, hoặc là điên rồ. Thực ra sự tình là vậy thôi mà).
Đấy sự tình là thế. Thế nên khi đọc Ông già trăm tuổi, thấy hoàn cảnh của bác thanh tra mà mình cứ liên tưởng sang bản thân, xong rồi sinh ra tủi thân, thất vọng thay cho cả bác ý.
Nhưng may mà (may thật ý) mình lại được spoil một lần nữa. Chính là cái đồng chí thứ 2 xui mình đọc quyển này, chính là cái người định cho mình mượn luôn để đọc ý. Thế nên mình biết là sau này bác thanh tra còn xin nghỉ rồi nhập hội và đi nghỉ hưởng phúc luôn với nhóm bạn của cụ Allan nữa cơ. Thế là vui. Đời cuối cùng cũng phải có hậu với những người làm việc một cách tử tế thế chứ. Thế là có động lực đọc tiếp, rồi thì tìm ra được cái trích đoạn ưa thít kể trên và còn ti tỉ những thứ thú vị khác trong cuộc phiêu lưu của những người bạn nữa. May thế :)
Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018
Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018
Mèo
Mều
Bọn mều ý mà, nói chung là mình thấy bọn hắn mặt lạnh dễ zợ à nha. Như kiểu công chúa băng giá ý, nếu như em nó là gái (còn mà zai thì chưa tìm được từ gì tương ứng hehe). Mà đa số đến 90% những đứa mều mà mình từng gặp đều có biểu cảm băng giá hết. Cỡ gần 10% còn lại thì biểu cảm là vô cảm luôn, a lê phớt luôn, coi mình chỉ là không khí luôn :))
Em mều này là gặp trưa hôm nọ ở nhà ăn. Đang từ trên tầng 2 đi xuống thì nhìn hướng mắt ra phía cửa sổ và thấy em nó đang nằm đó. Uôi, thật là tỏa sáng trong nắng luôn. Thực ra theo mình thì ngắm em nó theo hướng từ trong nhà hướng ra là đẹp nhứt. Mội tội lúc ý cũng đông người đang ngồi nên không tiện phi ra chụp từ phía ấy. Mà kể cũng ngại, tự dưng sà vào chụp choẹt linh tinh thành ra quấy rầy nhỡ làm em ý cụt hứng rồi chạy mất tiêu thì lại khổ cả hai. Cuối cùng đằng đi ra hẳn ngoài xong rón rén vòng lại chụp em ý từ bên ngoài cửa kính.
Chà kiểu gì thì thần thái cũng thật không phải vừa. Thư thái. Lạnh lùng. Đúng là "quan trọng phải là thần thái" thật hehe.
từ một bạn tên Khôi - many thanks
Sáng nay tình cờ vớ được bài này. Thấy bạn nói đúng ý mình ghê. Mặc dù con đường của mình và bạn khác nhau nhiều, bởi cái chuyên môn, cái tạm gọi là bản lĩnh nghề nghiệp của mình ý mà, lại có đặc thù khác với công việc của bạn. Nhưng mà ngẫm kĩ mà xem, nghề nào, nghiệp nào thì cũng cần đảm bảo mấy kĩ năng và mấy điều định tâm nhất định thì mới có thể phát triển một cách tự tin và sảng khoái được trong ngành.
Mà cũng vừa hay là hôm qua vừa ngồi nói chuyện với chị bạn mình về chủ đề "mình là ai, mình có gì khác thiên hạ, mình có vấn đề hay thiên hạ có vấn đề đây" :)) Thế nên hôm nay gặp bạn này mình rất vui. Đúng ý ghê cơ.
Dạo này mình không xài facebook nữa. Đang không muốn vô đó. Thực ra với mục đích của mình thì dẫn bài này trên fb sẽ có ý nghĩa hơn, vì bên đó mình có nhiều friends và có thể lan tỏa ít nhiều đến các bạn khác. Tuy nhiên chả hiểu sao dạo này không muốn vô đó nói năng chi nữa, cứ tụt cảm hứng kiểu gì ý. Nên thôi đăng ở đây. Để ít nhất thì cũng có chút gì đó cho bản thân mình. Để thấy rằng ít nhất mình không đơn độc.
Cảm ơn đồng chí gì tên Khôi một lần nữa. Chả biết tuổi tác ra sao mà xưng hô cho phải theo Tiếng Việt nữa với lại tên nè hình như chỉ là bút danh thôi thì phải.
Link bài viết gốc đây nhé: https://hoangkhoiweb.wordpress.com/2017/06/15/4-bai-hoc-quy-ma-cong-viec-da-day-minh/
----------------
4 bài học quý mà công việc đã dạy mình
Hôm nay rảnh rỗi đôi chút, bỗng dưng mình nghĩ, mình nên viết chút về những điều mà mình đã học được từ công việc cho đến cấp trên. Trong những năm tháng đi làm cho đến khi chính thức “đảm nhận vai trò” freelancer có lương, mình đã học được 4 điều như sau:
Tôn trọng nghề nghiệp của mình cũng là tôn trọng chính mình
Hồi mới bắt đầu đi làm ở một tờ báo thời trang, mình là chân chạy việc, bên cạnh các nhiệm vụ như đưa tin về các sự kiện, dịch thuật, viết bài theo chủ đề hàng tháng… thì nhiệm vụ chính là đi phỏng vấn mấy ngôi sao trong lĩnh vực giải trí: diễn viên, ca sĩ, đôi khi có nhạc sĩ và đạo diễn phim. Cuộc gặp gỡ khiến mình ấn tượng nhất là với cố nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.
Có lẽ ai trong nghề phóng viên cũng chẳng xa lạ với việc các sao nhà ta đi trễ, người thì trễ 5-10 phút, người thì trễ 30p-1h cũng là chuyện thường. Có lần nguyên ekip chụp ảnh của mình ngồi đợi sao A gần hai tiếng vì lí do “cúp điện nên không mở cửa cuốn ra khỏi nhà được” (!). Còn có sao nam B đến trễ nửa tiếng “vì bận cho con bú”.
Cho nên mình rất ngạc nhiên vì buổi hẹn của mình với nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, người có tuổi đời ngang với ông mình, nhạc sĩ đã đến trước buổi hẹn 1h đồng hồ, cho một buổi phỏng vấn với một con bé phóng viên mới vào nghề. Khi trò chuyện, ông không hề tỏ ra trịch thượng hay trả lời như một bậc bề trên, dù ông có danh có phận trong làng nhạc. Ông nói năng gần gũi và nói chuyện thân tình.
Trong buổi trò chuyện đó, ông cũng có nhận xét về một số ngôi sao trong làng nhạc. Có vài chi tiết mà mình biết, nếu mình viết lại trong bài báo nhất định sẽ trở thành chi tiết “đắt”. “Đắt” vì nó có thể tạo nên scandal, nhưng mình không muốn làm vậy. Vì mình nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến vị nhạc sĩ này. (Sau đó vài năm, trong một cuộc phỏng vấn khác, đã có phóng viên đưa những lời nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 lên báo, dẫn đến việc nhạc sĩ phải lên tiếng xin lỗi Đàm Vĩnh Hưng và Thanh Lam, dù rằng lời nhận xét của nhạc sĩ được phần lớn độc giả ủng hộ).
Khi chọn công việc làm báo vào thời điểm đó, mình đã luôn đưa ra một tiêu chí, mình không cố tình đưa tin bài giật gân hay câu khách, mình chỉ cố gắng tìm hiểu những quan điểm và giá trị công việc của các nhân vật, rồi chuyển tải thành một bài viết có khả năng truyền cảm hứng đến công chúng. Ít ra thì cho đến khi tạm biệt công việc, mình nghĩ mình đã không làm sai tiêu chí đó. Có lẽ mình không có đủ tài năng để làm một phóng viên, tuy nhiên mình cũng không làm gì quá sức.
Lúc ở Sài Gòn, sau này đi ngang khách sạn lớn, nơi mà mình đã từng đến tặng báo biếu cho nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 sau khi bài viết thực hiện xong. Mình còn nhớ cảm giác ngồi ở sảnh nghe nhạc sĩ đàn, âm thanh rất tuyệt, dạt dào cảm xúc, khiến cho những vị khách ngoại quốc ai cũng ngoái nhìn lên tầng lửng để nhìn một lần người chơi đàn. Sự ra đi của ông là điều đáng tiếc cho làng nhạc Việt.
Viết sao cho hữu ích với người đọc
Hồi mới bắt đầu vô nghề viết, mình viết dở lắm, câu cú thì lủng củng, sáo rỗng, màu mè… ý tứ thì bay véo véo ở đâu trên ngân hà chứ không nằm ở mặt đất nữa. Sau khi chuyển qua làm ở một công ty thương mại điện tử, mình có may mắn được sếp cũng như chị đồng nghiệp góp ý và hướng dẫn nhằm viết sao để câu từ mạch lạc hơn.
Chị sếp có cách sửa bài rất hay là chị không sửa trực tiếp trên bài viết, mà chị sẽ comment góp ý từng câu từng từ cho mình tự sửa. Vì sao dùng từ đó trong câu là không đúng, rồi nên dùng từ nào để thay thế, câu văn kia sai ngữ pháp ở chỗ nào, câu có quá dài quá khó đọc hay không… Chị giúp mình nhận thức được rằng viết sao cho đúng là điều hết sức quan trọng, và rèn cho mình sự tỉ mỉ trong viết lách. Viết là nhằm để truyền đạt ý của mình đến người đọc, nếu mình viết mà người đọc không hiểu gì hết thì phải coi lại cách viết.
Cũng trong quãng thời gian đó, mình đã học được cách viết tin bài cho website hay trang thương mại điện tử. Một trong những nền tảng cho công việc hiện tại của mình.
Có thể thất nghiệp nhưng đừng dối lòng
Có một lần mình đã bỏ chạy trong quá trình thử việc ở công ty A, vì sau quá trình thỏa thuận công việc thì phát sinh thêm một nhiệm vụ: viết bài cho giám đốc đăng trên facebook cá nhân. Chuyện là mình nhận việc làm nội dung cho website và facebook của công ty nọ, tuy nhiên leader muốn lấy lòng sếp nên vẽ ra dự án gọi là “xây dựng thương hiệu cá nhân” cho anh giám đốc.
Anh giám đốc thì chia sẻ với mình những “nguyện vọng” trong lòng như sau: “Anh cần em viết nội dung để anh đăng facebook cá nhân anh (đứng tên anh), nội dung cần deep và tạo viral nói về các vấn đề của thời đại một cách sâu sắc như chương trình Táo Quân, bài gói trong khoản 300 chữ, nhưng vẫn thể hiện được tính cách và giọng điệu của anh (?). Mà anh không cần thu hút những người đọc trẻ, sinh viên gì tất, anh chỉ cần những lãnh đạo của các công ty, tập đoàn lớn vào đọc qua đó biết đến anh và quyết định sử dụng dịch vụ bên anh cung cấp. (Mà fb cá nhân anh hiện có khoản 250 friend, anh chỉ kết bạn với bạn bè và người thân cũng như cấp dưới anh thôi nha).”
Đến giờ mình vẫn không hiểu sao việc “xây dựng thương hiệu cá nhân” lại là lấy bài viết của người khác rồi cho là của mình (?). Nhưng mình thà thất nghiệp cũng không muốn làm việc như vậy, thế là đành good bye em phai công ty đó! Mình có thể chịu cực, chịu khổ, nhưng không chịu nổi việc trái lương tâm.
Hãy thật lòng cho đi trước khi đòi nhận lại thứ gì
Cho đến cách đây hơn một năm, có lẽ mình vẫn chưa có khái niệm về việc làm điều gì đó có ích cho cộng đồng. Thực sự là vậy, mình chỉ nghĩ đến việc đi làm hưởng lương, con đường thăng tiến/ tăng lương từng năm. Kiếm tiền để shopping và mua sắm thoải mái, còn dư thời gian thì đi du lịch. Lúc ấy mình chưa hề nghĩ đến việc tạo ra một giá trị nào đó từ việc chia sẻ. Nhưng trong quá trình “thử việc” 4 ngày ở một công ty quà tặng đặc biệt đã giúp nhận ra điều đó. Hãy vô tư bày bỏ tình yêu thương và giúp đỡ mọi người xung quanh, đừng bo bo giữ mình, hãy làm công việc mình thực sự yêu thích, những giá trị có được mới lâu dài. Đó là những lý tưởng mà chị giám đốc, người sáng lập ra công ty đã truyền đạt cho mình trong những buổi chuyện trò.
Chính điều này thúc đẩy mình thay đổi, mình bắt đầu bằng việc thực hiện những bài viết trên blog chia sẻ những gì học được trong cuộc sống, cũng như những kinh nghiệm bản thân tích lũy được, như bài viết: làm thế nào để tác phẩm của mình được xuất bản thành sách, nên gửi truyện đăng báo như thế nào, sách để tham khảo về kỹ năng viết…. và mình cũng bất ngờ vì đó là những bài nhận được view cao nhất trên blog mình. Bên cạnh đó, các bài review sách cũng được đọc nhiều. Lúc đầu, mình chỉ nghĩ là viết cho vui, để nhớ về những quyển sách đã đọc mà thôi.
Đến thời điểm này, mình dần dần nhận thấy giá trị của việc chia sẻ, đó là sự kết nối được với cộng đồng. Anh giám đốc ở phần thứ 3, mình từng đề án ra phương án cho anh ấy là hãy chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm thực tế mình có, đó là cách bền vững để được người khác yêu quý và nhớ đến. Tuy nhiên, anh ấy đã gạt bỏ ý kiến trên, mình thấy thật đáng tiếc.
Kết
Ôi, mình cũng không nghĩ là mình sẽ viết một bài viết dài đến như vậy!
Như đã từng nói trong phần giới thiệu (có phần sơ sài) về chính bản thân mình, mình từng làm việc với vai trò là phóng viên, sau đó là biên tập cho hai tạp chí thời trang. Mình là cộng tác viên truyện ngắn cho các tạp chí tuổi teen từ hồi còn đi học. Mình từng xuất bản bốn quyển sách và in chung trong một vài tuyển tập. Mình cũng từng làm thực hiện nội dung cho vài website, viết tin bài giới thiệu sản phẩm lẫn voucher cho các trang thương mại điện tử. Nói trắng ra là không có chuyên môn cụ thể, đụng gì làm nấy đấy ạ!
Thực ra, mình chưa từng học qua chuyên ngành về viết như báo chí hay văn học. Vì thế trong quãng thời gian đi làm, chủ yếu là mình tự học. Mình cũng có may mắn là được cấp trên, đồng nghiệp chỉ bảo nhiệt tình cho một con bé ngơ ngơ không chuyên môn gì cụ thể mà không hề kì thị cũng không “giấu nghề”.
Công việc, mình học được nhiều ở công việc, sau này đối với mình, công việc không chỉ đơn thuần là phương tiện để kiếm tiền mà còn giúp mình học hỏi, đồng thời phát triển bản thân. Mình xin kết bài chia sẻ dài dòng của mình ở đây ạ!
Thực xin lỗi vì nó quá dài!
Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018
...
Mệt thật.
Khủng hoảng ghê gớm vì chả nghĩ nổi cái gì cả.
---
Tự dưng tâm trạng này lại thấy nghe nhạc của SuJu thấm dã man. Xúc động ghê gớm luôn. Kể cả những bài trước đây đã từng nghe qua mà chả cảm thấy gì. Thế mà giờ nghe đến đâu ngấm luôn đến đấy. Sợ thật.
Thật chả hiểu mình bị làm sao. Khủng hoảng kiểu gì mà đến nông nỗi này.
Cũng may là vẫn còn có nhạc SuJu để mà tỉnh táo vào lúc này. Haizz.
Khủng hoảng ghê gớm vì chả nghĩ nổi cái gì cả.
---
Tự dưng tâm trạng này lại thấy nghe nhạc của SuJu thấm dã man. Xúc động ghê gớm luôn. Kể cả những bài trước đây đã từng nghe qua mà chả cảm thấy gì. Thế mà giờ nghe đến đâu ngấm luôn đến đấy. Sợ thật.
Thật chả hiểu mình bị làm sao. Khủng hoảng kiểu gì mà đến nông nỗi này.
Cũng may là vẫn còn có nhạc SuJu để mà tỉnh táo vào lúc này. Haizz.
Thứ Tư, 6 tháng 6, 2018
Ảo ảnh
Mọi người đã bao giờ có cái cảm giác băn khoăn không biết một người vẫn thường tiếp xúc với mình có phải là một ảo ảnh không nhỉ?
Chậc, chắc là do ảnh hưởng của It's okay, that's love mà thành ra tự dưng mình lại giật mình tự hỏi không hiểu đấy có phải ảo ảnh không cũng nên.
Kang Woo là ảo ảnh của Jang Jae Yeol. Hình ảnh của cậu bé ấy được xây dựng từ kí ức về tuổi thơ bé của Jae Yeol. Nó lấp đầy những thiếu thốn và hàn gắn những vết thương trong tâm trí anh. Đấy là phim nói thế, kịch bản + lý thuyết tâm lý học bảo vậy.
Mình cũng đã từng nghe đến trường hợp những đứa trẻ có những người bạn tưởng tưởng sống cùng với chúng vài năm tuổi thơ.
Thế còn trường hợp của mình thì sao nhể? Nhiều lúc thấy ảo dã man. Thật đấy :))
Mà cũng chả có cách nào để check là ảo hay thật. Khó phết.
Mà thôi, trong tình trạng lên cơn sốt liên miên hai ngày trước và hôm nay thì lại chảy nước mũi ròng ròng thì có lẽ là ảo ảnh hay không thì mình cũng nên kệ xừ nó thôi...
Cái cảm giác lên cơn sốt ý mà, cái cảm giác ý cũng đã đủ để thấy ảo ảnh rồi.
Chậc, chắc là do ảnh hưởng của It's okay, that's love mà thành ra tự dưng mình lại giật mình tự hỏi không hiểu đấy có phải ảo ảnh không cũng nên.
Kang Woo là ảo ảnh của Jang Jae Yeol. Hình ảnh của cậu bé ấy được xây dựng từ kí ức về tuổi thơ bé của Jae Yeol. Nó lấp đầy những thiếu thốn và hàn gắn những vết thương trong tâm trí anh. Đấy là phim nói thế, kịch bản + lý thuyết tâm lý học bảo vậy.
Mình cũng đã từng nghe đến trường hợp những đứa trẻ có những người bạn tưởng tưởng sống cùng với chúng vài năm tuổi thơ.
Thế còn trường hợp của mình thì sao nhể? Nhiều lúc thấy ảo dã man. Thật đấy :))
Mà cũng chả có cách nào để check là ảo hay thật. Khó phết.
Mà thôi, trong tình trạng lên cơn sốt liên miên hai ngày trước và hôm nay thì lại chảy nước mũi ròng ròng thì có lẽ là ảo ảnh hay không thì mình cũng nên kệ xừ nó thôi...
Cái cảm giác lên cơn sốt ý mà, cái cảm giác ý cũng đã đủ để thấy ảo ảnh rồi.
Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018
This is love (SJ)
Mình không phải kiểu người chăm chỉ đi kiếm nhạc để nghe. Mà trộm vía thường thì lúc nào cần nghe thì sẽ có để nghe thôi.
Cái link nè https://www.youtube.com/watch?v=VT5c5rc-FF8, không quen không biết người post nhưng rất rất cảm ơn người í.
Lần đầu nghe là lúc đầu óc đang vô cùng rối loạn, stress kinh khủng. Lúc ấy rất rất cần một không gian riêng ngay cả khi đang ngồi giữa office bao nhiêu người. Vậy là cắm earphone vào và vớ được album đó.
Sau đó thì để lưu luôn cái tab mở link đó trên desktop ở cơ quan. Tuy không phải ngày nào mở Chrome lên cũng cắm tai nghe để nghe nhưng mà thỉnh thoảng khi nào cần tập trung để viết thì lại nghe.
Cảm giác nghe album này dễ chịu thật.
Tuy This is love thì có một bản hát live trong tv show gì gì đó mình thấy cảm xúc hơn hẳn ở đây, Bonamana, bài mình thích đầu tiên của SJ thì không có ở đây, nhưng có Don't leave me da diết, có Islands mênh mang, có Mamacita sôi động và có Too many beautiful girls ngộ nghĩnh. Nói chung là hợp để tập trung làm việc phết đấy :))
---
Lan man tí về việc âm nhạc truyền cảm hứng.
Mấy tuần trước thế giới xôn xao vì sự ra đi của Avicii.
Lại giống những lần trước, khi anh ấy đã ra đi thì kẻ không biết gì là mình đây mới google về anh.
À hóa ra cũng có vài bài của anh mà mình đã từng nghe được ở đâu đó, giai điệu có thể nhận ra được.
Vậy là một người có ý nghĩa với người khác lại đã ra đi.
Nhưng không sao... Vẫn đang có và chắc chắn sẽ có nhiều nhiều người khác nữa đảm nhận vai trò đó cho mọi người.
-----
Tháng 06-2018:
Cập nhật xíu.
Bây giờ cái link album This is love đã bị report và delete khỏi youtube mấy tuần rồi. Mình là mình hơi bị rầu.
Hic. Vẫn biết bị vậy là đúng và cần được tôn trọng nhưng mà vẫn rầu ơi là rầu ý. Hem phải tiếc tiền mua album mà vì những lúc cần cảm hứng thì lại phải lọ mọ đi tìm thôi ý mà.
Cái link nè https://www.youtube.com/watch?v=VT5c5rc-FF8, không quen không biết người post nhưng rất rất cảm ơn người í.
Lần đầu nghe là lúc đầu óc đang vô cùng rối loạn, stress kinh khủng. Lúc ấy rất rất cần một không gian riêng ngay cả khi đang ngồi giữa office bao nhiêu người. Vậy là cắm earphone vào và vớ được album đó.
Sau đó thì để lưu luôn cái tab mở link đó trên desktop ở cơ quan. Tuy không phải ngày nào mở Chrome lên cũng cắm tai nghe để nghe nhưng mà thỉnh thoảng khi nào cần tập trung để viết thì lại nghe.
Cảm giác nghe album này dễ chịu thật.
Tuy This is love thì có một bản hát live trong tv show gì gì đó mình thấy cảm xúc hơn hẳn ở đây, Bonamana, bài mình thích đầu tiên của SJ thì không có ở đây, nhưng có Don't leave me da diết, có Islands mênh mang, có Mamacita sôi động và có Too many beautiful girls ngộ nghĩnh. Nói chung là hợp để tập trung làm việc phết đấy :))
---
Lan man tí về việc âm nhạc truyền cảm hứng.
Mấy tuần trước thế giới xôn xao vì sự ra đi của Avicii.
Lại giống những lần trước, khi anh ấy đã ra đi thì kẻ không biết gì là mình đây mới google về anh.
À hóa ra cũng có vài bài của anh mà mình đã từng nghe được ở đâu đó, giai điệu có thể nhận ra được.
Vậy là một người có ý nghĩa với người khác lại đã ra đi.
Nhưng không sao... Vẫn đang có và chắc chắn sẽ có nhiều nhiều người khác nữa đảm nhận vai trò đó cho mọi người.
-----
Tháng 06-2018:
Cập nhật xíu.
Bây giờ cái link album This is love đã bị report và delete khỏi youtube mấy tuần rồi. Mình là mình hơi bị rầu.
Hic. Vẫn biết bị vậy là đúng và cần được tôn trọng nhưng mà vẫn rầu ơi là rầu ý. Hem phải tiếc tiền mua album mà vì những lúc cần cảm hứng thì lại phải lọ mọ đi tìm thôi ý mà.
Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018
Architecture 101
Phim Hàn Quốc í mà.
Hôm nay nữa thì chắc phải là lần thứ 2 hay lần 3 mình xem rồi.
Lần đầu tiên xem là vì Han Ga In. Chị ấy quá đẹp.
Lần sau đó thì vì cái gì đó cũng chẳng rõ. Chỉ biết là ấn tượng nhất vẫn là gió ở Jeju và thiết kế của căn nhà trong phim. Cửa sổ rộng, tràn ngập ánh sáng và gió. Khung chắn bằng gỗ trượt. Phòng trên gác hai nhìn ra mái tầng 1 và khoảng sân nhỏ phủ cỏ. Cái hồ nhỏ thả cá nơi có dấu chân của cô bé con. Bức tường gạch thô có những vạch đánh dấu chiều cao... Mọi chi tiết đều có ý nghĩa riêng của nó cả.
Một căn nhà của riêng mình thì phải như vậy chứ nhỉ?
... Mình mong có một lần đến Jeju thăm căn nhà đó quá đi.
Đọc comment phim thì thấy nhiều bạn bảo tiếc vì đôi nhân vật chính lại để mất nhau một lần nữa ở cuối phim. Nhưng mình thì lại thấy không phải vậy. Thực ra họ đã tìm lại được nhau rồi đấy chứ. Cho một mối tình đầu trọn vẹn và rất đẹp.
Có lẽ chính vì vậy mà cảnh kết phim chính là hình ảnh Seo Yeon ngồi bên cửa sổ và mở hộp quà Seung Min để lại, đó là máy nghe nhạc và cái đĩa CD mà năm xưa cô ấy đã gửi lại cho anh tại căn nhà trống. Seo Yeon nghe lại bài hát năm xưa và mỉm cười khi nhận ra rằng lời hứa năm xưa tưởng như không thành hóa ra lại đã trở thành hiện thực rồi.
Cũng giống như lúc Seung Min nhận ra mô hình căn nhà năm xưa đang nằm trong hộp đồ chuyển nhà của Seo Yeon. Đấy là cảm giác của sự mãn nguyện.
...
Sau này khi gặp lại nhau, hai bạn cũng đã từng hỏi nhau về lời hứa về ngày tuyết rơi đầu tiên của năm xưa ấy. Nhưng khi ấy họ không trả lời nhau. Không nói ra sự thật y như ngày xưa ấy. Mọi thứ vì thế mà cứ đầy hụt hẫng cho đến tận cuối phim.
Cuối cùng thì mọi thứ đã trọn vẹn.
Chẳng có gì có thể sánh được với niềm tin, sự hy vọng, mong chờ của cái thời xa xưa ấy, của những năm tháng thanh xuân rực rỡ ấy. Những gì xảy ra ở những năm đầu tuổi trẻ ấy có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mỗi người sau này đấy. Lúc đấy con người ta vẫn còn rất tự do và họ làm gì cũng sẽ đặt hết mọi thứ họ có vào đó, mọi suy nghĩ, mọi tình cảm, mọi niềm tin... tất cả những gì họ có. Thế nên nếu hạnh phúc thì sẽ rất rất hạnh phúc. Còn nếu thất vọng, dang dở thì sẽ rất rất rất tiếc nuối. Đau lòng lắm.
Thế nên mình mới nói, phim này kết thúc cực kì trọn vẹn. Bởi vì năm tháng trôi qua, con người ta sẽ đổi thay nhiều chỗ, ngoại hình, tính cách, ước mơ, kỳ vọng... đều sẽ biến đổi. Nhưng duy chỉ có kỉ niệm là sẽ không thay đổi. Thế nên để cho kỉ niệm của năm xưa, câu chuyện của năm xưa hoàn thành nốt chính là cái kết đẹp nhất, trọn vẹn nhất đấy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)