Thứ 2 đi làm chỉ vì tối thứ 6 chợt nhớ ra còn một cái mail quên phứt đi chưa reply cho sếp.
Haha...
Thứ 3, thứ 4 thì vừa nghỉ hè bù nốt 2 buổi còn thiếu.
Thứ 5 hôm ni lại đi làm.
Chả buồn viết báo cáo tuần luôn. Vì chả biết phải viết gì và cũng chả có gì để viết.
Thế là max rảnh - rảnh vãi - ... túm lại là rảnh.
---
Dạo nì liên tiếp các anh em đồng chí từng chung chiến hào với mình đã rời bỏ trận địa. Các vị ý chuyển đi đâu thì không rõ mà thật ra cũng chả quan tâm. Chí hướng mỗi người mỗi khác mà lị.
Chỉ khổ mình tự dưng lại phải tự hỏi: Thế giờ này chí hướng của mềnh là gì ý nhở?
Là sống yên vị.
Là tháng nhận lương đều và tiết kiệm để với tới những món mình thích thú. Hớ hớ... có thế thuôi.
Xong.
Cơ mà giờ hơi chán vì mất phương hướng. Cái dự án phải đứng tên và cũng đã đổ tâm sức hy vọng vào đấy thì giờ chả có mấy hy vọng.
Nói tóm lại là có vẻ thiêu thiếu một thứ gọi là mục tiêu nơi xa để mà biết hướng "nhằm thẳng" - thiếu một chỗ dựa về mặt tinh thần.
Hơ hơ...
5 năm, 10 năm nữa... ta sẽ đang ngồi đâu?
Câu hỏi là thế đấy.
Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019
Thứ Hai, 3 tháng 6, 2019
等
Một bài hát của Nghiêm Nghệ Đan. Nhạc phim.
Thích chỉ vì ấn tượng ban đầu khó phai với đoạn điệp khúc thôi. Mặc dù lúc đầu khi điệp khúc vang lên trong phim còn chả hiểu lời, lúc ấy đã thích rồi. Sau vài lần thì kịp đọc phụ đề để hiểu lại càng thích hơn. Nói chung ấn tượng ban đầu của mình vẫn chuẩn. Hì.
等还是不等你
Děng háishì bù děng nǐ
Đợi hay không đợi
也不敢问自己
Yě bù gǎn wèn zìjǐ
Cũng không dám hỏi chính mình
怕找不到答案
Pà zhǎo bù dào dá'àn
Sợ không tìm ra đáp án
时又刚好下起雨
Shí yòu gānghǎo xià qǐ yǔ
Đúng lúc trời vừa đổ mưa
总是那么慢的你
Zǒng shì nàme màn de nǐ
Anh luôn chậm trễ như vậy
是不是我太着急
Shì bùshì wǒ tài zhāojí
Có phải em quá nóng lòng
太害怕 抱不到你
Tài hàipà bào bù dào nǐ
Quá lo sợ không giữ được anh
旋转的世界里
Xuánzhuǎn de shìjiè lǐ
Trong thế giới xoay tròn
要绊倒第几次才能等到你
Yào bàn dào dì jǐ cì cáinéng děngdào nǐ
Phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể đợi được anh
我说著不放弃
Wǒ shuōzhe bù fàngqì
Là em nói không buông tay
却越来越 没勇气 继续爱你
Què yuè lái yuè méi yǒngqì jìxù ài nǐ
Nhưng ngày càng ngày, không đủ can đảm để tiếp tục yêu anh
最亲密的距离
Zuì qīnmì de jùlí
Khoảng cách thân mật nhất
是拥挤的呼吸
Shì yǒngjǐ de hūxī
Đến hô hấp cũng khó khăn
这么多痛都没能管得住心
Zhème duō tòng dōu méi néngguǎn de zhù xīn
Đau đến thế nào cũng đều không thể điều khiển con tim
都说已经过去了
Dōu shuō yǐjīng guòqùle
Nói rằng mọi thứ đã qua đi
可以微笑面对了 真的吗?
Kěyǐ wéixiào miàn duìle zhēn de ma?
Có thể mỉm cười đối mặt, có thể là như vậy không?
旋转的世界里
Xuánzhuǎn de shìjiè lǐ
Trong thế giới xoay tròn
要绊倒第几次才能等到你
Yào bàn dào dì jǐ cì cáinéng děngdào nǐ
Phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể đợi được anh
我说著不放弃
Wǒ shuōzhe bù fàngqì
Là em nói không buông tay
却越来越 没勇气 继续爱你
Què yuè lái yuè méi yǒngqì jìxù ài nǐ
Nhưng ngày càng ngày, không đủ can đảm để tiếp tục yêu anh
旋转的世界里
Xuánzhuǎn de shìjiè lǐ
Trong thế giới xoay tròn
要绊倒第几次才能等到你
Yào bàn dào dì jǐ cì cáinéng děngdào nǐ
Phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể đợi được anh
我说著不放弃
Wǒ shuōzhe bù fàngqì
Là em nói không buông tay
却越来越 没勇气 继续爱你
Què yuè lái yuè méi yǒngqì jìxù ài nǐ
Nhưng ngày càng ngày, không đủ can đảm để tiếp tục yêu anh
-----
Hôm nọ vừa tự nhận bản thân là người rạch ròi, cố gắng biến mọi thứ trong cuộc sống thành đơn giản. Mình biết làm mọi thứ đều thành đơn giản là không thực tế nên đã phải thêm từ cố gắng vào rồi đấy.
Thế mình có gì k rạch ròi nổi không?
Chưa nghĩ ra.
Mình biết mình giỏi và không giỏi ở một vài lĩnh vực. Tự biết sẽ cảm thấy an tâm và bất an trong một vài tình huống nhất định. Mình biết rõ mình chỉ là thằng chột làm vua xứ mù. Mình biết ngoài kia biển rộng sông dài thật đấy chỉ có điều không định vượt biên tìm vùng đất mới thì nhúng nước làm gì. Càng ngày càng có xu hướng thu mình lại.
Đôi khi mình cũng thấy bất mãn vì thấy công sức mình bỏ ra để làm việc một cách thật chuyên nghiệp, ý là lý tính, bị phí phạm vì cả guồng máy có thói quen làm việc theo cảm tính. Ai cũng tận hưởng lợi ích mà chả thèm công nhận. Hoặc cũng có thể họ thấy bản chất cái thứ công việc "nhiệm vụ chính trị" này nó chả cần đến tính chuyên nghiệp, hiệu quả. ???
Ai chà!!! ... Thôi. Nếu cứ tiếp tục nghĩ thế thì mình sẽ càng lậm sâu vào cái suy nghĩ chán đời ấy. Còn thực tại thì vẫn vậy thôi. Đấy không phải là cách.
...
À, thì các anh chị còn cuộc sống, còn hoài bão, còn phấn đấu này nọ, các anh chị cứ bay. Em ở lại đây thôi!
Tạm biệt các anh chị nhé.
(Nhân dịp thằng bạn cùng tuổi vào cùng ngày cùng tháng cùng năm xin nghỉ việc)
Thích chỉ vì ấn tượng ban đầu khó phai với đoạn điệp khúc thôi. Mặc dù lúc đầu khi điệp khúc vang lên trong phim còn chả hiểu lời, lúc ấy đã thích rồi. Sau vài lần thì kịp đọc phụ đề để hiểu lại càng thích hơn. Nói chung ấn tượng ban đầu của mình vẫn chuẩn. Hì.
等还是不等你
Děng háishì bù děng nǐ
Đợi hay không đợi
也不敢问自己
Yě bù gǎn wèn zìjǐ
Cũng không dám hỏi chính mình
怕找不到答案
Pà zhǎo bù dào dá'àn
Sợ không tìm ra đáp án
时又刚好下起雨
Shí yòu gānghǎo xià qǐ yǔ
Đúng lúc trời vừa đổ mưa
总是那么慢的你
Zǒng shì nàme màn de nǐ
Anh luôn chậm trễ như vậy
是不是我太着急
Shì bùshì wǒ tài zhāojí
Có phải em quá nóng lòng
太害怕 抱不到你
Tài hàipà bào bù dào nǐ
Quá lo sợ không giữ được anh
旋转的世界里
Xuánzhuǎn de shìjiè lǐ
Trong thế giới xoay tròn
要绊倒第几次才能等到你
Yào bàn dào dì jǐ cì cáinéng děngdào nǐ
Phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể đợi được anh
我说著不放弃
Wǒ shuōzhe bù fàngqì
Là em nói không buông tay
却越来越 没勇气 继续爱你
Què yuè lái yuè méi yǒngqì jìxù ài nǐ
Nhưng ngày càng ngày, không đủ can đảm để tiếp tục yêu anh
最亲密的距离
Zuì qīnmì de jùlí
Khoảng cách thân mật nhất
是拥挤的呼吸
Shì yǒngjǐ de hūxī
Đến hô hấp cũng khó khăn
这么多痛都没能管得住心
Zhème duō tòng dōu méi néngguǎn de zhù xīn
Đau đến thế nào cũng đều không thể điều khiển con tim
都说已经过去了
Dōu shuō yǐjīng guòqùle
Nói rằng mọi thứ đã qua đi
可以微笑面对了 真的吗?
Kěyǐ wéixiào miàn duìle zhēn de ma?
Có thể mỉm cười đối mặt, có thể là như vậy không?
旋转的世界里
Xuánzhuǎn de shìjiè lǐ
Trong thế giới xoay tròn
要绊倒第几次才能等到你
Yào bàn dào dì jǐ cì cáinéng děngdào nǐ
Phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể đợi được anh
我说著不放弃
Wǒ shuōzhe bù fàngqì
Là em nói không buông tay
却越来越 没勇气 继续爱你
Què yuè lái yuè méi yǒngqì jìxù ài nǐ
Nhưng ngày càng ngày, không đủ can đảm để tiếp tục yêu anh
旋转的世界里
Xuánzhuǎn de shìjiè lǐ
Trong thế giới xoay tròn
要绊倒第几次才能等到你
Yào bàn dào dì jǐ cì cáinéng děngdào nǐ
Phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể đợi được anh
我说著不放弃
Wǒ shuōzhe bù fàngqì
Là em nói không buông tay
却越来越 没勇气 继续爱你
Què yuè lái yuè méi yǒngqì jìxù ài nǐ
Nhưng ngày càng ngày, không đủ can đảm để tiếp tục yêu anh
-----
Hôm nọ vừa tự nhận bản thân là người rạch ròi, cố gắng biến mọi thứ trong cuộc sống thành đơn giản. Mình biết làm mọi thứ đều thành đơn giản là không thực tế nên đã phải thêm từ cố gắng vào rồi đấy.
Thế mình có gì k rạch ròi nổi không?
Chưa nghĩ ra.
Mình biết mình giỏi và không giỏi ở một vài lĩnh vực. Tự biết sẽ cảm thấy an tâm và bất an trong một vài tình huống nhất định. Mình biết rõ mình chỉ là thằng chột làm vua xứ mù. Mình biết ngoài kia biển rộng sông dài thật đấy chỉ có điều không định vượt biên tìm vùng đất mới thì nhúng nước làm gì. Càng ngày càng có xu hướng thu mình lại.
Đôi khi mình cũng thấy bất mãn vì thấy công sức mình bỏ ra để làm việc một cách thật chuyên nghiệp, ý là lý tính, bị phí phạm vì cả guồng máy có thói quen làm việc theo cảm tính. Ai cũng tận hưởng lợi ích mà chả thèm công nhận. Hoặc cũng có thể họ thấy bản chất cái thứ công việc "nhiệm vụ chính trị" này nó chả cần đến tính chuyên nghiệp, hiệu quả. ???
Ai chà!!! ... Thôi. Nếu cứ tiếp tục nghĩ thế thì mình sẽ càng lậm sâu vào cái suy nghĩ chán đời ấy. Còn thực tại thì vẫn vậy thôi. Đấy không phải là cách.
...
À, thì các anh chị còn cuộc sống, còn hoài bão, còn phấn đấu này nọ, các anh chị cứ bay. Em ở lại đây thôi!
Tạm biệt các anh chị nhé.
(Nhân dịp thằng bạn cùng tuổi vào cùng ngày cùng tháng cùng năm xin nghỉ việc)
Thứ Tư, 1 tháng 5, 2019
5+5+5 khác 5x3 như thế nào?
Haizz chà...
Mình đang hoang mang quá. Nghỉ lễ 5 ngày thì hôm nay là ngày thứ 4 rồi. Nốt mai rồi đến ngày kia là lại phải quay lại với cái máng nhợn.
Thực ra có đi làm thì có nghỉ, rồi lại có nghỉ thì sẽ có đi làm. Chuyện bình thường và hết sức okie í mà.
Tuy nhiên đợt này đang có chuyện nên mới bị vật như này.
Trước đợt nghỉ mấy ngày thì 1 sếp quẳng cho cái mail bắt viết báo cáo, 1 sếp thì gọi ra mà éo hiểu được là để hỏi ý kiến mình hay là để thông báo. Báo cáo ờ thì làm đầy rồi nhưng cái này là cái thể loại báo cáo ngoài tầm với của mềnh í. Ok. Cháu quen rồi, trước nay toàn sống bằng niềm tin, nấu cơm bằng không khí nên chắc cháu sẽ xoay được cho xong. Nhưng mà cái vụ thứ 2 thì mình điên lắm. Dĩ nhiên cái kiểu làm ăn này chả phải lần đầu. Nói trắng ra thì là lúc nào chả thế vì cái này là do đặc thù công việc luôn rồi. Chả có gì ngoài dự đoán cả. Nhưng mà mình điên vì lúc nào cũng bảo phải xem lại, phải nhìn lại, phải thay đổi lọ chai v.v. mây mây... thế mà rồi vẫn lại về cái máng lợn xưa. Hay là mình tự tưởng bở nhể. Hoặc có khi cái lý thuyết mình đúng nhưng mình chỉ có 1 mình thì mình cũng thành sai lại áp được vào đây.
Sau khi được gọi ra trao đổi thì về mình cũng nghĩ mất 1 hôm. Nghĩ đi nghĩ lại xem rút cục vấn đề nằm ở chỗ nào và cơ bản là có bao nhiêu vấn đề ý. Mình không xoắn cái việc người ta trọng dụng mình như nào vì đơn giản một cái máy hoạt động được cũng có phần chính phần phụ. Đóng vai chính hay vai phụ thì không quan trọng bằng việc cả cái máy phải chạy trơn tru thì mới ra tiền, mới có cơm ăn được. Tôi nghĩ thế đấy. Thế nên tôi cứ lăn tăn, vật vã mãi vì éo hiểu nổi cái máy này đang chạy như nào. Tôi chả biết tôi đóng vai trò gì và tôi thấy choáng vì cái người vận hành máy lại ra hỏi cái ốc vít xem mày muốn làm gì ở đây???
Ôi điên quá!
Cái đứa đã từng xách balo một thân một mình đi khắp nơi là mình đây thì nói thật chả ngán gì. Bảo đi thì okie mình đi. Coi như đi chơi một chuyến lại còn không phải tự bỏ tiền ra nữa. Nhưng các thể loại tổ sư mấy nữa lại mở mồm hỏi cái câu kinh điển là: "Định thế nào?" thì mình cũng đến vái.
Chưa kể dạo này gặp phải quả tầm gửi, gái đã ngu lại còn ngoan mới nhục tôi chứ. Thể loại vừa ngu vừa ngoan thì chỉ có các anh chịu được, mà thời đại này chưa chắc kiếm được thần thánh nào chứa nổi ý.
----
Thôi xả thế thôi. Sau này đọc lại chắc cũng chả hiểu đang xả cái gì đâu nhưng cần phải lưu lại thăng trầm cho nhớ. Với lại vừa đọc được cái này muốn chia sẻ quá mà chán facebook lắm rồi!
Hồi lớp 9 đã có lần gặp phải hoàn cảnh như ví dụ trong bài này, đoạn tính diện tích của lớp 1 với lớp 10 í. Rồi cuối lớp 12, chuẩn bị thi đại học, lại gặp một ví dụ nữa, khi mà các thầy chả thèm dạy ôn phần tổ hợp, chỉnh hợp vì phần ý có 0,5 điểm lại còn nhiều công thức. Lúc ý chỉ vì mình không thể học toán theo kiểu nhồi công thức, thuộc dạng bài nên đi học mà chả cái gì vào đầu được, chán quá đành quay qua giở sách tự ngẫm cái đoạn chả thầy cô nào thèm dạy trong lúc bọn khác học ngày đêm nước rút chuẩn bị thi. Cuối cùng là lúc đi thi mình làm ngon ơ được câu 0,5 điểm ý và thấy cực kì tự hào. Cảm giác sung sướng tự hào ấy cũng y hệt như cái lúc ôm sách học phần lý thuyết môn Vật Lý 1 ngày rồi hôm sau làm trọn vẹn 2 điểm phần lý thuyết,. Hay với môn Sinh thì cho dù 2 năm sau đi thì lại vẫn ôm trọn 8 điểm phần lý thuyết còn bỏ qua cái mớ bài tập dạng này dạng nọ. Hoặc mình lúc nào cũng tự hào vì Sinh Sử Địa hay kể cả Văn thì với mình chưa bao giờ là môn học thuộc lòng, lúc nào cũng học hiểu, cái gì cũng có nguyên tắc nên hiểu được là sẽ nhớ không quên.
Đấy, vì thế nên mình ngấm bài viết dưới đây lắm lắm luôn.
Mình đang hoang mang quá. Nghỉ lễ 5 ngày thì hôm nay là ngày thứ 4 rồi. Nốt mai rồi đến ngày kia là lại phải quay lại với cái máng nhợn.
Thực ra có đi làm thì có nghỉ, rồi lại có nghỉ thì sẽ có đi làm. Chuyện bình thường và hết sức okie í mà.
Tuy nhiên đợt này đang có chuyện nên mới bị vật như này.
Trước đợt nghỉ mấy ngày thì 1 sếp quẳng cho cái mail bắt viết báo cáo, 1 sếp thì gọi ra mà éo hiểu được là để hỏi ý kiến mình hay là để thông báo. Báo cáo ờ thì làm đầy rồi nhưng cái này là cái thể loại báo cáo ngoài tầm với của mềnh í. Ok. Cháu quen rồi, trước nay toàn sống bằng niềm tin, nấu cơm bằng không khí nên chắc cháu sẽ xoay được cho xong. Nhưng mà cái vụ thứ 2 thì mình điên lắm. Dĩ nhiên cái kiểu làm ăn này chả phải lần đầu. Nói trắng ra thì là lúc nào chả thế vì cái này là do đặc thù công việc luôn rồi. Chả có gì ngoài dự đoán cả. Nhưng mà mình điên vì lúc nào cũng bảo phải xem lại, phải nhìn lại, phải thay đổi lọ chai v.v. mây mây... thế mà rồi vẫn lại về cái máng lợn xưa. Hay là mình tự tưởng bở nhể. Hoặc có khi cái lý thuyết mình đúng nhưng mình chỉ có 1 mình thì mình cũng thành sai lại áp được vào đây.
Sau khi được gọi ra trao đổi thì về mình cũng nghĩ mất 1 hôm. Nghĩ đi nghĩ lại xem rút cục vấn đề nằm ở chỗ nào và cơ bản là có bao nhiêu vấn đề ý. Mình không xoắn cái việc người ta trọng dụng mình như nào vì đơn giản một cái máy hoạt động được cũng có phần chính phần phụ. Đóng vai chính hay vai phụ thì không quan trọng bằng việc cả cái máy phải chạy trơn tru thì mới ra tiền, mới có cơm ăn được. Tôi nghĩ thế đấy. Thế nên tôi cứ lăn tăn, vật vã mãi vì éo hiểu nổi cái máy này đang chạy như nào. Tôi chả biết tôi đóng vai trò gì và tôi thấy choáng vì cái người vận hành máy lại ra hỏi cái ốc vít xem mày muốn làm gì ở đây???
Ôi điên quá!
Cái đứa đã từng xách balo một thân một mình đi khắp nơi là mình đây thì nói thật chả ngán gì. Bảo đi thì okie mình đi. Coi như đi chơi một chuyến lại còn không phải tự bỏ tiền ra nữa. Nhưng các thể loại tổ sư mấy nữa lại mở mồm hỏi cái câu kinh điển là: "Định thế nào?" thì mình cũng đến vái.
Chưa kể dạo này gặp phải quả tầm gửi, gái đã ngu lại còn ngoan mới nhục tôi chứ. Thể loại vừa ngu vừa ngoan thì chỉ có các anh chịu được, mà thời đại này chưa chắc kiếm được thần thánh nào chứa nổi ý.
----
Thôi xả thế thôi. Sau này đọc lại chắc cũng chả hiểu đang xả cái gì đâu nhưng cần phải lưu lại thăng trầm cho nhớ. Với lại vừa đọc được cái này muốn chia sẻ quá mà chán facebook lắm rồi!
Hồi lớp 9 đã có lần gặp phải hoàn cảnh như ví dụ trong bài này, đoạn tính diện tích của lớp 1 với lớp 10 í. Rồi cuối lớp 12, chuẩn bị thi đại học, lại gặp một ví dụ nữa, khi mà các thầy chả thèm dạy ôn phần tổ hợp, chỉnh hợp vì phần ý có 0,5 điểm lại còn nhiều công thức. Lúc ý chỉ vì mình không thể học toán theo kiểu nhồi công thức, thuộc dạng bài nên đi học mà chả cái gì vào đầu được, chán quá đành quay qua giở sách tự ngẫm cái đoạn chả thầy cô nào thèm dạy trong lúc bọn khác học ngày đêm nước rút chuẩn bị thi. Cuối cùng là lúc đi thi mình làm ngon ơ được câu 0,5 điểm ý và thấy cực kì tự hào. Cảm giác sung sướng tự hào ấy cũng y hệt như cái lúc ôm sách học phần lý thuyết môn Vật Lý 1 ngày rồi hôm sau làm trọn vẹn 2 điểm phần lý thuyết,. Hay với môn Sinh thì cho dù 2 năm sau đi thì lại vẫn ôm trọn 8 điểm phần lý thuyết còn bỏ qua cái mớ bài tập dạng này dạng nọ. Hoặc mình lúc nào cũng tự hào vì Sinh Sử Địa hay kể cả Văn thì với mình chưa bao giờ là môn học thuộc lòng, lúc nào cũng học hiểu, cái gì cũng có nguyên tắc nên hiểu được là sẽ nhớ không quên.
Đấy, vì thế nên mình ngấm bài viết dưới đây lắm lắm luôn.
Vì sao 5+5+5 khác 5x3: Bố mẹ Việt Nam ép con đi học thêm, "dìm" sự sáng tạo từ bé. Giáo dục Mỹ không bó hẹp và đó là lí do có Facebook, Google, Apple từ những người chưa học hết đại học
Skincare Pedia Theo Trí Thức Trẻ • 5 giờ trướcSự sáng tạo không thể phát triển ở những con người luôn chỉ bó hẹp trong những không gian kiến thức mà họ suốt ngày ngồi học thuộc và làm đi làm lại cho bộ não khỏi quên. Điều này cũng lý giải vì sao mà nước Mỹ luôn có những Facebook, Google, Apple... từ những người chưa cần học hết đại học hoặc bỏ ngang PhD giữa chừng.
Hồi nhỏ, ba tôi quan niệm không bao giờ cho đi học thêm. Cho nên, lúc vào lớp 6, khi tôi vào học ở một lớp chọn, mọi thứ đều rất khó khăn với tôi, nhất là môn toán. Trong khi các bạn trên lớp đều học thêm rất nhiều, giải toán nhanh như chớp, có những con tính tôi không hiểu sao họ có thể gộp đầu, gộp đuôi lại để tính nhanh hơn. Còn tôi, mọi thứ đều phải tự bơi lội, tự mua sách về đọc thêm, tự mò làm thêm. Điểm số của tôi khá bình thường so với những bạn cùng tuổi thời đó. Khi tôi hỏi sao không cho tôi đi học thêm để điểm cao, ba tôi bảo đó là cách nhanh nhất để tước đi trí sáng tạo của trẻ con và nó làm hại tôi hơn là cái lợi trước mắt.
Lần lượt sau nhiều năm khi tôi học lên Master và PhD, lúc này tôi mới hiểu vì sao ba tôi không nên cho tôi đi học thêm. Những bài thi của cuộc đời tôi sau này khó hơn gấp nhiều lần mà không thể có trong những lần đi học thêm, đồng nghĩa với tôi chẳng thể có sự chuẩn bị nào khác ngoài việc mang những gì đã học để "brainstorm". Khi chúng ta đã cố gắng hết sức, chúng ta ít nhất sẽ không hối tiếc dù kết quả kém hay tốt.
Một lần trong buổi tán gẫu với một giáo sư, chúng tôi trò chuyện về thầy cô giáo ngày xưa. Ông bảo có một cô giáo dạy lớp 3 của ông mà ông nhớ mãi đến tận giờ khi gần 60, bởi cô ấy là cô giáo tồi nhất của ông. Trong một lần gặp một bài toán hay và ông rất hứng khởi làm cả tối để sáng hôm sau mang đến hỏi cô giáo mình làm thế này đúng hay sai. Nhưng cô giáo của ông chỉ bảo, hãy đợi đến khi cô ấy dạy tới phần này.
Ông rất thất vọng với cách giải quyết vấn đề của cô. Điều quan trọng với một học sinh, theo ông, đó là cách chúng tư duy khi gặp một vấn đề, chứ không nằm ở việc chúng được dạy những công cụ mạnh để mang ra giải quyết. Con người khác với robot ở chỗ đó. Mọi robot đều được lập trình sẵn mọi khả năng, để khi gặp vấn đề, chúng mang ra đối phó. Nhưng nếu vấn đề không nằm trong những khả năng đã lập trình sẵn, robot sẽ ngưng làm việc ngay lập tức.
Về sau, ông giáo sư có làm một bài trắc nghiệm về tính diện tích của một hình không gian rất phức tạp, nhưng ông chia chúng thành những hình tam giác, hình thang, hình bình hành khác nhau và đều cho biết diện tích của những hình đó. Ông đưa bài toán cho 2 học sinh, lớp 1 và lớp 10. Kết quả rất bất ngờ, học sinh lớp 1 lại tính được, còn học sinh lớp 10 thì vứt bài ở đấy. Khi ông hỏi từng người, ở cô bé lớp 1, mặc dù kết quả bị sai nhưng cách làm của cô bé là cộng dần dần từng hình một vào nhau để ra kết quả hình không gian cuối cùng. Còn ở cậu bé lớp 10, cậu trả lời là không biết có công thức nào để tính cho tổng diện tích đó không, và ngồi 15 phút chỉ để lục lại trong trí nhớ về sự tồn tại của công thức đó.
Phép nhân sẽ không tồn tại khi chưa có phép cộng. Bạn có thể dùng phép cộng thay cho phép nhân nếu như bạn quên mất cái bảng cửu chương. Giống như tích phân, bạn không cần học thuộc công thức của chúng nếu bạn hiểu tích phân chỉ đơn giản là tổng diện tích của các hình thang nhỏ mà thôi. Điều quan trọng nhất, bạn có thực sự hiểu kiến thức cơ bản hay không.
Tôi sợ những ba mẹ luôn ép con phải làm những thứ mà bản thân họ không làm được.
Tôi sợ những ba mẹ luôn mong con thực hiện ước mơ mà họ không thể làm được trước đây.
Tôi sợ những ba mẹ luôn thích nghĩ hộ, làm hộ cho con cái.
Con người sinh ra, hạnh phúc nhất là được làm điều mình muốn. Vậy, khi bắt con làm theo ý mình, ba mẹ có phải là người luôn mong con được hạnh phúc nhất?
Gần đây ngẫu nhiên tôi gặp trên mạng rất nhiều bài tập về... giai thừa cho các em học sinh lớp 3, lớp 4 ở Việt Nam làm tôi giật mình. Tôi biết chắc chắn các em sẽ làm được, bởi việc ép buộc ngồi học từ sáng tới tối mịt đã giúp rất nhiều học sinh Việt Nam vào được các trường chuyên, lớp chọn nhờ việc tối ngày làm đi làm lại các bài toán khó. Điều này đúng với cả người Trung Quốc.
Nhưng, dù người Trung Quốc có điểm cao GRE và TOEFL nhất trong các dân tộc sang Mỹ học Graduate, thì khi qua giai đoạn học trên lớp - nơi điểm số 100% luôn thuộc về người Trung Quốc, bước tới giai đoạn làm nghiên cứu thì chỉ sinh viên Mỹ mới là những người nghĩ ra nhiều thứ mới. Tiêu chuẩn một PhD nằm ở những sản phẩm cuối cùng.
Sự sáng tạo không thể phát triển ở những con người luôn chỉ bó hẹp trong những không gian kiến thức mà họ suốt ngày ngồi học thuộc và làm đi làm lại cho bộ não khỏi quên. Điều này cũng lý giải vì sao mà nước Mỹ luôn có những Facebook, Google, Apple... từ những người chưa cần học hết đại học hoặc bỏ ngang PhD giữa chừng.
Sức sáng tạo luôn tồn tại trong con người từ khi sinh ra. Nó tồn tại hay mất dần do những người xung quanh ảnh hưởng. Khi một em bé mới nhận thức cuộc sống, bé đặt ra nhiều câu hỏi và cũng trả lời nhiều câu đôi khi làm người lớn giật mình. Tôi thích cách các cô giáo dạy trẻ con mẫu giáo ở Mỹ hay làm mỗi khi các em bé chỉ vào một thứ và hỏi đó là cái gì, câu đầu tiên họ hay nói là: "Vậy bé nghĩ nó giống cái gì bé từng gặp hay từng nằm mơ ?". Câu hỏi rất đơn giản nhưng chúng giúp trẻ em tư duy rất tốt.
Có lần tôi chứng kiến, một em bé chỉ vào một cái vòng và cô giáo của em đã không nói nó là hình tròn, mà hỏi bé lại bé nghĩ nó là cái gì. Em bé rất hào hứng trả lời lại:"Nó giống cái hồ trước nhà của bé, giống mặt trăng trên trời, giống biển Stop trên đường" và điều bất ngờ, em bé lấy một cái dây và quấn 2 đầu lại với nhau, lấy các ngón tay bé xíu dang sợi dây dần dần thành hình tròn. Một em bé hơn 4 tuổi làm được nhiều điều hơn là chỉ nhập tâm vào đầu một cái định nghĩa khô cứng về hình tròn mà em chưa thể hiểu ở tuổi đó.
Cuộc sống không chỉ gói trong các trang giấy, cũng như cuộc đời bạn chẳng thể chỉ loanh quanh trong lớp học. Tốt nghiệp đại học hay PhD chỉ là sự khởi đầu của một chặng đường khác, mà trong đó bạn phải chuẩn bị đương đầu với nhiều khó khăn bỗng dưng xuất hiện giống như những viên mưa đá đột ngột rơi xuống đường vào những ngày giông bão. Bạn cần sự sáng tạo không chỉ trong học tập, mà sự sáng tạo giúp bạn đối đầu với mọi khó khăn.
Sức sáng tạo luôn giúp bạn chịu tự mở ra một quyển sách để đọc, tự bước chân đi tìm người khác để học hỏi, và tự tin vào những điều mình đang lựa chọn. Để những lúc bạn ra trường thất nghiệp với ngành bạn học, những lúc bạn đi làm mà không thấy lối thoát, những lúc bạn đang chán chường với xã hội xung quanh, bạn sẽ không phải ngồi than vãn mà luôn biết mình phải làm gì để bản thân thoát ra được vũng lầy mình đang đứng.
Đặt câu hỏi cho chính mình là sự khởi đầu cho việc đi tìm câu trả lời. Nơi nào có câu hỏi, nơi đó câu trả lời đang ở rất gần bạn.
Thứ Năm, 28 tháng 2, 2019
280219 - ngồi ở Hà Nội mà nhớ Đà Lạt
Hôm nay mở google lên thì thấy cái doodle này.
Năm 2001, ngày ông mất, mình vẫn nhớ. Năm ấy mình học lớp 7. Nhà thì mới có thêm em bé. Mình vẫn còn bé ý mà nhưng thâm niên nghe nhạc của ông thì cũng kha khá. Bị ảnh hưởng từ xung quanh.
Cái hồi bọn bạn thi nhau có Sony walkman và nghe xước đĩa CD của Boyzone, Back street boys ... thì mình vẫn còn ngồi dùng đũa để cuốn lại cái băng casstte nhạc Trịnh bị lỏng. Cái cuộn băng ý lại còn bị rối nát mất một nửa nên phải cắt bỏ bớt đi rồi dán, cuộn lại thì mới nghe được. Hồi ý bắt đầu được ôm riêng một mình một cái đài nên vẫn ngồi hì hụi sửa xong thỉnh thoảng vẫn nhét cái cuộn băng ý vào cho nó chạy. Nào là Có nghe đời nghiêng, rồi Hoa vàng mấy độ, Một cõi đi về, băng nhạc ấy là cô Trịnh Vĩnh Trinh hát. Nhạc của ông cứ miên man mà ngấm vào đầu óc mình để rồi sau thành ra cách hành văn cũng có tí ảnh hưởng chăng?
Người ta vẫn bảo nhạc Trịnh nghe buồn, nghe tình cảm u sầu. Mình thì không thấy thế. Mình thấy nó tươi sáng.
Vừa ở Đà Lạt chơi 4 hôm, đúng dịp ra Tết, trời cứ nắng trong veo và gió thổi hiu hiu giống gió heo may Hà Nội lắm. Đà Lạt có đặc sản là buồn và sương mù thế mà rồi mình chưa được thưởng thức. Trời cứ xanh ngăn ngắt thì đi chơi có muốn buồn ngủ cũng khó ý chứ chả nói đến buồn rầu. Gió thì cứ phơi phới thổi giữa hồ Xuân Hương... Ui lúc về đến Nội Bài đập ngay mặt vào quả sương mù, trời đêm rét 18 độ... Lúc ý nhớ về Đà Lạt mới thấy não nề làm sao!
...
Nãy vừa làm xong, bơ phờ, ra ngồi vào máy tính lại thấy mấy cái mail... Thôi thì cắm tai nghe, lên google gõ Hà Anh Tuấn. Nghe Phố mùa đông, openning Gấu concert. Nhìn google lại còn thấy doodle kỉ niệm của Trịnh Công Sơn nữa chứ... nên là phải viết vài dòng kỉ niệm cái giây phút này!
Năm 2001, ngày ông mất, mình vẫn nhớ. Năm ấy mình học lớp 7. Nhà thì mới có thêm em bé. Mình vẫn còn bé ý mà nhưng thâm niên nghe nhạc của ông thì cũng kha khá. Bị ảnh hưởng từ xung quanh.
Cái hồi bọn bạn thi nhau có Sony walkman và nghe xước đĩa CD của Boyzone, Back street boys ... thì mình vẫn còn ngồi dùng đũa để cuốn lại cái băng casstte nhạc Trịnh bị lỏng. Cái cuộn băng ý lại còn bị rối nát mất một nửa nên phải cắt bỏ bớt đi rồi dán, cuộn lại thì mới nghe được. Hồi ý bắt đầu được ôm riêng một mình một cái đài nên vẫn ngồi hì hụi sửa xong thỉnh thoảng vẫn nhét cái cuộn băng ý vào cho nó chạy. Nào là Có nghe đời nghiêng, rồi Hoa vàng mấy độ, Một cõi đi về, băng nhạc ấy là cô Trịnh Vĩnh Trinh hát. Nhạc của ông cứ miên man mà ngấm vào đầu óc mình để rồi sau thành ra cách hành văn cũng có tí ảnh hưởng chăng?
Người ta vẫn bảo nhạc Trịnh nghe buồn, nghe tình cảm u sầu. Mình thì không thấy thế. Mình thấy nó tươi sáng.
Vừa ở Đà Lạt chơi 4 hôm, đúng dịp ra Tết, trời cứ nắng trong veo và gió thổi hiu hiu giống gió heo may Hà Nội lắm. Đà Lạt có đặc sản là buồn và sương mù thế mà rồi mình chưa được thưởng thức. Trời cứ xanh ngăn ngắt thì đi chơi có muốn buồn ngủ cũng khó ý chứ chả nói đến buồn rầu. Gió thì cứ phơi phới thổi giữa hồ Xuân Hương... Ui lúc về đến Nội Bài đập ngay mặt vào quả sương mù, trời đêm rét 18 độ... Lúc ý nhớ về Đà Lạt mới thấy não nề làm sao!
...
Nãy vừa làm xong, bơ phờ, ra ngồi vào máy tính lại thấy mấy cái mail... Thôi thì cắm tai nghe, lên google gõ Hà Anh Tuấn. Nghe Phố mùa đông, openning Gấu concert. Nhìn google lại còn thấy doodle kỉ niệm của Trịnh Công Sơn nữa chứ... nên là phải viết vài dòng kỉ niệm cái giây phút này!
Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018
Song Lang
Hôm qua vừa cố gắng hết sức có thể để kịp giờ chạy ra rạp cgv nguyễn chí thanh để xem Song Lang. Mình cứ nghĩ bụng mãi là nếu trưa hôm qua không chạy đi xem được thì chắc không có lúc nào xem được phim ấy nữa, vì lười ra khỏi nhà, vì giờ chiếu không hợp ý mềnh.. vân vân và mây mây các thể loại lý do. Thế là quyết tâm phi xe đi và xem.
Thực ra tuần trước, trước khi phim ra mắt 1 tuần, lúc đọc thấy giới thiệu phim này đã nghĩ là sẽ đi xem. Vì mình phim Việt mình cũng chỉ muốn xem kiểu phim này thôi. Kiểu như, Mùa hè chiều thẳng đứng ý, vừa năm ngoái thì có Dạ cổ hoài lang. Hết. Mà hay (dở) cái là phim Việt thì chỉ có xem ở rạp chứ tìm bản trên mạng là hem có. Vậy nên muốn thưởng thức là phải cố gắng mà đi thôi.
Đọc giới thiệu thì thấy cũng thú vị, muốn đi xem người ta làm phim như nào. Vì góc nhìn cũng là của một đạo diễn có tí yếu tố Việt kiều nên mình cũng tò mò không biết cách tư duy của người ta ra sao. Nhất là nội dung nói về nghệ thuật cải lương nữa, giống như hồi xưa đi xem Dạ cổ hoài lang chính là vì bản Dạ cổ hoài lang đó. Nhưng nói thật là sau mấy hôm nhìn hình ảnh poster Issaac mà mình lại hơi nhụt chí. Vì nó gợi cho mình nhớ ngay đến hình ảnh của Trương Quốc Vinh mà mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Leslie cũng mặc một bộ quần áo hóa trang, của kinh kịch, đó là hình ảnh trong phim Bá Vương Biệt Cơ. Thần thái của Issaac cũng na ná Leslie. Thế nên là chỉ nhìn mỗi cái poster thôi cũng đoán đoán câu chuyện là về tình cảm của 2 anh rồi. Cơ mà nếu chủ đề như thế thì mình lại chả hào hứng muốn đi xem nữa. Nói chung là cứ cái kiểu mô tả nhân vật hơi tí đã lao vào nhau, mà đa số vẫn toàn thế, kể cả là nam-nữ, nam-nam hay nữ-nữ đi chăng nữa thì mình cũng vẫn thấy khó nuốt như nhau. Nhưng rồi, may mà hôm thứ 7 đã đọc được một bài phỏng vấn Leon Lê, đạo diễn phim đã trả lời rằng trong phim không có mấy cảnh xôi thịt nhức mắt đó, và rằng nếu khán giả muốn xem mấy cảnh đó thì sao không đi xem phim khiêu dâm cho rồi. Vậy là mình yên tâm. Vậy là mình quyết tâm đi thưởng thức nghệ thuật.
Xem rồi mới thấy khá là ổn. Phim nói về nghệ thuật cải lương truyền thống nên trong phim có đoạn thầy dạy trò diễn vở Mỵ Châu Trọng Thủy. Thầy dạy trò phải biết yêu để cảm nhân vật và hát cho ra cái tình trong vai diễn. Phần về nghệ thuật cải lương thì cũng đủ. Phần về kịch bản phim, nhân vật phim, các mối quan hệ trong phim thì cũng đủ và đẹp, không phô. Mối quan hệ giữa nhân vật Dũng Thiên Lôi với cô bạn gái rồi cả với Linh Phụng (vai của Issaac) đều vừa đủ vừa đẹp, không quá lộ thiên mà rất âm thầm ý nhị. Mình thích thế. Tình yêu chỉ cần ánh mắt, cái nhìn là đủ để hiểu chứ cần gì đâu. Mà phải thế mới thấm, mới ngấm được tình cảm đến thế nào để mà choáng váng, sững người cái lúc Dũng Thiên Lôi bị đâm chết. Hic. Khúc cuối, tình tiết phim đột ngột ngoặt một phát đến là choáng váng. Đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy rõ cái cảm giác choáng váng trong người mà cú ngoặt đó tạo ra. Tình tiết phim khá đều đều cho đến khi cú ngoặt đó diễn ra nên nội dung phim có thể dễ đoán, các chi tiết trong phim cũng không quá đắt hay để lại ấn tượng mạnh cho mình. Nhưng mình lại thích chính cái kiểu ấy vì đạo diễn có vẻ rất bình tĩnh, không chộp giật các tình tiết để câu khách làm gì mà cứ từ từ mô tả mọi thứ theo cách của mình. Thế nên chẳng thể nghĩ Dũng Thiên Lôi sẽ chết đột ngột như vậy. Thế nên đoạn sau phim nghe Linh Phụng ca mới chợt rung động đến thế, khác với lần đầu, tuy tròn trịa nhưng thiếu phần nào tình cảm. Mà đạo diễn cũng để mở lắm, ai muốn hiểu sao thì hiểu. Cái tình của Linh Phụng là cái tình cảm mến với một người tri âm, tri kỷ, đồng điệu tâm hồn hay cái tình của một người con gái đối với người yêu thì khó mà phân định rõ. Nhưng chẳng thể nào phủ nhận cái tình rất rõ ấy. Mình không hiểu cải lương lắm mà nghe còn rưng rưng nước mắt theo Linh Phụng cơ mà.
Đi xem phim mà trong rạp có mỗi 3 khán giả. Một cặp 2 anh chị với mình là 3. Lần đầu tiên vắng đến thế. Mà vắng cũng có cái hay là đỡ phải nghe bình luận nhảm. Điều không cần thiết cho phim này là bình luận, à bình loạn mà :))
Thực ra tuần trước, trước khi phim ra mắt 1 tuần, lúc đọc thấy giới thiệu phim này đã nghĩ là sẽ đi xem. Vì mình phim Việt mình cũng chỉ muốn xem kiểu phim này thôi. Kiểu như, Mùa hè chiều thẳng đứng ý, vừa năm ngoái thì có Dạ cổ hoài lang. Hết. Mà hay (dở) cái là phim Việt thì chỉ có xem ở rạp chứ tìm bản trên mạng là hem có. Vậy nên muốn thưởng thức là phải cố gắng mà đi thôi.
Đọc giới thiệu thì thấy cũng thú vị, muốn đi xem người ta làm phim như nào. Vì góc nhìn cũng là của một đạo diễn có tí yếu tố Việt kiều nên mình cũng tò mò không biết cách tư duy của người ta ra sao. Nhất là nội dung nói về nghệ thuật cải lương nữa, giống như hồi xưa đi xem Dạ cổ hoài lang chính là vì bản Dạ cổ hoài lang đó. Nhưng nói thật là sau mấy hôm nhìn hình ảnh poster Issaac mà mình lại hơi nhụt chí. Vì nó gợi cho mình nhớ ngay đến hình ảnh của Trương Quốc Vinh mà mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Leslie cũng mặc một bộ quần áo hóa trang, của kinh kịch, đó là hình ảnh trong phim Bá Vương Biệt Cơ. Thần thái của Issaac cũng na ná Leslie. Thế nên là chỉ nhìn mỗi cái poster thôi cũng đoán đoán câu chuyện là về tình cảm của 2 anh rồi. Cơ mà nếu chủ đề như thế thì mình lại chả hào hứng muốn đi xem nữa. Nói chung là cứ cái kiểu mô tả nhân vật hơi tí đã lao vào nhau, mà đa số vẫn toàn thế, kể cả là nam-nữ, nam-nam hay nữ-nữ đi chăng nữa thì mình cũng vẫn thấy khó nuốt như nhau. Nhưng rồi, may mà hôm thứ 7 đã đọc được một bài phỏng vấn Leon Lê, đạo diễn phim đã trả lời rằng trong phim không có mấy cảnh xôi thịt nhức mắt đó, và rằng nếu khán giả muốn xem mấy cảnh đó thì sao không đi xem phim khiêu dâm cho rồi. Vậy là mình yên tâm. Vậy là mình quyết tâm đi thưởng thức nghệ thuật.
Xem rồi mới thấy khá là ổn. Phim nói về nghệ thuật cải lương truyền thống nên trong phim có đoạn thầy dạy trò diễn vở Mỵ Châu Trọng Thủy. Thầy dạy trò phải biết yêu để cảm nhân vật và hát cho ra cái tình trong vai diễn. Phần về nghệ thuật cải lương thì cũng đủ. Phần về kịch bản phim, nhân vật phim, các mối quan hệ trong phim thì cũng đủ và đẹp, không phô. Mối quan hệ giữa nhân vật Dũng Thiên Lôi với cô bạn gái rồi cả với Linh Phụng (vai của Issaac) đều vừa đủ vừa đẹp, không quá lộ thiên mà rất âm thầm ý nhị. Mình thích thế. Tình yêu chỉ cần ánh mắt, cái nhìn là đủ để hiểu chứ cần gì đâu. Mà phải thế mới thấm, mới ngấm được tình cảm đến thế nào để mà choáng váng, sững người cái lúc Dũng Thiên Lôi bị đâm chết. Hic. Khúc cuối, tình tiết phim đột ngột ngoặt một phát đến là choáng váng. Đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy rõ cái cảm giác choáng váng trong người mà cú ngoặt đó tạo ra. Tình tiết phim khá đều đều cho đến khi cú ngoặt đó diễn ra nên nội dung phim có thể dễ đoán, các chi tiết trong phim cũng không quá đắt hay để lại ấn tượng mạnh cho mình. Nhưng mình lại thích chính cái kiểu ấy vì đạo diễn có vẻ rất bình tĩnh, không chộp giật các tình tiết để câu khách làm gì mà cứ từ từ mô tả mọi thứ theo cách của mình. Thế nên chẳng thể nghĩ Dũng Thiên Lôi sẽ chết đột ngột như vậy. Thế nên đoạn sau phim nghe Linh Phụng ca mới chợt rung động đến thế, khác với lần đầu, tuy tròn trịa nhưng thiếu phần nào tình cảm. Mà đạo diễn cũng để mở lắm, ai muốn hiểu sao thì hiểu. Cái tình của Linh Phụng là cái tình cảm mến với một người tri âm, tri kỷ, đồng điệu tâm hồn hay cái tình của một người con gái đối với người yêu thì khó mà phân định rõ. Nhưng chẳng thể nào phủ nhận cái tình rất rõ ấy. Mình không hiểu cải lương lắm mà nghe còn rưng rưng nước mắt theo Linh Phụng cơ mà.
Đi xem phim mà trong rạp có mỗi 3 khán giả. Một cặp 2 anh chị với mình là 3. Lần đầu tiên vắng đến thế. Mà vắng cũng có cái hay là đỡ phải nghe bình luận nhảm. Điều không cần thiết cho phim này là bình luận, à bình loạn mà :))
Thứ 4, 24.10.18
Để có được một người tốt bụng, chính trực, thẳng thắn, lễ phép như Lee Seung Gi là nhờ có sự tin tưởng của cha mẹ cậu ấy - trích từ Let's eat dinner together ep.58f. Ho Dong đã hỏi cậu ấy là cậu ấy đã được nuôi nấng như thế nào và làm thế nào để trở thành một người cha tốt. Và Seung Gi đã trả lời Ho Dong như vậy đó.
Bản thân mình hiểu điều này. Vì mình cũng đã từng cảm thấy là mình được tin tưởng (ít ra là cũng tự mình ảo tưởng và cho là thế đi). Mình đã từng rất tự tin vì thế. Không những thế mình cũng từng trải qua cái cảm giác vỡ mộng, sốc vì nhận ra à hóa ra chả ai thèm tin mình cả... Đấy, chính vì thế, vì biết cả hai cái cảm giác đó rồi nên mình tin Lee Seung Gi nói thế là chí phải.
Thế nên giờ đang phải đi tìm lại một điều rất thú vị nữa trong tập 58 này. Đó là "Những quy định mà cặp đôi mới cưới cần tuân theo" - bà mẹ tặng cặp vợ chồng mới cưới:
1. Chỉ được nói những điều tích cực về nhau.
2. Khi đối phương về đến nhà thì phải mở lời một cách nhẹ nhàng.
3. Phải nhớ sinh nhật, ngày kỉ niệm, sinh nhật các thành viên trong gia đình.
4. Không điều tra lẫn nhau cũng như không tò mò túi của nhau
5. Không so sánh đối phương với người khác. Nó sẽ làm tổn thương lòng tự tôn.
... trong bản đấy có 8 điều cơ. Mà 5 điều này cũng chưa đủ hết đâu nhưng số 4 và số 5 là quan trọng nhất đấy nhỉ.
Điều này khó thực hiện lắm nếu như tự bản thân không cảm thấy cần thiết. Thế nên có chép ra đóng khung đẹp đẽ dán lén tường mà không thấy ý nghĩa của nó thì cũng chẳng để làm gì đâu. Mình thì thấy ý nghĩa lắm khi xem tập này ngày hôm nay nên mới chép lại ở đây.
À kể thêm chuyện này của ngày hôm nữa. Chiều nay đi làm về, đi được nửa đường thì mưa. Lúc đầu mưa bụi xong lại mưa to dần rồi thành ra về gần đến nhà thì ướt nhẹp. Thường thì cái kiểu đi được nửa đường mới mưa mà còn đang trên đường về thì mình toàn kệ, cứ thế mà đi chứ không dừng lại mặc áo mưa mặc dù lúc nào trong cốp xe cũng có ít nhất 1 cái áo mưa. Hôm nay cũng thế. Thành ra đi đường mình nổi nhất luôn, xung quanh ai ai cũng mặc áo mưa cả. Hôm nay chả biết mình trông thảm đến mức nào mà lúc dừng đèn đỏ bỗng có một đồng chí vừa dừng xe ngay bên cạnh thì móc cái áo mưa giấy ở cốp trước ra rồi quay sang chìa cho mình rồi bảo: Mặc tạm cái áo mưa này đi. Hic mình đơ luôn, lắp bắp trả lời: Không cần đâu ạ, nhà em ngay đây rồi. Anh/bạn/đồng chí kia nghe vậy lại lúi húi cuộn cuộn cái áo mưa nhét lại vào cốp rồi chờ đèn đỏ tiếp. Còn mấy chục giây nữa mà đầu óc mình loạn xạ. Vừa cảm thấy biết ơn vì được quan tâm mà cũng vừa lo vì chưa bật được ra câu cảm ơn nào sau câu từ chối quá gọn gàng kia. Ngại quá. Đúng là mình không cần thật nhưng trả lời gọn gàng thế là xong thì lại lo một tấm lòng tốt bị phũ sẽ cảm thấy bị tổn thương. Mình lo mỗi vậy. Hy vọng là không thế. Hy vọng người tốt vậy vẫn sẽ còn nhiều.
Bản thân mình hiểu điều này. Vì mình cũng đã từng cảm thấy là mình được tin tưởng (ít ra là cũng tự mình ảo tưởng và cho là thế đi). Mình đã từng rất tự tin vì thế. Không những thế mình cũng từng trải qua cái cảm giác vỡ mộng, sốc vì nhận ra à hóa ra chả ai thèm tin mình cả... Đấy, chính vì thế, vì biết cả hai cái cảm giác đó rồi nên mình tin Lee Seung Gi nói thế là chí phải.
Thế nên giờ đang phải đi tìm lại một điều rất thú vị nữa trong tập 58 này. Đó là "Những quy định mà cặp đôi mới cưới cần tuân theo" - bà mẹ tặng cặp vợ chồng mới cưới:
1. Chỉ được nói những điều tích cực về nhau.
2. Khi đối phương về đến nhà thì phải mở lời một cách nhẹ nhàng.
3. Phải nhớ sinh nhật, ngày kỉ niệm, sinh nhật các thành viên trong gia đình.
4. Không điều tra lẫn nhau cũng như không tò mò túi của nhau
5. Không so sánh đối phương với người khác. Nó sẽ làm tổn thương lòng tự tôn.
... trong bản đấy có 8 điều cơ. Mà 5 điều này cũng chưa đủ hết đâu nhưng số 4 và số 5 là quan trọng nhất đấy nhỉ.
Điều này khó thực hiện lắm nếu như tự bản thân không cảm thấy cần thiết. Thế nên có chép ra đóng khung đẹp đẽ dán lén tường mà không thấy ý nghĩa của nó thì cũng chẳng để làm gì đâu. Mình thì thấy ý nghĩa lắm khi xem tập này ngày hôm nay nên mới chép lại ở đây.
À kể thêm chuyện này của ngày hôm nữa. Chiều nay đi làm về, đi được nửa đường thì mưa. Lúc đầu mưa bụi xong lại mưa to dần rồi thành ra về gần đến nhà thì ướt nhẹp. Thường thì cái kiểu đi được nửa đường mới mưa mà còn đang trên đường về thì mình toàn kệ, cứ thế mà đi chứ không dừng lại mặc áo mưa mặc dù lúc nào trong cốp xe cũng có ít nhất 1 cái áo mưa. Hôm nay cũng thế. Thành ra đi đường mình nổi nhất luôn, xung quanh ai ai cũng mặc áo mưa cả. Hôm nay chả biết mình trông thảm đến mức nào mà lúc dừng đèn đỏ bỗng có một đồng chí vừa dừng xe ngay bên cạnh thì móc cái áo mưa giấy ở cốp trước ra rồi quay sang chìa cho mình rồi bảo: Mặc tạm cái áo mưa này đi. Hic mình đơ luôn, lắp bắp trả lời: Không cần đâu ạ, nhà em ngay đây rồi. Anh/bạn/đồng chí kia nghe vậy lại lúi húi cuộn cuộn cái áo mưa nhét lại vào cốp rồi chờ đèn đỏ tiếp. Còn mấy chục giây nữa mà đầu óc mình loạn xạ. Vừa cảm thấy biết ơn vì được quan tâm mà cũng vừa lo vì chưa bật được ra câu cảm ơn nào sau câu từ chối quá gọn gàng kia. Ngại quá. Đúng là mình không cần thật nhưng trả lời gọn gàng thế là xong thì lại lo một tấm lòng tốt bị phũ sẽ cảm thấy bị tổn thương. Mình lo mỗi vậy. Hy vọng là không thế. Hy vọng người tốt vậy vẫn sẽ còn nhiều.
Thứ Tư, 8 tháng 8, 2018
I want to do this thing
I want to do this thing. Really want to do this!
-----
Mùa hè năm 1984, tại thành phố Braunschweig, Đức, xảy ra một vụ mất tích khiến dư luận hết sức quan tâm theo dõi. Petra Pazsitka, khi ấy là cô sinh viên ngành khoa học máy tính 24 tuổi xinh đẹp với tương lại rộng mở. Trong một lần bắt xe buýt về nhà bố mẹ, Petra bỗng nhiên biến mất không một dấu vết.
-----
Mùa hè năm 1984, tại thành phố Braunschweig, Đức, xảy ra một vụ mất tích khiến dư luận hết sức quan tâm theo dõi. Petra Pazsitka, khi ấy là cô sinh viên ngành khoa học máy tính 24 tuổi xinh đẹp với tương lại rộng mở. Trong một lần bắt xe buýt về nhà bố mẹ, Petra bỗng nhiên biến mất không một dấu vết.
Mặc cho mọi nỗ lực tìm kiếm của cảnh sát, thậm chí vụ mất tích của Petra cũng được đưa lên chương trình truyền hình “Unsolved Mysteries” chuyên điều tra những vụ án bí ẩn, thế nhưng không một ai biết được bà đã đi đâu hay có chuyện gì không hay đã xảy ra với bà.
Cùng thời điểm đó, một cô bé 14 tuổi đã bị sát hại ngay gần trạm xe buýt mà Petra biến mất. Cảnh sát có lý do tin rằng rất có thể Petra cũng là nạn nhân của tên sát nhân biến thái kia. Tháng 3 năm 1985, tên nghi phạm 19 tuổi, Günter K., đã bị cảnh sát tóm cổ. Sau quá trình điều tra, hắn đã khai nhận toàn bộ hành vi giết người của mình. Đến năm 1987, Günter K. cũng thừa nhận việc sát hại Petra và đến năm 1989, mặc dù không tìm ra được thi thể nhưng cảnh sát chính thức xác nhận Petra đã chết.
Vụ án của cô sinh viên Petra những tưởng như vậy là kết thúc, chẳng ai ngờ 31 năm sau, “người quá cố” bỗng dưng xuất hiện sờ sờ khiến cho cả cảnh sát và công chúng đều sốc nặng.
Năm 2015, cảnh sát Düsseldorf nhận được cuộc gọi báo mất trộm từ người phụ nữ 55 tuổi họ Schneider. Khi cảnh sát đến nhà điều tra và yêu cầu Schneider cho xem giấy tờ tùy thân thì bà lại không thể cung cấp. Sau một hồi đấu tranh cho lời khai, cuối cùng bà Schneider đã tiết lộ thân phận thật của mình, không ai khác chính là Petra Pazsitka, người mà ai cũng nghĩ là đã chết từ 3 thập kỷ trước. Bà Schneider đã đưa ra giấy tờ cũ của Petra để chứng minh điều mình nói là sự thật.
Bà Petra đã dùng danh tính giả và sống như một “bóng ma” tại nhiều thành phố trên khắp nước Đức trong 31 năm qua. Bà không có hộ chiếu, không dùng thẻ bảo hiểm an sinh xã hội, tất cả mọi chi phí đều dùng bằng tiền mặt. Cảnh sát cho biết họ không thể buộc tội Petra lừa đảo vì bà chưa từng sử dụng giấy tờ giả hoặc có hành vi trục lợi bằng danh tính giả.
Bà Petra khai nhận với cảnh sát rằng khi bỏ đi, bà đã để dành được khoảng 4.000 mác Đức để bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng xóm của Petra tại Düsseldorf cho hay bà là một người rất kín tiếng, gần như không bao giờ tiếp xúc hay trò chuyện với bất kỳ ai. Nhiều năm qua bà Petra kiếm sống chủ yếu bằng việc kinh doanh ở thị trường chợ đen.
Dù trở về với thân phận thật nhưng bà Petra vẫn kiên quyết không muốn liên can gì đến gia đình mình, cũng không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Khi được hỏi lý do vì sao lại bỏ đi, bà Petra hoàn toàn giữ im lặng và chỉ nói rằng bà không muốn tiếp xúc với công chúng, cũng không muốn liên hệ với gia đình của mình. Cảnh sát đặt ra nghi vấn rằng trước đó Petra đã bị ai đó trong nhà bạo hành hoặc lạm dụng tình dục nhưng bà nhanh chóng phản bác điều này.
(Nguồn: Telegraph, Independent)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)