Thứ Năm, 5 tháng 8, 2021

Law school

 Ngày 05.08.21

Law school

Trường Luật là bộ phim Hàn Quốc, 16 tập về câu chuyện của các sinh viên năm nhất và giáo sư trường luật, có người chỉ là giáo sư nhưng cũng có người là thấy cô giáo đúng nghĩa.

Trong phim có một thầy giáo tài trợ tiền xây phòng xử án giả định cho trường và lúc làm biển ghi danh thì thầy ấy muốn đề dòng chữ “Luật pháp không công bằng”

 

Luật pháp là công lý không hoàn hảo. Nhưng khi dạy luật, luật pháp phải hoàn hảo. Và khi học luật, nó phải đồng nghĩa với công lý. Vì luật pháp bất công là thứ bạo lực tàn nhẫn nhất.

Sự thật và công lý chỉ dựa trên luật pháp – câu này hiện ra ở ngay đầu phim luôn.   

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2021

Kỉ niệm thành quả vừa giải quyết được một mớ bòng bong

Today is 26th June 2021.

Kỉ niệm thành quả vừa giải quyết được một mớ bòng bong

Cả tuần vừa rồi là một quãng thời gian kinh khủng. Có 2 đêm thứ ba thứ năm thức trắng ngồi ê mông ở công ty để cố vật lộn với cái báo cáo tổng kết dự án. Dính một quả thay đổi server nên bị cảm giác vật vã vì vụ sao lưu và mất mail. Lộn lại quả báo cáo thì sự vụ kéo dài đến cả 2 tháng nay rồi. Có một chu trình cứ lặp đi lặp lại mỗi lần mình rờ đến và tính bắt tay vào viết ấy là cảm giác ức chế, vật vã, bức xúc cứ bật ra, rồi tăng vọt lên vù vù trong vòng vài giờ đồng hồ. Cái cảm xúc ý khiến mình không thể chịu được. Cộng thêm với sự bí bách vật lý do thiếu không khí ở cty thì càng không thở nổi. Tâm trí tổn thương dẫn đến thể chất cũng bị phá hủy. Sức lực kiệt quệ thê thảm. Lúc nào cũng dằn vặt bản thân với câu hỏi: Sao mà mọi người có thể sống tệ đến vậy? Sao lại đối xử với người khác tệ đến thế?

Và rồi sau những gì diễn ra một tuần qua, mình cũng nhận ra một ít sự thật thế này:

  • Có những người tồn tại và sống mà thực sự là "không có ý gì" thật. Họ là sinh vật kì diệu với một sự trong suốt và tính trơ (không có cách gì tác động vào được) thật sự đáng ngạc nhiên.
  • Cũng có những người năng lực thực sự có hạn. Cho dù họ có nhiệt tình giúp bạn nhưng chỉ đơn giản là họ không có khả năng giúp ích được gì.
  • Việc gì thì thật sự cũng chỉ có thể giải quyết bằng sức của chính mình mà thôi.
  • Nhưng không có nghĩa là cứ cắm đầu cố gắng vật lộn "một mình" mà được. Thực sự là vẫn buộc phải có "nhiều mình".
  • Vấn đề là con người hiển nhiên là một sinh vật ích kỉ. Thiên hạ đương nhiên sẽ ích kỷ với bạn, không tự nhiên khơi khơi mà chìa tay ra với bạn đâu. ---- Mà này, thử nghĩ lại xem, bản thân bạn cũng ích kỷ với người khác mà. Đúng hem?
  • Vậy thì vấn đề thực sự cần giải quyết ở đây lại là việc làm sao để phân bổ công việc ra. Không phải đùn đẩy trách nhiệm. Cũng không kêu gọi sự hy sinh cá nhân. Cái cần ở đây là nhìn nhận ra được vai trò của mỗi cá nhân trong tập thể và phân bố các phần nhỏ của công việc hợp lý. Như vậy mới có thể đẩy cả tảng vấn đề đi được. Còn không là nó sẽ vẫn chình ình ở đó mãi mãi.
  • Vậy thì (again) cảm xúc cá nhân (bức xúc, ức chế) là cái không tránh được nhưng cần bỏ qua nó đi. Vì đơn giản là nó không có ích, chỉ có hại.

Cảm ơn anh Tuấn. Cảm ơn các bạn ekip thực hiện chương trình. Cảm ơn các bạn đã đi con-xẹt của anh, đã ghi lại và chia sẻ với mọi người. Em đã từng một lần may mắn được ngồi trên khán đài tầng 2 của trung tâm hội nghị quốc gia, được có cảm giác rùng mình khi nghe bài Nước ngoài vang lên trên sân khấu. Đó là kỉ niệm có lẽ không bao giờ em quên được. Và cũng có lẽ sẽ rất khó để có thêm những kỉ niệm như vậy nữa, ở sân trường cao đẳng sư phạm đà lạt hay ở đâu đó khác, với cái tình cảnh của em và với tình trạng gây sốt vé của anh. Hai đêm em thức trắng thì có một đêm là vật vã cùng sự đồng hành của các concert HAT. Đêm trước đó thì cùng với một tình yêu khác, biệt đội anh em Tân tây du ký. Chả biết thần kỳ thế nào, nhưng 2 "đồng chí" đó giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Giờ ngồi ghi lại kỉ niệm này trong lúc nghe lại anh hát Hương thầm ở đà lạt đây. 

Thanh thản..

Ừ, thanh thản thật. Tối qua vừa quăng bom trả lại cho các đồng chí khác (thực ra cả cái group đó 6 người, trừ mình ra thì cũng chỉ có ông sếp mình là người sẽ hứng quả bom đó thôi). Tạm thế đó. Con đường phía trước vẫn còn chông gai lắm. Tuần sau vẫn sẽ vật vã lắm. Nhưng chí ít giờ cũng đã tạm xong một cái khung, để mà bám vào đấy xây tiếp. Chứ cứ hoang mang, mông lung như trước thì không thể nào đỡ được đâu. 

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2021

Nơi vì sao rơi (Where Stars Land)

 Nơi vì sao rơi (Where Stars Land)

Nơi vì sao rơi – một cái tên phim rất lãng mạn. Và lúc đầu mình cũng không định xem phim này chỉ vì cái tên làm mình nghĩ là nó quá lãng mạn và sợ nó sẽ lãng xẹt. Hehe.

Nhưng đời thường có tí bất ngờ thú vị. Lần này thì lựa chọn cày 16 tập phim này xuyên cuối tuần của mình là thú vị thật.

Trước hết là bối cảnh, câu chuyện là về các nhân viên mặt đất của sân bay Incheon. Mình có dịp quá cảnh ở Incheon international airport một lần từ hồi 2013. Kỉ niệm chỉ là cả đêm vật vã lang thang quanh khu quá cảnh rồi ngồi ngắm cái đồng hồ chạy dần dần đến lúc các cửa hàng mở cửa. Và rồi từ đó, mình cũng đi qua nhiều sân bay khác nữa, cũng có thêm nhiều đêm vật vã đến, đi hoặc transit khác nữa. Sân bay dần trở thành một địa điểm khá thân quen. Mình còn rất thích tìm hiểu những thứ behind the scence nữa, nên bối cảnh của bộ phim càng hợp với mình. Nó giống như kiểu các thành viên Kang’s kitchen từng nói: sau khi làm show về nhà hàng thì sau này đi ăn tiệm sẽ không bao giờ giục giã, sốt ruột, chỉ kiên nhẫn chờ đợi và tận hưởng thôi. Phim này cũng cho thấy công việc phức tạp, vất vả của đội ngũ nhân viên mặt đất tại sân bay. Từ bộ phận dịch vụ khách hàng, bộ phận an ninh, điều hành bay, điều hành vận tải hành khách cho đến cả bộ phận tưởng như nhàn nhã nhất là quản lý cửa hàng miễn thuế thì đến lúc có biến (sương mù dày đặc khiến phải hoãn hủy chuyến, khách dồn ứ, hay sự cố hạ cánh do máy bay hỏng động cơ, hay trường hợp có cấp cứu khẩn cấp) họ đều lao vào cùng nhau giải quyết tình huống. Thấy cách họ xử lý công việc, cách mọi thứ vận hành mới thấy mọi thứ chạy được bình thường (= an toàn và trơ tru) là cả một nỗ lực không đơn giản và nếu bạn có tham gia vào vũ trụ đó, cho dù chỉ là một hành khách lướt qua sân bay trong khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ thôi, bạn hãy cùng cố gắng, kiên nhẫn và/để tận hưởng nhé.

Một khía cạnh khác. Phim dòng romance nên sẽ nói về cả những câu chuyện tình trong phim nữa. Có nhiều couple đáng yêu lắm. Đôi nhân vật chính nè. Cặp đôi security Oh Dae-ki và Na Young-joo  như kiểu gà bông siu dễ thương. Và cả hai anh chị trưởng ban, chị là trưởng ban Yang của ban dịch vụ khách hàng siêu cấp nghiêm túc và thẳng thắn trong công việc, còn anh là trưởng ban Choi, ban an ninh, trung dũng, làm việc rất gãy gọn, có lý có tình. Lúc đầu không có tí hint nào để biết 2 anh chị là một đôi cả, mãi đến tập cuối tui mới ngã ngửa ra lúc chị giang tay tát anh một cái lật cả mặt rồi quát: Nếu lần sau anh còn không bảo vệ được nhân viên sân bay như thế thì tôi sẽ ký đơn ly hôn thật đấy! Ui chao, đúng là vừa đã vừa bất ngờ. Haha, anh chị thật sự là couple hay nhất luôn, vừa thực tế vừa lý tưởng 😊 Còn một đoạn nữa cũng rất ấn tượng, đoạn cuối lúc nhân vật chính gặp biến thì chị Yang rất buồn, chị bảo: “Gặp khó khăn thì cố gắng vượt qua là được. Sao những người trẻ lại bỏ cuộc như vậy chứ”. Anh lúc đó ngồi cạnh chỉ lặng lẽ vỗ vai chị an ủi. Vậy là đủ mà nhỉ.

Tiếp nhỉ, chị Yang buồn và bức bối đến vậy cũng là do câu chuyện của nhân vật nam chính. Câu chuyện ở đây cốt truyện gợi nhớ đến Me before you nhưng có màu sắc viễn tưởng hơn nên cái kết được giải quyết khác với quyết định của Will. Lee Soo-yeon cũng bị liệt và tình trạng đó dẫn đến những suy nghĩ tuyệt vọng của anh. Cho đến khi gặp lại Han Yeo-reum (trước đây Soo-yeon biết Yeo-reum qua bố cô ấy và còn từng cứu cô ấy một lần nhưng chỉ lướt qua chứ không thành quen biết). Yeo-reum cũng như nàng ong Louisa trong Me before you vậy, nhiệt tình, sôi nổi, sống động, cô ấy đem lại sức mạnh cho Soo-yeon và còn thuyết phục được anh ấy không từ bỏ nữa. Cứ như là những gì còn tiếc nuối trong Me before you thì được giải tỏa ở đây vậy.

Đấy thanh xuân là tự tin, là nhiệt huyết. Từ tình cảm đến cả công việc cũng vậy. Từ người trẻ đến cả lứa trưởng ban, giám đốc. Phim này gần như không có nhân vật phản diện. Mình ấn tượng với nhân vật giám đốc Kwon, nhân vật mà ban đầu tưởng như chỉ có tham vọng và bất chấp thôi. Nhưng cuối cùng mọi người xem đều hiểu ra tham vọng của bác cũng là nhiệt huyết thanh xuân, vô cùng quyết liệt. Vì thế mà bác có cả một đội ngũ những người nhiệt không kém hỗ trợ sau lưng, trong đó có cả người bạn vào làm cùng năm là trưởng ban Lee, tưởng mâu thuẫn đến mất cả tình bạn nhưng thực ra rất cảm thông và hỗ trợ cho nhau.

Thực ra phim này không quá xuất sắc và bật lên được về nội dung để nổi tiếng theo format phim Hàn thường thấy (Vừa đọc lại wikipedia về Me before you thì mới thấy phim này cũng gặp vấn đề vướng mắc khó để bật lên được do chủ đề về vấn đề của người khuyết tật. Không ngờ là mọi người cảm nhận mọi thứ phức tạp và đi xa đến thế. Mình thì nghĩ nó chỉ nên dừng ở mức đơn giản, trong trường hợp của cả 2 phim, là câu chuyện của một cá nhân thôi). Nhưng phim này nói lên được phần nào câu chuyện hàng ngày mình đối mặt. Ấy là vấn đề của câu hỏi, sáng sáng người ta lao ra đường, chật vật vượt qua đám đông, đến công ty để làm gì? Chả lẽ chỉ để hết tháng check tài khoản thấy lương đổ về thôi ư? Và nhiều lúc mình nhìn các bạn trẻ (thực sự trẻ ấy chứ vì lứa đó kém mình tới cả chục tuổi chứ ít gì) xung quanh mình mà thấy oải. Một vài chàng/nàng thì thấy tất cả mù mờ, họ thậm chí còn chả nghĩ gì đến việc tại sao họ lại đi làm. Một vài chàng/nàng khác thì mắc tật đứng núi này trông núi nọ, gì cũng lao vào mà không rõ biết đâu là con đường họ muốn đi, thậm chí còn chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Rồi còn lứa thế hệ mình thì mắc cái bệnh “thích thể hiện” – à rằng thì mình là người có trách nhiệm với gia đình, mình là người lo toan này nọ cho vợ chồng con cái, báo hiếu với bố mẹ rồi thì trăm công nghìn việc …nhưng mỗi tội trăm nghìn công việc đó lại éo phải là việc chính, lúc nào cũng bận lắm, việc này việc nọ, mà công việc chính thực sự lộn xộn và đẩy trách nhiệm cho người khác. Đấy là thực tế cuộc sống đấy, nhiều ít gì thì nó vẫn là thế.

Mình có lẽ max rảnh do hoàn cảnh riêng thật. Nhưng mình vẫn cố gắng để sống và làm việc một cách rạch ròi giữa vấn đề cá nhân và công việc. Bao giờ cũng cố gắng tự hỏi xem đâu là việc cần giải quyết và sắp xếp ưu tiên làm việc gì trước. Và mục đích bao giờ cũng là để đảm bảo lợi ích chung hài hòa được hết mức với lợi ích của cá nhân mình. Có nghĩa không phải ai sai gì cũng ok, im lặng cắm mặt làm mà mình sẽ có cân nhắc xem có phù hợp không trước. Đồng thời mình cũng không “nhún” nếu điều đó ở mức chấp nhận được và lợi ích thu được là lớn. Nếu phân tích về yếu tố quyền lợi thì sẽ nói vậy. Còn đơn giản mà nói thì mình muốn có việc để làm và làm một cách say sưa ấy. Vậy mà thực tế thì … thực sự khó có được điều đó, khó có cho riêng mình và khó nhìn thấy xung quanh. Buồn nhè nhẹ…

Nơi vì sao đáp xuống = landing là ẩn dụ trong phim nói đến sân bay. Sân bay là nơi hàng ngày có hàng trăm hàng nghìn “ngôi sao” đáp xuống và cả bay lên. Lời dẫn của phim còn nhắc đến lời của nhân vật bố Yeo-reum: “Chẳng có gì là ngẫu nhiên. Mọi chuyện xảy ra trong đời đều có lý do của nó.”. Mình thì trước vẫn tin và giờ cũng vẫn đang cố gắng tin vào câu nói này… hàng ngày… hàng giờ…

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021

Lãng mạn... lãng đãng... ngơ

 Đã bao lâu rồi bạn không làm một điều gì đó lãng mạn?

Lãng mạn là gì ư?

Đơn giản cứ nghĩ là lãng mạn là làm gì đó cho bản thân mình được vui vẻ thôi nhé. Ví dụ như mình thích trò khâu vá, thuê thùa, thích ngắm hoa cỏ cây cối nho nhỏ xinh xinh. Vậy thì lãng mạn là ra tưới cây thì ngồi ngắm mấy cái mầm xinh xắn mới nhú, ngắm chậu hoa sống đời màu cam mới bung cánh mấy bông. Rồi thì nhận làm một cái hình thêu trang trí áo cho đứa bé con nhà chị bạn theo đúng sở thích của cháu nó và cũng là để thỏa cái trí tưởng tượng xoay sở của cô nó đây. Đi đường có thời gian mà ngẩng mặt lên thấy mây bay gió thổi. Lên mạng có thời gian mà ngắm nghía quyển sách nọ kia. v.v.. Vậy lãng mạn là như thế đó.

Đợt rồi mình còn nhận thực hiện wedding wish list cho 2 đứa bạn theo kiểu thích gì chiều nấy trong khả năng cho phép. Đứa thứ nhất thì tặng cặp vé máy bay đi honey moon (xời, vé đang khuyến mại tơi bời nên tặng hẳn vé VNairline khứ hồi nhưng không kèm gói hành lý ký gửi keke). Đứa thứ hai cưới ở tận châu Âu xa xôi mà dịch dã hoành hành nên chưa biết bao giờ về được thì tặng quà theo kiểu "lan tỏa niềm vui", mình đi phát thiệp báo hỷ cho nó. Thời buổi này và với văn hóa VN thì quà kỷ niệm đám cưới cô dâu chú rể tặng khách mời là một điều không quen thuộc. Chưa kể con bé bạn mình còn đi tít mù bao lâu không liên hệ với một số đối tượng được gửi thiệp lần này. Thế nên mới có chuyện mình gọi điện, hay mò đến nhà theo địa chỉ nó cho thì một vài người bất ngờ kiểu vui vẻ nhưng cũng có người có tí hoang mang, như kiểu sợ bị lừa đảo. - Đấy, sống lãng mạn thời này nó là thế đấy. 

Cơ mà … một khi cơm áo gạo tiền còn hiện lên quằn quại trong đầu bạn, cơn buồn ngủ sau những giờ tập trung vắt óc ra vì công việc, hay cơn đau vì một bệnh mãn tính nào đó vẫn dằn vặt bạn… Liệu có còn chỗ cho cái gì đó nhẹ nhàng, bay bổng như lãng mạn không?

Chắc là không rồi.

Nhưng có lẽ mọi thứ đều có chỗ của nó. Có thời điểm của nó. Hy vọng là thế.

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2020

Congratulation!

 Congratulation!

Chúc mừng, hôm nay mình muốn ghi lại lời nói với các bạn đấy.

Chuyện là thứ 4 tuần trước có cuộc hẹn bạn đi café. Thường thì người bạn này với mình cũng thường hay có kiểu hẹn bất chợt, chả vì dịp gì như vậy. Ừ thì ok. Đến giờ ra lại còn cà kê lề mề tranh thủ đi đổ xăng rồi ra muộn như thường lệ nữa chứ. Ra đến nơi thì bạn mình trông vẫn như vậy, dù có đến gần năm nay không gặp, (lần trước từ hồi tháng 2, sau khi mình đi Đài về và trước chuyến công tác sóng gió của năm) vẫn ngồi lù lù một đống như vậy :D Thế mà rồi sau một hồi chém gió “vớ vẩn” thì ổng buông nhẹ một câu, “Tớ sắp cưới” hay cái khỉ gì đó mà nói nhẹ quá mình còn chả nghe rõ từng chữ nhưng may vẫn bắt được quả keyword “Cưới”.

Ồ, thế chúc mừng cậu nhé!

Ôi câu chúc mừng nhẹ lòng nhất từ trước đến nay luôn ý. Và cũng chả hiểu sao mà từ sau giây phút ấy mình thấy phấn khởi thực sự :))))

Vì đây là đứa bạn mà mình rất rất quý ư? Đã hàng chục lần mình nói như thế. Bạn ấy có ý nghĩa rất lớn với mình. Nhưng mà đùa chứ, thật sự rất khó giải thích về mối quan hệ của hai đứa. Hồi 2014 gặp lại nó mình còn chỉ thấy ngờ ngợ, và nếu không có đứa bạn đi cùng khẳng định là bạn này học cùng lớp hồi cấp 2 thì mình cũng chả nghĩ là mình quen nó. Thì lại chả, bẵng vèo cái từ hồi học xong lớp 9, từ 2003 thì chả hơn 10 năm rồi không gặp nhao zồi. Xong lại còn sau quả stress hại não của mình vừa năm trước đó nữa chứ. Thấy ngờ ngợ là vẫn còn may chán rồi. Thế mà rồi từ đó đến nay, vẫn duy trì cái trò cao hứng theo cách nào đó thì 2 đứa sẽ ngồi café, nước mía vỉa hè gì đó để chém gió với nhau. Rồi hồi nó còn ở xa HN thì còn có trò buôn chuyện điện thoại hàng tiếng đồng hồ, giết thời gian giúp ổng trong lúc ổng trong ca trực chán chết. Chưa kể chat chit thì thường rồi. Vậy nên giờ mình nhiễm nhiên nằm trong list được mời dự đám cưới nó 😊 Dù cho sự thật là trong list của mình thì nó thuộc mục “không biết được là có ý định cưới xin gì hay không”. Ờ thì chủ đề của 2 đứa chém với nhau chả bao giờ có mục kể về tình sử cả nên không biết cũng phải. Và như mình mới nói với nó hôm nọ, chuyện gì qua thì cho nó qua đi. Giờ nghĩ cho chuyện tương lai thôi, gửi tớ cái wish list đây nào :D

À hôm đó gặp còn phát hiện ra một điều này nha. Đó là trong lúc lục lại trí nhớ thì chợt nó nhớ ra và bảo mình là hồi lớp 8 hai đứa có ngồi cạnh nhau, cùng bàn với Minh Trang, bàn 3 đứa. Lúc ý mình mới giật mình nhớ lại. Đúng rồi. Ngồi với nhau nửa năm học lớp 8. Bảo sao mà 10 năm gặp lại mình vẫn thấy nó quen quen. Hóa ra trước đã từng có nửa năm ngồi cạnh chém gió vô thiên lủng như vậy rồi. Thế thì mọi chuyện có vẻ đúng đúng hơn hẳn rồi đấy. Vốn dĩ mình không phải đứa dễ quen và style sống của bạn ấy với mình cũng khác nữa. Thế nên mới có cái kiểu đi café luôn chỉ có 2 mống, chứ chắc không móc đâu ra được đứa nào “style khác người” cỡ như thế ngồi tiếp chuyện cùng cho xôm. Trước đây mình có thể thuộc tên họ đầy đủ của cả lớp nhưng giờ điểm lại thì những đứa nào mình nhớ được mặt và lắp trúng vào tên được thì trước cũng đều đã từng chém gió qua một thời gian, hoặc chí ít có một kỉ niệm gì đó. Chứ còn nếu chỉ cùng lớp không thôi thì giờ mình chịu, có thể thấy tên hay mặt quen quen thôi chứ bảo lắp khớp tên-mặt thì chịu.

Túm lại là theo mình thì 2 đứa thực sự có duyên làm bạn. Hehe. Và vì mình quý bạn nên chỉ mong bạn mình thật hạnh phúc dù cũng chả cần biết cô dâu là ai. Như Thùy Anh cũng vậy. Cách đây tầm tháng gì đó thì được nghe tin là Thùy Anh sẽ tổ chức đám cưới. Và nàng đã làm đám cưới hôm 1/12 rồi. Ở tít tận Áo nên mình không tham gia được. Chú rể của nàng thì mình mới chỉ được vẫy tay chào qua video call một lần duy nhất trong vài giây. Thế là đủ rồi. Nửa kia của họ là ai không quan trọng với mình. Quan trọng là bạn mình thấy hạnh phúc là được. Như trước giờ mình vẫn nghĩ, đám cưới chỉ là một buổi lễ thôi, quan trọng là cảm nhận của những người tham gia. Cái chính là cô dâu chú rể cần cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi. Và tự khắc cái hạnh phúc của hai người đó sẽ lan tỏa đến mọi người tham dự. Cần gì hơn nữa đâu. Đơn giản vậy thôi là đủ.

 

 

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

Home sweet home

Cái tựa này viết cho dễ hình dung để vào đề thôi chứ thực ra mình là đứa "không nhà".
Không phải vô gia cư, ở bờ ở bụi mà là không có cảm giác đâu là nhà í.
Cảm giác là đâu cũng là nhà thì cũng không phải. Mà là cái kiểu cứ đứng lên xách vali là đi, đi bao lâu hay đi luôn cũng không khác biệt.
Sáng nay chợt nghĩ, mình chính thức chuyển khỏi "cái tổ" cũ được gần 1 tuần. Mà chính thức trả chìa khóa từ tối chủ nhật tuần trước 21/06/20, chứ còn sang tổ mới ngủ từ 12/06 và move out đồ đạc dần dần rồi. Như thế là chia ly hẳn sau tầm 19 năm chuyển về đấy (từ 2001). Sẽ không gặp lại bọn cây cối, góc sân nhỏ đầy gió và cái sân trên đầy nắng. Cũng sẽ không gặp lại em mèo béo hàng xóm, mới sang chơi vài lượt từ năm ngoái mà cứ thấy mình về là đang nằm lại đứng lên ù té chạy (cũng mới quen chứ chưa kịp thân hehe..). Còn nhiều góc nữa hình như chưa kịp chào thì phải... Chắc lúc ý không có cảm giác lắm vì thật ra cũng đã ôm theo rất rất nhiều "rác" rồi (mặc dù cũng đã bán được tận hai chục cân sách vở đồng nát, không mặc cả cũng được tận 30k).
Bên cái tổ bây giờ thì đang trong giai đoạn sắp xếp lại. Ưu điểm của mình là làm quen với khung cảnh mới nhanh. Chả gì cũng đi suốt, còn hay chơi kiểu mỗi đêm ở một chỗ nữa cơ mà. Nên cũng thuận lợi cho việc thích nghi. Với lại cũng vừa trải qua mấy tháng "sóng gió", tháng 2 vừa "định cư" ở Anh 3 tuần, tháng 3 đã lại về "trại" Bình Xuyên an dưỡng 2 tuần rồi đến cắm chốt ở công ty 2 tuần tiếp nữa trước khi về lại cái tổ cũ. Như thế là lòng vòng 3, 4 tháng liên tục move in rồi lại move out. Cứ thế thành ra lại có cảm giác "Quen" :))))
* Góc chill chill ở cái tổ bây giờ đấy. Trong này có đồ cũ, đồ mới, đồ được tặng, rồi cả đồ đồng nát. Tất cả tạo nên cái tổng thể là Mình đây.

Mình nhận ra 1 điều. Cảm xúc là cái có thể dâng lên rất nhanh. Cũng có thể nguội lại rất nhanh. Và cũng có thể "chẳng có gì cả".

- Kết bài -



Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020

Rảnh thật... dịch dã nữa

Đang đợt dịch mà mình thì rảnh nên ngồi viết vài câu cho đỡ buồn ngủ.
Chuyện chưa từng có ấy là đang đi công tác thì phải lộn về. Vì dịch. Về mà nào có yên, lại còn đang được "an dưỡng" trong doanh trại quân đội, để mà nhớ về cái thời đi tập quân sự hồi năm nhất đại học. Khó khăn thiếu thốn chả nói đến mà nói đến cái tình trạng khá ngộ của mình.
Cả cái trại này chắc có mình mình là chưa nghe điện thoại của "gia đình" hay gọi đi. Còn các bạn các anh chị cô chú khác đều ngày ngày có kiểu gọi điện báo cáo các thể loại từ thân sơ xa gần. Riêng con này chỉ có cắm mặt vào nhắn tin :))
Ờ thì chả có gì phải vướng bận mà. Mình thấy thế thanh thản. Mình chỉ đang nghĩ: đã chuẩn bị tinh thần cho 2 tháng vật vã ở tít bển, giờ đùng phát lại đang ngồi nơi đây, rồi cuối tuần này, chủ nhật lại được thả về rồi ngồi tiếp ở nhà (mặc dù đang chả biết phải bò về bằng cách nào đây), tậm trạng mình nó ra sao rồi nhỉ?
Cũng phải nghĩ ra câu hỏi để hỏi và trả lời cho có việc. Và cũng nhân hôm nọ gặp một chuyện.
Ai cũng có việc riêng. Thế giới, vũ trụ v.v. những gì trôi qua dòng thời gian và không gian quanh họ. Mình chưa có cái cảm nhận bị thèm/cần va chạm, xâm lấn vào/với vũ trụ của người khác (trừ duy nhất một lần vào tháng nghỉ hè năm lớp 6). Những lúc cần tương tác gần đây là kiểu: À mình muốn đi tập nên sẽ nhắn tin hỏi bác thầy. À mình muốn mua đồ, nhắn tin cho chị này chị kia hỏi xem có mối nào không, gợi ý nào không. À nay cao hứng ngồi search youtube, nhớ ra hôm nọ xem clip có nói đến bài của Đen, xong lại nhớ bạn mình cũng từng đề cập đến Đen, vậy là search nghe thử Đen xem sao rồi nhắn tin khều khều bạn mình: nhạc cũng hay phết mà rap nhanh quá không nghe kịp kaka.
Đó, cuộc đời mình là kiểu vậy. Cũng chả có gì để mà phải vướng bận. Quyết trong 1 nốt nhạc thôi là đủ thời gian rồi. Cũng chả phải trả lời hỏi thăm của người khác làm gì, nếu không thích thì bỏ qua thôi. Đỡ mệt mỏi nhiều chứ.
Định viết một câu mà vừa xóa vì nó dài loằng ngoằng, xong ý thì không thoát ra được. Vì ít tương tác đi nên lười nghĩ phết. Ưu điểm là đầu nhẹ hẳn. Nhưng nhược điểm là mình bị phản ứng chậm hơn, thiếu cẩn thận hơn trong một số tình huống mà đáng ra không nên để thế. Biết làm sao được. Cái gì cũng có hai mặt cả.
Dùng từ chính xác hơn là lười cân nhắc thay cho lười nghĩ. Cân nhắc có nghĩa là nghĩ cho mình và cũng nghĩ cả cho người. Mà mình thì giờ tư tưởng là FA toàn tập nên mình chỉ lo thân mình thôi, nghe hay hơn thì là tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Cũng chả có gì lạ. Cố lắm mới thoát được đầu óc nhẹ nhàng như vậy. Phải duy trì bằng được. Nhá. Nhá :D
...
Từ hôm qua nghe rằng sáng chủ nhật sẽ được ra "trại" tự dưng cứ thấy là lạ. Vì quen đi rồi, đâu đâu cũng là nhà được nên không có cảm giác muốn về. Nhưng mà một phần là vì lăn tăn với cái kiểu cách ly như này. Chả hiểu hiệu quả ở đâu? Dạo này toàn phải làm những việc "hình thức", không có ý nghĩa gì về nội dung cả là sao nhỉ. Số mình cũng hay thật đấy.