Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

"Cảm ơn, xin chào"

Khi bạn đặt chân vào tiệm bánh Tour Les Jours (vì mình không biết tiếng Pháp nên có khả năng viết sai chính tả, mong các bạn thông cảm!) đó sẽ là hai từ các bạn được nghe thấy vang lên như một hợp âm vang vọng khắp cả tiệm bánh.
Bản thân mình thì cũng không khỏi choáng váng và bất ngờ khi đặt chân vào đây với phong cách khá là lạ lẫm này của tiệm. Thực ra thì lúc đầu mình không hiểu có chuyện gì đang xảy ra mà sao nhân viên ở đây lại đồng thanh kêu lên như vậy. Thực ra cũng không hẳn là đồng thanh, mà thường thì sẽ có một bạn lên tiếng trước như báo hiệu rồi các bạn khác sẽ cùng lặp lại tiếp lời, tạo thành chuỗi âm thanh vang vọng khắp cả tiệm bánh, từ chỗ phục vụ bánh, quầy bánh đến cả khu đồ uống. Còn tại sao lại nói là "kêu lên" ư? Vì ban đầu do không chú ý nghe nên mình không nhận ra các bạn ấy đang "Cảm ơn" và "Xin chào" đâu. Mình chỉ nhận thấy là tất cả nhân viên đang đồng thanh nói một câu gì đó, thậm chí mình còn ngỡ đấy là tiếng Pháp nữa cơ, vì tên tiệm bánh là tiếng Pháp mà. Câu nói với tốc độ khá nhanh và giọng điệu đều đều, không cảm xúc, đôi khi còn có thể nhận thấy âm điệu hơi kéo dài ở phần đuôi câu, cái âm điệu của kẻ nản chí khi phải lặp đi lặp lại mãi một câu nói chán ngắt. Đấy, đấy là tất cả những gì mình cảm nhận được khi mình chưa nghe ra, chưa nhận thức được hai từ mà các bạn ở đấy đang nói là Cảm ơn và Xin chào.
Còn khi nhận đã ra hai từ đang được lặp đi lặp lại kia ư? Mình cảm thấy thật sự phản cảm và bị quấy rầy.
Người ta thường nói, hai từ tạo nên thế giới của bạn là Cảm ơn và Xin chào. Với Xin chào, bạn thể hiện mong muốn bắt đầu một mối liên hệ với thế giới. Với Cảm ơn, bạn biểu thị cảm xúc và làm những trái tim xích lại gần nhau hơn.
Nhưng hai từ này chỉ thật sự làm được điều kì diệu đó, tạo cho bạn một thế giới tuyệt vời, khi nó được xuất phát từ trái tim bạn, một cách thật sự chân thành.
Thế nên khi nó vang lên một cách ồn ào, vô cảm, và nghe có vẻ như một tiếng kêu báo động hơn thì quả thật là không thể chấp nhận nổi.
Tôi đã tự hỏi mình và hỏi những người bạn của tôi không chỉ một lần trong suốt khoảng thời gian khoảng nửa giờ đồng hồ tôi ngồi trong tiệm bánh đó và thưởng thức chiếc Tiramisu của mình rằng liệu mình có khó tính quá không, liệu mình có cần phải để ý đến sự bất tiện với những "tiếng kêu" cứ chốc chốc lại vang lên khắp nơi như thế không. Thực ra câu trả lời là tôi vẫn cứ bị làm phiền và không sao dứt ra khỏi vấn đề này được vì cứ chốc chốc "tiếng kêu" đó lại vang lên. Và giải pháp tôi tìm ra được đó là giải quyết xong xuôi chiếc bánh Tiramisu của mình và đứng dậy rời khỏi đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét