Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Đêm thấy ta là thác đổ

Tựa đề là tên bài hát của TCS. Đấy là từ cái note của bạn mình trên fb chiều nay:
Pi day: Hôm nay tình cờ làm quen với một người bạn khi ra ngoài ăn trưa. Anh bạn hiện là kiến trúc sư, sinh ra tại Sài Gòn nhưng theo gia đình(người Bắc 1954) vượt biên khi còn nhỏ(3-4 tuổi). Lần đầu tiên mình được tiếp xúc với một người như thế ở Wellington. Tiếng việt của anh vẫn còn khá tốt mặc dù đôi lúc hai người vẫn phải nhờ đến Tiếng Anh. Cuộc nói chuyện rất thú vi, và nhất là lại giữa hai người mới gặp nhau lần đầu nữa. Anh có nói sơ qua về một network của Vietnam young professionals ở đây cũng như dự định của anh về VN làm việc. Mình cũng nói là mình muốn về nhà nhưng không phải ngay lúc này, mà cũng không biết bao giờ. Đang nói đến đó thì quán chơi bài này. Tự nhận không mê nhạc TCS mà sao lúc đó nghe ngấm thế. Từ lúc quay lại chỗ làm cho đến lúc về cứ bật bài này suốt. Đã lâu rồi mình mới lại nhớ nhiều như hôm nay, nhiều kinh khủng
Đọc những dòng này của bạn mình. Và vừa đi sang cụ Nguyên về. Cộng với tất cả những gì đã xảy ra từ đầu tuần đến giờ. Tự dưng trong đầu mình bâng khuâng quá, trăn trở quá. Ta là ai trong cuộc đời này đây?

Anh kiến trúc sư trong câu chuyện của bạn mình. Cụ Nguyên, một vĩ nhân, theo đúng nghĩa đen của từ đấy. Phòng mình vẫn hay sang thăm cụ. Và lần nào cũng thế. Mọi người ngồi im nghe cụ hỏi. Một người bị tai biến, liệt nửa người, hỏi đi hỏi lại những người trẻ xung quanh: Thế nào các cậu có chuyện gì mới kể cho mình nghe đi? Cụ cứ hỏi đi hỏi lại câu ấy mãi nhưng không ai trả lời. Trong đầu mọi người chỉ nghĩ làm thế nào để đứng lên chào cụ để đi về.

Có những điều mình muốn mà không làm được. Lúc nào cũng trăn trở với những suy nghĩ ấy. Làm thế nào để làm được điều mình muốn đây???
.....
Cái thời oanh liệt của mình, cái thời vẫn còn sống đến hơn 12h/ngày trong cái ptn thân yêu. Nhớ lắm. Cái thời ý làm những gì mình muốn. Làm theo cách mình muốn. Sống đúng với những gì là mình. Không phải kìm nén. Không phải chịu đựng. Không phải trăn trở với câu hỏi: làm sao...? làm sao...?
Cái thời ấy sống thấy mình thật có ích với đời. Những gì mình học được. Những gì người khác học được. Chia sẻ cho nhau. Yêu thương nhau theo kiểu đấy đấy.
Với mình làm việc là phải thế.
Thế mà giờ thì sao?
Làm việc nhóm thì như thế. Một người thì chả quan tâm gì. Còn một người thì chả chia sẻ gì.
Rồi thì cách suy nghĩ, cách sống nữa. Cái cách cụ hỏi. Mình cứ quay quắt với nó mãi. Trong lòng thấy trống rỗng, hẫng hụt lắm.
Có lẽ nào mình biết là đang ở sai chỗ mà vẫn cố bám trụ lại không? Chịu đựng để làm gì khi cả mình và người khác đều thấy bất ổn.
?????????????
Đời ta hết mang điều mới lạ. Tôi đã sống rất ơ hờ. Lòng tôi có đôi lần khép cửa....
Có lẽ nào mình sẽ phải sống thế mãi ư. Cứ khép lòng mình lại với đời như thế ư...


2 nhận xét:

  1. Hôm nay tớ cũng gặp một người, một vĩ nhân trong ngành của tớ cậu ạ. Cụ bị tai biến, liệt nửa người, giờ chỉ ngồi một chỗ, chân tay co quắp thế mà tuần nào cũng đến viện ngồi mấy buổi. Cụ cứ hỏi đi hỏi lại mọi người một câu: Các bạn trẻ có chuyện gì mới thì kể cho tớ nghe. Các cậu đang làm gì? Sắp làm gì? Cụ cứ hỏi mà mọi người không ai nói gì.
    Tự dưng tớ thấy băn khoăn lắm. Mình lúc nào cũng nghĩ: Mình muốn làm nhưng không phải lúc này mà cũng không biết là bao giờ...
    Còn kia là một người k có sức để ngồi mà vẫn đặt câu hỏi, vẫn muốn làm việc, muốn chuyển động.

    Trả lờiXóa
  2. uh. không chỉ có cậu thế đâu. hình như ở cái tuổi này của đứa nào cũng bị thế. lí do cũng y như nhau. Mà có khi rồi khi đến tuổi các cụ lại ngồi nghĩ y như các cụ bây giờ. Quy luật muôn đời rồi, chắc thế đấy.
    à. mà cũng đâu có nhất thiết phải về VN đâu cậu. sống ở đâu cũng được miễn là sống có ích thôi. nhiều khi mình có ích cũng phải có điều kiện mới phát huy được cái ích lợi của mình chứ. Chứ không thể cứ mù quáng được. vẫn phải sáng suốt mà cân nhắc chứ (nói thế thôi chứ nhiều khi cũng quay quắt, vật vã mãi với mấy điều mù quáng đấy đấy)
    Đúng là một phần cái làm mình vật vã nhất chính là bố mẹ mình. Nhưng dù sao bố mẹ là chẳng thể xa được cho dù có cách nửa vòng trái đất hay là ở ngay cạnh cũng thế thôi. Mà nghĩ cho cùng thì mình sống tốt thì dù ở xa bố mẹ cũng vẫn vui mà.

    Trả lờiXóa