Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

... Vớ vấn thôi

(Nguồn gốc của cái đoạn văn viết lung tung sau đây một phần là do ảnh hưởng của những đoạn văn khác cũng "tạp nham" không kém dạo này mình hay gặp trên mạng, trên fb. Thêm vào nữa là một phần bức xúc cần xả ra theo một phương thức nào đó, bất kể phương thức nào cũng được thì đúng hơn, miễn là được xả)
Dạo này chị HNH hay bị chửi, chính xác thì là bị thiên hạ "trên mạng" chửi. Lý do thì mình bập bõm mà cũng chả liên quan nên không bàn. Nhưng cái việc chửi của thiên hạ mới hay chứ. Chửi chả ra thể thống cống rãnh gì cả (cái khái niệm thể thống cống rãnh là khái niệm riêng của mình nhé), chửi tùm lum, chỗ nào cũng chửi được. Thế mình mới thấy tài.
Riêng với bản thân mình thì có thể nói thế này, mình vẫn thích nghe HNH vỗ mông con để mỉa TL hơn là ngồi chịu đựng nghe TL gào rú nghệ thuật đẳng cấp.
Theo nhiều ý kiến chuyên môn, nhiều cái tai đẳng cấp đánh giá thì HNH chả có giọng hát. Vậy mà giờ đây cô ấy vẫn kiếm được tiền bằng cách đi hát, tất nhiên, thời buổi này biểu diễn nghệ thuật là tổng hợp nhiều giác quan chứ nói hát thì không chỉ có nghĩa chúng mình chỉ làm thính giả, chính xác thì chúng mình làm khán giả, xem biểu diễn để giải trí. Đúng, cô ấy là nữ hoàng giải trí. Kể cả ngồi nghe cô ấy nói trên ti vi, đọc những quan điểm sống cô ấy viết trên fb, nghe đĩa, xem show... tóm lại là xem cô ấy diễn, với mình tất cả đều ổn, và đều hướng đến cái tốt đẹp cho xã hội cả. Ngay như việc cô ấy tham gia làm giám khảo cho các chương trình tìm kiếm tài năng chẳng hạn, giúp cho thế hệ sau, chưa có gì nhiều thì cũng là động viên các bạn tham gia chương trình và tạo động lực cho những bạn ngồi trước màn hình. Vậy là ok đấy chứ, tốt đấy chứ. Nói thêm một chút, với DVH cũng vậy thôi. Mình không nghe nổi cái cách rền rĩ của DVH (có vẻ kiểu cách rất hợp với TL đấy chứ) nhưng mình hiểu đối với thị hiếu khán giả thì DVH cũng như HNH, họ đều là những người làm marketing xuất sắc, có đầu óc. Có thể nói tài năng bẩm sinh về nghệ thuật của HNH có lẽ không nằm ở giọng hát (HNH học piano trong trường nghệ thuật thì phải) nhưng cô ấy đã biết học hỏi, biết vận dụng những gì có trong tay để thành công. Mình khâm phục.
Còn TL thì sao? Là con nhà nòi. Tố chất hơn người - cái này nhiều người nói nhưng quả thực là mình không tin, không thể đồng tình với ý kiến này được cho đến chính xác cách đây 5 phút. Rất rất nhiều thông tin mình đọc, mình được nghe đều ca ngợi giọng hát TL. Mình nghe và im lặng, chả buồn cãi, chỉ hoàn toàn không hiểu. Hôm qua, trên tv có chương trình văn nghệ kỉ niệm 27/7. Bật tv đúng lúc TL đang biểu diễn. Tự dưng nghĩ mà thương các chú, chả hiểu các chú nằm có yên không nữa. TL hát bài hát của nhạc sĩ Thuận Yến, đương nhiên là thế, bài Màu hoa đỏ. Bài này mình nghe mãi hồi còn bé, chả nhớ là nghe trên tv, đài hay nghe loa ở lăng Bác nhưng nó ngấm vào mình rất tự nhiên, xúc động. Nhưng mà hôm qua nghe TL hát mình choáng, dạo này rất kiên nhẫn, rất cảm thông, vậy nên cố gắng ngồi nghe xem có thấy giọng xuất sắc, hát hay như thế nào. Quả thật là nghe mà chỉ thấy thương các chú. Ấy thế mà cách đây 5 phút, trước lúc viết bài này mình phải lên google xem lại xem bài hát tên là gì, vì mình nghe nhiều nhưng toàn nghe trên loa phát thanh, phát cả băng, liên tục không có giới thiệu, giai điệu nhớ, lời bập bõm thuộc chứ tên bài hát thì nhiều khi không biết. Thế nào lại ra được bản thu đầu tiên của bài hát, từ năm 90, người đăng thì ghi là bản thu của TL hát, nhưng mình nghe mà choáng, vì không nhận ra nổi đó là TL. Hát khác hẳn, nghe đúng chất bài hát, nhẹ nhàng mà tình cảm. Chắc các chú nghe bản này thì trong lòng cũng phơi phới và cảm mến người con gái đang hát lắm. Vậy đó, nếu quả thật đấy là bản thu tiếng hát TL thì giờ mình cảm thấy hiểu những người mình khâm phục tại sao lại bảo TL hát hay, vậy là mình phục họ vẫn đúng. Tuy nhiên nếu đó đúng thật là tiếng hát TL thì đấy, TL giờ liệu có còn là TL đáng để mọi người tung hô, nể trọng, có còn có cái tầm để mà mở mồm khinh miệt người khác: có cái gì để dạy học trò?? Chà, theo mình thì HNH có nhiều cái để dạy giới trẻ hơn đứt TL là cái chắc.
Riêng về hát, HNH hát tình ca buồn ra tình ca buồn, nhạc sôi động ra nhạc sôi động chứ không như TL, à, chị là người có tài, chị có cách riêng của chị, là đặc sắc của chị, là sáng tạo của chị, vậy nên chị bê nguyên xi cái kiểu gào rú dở người ấy từ tình ca, nhạc vàng cho đến nhạc đỏ - không đỡ nổi chị luôn. Chỉ riêng đoạn thẩm mỹ đó thôi mình đã đánh giá HNH hơn đứt TL rồi.
Có thể thiên hạ bảo nhìn thế thì phiến diện quá, con người là phải đánh giá trên mọi phương diện mới khách quan. Vậy thì xin thưa, thứ nhất, những người đó là nghệ sĩ, họ mang lại sự giải trí cho thiên hạ, vậy thì trước hết cứ nhìn họ dưới góc độ giải trí đã chứ. Ai đáp ứng tốt yêu cầu giải trí của thiên hạ, diễn giỏi hơn thì người đó giỏi hơn. Đơn giản vậy thôi. Thứ hai, về những phương diện khác, nói thật những cái đó tất cả đều là tin đồn, có ai trong số các nghệ sĩ đó công khai tất tần tật con người họ cho mình xem đâu mà đòi đánh giá này nọ. Mình chỉ được và cũng chỉ nên xem họ "diễn" thôi chứ. Còn cuộc sống riêng, nói thật, HNH chả biết sinh ra chậm vài năm so với TL, trong cái thời truyền thông mà tin của thông tấn xã vỉa hè lan nhanh còn hơn báo chính thống thế này thì là phúc hay họa. Chứ chị TL mà cứ thử bằng tuổi HNH xem, tin tức về chị liệu có thơm tho hơn chăng? Vậy nên với những cái gọi là mặt khuất ấy, mình không rõ nên mình không đánh giá. Túm lại, nhìn họa sĩ thì nhìn vào tranh để bảo thích hay không, nhìn ca sĩ thì nghe bài hát, diễn viên thì xem phim xem kịch,... cứ vậy mà làm thôi.
Như vậy, dựa trên tiêu chí đó thì với mình, TL chả có cái thế nào để mà mở mồm ra khinh HNH không có gì để dạy con nhà người ta cả. Nếu chị thật sự có đẳng cấp thì chị nên im lặng, chuyển kênh là xong, chả việc gì phải xem để mà nhận với cả xét vớ vẩn như thế. Còn HNH, cái trò vỗ mông con dạy đời thiên hạ ấy cũng là diễn đấy, diễn tốt, kịch bản xuất sắc, hợp vai - quá hay.
Nói về chửi ý, các cụ nhà mình chửi là nghệ thuật chứ chả đùa. Làm sao mà kẻ nghe vuốt mặt không kịp, nghe hát hay mà sợ vãi linh hồn nhưng lý lẽ của các cụ đầy đủ, đâu ra đấy nhé. Ngày mình học tiểu học hay cấp 2 gì đó có cái bài bà lão chửi thằng ăn trộm gà, chẳng nhớ là đọc ở đâu. Cái đó mới gọi là nghệ thuật chửi. Chẳng cần văng bậy nhưng mà đào xóc lộn hết cả lên. Lý lẽ đầy đủ, rõ ràng, đâu ra đấy, không khéo ăn đứt mấy ông luật sư bây giờ. Có chuyện con gà nhưng bà nói dài thành một bài, dài nhưng không thừa thông tin. Đấy là cái hay. Thằng ăn trộm nghe chắc vuốt mặt không kịp. Bà con hàng xóm tuy có điếc tai về độ lu loa nhưng chắc cũng chả phiền lòng lắm vì bà nói lý nào ra lý đấy, chả sai câu nào. Của đau con xót mà, cứ để cho họ xả một tí cũng chả sao.
Giờ cái văn hóa chửi lại được đưa ra bàn luận nhiều. Ồ, chả mấy ai giờ còn chửi được và dám chửi như bà cụ mất gà ngày xưa. Toàn văng lung tung cho đỡ stress nếu cố rồi mà nhịn không nổi, không diễn được nữa ý mà. Giờ con người ta văn minh, diễn tốt, mức độ kìm chế cao, người ta cố im lặng là nhiều. Vừa đẹp lòng thiên hạ (đỡ điếc tai) vừa không lộ sơ hở gì (dốt) của mình. Gọi văn hoa thì là dĩ hòa vi quý. Nói văn mình thì là khình, không thèm chấp bọn hạ đẳng hơn mình. Thôi thì diễn, đã trót diễn rồi thì diễn nốt cho xong, cứ diễn thế để thấy thế giới an hòa cũng là cái hay.
Nhưng chính vì cái kiểu dĩ hòa vi quý ấy mà cũng có những kẻ trí thức rởm lợi dụng nhảy ra đòi dạy đời thiên hạ, định hướng dư luận. Mình chứng kiến một ông bác sĩ, (chả biết có giáo sư gì không, vì đâu như ông này ở nước ngoài có đi dạy ở đại học) cũng khá nổi vì văn vẻ hay, cũng có viết sách, cũng chịu khó đi xa hướng về quê hương, nhưng có những phát biểu quả thật chả có tí chuyên môn nào. Nhưng vì văn anh giỏi, nên anh viết cũng có Vì... Nên..., cũng nêu này nêu nọ cộng với cái danh bác sĩ của anh nữa thì thành ra bà con tin sái cả cổ. Ôi giời, tôi không phủ nhận có những tin tức cần định hướng dư luận. Vì sao? Vì có những vấn đề xem xét phải rất cân nhắc lợi - hại, chứ không đơn giản là cứ thế mà nói được, nói đúng còn phải biết lựa cách nói để tránh gây hiểu lầm, nữa là ở đây anh còn nói sai lè ra. Vì đây là vấn đề liên quan đến khoa học, không phải chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân như đối với nghệ thuật đâu anh. Khoa học là nó có lý lẽ, có đúng có sai, có nguyên nhân, hậu quả cả đấy chứ không phải đơn thuần anh không thích cách tôi viết thì anh chê văn tôi dở đâu ạ. Thưa anh, có lẽ anh nên chọn đi, hoặc là anh diễn tiếp với văn chương, khi anh bay với nghệ thuật thì anh làm ơn chừa các chủ đề chuyên môn ra, hoặc là anh ngừng diễn và làm một vị bác sĩ bình thường, hết lòng với bệnh nhân và ngoài giờ thì đọc thêm sách chuyên môn để mở mang kiến thức là hơn ạ.
Còn nói về khinh, dạo này mình đang rất khinh miệt một con mụ, từ xưa đến nay chưa gặp trường hợp nào dùng được từ khinh như trường hợp này. Người ta không biết (không có kiến thức) hoặc không biết cách (cách học, cách tiếp thu) thì còn có thể thông cảm, hoặc bỏ qua, hoặc gia công dạy dỗ, giúp đỡ. Được dạy, được giúp thì cũng phải biết ơn mà có tiến bộ, không ít thì nhiều. Vậy thì cho dù người đó có dốt cũng chả có gì để khinh cả. Ai cũng cần thời gian để phấn đấu, để học tập. Vâng vậy xã hội cũng tạo điều kiện cho rồi. Xã hội còn hết sức là kiên nhẫn, cho cơ hội không chỉ một mà là đến n lần rồi. Vậy mà cái trường hợp này quả là mới gặp lần đầu, đã dốt, lại còn không cố gắng. Đã dốt nhưng lại vâng dạ rất ngoan, vậy là được tiếng ngoan át cho tiếng dốt. Diễn còn giỏi gấp tỉ lần HNH luôn. Đã không cố gắng lại còn ỷ lại, làm phiền người khác. Cái này phải nói là lợi dụng rõ rành rành chứ không phải làm phiền, ỷ lại đơn thuần nữa. Ấy vậy mà xã hội vẫn rất kiên trì, nhẫn nại, vẫn một câu: phải cảm thông. Vâng, nó lôi lý do nhà nó có chuyện, lục đục này nọ để thiên hạ cảm thông với nó. Nhưng thử nhìn vào thái độ của nó xem, nó vẫn ăn đều, vẫn chơi đều, ngày buôn điện thoại à ơi với bạn khéo được chục cuộc có lẻ, con nó nó vẫn quẳng một xó, may ra lo được cho bữa cơm (khéo nó quẳng thẳng con bé về bà thì nó phải lo cái nỗi gì nữa nhở??). Còn á, mặt thẫn thờ á, mất ngủ á, nó bảo chồng nó đi về muộn làm nó tỉnh nên dở giấc, không ngủ lại được, mình nghĩ có mà dạo này vợ chồng lục đục, đéo được sướng nên sinh ra thế thôi. Ôi được cái là năng khiếu diễn của nó cao thủ thật, diễn mà như không, thật thương cảm, thật xúc động. Ọe. Nói thật trường hợp con mụ này mình chẳng thể nuốt thêm được biểu hiện gì của nó nữa rồi, chỉ thấy thương con bé con nhà nó, ngây thơ, vô tội mà vớ phải con mẹ với thằng bố vứt đi thì khác gì hỏng cả đời con bé.
---
Chốt lại,
Đời khốn nạn nhưng vẫn phải niềm nở => Diễn đi em!
Đẳng cấp mỗi thằng một khác, nhìn bề ngoài thì chả dễ mà biết được thằng nào hơn thằng cả đâu => Không đụng đến mình thì không khinh làm gì cho phí công.
Trong cuộc đời muôn màu dù tránh thế nào cũng không khỏi phải gặp cái thể loại đáng khinh => Một khi đã gặp phải loại củ chuối trên đường thì cố mà khinh nó đi, né qua một bên mà bước.
Nhiều lúc cần xả thì vẫn phải xả, không thì uất ức lắm chỉ tổ hại thân => Chửi được thì cứ chửi thật bài bản, chửi thật hay nhưng chỉ chửi nặc danh  (= giấu tên nó), sau lưng nó. Bởi vì mục đích chính là giải tỏa stress cho mình, chứ đời nó nó lo, chửi cho nó nghe làm gì cho phí nước bọt của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét