Đang ngồi trên tàu đi Brno từ Berlin. Vừa tạm biệt Hà sau 2 ngày ở với Hà, gặp lại Hà sau bao nhiêu năm xa cách, từ tận 2007 Hà về chơi.
Mình có cái khác người là mình cứ đi mà không có đích đến, cũng không có nguồn gốc ra đi, không có cái bến cảng để trở về, cũng không có cái gì neo giữ cả.
Không có nơi xuất phát, đích đến hay trở về có lẽ cũng không phải là quan trọng lắm. Mình cứ nhẹ nhàng mà đi, cũng chả vướng bận gì. Ghé nơi này một chút, thăm nơi kia một tẹo. Cứ vậy thôi. Thích đâu thì dừng đó.
Nhưng có lẽ kiểu như vậy thích hợp với 1 tháng xê dịch này chứ bình thường cứ ở một chỗ mà chả có cái gì để neo mình lại với nơi đấy thì cũng mệt.
Thường cái neo đấy của mọi người là gia đình, như kiểu với Hà thì là Timmy vậy.
Mình chẳng có cái neo đấy, chẳng cảm thấy gì neo mình lại được cả.
Có đôi lúc cũng cảm thấy cảm giác băn khoăn vui vui rằng một người nào đó có thể đã là cái neo của mình chăng? Nhưng rồi có lúc lại chợt quá tỉnh táo mà nhận ra rằng, "à, thì ra không phải vậy đâu", thì bỗng lại chợt buồn. Buồn một chút thôi. Rồi cũng qua. Lại cảm thấy mình tự do trôi nổi.
Nói một cách bi quan, đáng thương thì mình không nơi nương tựa. Nhưng lạc quan mà nói thì là mình chẳng vướng bận gì.
Đôi khi cũng thấy thật tủi thân. Nhưng bây giờ cũng quen, quen đến mức gần như vô cảm rồi.
Giờ bước chân đến đâu cũng cảm thấy thật thân quen. Gặp gỡ con người nào cũng cảm thấy gắn bó. Khi rời chân đi cũng biết là chắc chả bao giờ gặp lại nhưng cũng không quá buồn, quá lưu luyến. Nhớ một chút, thương một chút, rồi thôi. Đâu có lưu giữ được gì... ngoài những ánh mắt, nụ cười trìu mến, yêu thương, từ những người có khi là xa lạ, chỉ vừa gặp mặt được có vài giờ, vài phút thôi.
* Hình ảnh là quả táo của một chị tên Thư cho. Chị ngồi cùng khoang tàu trên đường từ Berlin sang Tiệp. Một cuộc gặp gỡ tình cờ, một tình cảm mến thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét