Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Thế giới phẳng

Một ngày thu nắng vàng óng trải trên con phố đầy cây xanh. Nắng vàng lên rực rỡ sau mấy ngày trời âm u. Trong hàng người xếp hàng bên ngoài cổng đại sứ quán, con bé là mình đang đứng ôm tập hồ sơ xin visa dày cộp bỗng được hỏi một câu: Em có thích sống hay làm việc ở nước ngoài không?
Con bé rất nhanh, bật ra câu trả lời luôn: Không, chị ạ. Em thích sống ở đây hơn.
---
Thực ra thì câu hỏi này mình đã nghĩ đến nhiều rồi nên mới trả lời nhanh và chắc chắn vậy.
Câu hỏi trước đây đơn giản hơn. Không cần phải là nước ngoài mà là một nơi nào đó khác thôi. Câu trả lời chắc vẫn thế.
Không phải mình không tự tin vào khả năng xoay sở, thích nghi của bản thân để mà không dám hay không thích sống và làm việc ở một nơi khác. Không, chắc chắn là không phải thế. Mình rất tự tin. Và mình còn mong có cơ hội để được sống và làm việc ở một nơi thật xa nơi đây, nơi mà mình đã mất gần hết những mối dây neo giữ rồi.
Chỉ là đặt ra sự so sánh giữa các nơi chốn và sự thích thú thì câu trả lời cho câu hỏi ở trên sẽ là "Không" mà thôi.
...
Mình là một con bé không có nguồn cội, không biết nhớ nhà, không có gì neo giữ cả.
Mình nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia rất phẳng. Ít nhất là với những gì mình đã từng nhìn thấy thì mình thấy nó phẳng thật.
Mình có một khả năng tuyệt vời là tự biết thế nào là vui vẻ.
Trong một thế giới phẳng, mọi thứ là tương tự ở mọi nơi. Sự an toàn, những mối nguy hiểm. Cơ hội và thách thức. Niềm vui, nỗi buồn. Ở mọi nơi bạn đều có thể nhìn thấy và gặp phải tất cả những thứ như vậy với xác suất tương tự nhau. Ở đâu cũng có những con người làm cho trái tim bạn thấy ấm áp và có cả những người khiến trái tim bạn tổn thương vì cảm giác lạnh lẽo.
Vậy thì sự khác biệt ở đây chỉ còn là chính con người bạn thôi.
Trong môi trường lớn, cái vòng tròn to nhất thì xã hội là phẳng. Nhưng vòng tròn lớn của xã hội thì là rất nhiều những tập con, những vòng tròn con, nhỏ hơn, gọi là cộng đồng. Bản lĩnh của bạn đến đâu? Bạn càng có đủ tự tin, càng có thể thích nghi với nhiều môi trường, nhiều cộng đồng khác nhau thì thế giới đối với bạn sẽ càng phẳng mà thôi.
Trái tim của bạn cảm thấy thế nào? Bạn có thấy lạc lõng với cộng đồng xung quanh không? ... Những câu hỏi tương tự như vậy, về chính những gì bạn cảm nhận lại thể hiện độ lì cảm xúc của bạn. Về điều này thì độ lì cảm xúc càng cao, tức là niềm vui nỗi buồn của bạn càng ít bị ảnh hưởng bởi những tác động từ xung quanh thì thế giới với bạn cũng càng phẳng.
Vậy đó.
Vậy là với mình, độ lì cảm xúc cao, sự tự tin cũng lớn, cộng với cảm nhận rõ ràng về thế giới phẳng thì địa điểm nào với mình cũng thế cả thôi. Vậy thì chả tội gì không chọn một nơi có nắng vàng, có gió heo may thổi mơn man làm dịu cái đầu mình lại trong mọi tình huống. Đấy là lý do để mình trả lời là không.
Vậy đó.
Với tôi, bạn là ai không hề quan trọng. Điều quan trọng với tôi chỉ là cảm xúc bạn mang lại cho tôi.
Có thể bạn sẽ cảm thấy tôi ích kỉ, vì tôi chỉ quan tâm đến cảm nhận của riêng mình.
Tôi là vậy đó.
Tôi yêu bạn vì một ngày nọ khi bạn cảm thấy chán nản, bạn đã nhắn cho tôi một cái tin không đầu không cuối. Và rồi bạn vẫn nhớ nhắn cho tôi như bạn đã hẹn, dù chỉ để bảo rằng: giờ đi ngủ đã, để sau nói. Tin nhắn ngắn ngủi nhưng nó khiến tôi biết bạn đang buồn, một chút hụt hẫng thất vọng. Có lẽ bạn buồn tới mức không muốn nhắc đến nó nữa chăng? Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết nhắn lại rằng "Đi ngủ đi". Vậy đó, tôi không biết phải làm gì cho bạn trong khi bạn lại khiến tôi cảm thấy thật ấm áp vì bạn đã chia sẻ với tôi cảm xúc của bạn.
Đôi khi chỉ vì những lúc như thế thôi mà trái tim tôi đã cảm thấy rất ấm áp rồi. Tôi thấy mình cần phải tồn tại.
Tôi là vậy đó.
Tôi ghét bạn vì một ngày nọ bạn làm tôi cảm thấy sáo rỗng, bạn cho tôi thấy một lời nói, một thái độ đãi bôi, tầm thường. Bạn nhắn tin nói muốn hẹn gặp tôi vì bạn vừa đi xa về và ngày mai bạn sẽ lại lên đường đi xa tiếp. Tôi trả lời rằng công việc tôi đang dở dang và không thể xong ngay được, dù sao cách đấy mấy hôm tôi cũng đã gặp bạn rồi, không nói được nhiều nhưng cũng đã gặp rồi. Cuối cùng sau rất nhiều nhắn qua nhắn lại trong một buổi chiều mà tôi rất mệt mỏi, quay cuồng giữa công việc và những áy náy với bạn thì bạn lại nói với tôi rằng, bạn sẽ chỉ ở đó thôi, tôi ra được thì ra... Chỉ mới vài phút trước đó, tôi còn nói với bạn rằng lúc tôi xong việc cũng sẽ muộn và tôi cũng rất mệt rồi, bạn hãy chọn một địa điểm gần tôi hơn một chút, tôi sẽ cố gắng ra đó thật nhanh. Chỉ mới vài phút trước bạn còn nói ok, còn tạo cho tôi cảm giác bạn thực sự mong muốn gặp tôi. Vậy nên dù rất mệt tôi cũng muốn cố đi vì bạn. ... Nhưng vài phút sau bạn lại nói vậy. Bạn đang vui vẻ bên những người bạn khác của bạn và bạn không muốn đứng lên chỉ vì tôi. Ok, tôi hiểu điều đó chứ. Nhưng nếu như vậy thì bạn đừng khiến tôi thấy áy náy với bạn cả một buổi chiều như vậy chứ. Tôi cũng đã rất cố gắng vì bạn rồi.... Vậy mà...
Đôi khi chỉ vì những cảm xúc nhỏ nhặt như vậy thôi mà tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi thấy
...
Tôi gom góp những ấm áp bé nhỏ trong cuộc đời mà mọi người mang đến cho tôi để cảm thấy tự tin mà tồn tại tiếp. Tôi, một kẻ ích kỉ, tôi chẳng có quyền thốt lên rằng bạn Không Được Phép nhưng tôi mong bạn Đừng làm tôi tủi thân vì điều đó sẽ giết chết tôi dần dần đấy.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét