Chả hiểu sao sáng sớm mở mắt ra lại nhớ ra bài này. Thế là lên mạng tìm về nghe. Nghe một lúc buổi sáng trước khi đi làm. Rồi cả ngày lại lẩm nhẩm trong đầu.
Uông Phong thì mình nhớ là biết cũng lâu rồi. Có một lần xem một video nào đấy trên tivi xong rất ấn tượng với phong cách phóng khoáng của bác này, bài hát đấy là về thảo nguyên thì phải, lại càng ấn tượng mạnh. Lúc đấy chả nhớ được ca sĩ với bài hát tên là gì nên sau này không đi dò tìm được. Nhưng mãi gần đây, xem The Voice China mới gặp lại Uông Phong. Ban đầu thấy cứ quen quen, ấn tượng. Sau mới dần ngộ ra là có khi đúng là người xua đã từng bắt gặp. Vậy là tranh thủ ghi tên nhớ tuổi luôn cho khỏi quên.
Uông Phong có nhiều bài. Mà thực ra nghe nhiều mình lại không hẳn thích Uông Phong hát bài của Uông Phong cho lắm. Mình thích nhất Uông Phong hát bài Trời sáng không hiểu đêm tối của Na Anh. Còn mấy bài của Uông Phong chả hiểu sao thấy có những người khác hát hay hơn.
Cái hay ở đây là cái cảm giác thoải mái khi nghe, mặc dù lời thì hiểu rất bập bõm. Một vài từ nghe ra được thì hiểu hiểu, nhưng vẫn cứ phải tìm bản dịch thì mới hiểu hết, mà mới chỉ là hiểu theo kiểu dịch Trung-Việt thôi, chứ ý nghĩa bài hát mà tác giả muốn truyền tải thì chưa chắc đã hiểu hết. Bản thân Uông Phong cũng nói rằng bài Cô nhi trong thế giới xinh đẹp, anh ấy viết từ năm 30 tuổi, mà đến năm 40 tuổi mới hiểu là tại sao mình lại viết như thế cơ mà. Thực ra âm nhạc có cái đặc biệt của nó là cái âm sắc, cái tính nhạc đã nói lên rất nhiều rồi, lời bài hát có nhiệm vụ của nó, nhưng cách người ta hát như thế nào cũng có thể giúp những người không hiểu được lời vì khả năng ngôn ngữ hạn chế như mình hiểu được phần nào bài hát rồi.
Mình thích những người hát như kể chuyện, những bài hát có câu chuyện của riêng nó. Hát mà nhẹ như không, chả cần phải có kĩ thuật cao siêu gì. Bản thân bài hát tự nó đã có sự thể hiện rất rõ rồi, người hát cứ nhẹ nhàng mà kể thôi. Thêm một tí nhịp điệu, một tí lí lắc cho vui vẻ cũng được, hoặc không thì cũng chả cần. Cứ thế mà vui thôi. Đơn giản mà lại hay.
--------
Tự dưng lắm lúc lại ngồi nghĩ vẩn vơ và bắt gặp được những cảm giác rất yên bình, ấm áp.
Đấy là khi nói chuyện với một người bạn, rồi nhớ lại lúc gặp lại bạn sau bao năm xa cách ở nơi phương trời xa xôi, nơi đất khách quê người. Bạn mình bao năm vẫn thế. Gặp lại nhau tình cảm vẫn dạt dào, âu yếm. Giờ lớn cả rồi, bao nhiêu chuyện đã xảy ra sau bao năm xa cách, có những lúc ngồi cạnh nhau mà chẳng biết phải nói gì, vì tự dưng thấy khác lạ quá, thì mỗi người một phương mà. Nhưng rồi một lúc sau lại như thời gian chưa từng trôi xa đến thế, lại có cảm giác như hồi mà hai đứa vẫn hàng ngày ngồi cạnh nhau trên xe ô tô đi học rồi về nhà, buôn đủ thứ chuyện, bao mộng mơ. Mỗi người giờ một chí hướng, một hoàn cảnh nhưng mình thấy tình cảm vẫn không đổi. Cái ôm chào đón của người bạn giữa phương trời xa xôi đấy có lẽ chưa làm mình rớt nước mắt vì mình là một đứa không biết nhớ nhà là gì, không sợ cảnh lạ lẫm, nhưng mình thấy ấm lắm. Lúc này đây, ngồi nhớ lại lại càng thấy ấm áp hơn. Chả bao giờ quên được hai ngày ngắn ngủi đấy. Chỉ hai ngày thôi mà thời gian như trải dài cả chục năm xa cách với bao kỉ niệm ngồi kể cho nhau nghe. Mình là đứa không vồ vập hỏi han, còn bạn mình thì cứ thoải mái, từ từ kể cho mình nghe những biến động trong cuộc sống của nó thời gian xa cách. Cứ bình thản như vậy mà đối diện với cuộc đời thôi.
-----
Lan man tí thế thôi chứ mãi vẫn chưa viết được cái phần hai của Một vòng thế giới đấy.
Thực ra đây cũng là một phần. Kỉ niệm lúc gặp lại người bạn cũ trên đất Berlin đấy cũng là một phần của cái Một vòng thế giới mình định kể. Nhưng thực ra nhiều cái nó là cảm nhận, khó mà viết ra nổi. Như cái cảm giác ấm áp lúc gặp lại bạn mình ấy, chẳng biết diễn tả như thế nào. Ấm áp vô cùng.
Phần còn lại của Một vòng thế giới là Brno, là Viên, là Praha, là Cologne, là Amsterdam... là những nơi chốn mình đã đặt chân qua trong một tháng nơi phương trời xa xôi ấy. Là những con người đã gặp trong cái thế giới rất phẳng này. Đi mà để nhận thấy những gì mình đã từng nghe qua, để gọi là sờ tận tay, nhìn tận mắt, để biết thế nào là thế giới. Có những điều mình cảm nhận được từ thực tế đấy giống với những gì đã từng nghe qua, cũng có những cái mình hiểu ra được tại sao lại thế. Cái gì cũng có giá của nó, muốn được hưởng thì phải bỏ ra một cái gì đấy tương xứng, đơn giản chỉ vậy thôi. Quy luật của xã hội chỉ có vậy mà thôi. Đừng ảo tưởng và cũng đừng cố phá vỡ quy luật đó. Mà thế giới càng ngày càng phẳng đấy!
----------------
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chun-Tian-Li-Uong-Phong/IWAA0WO7.html
Bài hát: Giữa Mùa Xuân - Uông Phong
Vẫn nhớ mùa xuân nhiều năm về trước
Khi ấy tôi vẫn chưa cắt đi mái tóc dài
Không tiền không người yêu
Không có gia đình ngày ngày quây quần đầm ấm
Nhưng lúc đó tôi vui vẻ biết bao
Chỉ với một chiếc guitar gỗ
Trên phố, dưới chân cầu hay những cánh đồng rộng lớn
Hát những bài ca dao ngẫu hứng
Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua
Vẫn nhớ những mùa xuân cô đơn ấy
Khi ấy tôi vẫn không để râu
Không có lễ tình nhân cũng chẳng có những món quà
Không có tiểu công chúa đáng yêu như bây giờ
Nhưng tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn
Dù cho tình yêu chỉ có trong tưởng tượng
Lúc bình minh, đêm thâu hay trong những làn gió
Vẫn hát vang bài ca dao ngẫu hứng
Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua
Nhìn mùa xuân rực rỡ của hiện tại
Vẫn thấp thoáng đâu đây sự ấm áp năm xưa
Tôi đã cắt tóc ngắn và nuôi râu nam tính
Những nỗi khổ từng chịu đã theo gió bay xa
Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ưu sầu đến vậy
Năm tháng càng khắc sâu bao vương vấn trong lòng tôi
Giữa mùa xuân rực rỡ nắng mặt trời
Kìm nén không nổi giọt nước mắt nóng hổi
Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua
Vẫn nhớ mùa xuân nhiều năm về trước
Khi ấy tôi vẫn chưa cắt đi mái tóc dài
Không tiền không người yêu
Không có gia đình ngày ngày quây quần đầm ấm
Nhưng lúc đó tôi vui vẻ biết bao
Chỉ với một chiếc guitar gỗ
Trên phố, dưới chân cầu hay những cánh đồng rộng lớn
Hát những bài ca dao ngẫu hứng
Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua
Vẫn nhớ những mùa xuân cô đơn ấy
Khi ấy tôi vẫn không để râu
Không có lễ tình nhân cũng chẳng có những món quà
Không có tiểu công chúa đáng yêu như bây giờ
Nhưng tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn
Dù cho tình yêu chỉ có trong tưởng tượng
Lúc bình minh, đêm thâu hay trong những làn gió
Vẫn hát vang bài ca dao ngẫu hứng
Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua
Nhìn mùa xuân rực rỡ của hiện tại
Vẫn thấp thoáng đâu đây sự ấm áp năm xưa
Tôi đã cắt tóc ngắn và nuôi râu nam tính
Những nỗi khổ từng chịu đã theo gió bay xa
Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ưu sầu đến vậy
Năm tháng càng khắc sâu bao vương vấn trong lòng tôi
Giữa mùa xuân rực rỡ nắng mặt trời
Kìm nén không nổi giọt nước mắt nóng hổi
Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua
phiên bản 1/1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét