Dương Thụy và những kỉ niệm xa xôi…
Gần một tuần qua có một cơn bão tên là Dương Thụy đổ bộ xuống
thế giới nhỏ bé của mình. Hehe…
Dương Thụy chắc không phải là cái tên quá nổi tiếng đến mức
ai ai cũng biết nhưng có lẽ nhắc đến “Oxford thương yêu” thì mọi người dễ hình
dung ra ngay, à ra là Dương Thụy đó. Bản thân mình cũng vì đọc “Oxford thương
yêu” mà rồi biết đến Dương Thụy đó chứ.
Buồn cười một điều là lúc đầu đọc “Oxford thương yêu” mình lại
cứ đinh ninh tác giả là nam giới, có thể là vì một cảm giác mơ hồ nào đó, cũng
có thể chính vì cái tên Dương Thụy khiến mình nghĩ vậy. Mình cũng vốn không có
thói quen phải đi tìm hiểu về tác giả khi đọc một tác phẩm nào đó trừ khi tác
phẩm hoặc bản thân tác giả gây cho mình một sự tò mò nhất định. Vì thế nên khi
tình cờ đọc được thông tin Dương Thụy là “chị” chứ không phải là “anh” thì mình
bắt đầu thấy tò mò về chị ấy.
Thứ 6 tuần rồi đang rảnh nên mình tự dưng lại thèm đọc lại “Oxford
thương yêu” dù mình cũng nghiền nó chắc cũng phải cỡ 2 lần trở lên rồi thì phải.
Vậy là google tìm bản đọc trên điện thoại và rồi thì… bị cuốn luôn vào cơn bão
mang tên Dương Thụy luôn :))) Mình đọc một lèo một lố truyện dài, truyện ngắn của
chị (trừ mỗi “Oxford thương yêu” là lại không có mặt trong cơn bão lần này thôi,
haha). Chắc lần này mình cũng chưa đọc được hết tất tần tật những gì có ở trên
mạng của Dương Thụy đâu, ít ra là vẫn còn “Venise và những cuộc tình Gondola”
chưa thể đọc hết vì dài và lê thê, nhưng mình cũng nhận ra nhiều truyện quen
quen, mình đã từng đọc rồi như “Cáo già, gái già và tiểu thuyết diễm tình” (mình
đặc biệt thích câu chuyện này nên đọc lại mà vẫn thấy rất thích thú). Mình cũng
đọc được thông tin về cuộc sống của chị, quá trình học tập, làm việc, những trải
nghiệm gì giúp chị có được những cảm hứng và tư liệu cho các câu chuyện của
mình. Không hiểu sao lúc mình đọc về cuộc sống của chị ngoài đời lại có cảm
giác con người này rất khác tác giả của những tác phẩm mình đã đọc kia.
Đọc những tác phẩm của Dương Thụy dù là truyện ngắn, truyện
dài thì đều có một cảm xúc liền mạch và dễ nhận dạng ra kiểu của tác giả, giống
như là khá dễ dàng nhận ra mình đang đọc một câu chuyện của Marc Levy vậy. Cũng
có thể là do chủ đề, bối cảnh, nhân vật chính đều có một kiểu rất Dương Thụy
qua tất cả các câu chuyện nên tạo nên đặc điểm nhận dạng cho các tác phẩm của
chị. Vậy nên trong thời điểm mình đang cần một cảm giác kiểu kiểu như do “Oxford
thương yêu” mang lại thì việc mình đọc được một lèo seri các câu chuyện made by
Dương Thụy trong gần một tuần là điều dễ hiểu (và hiện thực thì mình bị cuốn
luôn vào cơn bão í cơ mà hehe).
Đọc những câu chuyện của chị gợi nhắc cho mình rất nhiều kỉ
niệm về những gì mình đã được mắt thấy tai nghe trên những miền đất xa lạ mình
từng đặt chân tới. Mình thấy những câu chuyện đó thú vị không phải vì mình được
“mở mang tầm mắt” với những gì lạ, chưa biết mà là vì mình thấy chị đã phản ánh
được đúng những gì mình cảm nhận được trong những chuyến đi của mình, không chỉ
một chiều mà còn nhiều chiều, đúng như những gì thực tế nó là vậy. Điều này
không phải ai đã từng đi, từng đến những nơi đó đều có thể hiểu và cảm nhận được
thực tại muôn màu ở nơi ấy. Cũng có thể bởi cách đi, cách gặp, cách hiểu của mỗi
người là khác nhau và may sao mình và chị ấy đã có những trải nghiệm tương tự
theo cách này hoặc theo cách khác nhưng cuối cùng cũng đều đưa đến một nhận thức
phản ánh rất tốt thực tại.
Nhiều lúc mình thấy mọi người thắc mắc ĐI là gì, như thế nào
là ĐI và để làm gì nữa chứ?
Đi để rời bỏ, tạm thời rời bỏ cuộc sống hàng ngày lặp đi lặp
lại, để tạm quên, để giảm stress, refresh tinh thần… Đi để trải nghiệm, để tìm
kiếm những điều mới mẻ, để hiểu bản thân, hiểu người khác…
Chỉ đơn giản là khoác một cái balo lên rồi ra nhà ga, bến xe
thế là đi, không kế hoạch, không dự định. Hoặc cũng có thể mua một tour rồi
khăn gói lên đường. Hoặc làm bạn với anh Google, dò dẫm, mò mẫm tìm hiểu, lên
ngày giờ, tìm nơi ăn chốn ở, rồi lại dò dẫm, mò mẫm cầm điện thoại dò Google
map mà lên đường, rồi tự tin vi vu khắp nơi. Rồi thì kinh phí: tranh thủ tiền
chùa hay tự bỏ tiền túi?
Đi là hưởng thụ hay đi là học một sàng khôn? Đi là làm
tourist hay traveller??
Đi là “phải… phải…” hay là “được… được…”???
Mỗi người một câu trả lời. Tất nhiên là vậy thôi. Vì mỗi người
một khác, một nhu cầu, một hoàn cảnh.
----
Lúc đầu mình bắt đầu viết định bụng sẽ nói về những kỉ niệm
của mình được gợi nhắc như những gì mình đã dự định khi đọc qua từng câu chuyện
của Dương Thụy. Đến cái tiêu đề mình cũng đã chọn đặt như vậy là vì thế. Mình định
viết về những kỉ niệm, những con người mà những lần viết trước mình còn chưa nhắc
đến, nói lại những cảm giác, cảm xúc mà mình cảm thấy rất đồng điệu khi nhận ra
trong những câu chuyện đã đọc, về cảm xúc, về quan điểm cuộc sống, tình cảm...
Nhưng rồi có khi do đã ấp ủ quá lâu (tận gần một tuần ấp ủ mới bắt đầu viết cơ
mà) nên cuối cùng thì mình lại đi lạc J
Lan man khắp chốn xong quên béng mất là mình định đi đâu mất rồi. Vậy nên câu
chuyện lại đành dang dở ở đây thôi, lúc khác nhớ ra mình sẽ lại kể tiếp vậy
nha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét