Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

Xứ gió

Xứ gió
Tuy Hòa, Phú Yên hay chí ít là chuyến đi này với mình là chuyến đi đến xứ gió.
Giờ đang ngồi gác chân nghịch điện thoại ở ban công nhà nghỉ, nghe gió thổi xào xạc ngoài kia thì vẫn nhớ rõ cái cảm giác của ngày hôm qua. Mình nhớ mang máng có câu gì đó mà "Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh. Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi". Thật ra văn học người ta cứ hình tượng hóa thế thôi nhưng quả thật mà tác giả cái câu ý mà đang mô tả gió ở xứ này thì chắc cái tình yêu ấy hẳn phải ghê gớm lắm lắm í.
Ui gió thổi cứ gọi là... Vừa bị sóng biển oạp cho phát ướt nhẹp quần mà một lúc sau khô được ngay à. Đang tháo giày ra rửa cho hết cát mà tuột tay cái gió cũng thổi bay cái vèo luôn. Cái cảm giác có thể bay cả người, bay cả xe bất cứ lúc nào. Bất cứ địa hình nào luôn, giữa bãi Xép hay trên đèo Cả, trên tháp Nhạn hay giữa cầu, giữa phố thì gió cũng vẫn hiên ngang như vậy không à!
Lúc xuống sân bay ấn tượng đầu tiên đã là gió. Đây là sân bay nhỏ nhất mà mình từng qua. Lúc xuống có duy nhất một máy bay mình đi vừa hạ cánh, và nó cũng sẽ đón khách luôn vì đoàn đến đang đi bộ từ máy bay vào nhà ga thì đoàn đi cũng đã chờ ở cửa để đi ra rồi. À còn cái đoạn bác phi công cao vời vợi của Vietjet hùng dũng sải chân vượt gió mang giấy tờ vào phòng làm thủ tục chuyến bay nữa chứ. Cảnh đấy cũng thật ấn tượng với mình lắm lắm. Hehe.
Nói tóm lại là mình thích Phú Yên, thích Tuy Hòa vào cái mùa nhiều gió này rồi ý. Nhưng lần sau chắc là đi tàu vô cho khác. Với lại lần sau chắc kiếm cái resort nào có xích đu hay bàn trà sân vườn ngồi phơi gió cho đã. Chứ ở kiểu hotel, hostel toàn nhà tầng chán chít. Ít nhất phải kiếm được chỗ có ban công. Ở những nơi khác mình từng qua, Hội An, Đà Nẵng, Nha Trang, Mũi Né, Ninh Chữ và cả Quy Nhơn nữa thì không nên ở resort vì thực sự trong phố có quá nhiều thứ hay ho và ở hostel cũng dễ tiếp cận với mọi thứ hơn. Ở Tuy Hòa thì lại hơi khác. Ở đây cả dọc bờ biển là công trình rừng phi lao chắn gió thay cho một loạt các resort, hàng quán như ở các nơi khác. Mùa này không phải mùa du lịch, ít quán hàng ngoài đường phố hơn thật và cái dorm mình ở lần này lại ở khu phố mới, xa trung tâm và chỉ có nhà dân, không có quán xá gì. Nhưng mà thật ra cái kiểu gió như thế này thì đến dân địa phương còn ít mò ra đường nếu không có việc chứ đừng nói là du khách. Thế nên mới nói là tìm một mảnh vườn để ngồi ngắm gió là tuyệt nhất đó.
Nói thế thôi chứ mấy buổi sáng mình đi sớm ra đường vẫn thấy người người đi tập thể dục, đi bộ dọc các đại lộ trải nhựa mới phẳng lì, tầm 4 rưỡi 5 giờ sáng lúc trời còn tối mù mịt. Lại có cả những người đạp xe thể thao trên những con đường dọc bờ biển đầy gió. Chẳng rõ họ có phải dân địa phương không nữa chứ mấy dì bán hàng ở vỉa hè thấy cũng kêu ca vì gió quá trời à. Sáng ngồi hàng bánh mì ở cổng bệnh viện tỉnh mà thấy cái bến xe bus có mái che bị đổ gập cả xuống mới thấy sức gió đáng sợ thật.
...
Lần này mình đi thu hoạch là gió biển và cát bay mờ cả kính. Một vết xước nhỏ tí ở cạnh ngón tay trỏ phải, chả biết có từ bao giờ, chắc là lúc vịn đá leo lên hải đăng. Một vết bầm nhẹ ở bắp chân trái lúc ngã xe máy vì trượt cát. Một vết rộp ở đầu ngón cái và cạnh ngón út bàn chân trái (chân phải lại không làm sao chứ lị) sau một buổi sáng đi bộ một vòng quanh Tuy Hòa. Cảm giác thật là thư thái... Vừa gội đầu xong nên cũng hơi lạnh xíu nữa hihi...

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Có những thứ tình cảm thật ra chỉ là cảm xúc

Có những thứ tình cảm thật ra chỉ là cảm xúc mà thôi.
Câu này thật ra nghe hơi vô nghĩa thì phải.
Tình cảm không là cảm xúc thì còn là cái gì được nữa cơ chứ?
......
Mình ghét nhất là cái cảm giác nhận ra mình bị đối xử khác biệt với những người khác.
Từ bé đã có những lần chợt nhận ra sự khác biệt nào đó. Từ bé đã có những lúc bị hằn vào trí nhớ cái cảm giác khó chịu ấy...
Ghét thật.
Ghét quá.
...
Giờ thì thỉnh thoảng.
Dạo này thì... hơi liên tiếp quá thì phải.
Chỉ cần một ánh mắt, một thái độ, một thói quen nào đó. Chả cần phải là một câu nói đâu.
Có cần tự phản biện ở chỗ này không nhỉ? Hay là cứ để cho cảm giác ấy nó tự trôi qua thôi nhỉ?
....
Thực ra giờ này vẫn đang thức là vì đã xem phim liên tục suốt từ sáng đến giờ. Phim bộ, xem khổ như vậy đó. Tuổi trẻ muôn màu 2.
Nội dung thì vì có đọc qua mấy bài giới thiệu rồi nên mới xem. Nhưng mà không ngờ là vẫn có khác biệt như vậy.
Lúc đọc giới thiệu chả hiểu sao lại nghĩ cô bé đó năm xưa đã chết rồi. Đến lúc xem phim mới phát hiện ra là không phải thế. Cô bé đó không chết lúc ấy nhưng nỗi đau đã bị kéo dài ra và cuối cùng cô ấy cũng không vượt qua được.
Xem phim mà tự dưng mình cứ ước phải chi hồi bé đã chết rồi thì có tốt hơn không? Liệu nỗi đau của cả 2 cô gái có kết thúc được từ lúc đó không hay vẫn kéo dài mãi đến sau này như thế?
Có phải là không bắt đầu thì cũng sẽ không đau đớn gì không?
Sự khởi đầu là thứ đáng sợ đến thế sao?
Thật sự là vừa mong đợi lại vừa sợ đến cứng cả người ra... hoặc là mỗi lần gợi đến lại thấy nhói một cái...
Haizzz tủi thân ghê ta!
............
Bổ sung thêm một tí. Bài hát này là nghe được từ phim Tuổi trẻ muôn màu.
 Goodbye - Mary Hopkin - NhacCuaTui
https://www.nhaccuatui.com › bai-hat
Nghe nó rất hợp với phim

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

Bạn có tin vào Giáng Sinh không? 🎅

Bạn có tin vào những thứ mơ hồ và đẹp lung linh kiểu như "tinh thần ngày Giáng sinh"? Như trong Love actually hay trong Elf, đoạn cuối phim khi mọi người tụ tập lại, bắt đầu hát vang "You better watch out..." và họ gọi việc đó là điều kỳ diệu của ngày Giáng Sinh. 
Hehe. Thực ra với một đứa vô thần, không theo đạo như mình thì tất nhiên Giáng Sinh không mang ý nghĩa tôn giáo rồi. Hồi xưa thì Giáng Sinh với mình là dịp để được xem rất nhiều phim hay trên tv. Hehe, Ở nhà một mình này, Elf này, Love actually nè, nhiều phim lắm, nhiều phim nhớ nội dung mà không biết tên. Thể loại phim gia đình nên là nội dung thì ý nghĩa, ấm áp, hài hước nữa và cũng đầy ắp những điều kì diệu nữa. Mình là đứa mong thư cú của Hogwarts như thật ý nên mình cũng siêu siêu thích mấy kiểu tiên bay bay rắc bụi lấp lánh hay thích cái kiểu Disney hay Hollywood mô tả về cái nhà máy sản xuất đồ chơi và team các chú lùn làm việc trợ giúp ông già Noel... Haha xem mấy cái đó thấy trí tưởng tượng của mình được hiện thực hóa nên cảm giác rất chi là sung sướng ý :)
Đợt này gần Giáng sinh rồi mà series Bones cũng vừa có một tập nói về Giáng sinh. Vừa xem xong nên mới viết bài nè đóa.
Còn mình thì hôm nay có vẻ đã lấy lại được tinh thần tỉnh táo sau một thời gian xì-choét. Tuần trước nữa thì không có cuối tuần, còn lúc đi làm thì liên tục lu bu, loạn xạ các việc vào với nhau... Cuối tuần vừa rồi chưa kịp hoàn hồn thì thứ 2 lên đã căng như dây đàn vì mấy quả tạ rơi lia lịa vào đầu... Đến hôm nay, sáng ra đã mãi mới đứng dậy đi làm được mà ra ngõ đã gặp ngay quả tắc kín đường, vòng lại ra ngõ khác vẫn lại tắc tiếp, đến mãi cái ngõ thứ 3 mới thoát được, cuối cùng thì 9h kém 15 mới đến cơ quan. Hic. May là cuối ngày cuối cùng cũng thấy đỡ hơn được. 
À, cũng phải nói lời cảm ơn mấy bạn fan của anh Hà Anh Tuấn, đi xem show và không quên quay lại để post youtube. Các bạn đã giúp mấy đứa ở nhà như tớ được mở rộng tầm mắt, được biết người ta làm show như thế nào. Cũng nhiều cái thú vị phết. Mặc dù mình thì mình thích show Fragile ở Hà Nội hơn Fragile + ở Sài Gòn, có lẽ vì được xem cả show full cũng nên, nhưng đúng là vẫn phải cảm ơn các bạn fan có điều kiện đó rất rất nhiều. Mình có duyên với hai cái show này vì toàn xem vào lúc nó có tác dụng giảm đau đầu và đỡ xì-chét kha khá đấy.

Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017

Đồ ngọt

Người ta bảo khi mệt ăn đồ ngọt sẽ khỏe lên đấy. Có đúng không nhỉ?
...
Có một người đã nói sẽ có lúc mời mình thử bánh red velvet bạn người đó làm.
Có một người đã nói sẽ cho mình một chai mật ong.
Nói vậy thôi chứ chưa thấy làm à.
...
Nay tự dưng đang xem phim có đoạn nói đến đồ ngọt thì nhớ ra vậy thôi à.

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Ờ thì "văn minh" ấy mà... là gì ý nhỉ??

Nãy vừa ngồi dọn dẹp đống note ở Keep thì thấy cái này. Hồi cách đây mấy tháng vụ này đã khá là hot trên toàn cõi facebook. Ầm ĩ từ nhiều phía vì vấn đề nó đặt ra và chiều hướng dư luận cứ thay đổi xoành xoạch mỗi khi một tình tiết của câu chuyện xuất hiện.
----------
Mình đã biết mặt chị Mỹ Linh MC này trên tv và đây quả là một tiếng nói công bằng từ một góc nhìn công tâm. Có lẽ người ta quá quen với kiểu "đi đường tắt", "lách luật" rồi nên không ý thức được rằng có những lúc đi đường tắt như vậy không chỉ là sai và còn dẫn đến những hậu quả thiệt thân khác nữa. Đôi khi người ta còn quên béng luôn sự tồn tại của con đường chính, quên mất một điều hiển nhiên rằng ở đâu chẳng có luật, có quy định (cho dù theo kiểu trời ơi đất hỡi đi nữa) và nguyên tắc cơ bản là cứ tuân theo luật thì không ai có thể làm gì được anh cả. Và đến khi giải quyết hậu quả phụ thiệt thân đó thì cái đầu tiên người ta nghĩ đến không phải là sửa sai (thực ra người ta không nhận thức được là mình sai vì không hiểu luật) mà là có người quen không nhỉ, có "đường tắt" không nhỉ. Đành rằng để một đứa trẻ với ước mong tốt đẹp phải tấm tức khóc là không nên nhưng cũng không thể cứ nhân danh "nghệ thuật", "văn minh" gì gì đó để rồi hành xử mà không cần biết một điều cơ bản rằng trong các nền văn minh họ đang hướng tới đó người ta rất hiểu luật, người ta sống, hành xử và tranh luận hoàn toàn dựa trên luật. Đúng ra người cha người mẹ trong trường hợp này đầu tiên cần phải nhận ra thiếu sót của mình, giải thích cho con hiểu và lên cơ quan quản lý xin giấy phép cho con (nếu cậu bé tiếp tục muốn biểu diễn và mình tin nếu câu chuyện diễn ra như thế thì em ấy vẫn sẽ tiếp tục, vẫn sẽ rất hào hứng) và cuối cùng mới đến việc yêu cầu 2 anh "nhà chức trách" kia xin lỗi cậu bé vì hành động quá thô bạo. Với cách hành xử như vừa rồi người cha người mẹ dường như chỉ nhìn vào thể diện của họ, của con họ, họ để mặc cảm xúc tiêu cực cứ lớn lên trong cậu con trai. Tất nhiên điều này có tác dụng phụ họ mong muốn đấy là cậu bé có quyết tâm học ngoại ngữ để ra đi. Ồ, vậy là đủ hiểu cách nhận thức vấn đề của bậc cha mẹ này: đi thôi con ạ, ở đây ta không thể sống theo ý mình. Ôi, vâng... Với mình thì đây chẳng khác nào là chạy trốn và mình thật lòng mong nếu cậu bé ấy có chọn ra đi thì đây sẽ là lần duy nhất em ấy phải bỏ chạy kiểu như thế này. Vì cuộc sống ngoài kia khó lường lắm...
Cậu bé trong câu chuyện này có thể là một tài năng lớn, với tài năng và trái tim nhân hậu của mình em đã, đang và sau này nữa, có thể còn đóng góp rất nhiều cho xã hội. Nhưng mình vẫn thấy tiếc cho em vì nhận thức và cách hành xử của tất cả người lớn trong sự việc này đã ảnh hưởng đến nhận thức của em. Hy vọng em sẽ lớn lên, sẽ đi và sẽ thấy đủ để hiểu được ý nghĩa của hai chữ "văn minh".
Cậu bé trong câu chuyện này có thể là một tài năng lớn, với tài năng và trái tim nhân hậu của mình em đã, đang và sau này nữa, có thể còn đóng góp rất nhiều cho xã hội. Nhưng mình vẫn thấy tiếc cho em vì nhận thức và cách hành xử của tất cả người lớn trong sự việc này đã ảnh hưởng đến nhận thức của em. Hy vọng em sẽ lớn lên, sẽ đi và sẽ thấy đủ để hiểu được ý nghĩa của hai chữ "văn minh". Có những lúc cần phải bứt ra khỏi vòng tay bao bọc của cha mẹ để thấy và hiểu em ạ.

-------
Trích dẫn bài viết trên facebook của chị Mỹ Linh MC:

Mỹ Linh Nguyễn
30 Tháng 7

Nghĩ lại, thấy thật ra mình sai.
Về tình cảm con người, rõ ràng để một đứa trẻ cảm thấy bị tổn thương đến phát khóc, là không nên.
Thái độ ấy, đáng tiếc đã làm hành động thực thi pháp luật trở nên thô bạo, không tôn trọng con người.
Nhưng về lý, cha mẹ cậu bé đã sai, kể cả cậu, dù với thiện ý tốt đẹp tới cỡ nào, cũng sai.
Tôi có thời gian sống và học tập ở nước ngoài. Ở nhiều nơi, bất luận ai, nghệ sĩ hay người chơi đàn nghiệp dư, hễ mang nhạc cụ ra phố để chơi, chơi suông, chả để nhận đồng nào, đều phải có giấy phép.
Thậm chí, ở Pháp để được chơi đàn trong metro, phải có tới 3 cơ quan cấp phép mới được chơi.
Chúng ta phải thành thực mà nói rằng, việc thiếu hiểu biết, thiếu tôn trọng luật pháp, lách luật đã trở thành thói quen của chúng ta từ lâu mất rồi. 100 người vi phạm giao thông, hỏi có bao người không xin xỏ, không chấp nhận tự nguyện trả tiền cho công an để " đi ngay không nhỡ việc ". Mà thường xin xong, đi rồi lại rất ấm ức 
Trung thực đi, Luật pháp chúng ta nhiều lỗ hổng và chúng ta cũng đều quen sống trong bầu không khí ấy rồi nên mới cứ vừa sai lại vừa trách cứ, hờn giận.
Quay trở về chuyện cậu bé, tôi nghĩ chúng ta phải công bằng. Tôi nghĩ lẽ ra cha mẹ cậu thay vì tức giận và ủng hộ thái độ " con sẽ đi ra khỏi nơi này " thì nên xin lỗi con mới phải.
Nếu cha mẹ cậu hiểu thiện ý của con và hiểu các quy định thì đâu xảy ra câu chuyện này ?
Nếu cha mẹ cậu tìm hiểu trước, xin phép trước thì đâu ra nông nỗi ấy.
Nguyện vọng của cậu bé là được chơi đàn, nguyện vọng của những người làm công việc quản lý phố đi bộ là được thực hiện đúng phận sự.
Sao lại đặt nguyện vọng này cao hơn nguyện vọng khác ?
Sao lại nghĩ nghệ thuật là cao quí mà không nghĩ việc giữ trật tự trị an cũng là cao quí ?
Nếu những người quát nạt cậu bé sai về thái độ, thì chính em rất tiếc lại sai luật mất rồi 
Sai thật.
Tôi nghĩ, dạy một đứa trẻ để biết phân định đúng sai và hiểu lẽ công bằng là rất quan trọng.
Giúp con cởi bỏ những uất ức bằng cách giải quyết đúng sẽ hay hơn để con giữ lại sự ấm ức trong lòng, để cảm giác bị tổn thương làm lu mờ nhận thức lý trí.
Gia đình tôi cả nhà theo nghệ thuật, mẹ chơi đàn con học đàn bác dạy đàn, chị họ cũng chơi đàn ... Học thời Pháp học Việt nam học Liên xô, đủ cả. Việc hiểu nỗi nhọc nhằn để chơi được một tác phẩm cổ điển không có gì vượt ngoài tầm nhận thức. Tuy thế, chưa bao giờ cha mẹ tôi hay các thày cô ở Nhạc viện dạy chúng tôi rằng đây là một việc cao quí hơn những công việc khác. Rằng nếu ai đó không thấu hiểu thì bởi họ ngu dốt.
Ta chọn nghệ thuật vì yêu nghệ thuật, việc thực hành nghệ thuật trước tiên phải hiểu là nhu cầu tự thân, là khao khát của cá nhân. Việc đón nhận nó ra sao là của Xã hội. Nếu xã hội đón nhận là điều tốt, nếu không, hãy cố chứng minh rằng họ đã nhầm. Chả có cách nào tốt hơn cả.
Nếu tôi là mẹ cậu bé 15 tuổi kia, tôi sẽ xin lỗi con mình. Vì sự thiếu am hiểu quy định của tôi mà những người thực thi luật pháp có cơ hội thô bạo, làm con bị tổn thương, và dứt khoát sẽ có bằng được cái giấy phép quái ác kia ( nếu con tôi nghĩ là quái ác ) để con có thể quay lại đúng chỗ cũ, thoả mãn mong ước của mình.
Chúng ta có khát khao được sống trong một xã hội luật pháp nghiêm minh, nhưng thật ra lại rất hay để cảm tính dẫn dắt.

Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

2/6 người đi khắp thế gian

Vừa mới đọc vội vàng xong 2 chương đầu của Sáu người đi khắp thế gian. Thực ra thấy rất rất có lỗi với quyển này vì đã mượn nó và cầm trong tay có đến gần 1 năm rồi cũng nên mà hôm nọ bị đòi thì mới lôi ra đọc hị hị...
Chương đầu là về Joe. Anh chàng người Mỹ mắc kẹt với vấn đề đi quân dịch và chiến tranh Việt Nam. Mình đã muốn đến và đã từng đến được Washington D.C. để nhìn thấy Vietnam Wall rồi. Mình cũng đã từng có lần nói chuyện qua một chút với một bác người Mỹ về chủ đề chiến tranh nữa. Nên khi ở Vietnam Wall và Korean Wall mình nghĩ rằng chiến tranh Việt Nam thực sự là một vấn đề không nhỏ trong lòng nước Mỹ, không chỉ là về vấn đề chính trị hay cựu chiến binh vẫn dai dẳng cho đến hôm nay mà chiến tranh Việt Nam và chuyện đi quân dịch còn khiến mỗi thanh niên Mỹ vào cái thời đấy phải đối mặt với một câu hỏi của bước ngoặt trưởng thành thật không hề đơn giản. Đó không chỉ là vấn đề lựa chọn con đường làm người sau này của mỗi cá nhân mà vì quyết định của mỗi cá nhân dường như có thể lật tung cả nước Mỹ lên vậy.
Mình không có vấn đề tương đồng với Joe cho lắm nhưng qua những gì mình đã đọc, đã biết thì mình thấy cách giải quyết vấn đề của Joe (cho đến cuối chương 1 nhé, mới đọc được có vậy thôi mà) là rất ok. Có một điều mình thấy khá là phổ biến đấy là nhiều người có thể cùng chọn 1 con đường, ví dụ ở đây là trốn quân dịch bằng cách vượt biên sang Canada, nhưng lý do và lý tưởng của mỗi người lại khác nhau. Joe cũng đến New York, cũng gặp những người tư vấn đó... v.v... nhưng suy nghĩ của anh rất khác. Vì thế anh ấy đã chọn lựa như vậy. Mình thấy anh ấy đặc biệt chính vì cách suy nghĩ đó.
Mình cảm thấy có nhiều nét tương đồng với Britta hơn về hoàn cảnh để nảy sinh suy nghĩ và lựa chọn. Đấy là những mộng tưởng thuở thơ bé được/bị ảnh hưởng từ người thân xung quanh, rồi cả cảm nhận rất rõ về sự u ám của "đường hầm" để dẫn đến những suy nghĩ và chọn lựa rất riêng và dứt khoát. Rất kiên định nhưng không nhân nhượng dễ dàng.
Trên con đường mình đã từng đi qua, mình đã từng gặp được những người như ông chủ đại lý du lịch ở thành phố quê hương Britta, hay như Ingrid, cô gái đã trao cho Britta cơ hội để ở lại thành phố mặt trời xứ Tây Ban Nha. Mình hiểu được cảm giác của Britta những lúc đấy.
Đi, cứ đi, tắc chỗ này thì ta lại ngoặt sang đường khác để đi tiếp. Có những lúc rất rất rất tuyệt vọng nhưng hy vọng thấy được ánh sáng cuối đường hầm sẽ không tắt là được.
Có lẽ vì thế mình hơi khác người ở chỗ là ít kêu than cho vui mồm. Gặp bạn bè thân sơ hay lâu ngày mới gặp mặt thì đều chả có chuyện gì để nói vì thật ra mình thấy vấn đề của mình thì chả ai giải quyết được, mà mình thì lại không có ý định xin ý kiến hay tìm sự ủng hộ của người khác. Mình mà không tin nổi là mình chọn đúng thì mình đã không làm như thế rồi. Mà một khi mình đã chọn thì mình mặc kệ hết ý kiến của người khác, nhất là với những vấn đề chỉ của riêng mình. Mình phải thừa nhận mình là người rất cứng và rất lạnh. Đã ngoảnh đầu là đi thẳng.
Vậy đó.
Chắc vậy mà mình rất rất ít bạn. Hehe. Chắc chí hướng của mình ít người thông cảm nổi và không cả đủ sự quan tâm để mà tìm hiểu ý chứ.
Thực ra mình không cảm thấy thiếu người đồng hành mà mình chỉ không thích cái cảm giác là mình vô dụng thôi ý.
Có lẽ vì câu hỏi mà mình muốn tìm lời giải đáp nhất chính là: Mình được sinh ra để làm gì? Mình tồn tại để làm gì?
Dĩ nhiên mình không chấp nhận cái ý tưởng con cái sinh ra để hầu hạ báo hiếu cha mẹ hay để hoàn thành giấc mộng của thế hệ trước. Cái ý tưởng đấy quá là trái với quy luật tự nhiên. Mà thậm chí còn chả có tính nhân văn tí nào cả.

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Chỉ là thắc mắc thôi í mà hehe

À thì mình vừa xem xong tập 16, series Bones, season 2 thì phải. Đại khái là Brennan vừa quyết định để cho anh chàng Sully ra đi một mình với em du thuyền của anh í.
Sự tình là sau một thời gian thắm thiết (thực ra cũng chưa được lâu gì đâu) thì anh chàng Sully sắm một cái du thuyền như ước mơ của anh ý và cũng mạnh dạn ngỏ lời với Brennan rằng cô có thể đi cùng với anh đến Caribbean được không? Brennan hơi bất ngờ khi được hỏi. Nếu đồng ý thì cô ấy sẽ không còn đến cơ quan hàng ngày, không còn làm công việc cô ấy vẫn làm hàng ngày, không còn gặp đồng nghiệp... và đổi lại thì được ở bên Sully. Cô ấy cũng đã "tham khảo ý kiến" một số bạn bè và mọi người cũng bảo ok, nên gật, sống cho mình đi chứ., bla bla. Nhưng cuối cùng thì tập phim kết thúc bằng cảnh Brennan ra tiễn Sully ở cảng, con thuyền căng buồm hướng ra biển còn Brennan thì đi trên cầu tàu theo hướng ngược lại.
Trước khi đi, Sully còn buông lại mấy lời đại ý là thật tiếc vì em không đi cùng anh được. Mà thái độ từ sau khi nghe câu trả lời của Brennan cũng chỉ có vậy thôi chứ cũng chả có lời hứa hẹn nào cả.
...
Tự dưng xem đến đây mình có một thắc mắc là tại làm sao anh ta lại có cái thái độ buồn cười thế nhỉ? Tại sao lại cứ chỉ mong Brennan bỏ tất cả để đi theo mình nhỉ? Sao anh ta không chịu ở thế ngược lại, bỏ cái giấc mơ chu du với con thuyền kia đi và ở lại. Không cần cả đời nhưng ít ra là để tìm cách thuyết phục Brennan thêm nữa thôi. Đấy mới chính là tìm cách làm cho cả hai thoải mái, tìm cơ hội cho cả hai chứ. Đằng này lại cứ thế bảo đi cái là cắm đầu cắm cổ đi luôn. Ừ thì hình như cũng có buông lại một câu hứa hẹn là 1 năm sau anh sẽ về (hay mốc thời gian như nào thì mình không nhớ chính xác). Nhưng mà nói thật là cái kiểu sục sôi lên đường của anh í làm cho cái câu hứa hẹn quay về kia nó mất giá trị lắm lắm luôn. Đến người bình thường còn chả tin được nữa là người có tâm lý hay nghi ngại như Brennan.
... Chà, hay có thể giải thích là vì tình yêu chưa đủ lớn nhỉ?
Nếu trong hoàn cảnh của phim này mà Brennan bỏ tất cả và theo Sully luôn thì chắc lúc í cô í quyết định chớp nhoáng quá và sau này nhất định sẽ hối hận vì cô ấy vốn không phải là người có thể sống theo lối ấy. Còn mình sẽ oán Sully vì như thế là anh ấy ích kỉ quá.
Còn ngược lại, nếu Sully quyết định không đi nữa ngay sau khi Brennan từ chối thì mình sẽ lại thấy người ngu ngốc là Sully vì rõ ràng anh ta đang cố lựa chọn một con đường chưa bước chân lên anh ta đã thấy chán rồi, và sau chắc lúc nào cũng sẽ lôi câu "anh đã vì em mà từ bỏ ước mơ của mình" ra mỗi lần tranh cãi. Như thế thì thật sự là nực cười.
Thôi, tóm lại thì về cơ bản là hai người đều là người rất tốt, mỗi tội lý tưởng khác nhau, vì thế lối sống cũng sẽ khác. Nếu ép đi chung vào một con đường, dù theo lý tưởng của bên nào thì sớm muộn gì bên còn lại cũng sẽ không chịu nổi thôi.
Câu chuyện trong mơ - kiểu có happy ending như trong truyện ngôn tình í hehe - chỉ có thể là Sully xin nghỉ phép nhưng chưa lên đường ngay mà ở lại tìm cách thuyết phục Brennan thêm. Phải thế thì bà con mới có nhiều tình tiết hay ho để xem chứ. Hoặc là Sully vẫn cứ ra đi nhưng sau độ tầm 1 tuần thì quay về và thốt lên rằng: "Anh đã ra đi và làm những gì anh muốn nhưng anh lại không cảm thấy hạnh phúc như anh đã nghĩ. Anh nhận ra là anh chỉ muốn có em bên cạnh thôi. Lúc ấy thì ở đâu cũng không quan trọng nữa". Haha... Đấy, phải thế mới là có đi có thấy có trải nghiệm chứ. Nhất là với văn hóa phương tây, có vẻ cảm xúc cá nhân mạnh hơn phép tắc cư xử rất nhiều, không trải nghiệm như thế thì không thể nhận ra điều gì thỏa mãn cái tôi của bản thân được đâu.
.... Thỉnh thoảng giả vờ làm biên kịch tí thế thôi xong lại về với hạnh phúc của mình, lý tưởng của mình cho nó đỡ mệt. Hehe.
------
Dear người bạn tớ chưa từng quen,
Cảm ơn "ấy"
Cứ ấy - tớ thôi cho dễ nhé. Lâu lắm rồi mới vào lại blog. Và vừa nãy đọc comment của ấy xong mà tớ phải viết mấy dòng để cảm ơn ấy luôn. Lại ý tưởng lớn gặp nhao rồi. Haha.
Thật ra đến bạn bè ngoài đời thân nhau lắm cũng còn có những lúc không hiểu được nhau. Huống chi tớ còn là đứa rất lười và lại còn là một đứa xử nữ bị OCD thể nhẹ nữa í, kiểu rất chi là hay để ý tiểu tiết và cứ hay bị ức chế vì những thứ "không đâu" nữa. Thế nên ngoài đời tớ cũng ít bạn, và cũng không phải là người thường chủ động duy trì tình bạn đâu. Ai thích thì đến ngồi xuống nói dăm ba câu chuyện, xong chán rồi thì họ tự di thôi. Tớ vẫn nghĩ là tớ có thể sống một mình được, ý là một mình về mặt tinh thần ý nhé chứ còn lớn rồi thì cũng phải tự tìm cách kiếm tiền để sống mà.
Tớ cứ viết tất cả những gì tớ muốn chia sẻ với mọi người lên blog này đơn giản là vì tớ thấy hay và có thể có ích cho một ai đó thôi. Tớ đã từng vật lộn với việc đi tìm kiếm nên tớ hiểu cảm giác "vớ được cọc" là như thế nào. Haha nói thế nghe hơi to tát nhưng mà thật đấy. Lắm lúc sáng ra, trên đường đi làm mà thấy một cái lá xoay xoay theo cơn gió nhẹ thôi cũng đủ cứu cả ngày thảm họa đang chờ trước mắt ý chứ. Chỉ cần thế thôi là mình có đủ dũng khí chống lại cả thế giới rồi :))
Duyên của chúng mình là gặp nhau ở đây. Tớ rất cảm ơn điều đó. Còn thì chuyện ở ngoài kia là chuyện của ngoài kia thôi. Nếu có duyên thì kiểu gì cũng gặp mà. Cứ tin là thế ấy nhỉ :)