Sinh nhật
Ngày này cách đây 16 năm, khoảng tầm giờ này mình đang ngồi trong một ngôi nhà xa lạ và những người khác trong nhà thì đều đang ở trong bệnh viện cả. Bố mẹ mình thì có thêm một đứa con còn mình thì suýt mất mẹ.
Ngày hôm đấy mình cảm thấy thế nào nhỉ?
Mình hơi lo. Một đứa trẻ con một thân một mình ăn cơm ở nhà rồi lại được đón sang một ngôi nhà khác xa lạ. Mình bị bứt ra khỏi môi trường quen thuộc của mình. Hơi sờ sợ, lo lo.
Đứa em mới được sinh thì chả thể hình dung gì về nó. Vì từ đầu đến cuối cả quá trình mình là người ngoài cuộc. Mình chỉ biết là mình chẳng thấy mẹ mình đâu. Mẹ không vắng nhà vì đi làm, đi trực như mọi lần. Mình biết mẹ mình đang ở trong bệnh viện. Một việc đáng sợ.
-----
Cũng ngày này cách đây 7-8 năm gì đó. Lần đầu tiên mình thấy thật sự lo lắng, chán nản và bất lực. Không phải vì chuyện của mình mà vì nó.
----
Mình thấy trống rỗng.
Cảm xúc về những ngày sinh nhật luôn chỉ là trống rỗng mà thôi.
Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017
Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017
"Không-hợp-thời" (và những kẻ không hợp thời) - Done
Hợp thời => thời = thời cơ = thời gian + địa điểm
(Đợt trước lúc bắt đầu nghĩ ra ý tưởng và viết vội cái bản
nháp này để đỡ quên thì nghĩ là đoạn mở đầu này viết ra dài phết đấy. Nhưng mà
giờ thấy nó ngắn gọn thế này lại thành ra hay hơn)
Vì thế nên:
>< Sống tỉnh táo giữa một xã hội mù quáng là một cái
tội.
>< Sống kiên quyết giữa
một đống những kẻ hời hợt cũng là một cái tội.
>< Cứ thích thẳng thắn giữa những kẻ
cứ thích vòng vo cũng là một cái tội.
>< Cứ cố gắng làm cho mọi thứ đơn giản trong khi cả xã
hội lại ra vẻ phức tạp càng là tội.
Tội ở đây là tội lỗi ý nhé, không có phải là tội nghiệp đâu
nha.
----
Thời?
Thời? Thời?
Ý tưởng 1:
Hồi xưa, cuối cấp 2 hay đầu cấp 3 gì đó, mình đã nghĩ đến
một dự án cho thuê xe đạp khắp thành phố. Nôm na thì nó là thế này: Công ty cho thuê xe đạp sẽ phân bố
các điểm cho thuê xe khắp thành phố. Bạn chỉ cần làm một cái thẻ đăng ký, nạp
tiền vào đấy, kiểu như thẻ tàu điện ngầm ở Singapore ý, đến điểm cho thuê xe
thì lấy xe ra xài. Khi bạn đến nơi cần đến thì cứ trả xe ở điểm/trạm thuê xe
gần nhất chứ không cần quay lại điểm xuất phát. Tiền nong thì có hệ thống tự
động tính toán rồi trừ luôn vào thẻ của bạn. Đấy nôm na thì hệ thống hoạt động
như vậy. Nghe có vẻ đơn giản. Nhưng mình đã từng ngồi ngẫm nghĩ xem làm như thế
nào để quản lý được đống xe cho thuê đấy khi mà nó sẽ chạy lung tung loạn xạ
khắp thành phố, rồi thiết kế khu vực để xe như thế nào, thiết kế khóa giữ xe
như thế nào để người thuê chỉ cần làm mỗi một cái thẻ là có thể sử dụng được và
cũng không cần có người ngồi trông coi ở từng địa điểm. Như vậy thì hệ thống
mới hoạt động 24/7 và mới thực sự gọi là tiện ích. Rồi thì người thuê có thể
dùng ở chế độ đạp như bình thường hoặc là dùng ở chế độ chạy bằng điện đối với
những người cần trợ giúp (người già, con nít, người khuyết tật). Rồi thì phương
án để tái sử dụng năng lượng đạp xe để sạc pin cho chính cái xe đạp đó, để đỡ
tốn điện sạc pin, ví dụ như sử dụng dynamo chẳng hạn. Hồi xưa cái xe đạp Nhật
bãi của mình cũng có gắn dynamo để dùng cho cái đèn pha. Mặc dù chả bao giờ
dùng đến nhưng cái dynamo ấy là thứ mà mình thích nhất ở cái xe đạp ý chính vì
ý tưởng tái sử dụng năng lượng của nó, sau đó mới đến bộ số trợ lực cơ.
Cái này hồi đó mới chỉ nằm trong ý tưởng của mình thôi, thậm
chí còn chưa viết được ra giấy, mới chỉ ở trong đầu. Nhưng mà giờ thì nó đã
thành hiện thực ở trên thế giới rồi đấy.
Ý tưởng 2:
Đấy là hồi cấp 2, cấp 3 chứ còn thì hồi cấp 1, mình với một
đứa bạn nữa, hai đứa đã châu đầu vào ngồi vẽ vời, lên ý tưởng cho cả một ngôi
trường trong mơ. Thiết kế, suy nghĩ từ cái nhỏ nhất đến cả một hệ thống giáo
dục luôn. Cái bàn học cần phải cao bao nhiêu, bố trí ngăn bàn, cái móc treo đồ
như thế nào, có loai dành riêng cho học sinh cấp 1, cấp 2, cấp 3 riêng. Tủ để
đồ thiết kế cao, dài, rộng như thế nào để tận dụng không gian hành lang, lớp
học. Bố trí từng lớp học ra sao để phù hợp với thiết kế chương trình học. Từ
thứ bé đến thứ to, từ thiết kế từng phòng học, đến thiết kế một hành lang, một
tầng, rồi cả tòa nhà có bao nhiêu tầng, rồi ra đến sân chơi, sân thể dục thể
thao… Rồi thì các môn học cho các cấp là gì, môn nào bắt buộc, môn nào tự chọn.
Cách giáo viên giảng dạy như thế nào, quản lý hoạt động lớp ra sao. Rồi còn cả
việc ăn uống, dinh dưỡng nữa chứ, mỗi học sinh sẽ có thẻ (lại thẻ hahaha, gọi
là thẻ học sinh, một thẻ dùng được vào nhiều việc lắm: cantin, thư viện…) mỗi
ngày đi ăn trưa thì cầm thẻ, suất ăn sẽ được hệ thống trừ vào thẻ, kể cả mua
quà vặt cũng quy luôn vào thẻ, để bố mẹ thanh toán còn trẻ con không cầm tiền
trực tiếp đến trường… v.v…
Tất cả những cái ở trên là ý tưởng, thậm chí có những cái vô
cùng chi tiết (giờ lục ra chắc mình vẫn còn cả bản thiết kế cái bàn học, có số
đo từng cm đàng hoàng đấy) nhưng cũng mới chỉ là ý tưởng thôi. Và cho đến hiện
tại thì mình cũng mới chỉ nhìn thấy ở đâu đó có một vài điểm trong ý tưởng của
mình trở thành hiện thực thôi, chứ chưa thấy được cả một ngôi trường mơ ước như
thế ở đâu cả.
Tóm lại, mình dẫn ra 2 ý tưởng đó để thấy là để một ý tưởng
trở thành một hiện thực thì cần 2 thứ, đó là công
nghệ và quan điểm. Công nghệ thì dễ giải quyết
rồi vì không người này thì người kia, không lúc này thì lúc khác, kiểu gì rồi cũng sẽ có thể
giải quyết được. Nhưng vế còn lại “quan điểm” thì lại khác, cần phải có
"thời"( = thời cơ, thời điểm). Quan
điểm tức là cách nhìn nhận của xã hội, của những người sử dụng ý tưởng đó và dĩ
nhiên ở đây sẽ cần một sự ủng hộ. Quan điểm bao giờ cũng mỗi thời một khác, phụ
thuộc vào nhiều yếu tố, cả khách quan cả chủ quan, dân trí, nhận thức, hoàn
cảnh, bối cảnh, đòi hỏi mang tính thời điểm v.v… Và như vậy thì rõ ràng là
“quan điểm” cần có “thời”.
----
Người Á Đông hay có suy nghĩ là cuộc đời người con gái có
thì. Chữ thì ở đây theo mình hiểu thì ý các cụ chính là thời. Đấy là quan niệm của các cụ Á Đông. Và như
mình bây giờ mà so ra với ý các cụ thì mình là đứa “không hợp thời” rồi đấy. Còn
nếu so với bọn trẻ thì lúc thì mình hợp-thời, lúc lại không-hợp-thời. Hahaha…
Thế mới thấy có hợp hay không thì cũng lại tùy quan niệm của người nhìn nhận. Mà
trong xã hội nói chung thì vì ảnh hưởng của tư tưởng bầy đàn, của tâm lý đám
đông, của trào lưu, của các thể loại ảnh hưởng… thì thành ra quan niệm của
“người nhìn nhận” lại có thể không phải chỉ là của một cá nhân mà gộp chung là
xu hướng kiểu nhìn của cả một tập hợp nhiều cá nhân, hoặc đôi khi là cả xã hội.
Đợt vừa rồi mình có đọc một quyển tên là “Cô gái Hà Nội mập mặc burqa”.
Nhân vật Nhàn theo mình thì chắc cũng là một kẻ không-hợp-thời-một-phần. Chỉ là
một-phần thôi vì bạn ý vẫn cứ là một cô nàng diêm dúa đáng yêu trong cộng đồng
fashionista quận Nhứt. Nhưng vẫn là không-hợp-thời vì trái tim yêu mãnh liệt
của bạn ý đã không chịu nằm yên chỉ trong cái cộng đồng ấy, nó đã vùng lên, đã
Đoạt Tuyệt với đau khổ mà vùng chạy đến với hạnh phúc, theo cách mà cộng đồng
fashionista bạn ấy đang sống có lẽ chưa hiểu hoặc cũng phải mất một lúc mới
hiểu và thông cảm được.
Câu chuyện tiếp theo là về “La
la land”, ứng cử viên triển vọng cho Oscar năm
nay. Tên tiếng Việt của nó là “Những kẻ khờ mộng mơ”. Đặt chuẩn đấy chứ và mình
thích cái tên ấy vì nếu đặt là “Những kẻ không hợp thời” thì nó mất sạch cả
đáng yêu mất rồi còn gì. Hahaha… Không-hợp-thời ở chỗ này thì là bằng khờ +
mộng mơ đấy. Sebastian, Mia… Nói chung là bạn cứ xem đi thì hiểu ;) Cả một
khoảng từ giữa cho đến gần cuối phim tâm trạng mình bị loãng ra và chùng xuống,
lúc ấy cả Sebastian và Mia đều gặp bế tắc, rồi dần họ hóa giải được, vẫn tiếp
tục duy trì mộng mơ đến cùng và còn mơ tiếp những mơ mộng khác khi bất chợp nhìn
thấy nhau sau một thời gian không gặp. Cho đến tận cuối phim, cảnh gần cuối, lúc
ấy Mia kéo chồng ra về, cô ấy dừng lại một chút, quay lại nhìn Sebastian. Hai
người cùng nhìn nhau, lần đầu kể từ lúc họ gặp lại và nhận ra nhau, và lúc ấy
họ cùng mỉm cười. Mình đã cảm thấy thật viên mãn với nụ cười ấy. Mình thích cái
khoảnh khắc ấy. Nó làm cho “những kẻ khờ-mộng-mơ” là “những kẻ không-hợp-thời”
thôi chứ không phải là những kẻ sống-trên-mây, mãi mãi chân không bao giờ chạm
đất.
Một câu chuyện khác về một kẻ không-hợp-thời nữa là về một cậu bé Mỹ gốc Việt (xem
link http://m.kenh14.vn/cau-chuyen-nam-sinh-15-tuoi-nguoi-my-goc-viet-chon-cai-chet-lam-loi-canh-tinh-gay-rung-dong-du-luan-20161219103713112.chn). Em mới chỉ 15 tuổi khi em đưa ra quyết định chấm dứt cuộc
đời của mình. Nhưng mình tin là em hiểu rõ em đang làm gì và tại sao em lại làm
thế. Đây không phải là một cậu bé nông nổi thường gặp ở lứa tuổi dậy thì, không
thể vượt qua nổi những xáo trộn do hormone gây ra. Những vấn đề của bản thân
mình em đã nhận thức được từ khi còn rất nhỏ. Mình nghĩ có lẽ em nhận thấy mình
là một kẻ không-hợp-thời.
Một góc nhìn khác để cho đủ hai chiều, cho đầy đủ nhé. Về
một kẻ hợp-thời. Joe Ruelle, hay tên Việt là
''Dâu Tây” là một ví dụ đi (mà thực ra thì dạo
này cũng có rất rất nhiều người kiểu kiểu như vậy có thể mang ra làm ví dụ). Mình đã đọc tuyển tập blog “Tớ là
Dâu” rồi “Ngược chiều vun vút” của anh ấy và thấy nó có giọng điệu và cách nhìn
nhận vấn đề rất thú vị (mình cố gắng tìm được từ “thú vị” để mô tả chứ không dùng
từ "hay" vì thiếu sắc thái), còn mới
lạ thì là đương nhiên rồi vì anh ấy là một anh Tây nói tiếng Việt mà. Ở đây
mình chỉ nói đến vấn đề anh ấy là một kẻ-hợp-thời mà thôi nhé. Lý do tại sao
anh ấy có thể hợp thời được như vậy thì mình không bàn đến ở đây (có thể vì anh
ấy có tầm nhìn và anh ấy cũng giỏi sẵn rồi v.v… - không bàn đến nhé). Mình chỉ
thấy là những vấn đề mà anh ấy đề cập thì rõ ràng không chỉ có mình anh ấy nhìn
thấy, nhiều người khác, trong đó có cả mình nữa, cũng đã nhìn thấy và cũng có
không ít người cũng đã viết về những điều đó. Nhưng tại sao anh Dâu lại thành
công/gây tiếng vang như vậy? Câu trả lời có lẽ là bởi anh ấy hợp-thời. Thời cơ
= thời gian + địa điểm. Thời gian: những năm 2000, Việt Nam mới bắt đầu mở cửa,
chào đón thế giới thôi và người Việt Nam rất rất háo hức với những điều mới lạ,
có yếu tố ngoại, nhất là khi họ lại đề cập đến những vấn đề sát sườn, hàng ngày
đập vào mắt với quan điểm và góc nhìn của họ. Địa điểm: Việt Nam, nơi mà văn
hóa không quá đóng, luôn sẵn sàng cởi mở với những cái mới, và anh ý là một anh
“Dâu Tây”. Chứ mà thời điểm đấy bạn là một anh Dâu Việt ở Việt Nam và nêu những
vấn đề như thế xem, chắc bạn không thể “nổi” được bằng anh Dâu Tây đâu. Hehehe.
----
Đối
diện như thế nào với "thời"?
Phương án 1: I QUIT
Trong bộ phim “3 chàng ngốc”
có một nhân vật là anh chàng ôm guitar và hát
một đoạn trong đó có mấy câu tiếng Anh như thế này: “Give me some sunshine.
Give me some rain. Give me another chance so I can grow up again”. Một đoạn
phim sau đoạn hát này thì anh ý treo cổ tự tử trong phòng ký túc xá với dòng
chữ “I QUIT” để lại trên tường. Xem phim thì bạn sẽ hiểu tại sao lại thế.
Một người nữa cũng chọn phương án này là cậu bé Mỹ trong câu chuyện
ở đoạn trên. Cậu ấy cũng QUIT. Cậu ấy đã để lại 3 lá thư cho mọi người giải
thích lý do và nêu ra mong muốn của mình nhưng lựa chọn cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Khi bạn không-hợp-thời thì đôi khi quá sức chịu đựng khiến
cho từ bỏ trở thành một lựa chọn nên chọn?
Phương án 2: Bèo dạt mây
trôi
Trên đời này có những kẻ rất vui vẻ sống theo kiểu nước nổi
bèo nổi, bèo dạt mây trôi. Họ đầy rẫy ngoài kia, chẳng phải hiếm. Mà chắc cũng
phải thế thì dân số thế giới mới đạt đến cái ngưỡng chật chội đến thế này chứ
đúng không ;) Nói chính xác ra thì họ là những kẻ biết nhìn hướng gió hoặc biết
nhìn gương người khác mà học tập. Họ biết cách tránh gió độc và thuận theo gió
lành để lên đường ra khơi, hoặc biết nhìn gương người khác mà học tập. Cái đoạn
“hoặc biết nhìn gương người khác” không phải lỗi chính tả đâu nhé, đúng là nó
phải lặp lại như thế đấy. Mà cũng không dễ để mà “biết nhìn gương người khác mà
học tập” đâu nhé.
Đôi lúc bản thân mình cũng làm được như thế này. Vì thế mà
giờ này mình mới có thể ngồi gõ như thế này được đâu.
Phương án 3: Không từ bỏ
Không từ bỏ có nghĩa là vẫn giữ cái kiểu không-hợp-thời của
mình và tiếp tục sống giữa cộng đồng những kẻ hợp-thời. Để làm được thế thì
trong đầu luôn có một lằn ranh, một cái vạch, biên giới giữa chấp-nhận-được và
không-chấp-nhận-được. Có thể hình dung kiểu như cái vòng tròn bảo vệ mà Tôn Ngộ
Không dùng gậy Như Ý vạch ra cho Đường Tăng ngồi trong đó để tránh sự tấn công
của yêu quái ý, mô hình nó kiểu kiểu như vậy đó. Tùy người mà cái vạch biên
giới đó sẽ nằm ở đâu, lằn ranh biên giới cứ mịn đều hay nhô ra thụt vào tùy địa
hình, hay cái vòng tròn được quy hoạch trong vạch biên giới sẽ rộng đến cỡ nào.
Nhưng đại khái là sẽ luôn có một cái vạch.
Như mình thì để cho đỡ bị stress, mình sẽ cố gắng đơn giản
hóa vấn đề, mình sẽ chỉ quyết định cái gì nằm ở bên nào của cái vạch lằn-ranh-chấp-nhận
thôi, xong sau đó thì… cứ để nó tự đâu vào đấy. Nhưng quả thực nhiều người
không làm được như thế, mà với mình cũng nhiều lúc không làm được như thế một
cách yên ả, không dằn vặt, khổ đau gì. Nhiều lúc chỉ là cố gắng giảm thiểu
thôi, để quá trình lựa chọn quẳng cái gì đó về bên nào cái vạch Chấp Nhận là ít
đau đớn, ít vật vã, nhanh gọn nhất có thể. Nhưng cuối cùng thì cho dù tốn mất
ít nước mắt thì cũng vẫn là Không Từ Bỏ.
Phương án 4: Một khi đã đỏ
rồi thì ... không thể đỡ được đâu :))
Cái này thì rõ ràng luôn rồi, khỏi phải bàn luận gì thêm. Mà
với cả cái này cũng không hề hiếm luôn nhé.
Kết luận của phần
này: Bản
thân mình là kết hợp của một chút bèo dạt mây trôi, một ít không từ bỏ và một
ít may mắn nữa.
Và túm lại thì: Thế giới này thực ra không có
đúng-sai mà chỉ là bạn chọn phe bên nào để đứng mà thôi. Mình thì mình đang chọn phe tiếp tục.
----
Nháp:
Còn từ bỏ - đã từng
- câu chuyện về "không non-" và "non-":
cái ranh giới trong và ngoài vòng tròn. Bạn - chơi được và không chơi được.
mình đọc xong Cô gái HN... lúc chiều, ngay trước khi quyết
định xem La la land. Có lẽ vì thế mà thấy trống rỗng - cái kết viên mãn cảm xúc
----
“…Tâm hồn con người gấp
một trăm lần thể xác. Nó nặng đến nỗi một người không mang nổi, bởi thế người
đời chúng ta chừng nào còn sống phải ra sức giúp đỡ nhau, gắng làm cho tâm hồn
trở nên bất tử. Ông giúp cho tâm hồn tôi sống mãi, tôi giúp người khác. Người
ấy lại giúp người khác nữa cứ thế đến vô cùng… Sao cho cái chết của một người
không đẩy ta vào tâm trạng cô đơn trước cuộc sống ...
(Trích tiểu thuyết “Quy
luật của muôn đời”)
Có một ý nghĩa gì đó -
trích
từ http://www.baomoi.com/cau-chuyen-quy-luat-cua-muon-doi/c/18627143.epi
-----------
Những câu chuyện góp nhặt được: mỗi câu chuyện là một mảnh
trong ký ức, trong cuộc đời mình. Nhiều lúc giở lại chỉ để xem là lúc đấy mình
đã làm gì, rồi thì mình cảm thấy như thế nào. Cũng chỉ để nhìn ngắm lại ký ức
mà thôi.
Vào ngày
29/11, Kyle H., 15 tuổi, học lớp 10 tại Trung học Bolsa Grande, đã treo cổ tự
tử tại nhà. Sự việc đã khiến gia đình, bạn bè và cả cộng đồng hoang mang; Và
trên hết, để lại quá nhiều câu hỏi cho bất cứ bậc phụ huynh nào có con đang
bước vào tuổi trưởng thành.
Nguyên nhân
cái chết thương tâm của Kyle chắc sẽ mãi là một bí mật nếu không được
"giải mã" bằng 3 lá thư tuyệt mạng do chính em viết, để lại; một cho
tất cả mọi người, một cho bạn bè, và một cho gia đình.
Sự việc gây
chấn động và để lại nỗi đau khôn nguôi cho cha mẹ
"Ngày
thứ Ba, 29/11, cảnh sát Garden Grove chính thức báo tin cho trường trung học
Bolsa Grande rằng em Kyle H., học sinh lớp 10, đã qua đời vì tự tử tại nhà vào
lúc rạng sáng cùng ngày," ông Thịnh H., cha của Kyle, cho biết.
Kyle vốn là
một học sinh giỏi, "chỉ một điểm B, còn lại toàn điểm A từ năm lớp Bốn đến
nay," là "người vui tính và hài hước, sống chan hòa với mọi
người" theo nhận xét của các bạn cùng lớp.
Cái chết
"kỳ tử" của Kyle không chỉ khiến gia đình đau khổ, mà hơn thế nữa,
khiến họ tự vấn: "Tôi cứ ngồi suy nghĩ, thắc mắc, tự hỏi, tại sao lại như
vậy?", ông Thịnh chia sẻ.
"Tôi
thiếu cái gì? Có điều gì tôi chưa làm? Tôi sai sót chỗ nào? Con tôi giận cái
gì? Có ai làm gì nó buồn? Chuyện gì lại đẩy một đứa bé 15, 16 tuổi chưa hiểu
đời là mấy lại đi đến chỗ treo cổ?", ông Thịnh nói.
Thịnh H.,
người đặt những câu hỏi trên, chính là người cuối cùng nói chuyện, dặn dò đứa
con trai trước khi rời nhà lúc 9 giờ tối, để chưa đầy 4 tiếng đồng hồ sau, trở
về và nhìn thấy con mình thành người thiên cổ.
Nén nỗi đau,
và thực hiện theo ý nguyện trong thư tuyệt mệnh của con trai, người cha đau khổ
"muốn kể câu chuyện về con, chia sẻ nỗi niềm của mình, vì nhìn thấy được
cái tâm của nó và muốn thức tỉnh mọi người, những bậc làm cha, làm mẹ."
"Vui
tính, hài hước, sống chan hòa với mọi người"
Đó là nhận
xét chung của bạn bè về Kyle. Có lẽ cũng chính từ tính tình đó mà rất đông bạn
bè em, cả thầy cô giáo, từ tiểu học đến trung học đệ nhất cấp và trung học hiện
tại đến nhà quàn Peek Family hôm Thứ Năm và Thứ Sáu vừa qua để tiễn đưa em về
cõi vĩnh hằng.
Kyle là con
trai út trong gia đình có đầy đủ ba mẹ và một chị gái đang học năm thứ nhất đại
học UC Riverside.
"Hai
chị em nó khá thân thiết. Năm ngoái hai đứa học cùng trường, chị nó lớp 12, nó
lớp 9. Chị nó đưa đón nó đi học. Năm nay, con gái tôi vào đại học, mỗi cuối
tuần mới về, thì tôi chính là người đưa đón, đi các sinh hoạt ngoại khóa,"
ông Thịnh cho biết.
"Kyle
là đứa trẻ rất, rất bình thường, không có bệnh gì hết. Bác Sĩ Trinh Bùi là bác
sĩ gia đình của cháu từ nhỏ biết rõ điều này. Hôm cháu mất, vì đã từng ghi
nguyện vọng hiến tặng cơ phận cho khoa học nên bác sĩ gia đình được thông báo,
và cả văn phòng Bác Sĩ Trinh đến dự đám tang chia buồn."
Đối với bạn
học, Kyle là người "vui tính," theo lời thân phụ. "Kyle ít nói.
Nhưng khi cần nói thì nó nói. Riêng với bạn bè thì nó vui vẻ lắm. Nó hài lắm,
có thể gây cười cho bạn bè, biết nói giỡn, nói chơi. Ngay cả lá thư để lại cho
bạn bè cũng viết hài hước nữa."
Thư gửi mọi
người (bạn bè và gia đình) của Kyle H. trước khi qua đời.
Không một
dấu hiệu báo trước
"Nếu
con tôi có bất cứ một biểu hiện nào khác thường mà tôi nhận thấy, hay nó có thổ
lộ điều gì thì con tôi đã không nằm trong đó," ông Thịnh nói, tay chỉ về
hướng quan tài, nơi Kyle đang ngủ giấc ngàn thu.
Hành động tự
tử của cậu học sinh lớp 10 ngay trước ngày trở lại trường sau kỳ nghỉ lễ
Thanksgiving gây nên sự choáng váng với tất cả.
Ông Thịnh
kể: "Ngày Thanksgiving, mọi người qua nhà em tôi họp mặt, ăn uống vui vẻ
đến tối mới về. Ngày Thứ Sáu, ‘After Thanksgiving,’ cháu hẹn đi chơi với bạn
bè. Thứ Bảy cháu còn đòi chị chở đi mua đồ để làm ‘project’ tiếng Việt, chiều
Thứ Bảy, rồi qua ngày Chủ Nhật, các bạn đến nhà làm ‘project’ với cháu, trưa
tôi đi mua pizza cho tụi nó ăn."
"Ngày
Thứ Hai, 28/11 cũng vậy, mọi chuyện diễn ra bình thường. Cháu chơi bắn game
trong phòng, cháu mê chơi bắn game lắm, chơi với nhiều bạn bè trên mạng. Trưa,
cháu tự ra lấy pizza nướng ăn, rồi lại vào phòng chơi tiếp. Chiều, mẹ cháu đi
ăn với mấy người bạn ở Boston qua chơi, tôi ở nhà. Đến khoảng 7 giờ, như thường
lệ, tôi vào phòng hỏi con đói bụng chưa, con muốn ăn gì ba mua con ăn. Nó nói
chưa nghĩ ra muốn ăn gì. Tôi đề nghị ăn cơm sườn, vì nó thích cơm sườn. Cháu
đồng ý. Thế là tôi nhắn tin cho vợ là khi nào đi về thì ghé mua cơm sườn cho
con."
Theo lời ông
Thịnh, sau nhiều lần thúc giục, con trai ra ăn tối, và lại trở vào phòng tiếp
tục chơi game một cách vui vẻ. Trong khi đó vợ chồng ông cùng những người bạn
chuẩn bị đi dự họp mặt bạn bè từ nhiều nơi khác về.
Ông Thịnh kể
tiếp, "khoảng 9 giờ tối thì chúng tôi đi. Trước khi đi, tôi vào phòng
cháu, vẫn thấy nó đang cười ha hả nói chuyện với bạn bè trên phone, tay thì bắn
game, tôi dặn chừng 10:30 giờ, 11 giờ nhớ dẫn con chó đi vệ sinh rồi nhốt nó
lại, và nhắc nó đi ngủ sớm để mai còn đi học. Cháu nói, ‘OK, daddy.’"
Và đó là
cuộc trò chuyện cuối cùng của ông Thịnh và con trai.
Gần 1 giờ
sáng, ông Thịnh về nhà. Mở cửa garage, ông nhìn thấy con trai trong tư thế có
thể sẽ ám ảnh cả cuộc đời ông.
Ông Thịnh
hồi tưởng giây phút hãi hùng ấy, "Tôi đặt cháu xuống, làm hô hấp nhân tạo
cho con. Tôi cứ làm, trong bao lâu tôi không biết, và cứ hỏi tại sao vậy,
chuyện gì vậy. Tôi không biết chuyện gì xung quanh nữa."
Rồi cảnh sát
đến nơi, "tôi nghe ai đó nói ‘he’s gone. Nó đi rồi.’"
"Tôi
cởi áo lạnh của mình, kê đầu cho cháu, và tôi cứ ôm nó, ôm nó trong bao lâu tôi
cũng không biết." Đến khi tỉnh ra, ông Thịnh thấy tay mình bị còng ra phía
sau và đang ngồi ở sau nhà. "Tay chân, đầu gối của tôi bị chảy máu, bầm
hết. Những ngón tay tôi tê đi, không cảm giác gì cả. Đó là những gì tôi thấy
sau cùng cho đến hôm gặp lại cháu ở nhà quàn."
Những lá thư
để lại
Rồi cảnh sát
yêu cầu mọi người không được đi đâu. Họ khám xét nhà.
"Có một
cảnh sát gốc Việt, tên Định, nói cho tôi biết là cháu có để lại ba lá thư. Cháu
đã ghi sẵn tờ ‘note’ để chỗ máy vi tính, chỉ dẫn cách mở máy và vào đâu để đọc
những lá thư đã được viết sẵn đó. Cảnh sát theo đó vào, đọc để tìm hiểu lý do
cháu chết. Viên cảnh sát kêu tôi bình tĩnh đọc thư đi rồi tính, nhưng tôi không
đọc. Tôi không dám đọc…," ông Thịnh nhớ lại.
Ba lá thư
của Kyle để lại ghi rất rõ:
Thư gửi mọi
người - "Hãy tìm cách để thân nhân và bạn bè tôi đọc được thư này. Điều
này vô cùng quan trọng!"
Thư gửi bạn
bè – "Rất quan trọng! Nếu ai đó trong gia đình mình đọc xong những dòng
này, xin vui lòng tìm cách để bạn bè con nhìn thấy và đọc nó, bằng cách đưa lên
Facebook hay bất cứ mạng xã hội nào. Xin cám ơn!"
Thư gửi gia
đình – "Nếu người đang đọc thư này là bạn bè tôi, xin vui lòng đừng đọc
tiếp vì thư này chỉ dành cho người thân trong gia đình tôi. Cám ơn!"
Những lá thư
để lại đã cho biết lý do vì sao cậu học trò chưa qua tuổi 16 không muốn tiếp
tục sống.
"Mình
nghĩ là mọi người xứng đáng được nghe lời giải thích tại sao mình lại hành động
như thế.
Vâng, có
nhiều lý do để mình chọn cách hành xử này. Bắt đầu từ sự chán nản của mình.
Mình nghĩ nỗi buồn chán đã nhen nhóm phát triển trong mình từ năm học lớp Bốn,
những ý nghĩ về việc tự tử cũng manh nha từ khi ấy. Việc đến trường chỉ làm cho
nỗi chán chường của mình trở nên tệ hại hơn, nhưng thật là may mắn vì các bạn
chính là niềm vui giúp mình sống đến hôm nay," Kyle viết như thế trong thư
gửi mọi người (cả gia đình và bạn bè).
Trong thư
gửi bạn bè, em còn viết, "mình đã phải chịu đựng chứng bệnh chán chường
trong một thời gian. Cho dù các bạn không hề biết điều này nhưng các bạn đã
thực sự là lý do giúp mình sống lâu hơn. Không có các bạn, mình nghĩ mình đã tự
tìm đến cái chết từ lâu rồi."
Theo những
gì trong thư, chính căn bệnh trầm cảm, nhưng lại cố tình giấu, không cho ai
biết, cùng với nỗi chán ghét việc học cùng hệ thống giáo dục đã khiến em không
còn muốn tiếp tục sống.
Những lá thư
cậu học trò để lại, ngoài việc nói lý do mình chọn cái chết bằng cách tự tử,
còn lại, là những lời nhắn gửi trìu mến nhất mà em muốn gửi đến những người ở
lại, đừng ai cảm thấy buồn phiền, có lỗi, hay oán trách việc ra đi của em. Đó
là sự lựa chọn, là lối thoát cho chính em.
"Mình
cũng hy vọng rằng lá thư này sẽ khép lại những ưu tư của mọi người về cái chết
của mình, sẽ làm cho nỗi đau của mọi người nhẹ vơi đi.
… Khi bạn
thật sự thấy chán nản hay buồn rầu, làm ơn nói ra với ai đó, bất kỳ ai. Bạn có
bạn bè, có gia đình, đó là những người luôn sẵn lòng vì bạn và yêu thương bạn,
giúp bạn bằng mọi cách để vượt qua. Mình biết mình giống như kẻ giả dối khi nói
điều này, nhưng làm ơn đừng để nỗi buồn, cơn giận dữ hay bất cứ điều gì làm cho
cảm xúc của bạn cứ tăng mãi trong lòng, bởi mình có thể bảo đảm rằng bạn sẽ làm
điều gì đó để rồi phải hối tiếc.
Tận đáy
lòng, mình rất nhớ mọi người và cám ơn tất cả những điều mọi người đã mang đến
cho mình.
Và, nếu có
Thiên Đàng hay Cõi Niết Bàn nơi thế giới bên kia, mình thật sự ao ước được gặp
lại mọi người ở đó.
Lần sau cuối
cho đến khi mình gặp lại nhau, vĩnh biệt!" Kyle đã viết như thế trong thư
để lại.
Nỗi lòng
người ở lại
Cái chết quá
bất ngờ của người con trai khiến người cha tiếp tục đặt ra hàng loạt các câu
hỏi, và vẫn đang đi tìm câu trả lời tại sao một cậu bé 15, 16 tuổi lại thấy cái
chết là sự giải thoát, dù như ông nói, "Trong thư cháu có viết rõ là cháu
biết mình bị trầm cảm nhưng cháu cố tình giấu, vì cháu biết nếu con nói ra, ba
mẹ sẽ tìm cách giúp con nhưng con không muốn được giúp."
Ông nói như
tâm sự, "Hôm đưa tang cháu, nhiều bạn bè nó lên nói rằng tụi nó cũng bị
như vậy. Nhưng điều khác nhau là con tôi giấu, không muốn được giúp đỡ, trong
khi những đứa bạn con tôi luôn nói chúng muốn được giúp, được lắng nghe, nhưng
lại không có ai giúp chúng!".
Người cha
vừa mất con nói như rút hết ruột gan,"Giờ con tôi đã đốt thành tro rồi.
Tôi chỉ muốn thức tỉnh mọi người, hãy giúp những đứa bé đang mong được giúp.
Phụ huynh hãy tự hỏi bản thân, mình muốn con mình làm điều gì đó cho mình hay
cho bản thân nó. Nếu thật sự nói thương con thì hãy biết điều gì tốt cho con
chứ không phải cho mình. Đừng đợi chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng muộn. Người
lớn chưa chắc lúc nào cũng đúng."
Sau
đây là nội dung lá thư gửi "Everyone", đã được chuyển hóa sang tiếng
Việt
HÃY
TÌM CÁCH ĐỂ NGƯỜI THÂN TRONG GIA ĐÌNH VÀ BẠN BÈ TÔI ĐỌC ĐƯỢC LÁ THƯ NÀY! ĐIỀU
NÀY RẤT QUAN TRỌNG!
Khi
mọi người đọc được lá thư này thì mình đã chết rồi, chết vì tự tử.
Với
những ai không biết, xin giới thiệu, tên mình là Kyle H., điều này hơi thừa với
những ai đang đọc thư là bạn bè và người thân của mình.
Xin
nói một chút về mình, món ăn mà mình thích là spaghetti, màu mình thích là xanh
lá cây, số mình thích là số hai, truyện mình thích là bất cứ truyện nào mà nhân
vật chính thay đổi hoài, phim mình thích dĩ nhiên là Avatar nhưng mình cũng
thích nhiều phim khác nữa, nhạc thì mình nghe bất cứ loại nào khiến mình cảm
thấy thoải mái.
Mình
thật sự không có thú vui giải trí nào hết, mình chỉ thích ngủ và chơi game trên
mạng với bạn bè hoặc đi chơi với họ. Mình rất là yêu nhóm Key Club và hầu hết
thành viên trong nhóm. Môn học mình thích là khoa học và tâm lý, bất cứ cái gì
thật sự có liên quan đến trí tuệ con người. Mình thích mặc áo quần đơn giản như
áo thun không có hình vẽ, chỉ một màu trơn thôi.
Mình
nghĩ là mọi người xứng đáng được nghe lời giải thích tại sao mình lại hành động
như thế.
Vâng,
có nhiều lý do để mình chọn cách hành xử này. Bắt đầu từ sự chán nản của mình.
Mình nghĩ nỗi buồn chán đã nhen nhóm phát triển trong mình từ năm học lớp 4,
những ý nghĩ về việc tự tử cũng manh nha từ khi ấy. Việc đến trường chỉ làm cho
nỗi chán chường của mình trở nên tệ hại hơn, nhưng thật là may mắn vì các bạn
chính là niềm vui giúp mình sống đến hôm nay.
Tuy
nhiên, càng lớn, chuyện học hành càng trở nên khó hơn. Mình không muốn mọi
người lo lắng, vì thế mình che giấu sự buồn chán của mình.
Bài
tập ở trường, các projects đến hạn nộp, điểm số, sự căng thẳng, tất cả những
điều ngớ ngẩn đó chỉ làm cho nỗi chán chường của mình mỗi lúc một tệ hơn. Mình
hiểu rằng chúng ta cần học hành cho một tương lai tươi sáng và những điều tương
tự thế, nhưng vấn đề khốn nạn của hệ thống học đường là những học sinh thông
minh nhất cảm thấy "bị nhồi nhét," trong khi những đứa dở hơn thì
muốn làm gì làm, không cần quan tâm.
Ngoài
nỗi chán chường ra, mình còn quyết định kết liễu cuộc đời khi nhận ra rằng mình
không thể đóng góp được gì có giá trị cho thế gian này. Mình luôn muốn giúp mọi
người bằng mọi cách mà mình có thể, chính xác hơn là giúp loài người nhận ra
rằng điều mà chúng ta làm đối với môi trường sống và đối với nhau là sai. Nhưng
mình biết rằng điều đó là không thể. Con người luôn sát hại nhau bởi những lý
do điên rồ và hủy diệt môi trường sống trong khi chúng chẳng làm gì nên tội
ngoài việc giúp ích cho chúng ta mà thôi. Không gì có thể thay đổi được những
việc làm đó. Đấy là điều khiến mình cảm thấy bức bối rất nhiều khi không thể
làm được gì hết để tạo nên sự thay đổi, đặc biệt là với thằng nhóc 15 tuổi mà
ba mẹ lại kỳ vọng nó đi vào lãnh vực y khoa.
Mình
hiểu là mọi người có thể cho rằng mình ghét thế gian này, nhưng mình vẫn tin
còn có người thật sự tốt ở đâu đó, hy vọng một ngày nào đó họ có thể thay đổi
nhân loại, nhưng thật là tệ khi mình không thể chờ đợi đến ngày nhìn thấy điều
ấy.
Nếu
phải nói ra lý do vì sao mình tự tử thì đó chính là nỗi buồn chán, là căn bệnh
trầm cảm, mình ghét việc học hành và hệ thống giáo dục, căm thù loài người và
cảm thấy bất lực trong việc thay đổi thế giới.
Mình
viết lá thư này hy vọng rằng nó sẽ giải thích cho mọi người hiểu tại sao mình
không thể tiếp tục sống lâu hơn nữa. Điều này không phải chỉ thoáng hiện trong
đầu mình ở một đêm, mà nó đã kéo dài trong nhiều năm và đã đến thời điểm mình
không muốn sống tiếp.
Mình
thật sự ao ước có một cách nào đó khiến mình vui hơn với những điều này, nhưng
buồn thay, niềm ao ước đó không có.
Mình
cũng hy vọng rằng lá thư này sẽ khép lại những ưu tư của mọi người về cái chết
của mình, sẽ làm cho nỗi đau của mọi người nhẹ vơi đi.
Mình
biết là mình ích kỷ khi kết thúc cuộc đời mình và là nguyên nhân của nhiều nỗi
buồn, nhưng hãy làm ơn, làm ơn, làm ơn hiểu là tại sao mình làm như thế. Mình
ghét thấy người ta buồn, người ta suy sụp, đặc biệt khi đó lại là những bạn bè
của mình, vì mình không muốn ai khác cảm giác sự tồi tệ giống như mình từng cảm
nhận. Vì vậy, làm ơn đừng buồn, hãy cố gắng tìm niềm vui bất cứ khi nào bạn có
thể và tận hưởng từng giây phút đó.
Cũng
như khi bạn thật sự thấy chán nản hay buồn rầu, làm ơn nói ra với ai đó, bất kỳ
ai. Bạn có bạn bè, có gia đình, đó là những người luôn sẵn lòng vì bạn và yêu
thương bạn, giúp bạn bằng mọi cách để bạn vượt qua. Mình biết mình giống như kẻ
giả dối khi nói điều này, nhưng làm ơn đừng để nỗi buồn, cơn giận dữ hay bất cứ
điều gì làm cho cảm xúc của bạn cứ tăng mãi trong lòng, bởi mình có thể bảo đảm
rằng bạn sẽ làm điều gì đó để rồi phải hối tiếc.
Tận
đáy lòng, mình rất nhớ mọi người và cám ơn cho tất cả những điều mà mọi người
đã mang đến cho mình.
Và,
nếu có Thiên Đàng hay Cõi Niết Bàn nơi thế giới bên kia, mình thật sự ao ước
được gặp lại mọi người ở đó.
Lần
sau cuối cho đến khi mình gặp lại nhau, vĩnh biệt!
Kyle
C. H.
Có thể chính
bạn cũng đã từng rơi vào trường hợp này, lúc mới ra trường, khi đi phỏng vấn
xin việc, khi được nhà tuyển dụng hỏi về mong muốn của mình, bạn trả lời rằng
"tôi muốn được làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp".Thế nhưng
lúc đó, "chuyên nghiệp" theo bạn là gì?
Rồi tới lúc
đi làm ở những nơi đầu tiên, cũng rất có thể bạn đã không ít lần than phiền
"cần được vào một môi trường làm việc chuyên nghiệp ở đây". Lúc đó,
định nghĩa "chuyên nghiệp" là gì, theo bạn?
Mới đây, rất
nhiều cư dân mạng đang cùng đọc và chia sẻ một bài viết với tiêu đề "Em
muốn làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp". Sau khi được đăng tải,
bài viết này đã tạo ra sự chú ý không hề nhỏ. Không chỉ cắt nghĩa từ "chuyên
nghiệp", bài viết còn đánh trúng tâm lý của các bạn trẻ khi đi xin việc và
đưa ra lời khuyên.
Dưới đây
chính là bài viết đang gây ra sự chú ý cũng như bàn luận từ mọi người:
"Em
muốn làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp!"
99/100 em đi
phỏng vấn đều chém câu đó. Nghe thì hay, nhưng khi đi vào thực tế nó lại trở
thành điều vô cùng khôi hài, nó phản ánh tính hài hước không giới hạn của các
em.
Trước hết,
phải dịch nôm "môi trường chuyên nghiệp" theo tưởng tượng của các em:
- Công ty
lớn, văn phòng đẹp
- Lương cao,
thưởng đều, nghỉ mát đầy đủ.
- Nhân viên
ăn mặc đẹp, thơm tho.
- Sếp hiền
như bà tiên, ông bụt.
- Không quản
lý về thời gian, nhưng cũng đừng quản lý cả hiệu suất.
- Làm việc
bất đắc kỳ tử, hứng lên: làm như trâu chó, hết hứng: không làm.
Kiểu kiểu
thế.
Các em xem
nhiều phim, đọc nhiều tiểu thuyết, theo dõi nhiều show truyền hình thực tế nên
chắc bị lậm. Thực tế "môi trường làm việc chuyên nghiệp" nó như này:
1. Quy trình
chuyên nghiệp: nghĩa là em biết công việc cần làm bắt đầu từ đâu, kết thúc thế
nào, phối hợp với ai, trong bao lâu phải hoàn thành. Em là một mắt xích trong
cái quy trình đó, em làm việc đúng, làm việc đủ để đảm bảo quy trình vận hành
trơn tru, vì ngoài em, những em khác cũng tham gia vào quy trình này, một đứa
phá thối, cả quy trình sẽ rối loạn. Như cái chợ ấy, sẽ không còn chuyên nghiệp
nữa.
2. Chính
sách minh bạch: nghĩa là thưởng phạt phân minh, em biết em làm tốt được gì, làm
tồi sẽ mất gì.
3. Con người
chuyên nghiệp: chính là em, là tôi, là các bạn đồng nghiệp khác. Con người
chuyên nghiệp là việc đã giao thì phải hoàn thành. Em có hứng thú hay không
hứng thú, sức khoẻ tâm sinh lý có ổn định hay không em vẫn phải hoàn thành công
việc. Cái đó còn được gọi là thái độ chuyên nghiệp.
Em hình dung
như mình đang ở trong nhà máy sản xuất gà chiên, em phụ trách công đoạn vặt
lông gà, bạn tiếp theo làm công đoạn chặt gà v.v... Hôm nay trái gió trở giời,
mặt trời không đủ sáng để em quang hợp tạo ra hứng, em không làm việc vặt lông
gà. Dây chuyền vẫn phải chạy, vậy là hoặc là không có gà để chiên, hoặc sẽ có
món gà chiên cả lông, khách không mua, công ty không có doanh thu, nhưng em vẫn
đòi hưởng lương bình thường, hihi.
Đấy, chuyên
nghiệp nó chỉ thế thôi. Làm đúng, làm đủ là được, không cần "làm
quá". Các em đi làm việc, không phải nghệ sĩ (mà nghệ sĩ họ cũng có nguyên
tắc chứ không vô tội vạ như em tưởng). Các em làm việc tuỳ hứng, vô tội vạ.
Xong các em đòi hỏi cái này mới quá đáng này: Sếp phải tâm lý, không được nổi
cáu mà phải khéo léo tìm cách motivate em. Đùa, Sếp chứ có phải phường chèo mua
vui cho các em đâu. Em thích Sếp phải như Tây còn bản thân mình thì cứ như...
Ta. Chẳng bao giờ tự hỏi mình đã làm đúng, làm đủ chưa, chỉ thích mộng mơ và
hờn dỗi.
Như thế là
lừa đảo em ạ, em lừa người phỏng vấn để vào công ty. Em lừa nguyên cả một đám
đồng nghiệp vì làm họ tưởng em là người có thể kề vai sát cánh, cùng làm-cùng
hưởng-cùng chịu trách nhiệm. Xong rồi em lật lọng, giở mặt, em hiện nguyên hình
là một thành phần vô trách nhiệm, làm ăn chả ra gì, em để lại đống hổ lốn em
gây ra, và để lại trên vai họ thêm vài gánh nặng.
Lần sau đi
phỏng vấn, thay vì nói "em muốn làm việc trong một môi trường chuyên
nghiệp" em hãy tự hỏi "mình đã chuyên nghiệp đủ với môi trường đó hay
chưa" em nhé.
Nguồn:
Facebook
Cuối năm vừa rồi, chính xác thì là sau đợt rét đầu tiên thì
mình làm vé tháng xe buýt và bắt đầu đi xe buýt đi làm. Trời cứ lạnh thì tay
lại bắt đầu đau. Mấy đợt sau trời lạnh không kinh khủng bằng đợt đầu tiên nên
cũng đỡ hơn nhưng nói chung là nỗi sợ vì đợt đau đầu tiên vẫn khiến mình có tí
hãi nên thôi, quyết định đi xe buýt một thời gian, coi như là dưỡng thương.
Tính ra thì mình bắt đầu dán vé tháng từ tháng 11/2016, và dán được 3 cái vé,
kín đủ 3 ô, đến hết tháng 1/2017 thì thôi. Mình dừng vì chán, hehe. Đợt đầu
tháng 1 thì đi Hà Giang và bị say xe đúng hôm cuối nên về nghĩ đến cảnh leo lên
ô tô ngồi là thấy hãi. Cuối tháng 1 thì lại là Tết, thế nên cũng việc này việc
nọ phải chạy đi chạy lại, rồi lại còn liên hoan các kiểu nên đi xe buýt cũng
không tiện. Và trời cũng ấm dần lên nữa rồi. Vậy là thôi, không đi xe buýt nữa.
Nhưng mà trong thời gian đi xe buýt mình cũng gặp nhiều
chuyện, có chuyện hay, cũng có chuyện dở. Có những chuyện gặp xong thì cảm động
cả ngày. Cũng có những chuyện làm mình thấy bực suốt cả buổi. Đấy, thỉnh thoảng
bớt cô lập một mình trên cái xe máy mà chen chân vào xã hội bằng cách thử leo
lên một cái xe buýt mà xem. Bạn sẽ thấy nó khác luôn. Câu chuyện được kể trong
cái link số 3 này cũng gợi nhắc một cảm giác ấm áp của lòng nhân hậu mà mình
cũng đã từng gặp. Sau đây là nguyên văn câu chuyện trong link đấy:
Đúng
là cuộc sống có những điều thật đẹp và bình dị, việc của chúng ta là bớt đi một
chút vội vã để dừng lại, nhìn ngắm và mỉm cười!
Mỗi ngày khi
bước ra đường, bạn sẽ gặp rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều sự việc. Có
những câu chuyện thường thường như bao ngày khác, bạn nhìn, rồi sẽ quên ngay.
Nhưng cũng có những điều tưởng chừng như rất bình dị rồi lại khiến bạn mỉm
cười, thấy hạnh phúc và vui vẻ, để rồi nhớ mãi.
Câu chuyện
dưới đây kể về một anh phụ xe bus và một cậu nhóc học lớp 7 đang một mình trên
xe để tới chỗ mẹ làm việc. Vô tình, cậu bé này quên mang tiền. Mặc dù người
chứng kiến câu chuyện (và đăng tải nó lên mạng xã hội) đã có ý trả giúp tiền vé
đó, nhưng anh phụ xe xua tay. Bạn có đoán được mọi việc sẽ diễn biến như nào
nữa không? Hãy đọc nguyên văn nhé:
"Hôm
nay đi xe bus, gặp một tên nhóc mặt mày lấm lét lên xe, anh bán vé hỏi tên nhóc
"đi đâu?". Nó bảo "Cháu đi sang chỗ mẹ làm việc" sau tự
kiểm tra túi rồi mặt nghệt ra bảo "Cháu quên mang tiền...". Mình định
tiến tới đưa tiền vé cho nó anh xua tay ra hiệu không cần. Sau đó anh bảo nó ngồi
xuống và hỏi:
- Học lớp
mấy rồi?
- Dạ lớp 7.
- Bây giờ
chú đố một bài toán, giải được chú cho đi sang chỗ mẹ, không thì chú bắt về
bến.
Nói rồi anh
lấy mặt bìa sau của cuốn sổ viết đề bài, cu cậu ngồi đăm chiêu suy nghĩ nháp
nháp rồi viết nguệch ngoạc.
- Sai rồi,
phải giải như này.
Anh cầm bút
rồi hướng dẫn nó làm đúng, mặt cu cậu hớn hở ra trò, cười rất tươi. Cuộc sống
là vậy... có những điều thật đẹp và bình dị, chỉ là ta chưa dừng lại để ngắm
nhìn mà thôi".
Một hành
động tuy nhỏ nhưng lại rất đẹp, đúng không? Tấm vé đi xe bus có lẽ không đáng
giá bao nhiêu, thế nhưng đổi lại, sự khéo léo, ân cần của anh phụ xe đối với
cậu nhóc lớp 7 này đã khiến cho những ai biết tới câu chuyện đều mỉm
cười.
Niềm vui có
được trong cuộc đời cũng thật bình dị, nhỉ? Chẳng cần gì cao xa, đôi khi chỉ là
một khoảnh khắc, một hành động, một câu nói của những người lạ xung quanh thôi,
nhưng đủ để ta thấy cuộc sống có nhiều điều thật đẹp! Việc của chúng ta chính
là bớt đi một chút vội vã để dừng lại, quan sát, nhìn ngắm và thấy hạnh phúc vì
những điều tốt đẹp đang diễn ra!
Nguồn: NEU
Confessions
4. Messenger for a friend:
Theo tớ thì cậu rất được ở 2 chỗ: 1 là
quyết tâm là làm bằng được. 2 là ở cái câu: "thôi đừng giới thiệu vì sợ
làm mất thời gian của bạn kia". Haha có rất nhiều lý do để từ chối, và dĩ
nhiên từ chối kiểu gì thì vẫn là vì bản thân mình thôi chứ chả là vì đứa nào
khác cả nhưng mà k phải ai cũng phát ngôn ra đc cái lý do quá chuẩn và
"nghe quá được" như vậy. Like! Like!👍👍👍
Còn khuyết điểm duy nhất là: không "hợp thời". Cái này thì cũng giống đa số những thành phần xã hội "được" và "chất" khác mà tớ thấy thôi.
Còn khuyết điểm duy nhất là: không "hợp thời". Cái này thì cũng giống đa số những thành phần xã hội "được" và "chất" khác mà tớ thấy thôi.
Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017
Tổng kết Tết 2017
30.01.17
Tổng kết Tết 2017
Hôm nay mới có mùng 3
Tết thôi và giờ cũng mới chỉ 9h sáng, nhưng mình đã đang ngồi viết cái tổng kết
Tết này. Có vẻ hơi sớm nhỉ? Hì.
Năm nay 29, 30 Tết vẫn đi trực và còn đi làm nữa ý chứ, đi đọc
kết quả chuẩn độ. Vậy là công việc định ra trước Tết đã hoàn thành được như dự
định. Sau một quá trình nuôi cấy các kiểu kéo dài lê thê thì kết quả cuối cùng
vẫn phải chờ đợi chính là kết quả chuẩn độ, vì có nó mới có thể đánh giá kết quả
của cả quá trình kéo dài lê thê trước đó mà. Dự định của mình là hoàn thành
công việc trong phạm vi của mình phụ trách xong xuôi hết trước tết, chính là có
kết quả chuẩn độ đó, và như vậy thì mình đã làm được và mình thấy rất vui mừng
vì điều này.
Thực ra sự vui mừng có vẻ hơi lố này có được là vì mấy năm gần
đây năm nào cũng bị cái đề tài dở dang nó treo lơ lửng trước mặt. Năm nay vì đã
xong cái đề tài ý rồi, nên khi sát rạt 30 Tết hoàn thành nốt được một công việc
nho nhỏ như thế kia mới thực sự nói là xong việc được. Vì vậy mà vô cùng vui mừng.
Sau Tết thì mùng 6 sẽ đi làm ngày đầu tiên, như vậy là còn
mùng 1, mùng 2, mùng 3, mùng 4, mùng 5 được thoải mái và tự do nữa.
Giao thừa Tết dương và Tết âm lần này có chung một đặc điểm
là mình chẳng biết cụ thể nó là lúc nào vì lúc ý mình đang say giấc nồng rùi.
Hè hè… Cảm giác giao thừa trong giấc ngủ sâu như thế nào ư? Vui chứ, dĩ nhiên
là sau khi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ lần đầu tiên trong năm mới thấy chỉ 1:11 mình
tự dưng thấy rất vui. Giấc ngủ sâu giờ phản ánh đúng sự sung sướng đáng có và cần
có đối với bản thân mình.
Dậy vào lúc 1:11 rùi thì tui làm gì nhỉ? Tui xem bộ phim chiếu
tất niên trên ti vi :)) Mình rất thích những bộ phim chọn lọc để chiếu vào mùng
1 Tết từ xưa đến giờ mà. (À mà có một bộ phim được chiếu vào dịp này từ hồi mình
còn bé, mấy lần liền ý, mình rất thích mà vẫn chưa tìm lại được nó).
Xem phim rồi thì lại lăn ra ngủ. Sau đó thì mùng 1, mùng 2 lặp
lại cái điệp khúc hạnh phúc đó. Đừng nghĩ cuộc sống như vậy là nhàm chán nha.
Có những lúc muốn mà không được đó. Nên giờ có thể muốn ăn là ăn, muốn ngủ là
ngủ được vậy mới thấy thật sự hạnh phúc và vui mừng.
----
Lòng vòng một hồi về cái sự sung sướng vậy là đủ rồi. Giờ thì
mình muốn viết một tí.
Hôm qua lang thang trên fb và rồi thì vẫn như mọi khi, từ chỗ
này dạt qua chỗ nọ… và gặp bài viết của một bạn. Lúc đó vì có một bài bạn ý nói
về Daniel Radcliffe, cậu bạn đáng yêu đóng vai Harry Potter, nên mình cứ nghĩ bạn
ý hơn tuổi mình. Nhưng giờ google thì mình mới nhận ra Daniel sinh năm 1989. Vậy
là mình mới chợt hiểu ra một điều, hóa ra là thế, cái tuổi 1989 ý mà… ra là vậy…
Không biết mọi người có cảm nhận như mình không nhưng kinh
nghiệm của mình cho thấy trong cái thế hệ được gọi là 8x còn có thể chia ra những
thế hệ cấp độ nhỏ hơn với những đặc điểm rất riêng đấy. Cái tuổi 1983 có một sự
trẻ trung, yêu đời đáng kinh ngạc. 81, 82 thì già dặn. 84 thì phải nói là “mãi
mãi tuổi 20”. 85, 86 thì có vẻ mình không hợp tuổi lắm nên mình thấy các đồng
chí này khó yêu nhất trong đám 8x. 87 thì già kinh, toàn cụ non. 88 thì… haha…
bà con tự biết nhỉ J
Còn đến 89 thì lại là một sự khác biệt không hề nhẹ với những đứa chỉ đẻ các đó
có một năm trước đấy.
Cái hội 89 này có tất cả sự ngây thơ + mơ mộng + già đời + cụ
non mà bọn 88 không có.
Thế nên hồi đầu cứ nghĩ bạn kia hơn tuổi mình, khoảng 87 trở
về trước thì mình có những suy nghĩ khác và giờ nhận ra bạn ý sinh năm 89 thì
mình lại có cảm giác khác đấy. He he…
Mà thôi, có những thứ chỉ hoàn toàn là cảm nhận của riêng
mình mà thôi và nói rất thực là mình bất lực khi mong muốn trình bày rõ ràng cụ
thể những “linh cảm” đó của mình với mọi người nên thôi, cứ để những cái đó là
một kiểu “giác quan thứ 6” bí ẩn khó giải đáp vậy nhé.
Quay lại chủ đề chính lúc nãy định nói, về bạn kia, về những
gì bạn ấy chia sẻ trên fb. Có nhiều vấn đề, rất đa dạng, từ giáo dục trẻ em,
cách học tiếng anh, đến quan điểm sống, khác biệt văn hóa… v.v. đến cả các hiểu
lầm về sảy thai, việc Sun Group xây dựng cáp treo khắp nơi hay nước rửa bát ảnh
hưởng đến môi trường như thế nào. Chủ đề bạn ấy nói rất phong phú. Như một người
bạn mình nhận xét thì “bạn này viết hay, kiến thức nền rộng, quan điểm rõ ràng
nhưng không cứng nhắc”. Bạn ấy là một người làm freelance, có dạy ielts, một cựu
du học sinh Canada, đã lập gia đình nhưng không rõ là có baby chưa. Đó một chút
về riêng cá nhận bạn ấy như vậy để biết là mình có một sự nhìn nhận trân trọng
với những “quan điểm rõ ràng nhưng không cứng nhắc” của bạn ấy như thế nào.
Nói thật thì trong cái thời đại của các thái cực siêu hỗn loạn
này, mình cực kì yêu quý những người có quan điểm rõ ràng mà không cứng nhắc.
Đơn giản là vì để xác định được cho mình một quan điểm rõ ràng trong mớ bòng
bong thông tin kia không phải đơn giản. Sau đó lại còn cần có đủ tỉnh táo thì
quan điểm mới có thể không cứng nhắc được nữa cơ.
Giờ đây người ta cổ vũ việc xây dựng một xã hội tranh luận,
đưa ra quan điểm và bảo vệ quan điểm là việc con người ta được khuyến khích làm
hàng ngày hàng giờ. Chủ đề có thể là những việc rất đơn giản hàng ngày trong mỗi
gia đình, nhưng cũng có thể là việc trọng đại, liên quan đến sinh mạng, hay có
tác động rất lớn đến cả xã hội. Và nó diễn ra hàng ngày, mỗi ngày mỗi thời điểm
bạn phải đưa ra quan điểm của mình, hoặc đơn giản hơn thì là lựa chọn đứng về một
bên nào đó, rồi việc tiếp theo là bảo vệ chỗ đứng của mình, bảo vệ quan điểm của
bạn, hay của cái tập thể mà bạn đã chọn. Cách hành xử này hoàn toàn dễ hiểu khi
mà văn hóa phương Tây theo chân những du học sinh, những “văn minh” trên các
phương tiện truyền thông đã lan rất rộng trong một xã hội Việt Nam – một xã hội
phương Đông nhiều kìm kẹp, nhiều bất mãn vì những cái “phải” và “phải”, vì cái
tôi cá nhân không được coi trọng trước quá nhiều thứ tự trong xã hội. Các cụ có
câu “Con giun xéo lắm cũng quằn” là để mô tả sự phản ứng một cách rất tự nhiên
như vậy đấy.
Đưa ra quan điểm là một việc khó. Nhưng điều mình bận tâm là
liệu nó có mang tính cá nhân không? Ồ, tại sao lại không chứ? Và nếu không thì ảnh
hưởng gì? Bạn cũng có thể sẽ hỏi lại mình như vậy.
Tranh luận là hình thức đấu tranh để bảo vệ quan điểm, suy
cho cùng là bảo vệ lợi ích đi cho dễ hiểu hơn chút nhé. Vậy thì lựa chọn quan
điểm có thể hiểu là lựa chọn lợi ích, tất nhiên là lợi ích cho cá nhân mình rồi.
Vậy thì sao lại có thể đặt ra nghi ngờ rằng việc đưa ra quan điểm có mang tính
cá nhân không?
Khi bạn đưa ra quyết định một vấn đề gì đó, có những điều gì
sẽ được bạn cân nhắc? Lợi ích cá nhân – Có. Lợi ích cá nhân bạn trong mối quan
hệ với xã hội – Tất nhiên cũng Có. Đó, vấn đề ở đấy đó. Nếu chỉ dừng lại ở câu
hỏi thứ nhất thì việc lựa chọn của bạn chỉ mang tính cá nhân thôi. Nhưng sang đến
câu hỏi thứ hai thì không còn như vậy nữa rồi. Rất rõ ràng phải không?
---
Đến đây thì bản thân mình cũng thấy độ lan man của mình nó
quá cao rồi :)) Đấy là rắc rối của một đứa có quá nhiều ý tưởng trong đầu mà
không phải lúc nào cũng viết ra được. Thế nên một khi đã bắt đầu viết là những
ý tưởng đó sẽ chen chúc nhau xông ra :)))
Một lần nữa, lại quay về những gì lúc đầu định đề cập nha.
Trong một bài viết của người bạn trên fb kia, ngày
17/10/2016, bạn ấy viết về việc tiếp nhận thông tin trong thời đại này. Đại ý
là hiện giờ có quá nhiều điều tiêu cực trên các phương tiện truyền thông, một
người bạn của bạn ấy có quan điểm là: những cái tiêu cực đó, báo chí không nói
thì mình cũng biết, vậy nên thôi, đừng mất thời gian đọc thêm nữa mà làm gì, chồng
bạn ấy nên để thời gian mà chơi với con còn hơn. Còn bạn ấy phản đối ý kiến đó,
bạn ấy nói cần đọc, cần biết, kiểu như một đứa trẻ cần học cách kiểm soát những
câu chửi thề chứ không phải là bị ngăn cấm không được học cách chửi thề để không
biết nói “fuck the govement”. Thực sự thì mình không đọc được hết hoàn chỉnh
bài viết của bạn ấy vì chả hiểu sao cái apps FB lite trên điện thoại toàn không
thể mở hết được phần xem thêm ở những bài viết quá dài, và ví dụ về đứa trẻ và
câu chửi thề trên là ý mà mình lấy từ một bài viết khác của bạn ấy, chứ không
phải trong bài ngày 17/10/16 vì mình cảm thấy nó phù hợp với những gì bạn ấy diễn
đạt. Mình không có ý định viết một bài trình bày quan điểm của mình dựa trên những
gì bạn ấy viết thế nên mình cũng không cố gắng đi đọc trọn vẹn bài viết của bạn
ấy. Và giờ mình chợt nghĩ, có thể vì chưa đọc trọn vẹn nên mình chưa hiểu hết ý
tưởng bạn ấy định trình bày chăng? Nhưng túm lại thì mình chỉ muốn viết về những
ý tưởng của mình đã được gợi ý từ câu chuyện của bạn ấy mà thôi.
Theo mình thì những gì tiếp nhận được, những gì đọc được,
nghe được, học được không quan trọng bằng những gì bạn thể hiện ra, viết ra,
nói ra, truyền đạt lại cho người khác. Cách bạn phản ứng lại xã hội quan trọng
hơn nhiều.
Mình rất đồng ý với bạn ấy, đọc nhiều, nghe nhiều để biết
nhiều. Như ví dụ của bạn ấy thì một cậu thanh niên sống ở vùng thôn quên hẻo
lánh nghèo nàn cần đọc cần nghe để mà không mù quáng lao ra thành phố với giấc
mộng đêm hè để rồi vỡ mộng và trở thành nạn nhân của sự mù quáng ngớ ngẩn. Một
cô bé sinh năm 89 khác chơi với mình vừa rồi vừa bắt đầu cuộc sống du học sinh ở
Czech một hôm nhắn tin về kể cho mình câu chuyện chính em ấy vừa trải qua. Em đang
ngồi trên xe buýt thì gặp một đối tượng hơi có vấn đề về thần kinh, khi em mỉm
cười với con chó của nó thì nó đến bên ngồi cạnh em, rồi đặt tay lên đùi em và
cười một cách đáng sợ. Cô bé bắt đầu sợ, đứng dậy và nhảy ngay xuống điểm dừng
tiếp theo, em bảo, dù sao cũng chỉ cách bến nhà em có một bến nên em quyết định
nhảy xuống luôn. Theo mình thì rất may là đó có lẽ là một người thần kinh không
bình thường thật, có gì đó ngờ nghệch và hiểu lầm ở đây. Mình có hỏi lại cô bé
đó: em sẽ làm gì tiếp nếu cái người đáng sợ đó nhảy theo em xuống bến xe buýt
đó và có thể là sẽ bám theo em về tận nhà? Cô bé không trả lời được. Mình nói với
em ấy là, đáng ra việc em cần làm chỉ là chuyển chỗ ngồi, như thế an toàn hơn
nhiều. Sau đó, nếu em vẫn cảm thấy không an toàn, em có thể cầu cứu những người
xung quanh trên xe, chị tin là trong cả chục người quanh đấy ít nhất cũng sẽ có
một người giúp được em. Nhất là khi cô bé chỉ nói được tiếng anh, và ở đó là
Czech, không phải ai cũng hiểu “Help me” nghĩa là gì. Tất nhiên đặt vào một câu
chuyện cụ thể như thế này thì mọi người có thể nói, bạn không ở trong hoàn cảnh
lúc đó bạn làm sao mà hiểu được cảm giác sợ đến thế nào, rồi thì bạn cứ thử bị
như thế xem, lúc đấy bạn có còn nói được mạnh mồm thế không?
Đúng, mình không ở trong hoàn cảnh đó và khi mình đọc dòng
tin nhắn kể lại câu chuyện của cô bé mình cũng mất một lúc bình tĩnh lại mới
nghĩ ra được cách phản ứng cân nhắc thiệt hơn như thế kia. Nhưng tất cả những
điều đó không tự nhiên mà có, mình đã học được, chính xác hơn là đọc được nhiều
tình huống tương tự, và lời khuyên bao giờ cũng là đầu tiên cần phải bình tĩnh.
Khi mình nói như vậy, cô bé em mình cũng kể là lúc đấy em cũng có nhận thấy một
phụ nữ trung niên đã nhìn thấy sự việc xảy ra với em nhưng em đoán chắc bà chưa
thấy có vấn đề gì cần lên tiếng nên bà không có phản ứng gì. Em bảo, người
phương Tây họ rất độc lập, việc ai người đó tự giải quyết mà. Mình chỉ ừ, rồi
cười bảo em là, đọc nhiều chỉ để biết nhiều, để rồi khi gặp sẽ có thể bình tĩnh
mà xử lý vấn đề chứ không phải đọc nhiều để sợ mà né tránh, vì thế thì còn gì
là trải nghiệm, là sống nữa.
Bản thân mình cũng đã từng có lúc không hiểu làm sao mà lại khoác
tay một người đàn ông xa lạ đi dạo rồi ngồi ăn giữa những người “chị em” trong
một con ngõ nhỏ ở Singapore. Khi đó, mình được dặn là chỉ nên im lặng, và tuyệt
đối không được nói tiếng Việt. Rồi còn được hỏi những câu hỏi không biết có khiến
các bạn thấy đáng sợ không nữa. Nhưng cho đến giờ mỗi lần ngồi nhớ lại buổi chiều
hôm đó, mình vẫn thấy rất biết ơn sự bình tĩnh đã giúp mình có ấn tượng tốt, có
sự yêu mến với một người bạn ở một nơi xa lạ như thế thay vì chỉ là sự oán hận,
sự ân hận vì một điều đáng tiếc nào đó có thể đã xảy ra. Lúc đó vẫn có thể nói
là mình thuộc thể loại điếc không sợ súng, vì là lần đầu tiên đi xa một mình
như vậy nên không biết sợ là gì, nhưng chính vì có lần đầu tiên như vậy mà mỗi
lần khoác balo lên và đi sau này của mình đã đúng thật là trải nghiệm và đều để
lại những kỉ niệm rất đẹp.
Tất nhiên còn một điểm nữa nhất định cần phải có, đấy là sau
khi bình tĩnh đủ để nhìn nhận sự việc thì bạn cần phải có một cách phản ứng “đúng
đắn” với tình huống trước mặt. Chính vì thế nên câu chuyện ở Sing của mình mới
có một cái kết để lại ấn tượng tốt đẹp đến vậy chứ.
Và cho mình hỏi, có bao nhiêu bạn đã từng xách balo đi du lịch
tự túc (có thể gọi là phượt thủ đi cho dễ hiểu nhỉ) ra nước ngoài khi trình hộ
chiếu đi qua hải quan bị họ ghi chú lại như trong trang đóng dấu xuất nhập cảnh
Sing-Malay của mình?
Chắc hiếm (hoặc có thể là hoàn toàn không) có câu trả lời
nào là Có phải không? Đa số chúng ta một khi đã xác định xách balo lên đi du lịch
tự túc thì đều có một sự chuẩn bị nhất định, sự kĩ lưỡng đến đâu tất nhiên tùy
thuộc từng người, nhưng chắc chắn không thể không có chuẩn bị gì được. Bản thân
mình cũng đã chuẩn bị tương đối kĩ càng, đặt phòng, đặt vé xe, vé máy bay, một
vài địa danh trong lịch trình dự tính để khi hải quan hỏi mình có thể trả lời
được. Mặc dù vậy thì việc trong hai ngày liên tiếp, tối đi Malay, sáng lại về
Sing cũng sẽ thật là khó hiểu đối với những người kiểm soát xuất nhập cảnh, nhất
là khi lần thứ hai sang Malay không có kèm một cái đặt phòng nào cả. Vậy là lúc
xuất cảnh sang Malay mình được ghi chú vào hộ chiếu :)) Vậy đó, nói việc này để
thấy rằng, cùng là đi, cùng là xuất ngoại nhưng không phải ai cũng đi như nhau,
có cùng một kiểu trải nghiệm như nhau. Cùng là đến Sing, đa phần mọi người đến
Marina Bay chụp ảnh với Merlion còn mình thì lại dành thời gian lang thang ở
Geylang giữa những người “chị em” của mình.
Mình nói vậy để thấy rằng, không phải ai là du học sinh, là
Việt kiều, là người phương Tây cũng đã “biết”, chứ chưa nói đến việc “hiểu”
phương Tây là như thế nào. (Tất nhiên mình dùng từ phương Tây ở đây là trong một
mối tương quan tương đối với phương Đông thôi, còn thì cũng còn có thể hiểu là
việc so sánh giữa cuộc sống ngoài kia – phương Tây, khác với cuộc sống hàng
ngày của bạn – phương Đông, nữa). Và đương nhiên, vì thế nên mỗi người nêu ra
quan điểm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là dựa trên sự nhìn nhận qua góc quan
sát nhỏ bé của mình mà thôi. Dĩ nhiên, càng đi nhiều sẽ càng có nhiều góc nhìn
khác nhau, và mình tin rằng quan điểm của người đó khi đó sẽ càng … bình tĩnh
hơn.
(Lại một lần nữa) Trở về câu chuyện của cô bạn trên fb lúc đầu,
đoạn trên là mình thể hiện sự ủng hộ còn giờ thì là mình phản đối quan điểm của
bạn ấy và mình ủng hộ cách nhìn của người bạn bạn ấy: người chồng nên để thời
gian mà chơi với con là hơn.
Có một bài học mà cô giáo lớp 9 của mình đã khiến mình nhớ
mãi thế này. Khi bạn đi học thì việc thay nhau trực nhật, quét lớp ai cũng từng
trải đúng không? Chuyện trốn trực nhật, không quét lớp… là chuyện cơm bữa rồi,
bọn nhất quỳ nhì ma mà lại, phải không? Cô giáo mình bảo: khi có đứa nào đó được
phân công mà trốn việc thì mặc kệ bọn nó cũng chả sao (quét lớp thôi mà, bỏ một
ngày chắc cũng không lún đầu trong rác đâu nhỉ ;) ), báo lại cho cô thì càng tốt,
nhưng đáng trân trọng nhất là những đứa có thể cầm chổi đi quét lớp trước khi
chạy đi mách cô giáo.
Cô bạn trong bài viết ngày 17/10/16 có nói theo bạn ấy biết
những điều đang diễn ra xung quanh mình không chỉ là quyền mà còn là nghĩa vụ.
Ok, mình thấy bạn ấy nói đúng. Nhưng mình cũng thấy rất nhiều những ví dụ khác
về những người chỉ “biết” không thôi mà chẳng làm gì cả.
Giống như việc trực nhật vậy - Ồ, hôm nay con A, thằng B, trốn
trực nhật nha. Bọn này đáng ghét nhỉ? Như thế là không được. Hôm nào tổng kết
phải kiểm điểm bọn nó, phải phạt chứ, cả lớp làm đầy đủ mà bọn nó trốn việc thế
là không được. v.v…
Mình thì mình chẳng
quan tâm người chồng người bạn kia đọc được những gì, lề trái, lề phải gì đó,
nhưng mình thấy không chấp nhận được việc chính việc là người vợ phải than vãn:
sao anh không để thời gian mà chơi với con?
Mình cũng thấy chả có ý nghĩa gì khi cứ mạnh mồm nói về dân
quyền hay nhân quyền gì gì đó mà con bạn bóc cái kẹo bỏ cái vỏ kẹo rất hồn
nhiên vô tư vào trong túi gắn vào lưng ghế phía trước một cách rất automatic, bất
chấp cái túi đó là túi lưới mắt cáo.
Mình sẽ thấy yêu hơn rất nhiều nếu người cha người mẹ ngồi
bên cạnh bỏ tạm tờ báo với rất nhiều vấn đề nhức nhối đang đọc dở xuống, và nhẹ
nhàng quay sang giải thích với đứa bé là con biết bỏ rác vào gọn như thế là tốt
rồi nhưng túi mắt cáo to như thế này thì không thể giữ được cái vỏ kẹo bé thế
kia, nên con có thể bỏ tạm vỏ kẹo vào túi quần, lát nữa tìm thùng rác thì rồi vứt
đi sau nhé.
Như thế thì cuộc sống có phải là đáng yêu hơn nhiều không
nào?
Mình vẫn tin câu “tích tiểu thành đại” là đúng. Và mình cũng
vẫn rất trân trọng những người biết cầm chổi quét lớp dù có phải là phiên trực
nhật của bạn ấy hay không. Những người biết hành động đúng bao giờ cũng đáng
yêu quý hơn những người chỉ biết nói không.
----
P.S. Về độ lan man thì lúc nào mình cũng là số 1 trong số những
người mà mình quen biết đấy hehe.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)