Đã bao lâu rồi bạn không làm một điều gì đó lãng mạn?
Lãng mạn là gì ư?
Đơn giản cứ nghĩ là lãng mạn là làm gì đó cho bản thân mình được
vui vẻ thôi nhé. Ví dụ như mình thích trò khâu vá, thuê thùa, thích ngắm hoa cỏ
cây cối nho nhỏ xinh xinh. Vậy thì lãng mạn là ra tưới cây thì ngồi ngắm mấy cái
mầm xinh xắn mới nhú, ngắm chậu hoa sống đời màu cam mới bung cánh mấy bông. Rồi
thì nhận làm một cái hình thêu trang trí áo cho đứa bé con nhà chị bạn theo đúng
sở thích của cháu nó và cũng là để thỏa cái trí tưởng tượng xoay sở của cô nó đây.
Đi đường có thời gian mà ngẩng mặt lên thấy mây bay gió thổi. Lên mạng có thời gian
mà ngắm nghía quyển sách nọ kia. v.v.. Vậy lãng mạn là như thế đó.
Đợt rồi mình còn nhận thực hiện wedding wish list cho 2 đứa bạn theo kiểu thích gì chiều nấy trong khả năng cho phép. Đứa thứ nhất thì tặng cặp vé máy bay đi honey moon (xời, vé đang khuyến mại tơi bời nên tặng hẳn vé VNairline khứ hồi nhưng không kèm gói hành lý ký gửi keke). Đứa thứ hai cưới ở tận châu Âu xa xôi mà dịch dã hoành hành nên chưa biết bao giờ về được thì tặng quà theo kiểu "lan tỏa niềm vui", mình đi phát thiệp báo hỷ cho nó. Thời buổi này và với văn hóa VN thì quà kỷ niệm đám cưới cô dâu chú rể tặng khách mời là một điều không quen thuộc. Chưa kể con bé bạn mình còn đi tít mù bao lâu không liên hệ với một số đối tượng được gửi thiệp lần này. Thế nên mới có chuyện mình gọi điện, hay mò đến nhà theo địa chỉ nó cho thì một vài người bất ngờ kiểu vui vẻ nhưng cũng có người có tí hoang mang, như kiểu sợ bị lừa đảo. - Đấy, sống lãng mạn thời này nó là thế đấy.
Cơ mà … một khi cơm áo gạo tiền còn hiện lên quằn quại trong
đầu bạn, cơn buồn ngủ sau những giờ tập trung vắt óc ra vì công việc, hay cơn đau
vì một bệnh mãn tính nào đó vẫn dằn vặt bạn… Liệu có còn chỗ cho cái gì đó nhẹ
nhàng, bay bổng như lãng mạn không?
Chắc là không rồi.
Nhưng có lẽ mọi thứ đều có chỗ của nó. Có thời điểm của nó. Hy
vọng là thế.
Chúc mừng, hôm nay mình muốn ghi lại lời nói với các bạn đấy.
Chuyện là thứ 4 tuần trước có cuộc hẹn bạn đi café. Thường
thì người bạn này với mình cũng thường hay có kiểu hẹn bất chợt, chả vì dịp gì
như vậy. Ừ thì ok. Đến giờ ra lại còn cà kê lề mề tranh thủ đi đổ xăng rồi ra
muộn như thường lệ nữa chứ. Ra đến nơi thì bạn mình trông vẫn như vậy, dù có đến
gần năm nay không gặp, (lần trước từ hồi tháng 2, sau khi mình đi Đài về và trước
chuyến công tác sóng gió của năm) vẫn ngồi lù lù một đống như vậy :D Thế mà rồi
sau một hồi chém gió “vớ vẩn” thì ổng buông nhẹ một câu, “Tớ sắp cưới” hay cái
khỉ gì đó mà nói nhẹ quá mình còn chả nghe rõ từng chữ nhưng may vẫn bắt được
quả keyword “Cưới”.
Ồ, thế chúc mừng cậu nhé!
Ôi câu chúc mừng nhẹ lòng nhất từ trước đến nay luôn ý. Và
cũng chả hiểu sao mà từ sau giây phút ấy mình thấy phấn khởi thực sự :))))
Vì đây là đứa bạn mà mình rất rất quý ư? Đã hàng chục lần
mình nói như thế. Bạn ấy có ý nghĩa rất lớn với mình. Nhưng mà đùa chứ, thật sự
rất khó giải thích về mối quan hệ của hai đứa. Hồi 2014 gặp lại nó mình còn chỉ
thấy ngờ ngợ, và nếu không có đứa bạn đi cùng khẳng định là bạn này học cùng lớp
hồi cấp 2 thì mình cũng chả nghĩ là mình quen nó. Thì lại chả, bẵng vèo cái từ hồi
học xong lớp 9, từ 2003 thì chả hơn 10 năm rồi không gặp nhao zồi. Xong lại còn
sau quả stress hại não của mình vừa năm trước đó nữa chứ. Thấy ngờ ngợ là vẫn
còn may chán rồi. Thế mà rồi từ đó đến nay, vẫn duy trì cái trò cao hứng theo
cách nào đó thì 2 đứa sẽ ngồi café, nước mía vỉa hè gì đó để chém gió với nhau.
Rồi hồi nó còn ở xa HN thì còn có trò buôn chuyện điện thoại hàng tiếng đồng hồ,
giết thời gian giúp ổng trong lúc ổng trong ca trực chán chết. Chưa kể chat
chit thì thường rồi. Vậy nên giờ mình nhiễm nhiên nằm trong list được mời dự
đám cưới nó 😊 Dù cho sự thật là
trong list của mình thì nó thuộc mục “không biết được là có ý định cưới xin gì
hay không”. Ờ thì chủ đề của 2 đứa chém với nhau chả bao giờ có mục kể về tình
sử cả nên không biết cũng phải. Và như mình mới nói với nó hôm nọ, chuyện gì
qua thì cho nó qua đi. Giờ nghĩ cho chuyện tương lai thôi, gửi tớ cái wish list
đây nào :D
À hôm đó gặp còn phát hiện ra một điều này nha. Đó là trong
lúc lục lại trí nhớ thì chợt nó nhớ ra và bảo mình là hồi lớp 8 hai đứa có ngồi
cạnh nhau, cùng bàn với Minh Trang, bàn 3 đứa. Lúc ý mình mới giật mình nhớ lại.
Đúng rồi. Ngồi với nhau nửa năm học lớp 8. Bảo sao mà 10 năm gặp lại mình vẫn
thấy nó quen quen. Hóa ra trước đã từng có nửa năm ngồi cạnh chém gió vô thiên
lủng như vậy rồi. Thế thì mọi chuyện có vẻ đúng đúng hơn hẳn rồi đấy. Vốn dĩ
mình không phải đứa dễ quen và style sống của bạn ấy với mình cũng khác nữa. Thế
nên mới có cái kiểu đi café luôn chỉ có 2 mống, chứ chắc không móc đâu ra được
đứa nào “style khác người” cỡ như thế ngồi tiếp chuyện cùng cho xôm. Trước đây
mình có thể thuộc tên họ đầy đủ của cả lớp nhưng giờ điểm lại thì những đứa nào
mình nhớ được mặt và lắp trúng vào tên được thì trước cũng đều đã từng chém gió
qua một thời gian, hoặc chí ít có một kỉ niệm gì đó. Chứ còn nếu chỉ cùng lớp
không thôi thì giờ mình chịu, có thể thấy tên hay mặt quen quen thôi chứ bảo lắp
khớp tên-mặt thì chịu.
Túm lại là theo mình thì 2 đứa thực sự có duyên làm bạn.
Hehe. Và vì mình quý bạn nên chỉ mong bạn mình thật hạnh phúc dù cũng chả cần
biết cô dâu là ai. Như Thùy Anh cũng vậy. Cách đây tầm tháng gì đó thì được
nghe tin là Thùy Anh sẽ tổ chức đám cưới. Và nàng đã làm đám cưới hôm 1/12 rồi.
Ở tít tận Áo nên mình không tham gia được. Chú rể của nàng thì mình mới chỉ được
vẫy tay chào qua video call một lần duy nhất trong vài giây. Thế là đủ rồi. Nửa
kia của họ là ai không quan trọng với mình. Quan trọng là bạn mình thấy hạnh
phúc là được. Như trước giờ mình vẫn nghĩ, đám cưới chỉ là một buổi lễ thôi,
quan trọng là cảm nhận của những người tham gia. Cái chính là cô dâu chú rể cần
cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi. Và tự khắc cái hạnh phúc của hai người đó sẽ lan
tỏa đến mọi người tham dự. Cần gì hơn nữa đâu. Đơn giản vậy thôi là đủ.
Cái tựa này viết cho dễ hình dung để vào đề thôi chứ thực ra mình là đứa "không nhà".
Không phải vô gia cư, ở bờ ở bụi mà là không có cảm giác đâu là nhà í.
Cảm giác là đâu cũng là nhà thì cũng không phải. Mà là cái kiểu cứ đứng lên xách vali là đi, đi bao lâu hay đi luôn cũng không khác biệt.
Sáng nay chợt nghĩ, mình chính thức chuyển khỏi "cái tổ" cũ được gần 1 tuần. Mà chính thức trả chìa khóa từ tối chủ nhật tuần trước 21/06/20, chứ còn sang tổ mới ngủ từ 12/06 và move out đồ đạc dần dần rồi. Như thế là chia ly hẳn sau tầm 19 năm chuyển về đấy (từ 2001). Sẽ không gặp lại bọn cây cối, góc sân nhỏ đầy gió và cái sân trên đầy nắng. Cũng sẽ không gặp lại em mèo béo hàng xóm, mới sang chơi vài lượt từ năm ngoái mà cứ thấy mình về là đang nằm lại đứng lên ù té chạy (cũng mới quen chứ chưa kịp thân hehe..). Còn nhiều góc nữa hình như chưa kịp chào thì phải... Chắc lúc ý không có cảm giác lắm vì thật ra cũng đã ôm theo rất rất nhiều "rác" rồi (mặc dù cũng đã bán được tận hai chục cân sách vở đồng nát, không mặc cả cũng được tận 30k).
Bên cái tổ bây giờ thì đang trong giai đoạn sắp xếp lại. Ưu điểm của mình là làm quen với khung cảnh mới nhanh. Chả gì cũng đi suốt, còn hay chơi kiểu mỗi đêm ở một chỗ nữa cơ mà. Nên cũng thuận lợi cho việc thích nghi. Với lại cũng vừa trải qua mấy tháng "sóng gió", tháng 2 vừa "định cư" ở Anh 3 tuần, tháng 3 đã lại về "trại" Bình Xuyên an dưỡng 2 tuần rồi đến cắm chốt ở công ty 2 tuần tiếp nữa trước khi về lại cái tổ cũ. Như thế là lòng vòng 3, 4 tháng liên tục move in rồi lại move out. Cứ thế thành ra lại có cảm giác "Quen" :))))
* Góc chill chill ở cái tổ bây giờ đấy. Trong này có đồ cũ, đồ mới, đồ được tặng, rồi cả đồ đồng nát. Tất cả tạo nên cái tổng thể là Mình đây.
Mình nhận ra 1 điều. Cảm xúc là cái có thể dâng lên rất nhanh. Cũng có thể nguội lại rất nhanh. Và cũng có thể "chẳng có gì cả".
Đang đợt dịch mà mình thì rảnh nên ngồi viết vài câu cho đỡ buồn ngủ.
Chuyện chưa từng có ấy là đang đi công tác thì phải lộn về. Vì dịch. Về mà nào có yên, lại còn đang được "an dưỡng" trong doanh trại quân đội, để mà nhớ về cái thời đi tập quân sự hồi năm nhất đại học. Khó khăn thiếu thốn chả nói đến mà nói đến cái tình trạng khá ngộ của mình.
Cả cái trại này chắc có mình mình là chưa nghe điện thoại của "gia đình" hay gọi đi. Còn các bạn các anh chị cô chú khác đều ngày ngày có kiểu gọi điện báo cáo các thể loại từ thân sơ xa gần. Riêng con này chỉ có cắm mặt vào nhắn tin :))
Ờ thì chả có gì phải vướng bận mà. Mình thấy thế thanh thản. Mình chỉ đang nghĩ: đã chuẩn bị tinh thần cho 2 tháng vật vã ở tít bển, giờ đùng phát lại đang ngồi nơi đây, rồi cuối tuần này, chủ nhật lại được thả về rồi ngồi tiếp ở nhà (mặc dù đang chả biết phải bò về bằng cách nào đây), tậm trạng mình nó ra sao rồi nhỉ?
Cũng phải nghĩ ra câu hỏi để hỏi và trả lời cho có việc. Và cũng nhân hôm nọ gặp một chuyện.
Ai cũng có việc riêng. Thế giới, vũ trụ v.v. những gì trôi qua dòng thời gian và không gian quanh họ. Mình chưa có cái cảm nhận bị thèm/cần va chạm, xâm lấn vào/với vũ trụ của người khác (trừ duy nhất một lần vào tháng nghỉ hè năm lớp 6). Những lúc cần tương tác gần đây là kiểu: À mình muốn đi tập nên sẽ nhắn tin hỏi bác thầy. À mình muốn mua đồ, nhắn tin cho chị này chị kia hỏi xem có mối nào không, gợi ý nào không. À nay cao hứng ngồi search youtube, nhớ ra hôm nọ xem clip có nói đến bài của Đen, xong lại nhớ bạn mình cũng từng đề cập đến Đen, vậy là search nghe thử Đen xem sao rồi nhắn tin khều khều bạn mình: nhạc cũng hay phết mà rap nhanh quá không nghe kịp kaka.
Đó, cuộc đời mình là kiểu vậy. Cũng chả có gì để mà phải vướng bận. Quyết trong 1 nốt nhạc thôi là đủ thời gian rồi. Cũng chả phải trả lời hỏi thăm của người khác làm gì, nếu không thích thì bỏ qua thôi. Đỡ mệt mỏi nhiều chứ.
Định viết một câu mà vừa xóa vì nó dài loằng ngoằng, xong ý thì không thoát ra được. Vì ít tương tác đi nên lười nghĩ phết. Ưu điểm là đầu nhẹ hẳn. Nhưng nhược điểm là mình bị phản ứng chậm hơn, thiếu cẩn thận hơn trong một số tình huống mà đáng ra không nên để thế. Biết làm sao được. Cái gì cũng có hai mặt cả.
Dùng từ chính xác hơn là lười cân nhắc thay cho lười nghĩ. Cân nhắc có nghĩa là nghĩ cho mình và cũng nghĩ cả cho người. Mà mình thì giờ tư tưởng là FA toàn tập nên mình chỉ lo thân mình thôi, nghe hay hơn thì là tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Cũng chả có gì lạ. Cố lắm mới thoát được đầu óc nhẹ nhàng như vậy. Phải duy trì bằng được. Nhá. Nhá :D
...
Từ hôm qua nghe rằng sáng chủ nhật sẽ được ra "trại" tự dưng cứ thấy là lạ. Vì quen đi rồi, đâu đâu cũng là nhà được nên không có cảm giác muốn về. Nhưng mà một phần là vì lăn tăn với cái kiểu cách ly như này. Chả hiểu hiệu quả ở đâu? Dạo này toàn phải làm những việc "hình thức", không có ý nghĩa gì về nội dung cả là sao nhỉ. Số mình cũng hay thật đấy.
Lần đầu nghe bài này là trong Another Ms. Oh, ost phim mà. Phim về nghề âm thanh nên nhạc phim này siêu hay. Bài này nghe rất xúc động, nức nở vì đúng là nhạc phim, mạch phim mà. Chính chủ hát là Jung Seung Hwan, cũng không biết là ai ngoài bài này. Lười mà.
Hôm qua thì xem được bản cover của Kyu trên youtube channel của bạn ấy.
Nói thật thì giọng Kyu đặc biệt quá rồi, nghe bạn hát bài này mình vẫn bị ấn tượng với giọng bạn ấy hơn là bài hát. hihi. Nghe bài hát lúc đầu thấy rất quen, quen lắm luôn, thích lắm luôn. Gần hết bài thì bật ra là ở phim Oh Hae Young. Về sau tìm thì đúng là thế. Nghe lại bản gốc thì quả thật là nức nở hơn. Kyu hát có vẻ bị với ở những chỗ cao. Mình nghĩ không phải bạn ấy lên cao không vững, mà là kiểu giọng, màu giọng của Kyu nó vậy, đặc trưng vậy. Nghe giọng Kyu xong bị mất tập trung vào bài hát í. Keke.
Mình thích Kyu vì bạn ấy đang làm rất nhiều, đang cố gắng rất nhiều. Thế giới của bạn ấy đào thải nhiều lắm. Vết thương trên người cũng nhiều. Trải qua bao việc không phải nhẹ nhàng gì. Cố gắng từng tí để tồn tại, để tiếp tục được làm điều mình đeo đuổi bao năm qua. Mình không cuồng tín như fan girl vì vốn dĩ mình biết Kyu lúc không phải là idol. Nhưng Kyu cũng chẳng phải là một người bình thường vẫn gặp hàng ngày, vẫn là một nhân vật truyền hình thôi. Song bạn ấy và SJ với mình vẫn là một biểu tượng của sự vượt qua.
Đi nhiều. Gặp nhiều. Con người. Hoàn cảnh. Mình thấy nhiều người, mỗi người một nỗi niềm. Nhưng cách vượt qua đều như nhau thôi. Đấy là tin là mình đang làm được, đẩy viên đá đang chặn đường mình ra mà đi. Chỉ có cách đấy mình/bạn mới bước tiếp được thôi. Đừng bị tổn thương vì viên đá kia chặn đường bạn. Tổn thương đấy chỉ có mình bạn chịu đựng thôi. Không ai giúp bạn đâu. Thế nên quên nó và đi tiếp thôi.
Giờ đang tiếp tục nghe sang Breathe - Lee Hi - Jonghyun.
---
Kỉ niệm (ngày thứ mấy rồi, chả nhớ) ở trong trại cách ly sau chuyến công tác đầy sóng gió, cái gì cũng quyết định trong 1 nốt nhạc cả. Ui giời.
Nhân thể tiện cái lúc vừa hơi buồn ngủ vừa hơi chán chán thì viết đôi dòng cho An và Phát tí nhỉ.
An và Phát là nhân vật trong Truyện ngắn, trong phim-album "Truyện ngắn" của Hà Anh Tuấn. Giới thiệu tí thế thôi.
Gọi là phim-album, album by movie là vì thế này. Project gồm 5 bài hát là 5 câu chuyện nhỏ và HAT muốn xâu chuỗi nó thành một "truyện ngắn" xoay quanh hai nhân vật chính là An và Phát. HAT có nói rằng album sẽ phát hành dưới dạng một bộ phim. Lý do cho cái kiểu ra album độc lạ đó thì mình đoán là vì có lẽ cần hiểu câu chuyện của An và Phát thì mới hiểu được về 5 bài hát trong album.
Mình nghĩ vậy là vì bản thân mình, lần đầu tiên nghe đầy đủ cả chuỗi 5 bài là "coi cọp" concert ở Hội An, có cả lời dẫn chuyện của HAT rồi thế mà lần đầu tiên ý thì thật lòng là nghe và chả có cảm xúc gì với 2 bài Thương em và Cô gái và cây dương cầm. 3 bài còn lại thì đã từng nghe rồi và bản thân 3 bài đó cũng thuộc dạng dễ ngấm hơn hẳn. Sau lần đấy, mình vẫn nghe đi nghe lại concert đó vài lần nhưng cứ đến 2 bài khó ngấm kia là tua qua. Vẫn một cảm xúc là khó cảm thì bỏ qua để còn cảm cái khác và không làm đứt mạch cảm xúc của mình.
Rồi khi có thông tin về phim ra rạp, mình đã định bỏ qua. Lý do 1 là chả yêu thương gì bài hát thì đến rạp nghe thêm làm gì trong khi nội dung phim thì đã khá là rõ ràng và không gây tò mò. Lý do 2 giá vé cgv vốn dĩ đắt, và mình chả mấy khi đến đấy. Nhưng mà rồi vẫn có một chi tiết làm mình lăn tăn mãi và cuối cùng là quyết định vẫn phải đến rạp xem phim, xem vào ngày cuối cùng phim chiếu. Ấy là cái ý tưởng về album phát hành dưới dạng phim. 1 là nếu album phát hành dạng đĩa thông thường thì chắc cả đời mình sẽ chẳng bao giờ mua, cho dù là HAT hay Suju đi chăng nữa. Lần này lại là kiểu album-phim, vậy thì nên thử đi xem nó thế nào. 2 là mình có cảm giác HAT và ekip của anh có những tính toán rất logic và hợp lý, có lẽ không vô lý mà họ lại sản xuất cả một bộ phim như thế. Mình mới thuyết phục mình một lần cuối trước khi bấm nút thanh toán là: Có lẽ cần phải xem phim để hiểu được, để cảm được 5 bài hát này, đặc biệt là 2 bài mới toanh kia. Hơn nữa thì không đơn giản mà tranh được một cái vé concert, mà có vé rồi thì mình cũng muốn làm sao mà khi đi nghe nhạc được cảm nhận trọn vẹn nhất. Mình nghĩ có lẽ nếu bài hát chưa thể một mình nó thuyết phục mình thì có lẽ cần đi xem phim nữa. Giống như là cần phải hiểu văn cảnh thì mới hiểu được ý nghĩa thật sự của lời văn vậy. Đó có lẽ là việc cần thiết phải đầu tư để có trải nghiệm trọn vẹn.
Mình đã nghĩ vậy trước khi đến rạp. Và đến lúc phim bắt đầu chiếu thì nhiều cảm xúc lắm. Đầu tiên là chả hiểu bị ám làm sao mà cái khúc Có chàng trai viết lên cây vang lên thì ấn tượng về câu chuyện đi mua thịt của ông Quỳnh lại làm mình phì cười. Mình cũng rùng mình, nổi gai ốc khi nghe Thương em rồi cả khi ngọn lửa bùng lên cùng với bài Cô gái và cây dương cầm. Cũng có những lúc hơi tụt mood một chút. Ấy là lúc An-Phát xưng anh-em, lúc câu thoại "...như thế thì có giúp ích gì?" và cuối cùng nhất là lúc ông Tuấn gãi đầu gãi tai đi ra chỗ cây lồng đèn ở cuối phim. Ôi thề là đoạn đấy đang xúc động như thế mà thấy mặt ông kia ló ra cái là phì cười.
Mình cứ nghĩ mãi, nếu có gì thấy tiếc thì mình muốn An-Phát khi gặp lại cũng chỉ xưng tên thôi, giống như cái thời thơ bé ý, đừng anh anh em em, nghe gợn gợn kiểu gì ấy. Rồi cả thoại phim nhiều chỗ cứng quá. Mình ấn tượng nhất cái đoạn ngọn lửa đốt cháy cây đàn bùng lên ở bãi biển, giữa khung cảnh đầy tính ẩn dụ gây ấn tượng rất mạnh ấy thì An hỏi Phát "... như thế thì có giúp ích gì?". Với một đứa bị OCD như mình thì nghe câu này xong bị bay luôn cảm xúc ý. Giá mà câu ấy đổi lại là "Thế thì ích gì?" nghe có phải là mềm hơn hẳn không cơ chứ.
Thôi bỏ qua tí sạn ý đi. Quay lại việc chính thì trước khi xem phim mình thích nhất bài Xuân thì, còn sau khi xem thì mình thấy Thương em ngấm thật sự. Cô gái và cây dương cầm thì còn tình cờ xem được version "ngày giông bão", 2 phút video mờ mịt, tối hù HAT đứng hát giữa bãi biển, đằng sau là mây giông sấm chớp, thêm bản đó nữa thì mình đổ luôn bài này.
Nói về HAT thế là đủ rồi. Quay về câu chuyện của An và Phát thôi nhỉ.
''Định mệnh chỉ cho mình những sự lựa chọn thôi. Còn lại chọn điều gì là ở mình. Chúng ta đã có thể chọn khác đi."
Đấy là câu An nói với Phát lúc hai người nhận lại nhau sau nhiều năm. Và ngay sau đấy thì lại quay ra giận nhau. Vì sao ư? Vì Phát đã trả lời An rằng, anh sống chấp nhận số phận, nếu ta thuộc về nhau thì dù có đi bao xa, bao lâu chăng nữa rồi sau này ta sẽ gặp lại nhau thôi.
Ôi trời, mình nghe câu ấy mà sôi máu. Bảo sao An không tủi thân mà bỏ chạy.
Phát có biết rằng sau khi treo cái đèn lồng màu lam lên cây rồi, sau khi lên ô tô đi cùng cha mẹ rồi, khi ô tô dừng lại An vẫn vùng chạy quay về. Quay về để thấy cảnh cái đèn lăn lóc rách nát dưới gốc cây. Phát có biết không? Phát có biết là An đã từng chọn KHÁC đi như thế rồi không? Có biết là An đã từng chống lại số phận như thế không?
Rồi sau đó, cái cảnh cô bé An rất bình tĩnh bước chân vào căn nhà xa lạ, cúi xuống nhặt mấy mảnh cốc vỡ gây ấn tượng với mình mạnh lắm. Cô bé hiểu phận đời mình và muốn làm thật tốt nếu đã chọn đi con đường ấy. Cô ấy chấp nhận một cách chủ động. Có lẽ vì cô ấy đã từng thử CHỌN KHÁC ĐI.
Đã từng thử. An đã từng thử. Nhưng cô ấy đã không thể tự thay đổi số phận mình. Có lẽ tại thời đại chăng? Cái thời đại ấy khiến một cô gái không thể tự thay đổi số phận mình. Một mình đã khó, cô ấy còn cha mẹ già, sau lại còn thêm đứa con thơ dại. Mọi sự lại càng khó. Mình là con gái nên mình cảm thấy hiểu An. Mình không thông cảm nổi cho Phát.
Mình cứ nghĩ: Giá mà lúc An quay lại gặp được Phát. Có lẽ mọi việc sẽ khác chăng? Có những việc, những lúc mà đi một mình không nổi thì cần lắm một bàn tay đưa ra trợ giúp. Liệu Phát có thể giúp An chăng? Mình không chắc điều đó. Nhưng mình hy vọng là thế.
Thương em... Đáng lẽ lang quân tựa nương....
Và rồi một loạt "đáng lẽ" tiếp nữa... Chẳng có gì là chắc chắn cả.
Lười copy paste nội dung nên thôi dẫn link thôi vậy dù chả biết mấy nữa giở ra có còn đọc được hay không.
Anyway, trong này có nhiều điều cũng là tiếng lòng mình thật đó! Cơ mà lưu lại bài này không vì vui sướng bởi có người đồng cảm mà là đây là hạnh phúc của một kẻ lười khi có người làm hộ mình kakaka
Note: Nội dung bên trong nhiều chủ đề quan trọng hơn đấy nhá. Đừng có chỉ đọc mỗi cái tiêu đề không à nha!
http://m.kenh14.vn/toc-tien-duc-hy-sinh-cua-nguoi-phu-nu-mai-mai-khong-the-thay-doi-duoc-nguoi-dan-ong-20191004174045577.chn