Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Cảm xúc

Mấy hôm vừa rồi miệt mài xem The Voice China. Lúc đầu thì rỗi rãi vào youtube tìm mấy video để xem, gặp mấy trích đoạn vòng giấu mặt, đủ các mùa. Càng xem càng thích. Thế rồi thì đi tìm xem cả hẳn full toàn bộ vòng giấu mặt và được đoạn đầu vòng đối đầu của season 1. Chẹp, thích thật. Rất giàu cảm xúc, cả từ phần hát đến phần đối đáp, giao lưu giữa các laoshi và thí sinh. Rất nhiều lần các laoshi lên sân khấu hát với thí sinh, có thể là do nguyện vọng của thí sinh yêu mến, muốn được một lần hát cùng với thần tượng, hoặc có vị laoshi như Na Ying thì là lên hát tặng em bé thí sinh đang mang bầu một bài hát. Còn một điểm rất đáng chú ý là rất ít bài thi bằng tiếng Anh, hầu hết là tiếng Trung, mình nghe không hiểu, phải đọc sub, nhưng cảm xúc thì cảm được. Rất đầy và ấm.
Cái thể loại tai trâu như mình ấy mà, nói chung là cũng khó chiều phết đấy. Đừng tưởng kĩ thuật giỏi, luyến láy feeling mà mình bẩu hay nhá. Không. Nghe mà không cảm xúc thì dù thiên hạ tung hô mình vẫn thấy chán như thường. Việt Nam thì có ca sĩ Thanh Lam là ví dụ điển hình. Những ca sĩ khác thì ít ra còn thích được một hai bài, hoặc một thời điểm nào đấy. Còn Thanh Lam thì chịu. Thử nghe mãi rồi mà hoàn toàn không thích nổi. Nghe chả thấy có cảm xúc gì, chỉ thấy gào thét, vật vã thôi. Dạo trước cũng có đọc mấy bài báo mạng, nói về Thanh Lam, quan điểm này nọ, v.v. chuyện muốn làm việc này việc kia, phong cách làm việc, đúng là báo mạng thì không biết thế nào thật, nhưng mình thấy về mặt đó thì hoàn toàn ok. Duy có mỗi khi cô ấy hát thì mình chịu. Không cảm nổi.
Mấy cái  kiểu tông này tông nọ, giọng cao giọng trầm, v.v. đến giờ nhiều cái mình vẫn hoàn toàn không hiểu. Mình nghe nhạc, thấy cảm thì thích, không thì thôi, chứ chịu, không biết bình luận về kĩ thuật thế nào được. Mình thích những người hát bằng cảm xúc, giọng không cần hay, hoặc cách hát chẳng cần có gì đặc biệt, cứ thế, cứ hát lên thôi là đủ rung động con tim rồi. Như Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn ấy. Hay như không, chả cần gào thét, chả cần vật vã mà buồn ra buồn, buồn chết đi được. Có người nói với mình, hôm nào mưa, buồn mà đi nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh thì không khéo đập đầu tự tử mất. Mình thấy chuẩn. Hay gần đây mình có bắt được cái clip anh Chu Tam tự đàn guitar và hát bài "Thư tình chàng ca sĩ" của anh ấy. Hát như nói, như đang kể chuyện ấy, chả kĩ thuật, chả nhấn nhá, bổng trầm gì, cứ đơn giản là nói ra nỗi lòng thôi. Nghe thật là phê. Vì anh ý hát tiếng Trung, nếu không có sub thì mình chịu, chả hiểu đang hát gì, nên lúc đầu nghe thấy còn hơi buồn cười, thú vị vì giọng hát rất tưng tửng. Nghe đi nghe lại vài lần + đọc sub để hiểu lời thì thực sự là cảm động. Thật sự là đáng yêu.
Nhiều người như thế lắm. Hát như không, mà buồn ra buồn, vui ra vui, phấn khởi ra phấn khởi, muốn bay cả lên cũng được. Chẳng cần vật vã, gào thét, nhảy nhót loạn xạ mà cảm xúc đâu ra đấy. Nhưng cũng có một điểm là vì hát bằng cảm xúc nên chắc là không thể lần nào cũng như lần nào được, sự rung động chỉ có tính thời điểm thôi. Nên mình hay phải vất vả đi tìm những bản thu mà đúng cái lúc mình nghe mà thích, cho dù đúng ca sĩ ấy nhưng lúc họ hát trong phòng thu, mọi thứ đầy đủ cũng có thể không bằng lúc họ hát ngoài đường, ồn ã, nhiều tạp âm nhưng đúng lúc tâm trạng bộc phát.
Nói thế cũng không phải là bảo là hát không cần kĩ thuật, không cần khổ luyện, không cần một giọng hát trời cho. Nhưng yếu tố cảm xúc vẫn là quan trọng. Như bài Chi em quan tâm anh nhé. Bài này vốn dĩ nổi tiếng từ xưa, nhiều người hát. Lên Zing search thì ra một loạt tên ca sĩ nổi tiếng lẫn người thường hát bài này, trong đó có một giọng ca nổi tiếng là cảm xúc, là Đặng Lệ Quân. Nhưng lần đầu tiên mình nghe bài này và kết ngay tắp lự là lúc xem trên youtube, phần thi của Hoắc Tôn trong chương trình Sing my song, trong phần nhận xét của huấn luyện viên, họ mời mẹ Hoắc Tôn lên giao lưu và bác ấy đã hát bài này. Lúc đấy mình ấn tượng ngay, dù bác chỉ hát có một lời, và chả ấn tượng gì với phần thi của con trai bác cả, dù bạn ấy được cả 4 huấn luyện viên ca ngợi hết lời. Bác ấy cũng là người hát chuyên nghiệp, nhưng sau này mình có đi tìm bản mp3 bác ấy hát và nghe cả nhiều người khác hát, trong đó có Đặng Lệ Quân thì mình chưa thấy ai hát cảm động bằng bác ấy.
---
Lúc này đây, vừa nghe liên khúc mở màn The Voice China season 3 xong thì máy tự next sang bài Give me some sunshine (ost của 3 Idiots) rồi tiếp đến My heartache (ost của The Gentlemans Dignity). Một loạt các bài hát, à không các phần trình diễn đầy cảm xúc, nó thôi thúc, bay bổng, sức truyền cảm hứng rất lớn. Chả biết diễn tả thế nào. Tuyệt!

---
Nhiều lúc ngồi nghĩ tự dưng thấy bản thân cũng thật ngộ. Cuộc sống của mình vốn dĩ chẳng có gì. Có người đã hỏi mình hình như chục năm không gặp mà mình vẫn thế, vẫn kiểu chăm ngoan, hiền lành, cái gì cũng ok, đi làm xong về nhà, chả nổi loạn, chả biến động gì thì phải. Ôi trời :)))) Nghe hỏi xong mình nhìn lại mình, hình như nói đúng thật. Vẫn thế, chả khác gì. Thế thì mình đúng là một kẻ nhạt toẹt, cuộc đời mình đúng là chán òm.
Nhưng tự bản thân mình nhìn nhận mà nói thì cuộc sống của mình vô cùng phong phú, về mặt cảm xúc ấy.... và đa số là cảm xúc vay mượn. He he. Tức là thực ra thì không phải cảm xúc có được từ tình huống thực tế của mình mà là cảm xúc mình cảm nhận được từ thế giới xung quanh. Từ những câu chuyện trong sách, trên mạng, những chuyện bà tám với mọi người này. Từ những bài hát, những bản nhạc, bộ phim. Từ những hoàn cảnh trong những chương trình truyền hình thực tế. Từ những quan điểm chia sẻ trên status mạng xã hội của mọi người... Từ tất cả các nguồn ấy, nó không phải là của mình, nhưng mình đã biến nó thành cảm xúc của mình.
Cảm xúc vay mượn... Hoàn toàn có thể nói là vậy. Nhưng cũng thú vị đấy chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét