Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Liên tưởng

Xem The Voice có một chi tiết thế này: Đôi khi các thí sinh thể hiện rất hay nhưng cả 4 vị HLV đều không quay lại. Cả bài hát họ (HLV) chăm chú, chau mày, trăn trở, băn khoăn, mấy lần định bấm nút rồi lại chợt khựng lại. Và cho đến khi bài hát dừng, thì họ gục xuống chờ khi ghế quay lại phía thí sinh thì mới vỡ òa sự hối tiếc.
Cái mình muốn đề cập ở đây chính là cái cảm giác của sự hối tiếc ấy. Một chút thôi, chỉ một chút gì đó thôi mà khiến con người ta thực sự tiếc nuối.
Cảm xúc đó của các vị trên ti vi lúc ý có thể là diễn hay không thì mình không cần biết, cái mình muốn nói ở đây là nhìn thấy cái cảm xúc ấy làm mình liên tưởng đến chính nó nhưng nằm trong một hoàn cảnh khác.
Dạo này, thì cũng là do đến tuổi nên tự dưng xung quanh gặp một vài tình huống như thế này. Một cô bạn mình trước đây chưa từng yêu ai, đến lúc đi làm một thời gian thì một anh đồng nghiệp tấn công liên tục. Bạn mình thấy, chà anh chàng này cũng nhiệt tình, vậy thì gật đầu yêu thử xem sao. Vậy là nhận lời yêu, ban đầu cũng chưa có tình cảm gì, nhưng sau lửa gần rơm, cuối cùng cũng nhớ thương day dứt lắm. Tuy nhiên, kết cục lại không như mong đợi, một ngày đẹp trời, anh chàng kia bảo rằng lỗi không tại em, chỉ là anh không thể vượt qua bố mẹ nên thôi "ta chia tay nhau từ đây..." kèm theo màn khóc lóc sướt mướt. Cô bạn mình tuy cũng kịp nhận ra được rằng chia tay sớm được với kiểu người như vậy cũng là điều tốt, nhưng không tránh khỏi một cú sốc lớn, khiến cho tâm trí thẫn thờ và còn vô cùng uất ức nữa, lỗi không tại mình, mình cũng đã hết mình như vậy rồi, sao vẫn không thể đạt được. Một người bạn khác, xung quanh mọi người đều trêu chọc, gán ghép cô ấy với một anh chàng làm cùng cơ quan, một thời gian rất lâu, vài năm có lẻ, từ lúc anh chàng còn cùng người yêu cũ cho đến giờ cũng đã chia tay khá lâu. Lúc đầu thì vì cũng mới gặp, chưa rõ con người ra sao và anh ấy cũng đã có người yêu nên bạn mình cũng rất biết giữ khoảng cách, tình cảm đồng nghiệp, anh em rất tốt đẹp. Sau này, khi anh ấy chia tay người yêu một thời gian thì cũng có ý muốn tiến tới với bạn mình, nên cũng nhắn tin, hỏi thăm, chăm sóc. Bạn mình do trải qua một thời gian quen biết trước đó, đánh giá con người này cũng không có điểm gì không tốt, chỉ có điều lúc nào cũng nhiệt tình quá, đâm ra hay chịu thiệt thòi. Bạn mình vốn dĩ tính cũng như vậy, nên cô ấy nhận thấy, một người còn được chứ cả đôi mà cùng nhược điểm như vậy thì quả thật không ổn. Thêm nữa là khó xử cũng bởi quan hệ đồng nghiệp gần gũi cùng cơ quan. Nó vừa là sức ép, là nhân tố thúc đẩy, lại cũng là nhân tố cản trở. Mọi sự xuôi chèo mát mái thì không sao, chứ có vấn đề gì thì dư luận xung quanh lại cũng là một điều rất khó xử cho cả đôi bên. Cô ấy lưỡng lự. Mãi cho tới giờ, hơn một năm rồi, mọi người xung quanh nói vào bao nhiêu mới gật đầu đồng ý, chấp nhận lời ngỏ từ anh kia. Nhưng, cô ấy vẫn nói với mình một câu: quả thật, nước chảy thuyền trôi, chứ đến giờ vẫn không hiểu tình cảm là thế nào.
Thực ra, cảm giác nuối tiếc là cảm giác của tương lai, khi mọi việc đã xong, ngồi nhìn lại ta mới biết có thấy nuối tiếc hay không được. Còn cảm giác của hiện tại là cảm giác băn khoăn, lo lắng, lưỡng lự, thậm chí là sợ hãi. Mọi quyết định đều có thể dẫn đến kết quả tốt đẹp hay hậu quả không lường. Nếu có những tín hiệu rõ ràng thì khác, các HLV đã có thể quay ghế ngay từ những giây đầu tiên, những nốt đầu tiên hoặc kiên nhẫn ngồi nghe hết bài một cách bình thản. Vì thế dở nhất chính là gặp phải những tình huống mà người ta cảm thấy sợ phải quyết định, sợ phải chọn lựa, sợ sự hối tiếc.
Nhưng đấy là thực tế thông thường, và thường thì quyết định càng quan trọng thì nỗi sợ sự hối tiếc càng lớn.
Trong cuộc sống của mỗi người, rõ ràng việc gặp phải các tình huống phải đưa ra quyết định và cảm giác sợ hãi sự hối tiếc là sự thật khách quan, không thể tránh khỏi. Và giữa hai cái đó, ta cũng chỉ có thể chọn hướng tìm cách làm giảm nỗi sợ hãi sự hối tiếc để đối mặt mà thôi.
Vậy một khi đã nhận diện ra được vấn đề như vậy thì bản thân tôi cũng phải nên thử tự tìm cách xoay sở giải quyết xem sao chứ nhỉ :P
- Thứ nhất, chính là "Làm người phải có nguyên tắc" - Đưa ra nguyên tắc đối phó cho một vài tình huống giả định (cái này lúc nào rỗi rãi có thể tự ngồi suy nghĩ hoặc học hỏi trong sách, truyện, rút kinh nghiệm từ các tiền bối...)
- Thứ hai chính là "Kiên định" - Nhất định phải tự tin mà bước theo con đường đã chọn. Tuy nhiên nói vậy nhưng cần phân biệt rõ, "kiên định" không phải là "cố chấp", nếu thấy nguyên tắc không hợp lý thì sai phải sửa, không được cực đoan, cứng đầu.
- Thứ ba, cuối cùng chính là "Không hối hận" - cái này chính là mục tiêu, nhưng cũng là cách thức đối mặt, thái độ "có chơi có chịu". Con người quả thật không phải là thần thánh. Để mà kiên định làm theo nguyên tắc quả thực vô cùng khó khăn. Nếu thành công, tốt đẹp, tức là đạt được mục tiêu không hối hận rất dễ dàng. Nhưng nếu thất bại, để mà không hối hận quả thực rất khó. Vậy chỉ có thể hối hận một chút thôi, một chút thôi, để lấy đó làm kinh nghiệm mà sửa sai, ngẩng đầu bước tiếp. Như vậy mới được.
Mới nghĩ được ba cái như vậy, hy vọng là đủ xài rồi. :)
-----
Đối với một số tình huống, một khi đã nhận thấy rằng mình là không có khả năng xoay chuyển tình thế, và chắc chắn không phải là kẻ kiểm soát cuộc chơi thì mình chọn cách không tham gia ngay từ đầu. Ví dụ như trường hợp mình biết rõ mình ngu hơn đối thủ, như thi đại học chẳng hạn, nếu được lựa chọn, chắc chả bao giờ mình chọn con đường này.
Một số tình huống thì cũng có thể biết là có cách để xoay chuyển tình thế, kiểm soát tình hình, nhưng cách thức phức tạp quá, tốn nhiều trí lực quá, nếu xét thấy không cần thiết thì mình cũng không chơi. Ví dụ như đối với trò dò mìn trên windows, chả bao giờ chơi dù biết chắc là mọi người chơi có cách để tính toán, dự đoán vị trí mìn mà tránh. Tuy nhiên với mình, giải trí thì mang tính ngẫu nhiên, may rủi một chút sẽ đem lại cảm giác sảng khoái, thú vị hơn là cứ phải tổn hại tâm trí tính toán, giành giật chiến thắng. Đó chỉ là trò chơi thôi mà, lao lực vậy thì đâu còn là giải trí nữa. Đối với các trò chơi khác cũng như vậy.
Đối với một vài tình huống khác thì quả thật là do không biết tự lượng sức mình, kiểu "điếc không sợ súng" hoặc là tình thế ép buộc phải liều, lúc ấy mình nghiêm túc thực hiện điều thứ hai và điều thứ ba ở trên kia. Cái này thì gặp thường xuyên hơn hai cái trên. Mọi sự thường ngày có lẽ đều phân vào ý này là nhiều, công việc này, thậm chí cả đến việc ăn uống, hay vấn đề tình cảm. Đa số là "nhắm mắt đưa chân" mà thôi.
----
Hôm qua được hỏi một câu mà mình cảm thấy choáng. Đại ý là nếu có bầu mà siêu âm thấy con mình bị dị tật thì mình cảm thấy sao? Bị Down chẳng hạn.
Mình từng nghĩ đến trường hợp này rồi nhưng đấy là tự nghĩ, giờ bị người khác hỏi mới thấy choáng, cảm giác thật chân thật.
Trước đây mình nghĩ có thể vượt qua được. Mình có hiểu biết, có khoa học, yêu con vậy là có cơ sở để giữ con được sống, có cơ sở để vượt qua chứ. Mình đã nghĩ thế. 
Nhưng hôm qua lúc bị hỏi, thực sự là lưỡng lự, không thể trả lời.
Mình thử lên tiếng biện minh rằng nhiều người bị Down mà vẫn sống tốt, vẫn thành công. Nhưng thực ra khi bản thân nói ra những lời đó cũng đã cảm thấy rất hoang mang. Bạn mình bảo, cứ cho nó xem Forest Gump là được. Một câu đùa? một gợi ý? Thực sự cảm thấy càng hoang mang hơn vì mình biết là khống chế bản thân mình còn khó, đừng nói đến thay đổi hay can thiệp gì vào tâm trí người khác. Nhiều cái mình biết là phải giữ thái độ thế này mới hợp lý mà mình không thể làm được hoặc cũng phải rất rất cố gắng mới làm được. Ngay đến bây giờ nghĩ cách để truyền đạt sự thích thú trong học hỏi tới một người bình thường (về trí lực) cũng đã rất khó khăn với mình rồi... Vậy mà...
Hơn nữa mình vẫn nghĩ từ lâu là con cái giống như một sản phẩm của người cha người mẹ, tuyệt đối không được lựa chọn gì lúc sinh thành, nếu may mắn thì không sao chứ có hậu quả gì thì đều là nó phải gánh chịu trong khi lỗi không phải của nó.
Vậy nên, có lẽ nào thà mình đau một lần rồi thôi, chứ đừng để hậu quả cho con yêu mình phải gánh.
...
"Bản thân mình đã chẳng thể tự tin được thì sao có thể..." - Chà, quả thực là phải suy nghĩ nhiều đấy.
(Vừa lướt web, thấy câu chuyện này. https://m.daikynguyenvn.com/doi-song/wrights-law-bai-hoc-tu-mot-nguoi-thay.html. Đây có lẽ là câu trả lời cho mình đây. Con người gồm phần con và phần người, con người ý thức được điều đó, giống như trong cuộc sống có khoa học và tình cảm vậy. Cuối cùng thì quan trọng là cần phải cố gắng và chiến đấu kiên cường hết khả năng thôi)
----
Dù sao thì ngày mai, bước ra với cuộc đời, mình sẽ lại vẫn "điếc không sợ súng", mắt nhắm mắt mở mà dũng cảm bước đi thôi :))) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét