Quả thực là mấy ngày hôm nay mình uất với đối tượng đấy lắm, nhiều khi muốn văng bậy luôn. Có những câu kiểu như "Không có não à?" hay "Đầu dùng để làm gì thế?"... rất muốn được xổ thẳng vào mặt đối tượng đấy mà không nói được. Thế nên thành ra ức chế, thành ra uất.
Mình vẫn hay tự nhủ là ra đời có những thứ gọi là đạo lý cần phải giữ để cho mọi việc suôn sẻ và bản thân sống cho yên bình vì vốn dĩ họ, những mối quan hệ ấy chả là gì với mình thì cáu với họ, văng lung tung với họ cũng chả để làm gì, chỉ tổ làm mình stress thêm và thiệt hại nhiều hơn về tinh thần thôi. Ví dụ như các chị, các bạn hay kêu là có mâu thuẫn xích mích với người lớn bên nhà chồng, lắm lúc không kiềm chế được mà cao giọng hoặc ăn nói lung tung, ông nọ bà kia loạn xạ, không đúng trên dưới. Cái này hại nhiều hơn lợi, chưa biết có cãi được gì hay không thì cũng bị thiệt hại ngay là cái ấn tượng vô lễ, thành ra dù có lý cũng thành nửa đúng nửa sai.
Thế mà rồi trường hợp này vẫn làm mình băn khoăn vô cùng xem có nên tự phá cái quy tắc vừa nêu trên ra không. Cơ bản là vì mình vốn đã uất sẵn từ trước, mấy hôm nay càng chứng kiến, càng thấy thì lại càng uất thêm.
Thưa mẹ, mẹ đi làm công ăn lương của người ta, người ta nhận mẹ vào để làm việc vì người ta nghĩ mẹ có khả năng, thế nên khi người ta giao việc thì mẹ nên cố gắng mà làm cho được đi ạ. Thưa mẹ, chúng con cũng chỉ là loại làm công ăn lương y như mẹ thôi, chúng con cũng có việc sếp giao cho phải hoàn thành, và chúng con được nhận lương là để làm việc ấy thôi chứ chúng con đâu có được ăn thêm lương để đi dạy mẹ từng li từng tí như thế. Mà đâu chỉ có thế, ừ thì gọi là bàn giao công việc, người cũ dạy người mới thì phải dạy cho nên, cho thành, cho làm được việc cũng đúng, nhưng mà trường hợp của mẹ đâu phải thế. Người ta có dạy thì cũng dạy một, hai lần thôi chứ, SOP có rồi, cứ thế mà làm, không hiểu thì cũng phải biết tự nghiên cứu chứ. Lúc người ta dạy, đâu có phải là mẹ không hỏi gì, đâu có phải là người ta không giải thích gì. Mà vấn đề ở chỗ là mẹ nghe xong mẹ đâu có ghi chép lại, đâu có để lại được chữ nào trong đầu, mẹ như con vịt, như cái lá khoai ý ạ. "Rồi, rồi, em hiểu rồi". Chuyên một câu í. Lúc đấy thì mẹ cũng gật lấy gật để, mẹ bảo mẹ hiểu rồi, nhớ rồi, sao giờ mẹ còn mở mồm hỏi lại y như thế. Con người ta quý ở chỗ ham hiểu biết, ham học hỏi, thích thú hỏi han. Nhưng mà hỏi thì hỏi một lần, chưa hiểu thì hỏi lại lần nữa, hoặc cùng lắm vài lần nữa, đến khi nào hiểu thì cố mà nhớ. Chứ được cái thể loại người có thể hỏi nguyên một câu đến mười lần mà vẫn có thể như lần đầu tiên hỏi như mẹ thì đúng là của hiếm. Đến phát hoảng với mẹ luôn í. Vì lần nào người ta giải thích xong cũng hỏi lại "Hiểu chưa?" và mẹ cũng trả lời là "Hiểu rồi ạ" với vẻ mặt rất chi là ... thấu hiểu. Uồi, mẹ diễn giỏi vãi ra ý mẹ ạ.
Xin lỗi, chứ người lớn cả rồi, đâu có phải học sinh tiểu học, mẫu giáo mới học chùi đít, i tờ đâu. Chị còn có cả con gái học mẫu giáo lớn rồi đấy ạ. Chị làm ơn làm người cho tử tế tí đi có được không? Chị đừng tưởng chị cứ diễn vai hiền, ngây thơ, dễ thương, mắt chớp chớp mấy phát mãi mà được, mà vẫn không ai biết gì. Xin thưa, mọi người có não cả đấy chị ạ. Người ta có não để suy nghĩ cả đấy, mắt người ta không mù đâu đấy. Chị đừng thấy người ta kiên nhẫn với chị mà chị làm tới, sống ỷ lại, lợi dụng lòng tốt của người ta như thế. Chẳng qua người ta tốt bụng, tử tế, người ta thông cảm hoàn cảnh của chị, sức khỏe của chị, trí lực của chị, người ta thương người thì người ta mới nhẫn nại mà kiên trì với chị như thế. Chị đã không biết ơn, không biết thân biết phận mà còn ngang nhiên sổ ra mấy câu: "Giờ chị phải chỉ cho em tất cả những điểm phải chú ý". Chỉ cái con mẹ nhà chị ý. Hai người đã phải ngồi với chị mất 2 buổi, người ta đã nói sa sả rát họng như thế, mà lại còn toàn là nói lại những cái người ta đã từng nói với chị rồi, giải thích với chị rồi. Xong mất công như thế mà chị không biết điều, về tự đọc lại mà học lại những gì còn thiếu đi, protocol thì rõ rành rành đấy rồi, cần gì nữa thì lên hỏi google ý, mà cũng có ai cấm chị hỏi lại những chỗ chưa hiểu đâu. Đấy, chị vẫn còn có thể sổ ra được cái câu kia vào mặt người ta. Ôi, tôi ngồi ngoài nghe được mà còn cảm thấy phát điên. Tôi mà là họ thì không khéo bà chị nhận ngay bãi nước bọt vào mặt rồi ý. Bọn tôi là loại có não, biết suy nghĩ, không phải cái loại ngu dân bị bà chị mị như bọn bạn ngây thơ của bà chị đâu.
Con mẹ này là cái thể loại lần đầu tiên mình muốn văng thẳng vào mặt từ lúc bắt đầu đi làm cho đến giờ. Uất nhất là vì mình không có cái thế nào để nói nó vì nó không làm cùng nhóm mình. Những phần việc nó làm cùng mình thì mình đã không thèm chấp, đã tạo điều kiện để nó thể hiện, để nó được kí hợp đồng sớm rồi. Cũng chính vì thế mà mình là người đầu tiên lĩnh giáo "khả năng" của nó, người đầu tiên phát rồ vì nó, lúc đó mình còn phải chịu đựng một mình. Nhưng do tính chất công việc lúc ấy mọi người cũng không coi trọng lắm, thêm vào đó là mình vẫn có cách để kiểm soát tốt phần việc ấy mặc dù vẫn phải để cho nó tự làm để nó lấy cớ thể hiện, vì thế nên mình cũng cố nhịn cho qua, không thèm chấp. Nhưng giờ bập vào việc được gọi là chuyên môn, là việc chính ở đây mà nó làm ăn không ra gì, đã thế thái độ lại còn không chấp nhận nổi như thế nên mọi người bắt đầu thấy chối. Mình quả thật không thấy hả hê trong lòng vì mọi người bắt đầu đồng cảm với mình. Mình chỉ thấy ức, càng ngày càng ức, mỗi ngày nhìn thấy con mẹ ấy là mình lại ức. Đã ngu thì phải biết cố mà học cho bớt ngu. Hơn nữa lại còn được người ta thương, không vì nó ngu mà bài xích nó, người ta còn giúp nó bằng cách kiên nhẫn kèm cặp chỉ bảo nó. Ấy thế mà hễ nhìn thấy nó có thời gian rảnh thì sao? Nó cắm mẹ nó mặt vào điện thoại, không gọi điện buôn chuyện à ơi, giọng lưỡi thảo mai vãi cả chưởng, thì nhắn tin, hoặc nghe nhạc tiếng anh xong hát theo, ra vẻ ta đây hiếu học lắm. Mẹ kiếp, cái cần thì đéo đọc, cái đéo cần thì ra vẻ ta đây. Ọe, phát buồn nôn với cái vẻ ra vẻ ấy.
Chị 30 mươi tuổi đầu rồi chứ ít ỏi gì nữa chị. Người ta đi học việc thì người cũ chỉ có làm rồi người mới làm theo mà học. Nhưng mà làm gì thì cũng phải hiểu một ít. Chả dám đòi học cái mẹ gì cao xa, đơn giản là làm theo đúng những gì người ta dạy mẹ ý cũng không làm được vì lúc người ta dạy thì đầu mẹ ý để trên mây, lời nói chui vào tai này ra tai nọ. Cái sự hiểu thì chả dám đòi hỏi mẹ ý hiểu đầy đủ bản chất sự việc, cái đấy mất nhiều thời gian, và người ta cũng sẵn sàng chờ nếu mẹ ý muốn tìm hiểu để làm cho tốt. Giờ thực ra chỉ cần mẹ hiểu được những cái cơ bản là muốn làm cái gì cũng phải có sự chuẩn bị tốt, hoặc khi làm một chuỗi ABCDE mà kết quả không như mong muốn thì phải biết ngồi lại mà dò từng nguyên nhân lần lượt từ E,D,C,B,A chứ không phải chỉ có mỗi đi hỏi lung tung xong nghe người ta phán XYZ, thì cũng nhại lại, nói dựa theo người ta rồi báo cáo nguyên nhân là XYZ. Khốn nạn, lúc nào nói với sếp thì cũng ra cái vẻ tha thiết lắm, trong khi đằng sau lưng thì cho một câu sẽ làm mọi cách để không phải làm. Dạ vâng, con mẹ chị, cái số chị quả thật là đỏ, đỏ chót còn hơn cả son. Số chị sướng vãi cả ra ý. Cầu được ước thấy, chúc mừng chị.
Tóm lại là văng, lần này quả thực là mình phải văng cho đã, cho dù chỉ là văng ở đây thôi thì cũng phải văng, chứ không điên mẹ nó mất vì uất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét