Chắc chả đến một tháng đâu nhưng mà quả thực là mình cảm thấy lâu lắm rồi mới nghỉ một ngày đấy. Mấy tuần liên tiếp toàn đi làm cả thứ 7 chủ nhật cho kịp lịch, đầu tiên thì tầm nửa ngày là xong việc còn hai tuần gần đây thì toàn cả ngày mà còn toàn tối mịt mới xong. Tự bản thân ép phải cố nên cố, cố cho xong việc, cho nhẹ nhàng. Tuần này thì dồn xong được vào thứ 7 để chủ nhật ủ mẫu thì nghỉ. Thở phào một cái, mỗi tội mắt thì díp, cũng muốn ngủ bù mà nằm cứ bị vật vã, chẳng ngủ được.
Lâu rồi chẳng viết gì í nhỉ?
Quay cuồng mờ cả mắt mà còn vẫn đang nợ một đống báo cáo phải viết đây. Haizzz.
...
Bài hát yêu thích
Hôm qua tự dưng mình nhớ ra bài này "Hà Nội một trái tim hồng". Hát suốt, hát từ hôm kia, hôm qua lúc mở mắt ra lại lẩm nhẩm trong đầu. Đi làm ra đến đoạn hàng Đậu, cầu Long Biên thì bạn loa phường ở đấy cũng hát bài này. :) Vui thế. Tối về google thì phát hiện ra là bài này là một trong số ít những bài hát mà mình thuộc được tất cả lời (tính cả các bài thiếu nhi kiểu Con cò bé bé với Bà ơi bà đấy nhé), mà toàn là nhờ nghe loa lăng Bác với loa phường thôi đấy.
Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội
Ôi thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi
Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ
Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ
Mùa thu đi qua từng ngõ nhỏ
Ôi hồ Gươm như một bài thơ
Hà Nội đó có tự bao giờ
Mấy nghìn năm chói chang rực rỡ
Hà Nội đó náo nức bài ca
Vẫn âm vang trong tâm hồn ta
Người Hà Nội hôm nay ra đi
Mang trong mình bao nhiêu nỗi nhớ
Những ánh đèn qua ô cửa sổ
Bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu
Một chàng trai là chiến sĩ biên phòng
Một cô gái lên đường đi xa
Vẫn thủy chung với cả tấm lòng
Hà Nội ơi, một trái tim hồng
Lời ca giản dị mà ấm áp nên thật dễ nhớ. Những hình ảnh cũng thật thân quen. Cứ tưởng tượng ra cái cảnh sáng thứ 7 vắng vẻ, những tia nắng sớm vàng óng chiếu xiên qua tán lá ken dày ở đường Phan Đình Phùng có một con bé vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, đi làm bằng xe máy mà cứ như đang trôi bồng bềnh trong gió mùa thu ấy. Đấy, tớ đấy, là tớ đấy. Hi hi hi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét