Một ngày thu nắng vàng óng trải trên con phố đầy cây xanh. Nắng vàng lên rực rỡ sau mấy ngày trời âm u. Trong hàng người xếp hàng bên ngoài cổng đại sứ quán, con bé là mình đang đứng ôm tập hồ sơ xin visa dày cộp bỗng được hỏi một câu: Em có thích sống hay làm việc ở nước ngoài không?
Con bé rất nhanh, bật ra câu trả lời luôn: Không, chị ạ. Em thích sống ở đây hơn.
---
Thực ra thì câu hỏi này mình đã nghĩ đến nhiều rồi nên mới trả lời nhanh và chắc chắn vậy.
Câu hỏi trước đây đơn giản hơn. Không cần phải là nước ngoài mà là một nơi nào đó khác thôi. Câu trả lời chắc vẫn thế.
Không phải mình không tự tin vào khả năng xoay sở, thích nghi của bản thân để mà không dám hay không thích sống và làm việc ở một nơi khác. Không, chắc chắn là không phải thế. Mình rất tự tin. Và mình còn mong có cơ hội để được sống và làm việc ở một nơi thật xa nơi đây, nơi mà mình đã mất gần hết những mối dây neo giữ rồi.
Chỉ là đặt ra sự so sánh giữa các nơi chốn và sự thích thú thì câu trả lời cho câu hỏi ở trên sẽ là "Không" mà thôi.
...
Mình là một con bé không có nguồn cội, không biết nhớ nhà, không có gì neo giữ cả.
Mình nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia rất phẳng. Ít nhất là với những gì mình đã từng nhìn thấy thì mình thấy nó phẳng thật.
Mình có một khả năng tuyệt vời là tự biết thế nào là vui vẻ.
Trong một thế giới phẳng, mọi thứ là tương tự ở mọi nơi. Sự an toàn, những mối nguy hiểm. Cơ hội và thách thức. Niềm vui, nỗi buồn. Ở mọi nơi bạn đều có thể nhìn thấy và gặp phải tất cả những thứ như vậy với xác suất tương tự nhau. Ở đâu cũng có những con người làm cho trái tim bạn thấy ấm áp và có cả những người khiến trái tim bạn tổn thương vì cảm giác lạnh lẽo.
Vậy thì sự khác biệt ở đây chỉ còn là chính con người bạn thôi.
Trong môi trường lớn, cái vòng tròn to nhất thì xã hội là phẳng. Nhưng vòng tròn lớn của xã hội thì là rất nhiều những tập con, những vòng tròn con, nhỏ hơn, gọi là cộng đồng. Bản lĩnh của bạn đến đâu? Bạn càng có đủ tự tin, càng có thể thích nghi với nhiều môi trường, nhiều cộng đồng khác nhau thì thế giới đối với bạn sẽ càng phẳng mà thôi.
Trái tim của bạn cảm thấy thế nào? Bạn có thấy lạc lõng với cộng đồng xung quanh không? ... Những câu hỏi tương tự như vậy, về chính những gì bạn cảm nhận lại thể hiện độ lì cảm xúc của bạn. Về điều này thì độ lì cảm xúc càng cao, tức là niềm vui nỗi buồn của bạn càng ít bị ảnh hưởng bởi những tác động từ xung quanh thì thế giới với bạn cũng càng phẳng.
Vậy đó.
Vậy là với mình, độ lì cảm xúc cao, sự tự tin cũng lớn, cộng với cảm nhận rõ ràng về thế giới phẳng thì địa điểm nào với mình cũng thế cả thôi. Vậy thì chả tội gì không chọn một nơi có nắng vàng, có gió heo may thổi mơn man làm dịu cái đầu mình lại trong mọi tình huống. Đấy là lý do để mình trả lời là không.
Vậy đó.
Với tôi, bạn là ai không hề quan trọng. Điều quan trọng với tôi chỉ là cảm xúc bạn mang lại cho tôi.
Có thể bạn sẽ cảm thấy tôi ích kỉ, vì tôi chỉ quan tâm đến cảm nhận của riêng mình.
Tôi là vậy đó.
Tôi yêu bạn vì một ngày nọ khi bạn cảm thấy chán nản, bạn đã nhắn cho tôi một cái tin không đầu không cuối. Và rồi bạn vẫn nhớ nhắn cho tôi như bạn đã hẹn, dù chỉ để bảo rằng: giờ đi ngủ đã, để sau nói. Tin nhắn ngắn ngủi nhưng nó khiến tôi biết bạn đang buồn, một chút hụt hẫng thất vọng. Có lẽ bạn buồn tới mức không muốn nhắc đến nó nữa chăng? Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết nhắn lại rằng "Đi ngủ đi". Vậy đó, tôi không biết phải làm gì cho bạn trong khi bạn lại khiến tôi cảm thấy thật ấm áp vì bạn đã chia sẻ với tôi cảm xúc của bạn.
Đôi khi chỉ vì những lúc như thế thôi mà trái tim tôi đã cảm thấy rất ấm áp rồi. Tôi thấy mình cần phải tồn tại.
Tôi là vậy đó.
Tôi ghét bạn vì một ngày nọ bạn làm tôi cảm thấy sáo rỗng, bạn cho tôi thấy một lời nói, một thái độ đãi bôi, tầm thường. Bạn nhắn tin nói muốn hẹn gặp tôi vì bạn vừa đi xa về và ngày mai bạn sẽ lại lên đường đi xa tiếp. Tôi trả lời rằng công việc tôi đang dở dang và không thể xong ngay được, dù sao cách đấy mấy hôm tôi cũng đã gặp bạn rồi, không nói được nhiều nhưng cũng đã gặp rồi. Cuối cùng sau rất nhiều nhắn qua nhắn lại trong một buổi chiều mà tôi rất mệt mỏi, quay cuồng giữa công việc và những áy náy với bạn thì bạn lại nói với tôi rằng, bạn sẽ chỉ ở đó thôi, tôi ra được thì ra... Chỉ mới vài phút trước đó, tôi còn nói với bạn rằng lúc tôi xong việc cũng sẽ muộn và tôi cũng rất mệt rồi, bạn hãy chọn một địa điểm gần tôi hơn một chút, tôi sẽ cố gắng ra đó thật nhanh. Chỉ mới vài phút trước bạn còn nói ok, còn tạo cho tôi cảm giác bạn thực sự mong muốn gặp tôi. Vậy nên dù rất mệt tôi cũng muốn cố đi vì bạn. ... Nhưng vài phút sau bạn lại nói vậy. Bạn đang vui vẻ bên những người bạn khác của bạn và bạn không muốn đứng lên chỉ vì tôi. Ok, tôi hiểu điều đó chứ. Nhưng nếu như vậy thì bạn đừng khiến tôi thấy áy náy với bạn cả một buổi chiều như vậy chứ. Tôi cũng đã rất cố gắng vì bạn rồi.... Vậy mà...
Đôi khi chỉ vì những cảm xúc nhỏ nhặt như vậy thôi mà tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi thấy
...
Tôi gom góp những ấm áp bé nhỏ trong cuộc đời mà mọi người mang đến cho tôi để cảm thấy tự tin mà tồn tại tiếp. Tôi, một kẻ ích kỉ, tôi chẳng có quyền thốt lên rằng bạn Không Được Phép nhưng tôi mong bạn Đừng làm tôi tủi thân vì điều đó sẽ giết chết tôi dần dần đấy.
Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015
Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015
Cảm ơn ...
Cảm ơn cậu, người mà trời đã ban cho tớ để giúp tớ nhận được câu trả lời mà tớ đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Câu hỏi thì có từ lâu rồi. Câu trả lời thì thật ra cũng lờ mờ nhận thấy cũng lâu không kém. Nhưng mà cho đến giờ mới biết chính xác nó là gì.
Cảm ơn bạn tớ nhé.
---
Ờ hay thật í nhỉ. Bật máy lên rồi mà giờ chỉ viết được có thế.
Thật ra muốn nói rất nhiều, mấy ngày hôm nay nghĩ nhiều về nó rồi. Sau một chút choáng váng lúc nhận ra câu trả lời là gì thì cũng có buồn một chút, một chút rất nhanh thôi (quen rồi nên các giai đoạn cảm xúc cũng rút ngắn lại mà) và sau đó là bình tâm lại, suy nghĩ về nó.
Suy nghĩ cứ lan man, từ cái này sang cái khác. Vì câu trả lời này giúp mình lý giải được rất nhiều thứ mà. Vậy nên định viết ra, viết hết ra xong là xong.
Giờ thì lại chả cần nữa. Cứ thế suy nghĩ xong là xong rồi. Quên luôn rồi. Đầu óc trống rỗng, nhẹ bẫng luôn.
...
Kể ra cũng hay. Quên được là tốt mà.
---
Cả bài hát, nhớ mỗi đoạn 3 chữ: Chưa bao giờ...
Thích mỗi đoạn í.
Như chưa bao giờ...
Câu hỏi thì có từ lâu rồi. Câu trả lời thì thật ra cũng lờ mờ nhận thấy cũng lâu không kém. Nhưng mà cho đến giờ mới biết chính xác nó là gì.
Cảm ơn bạn tớ nhé.
---
Ờ hay thật í nhỉ. Bật máy lên rồi mà giờ chỉ viết được có thế.
Thật ra muốn nói rất nhiều, mấy ngày hôm nay nghĩ nhiều về nó rồi. Sau một chút choáng váng lúc nhận ra câu trả lời là gì thì cũng có buồn một chút, một chút rất nhanh thôi (quen rồi nên các giai đoạn cảm xúc cũng rút ngắn lại mà) và sau đó là bình tâm lại, suy nghĩ về nó.
Suy nghĩ cứ lan man, từ cái này sang cái khác. Vì câu trả lời này giúp mình lý giải được rất nhiều thứ mà. Vậy nên định viết ra, viết hết ra xong là xong.
Giờ thì lại chả cần nữa. Cứ thế suy nghĩ xong là xong rồi. Quên luôn rồi. Đầu óc trống rỗng, nhẹ bẫng luôn.
...
Kể ra cũng hay. Quên được là tốt mà.
---
Cả bài hát, nhớ mỗi đoạn 3 chữ: Chưa bao giờ...
Thích mỗi đoạn í.
Như chưa bao giờ...
Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015
Phim cuối tuần
Gọi là phim cuối tuần bởi vì phim xem vào cuối tuần, đúng kiểu tranh thủ giữa những cơn buồn ngủ miên man ngày cuối tuần bù lại cho các ngày trong tuần. Và còn mặc dù hôm nay, bây giờ là tranh thủ viết trước giờ đi làm sáng thứ 4 vào tuần sau đó...
Cuối tuần này mình xem 3 phim. Thứ tự lần lượt là: The freedom writers (2007) - Bay qua tổ chim cúc cu (1975) - The visitor (2007). Đều là phim Mỹ. Và cái thứ tự này tình cờ thế nào lại tạo được cho mình một mạch cảm xúc rất hay.
Phim đầu tiên: The freedom writers (2007). Hình như đã từng nghe về nó trên tivi hoặc đọc về nó ở đâu đó từ rất lâu nhưng mãi tới giờ, khi một người bạn mình nói về nó mình mới mò mẫm đi tìm, download từ tuần trước và tuần này mới xem. Mình chảy nước mắt 2 lần và cảm thấy sốc 1 lần. Hai lần mình rớt nước mắt là 2 cảnh rất xúc động, cảm xúc cứ theo mạch phim và được đẩy lên đúng 2 cao trào thể hiện sự thành công của các nhân vật. Đầu tiên là cảnh lúc bắt đầu năm học mới, cô giáo mời mọi người lên nhận túi sách mới, lấy một ly rượu và nói lên ước mơ, cảm xúc của họ, và rồi một cậu học sinh bình thường chẳng nói câu gì đã xin lên để đọc những cảm nghĩ trong nhật kí của cậu ấy, thế là nước mắt cứ tự nhiên chảy theo những lời chia sẻ của bạn ấy thôi. Cảnh thứ hai là khi cánh cửa mở ra và bà Miep Gies bước vào, rồi cậu bé học sinh Marcus bước ra, khoác tay bà và dẫn vào như mong muốn của cậu. Cũng là một thành công của niềm tin và cảm xúc của mình thì cứ thế trào dâng.
Còn lúc cảm thấy sốc là lúc Erin về nhà và chợt nhận ra là chồng cô đã sắp xếp xong hết vali và anh ta đang ngồi chờ cô về để nói lời từ biệt trước khi ra đi. Thực ra đấy là kết cục thường thấy của những cặp đôi với 2 lý tưởng sống khác biệt. Rất dễ hiểu, và thực sự cách người chồng làm thực sự rất văn minh, rất đẹp, nó tốt cho cả hai người, mình hoàn toàn không phủ nhận điều đó. Nhưng tại sao xem đến cảnh đấy mình vẫn thấy một cảm giác hụt hẫng rất rõ ràng nhỉ? Trước đó tất cả các biểu hiện của người chồng, không ủng hộ, không đồng tình lắm với những miệt mài trong công việc của Erin mình là khán giả, đứng ngoài và rõ ràng là thấy rất rõ, vậy mà tại sao vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng rất buồn kia.
Chắc có lẽ là vì dù nhìn thấy hết những biểu hiện của người chồng nhưng mình vẫn luôn mong một điều kì diệu xảy ra, và lại còn tự vẽ cho mình một kịch bản theo ý mình nữa chứ. Ấy là một ngày nào đó anh chồng đến đón Erin ở trường lúc tối, cùng cô đọc nhật kí của những đứa trẻ để hiểu, cảm nhận cảm xúc của vợ và có lẽ sẽ giúp cô trong những dự án gây quỹ, hoặc lái xe đón những đứa trẻ đến bảo tàng trong dự án The Trips của Erin. Theo mình thấy thì những việc đó không đòi hỏi anh ta từ bỏ công việc của mình, cũng chẳng ép buộc anh ta phải quay trở lại trường để học tiếp kiến trúc như ước mơ một thời của anh ta mà Erin vẫn nhớ. Những hành động kia chỉ yêu cầu một chút sự yêu thương và mong muốn gắn bó với vợ của một người chồng mà thôi. Đâu có gì nhiều đâu. Thay vì chỉ nằm dài ở nhà, chờ vợ về nấu bữa tối lúc rất muộn thì người chồng có thể đến gặp người vợ ở trường sau giờ làm, chẳng phải để giúp những đứa trẻ đâu, chỉ cần để gặp vợ mình, gần với vợ mình hơn thôi, chỉ cần vậy thôi. Nhiều sợi dây tuy mong manh nhưng khi chúng đan vào nhau thì sẽ rất chắc chắn, còn nếu cứ lần lượt dứt bỏ thì...
Còn đây là đoạn đối thoại mình thấy rất ý nghĩa, bởi vì mình cũng nghĩ và muốn làm như thế này. Cứ làm những gì bạn thấy đúng với trái tim của bạn, chỉ cần thế thôi, vì nhiều ánh nến nhỏ bé cũng sẽ xua tan được bóng đêm thôi, không lo.
Phim thứ hai: Bay trên tổ chim cúc cu (1975). Nghe tên bộ phim này rất lâu, một bộ phim kinh điển của điện ảnh Mỹ thì phải. Mình cũng đã mua quyển truyện cùng tên, nhưng chưa đọc. Cuối cùng lại quyết định load phim về xem trước khi đọc truyện.
Ấn tượng là: Thật kinh khủng!
Trời!
Biểu cảm gương mặt gần như không biến đổi của cô y tá trưởng.
Cái chết của Billy.
Cuối cùng là cái xác không hồn của Randall McMurphy trong vòng tay tù trưởng khi bị trả về với hai vết khâu trên trán.
Mình thấy sững sờ.
Đa số họ tự nguyện vào trại tâm thần đó để trốn tránh cuộc sống bên ngoài xã hội mà họ cảm thấy không thể tự điều khiển được. Với một số kẻ thì điều đó là tốt, một cuộc sống trong khuôn khổ, kỉ luật, có trật tự giúp họ cảm thấy an toàn và xã hội cũng an toàn. Nhưng với một số khác, như Billy, McMurphy, như tù trưởng, họ bị số phận đẩy vào cái trại tâm thần này và cuộc đời họ bị phá hủy hoàn toàn. Billy trong một vài câu ngắn ngủi đã nói rất trơn tru, điều mà chính bản thân cậu không nghĩ sẽ làm được (cậu bị tật nói lắp và mất hết tự tin). Nhưng cuối cùng Billy đã tự giải thoát cho mình bằng một nhát cứa vào cổ.
Mình không cho rằng McMurphy là một kẻ điên, anh ta chỉ là kẻ nổi loạn trong xã hội, anh ta phá mọi quy tắc nhưng anh ta cũng đã mang lại điều tuyệt vời cho Billy, cho cậu sự tự tin mà đáng lẽ cậu phải có. Nhưng cuối cùng thì... phải nhờ tù trưởng McMurphy mới lại được "sống" - "tự do" trở lại.
Tù trưởng, người giả vờ điên, trốn tránh những khắc nghiệt của xã hội đối với thân phận của ông ấy. Người duy nhất đã tự do đúng nghĩa.
Mình thấy thật đáng sợ. Xã hội đấy. Đấy chính là xã hội loài người đấy.
---
Mình cảm thấy thật sự may mắn vì đã xem phim theo thứ tự này.
Bộ phim thứ ba: The visitor (2007) là một giai điệu nhẹ nhàng khép lại tất cả những cảm xúc rất mạnh của hai bộ phim trước.
Câu chuyện đơn giản. Tình người.
Giai điệu trống đi xuyên suốt gần hết phim chính là thứ nâng đỡ cảm xúc, làm sáng bừng cuộc sống ảm đạm, đáng sợ của các nhân vật. Nó chỉ hết nhiệm vụ khi phim chuyển sang mô tả một cảm xúc ấm áp được thể hiện rất rõ ở cuối phim thôi.
---
Trời trở rét đột ngột cuối tuần rồi. Thứ sáu trưa còn nắng nóng, oi bức hầm hập, tối gió cũng chỉ mới hơi se se. Thế mà sáng thứ bảy trời đã chuyển rét được luôn, đã phải lôi chăn bông ra đắp.
Muốn nhắn tin cho một người: Lạnh không?
Cuối cùng thì... chẳng nhắn được.
...
...
...
|
Cuối tuần này mình xem 3 phim. Thứ tự lần lượt là: The freedom writers (2007) - Bay qua tổ chim cúc cu (1975) - The visitor (2007). Đều là phim Mỹ. Và cái thứ tự này tình cờ thế nào lại tạo được cho mình một mạch cảm xúc rất hay.
Phim đầu tiên: The freedom writers (2007). Hình như đã từng nghe về nó trên tivi hoặc đọc về nó ở đâu đó từ rất lâu nhưng mãi tới giờ, khi một người bạn mình nói về nó mình mới mò mẫm đi tìm, download từ tuần trước và tuần này mới xem. Mình chảy nước mắt 2 lần và cảm thấy sốc 1 lần. Hai lần mình rớt nước mắt là 2 cảnh rất xúc động, cảm xúc cứ theo mạch phim và được đẩy lên đúng 2 cao trào thể hiện sự thành công của các nhân vật. Đầu tiên là cảnh lúc bắt đầu năm học mới, cô giáo mời mọi người lên nhận túi sách mới, lấy một ly rượu và nói lên ước mơ, cảm xúc của họ, và rồi một cậu học sinh bình thường chẳng nói câu gì đã xin lên để đọc những cảm nghĩ trong nhật kí của cậu ấy, thế là nước mắt cứ tự nhiên chảy theo những lời chia sẻ của bạn ấy thôi. Cảnh thứ hai là khi cánh cửa mở ra và bà Miep Gies bước vào, rồi cậu bé học sinh Marcus bước ra, khoác tay bà và dẫn vào như mong muốn của cậu. Cũng là một thành công của niềm tin và cảm xúc của mình thì cứ thế trào dâng.
Còn lúc cảm thấy sốc là lúc Erin về nhà và chợt nhận ra là chồng cô đã sắp xếp xong hết vali và anh ta đang ngồi chờ cô về để nói lời từ biệt trước khi ra đi. Thực ra đấy là kết cục thường thấy của những cặp đôi với 2 lý tưởng sống khác biệt. Rất dễ hiểu, và thực sự cách người chồng làm thực sự rất văn minh, rất đẹp, nó tốt cho cả hai người, mình hoàn toàn không phủ nhận điều đó. Nhưng tại sao xem đến cảnh đấy mình vẫn thấy một cảm giác hụt hẫng rất rõ ràng nhỉ? Trước đó tất cả các biểu hiện của người chồng, không ủng hộ, không đồng tình lắm với những miệt mài trong công việc của Erin mình là khán giả, đứng ngoài và rõ ràng là thấy rất rõ, vậy mà tại sao vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng rất buồn kia.
Chắc có lẽ là vì dù nhìn thấy hết những biểu hiện của người chồng nhưng mình vẫn luôn mong một điều kì diệu xảy ra, và lại còn tự vẽ cho mình một kịch bản theo ý mình nữa chứ. Ấy là một ngày nào đó anh chồng đến đón Erin ở trường lúc tối, cùng cô đọc nhật kí của những đứa trẻ để hiểu, cảm nhận cảm xúc của vợ và có lẽ sẽ giúp cô trong những dự án gây quỹ, hoặc lái xe đón những đứa trẻ đến bảo tàng trong dự án The Trips của Erin. Theo mình thấy thì những việc đó không đòi hỏi anh ta từ bỏ công việc của mình, cũng chẳng ép buộc anh ta phải quay trở lại trường để học tiếp kiến trúc như ước mơ một thời của anh ta mà Erin vẫn nhớ. Những hành động kia chỉ yêu cầu một chút sự yêu thương và mong muốn gắn bó với vợ của một người chồng mà thôi. Đâu có gì nhiều đâu. Thay vì chỉ nằm dài ở nhà, chờ vợ về nấu bữa tối lúc rất muộn thì người chồng có thể đến gặp người vợ ở trường sau giờ làm, chẳng phải để giúp những đứa trẻ đâu, chỉ cần để gặp vợ mình, gần với vợ mình hơn thôi, chỉ cần vậy thôi. Nhiều sợi dây tuy mong manh nhưng khi chúng đan vào nhau thì sẽ rất chắc chắn, còn nếu cứ lần lượt dứt bỏ thì...
Còn đây là đoạn đối thoại mình thấy rất ý nghĩa, bởi vì mình cũng nghĩ và muốn làm như thế này. Cứ làm những gì bạn thấy đúng với trái tim của bạn, chỉ cần thế thôi, vì nhiều ánh nến nhỏ bé cũng sẽ xua tan được bóng đêm thôi, không lo.
Miep Gies: You are the heroes. You are heroes every day.---
Miep Gies: But even an ordinary secretary or a housewife or a teenager can, within their own small ways, turn on a small light in a dark room.
Marcus: I've never had a hero before. But you are my hero.
Miep Gies: Oh, no. No, no, no, young man, no. I am not a hero. No. I did what I had to do, because it was the right thing to do. That is all.
Phim thứ hai: Bay trên tổ chim cúc cu (1975). Nghe tên bộ phim này rất lâu, một bộ phim kinh điển của điện ảnh Mỹ thì phải. Mình cũng đã mua quyển truyện cùng tên, nhưng chưa đọc. Cuối cùng lại quyết định load phim về xem trước khi đọc truyện.
Ấn tượng là: Thật kinh khủng!
Trời!
Biểu cảm gương mặt gần như không biến đổi của cô y tá trưởng.
Cái chết của Billy.
Cuối cùng là cái xác không hồn của Randall McMurphy trong vòng tay tù trưởng khi bị trả về với hai vết khâu trên trán.
Mình thấy sững sờ.
Đa số họ tự nguyện vào trại tâm thần đó để trốn tránh cuộc sống bên ngoài xã hội mà họ cảm thấy không thể tự điều khiển được. Với một số kẻ thì điều đó là tốt, một cuộc sống trong khuôn khổ, kỉ luật, có trật tự giúp họ cảm thấy an toàn và xã hội cũng an toàn. Nhưng với một số khác, như Billy, McMurphy, như tù trưởng, họ bị số phận đẩy vào cái trại tâm thần này và cuộc đời họ bị phá hủy hoàn toàn. Billy trong một vài câu ngắn ngủi đã nói rất trơn tru, điều mà chính bản thân cậu không nghĩ sẽ làm được (cậu bị tật nói lắp và mất hết tự tin). Nhưng cuối cùng Billy đã tự giải thoát cho mình bằng một nhát cứa vào cổ.
Mình không cho rằng McMurphy là một kẻ điên, anh ta chỉ là kẻ nổi loạn trong xã hội, anh ta phá mọi quy tắc nhưng anh ta cũng đã mang lại điều tuyệt vời cho Billy, cho cậu sự tự tin mà đáng lẽ cậu phải có. Nhưng cuối cùng thì... phải nhờ tù trưởng McMurphy mới lại được "sống" - "tự do" trở lại.
Tù trưởng, người giả vờ điên, trốn tránh những khắc nghiệt của xã hội đối với thân phận của ông ấy. Người duy nhất đã tự do đúng nghĩa.
Mình thấy thật đáng sợ. Xã hội đấy. Đấy chính là xã hội loài người đấy.
---
Mình cảm thấy thật sự may mắn vì đã xem phim theo thứ tự này.
Bộ phim thứ ba: The visitor (2007) là một giai điệu nhẹ nhàng khép lại tất cả những cảm xúc rất mạnh của hai bộ phim trước.
Câu chuyện đơn giản. Tình người.
Giai điệu trống đi xuyên suốt gần hết phim chính là thứ nâng đỡ cảm xúc, làm sáng bừng cuộc sống ảm đạm, đáng sợ của các nhân vật. Nó chỉ hết nhiệm vụ khi phim chuyển sang mô tả một cảm xúc ấm áp được thể hiện rất rõ ở cuối phim thôi.
---
Trời trở rét đột ngột cuối tuần rồi. Thứ sáu trưa còn nắng nóng, oi bức hầm hập, tối gió cũng chỉ mới hơi se se. Thế mà sáng thứ bảy trời đã chuyển rét được luôn, đã phải lôi chăn bông ra đắp.
Muốn nhắn tin cho một người: Lạnh không?
Cuối cùng thì... chẳng nhắn được.
...
...
...
|
Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015
Một ngày nghỉ
Chắc chả đến một tháng đâu nhưng mà quả thực là mình cảm thấy lâu lắm rồi mới nghỉ một ngày đấy. Mấy tuần liên tiếp toàn đi làm cả thứ 7 chủ nhật cho kịp lịch, đầu tiên thì tầm nửa ngày là xong việc còn hai tuần gần đây thì toàn cả ngày mà còn toàn tối mịt mới xong. Tự bản thân ép phải cố nên cố, cố cho xong việc, cho nhẹ nhàng. Tuần này thì dồn xong được vào thứ 7 để chủ nhật ủ mẫu thì nghỉ. Thở phào một cái, mỗi tội mắt thì díp, cũng muốn ngủ bù mà nằm cứ bị vật vã, chẳng ngủ được.
Lâu rồi chẳng viết gì í nhỉ?
Quay cuồng mờ cả mắt mà còn vẫn đang nợ một đống báo cáo phải viết đây. Haizzz.
...
Bài hát yêu thích
Hôm qua tự dưng mình nhớ ra bài này "Hà Nội một trái tim hồng". Hát suốt, hát từ hôm kia, hôm qua lúc mở mắt ra lại lẩm nhẩm trong đầu. Đi làm ra đến đoạn hàng Đậu, cầu Long Biên thì bạn loa phường ở đấy cũng hát bài này. :) Vui thế. Tối về google thì phát hiện ra là bài này là một trong số ít những bài hát mà mình thuộc được tất cả lời (tính cả các bài thiếu nhi kiểu Con cò bé bé với Bà ơi bà đấy nhé), mà toàn là nhờ nghe loa lăng Bác với loa phường thôi đấy.
Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội
Ôi thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi
Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ
Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ
Mùa thu đi qua từng ngõ nhỏ
Ôi hồ Gươm như một bài thơ
Hà Nội đó có tự bao giờ
Mấy nghìn năm chói chang rực rỡ
Hà Nội đó náo nức bài ca
Vẫn âm vang trong tâm hồn ta
Người Hà Nội hôm nay ra đi
Mang trong mình bao nhiêu nỗi nhớ
Những ánh đèn qua ô cửa sổ
Bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu
Một chàng trai là chiến sĩ biên phòng
Một cô gái lên đường đi xa
Vẫn thủy chung với cả tấm lòng
Hà Nội ơi, một trái tim hồng
Lời ca giản dị mà ấm áp nên thật dễ nhớ. Những hình ảnh cũng thật thân quen. Cứ tưởng tượng ra cái cảnh sáng thứ 7 vắng vẻ, những tia nắng sớm vàng óng chiếu xiên qua tán lá ken dày ở đường Phan Đình Phùng có một con bé vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, đi làm bằng xe máy mà cứ như đang trôi bồng bềnh trong gió mùa thu ấy. Đấy, tớ đấy, là tớ đấy. Hi hi hi.
Lâu rồi chẳng viết gì í nhỉ?
Quay cuồng mờ cả mắt mà còn vẫn đang nợ một đống báo cáo phải viết đây. Haizzz.
...
Bài hát yêu thích
Hôm qua tự dưng mình nhớ ra bài này "Hà Nội một trái tim hồng". Hát suốt, hát từ hôm kia, hôm qua lúc mở mắt ra lại lẩm nhẩm trong đầu. Đi làm ra đến đoạn hàng Đậu, cầu Long Biên thì bạn loa phường ở đấy cũng hát bài này. :) Vui thế. Tối về google thì phát hiện ra là bài này là một trong số ít những bài hát mà mình thuộc được tất cả lời (tính cả các bài thiếu nhi kiểu Con cò bé bé với Bà ơi bà đấy nhé), mà toàn là nhờ nghe loa lăng Bác với loa phường thôi đấy.
Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội
Ôi thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi
Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ
Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ
Mùa thu đi qua từng ngõ nhỏ
Ôi hồ Gươm như một bài thơ
Hà Nội đó có tự bao giờ
Mấy nghìn năm chói chang rực rỡ
Hà Nội đó náo nức bài ca
Vẫn âm vang trong tâm hồn ta
Người Hà Nội hôm nay ra đi
Mang trong mình bao nhiêu nỗi nhớ
Những ánh đèn qua ô cửa sổ
Bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu
Một chàng trai là chiến sĩ biên phòng
Một cô gái lên đường đi xa
Vẫn thủy chung với cả tấm lòng
Hà Nội ơi, một trái tim hồng
Lời ca giản dị mà ấm áp nên thật dễ nhớ. Những hình ảnh cũng thật thân quen. Cứ tưởng tượng ra cái cảnh sáng thứ 7 vắng vẻ, những tia nắng sớm vàng óng chiếu xiên qua tán lá ken dày ở đường Phan Đình Phùng có một con bé vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, đi làm bằng xe máy mà cứ như đang trôi bồng bềnh trong gió mùa thu ấy. Đấy, tớ đấy, là tớ đấy. Hi hi hi.
Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015
Gió mùa về
Hôm nay gió mùa về, Hà Nội trở lạnh. Được ngày chủ nhật mà mình lại đi làm nên mới được thưởng thức trọn vẹn cái không khí thu Hà Nội này.
Không khí lành lạnh. Trong gió thấy cái ẩm ướt, có lúc còn mưa bay bay mà cũng lạ là thoáng cái lại thấy hanh khô ngay được. Nhìn cây cối lá cứ xanh mướt ra. Còn hít hà thì mát rượi cả lồng ngực.
Trưa nay, trên đường về, đi qua góc phố sưa của mình, thấy lá non đang trổ đầu cành, xanh mướt mát, cảm giác thật lạ. Cứ như là tháng Ba về, sắp được nhìn thấy sưa trắng xóa một góc trời rồi ấy.
---
Dạo này, mấy tuần nay mình mất khái niệm thời gian, mọi việc cứ cuốn theo nhau vội vã theo 9 cái chủng phải sản xuất. Mất khái niệm thời gian... cũng mất thêm một số thứ... kiểu như kí ức, kiểu như... một cái gì đấy, chẳng biết gọi tên nó như thế nào. Chỉ biết đến hôm nay, đang hoang mang lo lắng cho ngày mai, nửa như kiệt sức, nửa lại lười, khi mà chẳng muốn cố nữa, chẳng muốn đứng dậy nữa, khi mà ngồi viết những dòng này, nhìn lại, chợt thấy thiếu thiếu một cái gì đó, chắc tại thời gian cứ trôi vèo vèo, nhanh quá, gấp gáp quá, chẳng kịp đứng lại nhìn... chắc là thiếu mất điểm dừng, hoặc cũng có thể là cái gì đó để neo mình lại?
---
Đợt này gặp lại một vài người bạn cũ đã mấy năm không gặp.
Đợt này chia tay một người bạn chuẩn bị đi xa vài năm.
Đợt này lại lần tìm một người bạn xưa cũ, xa cách tít nơi phương trời xa. Một lời nhắn để nhờ một người bạn cách nửa vòng trái đất tìm giúp một người bạn, mình nhận ra một mối liên hệ lạ kì, chắc là duyên. Vừa chiều nay đã có kết quả, đã tìm được nhau và sắp gặp lại nhau rồi.
Thực ra nhìn lại thì quanh mình cũng chẳng có nhiều bạn. Xét về độ thao thao bất tuyệt, chém gió, thì dạo này mình tiến bộ lắm, nhưng để mở lòng nói với một ai đó thì chưa có ai cả. Nhiều cái mình vẫn đang giữ riêng cho mình. Giữ vì mình thôi.
Với một đứa như mình, trí tưởng tượng phong phú và nhanh nhạy nên dễ dàng chộp lấy cảm xúc của người khác thành của mình thì thực ra cuộc sống cũng không quá tẻ nhạt, vô vị, cuộc sống của riêng mình ấy, cũng thú vị lắm. Nhưng mà nói thế chả ai tin được, họ đâu có nhìn đời bằng con mắt của mình. Dưới mắt họ mình là kẻ lẻ loi, sống cắm mặt vào công việc, chăm chỉ (!?), và chỉ có đến thế thôi. Chà, khó nhỉ, chả biết nói thế nào mà cũng chả buồn nói làm gì, mình còn bận bay bổng mà :))))
---
Giờ hóa ra là mình có một lô các tài khoản mạng xã hội đấy nhé. Đầu tiên là facebook này. Sau thì Viber, cái này chỉ dùng thay SMS thôi nhưng mà cứ tính, vì toàn chát nhóm mà, hehe. Có cả Skype mà chưa bao giờ xài, thậm chí còn quên cả pass rồi. Mới đây thì vì một vài tình huống cần thiết mà đi cài thêm WhatsApp và Zalo. Còn Google+ thì là mặc định vì mình xài Gmail nên cũng chả hiểu có tự bao giờ, mội tội chả bao giờ xài đến.
Trước mình vẫn hâm mộ cái facebook vì khả năng kết nối của nó. Mình tìm ra ối người cần tìm nhờ facebook đấy chứ. Nhưng dạo này có đôi lúc thất vọng vì nó, một số bạn bỏ facebook mà đi, vậy là mất liên lạc. Và lại phải xoay sở cách khác để keep contact, hehe, hơi phức tạp và lòng vòng. Không sao, thỉnh thoảng cuộc đời cũng phải đổi khác tí, kiểu như hôm nay gió mùa về vậy ý.
---
Cảm giác hồi hộp này thật mệt. Vừa không đủ mệt để có thể ngủ một giấc ngon lành. Lại vừa không đủ phấn khích để khiến mình hào hứng thức mà bắt tay vào viết lách. Hic... Có lẽ phải gọi là nản mới chuẩn.
---
Gió mùa về. Cảm giác cơn gió thổi vèo qua người... mát lạnh... thật là thích!
Không khí lành lạnh. Trong gió thấy cái ẩm ướt, có lúc còn mưa bay bay mà cũng lạ là thoáng cái lại thấy hanh khô ngay được. Nhìn cây cối lá cứ xanh mướt ra. Còn hít hà thì mát rượi cả lồng ngực.
Trưa nay, trên đường về, đi qua góc phố sưa của mình, thấy lá non đang trổ đầu cành, xanh mướt mát, cảm giác thật lạ. Cứ như là tháng Ba về, sắp được nhìn thấy sưa trắng xóa một góc trời rồi ấy.
---
Dạo này, mấy tuần nay mình mất khái niệm thời gian, mọi việc cứ cuốn theo nhau vội vã theo 9 cái chủng phải sản xuất. Mất khái niệm thời gian... cũng mất thêm một số thứ... kiểu như kí ức, kiểu như... một cái gì đấy, chẳng biết gọi tên nó như thế nào. Chỉ biết đến hôm nay, đang hoang mang lo lắng cho ngày mai, nửa như kiệt sức, nửa lại lười, khi mà chẳng muốn cố nữa, chẳng muốn đứng dậy nữa, khi mà ngồi viết những dòng này, nhìn lại, chợt thấy thiếu thiếu một cái gì đó, chắc tại thời gian cứ trôi vèo vèo, nhanh quá, gấp gáp quá, chẳng kịp đứng lại nhìn... chắc là thiếu mất điểm dừng, hoặc cũng có thể là cái gì đó để neo mình lại?
---
Đợt này gặp lại một vài người bạn cũ đã mấy năm không gặp.
Đợt này chia tay một người bạn chuẩn bị đi xa vài năm.
Đợt này lại lần tìm một người bạn xưa cũ, xa cách tít nơi phương trời xa. Một lời nhắn để nhờ một người bạn cách nửa vòng trái đất tìm giúp một người bạn, mình nhận ra một mối liên hệ lạ kì, chắc là duyên. Vừa chiều nay đã có kết quả, đã tìm được nhau và sắp gặp lại nhau rồi.
Thực ra nhìn lại thì quanh mình cũng chẳng có nhiều bạn. Xét về độ thao thao bất tuyệt, chém gió, thì dạo này mình tiến bộ lắm, nhưng để mở lòng nói với một ai đó thì chưa có ai cả. Nhiều cái mình vẫn đang giữ riêng cho mình. Giữ vì mình thôi.
Với một đứa như mình, trí tưởng tượng phong phú và nhanh nhạy nên dễ dàng chộp lấy cảm xúc của người khác thành của mình thì thực ra cuộc sống cũng không quá tẻ nhạt, vô vị, cuộc sống của riêng mình ấy, cũng thú vị lắm. Nhưng mà nói thế chả ai tin được, họ đâu có nhìn đời bằng con mắt của mình. Dưới mắt họ mình là kẻ lẻ loi, sống cắm mặt vào công việc, chăm chỉ (!?), và chỉ có đến thế thôi. Chà, khó nhỉ, chả biết nói thế nào mà cũng chả buồn nói làm gì, mình còn bận bay bổng mà :))))
---
Giờ hóa ra là mình có một lô các tài khoản mạng xã hội đấy nhé. Đầu tiên là facebook này. Sau thì Viber, cái này chỉ dùng thay SMS thôi nhưng mà cứ tính, vì toàn chát nhóm mà, hehe. Có cả Skype mà chưa bao giờ xài, thậm chí còn quên cả pass rồi. Mới đây thì vì một vài tình huống cần thiết mà đi cài thêm WhatsApp và Zalo. Còn Google+ thì là mặc định vì mình xài Gmail nên cũng chả hiểu có tự bao giờ, mội tội chả bao giờ xài đến.
Trước mình vẫn hâm mộ cái facebook vì khả năng kết nối của nó. Mình tìm ra ối người cần tìm nhờ facebook đấy chứ. Nhưng dạo này có đôi lúc thất vọng vì nó, một số bạn bỏ facebook mà đi, vậy là mất liên lạc. Và lại phải xoay sở cách khác để keep contact, hehe, hơi phức tạp và lòng vòng. Không sao, thỉnh thoảng cuộc đời cũng phải đổi khác tí, kiểu như hôm nay gió mùa về vậy ý.
---
Cảm giác hồi hộp này thật mệt. Vừa không đủ mệt để có thể ngủ một giấc ngon lành. Lại vừa không đủ phấn khích để khiến mình hào hứng thức mà bắt tay vào viết lách. Hic... Có lẽ phải gọi là nản mới chuẩn.
---
Gió mùa về. Cảm giác cơn gió thổi vèo qua người... mát lạnh... thật là thích!
Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015
One day... Ước giề...
Ước giề mềnh được thế chỗ cái bác trên ảnh nhề.... 😝
Nhà cóa đủ chỗ để bày vẽ như thế này. Cóa đủ chỗ để bày hết cái mớ sách vở hiện cóa (chưa kể sẽ cóa :P). Hehe, ui trời, mơ cái nhể. Tội giề.
Nhà cóa đủ chỗ để bày vẽ như thế này. Cóa đủ chỗ để bày hết cái mớ sách vở hiện cóa (chưa kể sẽ cóa :P). Hehe, ui trời, mơ cái nhể. Tội giề.
Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015
Câu chuyện tháng Tám
Lâu lâu không viết gì... nên nay lại viết.
Hình như tuần trước cũng định viết mà rồi lười lại thôi. Có mấy việc, giờ cũng chả nhớ cụ thể nữa, thôi cứ đến đâu thì viết lại đến đấy vậy. Thế giới của mình mà.
Bác Thoa. Bác ấy gần như là người đầu tiên mình tiếp xúc khi đến cái công ty này. Mãi sau đi làm lâu rồi, nghe mọi người nói mới biết tên bác chứ cũng chả bao giờ hỏi. Nói chuyện với bác thì chủ yếu là: mình: "Chào bác ạ", còn bác ý thì hay cười cười bảo: "Cô này lại quên chìa khóa nhé. Tôi gửi trong bảo vệ cho đấy". Tết thì mình với mọi người đi về hay được bác gửi lời chúc mừng đến gia đình. Bác rất chu đáo, sáng ra mọi người đến hòm hòm, xe để dần dần kín chỗ thì bác đi một lượt, sắp xếp lại xe ngay ngắn, dồn các xe lại để lấy chỗ cho người đến sau còn để được. Đầu giờ chiều cũng một lượt như vậy. Cuối giờ, trước khi về bác lại dắt mấy xe của mọi người về muộn lùi vào trong mái hiên, khỏi mưa, khỏi gió mà cũng gọn gàng. Bác nhớ tên từng người, từng xe, ai quên chìa khóa thì bác cất hộ, hết giờ mà chưa ra thì bác sẽ gửi lại bảo vệ cẩn thận trước mới về. Mình làm ở tầng hai, ở trong nhà máy suốt, không mấy khi ra ngoài, chỉ gặp bác lúc sáng đến hoặc đầu giờ chiều, chứ chiều cũng về muộn, ít gặp bác. Nhưng phải nói là nhờ có bác mà mình thấy cái công ty này ấm áp hơn một chút đấy. Mình chả biết nói chuyện nên cũng chả dám hỏi thăm gì, đi qua chỉ cười chào Bác ạ thôi. Mình cũng có thói quen dựng xe sát các xe khác một cách ngay ngắn, không chỉ ở công ty mà ở đâu cũng vậy, là từ cách làm việc của bác. Chứ lúc đầu vào mà gặp cái chú trông xe bây giờ thì chắc không được thế. Chú ấy cứ kệ, xe ai nhét được vào thì nhét, chả nhét được thì thôi. Bác Thoa ngày trước có lúc thấy mình loay hoay dắt xe mọi người xếp lại để cho xe mình vào, bác mà đi qua gặp thì hay bảo, cô để sang bên kia, lát tôi dắt vào cho. Bác nói thế mình càng thương bác, cứ tự dắt luôn, xong bảo, thôi cháu dắt tí là xong rồi bác ạ. Giờ mà để ra rìa vườn hoa ý thì coi như là yên phận ở đấy, mưa gió gì cũng kệ. Đấy, ngẫm ra mà nói thì có khi cứ làm theo cách của mình, có tình có lý thì mọi người tự theo, đỡ phải nói nhiều nhỉ. Thôi rút ra là, như thầy mình dạy rồi ý, sống cần có tâm, làm cũng cần có tâm.
---
Lại nói về thầy. Thầy làm chủ nhiệm lớp mình 3 năm cấp 3. Thầy cũng như bác Thoa, cũng là điểm sáng trong cái quãng thời gian chán ỉn ấy của cuộc đời mình. Thầy lấy bài Thời thanh niên sôi nổi để làm lớp ca cho lớp mình. Thầy dạy văn, không lãng mạn kiểu sến sủa như các cô giáo mà thầy rất cứng rắn, thầy còn là một người lính nữa mà. Mình thì vốn dĩ sống trong môi trường tập thể từ nhỏ, đã bị quản thúc trong môi trường chặt chẽ như vậy lâu rồi, thầy hiệu trưởng cấp 1, cấp 2 mình cũng là người lính mà. Mình cũng hiểu và cảm được "cái tự do trong khuôn khổ" từ bé nên mình không thấy bất mãn gì với cách quản lý cái lũ tiểu yêu mới lớn, lắm chuyện của thầy. Rất chặt chẽ nhưng cũng rất tình cảm. Thầy hay kể chuyện, hay nói những câu chuyện nhiều ngụ ý để dạy lũ học trò, thái độ sống, cách kiên cường mà đối mặt với nghịch cảnh trong đời, con gái thì đừng nhẹ dạ cả tin mặc dù đấy là bản chất của các cô rồi đấy.... Mình thì nói thật là chả thiết tha gì với cái lớp cấp ba ý, môi trường ấy quá lạ lẫm với mình, 3 năm chẳng đủ để mình hòa nhập được vào nó. Nhưng cũng may là có thầy và một vài người bạn, họ giúp mình thấy được mình chẳng làm gì sai, cách sống cách nghĩ của mình không sai mà chẳng qua là mình không gặp đúng môi trường thôi. Nhờ vậy sau này mình mới lấy lại được tự tin và có thể được như bây giờ. ... Hồi xưa thỉnh thoảng ngồi nghĩ linh tinh, mình đã nghĩ là sau này có chồng mình sẽ đưa đến gặp 3 thầy cô giáo đã từng dạy mình, cô Diệp, thầy Phong và cô Tâm. He he, cứ tưởng tượng thế đấy.
9 năm ra trường mới gặp lại thầy. Mình chẳng có ý giữ liên lạc với ai cả nên họp lớp mình không biết. Đứa bạn mình đi họp lớp về kể, thầy cứ hỏi bà cả buổi, lúc đến hỏi, lúc về lại hỏi xong dặn tôi đi tìm bà, thế là về may sao tôi add fb bà lại accept luôn. Chiều tối họp lớp thì 10h đêm hôm ấy mình được nó add vào group của lớp, trong đó có cả fb của thầy. Sáng hôm sau thấy thầy gửi lời mời kết bạn trên fb cho mình. Lúc đầu ngại, chẳng dám add, mãi một lúc sau mới accept. Chiều hôm đấy hẹn gặp lại nó, cái đứa tìm ra mình cho thầy, nghe nó kể chuyện thầy hỏi thăm mà trong lòng cứ nhột nhột. Hôm sinh nhật lớp, 19-8, thấy mấy đứa không đi họp lớp rủ nhau lên nhà thầy, mình cũng đi theo. Chả thân với bọn nó, chẳng nói chuyện bao giờ nên cũng hơi ngại. Mà thực ra gặp thầy rồi mình cũng chẳng biết nói gì. Nhưng mà nghĩ mà thấy .... thôi, cứ đi gặp thầy thôi. Vậy là đến nhà, trông thầy vẫn như xưa, chẳng khác mấy, thầy vẫn nhận ra học trò cũ. Thầy vẫn vậy, kể những câu chuyện của cuộc đời mình để nhắn nhủ học trò một cái gì đó trong lẽ sống ở đời. Thầy ơi, con chẳng biết nói gì đâu thầy ạ. Cuộc đời con có những sự khác biệt và con biết là sẽ phải chịu đựng những gì, con chấp nhận vì con thấy con không sai thầy ạ. Con rất trân trọng những gì thầy yêu thương, quí mến chúng con, con vẫn nhớ thầy là thầy giáo chứ không phải giáo viên của con, thế nên con chỉ biết xưng con gọi thầy để cảm tạ ơn nghĩa đấy của thầy. Lớp mình cũng còn thiếu vài người chưa tìm nối lại liên lạc, trong đó có bạn Loan, cái đứa lí lắc, vô tâm vô tính ngồi cạnh mình suốt 3 năm cấp 3. Chẳng hiểu sao mà đến nỗi hầu hết cả lớp nhắc đến nó chẳng ưa gì. Nhưng mình thấy nó bình thường, nó cũng cần được công bằng, nó cũng nằm trong danh sách lớp A6 suốt 3 năm cơ mà. Vậy là mình đi tìm nó cho thầy, đến nhà nó theo trí nhớ cái địa chỉ mình biết, vì ngồi cạnh nó mà, lúc nó điền hồ sơ giấy tờ nên mình biết, chứ cũng chưa đến nhà nó chơi bao giờ. Hơn nữa cái phố đấy mình cũng đi qua suốt, nhất là hồi học bên khoa tiếng anh, mỗi lần đi qua lại, à, nhà cái Loan ở đâu đây đoạn này, vậy là nhớ. Mà cũng may là nhà nó chưa chuyển đi đâu, vậy là mình cứ mạnh dạn vào hỏi, cũng hơi ngại, tự dưng mò vào nhà người ta hỏi han cũng ngại chứ. Nó không có nhà, nhưng xin được số điện thoại, gọi cho nó hỏi có phải Loan không, xưng tên, nó nhận ra mình ngay, vẫn cái giọng đấy, vẫn kiểu nói chuyện vồ vập, hồn nhiên ấy. Tối về mình add fb nó, rồi add nó vào group lớp. Thấy thái độ của những đứa khác trong lớp chả hay ho gì nhưng thôi kệ, quan trọng là mình tìm được người quen, vậy thôi. Vẫn còn một số bạn nữa, thầy vẫn tìm... mình thì chịu rồi, không nhớ nổi nữa rồi.
-----
An education (2009) là một bộ phim kể về câu chuyện của một cô gái 16 tuổi và sự lựa chọn của cô trước ngưỡng cửa cuộc đời. Một cô học sinh trung học bình thường, luôn đứng đầu lớp và hướng tới Oxford. Hướng tới Oxford với một cô bé thông minh như vậy là một định hướng được ủng hộ từ tất cả các phía: gia đình (mà đại diện là người cha), xã hội (nhà trường, cô giáo) và kể cả bản thân cô bé (kể cả trong một tâm trạng hoang mang không hề nhẹ).
Cho dù lý do gì thì Oxford vẫn là bia đích.
Người cha với mong muốn một cuộc sống giàu có, (hoặc danh tiếng), chi tiền cho con gái học trong trường tốt, mua tặng cô bé quyển từ điển tiếng La tinh trong ngày sinh nhật 17 tuổi, khuyến khích cô bé tham gia dàn nhạc ở trường để lấy thành tích khi nộp đơn vào Oxford chứ không nên phí thời gian vào luyện đàn cello chỉ vì đấy là sở thích của cô. Ông kể lể rằng phải tằn tiện như thế nào để có tiền cho cô học hành nhưng sau ông cũng phát hiện ra một cách nhanh hơn, đỡ tốn kém hơn để đạt được mục đích của mình, với cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, chỉ cần kiếm một anh chàng giàu có cho con bé là xong thôi!
Với nhà trường, đại diện là cô hiệu trưởng thì Oxford là danh tiếng, chẳng có gì để bàn cãi. Còn cô bé với khả năng của mình, hoàn toàn có thể đạt được cái danh tiếng ấy. Nhiệm vụ của nhà trường là phải giữ được cô bé đi thẳng hướng đúng con đường ấy mà thôi. Chẳng vì cái gì khác cả (!?)
Còn nhân vật cô giáo, người duy nhất có thể hiểu đúng vì sao cô bé nên chọn Oxford thì lại không thể đưa ra được lý do thuyết phục cô bé trước những cái hiển hiện rõ mồn một trước mắt: tiền bạc và danh vọng.
Còn cô bé, bản thân cô ấy chỉ thấy có gì đó không ổn trong định hướng tương lai của mình chứ rất mơ hồ, không thể nhận rõ đâu là đúng đâu là sai. Một cô bé mới chỉ 16, 17 tuổi thôi mà, biết làm sao được cơ chứ. Vậy nên với những lý luận đầy mâu thuẫn của người cha, cô bé chỉ biết cãi theo đúng lý thôi chứ cũng không thể phủ nhận hoàn toàn được. Người ta vẫn cần tiền để được sung sướng, cần danh để ngẩng mặt giữa đời. Đó là những cái cô ấy nhìn thấy trước mắt, những cái làm cô ấy được ngưỡng mộ, được cảm thấy vui. Vậy là cô bé cứ thế buộc phải chấp nhận đi theo con đường được vạch sẵn cho mình mặc dù cảm thấy nó chẳng có chút gì thuộc về mình. Cô cứ loay hoay, vừa bước vừa băn khoăn, cho đến một ngày cô phát hiện ra một cách khác để đạt được mục đích (đạt được những cái phù hoa người ta vẽ ra ở vạch đích và bảo cô phải chạy tới) và vậy là cô đã lạc lối. Nhưng dù sao cuối cùng cô bé cũng may mắn dừng lại được đúng lúc, trước khi quá muộn, và đứng lên được.
Vậy đó, bản thân lẽ phải tự thân rất khó giải thích, cũng rất khó để thuyết phục người khác. Chỉ có thể để cho người đó tự trải nghiệm mà dần ngộ ra thôi. Cũng như cô bé 16 tuổi kia vậy. Cuối cùng sau những phù hoa danh lợi, cô ấy cũng nhận ra cái gì là cần thiết và chọn được con đường đi mà cô ấy cảm thấy được là chính mình nhất.
-------
Về cuộc đời và tình yêu trong cuộc đời. Sex and the city (2008).
Mình xem đi xem lại phim này vài lần rồi. Vì để nghe tiếng anh và cũng vì nội dung của nó, đôi lúc mình cần một cái gì đó đúng thời điểm trong đời.
Cảnh Carrie nói với Mr. Big về ý định muốn tổ chức đám cưới: Ở đây thấy rõ sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà. Đàn ông là trụ cột, vì thế họ suy nghĩ những cái lớn lao, tiểu tiết không quan trọng. Anh yêu em, anh muốn có em. Vậy là được rồi. Còn đám cưới ư? Ok, thích thì chiều. Đơn giản ý mà. Chỉ mất 1 giây cộng với ánh mắt âu yếm đầy hạnh phúc của người thương, vậy là họ đã quyết định xong. Còn đàn bà thì sao? Họ mềm yếu, họ dễ bị lay động, họ biết điểm yếu đấy nên họ không đưa ra quyết định nhanh, họ do dự, họ băn khoăn, mất rất nhiều thời gian và cho đến cả khi đưa ra đề nghị thì cũng rất, rất dè dặt, họ không chắc lắm là cần hay không nữa mà, họ hỏi ý kiến người thân. Nhưng một khi đã quyết, và được chấp thuận, ủng hộ thì họ rất kiên quyết, quyết tâm và kiên định đi theo con đường đã chọn, không chịu từ bỏ, không chịu đầu hàng. Vậy đó, vậy là một thời gian sau, khi đã qua cơn sung sướng của tâm lý, lý trí của người đàn ông mới tỉnh táo lại, lúc đó anh ta mới lại suy nghĩ lại, mới lại vội vàng thay đổi, thường là 180 độ luôn, trong khi người đàn bà thì lúc đấy đã quyết xong và vẫn kiên quyết đi theo con đường đã chọn. Ở đây chẳng nói được ai đúng ai sai cả, vì cái đó còn phải xem xét cả một quá trình, trước đó và sau đó, rất dài, chỉ biết là thái độ đối đầu với sự việc là rất khác biệt mà thôi.
Đám cưới: Người phương Tây hiện đại đôi khi trong một mối quan hệ chỉ có sự công nhận của đôi bên là đủ. Hai người yêu nhau, họ dọn về sống với nhau và xác định một mối quan hệ là partner của nhau, hoàn toàn là thỏa thuận giữa hai người, có thể công khai với bạn bè, gia đình hoặc không, mà không cần ràng buộc gì về mặt pháp lý, giấy tờ. Lý tính là vậy. Tuy nhiên cũng có những lúc họ lại cảm thấy cần có một sự công nhận của xã hội rõ ràng hơn, cần một sự khoa trương rộng rãi để công nhận sự hạnh phúc của họ, đó là khi họ mong muốn có một đám cưới, và thường là nhu cầu ấy xuất phát từ bên nữ. Cái này thì xã hội nào cũng vậy, chỉ khác là đối với phương Đông thì yếu tố quan niệm xã hội ảnh hưởng quá lớn nên cái này trở thành quy tắc xã hội, buộc phải có, chứ không được nhìn nhận là do nhu cầu. Vì thế xã hội phương Đông và phương Tây có những quan niệm và cách tổ chức đám cưới khác nhau, mà bản thân trong xã hội phương Tây cũng đã có nhiều sự khác biệt rồi. Chẳng thế mà chỉ riêng trong phim, chỉ riêng đôi Carrie và Mr. Big đã có đến hai cái đám cưới với hai phong cách, hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt rồi đấy.
Thực sự thì hạnh phúc là gì? Chả biết. Có khi hạnh phúc là được khoác lên người những bộ váy thật đẹp, thật lộng lẫy, cảm giác như mình là công chúa đang bước lên cầu thang của tòa lâu đài để đến lễ đường tràn đầy hoa và những ánh mắt ngưỡng mộ. Cũng có lúc hạnh phúc lại là lúc nhìn vào gương, thấy vệt bọt kem sữa trên môi và chợt nhớ ra, chợt biết mình phải làm gì là đúng đắn. Hạnh phúc có khi được thể hiện trong một ánh nhìn trìu mến, cảm thông, giúp ta bớt lạc lõng giữa chốn đông người. Nhưng đối với một cô gái thì một trong những thời điểm hạnh phúc nhất là khi nắm tay người mình yêu mà thề thốt với nhau những lời mãi mãi, "Ever thine. Ever mine. Ever ours.", kiểu như vậy, lúc ấy thì dù xung quanh có 1000 người hay chẳng có ma nào chứng kiến thì cũng chả quan trọng đâu. Hạnh phúc chắc là vậy đó.
---
Mình thấy con đường đi tìm hạnh phúc của mình có những con đường không thể đi, có những cánh cửa đã đóng lại nhưng giờ cứ biết đủ là ổn rồi.
Hạnh phúc là khi tìm được một cái balo ưng ý, để có thể đi và cảm nhận. Một phần đó là đê chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, chuyến đi mình buộc phải đi dù không muốn, chưa biết thế nào nhưng trách nhiệm phải gánh tất nhiên làm mình mệt mỏi và không thoải mái như những chuyến đi khác. Dù sao thì là công việc thì vẫn phải làm, chỉ là cần chuẩn bị tâm thế cho vững vàng mà thôi. "Còn chân còn nhịp bước còn tiến lên..." mà.
À đấy, để bước cho đúng nhịp thì cần một chút âm nhạc. Vậy là món quà thứ hai tự thưởng cho bản thân là một cái máy mp3, bù lại cho cái trước kia đã bị người ta mượn và làm mất. Hạnh phúc là tìm ra được nó, ưng ý và gợi nhớ kỉ niệm xưa nữa. Thời đại này, người ta bỏ tiền mua i-phone, i-pad, chứ chả có ma nào lại cầu kì đi chọn một cái máy mp3, có chức năng ghi âm, rẻ rẻ tiền như mình. Hic, ngay cả cái đầu tiên cũng đã không dễ tìm được cái ưng ý, nhìn là yêu ngay, vậy mà bị mất, lại còn không phải mình làm mất, nên bị cảm giác tiếc vô cùng. Mình còn một quyển sách nữa cũng bị mất khi cho người khác mượn, quyển "Những người khốn khổ", bìa màu xanh lá cây, mỏng thôi, chắc là sách rút gọn rồi. Sau này đi tìm chưa bao giờ thấy lại quyển nào như vậy ở ngoài hiệu sách, cả cũ, cả mới, chỉ toàn những bộ toàn tập, gồm 1 hay 2 quyển, dày cộp, nhưng cầm vào mình chẳng có cảm xúc gì cả. Chắc cái mất đi mới là cái yêu nhất chăng. Tiếc nuối là vậy đấy.
Vậy là...,
Tuần sau sẽ quay cuồng làm việc với quy trình, với thí nghiệm.
Tuần sau sẽ mệt mỏi với giấy tờ, thủ tục.
Tuần sau cũng sẽ chờ đón hai món quà mình tự thưởng cho bản thân, hai hạnh phúc bé nhỏ :)
Hình như tuần trước cũng định viết mà rồi lười lại thôi. Có mấy việc, giờ cũng chả nhớ cụ thể nữa, thôi cứ đến đâu thì viết lại đến đấy vậy. Thế giới của mình mà.
Bác Thoa. Bác ấy gần như là người đầu tiên mình tiếp xúc khi đến cái công ty này. Mãi sau đi làm lâu rồi, nghe mọi người nói mới biết tên bác chứ cũng chả bao giờ hỏi. Nói chuyện với bác thì chủ yếu là: mình: "Chào bác ạ", còn bác ý thì hay cười cười bảo: "Cô này lại quên chìa khóa nhé. Tôi gửi trong bảo vệ cho đấy". Tết thì mình với mọi người đi về hay được bác gửi lời chúc mừng đến gia đình. Bác rất chu đáo, sáng ra mọi người đến hòm hòm, xe để dần dần kín chỗ thì bác đi một lượt, sắp xếp lại xe ngay ngắn, dồn các xe lại để lấy chỗ cho người đến sau còn để được. Đầu giờ chiều cũng một lượt như vậy. Cuối giờ, trước khi về bác lại dắt mấy xe của mọi người về muộn lùi vào trong mái hiên, khỏi mưa, khỏi gió mà cũng gọn gàng. Bác nhớ tên từng người, từng xe, ai quên chìa khóa thì bác cất hộ, hết giờ mà chưa ra thì bác sẽ gửi lại bảo vệ cẩn thận trước mới về. Mình làm ở tầng hai, ở trong nhà máy suốt, không mấy khi ra ngoài, chỉ gặp bác lúc sáng đến hoặc đầu giờ chiều, chứ chiều cũng về muộn, ít gặp bác. Nhưng phải nói là nhờ có bác mà mình thấy cái công ty này ấm áp hơn một chút đấy. Mình chả biết nói chuyện nên cũng chả dám hỏi thăm gì, đi qua chỉ cười chào Bác ạ thôi. Mình cũng có thói quen dựng xe sát các xe khác một cách ngay ngắn, không chỉ ở công ty mà ở đâu cũng vậy, là từ cách làm việc của bác. Chứ lúc đầu vào mà gặp cái chú trông xe bây giờ thì chắc không được thế. Chú ấy cứ kệ, xe ai nhét được vào thì nhét, chả nhét được thì thôi. Bác Thoa ngày trước có lúc thấy mình loay hoay dắt xe mọi người xếp lại để cho xe mình vào, bác mà đi qua gặp thì hay bảo, cô để sang bên kia, lát tôi dắt vào cho. Bác nói thế mình càng thương bác, cứ tự dắt luôn, xong bảo, thôi cháu dắt tí là xong rồi bác ạ. Giờ mà để ra rìa vườn hoa ý thì coi như là yên phận ở đấy, mưa gió gì cũng kệ. Đấy, ngẫm ra mà nói thì có khi cứ làm theo cách của mình, có tình có lý thì mọi người tự theo, đỡ phải nói nhiều nhỉ. Thôi rút ra là, như thầy mình dạy rồi ý, sống cần có tâm, làm cũng cần có tâm.
---
Lại nói về thầy. Thầy làm chủ nhiệm lớp mình 3 năm cấp 3. Thầy cũng như bác Thoa, cũng là điểm sáng trong cái quãng thời gian chán ỉn ấy của cuộc đời mình. Thầy lấy bài Thời thanh niên sôi nổi để làm lớp ca cho lớp mình. Thầy dạy văn, không lãng mạn kiểu sến sủa như các cô giáo mà thầy rất cứng rắn, thầy còn là một người lính nữa mà. Mình thì vốn dĩ sống trong môi trường tập thể từ nhỏ, đã bị quản thúc trong môi trường chặt chẽ như vậy lâu rồi, thầy hiệu trưởng cấp 1, cấp 2 mình cũng là người lính mà. Mình cũng hiểu và cảm được "cái tự do trong khuôn khổ" từ bé nên mình không thấy bất mãn gì với cách quản lý cái lũ tiểu yêu mới lớn, lắm chuyện của thầy. Rất chặt chẽ nhưng cũng rất tình cảm. Thầy hay kể chuyện, hay nói những câu chuyện nhiều ngụ ý để dạy lũ học trò, thái độ sống, cách kiên cường mà đối mặt với nghịch cảnh trong đời, con gái thì đừng nhẹ dạ cả tin mặc dù đấy là bản chất của các cô rồi đấy.... Mình thì nói thật là chả thiết tha gì với cái lớp cấp ba ý, môi trường ấy quá lạ lẫm với mình, 3 năm chẳng đủ để mình hòa nhập được vào nó. Nhưng cũng may là có thầy và một vài người bạn, họ giúp mình thấy được mình chẳng làm gì sai, cách sống cách nghĩ của mình không sai mà chẳng qua là mình không gặp đúng môi trường thôi. Nhờ vậy sau này mình mới lấy lại được tự tin và có thể được như bây giờ. ... Hồi xưa thỉnh thoảng ngồi nghĩ linh tinh, mình đã nghĩ là sau này có chồng mình sẽ đưa đến gặp 3 thầy cô giáo đã từng dạy mình, cô Diệp, thầy Phong và cô Tâm. He he, cứ tưởng tượng thế đấy.
9 năm ra trường mới gặp lại thầy. Mình chẳng có ý giữ liên lạc với ai cả nên họp lớp mình không biết. Đứa bạn mình đi họp lớp về kể, thầy cứ hỏi bà cả buổi, lúc đến hỏi, lúc về lại hỏi xong dặn tôi đi tìm bà, thế là về may sao tôi add fb bà lại accept luôn. Chiều tối họp lớp thì 10h đêm hôm ấy mình được nó add vào group của lớp, trong đó có cả fb của thầy. Sáng hôm sau thấy thầy gửi lời mời kết bạn trên fb cho mình. Lúc đầu ngại, chẳng dám add, mãi một lúc sau mới accept. Chiều hôm đấy hẹn gặp lại nó, cái đứa tìm ra mình cho thầy, nghe nó kể chuyện thầy hỏi thăm mà trong lòng cứ nhột nhột. Hôm sinh nhật lớp, 19-8, thấy mấy đứa không đi họp lớp rủ nhau lên nhà thầy, mình cũng đi theo. Chả thân với bọn nó, chẳng nói chuyện bao giờ nên cũng hơi ngại. Mà thực ra gặp thầy rồi mình cũng chẳng biết nói gì. Nhưng mà nghĩ mà thấy .... thôi, cứ đi gặp thầy thôi. Vậy là đến nhà, trông thầy vẫn như xưa, chẳng khác mấy, thầy vẫn nhận ra học trò cũ. Thầy vẫn vậy, kể những câu chuyện của cuộc đời mình để nhắn nhủ học trò một cái gì đó trong lẽ sống ở đời. Thầy ơi, con chẳng biết nói gì đâu thầy ạ. Cuộc đời con có những sự khác biệt và con biết là sẽ phải chịu đựng những gì, con chấp nhận vì con thấy con không sai thầy ạ. Con rất trân trọng những gì thầy yêu thương, quí mến chúng con, con vẫn nhớ thầy là thầy giáo chứ không phải giáo viên của con, thế nên con chỉ biết xưng con gọi thầy để cảm tạ ơn nghĩa đấy của thầy. Lớp mình cũng còn thiếu vài người chưa tìm nối lại liên lạc, trong đó có bạn Loan, cái đứa lí lắc, vô tâm vô tính ngồi cạnh mình suốt 3 năm cấp 3. Chẳng hiểu sao mà đến nỗi hầu hết cả lớp nhắc đến nó chẳng ưa gì. Nhưng mình thấy nó bình thường, nó cũng cần được công bằng, nó cũng nằm trong danh sách lớp A6 suốt 3 năm cơ mà. Vậy là mình đi tìm nó cho thầy, đến nhà nó theo trí nhớ cái địa chỉ mình biết, vì ngồi cạnh nó mà, lúc nó điền hồ sơ giấy tờ nên mình biết, chứ cũng chưa đến nhà nó chơi bao giờ. Hơn nữa cái phố đấy mình cũng đi qua suốt, nhất là hồi học bên khoa tiếng anh, mỗi lần đi qua lại, à, nhà cái Loan ở đâu đây đoạn này, vậy là nhớ. Mà cũng may là nhà nó chưa chuyển đi đâu, vậy là mình cứ mạnh dạn vào hỏi, cũng hơi ngại, tự dưng mò vào nhà người ta hỏi han cũng ngại chứ. Nó không có nhà, nhưng xin được số điện thoại, gọi cho nó hỏi có phải Loan không, xưng tên, nó nhận ra mình ngay, vẫn cái giọng đấy, vẫn kiểu nói chuyện vồ vập, hồn nhiên ấy. Tối về mình add fb nó, rồi add nó vào group lớp. Thấy thái độ của những đứa khác trong lớp chả hay ho gì nhưng thôi kệ, quan trọng là mình tìm được người quen, vậy thôi. Vẫn còn một số bạn nữa, thầy vẫn tìm... mình thì chịu rồi, không nhớ nổi nữa rồi.
-----
An education (2009) là một bộ phim kể về câu chuyện của một cô gái 16 tuổi và sự lựa chọn của cô trước ngưỡng cửa cuộc đời. Một cô học sinh trung học bình thường, luôn đứng đầu lớp và hướng tới Oxford. Hướng tới Oxford với một cô bé thông minh như vậy là một định hướng được ủng hộ từ tất cả các phía: gia đình (mà đại diện là người cha), xã hội (nhà trường, cô giáo) và kể cả bản thân cô bé (kể cả trong một tâm trạng hoang mang không hề nhẹ).
Cho dù lý do gì thì Oxford vẫn là bia đích.
Người cha với mong muốn một cuộc sống giàu có, (hoặc danh tiếng), chi tiền cho con gái học trong trường tốt, mua tặng cô bé quyển từ điển tiếng La tinh trong ngày sinh nhật 17 tuổi, khuyến khích cô bé tham gia dàn nhạc ở trường để lấy thành tích khi nộp đơn vào Oxford chứ không nên phí thời gian vào luyện đàn cello chỉ vì đấy là sở thích của cô. Ông kể lể rằng phải tằn tiện như thế nào để có tiền cho cô học hành nhưng sau ông cũng phát hiện ra một cách nhanh hơn, đỡ tốn kém hơn để đạt được mục đích của mình, với cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, chỉ cần kiếm một anh chàng giàu có cho con bé là xong thôi!
Với nhà trường, đại diện là cô hiệu trưởng thì Oxford là danh tiếng, chẳng có gì để bàn cãi. Còn cô bé với khả năng của mình, hoàn toàn có thể đạt được cái danh tiếng ấy. Nhiệm vụ của nhà trường là phải giữ được cô bé đi thẳng hướng đúng con đường ấy mà thôi. Chẳng vì cái gì khác cả (!?)
Còn nhân vật cô giáo, người duy nhất có thể hiểu đúng vì sao cô bé nên chọn Oxford thì lại không thể đưa ra được lý do thuyết phục cô bé trước những cái hiển hiện rõ mồn một trước mắt: tiền bạc và danh vọng.
Còn cô bé, bản thân cô ấy chỉ thấy có gì đó không ổn trong định hướng tương lai của mình chứ rất mơ hồ, không thể nhận rõ đâu là đúng đâu là sai. Một cô bé mới chỉ 16, 17 tuổi thôi mà, biết làm sao được cơ chứ. Vậy nên với những lý luận đầy mâu thuẫn của người cha, cô bé chỉ biết cãi theo đúng lý thôi chứ cũng không thể phủ nhận hoàn toàn được. Người ta vẫn cần tiền để được sung sướng, cần danh để ngẩng mặt giữa đời. Đó là những cái cô ấy nhìn thấy trước mắt, những cái làm cô ấy được ngưỡng mộ, được cảm thấy vui. Vậy là cô bé cứ thế buộc phải chấp nhận đi theo con đường được vạch sẵn cho mình mặc dù cảm thấy nó chẳng có chút gì thuộc về mình. Cô cứ loay hoay, vừa bước vừa băn khoăn, cho đến một ngày cô phát hiện ra một cách khác để đạt được mục đích (đạt được những cái phù hoa người ta vẽ ra ở vạch đích và bảo cô phải chạy tới) và vậy là cô đã lạc lối. Nhưng dù sao cuối cùng cô bé cũng may mắn dừng lại được đúng lúc, trước khi quá muộn, và đứng lên được.
Vậy đó, bản thân lẽ phải tự thân rất khó giải thích, cũng rất khó để thuyết phục người khác. Chỉ có thể để cho người đó tự trải nghiệm mà dần ngộ ra thôi. Cũng như cô bé 16 tuổi kia vậy. Cuối cùng sau những phù hoa danh lợi, cô ấy cũng nhận ra cái gì là cần thiết và chọn được con đường đi mà cô ấy cảm thấy được là chính mình nhất.
-------
Về cuộc đời và tình yêu trong cuộc đời. Sex and the city (2008).
Mình xem đi xem lại phim này vài lần rồi. Vì để nghe tiếng anh và cũng vì nội dung của nó, đôi lúc mình cần một cái gì đó đúng thời điểm trong đời.
Cảnh Carrie nói với Mr. Big về ý định muốn tổ chức đám cưới: Ở đây thấy rõ sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà. Đàn ông là trụ cột, vì thế họ suy nghĩ những cái lớn lao, tiểu tiết không quan trọng. Anh yêu em, anh muốn có em. Vậy là được rồi. Còn đám cưới ư? Ok, thích thì chiều. Đơn giản ý mà. Chỉ mất 1 giây cộng với ánh mắt âu yếm đầy hạnh phúc của người thương, vậy là họ đã quyết định xong. Còn đàn bà thì sao? Họ mềm yếu, họ dễ bị lay động, họ biết điểm yếu đấy nên họ không đưa ra quyết định nhanh, họ do dự, họ băn khoăn, mất rất nhiều thời gian và cho đến cả khi đưa ra đề nghị thì cũng rất, rất dè dặt, họ không chắc lắm là cần hay không nữa mà, họ hỏi ý kiến người thân. Nhưng một khi đã quyết, và được chấp thuận, ủng hộ thì họ rất kiên quyết, quyết tâm và kiên định đi theo con đường đã chọn, không chịu từ bỏ, không chịu đầu hàng. Vậy đó, vậy là một thời gian sau, khi đã qua cơn sung sướng của tâm lý, lý trí của người đàn ông mới tỉnh táo lại, lúc đó anh ta mới lại suy nghĩ lại, mới lại vội vàng thay đổi, thường là 180 độ luôn, trong khi người đàn bà thì lúc đấy đã quyết xong và vẫn kiên quyết đi theo con đường đã chọn. Ở đây chẳng nói được ai đúng ai sai cả, vì cái đó còn phải xem xét cả một quá trình, trước đó và sau đó, rất dài, chỉ biết là thái độ đối đầu với sự việc là rất khác biệt mà thôi.
Đám cưới: Người phương Tây hiện đại đôi khi trong một mối quan hệ chỉ có sự công nhận của đôi bên là đủ. Hai người yêu nhau, họ dọn về sống với nhau và xác định một mối quan hệ là partner của nhau, hoàn toàn là thỏa thuận giữa hai người, có thể công khai với bạn bè, gia đình hoặc không, mà không cần ràng buộc gì về mặt pháp lý, giấy tờ. Lý tính là vậy. Tuy nhiên cũng có những lúc họ lại cảm thấy cần có một sự công nhận của xã hội rõ ràng hơn, cần một sự khoa trương rộng rãi để công nhận sự hạnh phúc của họ, đó là khi họ mong muốn có một đám cưới, và thường là nhu cầu ấy xuất phát từ bên nữ. Cái này thì xã hội nào cũng vậy, chỉ khác là đối với phương Đông thì yếu tố quan niệm xã hội ảnh hưởng quá lớn nên cái này trở thành quy tắc xã hội, buộc phải có, chứ không được nhìn nhận là do nhu cầu. Vì thế xã hội phương Đông và phương Tây có những quan niệm và cách tổ chức đám cưới khác nhau, mà bản thân trong xã hội phương Tây cũng đã có nhiều sự khác biệt rồi. Chẳng thế mà chỉ riêng trong phim, chỉ riêng đôi Carrie và Mr. Big đã có đến hai cái đám cưới với hai phong cách, hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt rồi đấy.
Thực sự thì hạnh phúc là gì? Chả biết. Có khi hạnh phúc là được khoác lên người những bộ váy thật đẹp, thật lộng lẫy, cảm giác như mình là công chúa đang bước lên cầu thang của tòa lâu đài để đến lễ đường tràn đầy hoa và những ánh mắt ngưỡng mộ. Cũng có lúc hạnh phúc lại là lúc nhìn vào gương, thấy vệt bọt kem sữa trên môi và chợt nhớ ra, chợt biết mình phải làm gì là đúng đắn. Hạnh phúc có khi được thể hiện trong một ánh nhìn trìu mến, cảm thông, giúp ta bớt lạc lõng giữa chốn đông người. Nhưng đối với một cô gái thì một trong những thời điểm hạnh phúc nhất là khi nắm tay người mình yêu mà thề thốt với nhau những lời mãi mãi, "Ever thine. Ever mine. Ever ours.", kiểu như vậy, lúc ấy thì dù xung quanh có 1000 người hay chẳng có ma nào chứng kiến thì cũng chả quan trọng đâu. Hạnh phúc chắc là vậy đó.
---
Mình thấy con đường đi tìm hạnh phúc của mình có những con đường không thể đi, có những cánh cửa đã đóng lại nhưng giờ cứ biết đủ là ổn rồi.
Hạnh phúc là khi tìm được một cái balo ưng ý, để có thể đi và cảm nhận. Một phần đó là đê chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, chuyến đi mình buộc phải đi dù không muốn, chưa biết thế nào nhưng trách nhiệm phải gánh tất nhiên làm mình mệt mỏi và không thoải mái như những chuyến đi khác. Dù sao thì là công việc thì vẫn phải làm, chỉ là cần chuẩn bị tâm thế cho vững vàng mà thôi. "Còn chân còn nhịp bước còn tiến lên..." mà.
À đấy, để bước cho đúng nhịp thì cần một chút âm nhạc. Vậy là món quà thứ hai tự thưởng cho bản thân là một cái máy mp3, bù lại cho cái trước kia đã bị người ta mượn và làm mất. Hạnh phúc là tìm ra được nó, ưng ý và gợi nhớ kỉ niệm xưa nữa. Thời đại này, người ta bỏ tiền mua i-phone, i-pad, chứ chả có ma nào lại cầu kì đi chọn một cái máy mp3, có chức năng ghi âm, rẻ rẻ tiền như mình. Hic, ngay cả cái đầu tiên cũng đã không dễ tìm được cái ưng ý, nhìn là yêu ngay, vậy mà bị mất, lại còn không phải mình làm mất, nên bị cảm giác tiếc vô cùng. Mình còn một quyển sách nữa cũng bị mất khi cho người khác mượn, quyển "Những người khốn khổ", bìa màu xanh lá cây, mỏng thôi, chắc là sách rút gọn rồi. Sau này đi tìm chưa bao giờ thấy lại quyển nào như vậy ở ngoài hiệu sách, cả cũ, cả mới, chỉ toàn những bộ toàn tập, gồm 1 hay 2 quyển, dày cộp, nhưng cầm vào mình chẳng có cảm xúc gì cả. Chắc cái mất đi mới là cái yêu nhất chăng. Tiếc nuối là vậy đấy.
Vậy là...,
Tuần sau sẽ quay cuồng làm việc với quy trình, với thí nghiệm.
Tuần sau sẽ mệt mỏi với giấy tờ, thủ tục.
Tuần sau cũng sẽ chờ đón hai món quà mình tự thưởng cho bản thân, hai hạnh phúc bé nhỏ :)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)