Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

26 Tết - đi là để biết một điều.. người tính không bằng trời tính

26 Tết - đi là để biết một điều.. người tính không bằng trời tính
Sáng 26 mình có một cái hẹn mà mở mắt lúc 4 rưỡi sáng mới trả lời lời nhắn từ 10 rưỡi tối hôm trước vì giờ đấy ngủ rồi. Hẹn với bạn Ali. Ôi trời, hẹn cái hẹn cafe hôm trước mình rủ bạn ý từ hồi bạn ý vẫn còn trên trường. Chà, hôm ý thì chỉ tự bảo có dám nhắn tin rủ bạn ý không, ừ thì nhắn, xong là nhắn. Thế xong rồi chả biết hẹn bạn ý ra làm gì, nói chuyện gì nữa. Thực ra thì có nhiều chuyện muốn nói và cần nói nhưng rồi cuối cùng thì mình cũng không mở miệng được câu nào. Mình biết trước như vậy rồi nhưng vẫn thấy cứ như là không thật ý. Hai bạn như kiểu chả có tí liên quan đi mua sách đi ăn kem và thình thoảng cứ tự dưng quay sang nói chuyện với nhau mấy câu ý. Nói chung là người ngoài nhìn chắc thấy giống 2 đứa có vấn đề quá. :))) Nhưng thôi kệ, người tính không bằng trời tính mà. Dù sao thì mình cũng đã làm được một điều quan trọng với mình là tặng bạn mình một món quà nhỏ, một tấm thiệp Best wishes với lời cảm ơn. Cảm ơn bạn ấy vì thời gian qua đã xuất hiện trong cuộc đời mình, đúng những thời điểm rất có ý nghĩa với mình, là một phần vực mình lên trong thời gian này. Và mình lý do để hẹn gặp trước tết là để nói hết những gì mình đang nghĩ, đang gặp phải để rồi ra tết sẽ không bao giờ nghe điện thoại của bạn ấy nữa. à và rồi thì sao, không nói được gì như dự định cả. Và rồi không biết có làm được như dự định hay không nữa..
Rất lạ với cái bạn này là lần nào nói chuyện cũng siêu vô bổ, chả có đầu đuôi gì, cũng chẳng phải là không có gì để nói mà đâm ra lảm nhảm mà là không vào đề được với những gì muốn nói, đấy là phía mình, còn phía bạn mình thì mình chịu. Mình biết là mình cũng chẳng phải đối tượng đặt trong vùng
"cần khai thác" nên gặp thì là gặp, cũng chả phải hứng thú cho lắm. Ồ, biết thế. Nhưng mình cảm thấy bình yên khi ở bên bạn ấy, mình thích cái cảm giác ấy, đơn giản là thế. Chắc là vì bạn ấy là một trong số ít người đi thong dong bên cạnh mình trong đời mà chẳng cần biết mình là ai.
Nhưng mà mình thấy cứ như là mình đang sống hai mặt ý, mình thấy mình có lỗi với những người như bạn ý, những người ở bên cạnh mình. Mình muốn nói với bạn ý điều đó. Nhưng khi đối diện trực tiếp thì mình cảm thấy, không phải là sợ, không rõ cảm giác ấy là gì nhưng nó cứ cản mình không cho mình nói. Tự dưng thấy bình yên quá mà mình không muốn phá vỡ nó. Cái bình yên rất tốt cho mình. Có một sự ích kỉ không hề nhẹ. Mà ích kỉ thì dù không gây thiệt hại gì cho ai thì nó vẫn là một từ "xấu".
Nhưng có lẽ là mình cứ lẩn mẩn với những suy nghĩ về bạn mình về những gì bạn mình gợi ra cho mình cũng là điều hay, nó giúp mình tiêu tốn năng lượng để không nghĩ về những gì có thể khiến mình ngày một xấu xa đi, ngày một ghê gớm, ngày một đáng sợ nữa.
Trời đất, bạn ấy có ý nghĩa đến vậy với mình sao. Một đối tượng giúp để chuyển hướng bão mà không hề hay biết. Trời, không thể tin được. Thôi vậy, cứ âm thầm làm khổ bạn ý vậy, cứ tự nói chuyện với bạn ấy trong tâm trí vậy. Và thỉnh thoảng có dịp đặc biệt thì lại gửi lời cảm ơn bạn ấy vì mình đã nhắc bạn ý nhiều đến nỗi chắc bạn ý hắt xì hơi lia lịa mà chẳng hiểu tại sao đâu :)))
------
hơn 10h đêm, đang mải mê buôn chuyện trên nhà Cô thì chị Nga gọi điện: à ơ mọi người bảo hình như em có DHL gửi từ Hà Lan phải không? Mai em liên lạc với chị Yến Vân xem sao nhé! - ôi trời, lại cái gì nữa thế không biết???? Hôm nay đã xong hết những việc mình định làm rồi mà, thế mà rồi cuối ngày lại tòi ra thêm cái việc trời ơi đất hỡi này nữa. Chẳng hiểu là gì đây??

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét