Không ngủ được -- đã hẹn giờ cho tv tự tắt, đã đặt chuông báo thức 5h sáng mai, đã trùm chăn kín mặt, đã nằm thở đều đều, đã... cứ như ngủ thật rồi ý. Thế nhưng giờ này vẫn thức, vẫn đang gõ blog. Vậy là không ngủ được.
Ôi năm mới của tôi! Bắt đầu bằng 3 cái tin nhắn, 3 lần điện thoại rung, bạn Đỗ Long, hì, tên bạn ý lưu trong điện thoại của mình hiện ra cái simple là mặt cười :D. Cũng vui vui. Mình cảm ơn bạn ấy trong lòng nhưng chẳng biết nhắn lại như thế nào. Mình chỉ muốn nhắn lại một cái mặt cười :D để cảm ơn. Hì.
Không ngủ được. Lại mở facebook. Đi like một loạt stt chúc mừng năm mới của các bạn. À quên, còn vụ chúc tụng, hì, chuyện là lúc tầm 12h kém, trước khi gập máy đi ngủ thì chúc qua chat anh Trọng và bạn Lâm béo. Lúc nãy mở lại thì thấy trả lời: anh Trọng: cô cứ chịu khó đi làm thuê cho anh là anh vui rồi - ôi trời, =))), còn bạn Lâm béo thì chúc mình sang năm xì tin hơn - ôi trời, :)))
Mở nhạc nghe thì Bài ca tình yêu - Trung Quân, A time for us, Tonight I celebrate my love for you, Bảy sắc cầu vồng, Nơi tình yêu kết thúc, One more time... Đấy, từ lúc quyết định mở lại máy đấy. Trong đầu vẫn nghĩ về Điều kì diệu của mình (mình đặt cho bạn ấy một cái tên mới nhé ^^) - Vừa ngồi loay hoay đổi tên bạn ấy trong điện thoại, nào là Điều kì diệu, nào là Magic, nào là đổi từ viết hoa sang viết thường... Nhưng sau cùng lại để như cũ, và bài hát mình đang nghe thì là You raise me up... to more than I can be... vẫn là bạn ấy, vẫn là cậu, vẫn là tớ và vẫn là cái mặt cười ấy (:-Q). Nói thật là mình không tả được ý nghĩa của cái simple ấy. Vui? Buồn? Băn khoăn? Láu lỉnh? Bất cần? - Bài mình đang nghe là bài của Phương Vy, Những ngày thật khác, chà, đúng từng câu từng chữ, ngoài cái đoạn con tim đập khác. Không, nó không khác, nó vẫn đập như thế, thỉnh thoảng nó bay lâng lâng và chẳng buồn đập nữa :))) và kết là gì... gần lại xa rồi...
-----------
Mọi năm hay thức qua giao thừa, và còn cố đọc một đoạn nào đấy, có thể là Tôt-tô-chan, hoặc xem phim. Không khí cũng rất khác. Năm nay trùm chăn kín mặt và cố gắng ngủ sớm, nghe pháo hoa qua tivi và ở ngoài, chỉ nghe thôi chứ cũng không chui đầu ra nhìn. Cuối cùng không ngủ được. Giờ dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không khí ngoài kia rất khác... Thời gian cứ trôi đúng theo nhịp điệu của nó, năm cũ qua đi năm mới đến cũng như thế, mình chẳng can thiệp được. Nhưng Tết hay không thì lại là do cảm nhận mà thôi. Lúc pháo hoa, chỉ nghĩ một điều: Đừng đi xem pháo hoa một mình nhé. Đi cùng ai đi nhé... Và lại nhớ Puskin: Tôi yêu em đến nay chừng có thể... Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.. - Nỗi nhớ đóng băng của Đông Nhi và Imagine - John Lennon
----
Đọc lại Puskin một tí.. Câu cuối nhé: Có lạy Trời em [mới lại] được ai khác yêu chân thành, nâng niu đến thế - Ôi đáo để quá! Hà hà ha ha... Thế chứ... [http://giaitri.vnexpress.net/tin-tuc/sach/lang-van/-toi-yeu-em-bai-tho-khong-hinh-anh-1973491.html]
-------
Chào buổi sáng
No woman no cry - Fugees
Proud of you
Mắt cười - nhún nhảy theo nhạc :)... Đôi chân đi tìm một lời yêu thương khi trái tim thổn thức...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét