Hôm nay đã 28 tết rồi. Vẫn im lặng không nói gì, không phản ứng gì cả. Đã được biết chấp nhận thực tại này hơn hôm qua một chút. Đến giờ này thì mình thấy thoải mái hơn một tí.
Hôm nay ở nhà từ sáng, giặt quần áo, ngủ và đọc quyển Những nẻo đường đời và những bản tình ca khác - Nobel 2008 và đến tối thì mò ra đường đi gặp hội bạn cấp 2. 18h30 ăn lẩu "tầng thượng" ở Trúc Bạch.
Chà, hôm nay nhận ra một số điều:
1. Nobel văn chương bao giờ cũng là Nobel văn chương. Không thể nói là hay hay không nhưng có thể chắc chắn một điều là ám ảnh thì có và luôn là thế. Đọc "Những nẻo đường đời" ở ngay đầu tiên , chỉ mới cái không khí ám ảnh trong nó đã làm mình nhớ ngay đến bài How come how long của Babyface. Cái không khí u ám, hoài niệm liên miên, nhiều chi tiết cụ thể, tỉ mỉ, cảm xúc, những hình ảnh... tất cả đều dễ gây ám ảnh đến mức có những đoạn mình chỉ dám đọc lướt qua, đọc thật nhanh như kiểu tua băng qua những đoạn phim kinh dị dễ gây ám ảnh với mình ý. Giống y cái cảm giác đọc tuyển tập Nobel văn học hồi trước cũng thế. Toàn những truyện gây ám ảnh kinh khủng, có những cái giờ vẫn thỉnh thoảng nhớ lại. Nhất là cái cảm giác, cái không khí cảm nhận được ấy. Lạ thật. Mà còn một truyện nữa "Ba nàng phiêu lưu" - ba mẩu truyện về ba người phụ nữ như kiểu tiểu sử tóm tắt ý. Nhưng 3 mẩu truyện rất thú vị. 3 người sống theo 3 cách và đều rất ấn tượng. Tác giả thì thích nhất người phụ nữ cuối còn mình thì mình cũng thích bà ý nhưng mình muốn làm được như người thứ 2, có một ngôi nhà cho bọn trẻ con không cha mẹ. Một ngôi nhà đúng nghĩa là nhà để bọn nó có chỗ được yêu thương. Còn Kalima thì gần như không dám đọc, chỉ dám lướt qua. Ám ảnh kinh khủng.
2. Nhiều lúc thay đổi một thói quen làm mọi thứ tự dưng đi theo một hướng bất ngờ. Hôm nay mình ở nhà cả ngày và mò ra đường vào lúc 6h tối. Đi một vòng quanh hồ Trúc Bạch thì mới biết cái phố Trúc Bạch nó nằm đâu. Đi ăn lẩu với hội cấp 2. Những gương mặt quen mà lạ. Cái cảm giác này không hẳn ấm áp như hồi hè năm ngoái đi cà phê với 3 ông bạn cũ: Đỗ Long, Sĩ Long và Quang Trung. Nó khác vì hội này toàn mấy đứa cá tính và năng động chứ không im ỉm như mình nên mình không quen với không khí này lắm. Ăn lẩu xong còn karaoke. Mà mình mà karaoke thì chỉ có ngồi cười thôi chứ chả khác được. Mà cơ bản là cũng hết chuyện để nói với nhau. Cũng vui vì sau hơn 10 năm gặp lại các bạn, một số thì chưa đến 10 năm vì còn vụ ở nhà Hoàng Anh hồi năm 2 đại học. 10 năm sau mới gặp mà vẫn nhận ra nhau, nhớ mặt nhớ tên, nhớ một đống kỉ niệm. Mấy đứa hôm nay đi là hội 9a, cá tính, và rôm rả, hội này nhiều đứa chơi với nhau, hôm nay được hơn chục đứa thì cũng đã có đến nửa là chơi với nhau lâu rồi. Có những đứa như Đỗ Long thì nhiệt tình và chịu khó lôi kéo các bạn lại gần nhau. Có những đứa như Ngô Trang đến 10 năm không gặp mà vẫn hòa đồng một cách dễ dàng. Mình thì thuộc dạng ngồi im không biết nói gì. Hì. Tính mình nó thế. Thùy Anh bảo, em có đi cũng chẳng biết nói gì. Ờ thì đúng là thế. Nhưng mà đến giờ thì mình có chút tò mò, và cũng vì nể Đỗ Long, ông bạn nhiệt tình dễ thương quá nên mình cũng quyết đi. Mặc dù như thế là phá vỡ cái quy tắc ngàn đời của mình, chả bao giờ bước chân ra khỏi nhà. :))) À mà nói đến quy tắc, hôm nay Đỗ Long bảo Quang Trung cũng đi, bạn Ali ý. Mình hơi bất ngờ, và nghĩ: chà, hôm kia vừa bảo từ giờ đến tết là tớ k gặp lại cậu nữa đâu nên tớ đưa quà trước là đúng rồi thế mà hôm nay lại gặp thì thật là... chà chà. Thế nên chả biết nên mừng hay nên buồn vì hôm nay bạn ý không ra. :))
3. Nếu gặp bạn Ali thì mình sẽ nói nhiều lắm đây những điều hôm nọ chưa nói. Mình đã nghĩ thế từ nhà và may là không phải đối mặt với tình huống ấy. Mình sẽ nói hết những gì của năm cũ đi cho xong nhỉ. Vì mình đã tự bảo sang năm mình sẽ không nghe điện thoại của bạn ấy nữa mà. Tại nghe xong mình cứ bị tự vấn nhiều quá. Như thế thì thật là... Mà cũng ngại một tí ở chỗ là nhiều khi mình cảm thấy cái cách mình diễn đạt vấn đề có thể khiến bạn ý hiểu theo kiểu mình có ý ý gì đó. Ừ thì đúng là nói chuyện với cậu thì thoải mái thật, nó thanh thản kiểu gì ý. Chắc tại cậu có thể buôn chuyện với tớ mà chả cần quan tâm nhiều lắm đến hiệu quả, những câu chuyện vô thưởng vô phạt, không đầu không cuối, chả đâu vào đâu cũng không làm cậu bận tâm. Điều đó làm tớ thấy thoải mái. Và có lẽ vì thế mà kể cả lúc gặp cậu hôm nọ, hôm đi lượn mua sách ở bờ hồ ý, cứ đi như thế, chả nói câu nào thì tớ vẫn thấy thích thú. Nhưng mà nói thế chứ cái mối liên hệ kiểu này nó thật sự khó hiểu, ngay cả với chính bản thân tớ vào một lúc nào đó mà tớ tự hỏi tớ và cậu là kiểu bạn bè gì vậy? Và vì tớ nghĩ là quá khó để trả lời nên tớ bỏ qua, tớ không quan tâm nữa đến vấn đề đấy. Tớ vẫn nghe điện thoại, vẫn buôn chuyện với cậu vì cái cảm giác thoải mái mà tớ cảm thấy. Nhưng nói thật là nghĩ cho cùng thì cái kiểu như thế kéo dài được bao lâu, ai cũng có cuộc sống riêng mà, cậu cũng vậy. Rồi sẽ đến lúc cậu sẽ không rảnh rỗi nữa, hoặc có rảnh thì cũng không gọi cho tớ nữa. Ồ, vậy là tớ sẽ không có cái cảm giác thoải mái khi buôn chuyện với cậu nữa. Vậy thì tớ phải học cách vượt qua thôi. Hì. Đùa tí, nghe hơi to tát nhưng mà đúng là thế. Thực ra tớ cũng chưa nói hết mọi chuyện tớ đang gặp phải với cậu nên cậu sẽ không hiểu cái cảm giác của tớ được. Cậu cũng sẽ không hiểu những vấn đề mà tớ hay tự vấn xuất phát từ những câu chuyện tớ nói với cậu đâu. Thời điểm cậu bắt đầu buôn chuyện với tớ là sau cái thời điểm đặc biệt của tớ vào năm ngoái, có những điều xảy ra cậu không biết. Ồ không sao. Chỉ cần biết, như tớ đã viết trong thiệp ý, những cuộc điện thoại của cậu rất có ý nghĩa với tớ, và tớ cảm ơn cậu vì điều đó. Thật lòng đấy, không hề sách vở đâu. Chẳng mấy khi nói được những lời thật lòng như thế với những người mình cần cảm ơn đâu cậu ạ. Và tớ muốn nói một điều nữa, đấy là cảm nhận rất thật của tớ về một người bạn, một người vô tình xuất hiện đúng thời điểm và chia sẻ một số cảm xúc với tớ, một lời cảm ơn chân thành. Cậu đừng cảm thấy áp lực, đừng băn khoăn vì một điều gì đấy. Tất cả chỉ có thế thôi. Nói thẳng ra thì hơi ngại, nhưng hôm nay cậu bảo không muốn làm tớ mất hứng vì cậu đang đọc dở truyện và muốn dừng chat với tớ, nhưng mà điều đó mới làm tớ ngại đấy. Hì. Tớ không muốn đặt áp lực như thế lên bất cứ ai đâu, nhất là những người bạn mà tớ rất quý trọng như cậu. Cho dù sau này có tiếp tục buôn chuyện như trước nữa hay không thì những gì đã qua, những cảm xúc của tớ vẫn mãi là như thế tại cái thời điểm đấy, tớ vẫn rất trân trọng nó, nhưng nó đã qua là rồi thì hãy cứ để nó qua đi. Nó sẽ không khiến tớ đòi hỏi ở cậu một sự chia sẻ tiếp tục kéo dài mãi đâu, đừng bị cái áp lực ấy nhé. Tớ vốn dĩ không có nhiều bạn, cũng không chia sẻ nhiều chắc tại tính tớ là không níu kéo, không chủ động mà. Đấy, các bạn mà không add fb tớ thì cho dù tớ có biết bạn này thông qua fb bạn kia thì tớ cũng không add đâu. - Hì.Hì. Xí xóa hết những gì băn khoăn của một năm cũ nào. Có làm được không đây ta?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét