Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Một vòng thế giới - Phần 1: Langenfeld - cái làng bé nhỏ và đáng yêu

Trong vòng một tháng qua mình đã đi qua bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu người.
Vậy mà thực ra cảm giác khác biệt không là bao. Vẫn thấy vậy, vẫn phởn phơ vì những lý do cũ và vẫn ấm ức với những lý do cũng như trước. Chỉ khác là cảm nhận của mình với một vài vấn đề rõ ràng, sâu sắc hơn trước, một số cái trước đây mới chỉ mơ hồ thì giờ rõ ràng hơn rồi.
Và buồn cười nhất là đi bốn phương trời thì về đến nơi mới gặp phải quả thấy ấn tượng nhất (chả hiểu sao lại thế nữa, chắc là do đây là quả cuối hoặc đến lúc đấy mới thật sự tự do để mà là chính mình mà cảm nhận nên mới ấn tượng vậy chăng): một anh tài xế xe buýt 40k từ Nội Bài về Hà Nội. Anh sinh năm 73 và vừa bỏ cô vợ sinh năm 88. Câu chuyện rất vớ vẩn thường ngày thôi. Nhà ở đâu? (để còn biết đường xuống bus chỗ nào cho gần ^^). Thế ở đấy lâu chưa? Nhà có mỗi hai vợ chồng thôi hả? Chồng đi đâu mà lại phải tự đi bộ về thế này? - Không, em ở với bố mẹ. Sinh năm bao nhiêu em? - 88 ạ. - Mậu Thìn à? - Vâng. - Cô lại kén rồi, học cao quá xong lại chả tìm được anh nào ưng hả? - Em còn đang bận chơi đã anh ạ, mà chọn sai chồng còn khổ hơn là không chọn được. Cứ từ từ, vội gì đâu ạ. - Sợ chọn sai chồng á? Tuổi này rồi, chín chắn quá rồi, còn gì chưa chơi nữa. Anh còn vừa bỏ cô vợ bằng tuổi em đây. - Á, thế á? Thế anh sinh năm bao nhiêu ạ? - 73. - Á, anh lấy vợ trẻ thế á! (Thế thì bảo sao... - hehe đoạn này lẩm bẩm hơi to, không biết ông anh có nghe thấy không?) - Nếu ai cũng như em thì đàn ông ế hết à! - Ối giời, bọn bạn em toàn thấy con gái ế chứ con trai có đứa nào ế đâu. - Thế có cô nào giới thiệu cho anh...
Buồn cười với ông anh. Nhưng mà may mà gặp ông này làm cho ngày của mình nó tươi tắn lên hẳn.
Vui.
Gặp lại Hà Nội trong cái cảnh mưa phùn lướt thướt, phố phường ướt nhẹp. Nhiệt độ thì rét một tí thôi, thực ra là với mình là mát vì vừa ở chỗ 10 độ C về thì rét ở Hà Nội thế này đã là gì đâu. Con bé lại còn lếch thếch kéo xềnh xệch cái vali hơn 20 kg + đeo cái balo hơn 10 kg + cái túi lủng lẳng (tổng trọng lượng vali+balo cân bằng cân của Vietnam airlines ở sân bay Frankfurt là 31,1kg đới) đi bộ từ bến xe Kim Mã về cái tổ cú của nó thì còn nóng toát mồ hôi ra í chứ.
Ngày em đi ... may mà lúc kéo vali ra đầu ngõ chờ xe đón giời không mưa, mỗi tội nóng. Mặc áo dài tay, hơi len vì sợ đi máy bay và xuống sân bay sẽ sốc nhiệt thành ra cũng nóng chảy mỡ chả khác hôm về.
Ngày em về... giời mưa lướt thướt. Đúng cái đặc trưng mưa phùn gió bấc của Hà Nội đây mà. Yêu quá.
---
Mình gặp nhiều người trên đường đi. Phần này sẽ nói về Langenfeld, đoạn đầu của chuyến phiêu du nhé.
Những người có thể gọi là đồng nghiệp ở ARTES vì cùng hoạt động trong ngành, cùng hợp tác. Trong công việc thì mình không nói đến, ở đây chỉ nói đến những cảm nhận về con người đời thường của họ thôi. Andreas thì thân thiện, chu đáo, trìu mến chắc vì tính thích đồ ngọt, thỉnh thoảng lại bị đãng trí. Bác ý còn đưa mình đi xem chợ Weihnachts (Christmas) ở Oberhausen Centro nữa, còn chỉ cho mình nhiều thứ hay, đồ trang trí truyền thống người Đức làm hoặc nhập từ TQ, đồ hiện đại, hạt hạnh nhân bọc đường thơm giòn ăn mãi không chán này (mình đã hiểu vì sao bụng Andreas lại to như thế hehe), món kẹo các loại hạt ngào đường siêu đắt, mấy em vịt ngộ nghĩnh làm quà cho Michaela. Chị Michaela thì đáng yêu, dễ thương vô cùng, chắc là giống 2 em mèo của chị ấy (một em 2kg và một em 8kg!!), mỗi tội hay hút thuốc. (Mình mong 2 người này thành đôi quá đi ^^) Các chị và các bạn khác nữa, chị tóc ngắn, mặt tròn, béo béo ngồi cạnh Michaela hay cười vui tính và làm công việc giống mình, tổng quản + đặt đồ, bạn Senisha đến từ Serbia chuyên làm lên men, mấy bạn gái gặp trong lab, đi ăn cùng, bạn gái người châu Á chỉ chỗ đi chợ, mấy bạn con trai gặp hôm đi ăn trưa ở Post, có bạn còn giúp mình khênh cái xe đạp lên nữa... Có một cô lớn tuổi, trông rất nhân hậu, chuyên làm việc chuẩn bị môi trường và rửa dụng cụ thì phải. Còn hai bác giám đốc Michael và Melanie chắc là hai vợ chồng thì trông siêu ngầu và phong độ, có một em cún hơi đanh đá một tí. Nói chung là không khí làm việc thật thoải mái với mình còn với các bạn làm ở đấy chắc cũng không đến nỗi nào đâu vì mọi người đều vui vẻ và thân thiện mà.
Hai vợ chồng bác chủ nhà mình ở thì cũng thân thiện và dễ tính. Bác ấy còn cho mình mượn hẳn cái xe đạp điện 2000eu, mặc dù bác ấy chỉ cho phép đi đến chỗ làm và phải cất vào tận kho chứ không được để ngoài trời vì bác ấy sợ mất. (Oskar-Erbslöh-Straße 70, Langenfeld, Đức) Nhà mình là một tầng bán hầm của nhà bác ấy, có phòng tắm, hành lang nhỏ, một phòng khách liền bếp view ra vườn trước, có ghế sofa kéo ra được làm giường và một phòng trong có giường, bàn làm việc và cái tủ cực to, view ra vườn sau nhà bác chủ. Mình cảm thấy rất yêu cái chỗ be bé xinh xinh ấy.
Ở cái làng Langenfeld bé nhỏ này, mình gọi nó là "làng" từ sau khi gặp bác bán hàng ở Thiên Phú - Aisa markt (Asia Markt, 76 Hauptstraße, Langenfeld, Đức). Ôi người Việt Nam đầu tiên gặp ở Đức, hình như cũng là người châu Á đầu tiên gặp ở Đức luôn và cũng là người Việt Nam duy nhất gặp được ở cái làng đấy. Thật may gặp được bác ấy nên có gạo mà ăn, lại còn gạo rất ngon nữa, chứ không ăn mỳ ống một tháng liền chắc mình cũng ra đi mất. Bác ấy chỉ bán hàng ở đấy chứ không ở làng này, bác ấy bảo cái "làng" này bé tí nên chỉ bán đến 4 giờ chiều thứ 6 thôi, thứ 7 và chủ nhật nghỉ. Ôi mà đấy, dân ở đây nghỉ ngơi đầy đủ lắm. Các cửa hàng cũng chỉ bán thứ 7, đa số chỉ buổi sáng, một vài chỗ cả ngày thôi, còn chủ nhật thì họ nghỉ hết, kể cả siêu thị hoặc chỗ bán đồ ăn. Hôm mình đến là chủ nhật, Andreas bảo không có chỗ nào bán đồ ăn đâu nên đã mang cho bọn mình nào là bánh mì, nước hoa quả, kẹo socola, 1 hộp sốt cà chua, 2 chai nước lọc, 2 quả táo, 2 quả chuối, 2 cuộn giấy vệ sinh, kiểu sợ bọn mình bị đói í. Mà ở đây buồn cười là cứ nước đóng chai là có ga, chỉ có là ít hay nhiều mà thôi. Hic. Uống xong cứ gọi là tha hồ ợ, mà mình thì đã hay đầy khí trong bụng thì chớ, mệt lắm. Hôm mình đến là chủ nhật, buổi chiều đi tha thẩn ra trung tâm cái làng í xem thế nào thì gặp một hội chợ, mở trong thư viện của làng, mọi người mang đồ thủ công, len, búp bê, đồ trang trí giáng sinh, đồ cũ, đồ cổ... đến các gian hàng bày bán. Ở trong trung tâm thương mại ở đấy thì các shop đóng cửa hết nhưng cũng có các gian hàng kiểu flea market bán ở hành lang. Chỉ lạ là ở đấy thấy toàn các cụ, toàn người lớn tuổi là chủ yếu. Kiểu như mình đi lạc vào viện dưỡng lão nào ý. Mãi đến hôm sau, mình mới nhìn thấy có người trung niên với thanh niên đi lại ở các trung tâm làng ấy. Đúng là dân số châu Âu đang già đi trông thấy thật.



Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Con người

Con người ta ở đâu cũng vậy thôi. Sướng khổ tại mình cả. Mình nghĩ mình sướng, mình vui là đúng mình sướng, mình vui thật. Còn mà tự thân mình nghĩ mình khổ thì đúng mình khổ thật.
Trong vòng 6 ngày, mình gặp bao nhiêu người, nghe bao nhiêu chuyện... cuối cùng thì mình vẫn thấy cái lập luận trên là đúng.
Trong vòng 6 ngày, mình đi từ Langenfeld lên Berlin, từ Berlin đi Brno, đi Vienna, đi Praha, rồi lại ngồi tàu trở về Langenfeld. Mình "gặp" rất nhiều người, cả gặp trực tiếp hay chỉ nghe kể không thôi. Mỗi con người, mỗi một câu chuyện lại làm mình nhận ra nhiều điều. Cuộc sống của ai cũng phải bươn chải cả nhưng mức độ vất vả thì tùy theo mình muốn, tùy theo tham vọng của mình. Người hạnh phúc là người hiểu được giá trị của sự đánh đổi, được mất trong cuộc sống. Được cái này thì sẽ mất cái kia, không thể nào khác được. Biết chấp nhận sự đánh đổi đó và biết điểm dừng thì mới thanh thản, sống mới thoải mái được.
Mong muốn trong cuộc sống của mình chả có gì hơn là mình cho đi sự yêu thương và mình cũng muốn nhận lại được sự yêu thương. Mình cũng là kẻ ích kỉ, bình thường thôi, cho đi là cũng muốn được nhận lại. Như vậy mình mới cảm thấy được tôn trọng, mình mới có cái tự tin, có cái neo để sống. Thế nên người khác có thể bảo mình ích kỉ, nhưng mình sẽ không làm khác, sẽ vẫn chọn con đường mình đã chọn. Vì thực sự mình đã cảm thấy mình quá vất vưởng, quá bơ vơ. Mình chẳng thể hiểu được tại sao mình lại không cảm thấy được yêu thương như thế, mình không cảm thấy lưu luyến gì hết cả. Giờ nhắc đến nước mắt lại lưng tròng vì cái cảm giác tủi thân vì không hiểu vì sao lại thế. Mình chả bao giờ có cảm giác ghen tỵ khi nghe chuyện người khác kể về tình cảm gia đình vì mình hiểu mỗi nhà một khác, mình hiểu là họ chỉ đơn giản là nhận đúng được những gì họ xứng đáng nhận được mà thôi. Mình chỉ tủi thân là mình không nhận được những gì mình đáng được nhận. Mình đâu có đòi hỏi gì hơn đâu.
Đêm hôm, ngồi tàu, rỗi việc, cảm xúc lại trào dâng...
- Note on the way back "home" - Viết trên tàu IC từ Praha về Langenfeld.
Ghi chú trong lưu trữ • Đã chỉnh sửa 26 thg 11, 2015

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Berlin - Brno 23.11.15

Đang ngồi trên tàu đi Brno từ Berlin. Vừa tạm biệt Hà sau 2 ngày ở với Hà, gặp lại Hà sau bao nhiêu năm xa cách, từ tận 2007 Hà về chơi.
Mình có cái khác người là mình cứ đi mà không có đích đến, cũng không có nguồn gốc ra đi, không có cái bến cảng để trở về, cũng không có cái gì neo giữ cả.
Không có nơi xuất phát, đích đến hay trở về có lẽ cũng không phải là quan trọng lắm. Mình cứ nhẹ nhàng mà đi, cũng chả vướng bận gì. Ghé nơi này một chút, thăm nơi kia một tẹo. Cứ vậy thôi. Thích đâu thì dừng đó.
Nhưng có lẽ kiểu như vậy thích hợp với 1 tháng xê dịch này chứ bình thường cứ ở một chỗ mà chả có cái gì để neo mình lại với nơi đấy thì cũng mệt.
Thường cái neo đấy của mọi người là gia đình, như kiểu với Hà thì là Timmy vậy.
Mình chẳng có cái neo đấy, chẳng cảm thấy gì neo mình lại được cả.
Có đôi lúc cũng cảm thấy cảm giác băn khoăn vui vui rằng một người nào đó có thể đã là cái neo của mình chăng? Nhưng rồi có lúc lại chợt quá tỉnh táo mà nhận ra rằng, "à, thì ra không phải vậy đâu", thì bỗng lại chợt buồn. Buồn một chút thôi. Rồi cũng qua. Lại cảm thấy mình tự do trôi nổi.
Nói một cách bi quan, đáng thương thì mình không nơi nương tựa. Nhưng lạc quan mà nói thì là mình chẳng vướng bận gì.
Đôi khi cũng thấy thật tủi thân. Nhưng bây giờ cũng quen, quen đến mức gần như vô cảm rồi.
Giờ bước chân đến đâu cũng cảm thấy thật thân quen. Gặp gỡ con người nào cũng cảm thấy gắn bó. Khi rời chân đi cũng biết là chắc chả bao giờ gặp lại nhưng cũng không quá buồn, quá lưu luyến. Nhớ một chút, thương một chút, rồi thôi. Đâu có lưu giữ được gì... ngoài những ánh mắt, nụ cười trìu mến, yêu thương, từ những người có khi là xa lạ, chỉ vừa gặp mặt được có vài giờ, vài phút thôi.
* Hình ảnh là quả táo của một chị tên Thư cho. Chị ngồi cùng khoang tàu trên đường từ Berlin sang Tiệp. Một cuộc gặp gỡ tình cờ, một tình cảm mến thương.

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Thế giới phẳng

Một ngày thu nắng vàng óng trải trên con phố đầy cây xanh. Nắng vàng lên rực rỡ sau mấy ngày trời âm u. Trong hàng người xếp hàng bên ngoài cổng đại sứ quán, con bé là mình đang đứng ôm tập hồ sơ xin visa dày cộp bỗng được hỏi một câu: Em có thích sống hay làm việc ở nước ngoài không?
Con bé rất nhanh, bật ra câu trả lời luôn: Không, chị ạ. Em thích sống ở đây hơn.
---
Thực ra thì câu hỏi này mình đã nghĩ đến nhiều rồi nên mới trả lời nhanh và chắc chắn vậy.
Câu hỏi trước đây đơn giản hơn. Không cần phải là nước ngoài mà là một nơi nào đó khác thôi. Câu trả lời chắc vẫn thế.
Không phải mình không tự tin vào khả năng xoay sở, thích nghi của bản thân để mà không dám hay không thích sống và làm việc ở một nơi khác. Không, chắc chắn là không phải thế. Mình rất tự tin. Và mình còn mong có cơ hội để được sống và làm việc ở một nơi thật xa nơi đây, nơi mà mình đã mất gần hết những mối dây neo giữ rồi.
Chỉ là đặt ra sự so sánh giữa các nơi chốn và sự thích thú thì câu trả lời cho câu hỏi ở trên sẽ là "Không" mà thôi.
...
Mình là một con bé không có nguồn cội, không biết nhớ nhà, không có gì neo giữ cả.
Mình nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia rất phẳng. Ít nhất là với những gì mình đã từng nhìn thấy thì mình thấy nó phẳng thật.
Mình có một khả năng tuyệt vời là tự biết thế nào là vui vẻ.
Trong một thế giới phẳng, mọi thứ là tương tự ở mọi nơi. Sự an toàn, những mối nguy hiểm. Cơ hội và thách thức. Niềm vui, nỗi buồn. Ở mọi nơi bạn đều có thể nhìn thấy và gặp phải tất cả những thứ như vậy với xác suất tương tự nhau. Ở đâu cũng có những con người làm cho trái tim bạn thấy ấm áp và có cả những người khiến trái tim bạn tổn thương vì cảm giác lạnh lẽo.
Vậy thì sự khác biệt ở đây chỉ còn là chính con người bạn thôi.
Trong môi trường lớn, cái vòng tròn to nhất thì xã hội là phẳng. Nhưng vòng tròn lớn của xã hội thì là rất nhiều những tập con, những vòng tròn con, nhỏ hơn, gọi là cộng đồng. Bản lĩnh của bạn đến đâu? Bạn càng có đủ tự tin, càng có thể thích nghi với nhiều môi trường, nhiều cộng đồng khác nhau thì thế giới đối với bạn sẽ càng phẳng mà thôi.
Trái tim của bạn cảm thấy thế nào? Bạn có thấy lạc lõng với cộng đồng xung quanh không? ... Những câu hỏi tương tự như vậy, về chính những gì bạn cảm nhận lại thể hiện độ lì cảm xúc của bạn. Về điều này thì độ lì cảm xúc càng cao, tức là niềm vui nỗi buồn của bạn càng ít bị ảnh hưởng bởi những tác động từ xung quanh thì thế giới với bạn cũng càng phẳng.
Vậy đó.
Vậy là với mình, độ lì cảm xúc cao, sự tự tin cũng lớn, cộng với cảm nhận rõ ràng về thế giới phẳng thì địa điểm nào với mình cũng thế cả thôi. Vậy thì chả tội gì không chọn một nơi có nắng vàng, có gió heo may thổi mơn man làm dịu cái đầu mình lại trong mọi tình huống. Đấy là lý do để mình trả lời là không.
Vậy đó.
Với tôi, bạn là ai không hề quan trọng. Điều quan trọng với tôi chỉ là cảm xúc bạn mang lại cho tôi.
Có thể bạn sẽ cảm thấy tôi ích kỉ, vì tôi chỉ quan tâm đến cảm nhận của riêng mình.
Tôi là vậy đó.
Tôi yêu bạn vì một ngày nọ khi bạn cảm thấy chán nản, bạn đã nhắn cho tôi một cái tin không đầu không cuối. Và rồi bạn vẫn nhớ nhắn cho tôi như bạn đã hẹn, dù chỉ để bảo rằng: giờ đi ngủ đã, để sau nói. Tin nhắn ngắn ngủi nhưng nó khiến tôi biết bạn đang buồn, một chút hụt hẫng thất vọng. Có lẽ bạn buồn tới mức không muốn nhắc đến nó nữa chăng? Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết nhắn lại rằng "Đi ngủ đi". Vậy đó, tôi không biết phải làm gì cho bạn trong khi bạn lại khiến tôi cảm thấy thật ấm áp vì bạn đã chia sẻ với tôi cảm xúc của bạn.
Đôi khi chỉ vì những lúc như thế thôi mà trái tim tôi đã cảm thấy rất ấm áp rồi. Tôi thấy mình cần phải tồn tại.
Tôi là vậy đó.
Tôi ghét bạn vì một ngày nọ bạn làm tôi cảm thấy sáo rỗng, bạn cho tôi thấy một lời nói, một thái độ đãi bôi, tầm thường. Bạn nhắn tin nói muốn hẹn gặp tôi vì bạn vừa đi xa về và ngày mai bạn sẽ lại lên đường đi xa tiếp. Tôi trả lời rằng công việc tôi đang dở dang và không thể xong ngay được, dù sao cách đấy mấy hôm tôi cũng đã gặp bạn rồi, không nói được nhiều nhưng cũng đã gặp rồi. Cuối cùng sau rất nhiều nhắn qua nhắn lại trong một buổi chiều mà tôi rất mệt mỏi, quay cuồng giữa công việc và những áy náy với bạn thì bạn lại nói với tôi rằng, bạn sẽ chỉ ở đó thôi, tôi ra được thì ra... Chỉ mới vài phút trước đó, tôi còn nói với bạn rằng lúc tôi xong việc cũng sẽ muộn và tôi cũng rất mệt rồi, bạn hãy chọn một địa điểm gần tôi hơn một chút, tôi sẽ cố gắng ra đó thật nhanh. Chỉ mới vài phút trước bạn còn nói ok, còn tạo cho tôi cảm giác bạn thực sự mong muốn gặp tôi. Vậy nên dù rất mệt tôi cũng muốn cố đi vì bạn. ... Nhưng vài phút sau bạn lại nói vậy. Bạn đang vui vẻ bên những người bạn khác của bạn và bạn không muốn đứng lên chỉ vì tôi. Ok, tôi hiểu điều đó chứ. Nhưng nếu như vậy thì bạn đừng khiến tôi thấy áy náy với bạn cả một buổi chiều như vậy chứ. Tôi cũng đã rất cố gắng vì bạn rồi.... Vậy mà...
Đôi khi chỉ vì những cảm xúc nhỏ nhặt như vậy thôi mà tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi thấy
...
Tôi gom góp những ấm áp bé nhỏ trong cuộc đời mà mọi người mang đến cho tôi để cảm thấy tự tin mà tồn tại tiếp. Tôi, một kẻ ích kỉ, tôi chẳng có quyền thốt lên rằng bạn Không Được Phép nhưng tôi mong bạn Đừng làm tôi tủi thân vì điều đó sẽ giết chết tôi dần dần đấy.



Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Cảm ơn ...

Cảm ơn cậu, người mà trời đã ban cho tớ để giúp tớ nhận được câu trả lời mà tớ đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Câu hỏi thì có từ lâu rồi. Câu trả lời thì thật ra cũng lờ mờ nhận thấy cũng lâu không kém. Nhưng mà cho đến giờ mới biết chính xác nó là gì.
Cảm ơn bạn tớ nhé.
---
Ờ hay thật í nhỉ. Bật máy lên rồi mà giờ chỉ viết được có thế.
Thật ra muốn nói rất nhiều, mấy ngày hôm nay nghĩ nhiều về nó rồi. Sau một chút choáng váng lúc nhận ra câu trả lời là gì thì cũng có buồn một chút, một chút rất nhanh thôi (quen rồi nên các giai đoạn cảm xúc cũng rút ngắn lại mà) và sau đó là bình tâm lại, suy nghĩ về nó.
Suy nghĩ cứ lan man, từ cái này sang cái khác. Vì câu trả lời này giúp mình lý giải được rất nhiều thứ mà. Vậy nên định viết ra, viết hết ra xong là xong.
Giờ thì lại chả cần nữa. Cứ thế suy nghĩ xong là xong rồi. Quên luôn rồi. Đầu óc trống rỗng, nhẹ bẫng luôn.
...
Kể ra cũng hay. Quên được là tốt mà.
---
Cả bài hát, nhớ mỗi đoạn 3 chữ: Chưa bao giờ...
Thích mỗi đoạn í.
Như chưa bao giờ...

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Phim cuối tuần

Gọi là phim cuối tuần bởi vì phim xem vào cuối tuần, đúng kiểu tranh thủ giữa những cơn buồn ngủ miên man ngày cuối tuần bù lại cho các ngày trong tuần. Và còn mặc dù hôm nay, bây giờ là tranh thủ viết trước giờ đi làm sáng thứ 4 vào tuần sau đó...
Cuối tuần này mình xem 3 phim. Thứ tự lần lượt là: The freedom writers (2007) - Bay qua tổ chim cúc cu (1975) - The visitor (2007). Đều là phim Mỹ. Và cái thứ tự này tình cờ thế nào lại tạo được cho mình một mạch cảm xúc rất hay.
Phim đầu tiên: The freedom writers (2007). Hình như đã từng nghe về nó trên tivi hoặc đọc về nó ở đâu đó từ rất lâu nhưng mãi tới giờ, khi một người bạn mình nói về nó mình mới mò mẫm đi tìm, download từ tuần trước và tuần này mới xem. Mình chảy nước mắt 2 lần và cảm thấy sốc 1 lần. Hai lần mình rớt nước mắt là 2 cảnh rất xúc động, cảm xúc cứ theo mạch phim và được đẩy lên đúng 2 cao trào thể hiện sự thành công của các nhân vật. Đầu tiên là cảnh lúc bắt đầu năm học mới, cô giáo mời mọi người lên nhận túi sách mới, lấy một ly rượu và nói lên ước mơ, cảm xúc của họ, và rồi một cậu học sinh bình thường chẳng nói câu gì đã xin lên để đọc những cảm nghĩ trong nhật kí của cậu ấy, thế là nước mắt cứ tự nhiên chảy theo những lời chia sẻ của bạn ấy thôi. Cảnh thứ hai là khi cánh cửa mở ra và bà Miep Gies bước vào, rồi cậu bé học sinh Marcus bước ra, khoác tay bà và dẫn vào như mong muốn của cậu. Cũng là một thành công của niềm tin và cảm xúc của mình thì cứ thế trào dâng.
Còn lúc cảm thấy sốc là lúc Erin về nhà và chợt nhận ra là chồng cô đã sắp xếp xong hết vali và anh ta đang ngồi chờ cô về để nói lời từ biệt trước khi ra đi. Thực ra đấy là kết cục thường thấy của những cặp đôi với 2 lý tưởng sống khác biệt. Rất dễ hiểu, và thực sự cách người chồng làm thực sự rất văn minh, rất đẹp, nó tốt cho cả hai người, mình hoàn toàn không phủ nhận điều đó. Nhưng tại sao xem đến cảnh đấy mình vẫn thấy một cảm giác hụt hẫng rất rõ ràng nhỉ? Trước đó tất cả các biểu hiện của người chồng, không ủng hộ, không đồng tình lắm với những miệt mài trong công việc của Erin mình là khán giả, đứng ngoài và rõ ràng là thấy rất rõ, vậy mà tại sao vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng rất buồn kia.
Chắc có lẽ là vì dù nhìn thấy hết những biểu hiện của người chồng nhưng mình vẫn luôn mong một điều kì diệu xảy ra, và lại còn tự vẽ cho mình một kịch bản theo ý mình nữa chứ. Ấy là một ngày nào đó anh chồng đến đón Erin ở trường lúc tối, cùng cô đọc nhật kí của những đứa trẻ để hiểu, cảm nhận cảm xúc của vợ và có lẽ sẽ giúp cô trong những dự án gây quỹ, hoặc lái xe đón những đứa trẻ đến bảo tàng trong dự án The Trips của Erin. Theo mình thấy thì những việc đó không đòi hỏi anh ta từ bỏ công việc của mình, cũng chẳng ép buộc anh ta phải quay trở lại trường để học tiếp kiến trúc như ước mơ một thời của anh ta mà Erin vẫn nhớ. Những hành động kia chỉ yêu cầu một chút sự yêu thương và mong muốn gắn bó với vợ của một người chồng mà thôi. Đâu có gì nhiều đâu. Thay vì chỉ nằm dài ở nhà, chờ vợ về nấu bữa tối lúc rất muộn thì người chồng có thể đến gặp người vợ ở trường sau giờ làm, chẳng phải để giúp những đứa trẻ đâu, chỉ cần để gặp vợ mình, gần với vợ mình hơn thôi, chỉ cần vậy thôi. Nhiều sợi dây tuy mong manh nhưng khi chúng đan vào nhau thì sẽ rất chắc chắn, còn nếu cứ lần lượt dứt bỏ thì... 
Còn đây là đoạn đối thoại mình thấy rất ý nghĩa, bởi vì mình cũng nghĩ và muốn làm như thế này. Cứ làm những gì bạn thấy đúng với trái tim của bạn, chỉ cần thế thôi, vì nhiều ánh nến nhỏ bé cũng sẽ xua tan được bóng đêm thôi, không lo. 
Miep Gies: You are the heroes. You are heroes every day.
Miep Gies: But even an ordinary secretary or a housewife or a teenager can, within their own small ways, turn on a small light in a dark room.
Marcus: I've never had a hero before. But you are my hero.
Miep Gies: Oh, no. No, no, no, young man, no. I am not a hero. No. I did what I had to do, because it was the right thing to do. That is all.
---
Phim thứ hai: Bay trên tổ chim cúc cu (1975). Nghe tên bộ phim này rất lâu, một bộ phim kinh điển của điện ảnh Mỹ thì phải. Mình cũng đã mua quyển truyện cùng tên, nhưng chưa đọc. Cuối cùng lại quyết định load phim về xem trước khi đọc truyện.
Ấn tượng là: Thật kinh khủng!
Trời!
Biểu cảm gương mặt gần như không biến đổi của cô y tá trưởng.
Cái chết của Billy.
Cuối cùng là cái xác không hồn của Randall McMurphy trong vòng tay tù trưởng khi bị trả về với hai vết khâu trên trán.
Mình thấy sững sờ.
Đa số họ tự nguyện vào trại tâm thần đó để trốn tránh cuộc sống bên ngoài xã hội mà họ cảm thấy không thể tự điều khiển được. Với một số kẻ thì điều đó là tốt, một cuộc sống trong khuôn khổ, kỉ luật, có trật tự giúp họ cảm thấy an toàn và xã hội cũng an toàn. Nhưng với một số khác, như Billy, McMurphy, như tù trưởng, họ bị số phận đẩy vào cái trại tâm thần này và cuộc đời họ bị phá hủy hoàn toàn. Billy trong một vài câu ngắn ngủi đã nói rất trơn tru, điều mà chính bản thân cậu không nghĩ sẽ làm được (cậu bị tật nói lắp và mất hết tự tin). Nhưng cuối cùng Billy đã tự giải thoát cho mình bằng một nhát cứa vào cổ.
Mình không cho rằng McMurphy là một kẻ điên, anh ta chỉ là kẻ nổi loạn trong xã hội, anh ta phá mọi quy tắc nhưng anh ta cũng đã mang lại điều tuyệt vời cho Billy, cho cậu sự tự tin mà đáng lẽ cậu phải có. Nhưng cuối cùng thì... phải nhờ tù trưởng McMurphy mới lại được "sống" - "tự do" trở lại.
Tù trưởng, người giả vờ điên, trốn tránh những khắc nghiệt của xã hội đối với thân phận của ông ấy. Người duy nhất đã tự do đúng nghĩa.
Mình thấy thật đáng sợ. Xã hội đấy. Đấy chính là xã hội loài người đấy.
---
Mình cảm thấy thật sự may mắn vì đã xem phim theo thứ tự này.
Bộ phim thứ ba: The visitor (2007) là một giai điệu nhẹ nhàng khép lại tất cả những cảm xúc rất mạnh của hai bộ phim trước.
Câu chuyện đơn giản. Tình người.
Giai điệu trống đi xuyên suốt gần hết phim chính là thứ nâng đỡ cảm xúc, làm sáng bừng cuộc sống ảm đạm, đáng sợ của các nhân vật. Nó chỉ hết nhiệm vụ khi phim chuyển sang mô tả một cảm xúc ấm áp được thể hiện rất rõ ở cuối phim thôi.
---
Trời trở rét đột ngột cuối tuần rồi. Thứ sáu trưa còn nắng nóng, oi bức hầm hập, tối gió cũng chỉ mới hơi se se. Thế mà sáng thứ bảy trời đã chuyển rét được luôn, đã phải lôi chăn bông ra đắp.
Muốn nhắn tin cho một người: Lạnh không?
Cuối cùng thì... chẳng nhắn được.
...
...
...
|

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Một ngày nghỉ

Chắc chả đến một tháng đâu nhưng mà quả thực là mình cảm thấy lâu lắm rồi mới nghỉ một ngày đấy.  Mấy tuần liên tiếp toàn đi làm cả thứ 7 chủ nhật cho kịp lịch, đầu tiên thì tầm nửa ngày là xong việc còn hai tuần gần đây thì toàn cả ngày mà còn toàn tối mịt mới xong. Tự bản thân ép phải cố nên cố, cố cho xong việc, cho nhẹ nhàng. Tuần này thì dồn xong được vào thứ 7 để chủ nhật ủ mẫu thì nghỉ. Thở phào một cái, mỗi tội mắt thì díp, cũng muốn ngủ bù mà nằm cứ bị vật vã, chẳng ngủ được.
Lâu rồi chẳng viết gì í nhỉ?
Quay cuồng mờ cả mắt mà còn vẫn đang nợ một đống báo cáo phải viết đây. Haizzz.
...
Bài hát yêu thích
Hôm qua tự dưng mình nhớ ra bài này "Hà Nội một trái tim hồng". Hát suốt, hát từ hôm kia, hôm qua lúc mở mắt ra lại lẩm nhẩm trong đầu. Đi làm ra đến đoạn hàng Đậu, cầu Long Biên thì bạn loa phường ở đấy cũng hát bài này. :) Vui thế. Tối về google thì phát hiện ra là bài này là một trong số ít những bài hát mà mình thuộc được tất cả lời (tính cả các bài thiếu nhi kiểu Con cò bé bé với Bà ơi bà đấy nhé), mà toàn là nhờ nghe loa lăng Bác với loa phường thôi đấy.
Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội
Ôi thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi
Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ
Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ
Mùa thu đi qua từng ngõ nhỏ
Ôi hồ Gươm như một bài thơ
Hà Nội đó có tự bao giờ
Mấy nghìn năm chói chang rực rỡ
Hà Nội đó náo nức bài ca
Vẫn âm vang trong tâm hồn ta
Người Hà Nội hôm nay ra đi
Mang trong mình bao nhiêu nỗi nhớ
Những ánh đèn qua ô cửa sổ
Bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu
Một chàng trai là chiến sĩ biên phòng
Một cô gái lên đường đi xa
Vẫn thủy chung với cả tấm lòng
Hà Nội ơi, một trái tim hồng
Lời ca giản dị mà ấm áp nên thật dễ nhớ. Những hình ảnh cũng thật thân quen. Cứ tưởng tượng ra cái cảnh sáng thứ 7 vắng vẻ, những tia nắng sớm vàng óng chiếu xiên qua tán lá ken dày ở đường Phan Đình Phùng có một con bé vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, đi làm bằng xe máy mà cứ như đang trôi bồng bềnh trong gió mùa thu ấy. Đấy, tớ đấy, là tớ đấy. Hi hi hi.