Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Gửi cho một thứ gọi là tình yêu

À, cái entry thứ 3 liên tiếp rồi đấy. Lâu không viết. Mà đã viết thì một công viết luôn một thể :D
----------
Vừa đọc lướt qua tâm sự của  một anh chàng Cự Giải nói với cô người yêu cũ là Xử Nữ. Rằng thì là mà vì cô ý lạnh lùng, vì cô ý cứ thích một mình giải quyết mọi thứ, tóm lại là mình phải copy-paste lại đây vì mình không biết tóm tắt lại như thế nào nữa: "Khó khăn lắm giữa 7 tỉ con người trên quả đất này, mình mới tìm được một nửa cho mình. Vậy mà không ít lần, em phó mặc cho mình tự sống trên mảnh đất của mình, trong thế giới nội tâm tràn đầy mâu thuẫn, và mặc mình khóc, mặc mình cười, mặc mình học cách buông lơi hết mọi thứ
Anh nghĩ, CÓ THỂ em còn yêu anh đó, có thể đôi khi nhớ tới anh đó. Nhưng chính những sự im lặng từ trong em đã khiến anh sợ. Vậy thì hãy để em dừng lại theo cách của em, dừng lại một nơi thôi để nhìn của sống của em, dừng lại cả một tình yêu dang dở của đôi mình, cả những kỉ niệm đã có. Dừng lại tất cả những yêu thương, hy vọng mà ta có. Anh đã mất quá nhiều yêu thương, quá nhiều nước mắt cho cuộc tình này. Anh đã mệt mỏi rồi, thật sự mệt mỏi khi phải là cái bóng theo sau em.
Có phải đã đến lúc anh buông tay em rồi, phải không?
Ai cũng có quyền yêu và được yêu và anh cũng không ngoại lệ đúng không em? Có lẽ đến lúc anh cần tìm khoảng trời riêng cho mình rồi. Em hãy cứ lạnh lùng như thế, vô tình như thế, và bất cần như thế đi. Để anh đủ mạnh mẽ thấy em đã vô tình với mình, để rồi anh có đủ dũng cảm để rời xa em mà không quay đầu lại để lau khô những giọt nước mắt. Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi nhưng mọi thứ đã quá sức chịu đựng của con tim rồi. Nó thật sự rất đau, rất đau. Cũng quá đủ nỗi đau cho một cuộc tình, nỗi nhớ cho một người. Càng quá đủ cho trái tim chắp vá mong muốn yêu thương. Anh sẽ đi tìm lại anh - tìm một con người khác, ở một chân trời mới. Nơi mà con tim có thể chữa lành mọi vết thương
Anh sẽ không vẽ em nữa, không làm phiền em và cũng không vào wall em nữa. Sống tốt em nhé"
... Đấy. Tóm lại là anh ý mệt vì nàng Xử nữ kia lạnh lùng, im lặng.
Mình chả hiểu sao cơ sự lại nên nỗi đấy nhưng mình thấy tự dưng lại đâm ra băn khoăn với bản thân mình: Sau này mình sẽ thế nào nhỉ?
Ừ, nhiều lúc mình cũng đã nghĩ là mình sẽ kể hết. Người mình yêu mà, sẽ là người mình thân thiết nhất, chắc là chịu đựng được cái tính luyên thuyên của mình thôi. Nhưng có lúc lại nghĩ thôi, sẽ chỉ im lặng, vì kể ra cũng đâu có giải quyết được gì mà có khi lại chỉ làm người ta cảm thấy nặng nề thêm thì sao. Mình biết là nếu cuối cùng mà mình không tự cân bằng lại được thì dù mình có kể ra (người ta gọi là xả stress) hay người khác góp ý gì thì với bản thân mình cũng chả có tí tác dụng nào cả. Thôi cứ giả vờ giả vịt tí, im lặng vậy, hoặc chỉ nói những gì nhẹ nhàng thôi... Ôi mệt, mới có tính đến thế đã thấy mệt rồi. Lại còn phải cân với nhắc cả những chuyện như thế nữa thì mệt não quá. Ngại. Ngại yêu!
Thực ra mình nghiêng theo hướng giữa 2 người thì nên chia sẻ. Càng nhiều càng tốt. Tốt xấu gì cũng nên nói hết. Và người nghe nên giữ thái độ tôn trọng, bình tĩnh, và lắng nghe có tính xây dựng. Cái gì hấp thụ được thì hấp thụ. Ngứa tai, khó chịu quá thì bỏ qua. Cái gì cần góp ý thì góp ý vì người nói lúc này cũng sẽ phải đổi vị trí thành người nghe với thái độ như trên mà. Hai người yêu thương nhau mà. Phải có nhu cầu hiểu và cảm thông chứ.
Đấy, lý tưởng thì là thế. Nhưng thực tế thì sợ nhiều thứ nên chắc chả được như lý tưởng đâu.
(Sợ nhất là cái tính huyên thuyên, đã nói là không biết điểm dừng, nói bỗ bã, linh tinh, lộn tùng phèo, tạp nham cả. Người nghe mà không đủ bình tĩnh thì dễ to chuyện lắm. Khổ thật í!)

Nỗi cô đơn của những số nguyên tố

Lý do mua quyển này? - Số nguyên tố = Toán = nỗi sợ của mình => Vậy thì văn vẻ một tí cho nó đỡ sợ Toán thôi... Ha ha... Lý do trả lời cho một câu hỏi vô duyên tệ, chẳng muốn nhếch mép lên mà trả lời nữa.
----
Được 2 chị cảnh báo là quyển này đọc khó hiểu và có khả năng gây nhức đầu nên mình xếp nó tận cuối của chồng quà năm mới thu hoạch được hôm dọn kho Nhã Nam. Đọc nó cuối cùng. Và rồi nhận ra là mình chọn thứ tự các quyển sách để đọc thật tình cờ và thật bất ngờ là vô cùng hợp lý. Vui vì điều đó.
Lần đầu tiên biết tới khái niệm cặp số nguyên tố sóng đôi (hay sinh đôi gì đó - không nhớ chính xác được vì đầu óc dạo này chán lắm, hic). Đấy là cặp 2 số nguyên tố đứng liền nhau, như là 11 và 13, 17 và 19, ... các cặp số này sẽ càng ngày càng thưa dần ra, càng ngày càng ít xuất hiện trong dãy số tự nhiên. Giữa mênh mông xung quanh vẫn chỉ có 2 con số đứng cạnh nhau, duyên nợ lắm chứ.
Hai nhân vật chính, một nam, một nữ. Họ đúng là 1 cặp số nguyên tố sinh đôi.
Bản thân số nguyên tố cũng rất đặc biệt rồi. Cho dù nó có gồm bao nhiêu chữ số đi chăng nữa thì nó cũng chỉ có thể chia hết cho 1 và cho chính nó mà thôi. Nó cô đơn theo nghĩa đấy chăng? Khác biệt và không có gì chia sẻ được với những con số khác cả.
Cặp số nguyên tố sinh đôi có lẽ chứa trong nó một mối duyên kì lạ. Và có cả một chút bất hạnh nữa, một chút nhỏ thôi nhưng là định mệnh của chúng rồi.
Cùng là số nguyên tố. Đứng cạnh nhau. Số phận của chúng là ở cạnh nhau. Nhưng định mệnh cũng chỉ là ở cạnh thôi. Song song thôi. Mà hai đường thẳng song song thì chẳng bao giờ có thể gặp được nhau cả. Bất hạnh. Chúng cô đơn cùng với nhau. 
Cuộc đời 2 nhân vật chính cũng vậy. Họ là một cặp số nguyên tố sóng đôi. Cô đơn cùng với nhau.
Nhưng cuối cùng thì mình cảm thấy có lẽ họ đã hiểu ra được số phận của mình là như vậy. Họ đã chấp nhận nó. Đã tìm được cách để thỏa hiệp với định mệnh. Tìm được cách để dung hòa với những nỗi đau khổ và cô đơn để mà rồi họ có thể hòa nhập vào dãy số tự nhiên, vào xã hội của họ, xung quanh họ.
Cuối cùng thì họ cũng tự tìm được hạnh phúc cho chính mình thôi.
--------
Thực ra đây là một câu chuyện dài, sẽ có một chút gì đó mệt mỏi và khó hiểu với mọi người. Nhưng mình thấy nó giống cái nhịp điệu của Kẻ trộm bóng. Một câu chuyện cứ lãng đãng trôi. Nó sẽ để lại những dấu ấn trong lòng người đọc như dòng nước suối chảy để lại vệt xoáy trên bờ cát đấy. 

viết cho bạn tôi

Tớ chả biết bao giờ cậu đọc được những dòng này. Có thể có hoặc không - nói thật là tớ chẳng quan tâm. Tớ vẫn thế thôi, vẫn khỏe và vẫn chỉ viết những dòng này, với cậu, nhưng lại chỉ cho riêng tớ mà thôi.
Hôm qua cậu lại gọi nói chuyện với tớ. Vẫn thế, câu chuyện không đầu, không cuối, mà có khi giống một bài phỏng vấn không có chủ đề hơn. Cậu là phóng viên, còn tớ là nhân vật, vì đơn giản là cậu vẫn là người hỏi hỏi và tớ thì trả lời.
Thực ra thì tớ rỗi rãi nên cậu muốn nói chuyện thì tớ nói chuyện với cậu thôi. Cũng không có gì đặc biệt cả. Cái đặc biệt có lẽ là cái duyên khiến cho 2 đứa dở hơi bọn mình sau hơn chục năm không gặp lại đâm ra nói chuyện với nhau nhiều hơn bao nhiêu năm học cùng lớp cùng trường. Lạ phải không? Tớ thấy lạ lắm. Tớ chẳng biết gì về cậu. Và có lẽ ngược lại thì cậu cũng chỉ biết chút ít về tớ. Nói thì toàn những câu chuyện chả liên quan đến nhau. Tóm lại là lần nào viết về cậu tớ cũng phải nhắc lại cái đoạn này vì thật sự là rất ngạc nhiên, rất lạ, và chả hiểu sao lại thế.
Thì thế... thế là lại nói chuyện với cậu. Cậu hỏi tớ là cậu giỏi nhất gì? - Tớ không biết, vì tớ chả biết gì về cậu cả. Thôi được, thế tớ giỏi nhất gì? - Tớ giỏi nhất chắc là lạc quan, tớ biết xoay sở để mọi thứ có vẻ ổn mà. Cậu sợ cái gì? - Con gì đấy bò bò, trườn trườn, độ cao - Bóng tối? - Không, đằng nào nhắm mắt lại chả tối thì sợ cái gì mà sợ :)) tớ sợ mọi việc không được như ý hơn - Không, không thích thì đúng hơn chứ, ai lại sợ không được như ý - Tớ sợ chứ không phải không thích .... Cậu bảo đang nóng điên vì tóc dài ra và rất dày trong khi tớ đang ngày nào vuốt tóc cũng rụng một đống, tiếc ngẩn tiếc ngơ. Con gái mà... Cậu hỏi thế khi nào thì cậu thay đổi quan điểm về một con người, một sự vật? ví dụ? - Có dấu hiệu gì đó khác biệt xuất hiện. Thêm thì khác với thay đổi. À, khác hả, ừ thì khác, đúng rồi... Cậu bảo giờ cậu muốn thay đổi, không phải bây giờ thì còn là bao giờ nữa. Tớ có muốn thay đổi không ư? Tớ có muốn đi lang thang và thay đổi cuộc sống không? - Có, tớ rất rất rất rất... muốn ý chứ. Nhưng tớ sợ. Tớ sợ mất đi cái tớ đang có. Tớ hơi bị hèn ý mà. Chả có gì tự hào đâu, nhưng tớ muốn làm cho xong những gì tớ đang làm dang dở cậu ạ. Có thể "vắng cô thì chợ vẫn đông" thôi nhưng tớ cứ thấy không nỡ bỏ dở công việc đang làm vì thật sự tớ yêu nó một phần, mang ơn nó một phần - nó từng cứu tớ những lúc tớ không có gì để bấu víu vào làm mục đích sống mà. Tớ không muốn bỏ là vì thế. Còn thì tớ thích, tớ muốn sống ở một nơi khác, xa khỏi nơi này, một kiểu dứt bỏ, có thể nói vậy. Tớ tự tin là vứt xó nào tớ cũng sống được, tớ không ngại bất kì công việc gì cả. Tớ có thể ngửa mặt nhìn bầu trời xanh và thấy cuộc sống thật đẹp thì có gì có thể cản trở tớ được chứ... Phải không cậu? Tớ tự cản tớ thôi. Chỉ có tự tớ cản tớ thôi.
Mấy hôm trước cậu nhắn tin nhờ tớ mua hộ quyển sách. "Phương Đông lướt qua ngoài cửa sổ". Cậu bảo cậu sắp đi xa. Muốn có quyển sách đấy để đọc trên tàu... Vậy là cậu sắp đi. Hôm qua thì cậu bảo cậu muốn thay đổi, không lúc này thì là lúc nào - Ừ đúng đấy. Đi đi thôi. Nếu có thể thì đi thôi.
Bạn tớ à, chúc cậu lên đường may mắn. Hãy đi và sống. Nhớ đến tớ nếu có thể, gọi điện cho tớ như cậu vẫn làm, thỉnh thoảng thôi, lúc nào tớ cần nói chuyện với cậu ý. Có lẽ có một điều cậu rất giỏi, đấy là xuất hiện đúng lúc trong cuộc đời tớ. Ha ha, thật sự rất lạ, rất đáng ngạc nhiên. Tớ có số của cậu. Nhưng chỉ là để lúc cậu gọi tớ biết là cậu mà thôi. Cậu sẽ không bao giờ phải nhắn cho tớ là "Tớ đây", không phải xưng tên, kí tên... lúc nào tớ cũng sẽ biết là cậu thôi. Chỉ có điều chắc sẽ không bao giờ tớ gọi cho cậu đâu nhé. Tính tớ là thế mà.
Hôm qua nói chuyện tớ cứ định hỏi cậu về chuyến đi sắp tới. Và rồi cũng như mọi lần, và nhưng bao nhiêu cái định khác của tớ, cuối cùng thì tớ vẫn chưa kịp hỏi. Mà thôi, tớ cũng chẳng hỏi đâu. Kệ cậu thôi. Lúc nào thích thì kể tớ nghe nhé. Bọn mình vẫn là bạn và nói chuyện với nhau như mọi khi thôi nhỉ.
----
Thôi, tớ viết đến đây thôi.
Vì hôm qua ngắt đột ngột nên câu chuyện cứ còn dang dở trong đầu tớ nên tớ muốn viết lại một chút thôi. Không có gì đâu.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

nghỉ hè rồi!

Làm việc ở cái tủ lạnh khổng lồ này có một điều mà tất cả lũ bạn bè xung quanh đứa nào cũng phải ghen tị với mình, mà ngay cả mình cũng cảm thấy khoái nhất điều này, đấy là mỗi năm được nghỉ hè một tuần. Đấy là cái thời gian để mà thở hắt ra một cái giữa năm khi mà dường như sức chịu đựng lên tới đỉnh điểm. Một khoảng nghỉ vô cùng cần thiết và có ích, theo bất cứ nghĩa nào đi nữa.
Năm nay là năm đầu tiên mình cảm thấy được nghỉ một cách tử tế nhất, không phải lo dính đến ngày tách tế bào hay gặt ghiếc gì, cũng không phải đi trực, cũng không dính vào một vụ việc bất ngờ nào đó (hic!) Nói chung là năm nay mình THOÁT! Đi làm được gần 4 năm, nghỉ hè lần này là lần thứ 4. Chưa lần nào trong tất cả các thể loại nghỉ mà thấy thật sự sung sướng như tối chủ nhật này, ngày hôm nay. Vì thật sự là chưa có lúc nào mà mình cảm thấy căng thẳng và tuyệt vọng như tuần cuối cùng vừa rồi. Quá nhiều thứ đổ lên đầu và mình thấy điên rồ lắm rồi. Quay cuồng hết cả lên.
---
Cả ngày thứ 6 cố làm cho xong một đống thống kê, tổng kết, giá cả, kinh phí các thể loại mà nói thật là mình cũng chả hiểu mình đang làm cái gì nữa. Đến lúc thật sự thấy "bay" quá rồi và mọi người cũng đã đứng lên về hết rồi thì mình mới bỏ cuộc với cái đống hỗn loạn ý mà tắt máy tính để đi về. Cuối cùng thì mình gần như là người cuối cùng ra khỏi phòng nếu anh Tuấn không mang chìa khóa lab quay lại. Chắc chị Nga cũng cố đợi cho mình đi về rồi mới về mà cuối cùng cũng đợi không nổi. 
Tối thứ 6 đi học thì ca 1 đợi mãi không thấy cô giáo đến xong học có tẹo, một lượt toàn chữ, học xong không nhớ gì cả. Đến ca 2 thì toàn ngồi nghe các bạn kể chuyện, vào thì muộn vì đợi mãi cuối cùng lớp có mỗi cô giáo và 3 đứa học trò. Trò chả muốn học mà cô thì cũng đang mải với mấy việc riêng trong đầu nên cũng chả có hứng thú gì dạy dỗ. Thế là ngồi buôn. Ồ, chả sao cả. Đầu óc mình vốn cũng đã bay quá rồi. Kiểu như là bị nhồi vào nhiều quá nên nó tự động chuyển sang chế độ trống rỗng ý. Chả có cái khỉ gì trong ý cả. Đi vào cũng không và đi ra lại càng không.
Tối đi học về mình còn "bay" đến độ tải cả một seri clip show Dấu ấn của Tuấn Hưng về cắm phone vào tai nghe cả đêm. Tự dưng thấy hay thế chứ.
Dạo này có một việc giúp mình giải thoát đôi chút những căng thẳng ức chế với công việc là móc ren cho chị Choét. Mình bắt đầu từ hôm thứ 3. Vu vơ thôi. Chị Choét bảo cô móc được thì móc cho chị giống thế này để về cho vào cái balo. Ok, ờ thì móc. Thế là chiều về đi ra Đinh Liệt mua ngay một cái móc và tối hôm ý sản xuất được 2 đoạn ren, tay trái thì đờ hết các khớp ra vì nó không quen giữ sợi len như tay phải trong lúc đan. Lúc đầu mới bắt đầu cũng khó khăn vì ngượng tay. Sản phẩm dĩ nhiên là xấu. Chỗ chặt chỗ lỏng, len thì xù. Tối thứ 4 đi học nên bỏ. Nhưng tối thứ 5 lại quay về. Kiểu như bắt đầu nghiện ý. Lúc ở công ty thì chỉ mong ngóng về nhà để móc. Mặc dù chả móc được nhiều nhưng cái động tác đơn giản, lặp đi lặp lại ý làm mình thấy thoải mái đầu óc hơn. Một kiểu giải thoát. Hôm thứ 6 thì khỏi nói. Đi học về cái là nằm tai nghe Tuấn Hưng Lệ Quyên hát và tay thì móc. Tắt hết cả ti vi, cả facebook. Tập trung chuyên môn lạ thường. Đầu lúc ý "bay" lắm rồi.
Công cuộc bắt đầu chuyển sang móc hoa chứ không phải chỉ mỗi dải ren nữa. Rồi lại còn thử thách một chút, móc vắt dây để đổi màu nữa...v.v...
Công cuộc kéo dài đến cả sang ngày thứ 7. Hoàn toàn thảnh thơi. Tai nghe Tuấn Hưng, Lệ Quyên, Khắc Việt... Tay thì móc. Mỏi thì ngủ. Không buồn ăn, uống. Đến tối mới nhận ra là cả ngày ở nhà mà không uống một giọt nước nào. Lúc ý uống bù một cốc sữa với một cốc sữa ăn với ngũ cốc.
Còn một công cuộc nữa mình cũng vừa hoàn thành sau hai cái weekend. Đấy là Đổi chỗ của David Loundge thì phải. Xin lỗi vì mình không nhớ chính xác tên tác giả đâu và cũng ngại lôi ra để xem lại. Đây là quyển gần cuối trong đám sách khuân về từ đợt dọn kho của Nhã Nam. Còn 2 quyển nữa chưa rờ tới là Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - quyển này được khuyến cáo là khó hiểu và đọc dễ điên nhưng mình hoàn toàn không biết cho đến khi mình đã rước em ý về. Và quyển nữa là Hoàng tử bé, quyển này thì thực ra mang tính chất sưu tầm hơn là thực sự muốn đọc nên có thể không tính vào cái gọi là "Những mong muốn cần đạt".
Nói về Đổi chỗ thì nói thật ban đầu lúc mua mình hoàn toàn không nghĩ là nó có thể thú vị đến thế. Đơn giản là em ý có một cái giá rất đẹp, một lời giới thiêu ở bìa sau hứa hẹn về một cái gì đó hài hước thú vị. Đơn giản là tự dưng mình thấy nó thú vị. Vậy thôi. Vậy là mua. Và giờ thì sau nửa năm trời mới rờ đến nó. Đọc và thực sự bị cuốn hút với ý tưởng lạ lạ của tác giả. Một câu chuyện ngộ nghĩnh. Mình thích dùng từ này. Ngộ nghĩnh. Từ nhân vật, hai nhân vật chính là hai vị giáo sư đại học đáng kính, cho đến tình tiết câu chuyện, các nhân vật phụ, bối cảnh xã hội... mọi thứ, những thứ đặt song song để có một sự so sánh giữa hai thế giới tưởng như mâu thuẫn nhưng đầy rẫy những điều trùng hợp từ suy nghĩ riêng tư cho đến các sự kiện xã hội. Tóm lại là câu chuyện đầy bất ngờ cho đến tận phút chót. hehe
---
Mai là thứ 2. Nhưng tuần sau là tuần nghỉ hè. Thế nên mình có quyền không phải căng thẳng với một cái đầu tuần khi mà có quá nhiều việc dang dở mãi không xong.
Nhưng nói thật là có nhiều việc vẫn bị giằng xé lắm.
Thôi cứ cố gắng thoải mái một tuần đi. Hy vọng mọi việc sẽ ổn.