Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Con người

Con người ta ở đâu cũng vậy thôi. Sướng khổ tại mình cả. Mình nghĩ mình sướng, mình vui là đúng mình sướng, mình vui thật. Còn mà tự thân mình nghĩ mình khổ thì đúng mình khổ thật.
Trong vòng 6 ngày, mình gặp bao nhiêu người, nghe bao nhiêu chuyện... cuối cùng thì mình vẫn thấy cái lập luận trên là đúng.
Trong vòng 6 ngày, mình đi từ Langenfeld lên Berlin, từ Berlin đi Brno, đi Vienna, đi Praha, rồi lại ngồi tàu trở về Langenfeld. Mình "gặp" rất nhiều người, cả gặp trực tiếp hay chỉ nghe kể không thôi. Mỗi con người, mỗi một câu chuyện lại làm mình nhận ra nhiều điều. Cuộc sống của ai cũng phải bươn chải cả nhưng mức độ vất vả thì tùy theo mình muốn, tùy theo tham vọng của mình. Người hạnh phúc là người hiểu được giá trị của sự đánh đổi, được mất trong cuộc sống. Được cái này thì sẽ mất cái kia, không thể nào khác được. Biết chấp nhận sự đánh đổi đó và biết điểm dừng thì mới thanh thản, sống mới thoải mái được.
Mong muốn trong cuộc sống của mình chả có gì hơn là mình cho đi sự yêu thương và mình cũng muốn nhận lại được sự yêu thương. Mình cũng là kẻ ích kỉ, bình thường thôi, cho đi là cũng muốn được nhận lại. Như vậy mình mới cảm thấy được tôn trọng, mình mới có cái tự tin, có cái neo để sống. Thế nên người khác có thể bảo mình ích kỉ, nhưng mình sẽ không làm khác, sẽ vẫn chọn con đường mình đã chọn. Vì thực sự mình đã cảm thấy mình quá vất vưởng, quá bơ vơ. Mình chẳng thể hiểu được tại sao mình lại không cảm thấy được yêu thương như thế, mình không cảm thấy lưu luyến gì hết cả. Giờ nhắc đến nước mắt lại lưng tròng vì cái cảm giác tủi thân vì không hiểu vì sao lại thế. Mình chả bao giờ có cảm giác ghen tỵ khi nghe chuyện người khác kể về tình cảm gia đình vì mình hiểu mỗi nhà một khác, mình hiểu là họ chỉ đơn giản là nhận đúng được những gì họ xứng đáng nhận được mà thôi. Mình chỉ tủi thân là mình không nhận được những gì mình đáng được nhận. Mình đâu có đòi hỏi gì hơn đâu.
Đêm hôm, ngồi tàu, rỗi việc, cảm xúc lại trào dâng...
- Note on the way back "home" - Viết trên tàu IC từ Praha về Langenfeld.
Ghi chú trong lưu trữ • Đã chỉnh sửa 26 thg 11, 2015

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Berlin - Brno 23.11.15

Đang ngồi trên tàu đi Brno từ Berlin. Vừa tạm biệt Hà sau 2 ngày ở với Hà, gặp lại Hà sau bao nhiêu năm xa cách, từ tận 2007 Hà về chơi.
Mình có cái khác người là mình cứ đi mà không có đích đến, cũng không có nguồn gốc ra đi, không có cái bến cảng để trở về, cũng không có cái gì neo giữ cả.
Không có nơi xuất phát, đích đến hay trở về có lẽ cũng không phải là quan trọng lắm. Mình cứ nhẹ nhàng mà đi, cũng chả vướng bận gì. Ghé nơi này một chút, thăm nơi kia một tẹo. Cứ vậy thôi. Thích đâu thì dừng đó.
Nhưng có lẽ kiểu như vậy thích hợp với 1 tháng xê dịch này chứ bình thường cứ ở một chỗ mà chả có cái gì để neo mình lại với nơi đấy thì cũng mệt.
Thường cái neo đấy của mọi người là gia đình, như kiểu với Hà thì là Timmy vậy.
Mình chẳng có cái neo đấy, chẳng cảm thấy gì neo mình lại được cả.
Có đôi lúc cũng cảm thấy cảm giác băn khoăn vui vui rằng một người nào đó có thể đã là cái neo của mình chăng? Nhưng rồi có lúc lại chợt quá tỉnh táo mà nhận ra rằng, "à, thì ra không phải vậy đâu", thì bỗng lại chợt buồn. Buồn một chút thôi. Rồi cũng qua. Lại cảm thấy mình tự do trôi nổi.
Nói một cách bi quan, đáng thương thì mình không nơi nương tựa. Nhưng lạc quan mà nói thì là mình chẳng vướng bận gì.
Đôi khi cũng thấy thật tủi thân. Nhưng bây giờ cũng quen, quen đến mức gần như vô cảm rồi.
Giờ bước chân đến đâu cũng cảm thấy thật thân quen. Gặp gỡ con người nào cũng cảm thấy gắn bó. Khi rời chân đi cũng biết là chắc chả bao giờ gặp lại nhưng cũng không quá buồn, quá lưu luyến. Nhớ một chút, thương một chút, rồi thôi. Đâu có lưu giữ được gì... ngoài những ánh mắt, nụ cười trìu mến, yêu thương, từ những người có khi là xa lạ, chỉ vừa gặp mặt được có vài giờ, vài phút thôi.
* Hình ảnh là quả táo của một chị tên Thư cho. Chị ngồi cùng khoang tàu trên đường từ Berlin sang Tiệp. Một cuộc gặp gỡ tình cờ, một tình cảm mến thương.