Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Tai trái

Đối với mình thì Tai Trái là tên bộ phim của Ngũ A Ka Tô Hữu Bằng làm đạo diễn. Nghe về nó là muốn xem để biết y như lúc nghe về So Young của Tiểu Yến Tử Triệu Vy vậy.  Tò mò muốn xem những bộ phim đầu tay hai người họ đóng vai trò làm đạo diễn, muốn chứng kiến một bước trưởng thành của hai người gắn liền với tuổi thơ của mình. Ngoài ra thì cái thông tin ngoài lề rằng Triệu Vy bao lâu nay không hát mà giờ lại xuất hiện, hát một bài hát trong bộ phim của người bạn Tô Hữu Bằng, một đóng góp như một món quà cho người bạn thời thanh xuân, cái thông tin rất đáng yêu này về tình bạn giữa hai người cũng khiến mình rất tò mò. Hai người đó là một phần của một phần tuổi thơ tôi và ấn tượng trong tôi là rất đáng yêu. Đơn giản vậy thôi.
Và quả thật là xem phim xong thì cảm giác là thỏa mãn, không hề bị thất vọng, rất giống cảm giác khi xem So Young. Một cảm giác của tuổi thanh xuân, cảm giác ấm áp đầy yêu thương của tình bạn, cảm giác hứng khởi của tuổi trẻ bồng bột bất cần... nhiều thứ cảm xúc đan xen nhưng cảm giác cuối cùng lúc xem xong vẫn là trọn vẹn.
Với So Young thì vì mình đọc truyện trước khi xem phim nên lúc xem xong cảm giác trọn vẹn rất rõ ràng, rất thích thú, vì đúng là phim là một câu chuyện có đời sống riêng của nó. Tuy là dựa trên truyện nhưng phim hoàn toàn có thể sống độc lập được, thậm chí là mình còn thích phim hơn truyện cơ mà. Cái cảm giác trọn vẹn này khác hẳn với cái sự hụt hẫng, thiếu thiếu khi xem phim Rừng Nauy, bởi vì nếu không đọc Rừng Nauy trước thì khi xem phim bạn sẽ rất khó nắm bắt được câu chuyện và ý nghĩa của nó. Vậy nên mặc dù khi xem Tai trái của Tô Hữu Bằng cũng đã cảm thấy phim trọn vẹn rồi nhưng mình cũng rất tò mò xem phim với truyện có gì khác biệt không. Vậy là mấy hôm trước google mò mẫm ra truyện để đọc. Và kết quả là quả thực phim và truyện lần này cũng có đời sống riêng, đều có những nét hay, nét đẹp rất riêng.

Nói chung là về phim này thì mình rất thích cách chọn diễn viên của Tô Hữu Bằng, đều là những gương mặt rất hợp vai và để lại được ấn tượng rất mạnh, diễn đạt rất tốt cá tính nhân vật. Đặc biệt trong đó là nhân vật Lê Ba La, vai diễn của cô ấy xuất hiện ngay phần đầu phim, và gây ấn tượng rất mạnh với mình. Một cô gái có vẻ đẹp rất đặc biệt, mạnh bạo, phóng khoáng, nhìn vào cô ấy là thấy nhẹ bẫng trong lòng, là thấy tự do, thấy tuổi trẻ, tuổi thanh xuân phơi phới. Nồng nhiệt, vui tươi, hăng hái. Diễn viên thể hiện rất tốt các biểu cảm, từ ánh mắt, nụ cười, cử chỉ đều diễn tả được thỏa đáng những gì mình mong đợi ở tính cách của nhân vật ngay từ những cảm giác đầu tiên, ấn tượng đầu tiên lúc nhìn thấy cô ấy xuất hiện. Mà đấy là mình chưa đọc truyện trước nhé, cảm giác linh cảm của mình đúng quả thật rất là thích thú đấy. Các nhân vật khác cũng có nét rất riêng, rất đáng yêu, vừa như mộng tưởng song cũng có cảm giác rất chân thật với người xem.
Bởi vì câu truyện này được xếp vào thể loại ngôn tình nên có thể sẽ không được đánh giá cao. Tuy nhiên mình vẫn thấy nó có sự khác biệt, cũng giống như So Young, hay tên truyện là Anh có thích nước Mỹ không, cũng có một sự phân biệt với kiểu ngôn tình như Bên nhau trọn đời, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, hay Sam Sam đến rồi. Trong Tai trái và So young mình thấy có một thông điệp cho tuổi thanh xuân chứ không chỉ đơn thuần là những cảm xúc để thỏa mãn những mộng tưởng của tuổi trẻ về tình yêu. Mình cảm giác về mặt truyền tải thông điệp thì có thể nói dạng ngôn tình như So young cũng làm được một phần cái việc mà Rừng Nauy làm đối với tuổi thanh xuân một thời của Nhật Bản vậy.
À, có một chi tiết thế này, khi xem phim, lúc nhân vật Ba La chết có kéo Tiểu Nhĩ Đóa xuống, nói vào tai trái cô ấy một cái gì đó, mà vì tai trái của Tiểu Nhĩ Đóa lại bị tật nên không nghe được. Điều này làm mình vô cùng tò mò, không hiểu Ba La đã nói gì. Vì vậy lúc đi tìm đọc truyện cũng một phần rất hy vọng là trong truyện sẽ tiết lộ chi tiết này. Trong phim thì tác giả đã rất khéo léo dùng chi tiết này một cách rất hợp lý ở đoạn sau phim, lúc Tiểu Nhĩ Đóa động viên Trương Dạng khi họ gặp nhau trước mộ Ba Lạp. Đọc truyện xong tuy rằng khúc mắc vẫn chưa có lời giải, hehe, thắc mắc mãi mãi vẫn là bí ẩn, nhưng mình lại nhận thấy một điều thế này, có thể tóm lại trong mấy câu hát tình cờ nghe được chiều nay trên tivi lúc vừa đọc xong truyện, một bài hát cũ nhưng nghe thấy lại vào lúc này khiến mình cảm thấy thật hợp tình hợp cảnh làm sao. Đoạn điệp khúc của bài hát là như thế này này:
Don't love me for fun, girl.
Love me for a reason.
Let the reason be love... la la la...
Đôi khi chẳng có gì là bí mật cả, chẳng có gì mà phải tò mò cả. Lời nói gió bay thôi, nghe được thì nghe mà không nghe được thì thôi, cứ để gió cuốn vèo cái đi là thôi. Quan trọng là người ở lại. Tìm được một chỗ dựa, tìm được một nơi để gửi gắm tinh thần, gửi gắm tâm hồn yêu thương là được.
-----
Cuối tuần trước nằm nhà xem hai phim, một là Tai trái, hai là phim English của Ấn Độ. Phim ấy kể về một người phụ nữ Ấn Độ, một người mẹ làm nội trợ ở nhà, sống trong xã hội mà những người có ăn có học đều nói tiếng Anh vèo vèo, kể cả chồng, và đứa con gái lớn của cô ấy cũng vậy, trong khi cô ấy chỉ nói tiếng Hindi, tiếng Anh chỉ biết một ít. Chính vì thế mà mặc dù có tài nấu ăn, chăm sóc cả gia đình rất tốt mà cô ấy vẫn không thể tự tin được. Sự việc rắc rối xảy ra khi cô ấy sang Mỹ để giúp chị gái tổ chức đám cưới cho con. Cô ấy phải đối mặt với xã hội Mỹ, công bằng, bình đẳng, nhưng thiếu những bàn tay giúp đỡ cảm thông. Không nói được tiếng Anh nên cô ấy gặp nhiều rắc rối, ngay từ một việc nhỏ là mua cà phê ở Starbuck. Người bán hàng không thông cảm lắm với việc cô ấy không nói được tiếng Anh, cũng không thể trách người đó được, xã hội công bằng mà, không xét nguồn gốc xuất xứ, không xét đến các yếu tố riêng, ai cũng như ai cả thôi. Vậy là dĩ nhiên cô ấy gặp rắc rối. Xong, nhưng chính sự việc này cũng chính là động lực giúp cô ấy có quyết tâm học tiếng Anh, trong một thời gian ngắn cô ấy đã tiến bộ rất nhiều.
Phim Ấn Độ dạng này có những thông điệp rất hay. Âm nhạc, màu sắc, văn hóa. À ở phim này còn có sự thêm vào của sự đa văn hóa của Mỹ, sự phong phú của các nhân vật phụ, ông thầy dạy tiếng Anh gay, các bạn học người nước ngoài đến Mỹ mưu sinh, đặc biệt nổi bật nhất là anh chàng đầu bếp người Pháp.
Một bộ phim rất đáng yêu đấy.  

Ức chế

Quả thực là mấy ngày hôm nay mình uất với đối tượng đấy lắm, nhiều khi muốn văng bậy luôn. Có những câu kiểu như "Không có não à?" hay "Đầu dùng để làm gì thế?"... rất muốn được xổ thẳng vào mặt đối tượng đấy mà không nói được. Thế nên thành ra ức chế, thành ra uất.
Mình vẫn hay tự nhủ là ra đời có những thứ gọi là đạo lý cần phải giữ để cho mọi việc suôn sẻ và bản thân sống cho yên bình vì vốn dĩ họ, những mối quan hệ ấy chả là gì với mình thì cáu với họ, văng lung tung với họ cũng chả để làm gì, chỉ tổ làm mình stress thêm và thiệt hại nhiều hơn về tinh thần thôi. Ví dụ như các chị, các bạn hay kêu là có mâu thuẫn xích mích với người lớn bên nhà chồng, lắm lúc không kiềm chế được mà cao giọng hoặc ăn nói lung tung, ông nọ bà kia loạn xạ, không đúng trên dưới. Cái này hại nhiều hơn lợi, chưa biết có cãi được gì hay không thì cũng bị thiệt hại ngay là cái ấn tượng vô lễ, thành ra dù có lý cũng thành nửa đúng nửa sai.
Thế mà rồi trường hợp này vẫn làm mình băn khoăn vô cùng xem có nên tự phá cái quy tắc vừa nêu trên ra không. Cơ bản là vì mình vốn đã uất sẵn từ trước, mấy hôm nay càng chứng kiến, càng thấy thì lại càng uất thêm.
Thưa mẹ, mẹ đi làm công ăn lương của người ta, người ta nhận mẹ vào để làm việc vì người ta nghĩ mẹ có khả năng, thế nên khi người ta giao việc thì mẹ nên cố gắng mà làm cho được đi ạ. Thưa mẹ, chúng con cũng chỉ là loại làm công ăn lương y như mẹ thôi, chúng con cũng có việc sếp giao cho phải hoàn thành, và chúng con được nhận lương là để làm việc ấy thôi chứ chúng con đâu có được ăn thêm lương để đi dạy mẹ từng li từng tí như thế. Mà đâu chỉ có thế, ừ thì gọi là bàn giao công việc, người cũ dạy người mới thì phải dạy cho nên, cho thành, cho làm được việc cũng đúng, nhưng mà trường hợp của mẹ đâu phải thế. Người ta có dạy thì cũng dạy một, hai lần thôi chứ, SOP có rồi, cứ thế mà làm, không hiểu thì cũng phải biết tự nghiên cứu chứ. Lúc người ta dạy, đâu có phải là mẹ không hỏi gì, đâu có phải là người ta không giải thích gì. Mà vấn đề ở chỗ là mẹ nghe xong mẹ đâu có ghi chép lại, đâu có để lại được chữ nào trong đầu, mẹ như con vịt, như cái lá khoai ý ạ. "Rồi, rồi, em hiểu rồi". Chuyên một câu í. Lúc đấy thì mẹ cũng gật lấy gật để, mẹ bảo mẹ hiểu rồi, nhớ rồi, sao giờ mẹ còn mở mồm hỏi lại y như thế. Con người ta quý ở chỗ ham hiểu biết, ham học hỏi, thích thú hỏi han. Nhưng mà hỏi thì hỏi một lần, chưa hiểu thì hỏi lại lần nữa, hoặc cùng lắm vài lần nữa, đến khi nào hiểu thì cố mà nhớ. Chứ được cái thể loại người có thể hỏi nguyên một câu đến mười lần mà vẫn có thể như lần đầu tiên hỏi như mẹ thì đúng là của hiếm. Đến phát hoảng với mẹ luôn í. Vì lần nào người ta giải thích xong cũng hỏi lại "Hiểu chưa?" và mẹ cũng trả lời là "Hiểu rồi ạ" với vẻ mặt rất chi là ... thấu hiểu. Uồi, mẹ diễn giỏi vãi ra ý mẹ ạ.
Xin lỗi, chứ người lớn cả rồi, đâu có phải học sinh tiểu học, mẫu giáo mới học chùi đít, i tờ đâu. Chị còn có cả con gái học mẫu giáo lớn rồi đấy ạ. Chị làm ơn làm người cho tử tế tí đi có được không? Chị đừng tưởng chị cứ diễn vai hiền, ngây thơ, dễ thương, mắt chớp chớp mấy phát mãi mà được, mà vẫn không ai biết gì. Xin thưa, mọi người có não cả đấy chị ạ. Người ta có não để suy nghĩ cả đấy, mắt người ta không mù đâu đấy. Chị đừng thấy người ta kiên nhẫn với chị mà chị làm tới, sống ỷ lại, lợi dụng lòng tốt của người ta như thế. Chẳng qua người ta tốt bụng, tử tế, người ta thông cảm hoàn cảnh của chị, sức khỏe của chị, trí lực của chị, người ta thương người thì người ta mới nhẫn nại mà kiên trì với chị như thế. Chị đã không biết ơn, không biết thân biết phận mà còn ngang nhiên sổ ra mấy câu: "Giờ chị phải chỉ cho em tất cả những điểm phải chú ý". Chỉ cái con mẹ nhà chị ý. Hai người đã phải ngồi với chị mất 2 buổi, người ta đã nói sa sả rát họng như thế, mà lại còn toàn là nói lại những cái người ta đã từng nói với chị rồi, giải thích với chị rồi. Xong mất công như thế mà chị không biết điều, về tự đọc lại mà học lại những gì còn thiếu đi, protocol thì rõ rành rành đấy rồi, cần gì nữa thì lên hỏi google ý, mà cũng có ai cấm chị hỏi lại những chỗ chưa hiểu đâu. Đấy, chị vẫn còn có thể sổ ra được cái câu kia vào mặt người ta. Ôi, tôi ngồi ngoài nghe được mà còn cảm thấy phát điên. Tôi mà là họ thì không khéo bà chị nhận ngay bãi nước bọt vào mặt rồi ý. Bọn tôi là loại có não, biết suy nghĩ, không phải cái loại ngu dân bị bà chị mị như bọn bạn ngây thơ của bà chị đâu.
Con mẹ này là cái thể loại lần đầu tiên mình muốn văng thẳng vào mặt từ lúc bắt đầu đi làm cho đến giờ. Uất nhất là vì mình không có cái thế nào để nói nó vì nó không làm cùng nhóm mình. Những phần việc nó làm cùng mình thì mình đã không thèm chấp, đã tạo điều kiện để nó thể hiện, để nó được kí hợp đồng sớm rồi. Cũng chính vì thế mà mình là người đầu tiên lĩnh giáo "khả năng" của nó, người đầu tiên phát rồ vì nó, lúc đó mình còn phải chịu đựng một mình. Nhưng do tính chất công việc lúc ấy mọi người cũng không coi trọng lắm, thêm vào đó là mình vẫn có cách để kiểm soát tốt phần việc ấy mặc dù vẫn phải để cho nó tự làm để nó lấy cớ thể hiện, vì thế nên mình cũng cố nhịn cho qua, không thèm chấp. Nhưng giờ bập vào việc được gọi là chuyên môn, là việc chính ở đây mà nó làm ăn không ra gì, đã thế thái độ lại còn không chấp nhận nổi như thế nên mọi người bắt đầu thấy chối. Mình quả thật không thấy hả hê trong lòng vì mọi người bắt đầu đồng cảm với mình. Mình chỉ thấy ức, càng ngày càng ức, mỗi ngày nhìn thấy con mẹ ấy là mình lại ức. Đã ngu thì phải biết cố mà học cho bớt ngu. Hơn nữa lại còn được người ta thương, không vì nó ngu mà bài xích nó, người ta còn giúp nó bằng cách kiên nhẫn kèm cặp chỉ bảo nó. Ấy thế mà hễ nhìn thấy nó có thời gian rảnh thì sao? Nó cắm mẹ nó mặt vào điện thoại, không gọi điện buôn chuyện à ơi, giọng lưỡi thảo mai vãi cả chưởng, thì nhắn tin, hoặc nghe nhạc tiếng anh xong hát theo, ra vẻ ta đây hiếu học lắm. Mẹ kiếp, cái cần thì đéo đọc, cái đéo cần thì ra vẻ ta đây. Ọe, phát buồn nôn với cái vẻ ra vẻ ấy.
Chị 30 mươi tuổi đầu rồi chứ ít ỏi gì nữa chị. Người ta đi học việc thì người cũ chỉ có làm rồi người mới làm theo mà học. Nhưng mà làm gì thì cũng phải hiểu một ít. Chả dám đòi học cái mẹ gì cao xa, đơn giản là làm theo đúng những gì người ta dạy mẹ ý cũng không làm được vì lúc người ta dạy thì đầu mẹ ý để trên mây, lời nói chui vào tai này ra tai nọ. Cái sự hiểu thì chả dám đòi hỏi mẹ ý hiểu đầy đủ bản chất sự việc, cái đấy mất nhiều thời gian, và người ta cũng sẵn sàng chờ nếu mẹ ý muốn tìm hiểu để làm cho tốt. Giờ thực ra chỉ cần mẹ hiểu được những cái cơ bản là muốn làm cái gì cũng phải có sự chuẩn bị tốt, hoặc khi làm một chuỗi ABCDE mà kết quả không như mong muốn thì phải biết ngồi lại mà dò từng nguyên nhân lần lượt từ E,D,C,B,A chứ không phải chỉ có mỗi đi hỏi lung tung xong nghe người ta phán XYZ, thì cũng nhại lại, nói dựa theo người ta rồi báo cáo nguyên nhân là XYZ. Khốn nạn, lúc nào nói với sếp thì cũng ra cái vẻ tha thiết lắm, trong khi đằng sau lưng thì cho một câu sẽ làm mọi cách để không phải làm. Dạ vâng, con mẹ chị, cái số chị quả thật là đỏ, đỏ chót còn hơn cả son. Số chị sướng vãi cả ra ý. Cầu được ước thấy, chúc mừng chị.
Tóm lại là văng, lần này quả thực là mình phải văng cho đã, cho dù chỉ là văng ở đây thôi thì cũng phải văng, chứ không điên mẹ nó mất vì uất.