Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

... Cuối tháng 2... đầu tháng 3...

Ba bốn ngày qua, thật sự có rất nhiều cảm xúc.
Muốn viết ra hết. Để ghi lại và cũng để quên đi.
Nhưng giờ phải đi viết một cái khác trước đã. Lát sẽ viết nốt,
----
Cái lát của mình là đến tận bây giờ đây. Tối chủ nhật rồi... và mai sẽ là thứ hai.
---
Chuyện là thế này... Người ta rất hay gặp tình huống là mất một thời gian dài để vắt óc nghĩ ra một từ, một câu nào đấy để diễn tả ý nghĩ của mình. Thế rồi họ vỡ òa ra khi tìm ra được cái từ, cái câu ý. Và với mình, thường thì nghĩ được ra rồi, diễn đạt ra được một lần rồi là mình lại quên béng luôn. Dạo gần đây rất hay bị như thế. Như thế cũng có cái tốt, vì nhiều thứ quên được là tốt mà. Nhưng quả thực đôi lúc bị thế khiến mình cảm thấy bất lực. Chà, vậy nên cứ thích viết ra. Để nó sẽ không bị mất đi. Mình thấy mình giống đồng nát quá, chả muốn vất đi cái gì cả.
...
Trong mấy ngày qua quả thực có rất nhiều điều xảy ra với mình. Mình có thể trốn tránh nó. Nhưng có cái mình trốn, mình bỏ qua, có cái mình đã đối mặt và giải quyết luôn.
Mình đang xem phim bộ Hàn, phim My daughter, Seo Young. Nó giúp mình tìm ra được rất nhiều câu chữ để diễn đạt những gì mình cảm thấy. Chà, chắc ít người xem phim này mà cảm nhận nó như mình. Cứ đọc cái đoạn giới thiệu phim thì biết, họ vẫn hiểu theo cách thường thấy của họ. Mình thì... nó diễn đạt những gì mình nghĩ.
Lần đầu biết nó là xem trên ti vi, cuối tuần hôm nào nằm nhà thì xem, bập bõm được một ít ở mấy tập cuối. Đầu tiên mình không muốn xem vì chính cái tên phim. Nó gợi ra nỗi đau của mình nên mình thấy ghét nó. Nhưng rồi có một hôm xem được một đoạn đầu lúc phim chiếu lại lần hai trên kênh khác, mình xem vì diễn viên chính mình thích chị Lee Bo Young, và cả anh nam chính nữa. Chả hiểu sao nhưng lúc đấy chưa hiểu nội dung phim, chưa biết câu chuyện như thế nào nhưng nhìn họ mình thấy rất ấm áp. Vậy là tò mò để rồi tìm xem trên mạng.
Càng xem càng hiểu. Có những lúc mình rơi nước mắt. Vì mình hiểu.
---
Cuối cùng thì con người có thể hiểu được người khác bao nhiêu phần chứ? Họ có thực sự muốn hiểu không? Và vì sao lại muốn thấu hiểu?
Vì thực ra họ sợ bản thân bị lừa dối, bị phản bội. Vậy nên mới cố gắng muốn hiểu, đòi hỏi người khác phải nói hết với mình những điều mình muốn nghe.
Nhưng như vậy thì có nghĩa gì cơ chứ? Cái con người ta muốn thực tình chỉ là sự yên tâm cho bản thân họ. Họ chưa chắc đã muốn biết sự thật, chưa chắc đã muốn thấu hiểu người kia nếu sự thật đó không xuôi chèo mát mái, không khiến họ yên tâm.
Có mấy người có thể chỉ tin tưởng vào những gì họ nhìn thấy trước mắt thôi và đừng bị ảnh hưởng với những điều họ chỉ nghe thấy chứ không tận mắt chứng kiến?
Trong phim, người chồng Kang Woo Jae sau khi biết những điều người vợ Lee Seo Young đã giấu khi kết hôn thì anh ấy rất tức giận. Anh ấy giận vì theo lẽ thường một người chính trực, một người chân thật, hiền lành, ngoan ngoãn như Seo Young sẽ không thể nào làm thế. Anh ấy suy luận theo lẽ thường, Seo Young cần giấu diếm gốc gác để dễ dàng được chấp nhận, để toan tính, mưu lợi, như thế thật độc ác, thật ích kỉ. Anh ấy rất giận. Anh ấy mất đi sự tin tưởng. Anh ấy giày vò Seo Young. Không một lời nào cô ấy nói lọt vào tai ah cả. Lúc đấy anh ấy không còn nhìn thấy sự đau khổ không thể mất đi ở trong lòng Seo Young bao nhiêu năm qua, anh ấy không nhớ những gì Seo Young đã phải chịu đựng. Sự tức giận làm người ta quên tất cả. Nhưng, lúc mẹ anh ấy gặp chuyện, chứng kiến Seo Young ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho bà, anh ấy mới chợt nhớ lại lý do lúc đầu vì sao anh ấy quyết tâm kết hôn, anh đã nói với người bạn: mình lấy Seo Youong là vì mình muốn để cô ấy có thể ăn, ngủ và cười một cách thoải mái, muốn làm cho cô ấy được hạnh phúc. Seo Young cũng đã từng nói với Woo Jae rằng: em lấy anh vì em muốn được hạnh phúc.

Có mấy người nghe được hai câu nói của hai người đó mà hiểu được ý nghĩa trong đấy?
Đời không như là phim. Mình biết. Mình không tin ngoài đời có người làm được như Woo Jae, có ai đó có thể nhớ lại hoặc ít ra nghĩ được là muốn kết hôn vì muốn làm cho người mình yêu được sống một cách thoải mái. Không chỉ là về vật chất, mà về tinh thần ấy. À... mà ngoài đời liệu có ai phải chịu đựng sự giày vò về tinh thần kinh khủng như Seo Young không nhỉ? ... Hoặc là mọi người sẽ không thực sự coi vấn đề như của Seo Young là vấn đề, điều đó chỉ là đương nhiên thôi, thuận theo luân lý thì đương nhiên cô ấy phải chịu. Phản kháng lại luân lý như Seo Young sẽ là sai, là bất thường và hậu quả thì... đấy.
---
Con người ta có thể tự tin mình thấu hiểu người khác bao nhiêu chứ?
Hôm trước có một chị cùng phòng nói với mình về chuyện chị ấy muốn giới thiệu mình làm quen với một anh chị ấy quen, thấy hợp với mình. Chị ấy bảo, chị không định mai mối gì đâu, nếu em thấy thoải mái thì làm quen kết bạn thử thôi, hãy cho mình một cơ hội xem sao.
Vâng. Cho mình một cơ hội. Em không nghĩ là em có cái cơ hội ấy chị ạ.
Mình đã nói thẳng với chị ấy luôn là em không có ý định tính chuyện lâu dài nên có lẽ không nên làm phí thời gian của người ta chị ạ. Chị ấy đã sửng sốt và hỏi lại: thật á? em hâm à? Chị ấy kể chuyện của các bạn chị ấy cũng đã tự cho mình một cơ hội và đã thành công để khuyên mình. Mình cũng nói thẳng luôn, em hiểu và em biết nhưng em có những vấn đề của riêng em, em biết khả năng của em đến đâu và làm phiền người khác thì em ngại lắm.
Mình đã nói rất thẳng và rất thật hoàn cảnh của mình trong phạm vi những gì có thể nói. Có thể những câu ẩn ý đấy của mình mập mờ quá nên chắc chị ấy cũng chả hiểu được đâu. Trong số đồng nghiệp, bạn bè thì mặc dù không phải là thân thiết lắm nhưng có thể nói là mình đã "ăn ở" với chị ấy lâu nhất, dù gì thì hai chị em cũng đã đi công tác với nhau hai lần, ở với nhau cả tháng trời ở nơi đất khách quê người, chả có ai, có mỗi hai chị em. Chắc vì thế nên chị ấy nghĩ chị ấy cũng đã hiểu tương đối con người mình.
Nhưng không phải thế đâu chị ạ. Còn nguyên một nửa con người em mà chị chưa biết. Có những điều em giấu kĩ trong lòng chị đâu đã thấy được.
Vậy nên... em cảm ơn chị đã thương em. Nhưng em sẽ chẳng thể làm gì để báo đáp chị.
---
Tuần vừa rồi có chuyển biến trong cuộc sống xung quanh mình. Người ta thay đổi cuộc sống của họ và nghĩ rằng mình cũng sẽ thay đổi cuộc sống của mình. Họ nghĩ vậy đó.
---
Hôm qua trong lúc ngủ chập chờn, mình nhận ra giờ mình đang sống như bị kẹt ở trong một kẽ nứt của ngọn núi đá. Cái khe hẹp và sâu, rất sâu. Một bên là sự tức giận, uất ức vì những gì mình đáng được nhận thì mình lại không có. Một bên là sự mệt mỏi vì những ảo tưởng của xã hội, của người đời khi nhìn vào cuộc đời mình, mình thấy rất có lỗi với bản thân. Thỉnh thoảng trái đất lại vận động và hai vách đá sừng sững đó lại rùng mình và ép chặt lại, bóp nghẹt mình trong đấy. Còn mình thì không có tự tin để đẩy chúng ra để thoát khỏi đó.
Mình thấy tức giận, uất ức vì mình đã sống và bỏ qua những gì mình đáng lẽ phải có, phải nhận được suốt hai mươi mấy năm của cuộc đời mà không đòi hỏi gì rồi vậy mà nếu so với chuẩn mực xã hội thì mình vẫn sai, đáng ra mình vẫn phải chịu đựng tiếp như thế, cứ thế cho đến hết đời. Mình không có quyền làm thế với xã hội.
Giờ mình không muốn bỏ qua nữa. Nhưng mình cũng sẽ không đòi hỏi. Tại sao ư? Đấy không phải việc của mình.
Đầu mình bị bóp nghẹt rồi.