Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2021

Kỉ niệm thành quả vừa giải quyết được một mớ bòng bong

Today is 26th June 2021.

Kỉ niệm thành quả vừa giải quyết được một mớ bòng bong

Cả tuần vừa rồi là một quãng thời gian kinh khủng. Có 2 đêm thứ ba thứ năm thức trắng ngồi ê mông ở công ty để cố vật lộn với cái báo cáo tổng kết dự án. Dính một quả thay đổi server nên bị cảm giác vật vã vì vụ sao lưu và mất mail. Lộn lại quả báo cáo thì sự vụ kéo dài đến cả 2 tháng nay rồi. Có một chu trình cứ lặp đi lặp lại mỗi lần mình rờ đến và tính bắt tay vào viết ấy là cảm giác ức chế, vật vã, bức xúc cứ bật ra, rồi tăng vọt lên vù vù trong vòng vài giờ đồng hồ. Cái cảm xúc ý khiến mình không thể chịu được. Cộng thêm với sự bí bách vật lý do thiếu không khí ở cty thì càng không thở nổi. Tâm trí tổn thương dẫn đến thể chất cũng bị phá hủy. Sức lực kiệt quệ thê thảm. Lúc nào cũng dằn vặt bản thân với câu hỏi: Sao mà mọi người có thể sống tệ đến vậy? Sao lại đối xử với người khác tệ đến thế?

Và rồi sau những gì diễn ra một tuần qua, mình cũng nhận ra một ít sự thật thế này:

  • Có những người tồn tại và sống mà thực sự là "không có ý gì" thật. Họ là sinh vật kì diệu với một sự trong suốt và tính trơ (không có cách gì tác động vào được) thật sự đáng ngạc nhiên.
  • Cũng có những người năng lực thực sự có hạn. Cho dù họ có nhiệt tình giúp bạn nhưng chỉ đơn giản là họ không có khả năng giúp ích được gì.
  • Việc gì thì thật sự cũng chỉ có thể giải quyết bằng sức của chính mình mà thôi.
  • Nhưng không có nghĩa là cứ cắm đầu cố gắng vật lộn "một mình" mà được. Thực sự là vẫn buộc phải có "nhiều mình".
  • Vấn đề là con người hiển nhiên là một sinh vật ích kỉ. Thiên hạ đương nhiên sẽ ích kỷ với bạn, không tự nhiên khơi khơi mà chìa tay ra với bạn đâu. ---- Mà này, thử nghĩ lại xem, bản thân bạn cũng ích kỷ với người khác mà. Đúng hem?
  • Vậy thì vấn đề thực sự cần giải quyết ở đây lại là việc làm sao để phân bổ công việc ra. Không phải đùn đẩy trách nhiệm. Cũng không kêu gọi sự hy sinh cá nhân. Cái cần ở đây là nhìn nhận ra được vai trò của mỗi cá nhân trong tập thể và phân bố các phần nhỏ của công việc hợp lý. Như vậy mới có thể đẩy cả tảng vấn đề đi được. Còn không là nó sẽ vẫn chình ình ở đó mãi mãi.
  • Vậy thì (again) cảm xúc cá nhân (bức xúc, ức chế) là cái không tránh được nhưng cần bỏ qua nó đi. Vì đơn giản là nó không có ích, chỉ có hại.

Cảm ơn anh Tuấn. Cảm ơn các bạn ekip thực hiện chương trình. Cảm ơn các bạn đã đi con-xẹt của anh, đã ghi lại và chia sẻ với mọi người. Em đã từng một lần may mắn được ngồi trên khán đài tầng 2 của trung tâm hội nghị quốc gia, được có cảm giác rùng mình khi nghe bài Nước ngoài vang lên trên sân khấu. Đó là kỉ niệm có lẽ không bao giờ em quên được. Và cũng có lẽ sẽ rất khó để có thêm những kỉ niệm như vậy nữa, ở sân trường cao đẳng sư phạm đà lạt hay ở đâu đó khác, với cái tình cảnh của em và với tình trạng gây sốt vé của anh. Hai đêm em thức trắng thì có một đêm là vật vã cùng sự đồng hành của các concert HAT. Đêm trước đó thì cùng với một tình yêu khác, biệt đội anh em Tân tây du ký. Chả biết thần kỳ thế nào, nhưng 2 "đồng chí" đó giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Giờ ngồi ghi lại kỉ niệm này trong lúc nghe lại anh hát Hương thầm ở đà lạt đây. 

Thanh thản..

Ừ, thanh thản thật. Tối qua vừa quăng bom trả lại cho các đồng chí khác (thực ra cả cái group đó 6 người, trừ mình ra thì cũng chỉ có ông sếp mình là người sẽ hứng quả bom đó thôi). Tạm thế đó. Con đường phía trước vẫn còn chông gai lắm. Tuần sau vẫn sẽ vật vã lắm. Nhưng chí ít giờ cũng đã tạm xong một cái khung, để mà bám vào đấy xây tiếp. Chứ cứ hoang mang, mông lung như trước thì không thể nào đỡ được đâu.