Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2021

Nơi vì sao rơi (Where Stars Land)

 Nơi vì sao rơi (Where Stars Land)

Nơi vì sao rơi – một cái tên phim rất lãng mạn. Và lúc đầu mình cũng không định xem phim này chỉ vì cái tên làm mình nghĩ là nó quá lãng mạn và sợ nó sẽ lãng xẹt. Hehe.

Nhưng đời thường có tí bất ngờ thú vị. Lần này thì lựa chọn cày 16 tập phim này xuyên cuối tuần của mình là thú vị thật.

Trước hết là bối cảnh, câu chuyện là về các nhân viên mặt đất của sân bay Incheon. Mình có dịp quá cảnh ở Incheon international airport một lần từ hồi 2013. Kỉ niệm chỉ là cả đêm vật vã lang thang quanh khu quá cảnh rồi ngồi ngắm cái đồng hồ chạy dần dần đến lúc các cửa hàng mở cửa. Và rồi từ đó, mình cũng đi qua nhiều sân bay khác nữa, cũng có thêm nhiều đêm vật vã đến, đi hoặc transit khác nữa. Sân bay dần trở thành một địa điểm khá thân quen. Mình còn rất thích tìm hiểu những thứ behind the scence nữa, nên bối cảnh của bộ phim càng hợp với mình. Nó giống như kiểu các thành viên Kang’s kitchen từng nói: sau khi làm show về nhà hàng thì sau này đi ăn tiệm sẽ không bao giờ giục giã, sốt ruột, chỉ kiên nhẫn chờ đợi và tận hưởng thôi. Phim này cũng cho thấy công việc phức tạp, vất vả của đội ngũ nhân viên mặt đất tại sân bay. Từ bộ phận dịch vụ khách hàng, bộ phận an ninh, điều hành bay, điều hành vận tải hành khách cho đến cả bộ phận tưởng như nhàn nhã nhất là quản lý cửa hàng miễn thuế thì đến lúc có biến (sương mù dày đặc khiến phải hoãn hủy chuyến, khách dồn ứ, hay sự cố hạ cánh do máy bay hỏng động cơ, hay trường hợp có cấp cứu khẩn cấp) họ đều lao vào cùng nhau giải quyết tình huống. Thấy cách họ xử lý công việc, cách mọi thứ vận hành mới thấy mọi thứ chạy được bình thường (= an toàn và trơ tru) là cả một nỗ lực không đơn giản và nếu bạn có tham gia vào vũ trụ đó, cho dù chỉ là một hành khách lướt qua sân bay trong khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ thôi, bạn hãy cùng cố gắng, kiên nhẫn và/để tận hưởng nhé.

Một khía cạnh khác. Phim dòng romance nên sẽ nói về cả những câu chuyện tình trong phim nữa. Có nhiều couple đáng yêu lắm. Đôi nhân vật chính nè. Cặp đôi security Oh Dae-ki và Na Young-joo  như kiểu gà bông siu dễ thương. Và cả hai anh chị trưởng ban, chị là trưởng ban Yang của ban dịch vụ khách hàng siêu cấp nghiêm túc và thẳng thắn trong công việc, còn anh là trưởng ban Choi, ban an ninh, trung dũng, làm việc rất gãy gọn, có lý có tình. Lúc đầu không có tí hint nào để biết 2 anh chị là một đôi cả, mãi đến tập cuối tui mới ngã ngửa ra lúc chị giang tay tát anh một cái lật cả mặt rồi quát: Nếu lần sau anh còn không bảo vệ được nhân viên sân bay như thế thì tôi sẽ ký đơn ly hôn thật đấy! Ui chao, đúng là vừa đã vừa bất ngờ. Haha, anh chị thật sự là couple hay nhất luôn, vừa thực tế vừa lý tưởng 😊 Còn một đoạn nữa cũng rất ấn tượng, đoạn cuối lúc nhân vật chính gặp biến thì chị Yang rất buồn, chị bảo: “Gặp khó khăn thì cố gắng vượt qua là được. Sao những người trẻ lại bỏ cuộc như vậy chứ”. Anh lúc đó ngồi cạnh chỉ lặng lẽ vỗ vai chị an ủi. Vậy là đủ mà nhỉ.

Tiếp nhỉ, chị Yang buồn và bức bối đến vậy cũng là do câu chuyện của nhân vật nam chính. Câu chuyện ở đây cốt truyện gợi nhớ đến Me before you nhưng có màu sắc viễn tưởng hơn nên cái kết được giải quyết khác với quyết định của Will. Lee Soo-yeon cũng bị liệt và tình trạng đó dẫn đến những suy nghĩ tuyệt vọng của anh. Cho đến khi gặp lại Han Yeo-reum (trước đây Soo-yeon biết Yeo-reum qua bố cô ấy và còn từng cứu cô ấy một lần nhưng chỉ lướt qua chứ không thành quen biết). Yeo-reum cũng như nàng ong Louisa trong Me before you vậy, nhiệt tình, sôi nổi, sống động, cô ấy đem lại sức mạnh cho Soo-yeon và còn thuyết phục được anh ấy không từ bỏ nữa. Cứ như là những gì còn tiếc nuối trong Me before you thì được giải tỏa ở đây vậy.

Đấy thanh xuân là tự tin, là nhiệt huyết. Từ tình cảm đến cả công việc cũng vậy. Từ người trẻ đến cả lứa trưởng ban, giám đốc. Phim này gần như không có nhân vật phản diện. Mình ấn tượng với nhân vật giám đốc Kwon, nhân vật mà ban đầu tưởng như chỉ có tham vọng và bất chấp thôi. Nhưng cuối cùng mọi người xem đều hiểu ra tham vọng của bác cũng là nhiệt huyết thanh xuân, vô cùng quyết liệt. Vì thế mà bác có cả một đội ngũ những người nhiệt không kém hỗ trợ sau lưng, trong đó có cả người bạn vào làm cùng năm là trưởng ban Lee, tưởng mâu thuẫn đến mất cả tình bạn nhưng thực ra rất cảm thông và hỗ trợ cho nhau.

Thực ra phim này không quá xuất sắc và bật lên được về nội dung để nổi tiếng theo format phim Hàn thường thấy (Vừa đọc lại wikipedia về Me before you thì mới thấy phim này cũng gặp vấn đề vướng mắc khó để bật lên được do chủ đề về vấn đề của người khuyết tật. Không ngờ là mọi người cảm nhận mọi thứ phức tạp và đi xa đến thế. Mình thì nghĩ nó chỉ nên dừng ở mức đơn giản, trong trường hợp của cả 2 phim, là câu chuyện của một cá nhân thôi). Nhưng phim này nói lên được phần nào câu chuyện hàng ngày mình đối mặt. Ấy là vấn đề của câu hỏi, sáng sáng người ta lao ra đường, chật vật vượt qua đám đông, đến công ty để làm gì? Chả lẽ chỉ để hết tháng check tài khoản thấy lương đổ về thôi ư? Và nhiều lúc mình nhìn các bạn trẻ (thực sự trẻ ấy chứ vì lứa đó kém mình tới cả chục tuổi chứ ít gì) xung quanh mình mà thấy oải. Một vài chàng/nàng thì thấy tất cả mù mờ, họ thậm chí còn chả nghĩ gì đến việc tại sao họ lại đi làm. Một vài chàng/nàng khác thì mắc tật đứng núi này trông núi nọ, gì cũng lao vào mà không rõ biết đâu là con đường họ muốn đi, thậm chí còn chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Rồi còn lứa thế hệ mình thì mắc cái bệnh “thích thể hiện” – à rằng thì mình là người có trách nhiệm với gia đình, mình là người lo toan này nọ cho vợ chồng con cái, báo hiếu với bố mẹ rồi thì trăm công nghìn việc …nhưng mỗi tội trăm nghìn công việc đó lại éo phải là việc chính, lúc nào cũng bận lắm, việc này việc nọ, mà công việc chính thực sự lộn xộn và đẩy trách nhiệm cho người khác. Đấy là thực tế cuộc sống đấy, nhiều ít gì thì nó vẫn là thế.

Mình có lẽ max rảnh do hoàn cảnh riêng thật. Nhưng mình vẫn cố gắng để sống và làm việc một cách rạch ròi giữa vấn đề cá nhân và công việc. Bao giờ cũng cố gắng tự hỏi xem đâu là việc cần giải quyết và sắp xếp ưu tiên làm việc gì trước. Và mục đích bao giờ cũng là để đảm bảo lợi ích chung hài hòa được hết mức với lợi ích của cá nhân mình. Có nghĩa không phải ai sai gì cũng ok, im lặng cắm mặt làm mà mình sẽ có cân nhắc xem có phù hợp không trước. Đồng thời mình cũng không “nhún” nếu điều đó ở mức chấp nhận được và lợi ích thu được là lớn. Nếu phân tích về yếu tố quyền lợi thì sẽ nói vậy. Còn đơn giản mà nói thì mình muốn có việc để làm và làm một cách say sưa ấy. Vậy mà thực tế thì … thực sự khó có được điều đó, khó có cho riêng mình và khó nhìn thấy xung quanh. Buồn nhè nhẹ…

Nơi vì sao đáp xuống = landing là ẩn dụ trong phim nói đến sân bay. Sân bay là nơi hàng ngày có hàng trăm hàng nghìn “ngôi sao” đáp xuống và cả bay lên. Lời dẫn của phim còn nhắc đến lời của nhân vật bố Yeo-reum: “Chẳng có gì là ngẫu nhiên. Mọi chuyện xảy ra trong đời đều có lý do của nó.”. Mình thì trước vẫn tin và giờ cũng vẫn đang cố gắng tin vào câu nói này… hàng ngày… hàng giờ…