Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Một vòng thế giới - Phần 1: Langenfeld - cái làng bé nhỏ và đáng yêu

Trong vòng một tháng qua mình đã đi qua bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu người.
Vậy mà thực ra cảm giác khác biệt không là bao. Vẫn thấy vậy, vẫn phởn phơ vì những lý do cũ và vẫn ấm ức với những lý do cũng như trước. Chỉ khác là cảm nhận của mình với một vài vấn đề rõ ràng, sâu sắc hơn trước, một số cái trước đây mới chỉ mơ hồ thì giờ rõ ràng hơn rồi.
Và buồn cười nhất là đi bốn phương trời thì về đến nơi mới gặp phải quả thấy ấn tượng nhất (chả hiểu sao lại thế nữa, chắc là do đây là quả cuối hoặc đến lúc đấy mới thật sự tự do để mà là chính mình mà cảm nhận nên mới ấn tượng vậy chăng): một anh tài xế xe buýt 40k từ Nội Bài về Hà Nội. Anh sinh năm 73 và vừa bỏ cô vợ sinh năm 88. Câu chuyện rất vớ vẩn thường ngày thôi. Nhà ở đâu? (để còn biết đường xuống bus chỗ nào cho gần ^^). Thế ở đấy lâu chưa? Nhà có mỗi hai vợ chồng thôi hả? Chồng đi đâu mà lại phải tự đi bộ về thế này? - Không, em ở với bố mẹ. Sinh năm bao nhiêu em? - 88 ạ. - Mậu Thìn à? - Vâng. - Cô lại kén rồi, học cao quá xong lại chả tìm được anh nào ưng hả? - Em còn đang bận chơi đã anh ạ, mà chọn sai chồng còn khổ hơn là không chọn được. Cứ từ từ, vội gì đâu ạ. - Sợ chọn sai chồng á? Tuổi này rồi, chín chắn quá rồi, còn gì chưa chơi nữa. Anh còn vừa bỏ cô vợ bằng tuổi em đây. - Á, thế á? Thế anh sinh năm bao nhiêu ạ? - 73. - Á, anh lấy vợ trẻ thế á! (Thế thì bảo sao... - hehe đoạn này lẩm bẩm hơi to, không biết ông anh có nghe thấy không?) - Nếu ai cũng như em thì đàn ông ế hết à! - Ối giời, bọn bạn em toàn thấy con gái ế chứ con trai có đứa nào ế đâu. - Thế có cô nào giới thiệu cho anh...
Buồn cười với ông anh. Nhưng mà may mà gặp ông này làm cho ngày của mình nó tươi tắn lên hẳn.
Vui.
Gặp lại Hà Nội trong cái cảnh mưa phùn lướt thướt, phố phường ướt nhẹp. Nhiệt độ thì rét một tí thôi, thực ra là với mình là mát vì vừa ở chỗ 10 độ C về thì rét ở Hà Nội thế này đã là gì đâu. Con bé lại còn lếch thếch kéo xềnh xệch cái vali hơn 20 kg + đeo cái balo hơn 10 kg + cái túi lủng lẳng (tổng trọng lượng vali+balo cân bằng cân của Vietnam airlines ở sân bay Frankfurt là 31,1kg đới) đi bộ từ bến xe Kim Mã về cái tổ cú của nó thì còn nóng toát mồ hôi ra í chứ.
Ngày em đi ... may mà lúc kéo vali ra đầu ngõ chờ xe đón giời không mưa, mỗi tội nóng. Mặc áo dài tay, hơi len vì sợ đi máy bay và xuống sân bay sẽ sốc nhiệt thành ra cũng nóng chảy mỡ chả khác hôm về.
Ngày em về... giời mưa lướt thướt. Đúng cái đặc trưng mưa phùn gió bấc của Hà Nội đây mà. Yêu quá.
---
Mình gặp nhiều người trên đường đi. Phần này sẽ nói về Langenfeld, đoạn đầu của chuyến phiêu du nhé.
Những người có thể gọi là đồng nghiệp ở ARTES vì cùng hoạt động trong ngành, cùng hợp tác. Trong công việc thì mình không nói đến, ở đây chỉ nói đến những cảm nhận về con người đời thường của họ thôi. Andreas thì thân thiện, chu đáo, trìu mến chắc vì tính thích đồ ngọt, thỉnh thoảng lại bị đãng trí. Bác ý còn đưa mình đi xem chợ Weihnachts (Christmas) ở Oberhausen Centro nữa, còn chỉ cho mình nhiều thứ hay, đồ trang trí truyền thống người Đức làm hoặc nhập từ TQ, đồ hiện đại, hạt hạnh nhân bọc đường thơm giòn ăn mãi không chán này (mình đã hiểu vì sao bụng Andreas lại to như thế hehe), món kẹo các loại hạt ngào đường siêu đắt, mấy em vịt ngộ nghĩnh làm quà cho Michaela. Chị Michaela thì đáng yêu, dễ thương vô cùng, chắc là giống 2 em mèo của chị ấy (một em 2kg và một em 8kg!!), mỗi tội hay hút thuốc. (Mình mong 2 người này thành đôi quá đi ^^) Các chị và các bạn khác nữa, chị tóc ngắn, mặt tròn, béo béo ngồi cạnh Michaela hay cười vui tính và làm công việc giống mình, tổng quản + đặt đồ, bạn Senisha đến từ Serbia chuyên làm lên men, mấy bạn gái gặp trong lab, đi ăn cùng, bạn gái người châu Á chỉ chỗ đi chợ, mấy bạn con trai gặp hôm đi ăn trưa ở Post, có bạn còn giúp mình khênh cái xe đạp lên nữa... Có một cô lớn tuổi, trông rất nhân hậu, chuyên làm việc chuẩn bị môi trường và rửa dụng cụ thì phải. Còn hai bác giám đốc Michael và Melanie chắc là hai vợ chồng thì trông siêu ngầu và phong độ, có một em cún hơi đanh đá một tí. Nói chung là không khí làm việc thật thoải mái với mình còn với các bạn làm ở đấy chắc cũng không đến nỗi nào đâu vì mọi người đều vui vẻ và thân thiện mà.
Hai vợ chồng bác chủ nhà mình ở thì cũng thân thiện và dễ tính. Bác ấy còn cho mình mượn hẳn cái xe đạp điện 2000eu, mặc dù bác ấy chỉ cho phép đi đến chỗ làm và phải cất vào tận kho chứ không được để ngoài trời vì bác ấy sợ mất. (Oskar-Erbslöh-Straße 70, Langenfeld, Đức) Nhà mình là một tầng bán hầm của nhà bác ấy, có phòng tắm, hành lang nhỏ, một phòng khách liền bếp view ra vườn trước, có ghế sofa kéo ra được làm giường và một phòng trong có giường, bàn làm việc và cái tủ cực to, view ra vườn sau nhà bác chủ. Mình cảm thấy rất yêu cái chỗ be bé xinh xinh ấy.
Ở cái làng Langenfeld bé nhỏ này, mình gọi nó là "làng" từ sau khi gặp bác bán hàng ở Thiên Phú - Aisa markt (Asia Markt, 76 Hauptstraße, Langenfeld, Đức). Ôi người Việt Nam đầu tiên gặp ở Đức, hình như cũng là người châu Á đầu tiên gặp ở Đức luôn và cũng là người Việt Nam duy nhất gặp được ở cái làng đấy. Thật may gặp được bác ấy nên có gạo mà ăn, lại còn gạo rất ngon nữa, chứ không ăn mỳ ống một tháng liền chắc mình cũng ra đi mất. Bác ấy chỉ bán hàng ở đấy chứ không ở làng này, bác ấy bảo cái "làng" này bé tí nên chỉ bán đến 4 giờ chiều thứ 6 thôi, thứ 7 và chủ nhật nghỉ. Ôi mà đấy, dân ở đây nghỉ ngơi đầy đủ lắm. Các cửa hàng cũng chỉ bán thứ 7, đa số chỉ buổi sáng, một vài chỗ cả ngày thôi, còn chủ nhật thì họ nghỉ hết, kể cả siêu thị hoặc chỗ bán đồ ăn. Hôm mình đến là chủ nhật, Andreas bảo không có chỗ nào bán đồ ăn đâu nên đã mang cho bọn mình nào là bánh mì, nước hoa quả, kẹo socola, 1 hộp sốt cà chua, 2 chai nước lọc, 2 quả táo, 2 quả chuối, 2 cuộn giấy vệ sinh, kiểu sợ bọn mình bị đói í. Mà ở đây buồn cười là cứ nước đóng chai là có ga, chỉ có là ít hay nhiều mà thôi. Hic. Uống xong cứ gọi là tha hồ ợ, mà mình thì đã hay đầy khí trong bụng thì chớ, mệt lắm. Hôm mình đến là chủ nhật, buổi chiều đi tha thẩn ra trung tâm cái làng í xem thế nào thì gặp một hội chợ, mở trong thư viện của làng, mọi người mang đồ thủ công, len, búp bê, đồ trang trí giáng sinh, đồ cũ, đồ cổ... đến các gian hàng bày bán. Ở trong trung tâm thương mại ở đấy thì các shop đóng cửa hết nhưng cũng có các gian hàng kiểu flea market bán ở hành lang. Chỉ lạ là ở đấy thấy toàn các cụ, toàn người lớn tuổi là chủ yếu. Kiểu như mình đi lạc vào viện dưỡng lão nào ý. Mãi đến hôm sau, mình mới nhìn thấy có người trung niên với thanh niên đi lại ở các trung tâm làng ấy. Đúng là dân số châu Âu đang già đi trông thấy thật.