Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

SPECIAL, AMAZING & INTELLIGENT

SPECIAL, AMAZING & INTELLIGENT - ĐẶC BIỆT, tuyệt vời và THÔNG MINH

Brave, emotional, proud - Dũng cảm, cảm xúc, tự hào

love, heart, adorable - tình yêu, trái tim, đáng yêu



Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

giải đáp những thắc mắc mà người hỏi cũng chẳng đòi hỏi câu trả lời

Hôm qua thật lạ. Thứ 2 đầu tuần sau siêu bão. Và ông bạn cũ đột nhiên muốn buôn dưa lê với mềnh..."Ông cụ non" nhiều thắc mắc (Mình cứ gọi bạn ý là ông cụ non đấy mặc dù bạn ấy đã bảo là không thích bị gọi là già rồi haha )
Dùng 4 tính từ để miêu tả bản thân? Chẹp, mình vắt óc ra nghĩ mà mãi k trả lời được, đành khất bạn ý bằng câu Bỏ qua. Bạn ấy cười bảo sao mà toàn bỏ qua thế. Dạ vâng, tự dưng hỏi thế thì sao tớ trả lời được, chả biết trả lời như thế nào?
nhí nhảnh, cứng đầu, khó hiểu, mâu thuẫn.
Nhí nhảnh = lạc quan + vui vẻ + hài hước + ngố
Cứng đầu = nguyên tắc + kiên trì
Khó hiểu = khác biệt + mâu thuẫn
Mâu thuẫn = đa dạng + lộn xộn + khó hiểu
Đó, với tớ thì viết ra dễ hơn là nói trực tiếp ngay tại trận. Hì. Đấy, 4 tính từ đấy. Nhưng định nghĩa của 4 tính từ đấy có lẽ là theo kiểu riêng của tớ thì đúng hơn. Và tớ cũng đã giải thích luôn ở dưới rồi đấy.
Còn về nàng Seherazat. Theo thang điểm về độ quan trọng từ 1 đến 10 thì tớ đánh giá sắc đẹp ngoại hình ở khoảng 4. Tức là nếu nàng Seherazat không đẹp khuynh nước khuynh thành đi chăng nữa thì nàng vẫn sẽ kể hết câu chuyện dài 1001 đêm của nàng. Vì sao ư? Vì tớ nghĩ chắc vị vua đó cũng giống tớ, lúc nghe chuyện sẽ nhắm mắt lại và để trí tưởng tượng bay xa. (Tớ có thói quen là rất ít khi nhìn mặt người đối diện và chủ yếu nhớ một người bằng cách nhận diện giọng nói của người đó. Tức là có thể tớ chẳng thể nhớ tên một người, chẳng thể tả lại khuôn mặt người đó nhưng tớ có thể nói miên man cảm giác của tớ về giọng nói của người đó và những cảm nhận của tớ về con người đó thông qua trực giác về giọng nói, âm điệu)
Tại sao lại thế nhỉ? Có lẽ là tớ vốn chẳng mấy có duyên gặp lại một ai đó. Ví dụ như các bạn cùng lớp hồi trước chẳng hạn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ ở trong Hà Nội thôi, thậm chí ở ngay đầu ngõ, ngày nào tớ cũng đi qua 2 bận mà còn chẳng bao giờ nhìn thấy mặt nhau. Thế nên nếu cái gì qua tớ sẽ để nó qua. Có thể mất một chút thời gian, quay quắt, quằn quại nhớ nhung v.v. nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ qua. Thực tế là tớ không có nhiều cơ hội + khả năng để nhìn ngắm một ai đó (cận lòi mắt ra mà hehe), cũng không có khả năng để ghi nhớ về mặt hình ảnh giỏi thế nên tớ tận dụng giác quan thứ sáu và thính giác để cảm nhận về một người khi tiếp xúc. Vậy đấy, một khi bạn không giỏi ghi nhớ hình ảnh thì vẻ đẹp bề ngoài rõ ràng là chẳng có gì quan trọng đối với bạn cả. Và rõ ràng đây chỉ là quan điểm cá nhân của tớ chứ không phải là tiếng nói chung của cả xã hội thế nên sắc đẹp ngoại hình vẫn được đến 4 điểm trong thang điểm độ quan trọng đấy.
Ồ, mà cái kiểu nói chuyện như thế này cũng thật ngộ. Cứ liên tiếp nhận câu hỏi và có thể bỏ qua câu trả lời một cách thoải mái. Câu chuyện phát triển một cách lung tung xòe, tám phương bốn hướng đến nỗi đôi khi khi câu chuyện đột ngột bị ngắt quãng thì cả tớ và cậu đều chả nhớ nổi là đang nói đến đâu. Ha ha, ngộ thật đấy.
À, tớ quên chưa nói với cậu một điều thì phải. Đấy là cái cách dùng từ của tớ. Tớ ưa dùng những từ giàu hình ảnh, thể hiện được sắc thái cảm xúc và mang tính vui vẻ, cường điệu một chút. Nói chung là những từ kiểu kiểu informal, mang tính vui vẻ và thể hiện được cảm xúc của tớ. Và với một số từ thì với tớ nó sẽ mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt hơn hẳn ý nghĩa thông thường của nó, theo quan điểm của riêng tớ nhiều khi nó còn mạnh hơn những từ mang nghĩa mạnh hơn trong quan điểm thông thường của mọi người.
Ví dụ nhé, tớ biết thế nào cậu cũng đòi hỏi một cái ví dụ mà. Thế này, với một điều đáng yêu thì tớ sẽ dùng từ “khoái” mà không dùng từ “thích”. “Khoái” nó biểu cảm hơn, nó thể hiện quan điểm cá nhân, sự yêu thích, ngoài ra còn có cả sự vui vẻ nữa, một chút gì đó hạnh phúc, dễ chịu, thoải mái. Nhưng đó là những cảm giác rất tự do, nhất thời tại thời điểm nói thôi. Có thể nó không kéo dài đâu, nay khoái mai không khoái nữa, không ràng buộc. Còn “thích” thì với tớ nó mang nghĩa đặc biệt hơn, một sự khẳng định, có một sự ràng buộc, một mối liên hệ được định hình giữa tớ và điều đó. Một cam kết. And maybe it will be forever. Hì.


Tớ khác cậu, bạn của tớ ạ. Tớ lại không thích ngồi tính toán trước, suy nghĩ trước, đưa ra chiến thuật dự trù trước. Tớ thích để sự việc tự đến theo cách của nó và cái cảm giác tò mò chờ đón những điều bất ngờ, cái sung sướng khi mình phản ứng lại và giải quyết mọi sự ngon lành.
Tất nhiên không phải không có lúc tớ lo xa, ngồi tính đủ các phương án có thể xảy ra để nghĩ kế giải quyết. Ví dụ như khi đi đâu đó tớ sẽ tha theo rất nhiều những đồ lỉnh kỉnh lặt vặt, từ cái kim băng, cái dao trổ, đến urgo, thuốc một đống các thể loại và một cái điện thoại pin xài được 7 ngày cho một chuyến đi thậm chí chỉ 1, 2 ngày… và đa số là những thứ đó chả bao giờ dùng đến. Những lúc ý là những lúc “tỉ mẩn và lọ mọ”. Nhưng mà đa số trường hợp là vẫn có bất ngờ. Chả hiểu sao lại thế? Có thể tớ chưa đủ khả năng tiên tri dự đoán? Cũng có thể là cái số tớ vốn dĩ thế rồi? Nhưng dù sao thì đến giờ tớ cũng rất tự hào với khả năng ứng biến của mình. Và dù cho kết quả có như thế nào thì quan điểm của tớ là “Không hối hận” và “Cái gì cho qua được thì cho qua luôn đi”. Thế nên cuối cùng thì mọi việc cũng ổn thỏa cả.

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

siêu bão Haiyan...... 10.11.13

Một ngày chủ nhật tháng 11 năm 2013, một siêu bão tên quốc tế là Haiyan, tên Việt Nam phiên âm ra luôn là Hải Yến, ầm ầm lao thẳng vào dải đất cong cong của Việt Nam, quét một dải từ nam trung bộ ra đến đỉnh nét đầu tiên của chữ S. Mưa bắt đầu rả rích rơi trên mái tôn từ sáng, từng cơn ngắt quãng và đến tối thì liên tục. Gió vừa vừa, hoặc cũng có thể mình ở trong nhà nên chỉ thấy gió vừa vừa vậy thôi cũng nên. Cây cối chắc cũng rụng lá lả tả nhưng vì mình ở trong nhà tận hưởng ngày cuối tuần nên cũng k rõ nó như thế nào.
Cuối cùng thì cũng kết thúc 2 ngày nghỉ cuối tuần.
Tối nay bật 2 kênh ti vi đều thấy bài này (http://mp3.zing.vn/bai-hat/Dau-Mua-Trung-Quan-Idol/ZW67W08A.html), Dấu mưa do bạn Trung Quân hát, mà mình vốn dĩ khoái giọng bạn ý thế là sau 2 ngày nghe lại hết 4 tập vòng giấu mặt The Voice 2012 thì cả buổi tối nghe bạn Trung Quân hát trong tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Chà, rét rồi đây, đói quá và lát phải quấn chăn cho kĩ mới ngủ ngon được.
À, hôm nay đọc gần hết quyển Tớ là Dâu, bản tái bản năm 2012 rồi. Hơ hơ, thế mới là nghỉ cuối tuần chứ. Sướng thôi rồi vì lâu lắm rồi mới đọc được. (à cũng k lâu lắm vì tuần trước vừa đọc quyển Cánh buồm đỏ thắm cái Lượng tặng sinh nhật, nhưng là vì hồi xưa mình đã đọc rồi nên đọc lại cũng nhanh)
Vẫn thấy hâm mộ anh Dâu mặc dù đọc những đoạn bổ sung khi tái bản thấy anh ý bắt đầu Việt Nam hóa quá rõ rồi, mà lại còn giống kiểu một nhà báo thích lý luận nữa, ý là văn phong chỉn chu hơn và bớt phần ngộ nghĩnh như trong những bài viết hồi mới học tiếng Việt. Nhưng mà vẫn vui. Vẫn thấy thú vị. Thoải mái.. xoải con gà mái... cục tác, cục tác...
haha
Chả biết mai phải úp mặt vào cái gì nữa nhưng mà thôi kệ mai cứ xác định tinh thần là phải khoác áo mưa đi làm và trời thì rét nhưng sẽ đi giày thủng và k đi tất vì mưa...
P.S.: à mà mình vừa đổi avatar facebook, cái blog nè chẳng có avatar thì phải. avatar mới là ảnh em Agnes của Despicable Me đang ôm con ngựa một sừng bông của em ý với cái mẹt rất chi là hớn hở.