Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016



Ước mơ
Tuần trước, một đồng chí đã nói với mình thế này: Hội An là nơi chứa những giấc mơ.
Ừ, bạn nói phải. Đúng là thế thật. Sao tớ chả diễn đạt ra được thế nhỉ. Tớ chỉ biết gật gù đồng ý với bạn: Ừ, tớ chỉ mong sau này thỉnh thoảng lại được đến đây, mơ một giấc rồi về.
Chỉ mong thế thôi.
Thật ra thì: Ước mơ của bạn là gì? Chẳng phải thỉnh thoảng mỗi người cũng nên tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó sao?
Thỉnh thoảng lại tự hỏi. Thỉnh thoảng thì tự trả lời. Thỉnh thoảng thì chỉ là tự hỏi thôi, không cần trả lời. Dù sao đấy sẽ là một thói quen tốt. Kiểu như đi tìm đường thỉnh thoảng lại phải nhìn vào smartphone hoặc kim la bàn để xem đi có đúng hướng không ý.
Giờ những lúc rảnh rỗi hoặc thực ra là những lúc tự dưng đầu óc đình công, không hoạt động như bình thường mình cũng tự hỏi câu đấy.
Mình thì chẳng có nhiều thời gian. Chỉ có từ bây giờ đến tháng 6. Mà công việc thì… giờ có thể liệt kê ra được một danh sách dài, những việc Phải làm.
Vậy thì ước mơ của mình là gì?
Chắc là… cứ bình yên như thế này. Chắc là… mọi việc kết thúc nhanh nhanh một chút, vì đôi lúc mình thấy nản nản rồi.
Hôm nọ, ở Hội An lúc đứng ở biển là cái lúc mình thích nhất. Lúc bạn mình bảo Hội An là nơi chứa giấc mơ thì mình nhớ ngay đến lúc sáng đứng trước biển. Gió đấy, mưa đấy, tất cả cứ táp vèo vèo vào người. Mây trời mù mịt. Đứa bạn đi cùng thì chả thấy gì thú vị ngoài rét. Vậy nên nó đi vào trước lúc nào chả biết, còn mỗi mình nghịch nước một mình. Mình cứ đứng đấy, hết nhảy vào sóng cho ướt chân thì lại đứng im cho gió, cho mưa táp vào người. Mưa mù mịt chán thì trời cũng quang, nhìn được rõ cả bán đảo Sơn Trà với cù lao Chàm. Cứ thế, khéo không có con bé kia chờ thì chắc mình cứ đứng đấy cả ngày được cũng nên.
Ôi, đùa chứ mình cũng chưa điên đến thế. Mình vẫn tỉnh lắm. Mưa gió thế một lúc mà ngấm lạnh thì mình cũng sẽ tự biết thân biết phận mà tìm chỗ nào ngồi cho đỡ rét thôi.
Mình cũng hơi điên vì 3-4 giờ sáng còn đi bộ khắp phố Hà Nội thật đấy. Nhưng cơ bản là vì mình cũng liệu trước rồi, không muốn về nhà vì đằng nào cũng 2, 3 giờ sáng rồi, vậy thì đi, nhưng nếu chân đau quá mà đi không nổi thì thôi, sẽ gọi taxi đi về, dù kiểu gì cũng sẽ phải đi bộ nốt cái đoạn ngõ từ đầu đường vào nhà. Nói chung mình là đứa nửa tỉnh nửa điên. Ha ha ha…
Mình chả rõ tửu lượng của mình là bao nhiêu, vì ngay từ đầu mình cũng không ra vẻ ta đây là đứa biết điều đi mời rượu các tiền bối nên chưa bao giờ bị ép. Giờ thì càng không bị ép, chỉ có những đồng chí nào thực tâm mời thì mình uống luôn, và cũng mời lại luôn. Tóm lại đúng là vui thì uống. Mình không chơi cái trò đong đưa, giả lả, ép uổng mất thời gian mà nhiều lúc mất vui nữa. Mỗi lần các anh chị em đi uống vui vẻ thế này thì mình cũng tầm 2-3 chén. Chưa bao giờ có cảm giác gì choáng váng cả. Hà hà, chả biết chịu được đến đâu nhưng nói chung là chưa bao giờ mất kiểm soát, vẫn tỉnh lắm. Nói thế là để thấy, có tác động bên ngoài còn khó làm mình mất tỉnh táo được thì chỉ có tự bản thân mình không kiểm soát được tinh thần thôi chứ chả có lý do nào khác cả.
Lúc nào cũng tỉnh thế thì mơ gì? mơ thế nào?
Chả thế nào cả.
Lúc ấy, mơ ý, là rơi vào trạng thái chả có gì trong đầu. Cứ ngồi yên, đần mặt ra thôi. Hoặc cứ thế lang thang bước, cứ đường trước mặt là đi. Hoặc dỏng tai lên nghe người khác nói chuyện… Nói chung là làm gì đấy mà không phải nghĩ. Không cần nghĩ xem, à, thế mình đã chuẩn bị đủ chưa? nếu trường hợp này, trường hợp kia xảy ra thì làm thế nào nhỉ?
Mình cần một nơi vắng vẻ, không một bóng người hoặc một nơi vô cùng đông đúc nhưng ai làm việc nấy, để mình có thể được vô hình mà mơ ở đó.
Như bây giờ, cuối tuần, mình được nghỉ thứ 7, chủ nhật. Ở nhà xem phim, ngủ, ăn một tí. Chả động não gì cả (trừ lúc ngồi viết cái này). Ước gì thời gian dài dài một chút. Bộ phim thú vị dài dài một chút. Giấc ngủ say dài dài một chút và trong lúc ấy đồng hồ lại chạy chầm chậm một chút. Vậy thôi.
Thực ra mà nói thì mình tự do hơn người khác rất nhiều. Vì những gì vứt được mình đã vứt đi được hoặc dám vứt đi rồi. Gánh nặng mình mang trên vai đôi lúc rất rất nặng, nhưng đôi lúc, khi đầu óc mình bị đơ thì nó lại không còn gì cả. Chẳng ai có thể động vào mình được cả. Đấy là cái tự do của mình.
Có bài hát tên là Tự do như những giấc mơ. Còn giấc mơ của mình là tự do. Có được rồi mà vẫn cứ phải mơ về nó.
Thỉnh thoảng lại nhớ đến Hội An. Thỉnh thoảng lại muốn ngồi yên ở một nơi rất đông mà chẳng ai biết mình. Đấy là tự do. Đấy là giấc mơ.

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Xõa...

Giờ này tuần trước là đang lang thang ở Hội An rồi. 
Bay đêm thứ 5, vào đến nơi là tầm 1h sáng, đi từ tầng một lên tầng hai sân bay Đà Nẵng, kiếm cái ghế và nằm đấy nốt phần còn lại của đêm. Sáng sớm hôm sau, 4 rưỡi - 5 giờ đã mò ra bến xe bus, bắt được chuyến bus sớm nhất ra Hội An, ngồi trên xe với bao nhiêu chị, cô, bà bán hàng rong với đủ thứ hàng hóa, chật cứng xe, cứ thế ngồi im cho đến tận bến cuối. 7h sáng đến nơi, đi theo google map + GPS định vị để về chỗ nghỉ, qua bụi rậm, qua cánh đồng, luồn lách qua con đường mòn nhỏ mà chắc chả có khách du lịch nào lại mò vào đấy như mình. Thú vị lắm. Cứ thế, mấy ngày ở Hội An-Đà Nẵng cứ thế trôi qua theo cái cách thú vị từa tựa như thế.
Cách đây mấy tháng, mình hùng hục đi đặt vé chỉ vì trong lúc rảnh rỗi chờ chị bạn săn vé rẻ và suýt vớ được vé 0đ. Lúc đặt xong mới đi nhìn lịch thì hóa ra lại trúng được đêm 14, vậy là quyết định ở Hội An và chỉ ở Hội An, nhất định chỉ ở Hội An, thỏa nguyện xem Hội An đêm 14 rồi, lại còn là đêm 14 cuối cùng của năm, 14 tháng Chạp.
Đấy, vậy là đêm 14, nước lớn, triều cường, Hội An ngập nước. Mà không chỉ là nước thủy triều làm sông dâng nước ngập bờ. Hội An hôm ý còn ướt lướt thướt vì mưa. Nhưng con bé là mình không nản. Nó đội ô đứng nghe hát bội, nó lượn lờ ở chỗ đình bài chòi, rồi ngồi ăn chè bắp ở hàng chè cạnh đấy để chờ mưa tạnh, trăng lên. Cuối cùng thì nó cũng chờ được. Trăng đêm muộn mới ló ra khỏi mây cho nó nhìn thấy mặt. Vậy là dù mưa, dù rét, dù gió mùa đông bắc tràn về, thổi vù vù, dù phải chờ đợi, nhưng con bé vẫn rất sung sướng, thỏa lòng. Hôm đấy nó mặc mỗi cái váy mỏng manh với cái áo khoác len mỏng thôi thế mà nó chả thấy lạnh gì cả. Đúng là sự sung sướng trong lòng có phép màu thật. Ấm lắm. Vui lắm. Nó cứ đứng hít hà mãi cái không khí mát mát, lạnh lạnh, đầy sung sướng thích thú ấy, mãi... chả muốn về. Đêm đấy nó lang thang rất muộn ở Hội An, cả con đường vắng tanh, không một bóng người, có mỗi nó với niềm sung sướng âm ỉ trong lòng.
Hôm sau, xuống sân bay lúc 1 rưỡi sáng, lưỡng lự tí cuối cùng cũng leo lên cái xe 40k đi về nội thành và rồi quyết định ngồi nguyên trên xe cho đến tận bến cuối. Thế là gần 3 giờ sáng, một con điên, áo khoác trùm kín, ba lô đeo gọn trên vai cứ thế cắm đầu đi bách bộ từ cổng công viên Thống Nhất vòng lên Bờ Hồ rồi theo Hàng Bông Hàng Gai về Đội Cấn. Yahoo thì bảo lúc đấy tầm 7-8 độ C. Gió thổi vi vu những lúc con bé thử kéo mũ trùm đầu xuống xem thời tiết như thế nào. Nhưng rồi cuối cùng thì con bé hâm hâm ý vẫn cứ kéo mũ trùm kín và cắm tai phone, trong lúc hai cái cẳng chân đơ dại và bàn chân nhức nhối vì đã leo khắp một vòng danh thắng Non Nước-Ngũ Hành Sơn ngày hôm qua vẫn cứ tiếp tục lao đi, tập tễnh theo quán tính. Trình bày thì lòng vòng, rắc rối như vậy nhưng sự việc diễn ra thì hết sức đơn giản. Cứ bước, chân này nối chân kia, cứ bước như vậy mà đi thôi. Lúc nào bàn chân nhức quá thì dừng lại nghỉ. Chỗ nào lòng đường đẹp đẹp thì dừng lại, đứng hẳn giữa lòng đường, nhìn ngang ngó dọc 360 độ luôn, thoải mái ngó nghiêng cả con phố dài mà bình thường còn lâu mới nhìn được như thế. Ha ha, thật là thích. Mình cũng thấy hơi điên điên nhưng thật là thích.
(À mở ngoặc là đang đại hội đảng nên cờ đỏ sao vàng mới phấp phới trên phố rực rỡ như vậy đấy)
---
Tâm trạng đi chơi về rất phởn.
Thế nên dù đầu tuần có đi tập tễnh, lê lết một chút vì đau chân, giữa tuần có cái i-zồ dở hơi thì đến cuối tuần liên hoan phòng vẫn xõa rất vui vẻ.
Trưa nay cả phòng đi ăn. Chiều đi hát. Mình hôm nay cũng lên gào được vài bài, phụ họa là chính vì cầm mic thì gào không bao giờ lên nổi giọng vào mic, hồi xưa thầy dạy hát cũng cứ thắc mắc mãi là cái đứa này nó hát kiểu gì mà trông thì gào rất nhiệt tình mà sao chả bao giờ nghe thấy tiếng. Nói chung không có nhiều bài remix thì mấy đồng chí máu me sẽ hơi buồn ngủ nhưng mình lại thấy vừa đủ, vui và thoải mái.
Lúc về phóng xe rất vút ngoài đường. Đi đường cũng cảm thấy rất thoải mái. Lộn đi lộn lại tìm cây xăng ở gần nhà mãi mới thấy, phải gọi điện cả cho đứa bạn để hỏi mới ra. Khổ, dạo này làm lại đường xá thế nào mà các bác ý dẹp một loạt mấy cây xăng mình biết gần nhà mình, thành ra giờ chả biết phải đổ xăng ở đâu, lại cứ phải đi lòng vòng. Thế nhưng đã bảo tâm trạng đang phởn mà. Không thành vấn đề luôn.
Về đến nhà thì leo lên giường trùm chăn xong lại cắm tai phone nghe lại mấy bài vừa nghe ở karaoke về. Xong nghe cả list có sẵn của mình nữa. Nghe đúng bài "Trong mùa xuân" đầu tiên. Ôi, giọng Uông Phong nghe đã thế chứ lị. Lần đầu tiên, à không, mà có khi là lâu lắm rồi mới nghe ở âm lượng lớn đến vậy và cảm thấy đã đến vậy.
Thật là... phởn.
Xõa mà.
Vui.
:)

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

Cuộc chiến truyền thông

Đây không phải là lần đầu mình viết về chủ đề này. Thực ra so với lần đầu tiên, mình viết vì lúc đó thực sự cảm thấy quá bức xúc vì những gì truyền thông "xấu" có thể gây ra, giờ thì mình càng ngày càng thấm thía tác hại đó và cũng càng ngày càng thấy rõ hơn tại sao lại thế.
Đi vào chủ đề trước hết phải nói đến nguyên nhân tại sao bản thân mình lại bức xúc với truyền thông "xấu" đến thế. Sự thể bắt đầu từ các vụ việc liên quan đến vắc xin ở Việt Nam làm dư luận sốt xình xịch. Bản thân mình là người làm trong ngành, cộng với có chút khả năng tư duy nên tất nhiên khi bị đập vào tai những thông tin của truyền thông "xấu" mình không thể không cảm thấy khó chịu.
Ở đây cần nói rõ hơn một chút về cái ngoặc kép "xấu" trong cụm từ truyền thông "xấu". Mình sử dụng ngoặc kép ở đây để nhấn mạnh và gây chú ý. Vì đúng là truyền thông về bản chất không có gì xấu, vì thực ra nó chỉ là phương thức lan truyền thông tin. Cái xấu ở đây chỉ là cách thức người ta sử dụng nó cho mục đích không tốt đẹp mà thôi.
Trong bài viết này mình sẽ không bàn luận đến sự đúng sai của những vấn đề đang gây tranh cãi, bởi thứ nhất, để biết đúng hay sai thì luôn cần thời gian để làm rõ và thứ hai, làm như thế với tư cách của một người trong cuộc như mình thì thời điểm này nói gì cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, cho những người không tỉnh táo hoặc cố tình không tỉnh táo cơ hội để lan truyền những gì không rõ ràng, gây thêm rắc rối mà thôi. Trong bài viết này mình chỉ muốn nói đến cái cách mà người ta sử dụng truyền thông trong thế giới phẳng ngày nay. Theo mình đó mới thực sự là rắc rối chính mà con người phải đương đầu trong thế giới hiện nay.
Vậy nói cho đúng ra vấn đề có lẽ là: Trong xã hội ngày nay, việc anh đúng hay sai chưa chắc đã là do bản chất sự việc mà là do khả năng truyền thông của anh tốt đến đâu. Có thể nói rằng đa số đánh bại thiểu số là một tiên đề cơ bản và chưa bao giờ sai.
Gần đây một cậu em mà mình vốn rất khâm phục về khả năng và bản lĩnh có hai bài viết trên trang cá nhân đề cập đến 2 vấn đề: dầu ăn và nước detox. Vì đã nói từ đầu là mình sẽ không đề cập đến sự đúng sai của bản chất sự việc ở đây nên mình sẽ không đi vào phân tích hai chủ đề đó, mình sẽ chỉ nêu ra rằng mình ủng hộ 1 trong 2 bài viết của em ấy, trong khi cả hai bài viết đề có cùng một kiểu kết cấu thông tin, để có thể bàn luận về cách truyền thông có thể làm gì. Trước hết mục đích của em ấy khi đề cập tới cả hai chủ đề chính là dầu ăn và detox, là để nói rằng mọi người đừng bị mờ mắt mà tin vào những gì không thực sự tốt như người ta vẫn nói. Kết cấu cả hai bài viết đều như nhau: mở đầu bằng những cam kết của tác giả về mục đích phi lợi nhuận của mình, sau đó là đến những câu khẳng định và dẫn nguồn cho những khẳng định đó bằng những bài viết hoặc tin tức từ những kênh truyền thông được cho là có uy tín trên mạng thế giới. Như vậy em ấy đã tuân thủ những quy tắc cơ bản cần có là thông tin đưa ra có tính khách quan, không phải làm lợi trực tiếp cho cá nhân và đối với mỗi luận điểm đều có luận cứ đi kèm để thuyết minh làm rõ. Mình đưa ra ví dụ này để cho thấy là đối với một tác giả là người mà mình biết rõ là mục đích hoàn toàn không phải làm lợi cho cá nhân mà chỉ là vì muốn nói cho mọi người biết mà thôi thì với cùng một cách thức đưa ra thông tin bạn ấy đã có thể truyền đạt nghe có vẻ rất có lý một thông tin (mà mình thấy) đúng và một thông tin (mình thấy) chưa đúng. Như vậy suy ra, cách thức truyền đạt thông tin giờ đây hoàn toàn đã được nghiên cứu và giảng dạy đầy đủ đến mức độ chỉ cần người ta nắm rõ các nguyên tắc truyền thông tin thì đều có thể làm cho xã hội tin tưởng bất chấp bản chất sự việc là như thế nào.
Thêm một ví dụ nữa, đấy là ý tưởng mà bộ phim "Thank you for smoking" truyền tải (http://www.imdb.com/title/tt0427944/). Nhân vật chính của phim là một người làm nghề lobby, anh ta là đại diện truyền thông của ngành công nghiệp thuốc lá. Mình cho rằng vấn đề smoking or not không phải là chủ đề của phim mà chính là cuộc chiến truyền thông. Lobbier là người kiếm tiền bằng cách nói, thuyết phục người ta tin tưởng vào những gì họ đang nói, vấn đề là những gì họ đề cập lại là những cái không có lợi cho con người, như thuốc lá, rượu, hay súng đạn. Ở đây vấn đề rất hay là thuốc lá, rượu hay súng thì đều không tốt, ai cũng biết nhưng người ta vẫn dùng. Thực ra truyền thông không có nghĩa lý lắm ở đây trong việc tỉ lệ hút thuốc hay uống rượu hay sử dụng súng (ở Mỹ) vì người ta thấy cần thì họ vẫn dùng, đơn giản là thế. Vai trò của những người lobbier không phải là thuyết phục người ta sử dụng mà chỉ là thuyết phục rằng những nhà sản xuất thuốc lá, rượu hay súng cũng có quyền truyền thông, quảng bá để thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm của họ như tất cả các nhà sản xuất khác được làm và chống lại các cáo buộc xấu liên quan đến sản phẩm của họ. Như vậy mục đích của lobby ở đây chỉ là thuyết phục người ta tin, bất kể bản chất sự việc như thế nào.Và nếu xem phim rồi bạn sẽ thấy cách người ta làm điểu đó như thế nào, cách để thuyết phục, cách để luôn giành phần thắng trong một cuộc tranh luận trên truyền thông.
Nói như vậy, dẫn hai ví dụ trên là để nêu ra rằng cách truyền đạt thông tin để chiếm niềm tin là cách thức đã được nghiên cứu rất bài bản và ai nắm rõ nó thì đều sẽ trở thành kẻ đáng tin cậy, bất chấp nội dung thông tin mà anh ta truyền tải. Đối với kẻ đã muốn lợi dụng truyền thông thì đều có mục đích cả, và muốn giành thắng lợi thì cần phải: Gia tăng uy tín cho bản thân đồng thời Hạ thấp đối thủ.
Vậy thì đối với người tiếp thu thông tin cần phải lưu ý những gì để tránh rơi vào cái lưới mà người ta đã giăng ra? Theo mình: Hãy làm người tiêu dùng thông thái:
  1. Bạn cần biết là giờ là thời đại thông tin và marketing. Nhà sản xuất luôn biết bạn cần gì và nhà sản xuất giỏi là những người biết xoáy sâu vào những gì bạn cần.
  2. Làm ơn tỉnh táo một chút: Mình không hiểu được là tỉ lệ sinh viên có học để biết marketing là gì rất lớn (vì các ngành kinh tế thì không nói đến rồi, ngay như mình học công nghệ sinh học mà còn được học môn marketing cơ mà) vậy mà sao mọi người vẫn "bị" truyền thông tác động dễ thế nhỉ?
  3. Tất cả mọi người đi làm thì đều có mục đích kiếm ăn, mà muốn kiếm được nhiều thì phải bảo vệ những gì mình đang làm. Cái này là chân lý rồi. Tất cả những người "tốt" hay "xấu" ngoài kia hành động gì thì cũng là vì lý do này cả thôi. Họ chỉ đang làm công việc của mình chứ không phải là làm điều gì "tốt" hay "xấu" cả. Và những người giỏi là những người làm công việc tốt của mình thôi.
  4. Liên quan đến vấn đề vắc xin mình có mấy điều muốn nói như sau:
+ Thứ nhất vắc xin là sản phẩm dược phẩm, có tác dụng phòng bệnh nhưng trước hết nó vẫn là một sản phẩm hàng hóa, vậy nên việc phân phối và đưa nó ra thị trường, đến tay người tiêu dùng cũng tuân thủ tất cả các cách thức marketing như với tất cả các hàng hóa khác. Vậy nên đừng ngạc nhiên, tất cả những bài tuyên truyền các bạn đọc, dù với ý định tuyên truyền gì thì người viết cũng đều tuân thủ các quy tắc của truyền thông trong đấy cả thôi.
+ Thứ hai, cái mà đáng lẽ ra các ông bố bà mẹ muốn dành cho con theo như họ vẫn muốn và theo như truyền thông đang kêu gào ầm ĩ trên mạng, đó là tính an toàn thì thực ra lại đang chả được để ý đến một cách đúng đắn. Người ta bàn cãi tranh luận xem vắc xin nào là tốt, hay thậm chí có kẻ còn đặt vấn đề có nên tiêm vắc xin hay không (bó tay với lập luận của những kẻ này về miễn dịch cộng đồng và cái kiểu so sánh miễn dịch cộng đồng ở Việt Nam và ở những nơi cách cả ngàn km, mẹ ơi, không biết những người đó có biết khái niệm địa lý là thế nào không nữa !?) với cả ngàn những lập luận nghe rất có vẻ có lý. Mình không nói họ nói sai hoàn toàn vì đương nhiên những kẻ viết bài truyền thông đó đều ít hay nhiều áp dụng những quy tắc truyền thông cơ bản do đó, họ không thể truyền thông tin với những luận cứ sai được. Nhưng cái cách họ đánh lạc hướng thông tin mới thật là ngoạn mục. Hãy nhớ lại bài học trong "Thank you for smoking" nhé. Sau đó hãy đọc lại lần nữa những bài viết đó để biết đối tượng được nói đến thực sự là gì, ý định họ muốn truyền đến người đọc thực sự là gì và cuối cùng những gì họ mở ra họ có đóng lại được không? Họ câu view của các bậc cha mẹ xã hội bằng sự quan tâm đến sự an toàn của những đứa trẻ thế nhưng trong cả bài viết chẳng có chỗ nào phân tích và hướng dẫn để giúp các bậc cha mẹ hiểu biết thêm và đảm bảo an toàn cho những đứa trẻ cả. Xin đừng để bị đánh lạc hướng với những câu mở màn kiểu như: Bài viết này hoàn toàn chỉ để thông tin thêm cho bạn, còn quyền quyết định thuộc về bạn. Hãy tự hỏi mình, tại sao bạn lại muốn đọc bài viết đó? Lý do thực sự là gì? Vì bạn là một người làm cha làm mẹ, bạn đang hoang mang trước các thông tin trái ngược nhau ngập tràn ngoài kia, bạn chẳng biết phải làm gì để tốt cho con mình. Bạn thực sự muốn tìm một giải pháp, một lời chỉ dẫn phải làm gì trong tình huống hỗn loạn này. Nhưng thế nào là an toàn? Thế nào là tốt? Bạn cần phải có một ý kiến khách quan. Ok. Vậy làm ơn hãy luôn tâm niệm ghi nhớ mục đích ban đầu của bạn trong đầu và bình tĩnh đọc lại một lần nữa các bài viết trên mạng mà bạn được người thân quen tag vào để hiểu rõ xem mình đang đọc gì và nhận được gì từ những bài viết đó.
Cứ bình tĩnh mà đọc nhé. Làm ơn hết sức bình tâm để đọc và hiểu.
Tại sao tôi lại muốn các bạn bình tâm để đọc và hiểu. Vì cần phải hết sức bình tĩnh và tỉnh táo bạn mới hiểu được người ta đang thực sự nói gì và đang muốn nói gì với bạn và những điều đó có thực sự là câu trả lời bạn đang cần, đang đi tìm ban đầu hay không? Làm ơn hãy nhớ ra rằng, những người làm truyền thông có kĩ thuật để thuyết phục bạn cả đấy. Nói thật là ngay cả khi tôi luôn lưu ý bạn rằng tôi không muốn truyền đạt ý kiến phán xét của bản thân mình rằng những bài viết đó là đúng/sai thì nguyên việc tôi viết bài viết này cho bạn đọc cũng là để bày tỏ ý kiến phản đối của tôi với vấn đề đó đấy chứ. Bạn có hiểu ý tôi không? Mọi người khi phát ngôn điều gì đó thì đều có mục đích cả, trừ khi họ không nói gì thôi.
+ Điều nữa mình muốn nói, mà thật ra mình đã nói điều này từ bài viết đầu tiên về vấn đề bão truyền thông, liên quan đến vắc xin rồi. Cái mà mọi người băn khoăn là tính an toàn, và sợ nhất là sốc phản vệ. Vậy thì làm ơn tập trung vào vấn đề chính: Làm thế nào để chống sốc phản vệ? Trước hết hãy đưa con bạn đến các trung tâm tiêm chủng có đầy đủ các phương tiện cấp cứu tử tế. Làm ơn đừng nghĩ rằng cứ tiêm Pentaxim là được còn con bạn tiêm ở đâu không quan trọng mà đưa con đến tiêm chui ở nhà y tá mà không có các phương tiện cấp cứu. Cực kì nguy hiểm. Vì phản ứng của các cá thể khác nhau với cùng một loại kháng nguyên là khác nhau. Đối với từng cá thể thì % an toàn hay nguy hiểm, hay dễ hiểu ra thì tỉ lệ sống-chết là 50-50 đấy, chả có tỉ lệ nào khác đâu. Vậy thì nếu có thể, hãy yêu cầu các nhân viên y tế thử phản ứng dị ứng trước khi cho phép họ tiêm bất cứ thứ gì vào cơ thể bạn, con bạn hay những người bạn phải đứng ra bảo lãnh. Đấy là nguyên tắc đảm bảo an toàn duy nhất và cơ bản. Hãy nhớ rằng, nếu bạn dị ứng với lạc thì cho dù bạn ăn một hạt lạc được trồng siêu sạch trong nhà kính, được bọc bạc bọc vàng hay ăn một hạt lạc rơi dưới đất bùn ngoài chợ thì nguy cơ bạn chết do lạc vẫn là như nhau nhé. Và hãy liên tưởng thế này, bạn tập cho bé ăn dặm, làm quen với thức ăn mới bằng cách đầu tiên chỉ cho bé thử một miếng, chờ xem phản ứng thế nào (bé có dị ứng với đồ ăn không? có thích không?) rồi mới tiếp tục tăng lượng bé ăn dần lên. Đối với kháng nguyên lạ (ở đây là vắc xin) cũng vậy thôi. Trong các hướng dẫn sử dụng thuốc, dược phẩm, thậm chí là đồ ăn đều có câu: Chống chỉ định với những người dị ứng hoặc mẫn cảm với bất kì thành phần nào. Như vậy, các nhà sản xuất không có lỗi, họ đã cảnh báo bạn rồi. Nhưng rõ ràng bạn không thể biết mình có bị dị ứng với thành phần nào hay không, bạn chưa từng dùng nó cơ mà. Vậy phải là thế nào mà biết được? Hãy yêu cầu được kiểm tra phản ứng dị ứng. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn. Không có cách nào khác cả. Các con số, các tỉ lệ lúc này chả có ý nghĩa gì với cá nhân bạn đâu. 
+ Có một số các thành phần vắc xin bị nói là chất độc, ví dụ thimerosal. Thế tôi hỏi bạn một điều: đã bao giờ bạn thấy người ta dùng độc dược làm thuốc chữa bệnh chưa? 
Câu chuyện tôi muốn nói đến đây là hết.
Cuộc chiến truyền thông lại tiếp diễn và chúng ta lại lên đường ra trận ...

Trong ngày xuân

"Trong ngày xuân" là tên một bài hát của Uông Phong, tên tiếng Trung là Chun Tian Li.
Chả hiểu sao sáng sớm mở mắt ra lại nhớ ra bài này. Thế là lên mạng tìm về nghe. Nghe một lúc buổi sáng trước khi đi làm. Rồi cả ngày lại lẩm nhẩm trong đầu.
Uông Phong thì mình nhớ là biết cũng lâu rồi. Có một lần xem một video nào đấy trên tivi xong rất ấn tượng với phong cách phóng khoáng của bác này, bài hát đấy là về thảo nguyên thì phải, lại càng ấn tượng mạnh. Lúc đấy chả nhớ được ca sĩ với bài hát tên là gì nên sau này không đi dò tìm được. Nhưng mãi gần đây, xem The Voice China mới gặp lại Uông Phong. Ban đầu thấy cứ quen quen, ấn tượng. Sau mới dần ngộ ra là có khi đúng là người xua đã từng bắt gặp. Vậy là tranh thủ ghi tên nhớ tuổi luôn cho khỏi quên.
Uông Phong có nhiều bài. Mà thực ra nghe nhiều mình lại không hẳn thích Uông Phong hát bài của Uông Phong cho lắm. Mình thích nhất Uông Phong hát bài Trời sáng không hiểu đêm tối của Na Anh. Còn mấy bài của Uông Phong chả hiểu sao thấy có những người khác hát hay hơn.
Cái hay ở đây là cái cảm giác thoải mái khi nghe, mặc dù lời thì hiểu rất bập bõm. Một vài từ nghe ra được thì hiểu hiểu, nhưng vẫn cứ phải tìm bản dịch thì mới hiểu hết, mà mới chỉ là hiểu theo kiểu dịch Trung-Việt thôi, chứ ý nghĩa bài hát mà tác giả muốn truyền tải thì chưa chắc đã hiểu hết. Bản thân Uông Phong cũng nói rằng bài Cô nhi trong thế giới xinh đẹp, anh ấy viết từ năm 30 tuổi, mà đến năm 40 tuổi mới hiểu là tại sao mình lại viết như thế cơ mà. Thực ra âm nhạc có cái đặc biệt của nó là cái âm sắc, cái tính nhạc đã nói lên rất nhiều rồi, lời bài hát có nhiệm vụ của nó, nhưng cách người ta hát như thế nào cũng có thể giúp những người không hiểu được lời vì khả năng ngôn ngữ hạn chế như mình hiểu được phần nào bài hát rồi.
Mình thích những người hát như kể chuyện, những bài hát có câu chuyện của riêng nó. Hát mà nhẹ như không, chả cần phải có kĩ thuật cao siêu gì. Bản thân bài hát tự nó đã có sự thể hiện rất rõ rồi, người hát cứ nhẹ nhàng mà kể thôi. Thêm một tí nhịp điệu, một tí lí lắc cho vui vẻ cũng được, hoặc không thì cũng chả cần. Cứ thế mà vui thôi. Đơn giản mà lại hay.
--------
Tự dưng lắm lúc lại ngồi nghĩ vẩn vơ và bắt gặp được những cảm giác rất yên bình, ấm áp.
Đấy là khi nói chuyện với một người bạn, rồi nhớ lại lúc gặp lại bạn sau bao năm xa cách ở nơi phương trời xa xôi, nơi đất khách quê người. Bạn mình bao năm vẫn thế. Gặp lại nhau tình cảm vẫn dạt dào, âu yếm. Giờ lớn cả rồi, bao nhiêu chuyện đã xảy ra sau bao năm xa cách, có những lúc ngồi cạnh nhau mà chẳng biết phải nói gì, vì tự dưng thấy khác lạ quá, thì mỗi người một phương mà. Nhưng rồi một lúc sau lại như thời gian chưa từng trôi xa đến thế, lại có cảm giác như hồi mà hai đứa vẫn hàng ngày ngồi cạnh nhau trên xe ô tô đi học rồi về nhà, buôn đủ thứ chuyện, bao mộng mơ. Mỗi người giờ một chí hướng, một hoàn cảnh nhưng mình thấy tình cảm vẫn không đổi. Cái ôm chào đón của người bạn giữa phương trời xa xôi đấy có lẽ chưa làm mình rớt nước mắt vì mình là một đứa không biết nhớ nhà là gì, không sợ cảnh lạ lẫm, nhưng mình thấy ấm lắm. Lúc này đây, ngồi nhớ lại lại càng thấy ấm áp hơn. Chả bao giờ quên được hai ngày ngắn ngủi đấy. Chỉ hai ngày thôi mà thời gian như trải dài cả chục năm xa cách với bao kỉ niệm ngồi kể cho nhau nghe. Mình là đứa không vồ vập hỏi han, còn bạn mình thì cứ thoải mái, từ từ kể cho mình nghe những biến động trong cuộc sống của nó thời gian xa cách. Cứ bình thản như vậy mà đối diện với cuộc đời thôi.
-----
 Lan man tí thế thôi chứ mãi vẫn chưa viết được cái phần hai của Một vòng thế giới đấy.
Thực ra đây cũng là một phần. Kỉ niệm lúc gặp lại người bạn cũ trên đất Berlin đấy cũng là một phần của cái Một vòng thế giới mình định kể. Nhưng thực ra nhiều cái nó là cảm nhận, khó mà viết ra nổi. Như cái cảm giác ấm áp lúc gặp lại bạn mình ấy, chẳng biết diễn tả như thế nào. Ấm áp vô cùng.
Phần còn lại của Một vòng thế giới là Brno, là Viên, là Praha, là Cologne, là Amsterdam... là những nơi chốn mình đã đặt chân qua trong một tháng nơi phương trời xa xôi ấy. Là những con người đã gặp trong cái thế giới rất phẳng này. Đi mà để nhận thấy những gì mình đã từng nghe qua, để gọi là sờ tận tay, nhìn tận mắt, để biết thế nào là thế giới. Có những điều mình cảm nhận được từ thực tế đấy giống với những gì đã từng nghe qua, cũng có những cái mình hiểu ra được tại sao lại thế. Cái gì cũng có giá của nó, muốn được hưởng thì phải bỏ ra một cái gì đấy tương xứng, đơn giản chỉ vậy thôi. Quy luật của xã hội chỉ có vậy mà thôi. Đừng ảo tưởng và cũng đừng cố phá vỡ quy luật đó. Mà thế giới càng ngày càng phẳng đấy!
----------------

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chun-Tian-Li-Uong-Phong/IWAA0WO7.html

Lời bài hát: Giữa Mùa Xuân

Lời đăng bởi: pichuabanggia
Bài hát: Giữa Mùa Xuân - Uông Phong

Vẫn nhớ mùa xuân nhiều năm về trước
Khi ấy tôi vẫn chưa cắt đi mái tóc dài
Không tiền không người yêu
Không có gia đình ngày ngày quây quần đầm ấm
Nhưng lúc đó tôi vui vẻ biết bao
Chỉ với một chiếc guitar gỗ
Trên phố, dưới chân cầu hay những cánh đồng rộng lớn
Hát những bài ca dao ngẫu hứng

Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua

Vẫn nhớ những mùa xuân cô đơn ấy
Khi ấy tôi vẫn không để râu
Không có lễ tình nhân cũng chẳng có những món quà
Không có tiểu công chúa đáng yêu như bây giờ
Nhưng tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn
Dù cho tình yêu chỉ có trong tưởng tượng
Lúc bình minh, đêm thâu hay trong những làn gió
Vẫn hát vang bài ca dao ngẫu hứng

Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua

Nhìn mùa xuân rực rỡ của hiện tại
Vẫn thấp thoáng đâu đây sự ấm áp năm xưa
Tôi đã cắt tóc ngắn và nuôi râu nam tính
Những nỗi khổ từng chịu đã theo gió bay xa
Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ưu sầu đến vậy
Năm tháng càng khắc sâu bao vương vấn trong lòng tôi
Giữa mùa xuân rực rỡ nắng mặt trời
Kìm nén không nổi giọt nước mắt nóng hổi

Có lẽ đến một ngày tôi già và không nơi nương tựa
Xin hãy cho tôi được trở về những năm tháng ấy
Nếu như có một ngày, tôi phải lặng lẽ ra đi
Xin hãy chôn tôi nơi những ngày xuân đã qua 

春天里 - Chun Tian Li
phiên bản 1/1
Đóng góp: veconpol
hái jì dé xǔ duō nián qián de chūn tiān
nà shí de wǒ hái méi jiǎn qù zhǎng fā
méi yǒu xìn yòng kǎ méi yǒu tā
méi yǒu 24xiǎo shí rè shuǐ de jiā
kě dāng chū de wǒ shì nà me kuài lè
suī rán zhī yǒu yī bǎ pò mù jí tā
zài jiē shàng ,zài qiáo xià zài tián yě zhōng
chàng zhe nà wú rén wèn jīn de gē yáo
rú guǒ yǒu yī tiān wǒ lǎo wú suǒ yī
qǐng bǎ wǒ liú zài zài nà shí guāng lǐ
rú guǒ yǒu yī tiān wǒ qiāo rán lí qù
qǐng bǎ wǒ mái zài zhè chūn tiān lǐ
hái jì dé nà xiē jì mò de chūn tiān
nà shí de wǒ hái méi liú qǐ hú xū
méi yǒu qíng rén jiē méi yǒu lǐ wù
méi yǒu wǒ nà kě ài de xiǎo gōng zhǔ
kě wǒ jiào dé yī qiē méi nà me zāo
suī rán wǒ zhī yǒu duì ài de huàn xiǎng
zài qīng chén zài yè wǎn zài fēng zhōng
chàng zhe nà wú rén wèn jīn de gē yáo
yě xǔ yǒu yī tiān wǒ lǎo wú suǒ yī
qǐng bǎ wǒ liú zài zài nà shí guāng lǐ
rú guǒ yǒu yī tiān wǒ qiāo rán lí qù
qǐng bǎ wǒ mái zài zài zhè chūn tiān lǐ chūn tiān lǐ
níng shì zhe cǐ kè làn màn de chūn tiān
yī rán xiàng nà shí wēn nuǎn de mó yàng
wǒ jiǎn qù zhǎng fā liú qǐ le hú xū
céng jīng de kǔ tòng dōu suí fēng ér qù
kě wǒ gǎn jiào què shì nà me bēi shāng
suì yuè liú gěi wǒ gèng shēn de mí wǎng
zài zhè yáng guāng míng mèi de chūn tiān lǐ
wǒ de yǎn lèi rěn bú zhù de liú tǎng
yě xǔ yǒu yī tiān wǒ lǎo wú suǒ yī
qǐng bǎ wǒ liú zài zài nà shí guāng lǐ
rú guǒ yǒu yī tiān wǒ qiāo rán lí qù
qǐng bǎ wǒ mái zài zài zhè chūn tiān lǐ
rú guǒ yǒu yī tiān wǒ lǎo wú suǒ yī
qǐng bǎ wǒ liú zài zài zhè chūn tiān lǐ
rú guǒ yǒu yī tiān wǒ qiāo rán lí qù
qǐng bǎ wǒ mái zài zài zhè chūn tiān lǐ chūn tiān lǐ
xī wàng néng bāng dāng nǐ

还记得许多年前的春天
那时的我还没剪去长发
没有信用卡没有她
没有24小时热水的家
可当初的我是那么快乐
虽然只有一把破木吉他
在街上,在桥下在田野中
唱着那无人问津的歌谣
如果有一天我老无所依
请把我留在在那时光里
如果有一天我悄然离去
请把我埋在这春天里
还记得那些寂寞的春天
那时的我还没留起胡须
没有情人节没有礼物
没有我那可爱的小公主
可我觉得一切没那么糟
虽然我只有对爱的幻想
在清晨在夜晚在风中
唱着那无人问津的歌谣
也许有一天我老无所依
请把我留在在那时光里
如果有一天我悄然离去
请把我埋在在这春天里春天里
凝视著此刻烂漫的春天
依然像那时温暖的模样
我剪去长发留起了胡须
曾经的苦痛都随风而去
可我感觉却是那么悲伤
岁月留给我更深的迷惘
在这阳光明媚的春天里
我的眼泪忍不住的流淌
也许有一天我老无所依
请把我留在在那时光里
如果有一天我悄然离去
请把我埋在在这春天里
如果有一天我老无所依
请把我留在在这春天里
如果有一天我悄然离去
请把我埋在在这春天里春天里
希望能帮当你