Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Gió mùa về

Hôm nay gió mùa về, Hà Nội trở lạnh. Được ngày chủ nhật mà mình lại đi làm nên mới được thưởng thức trọn vẹn cái không khí thu Hà Nội này.
Không khí lành lạnh. Trong gió thấy cái ẩm ướt, có lúc còn mưa bay bay mà cũng lạ là thoáng cái lại thấy hanh khô ngay được. Nhìn cây cối lá cứ xanh mướt ra. Còn hít hà thì mát rượi cả lồng ngực.
Trưa nay, trên đường về, đi qua góc phố sưa của mình, thấy lá non đang trổ đầu cành, xanh mướt mát, cảm giác thật lạ. Cứ như là tháng Ba về, sắp được nhìn thấy sưa trắng xóa một góc trời rồi ấy.
---
Dạo này, mấy tuần nay mình mất khái niệm thời gian, mọi việc cứ cuốn theo nhau vội vã theo 9 cái chủng phải sản xuất. Mất khái niệm thời gian... cũng mất thêm một số thứ... kiểu như kí ức, kiểu như... một cái gì đấy, chẳng biết gọi tên nó như thế nào. Chỉ biết đến hôm nay, đang hoang mang lo lắng cho ngày mai, nửa như kiệt sức, nửa lại lười, khi mà chẳng muốn cố nữa, chẳng muốn đứng dậy nữa, khi mà ngồi viết những dòng này, nhìn lại, chợt thấy thiếu thiếu một cái gì đó, chắc tại thời gian cứ trôi vèo vèo, nhanh quá, gấp gáp quá, chẳng kịp đứng lại nhìn... chắc là thiếu mất điểm dừng, hoặc cũng có thể là cái gì đó để neo mình lại?
---
Đợt này gặp lại một vài người bạn cũ đã mấy năm không gặp.
Đợt này chia tay một người bạn chuẩn bị đi xa vài năm.
Đợt này lại lần tìm một người bạn xưa cũ, xa cách tít nơi phương trời xa. Một lời nhắn để nhờ một người bạn cách nửa vòng trái đất tìm giúp một người bạn, mình nhận ra một mối liên hệ lạ kì, chắc là duyên. Vừa chiều nay đã có kết quả, đã tìm được nhau và sắp gặp lại nhau rồi.
Thực ra nhìn lại thì quanh mình cũng chẳng có nhiều bạn. Xét về độ thao thao bất tuyệt, chém gió, thì dạo này mình tiến bộ lắm, nhưng để mở lòng nói với một ai đó thì chưa có ai cả. Nhiều cái mình vẫn đang giữ riêng cho mình. Giữ vì mình thôi.
Với một đứa như mình, trí tưởng tượng phong phú và nhanh nhạy nên dễ dàng chộp lấy cảm xúc của người khác thành của mình thì thực ra cuộc sống cũng không quá tẻ nhạt, vô vị, cuộc sống của riêng mình ấy, cũng thú vị lắm. Nhưng mà nói thế chả ai tin được, họ đâu có nhìn đời bằng con mắt của mình. Dưới mắt họ mình là kẻ lẻ loi, sống cắm mặt vào công việc, chăm chỉ (!?), và chỉ có đến thế thôi. Chà, khó nhỉ, chả biết nói thế nào mà cũng chả buồn nói làm gì, mình còn bận bay bổng mà :))))
---
Giờ hóa ra là mình có một lô các tài khoản mạng xã hội đấy nhé. Đầu tiên là facebook này. Sau thì Viber, cái này chỉ dùng thay SMS thôi nhưng mà cứ tính, vì toàn chát nhóm mà, hehe. Có cả Skype mà chưa bao giờ xài, thậm chí còn quên cả pass rồi. Mới đây thì vì một vài tình huống cần thiết mà đi cài thêm WhatsApp và Zalo. Còn Google+ thì là mặc định vì mình xài Gmail nên cũng chả hiểu có tự bao giờ, mội tội chả bao giờ xài đến.
Trước mình vẫn hâm mộ cái facebook vì khả năng kết nối của nó. Mình tìm ra ối người cần tìm nhờ facebook đấy chứ. Nhưng dạo này có đôi lúc thất vọng vì nó, một số bạn bỏ facebook mà đi, vậy là mất liên lạc. Và lại phải xoay sở cách khác để keep contact, hehe, hơi phức tạp và lòng vòng. Không sao, thỉnh thoảng cuộc đời cũng phải đổi khác tí, kiểu như hôm nay gió mùa về vậy ý.
---
Cảm giác hồi hộp này thật mệt. Vừa không đủ mệt để có thể ngủ một giấc ngon lành. Lại vừa không đủ phấn khích để khiến mình hào hứng thức mà bắt tay vào viết lách. Hic... Có lẽ phải gọi là nản mới chuẩn.
---
Gió mùa về. Cảm giác cơn gió thổi vèo qua người... mát lạnh... thật là thích!

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

One day... Ước giề...

Ước giề mềnh được thế chỗ cái bác trên ảnh nhề.... 😝
Nhà cóa đủ chỗ để bày vẽ như thế này. Cóa đủ chỗ để bày hết cái mớ sách vở hiện cóa (chưa kể sẽ cóa :P). Hehe, ui trời, mơ cái nhể. Tội giề.