Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

Something I learned from "Maid"

 Maid là một series trên Netflix mình mới xem gần đây. 

Có nhiều điều của Maid khiến mình muốn viết lại sau một thời gian lâu rồi không viết gì. 


Khúc mùa thu - Phú Quang, Hồng Thanh Quang, Lê Dung

Bác Phú Quang mới mất cách đây ít ngày. Hôm nay đọc loanh quanh thì thấy câu chuyện về bài hát Khúc mùa thu. Bài thơ của Hồng Thanh Quang viết về mối tình của mình, được người bạn là Phú Quang phổ nhạc và Lê Dung "người trong cuộc" hát lên. Một mối duyên, một sự kết hợp đầy cảm xúc. 

Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm.

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi

Tình cảm, tình yêu hay cảm xúc là những thứ vô hình, siêu phức tạp. Có thể chỉ đơn giản hiểu đó là rung động của trái tim, một cảm giác rất vật lý, tim đập chân run. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí còn cần phải có những nghĩ suy, những vật vã về nó chứ nhỉ. Đâu chỉ thể cứ thế là "yêu". Đâu chỉ thể cứ thế là sáp lại gần nhau hay là... lìa xa nhau. 

Thời gian này tôi bị vật vã, bởi tôi đang chứng kiến những sự vô tính đến vô tâm, chứng kiến những tâm hồn trống rỗng. Thực ra mọi thứ đó nằm ngoài "cuộc đời" tôi, chúng chỉ đơn giản là lù lù tồn tại trước mắt tôi thôi. Nhưng nhìn vào đó, tôi vẫn thấy tiếc. Tiếc cái sự vô hồn tệ hại đó. Rồi tiếc cho một thế hệ đang biến mất dần đi. Tiếc cho những cảm xúc đẹp. Tôi thấy khó thở với những xô bồ, ồn ã mà người ta cứ vồ vập để tỏ ra vỗ về nhau.

Tôi không phải là một người chỉ đăm đắm vào quá khứ. Tôi vẫn xem các show hiện đại, vẫn cười như điên dại với những trò đùa câu view. Nhưng thi thoảng tôi vẫn muốn lắng lại trong những cảm xúc dịu như thế này. Không hẳn có bài hát hay không gian, thời gian nào cụ thể để tôi trở về trong đó. Nhưng tôi biết có một miền cảm xúc rất riêng như thế, ở đâu đó trong con người tôi, để lâu lâu tôi có nơi chốn để đi về, để thấy yên bình trong đó. 

Hãy okie là ai cũng có khoảng trời riêng bình yên của mình. Làm ơn hãy tôn trọng điều đó. Đừng cố  kéo người ta vào những ồn ào, vồn vã, chỉ bởi bạn nghĩ rằng thế là tốt hay bạn không muốn bỏ rơi họ. Ôi, đừng cố sống thay cuộc đời người khác. 

... 

Đôi khi tôi cũng thấy tôi có lỗi. Tôi cũng phạm sai lầm như vậy. Nhưng tôi muốn mình đừng như vậy nữa ...

... Lúc nãy khi nghe bài hát Cho em và cũng là cho anh của bác Phú Quang, chợt đoạn cuối làm mình nhớ về một bộ phim mà mình rất thích, đã xem đi xem lại nhiều lần mà vẫn không thấy chán, "Mát-xcơ-va không tin những giọt nước mắt". Và cả bộ phim "Tình yêu công sở" với câu dẫn chuyện mình nhớ mãi:

Tâm hồn chẳng chút bình yên

mãi ngóng hoài một người nào đó

thức trắng đêm chờ rạng đông gõ cửa

ngày qua ngày chẳng thấy bóng hình ai

tôi vẫn cô đơn vẫn đợi hoài

biết tìm đâu người tôi thương mến

tôi sẽ đi tận chân trời góc biển 

quyết gặp người tri kỉ đời tôi

... Điều tôi quý nhất ở cô bạn là tính lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Mà trái đất, như ta biết, quay được là nhờ ở những người lạc quan.