Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

2/6 người đi khắp thế gian

Vừa mới đọc vội vàng xong 2 chương đầu của Sáu người đi khắp thế gian. Thực ra thấy rất rất có lỗi với quyển này vì đã mượn nó và cầm trong tay có đến gần 1 năm rồi cũng nên mà hôm nọ bị đòi thì mới lôi ra đọc hị hị...
Chương đầu là về Joe. Anh chàng người Mỹ mắc kẹt với vấn đề đi quân dịch và chiến tranh Việt Nam. Mình đã muốn đến và đã từng đến được Washington D.C. để nhìn thấy Vietnam Wall rồi. Mình cũng đã từng có lần nói chuyện qua một chút với một bác người Mỹ về chủ đề chiến tranh nữa. Nên khi ở Vietnam Wall và Korean Wall mình nghĩ rằng chiến tranh Việt Nam thực sự là một vấn đề không nhỏ trong lòng nước Mỹ, không chỉ là về vấn đề chính trị hay cựu chiến binh vẫn dai dẳng cho đến hôm nay mà chiến tranh Việt Nam và chuyện đi quân dịch còn khiến mỗi thanh niên Mỹ vào cái thời đấy phải đối mặt với một câu hỏi của bước ngoặt trưởng thành thật không hề đơn giản. Đó không chỉ là vấn đề lựa chọn con đường làm người sau này của mỗi cá nhân mà vì quyết định của mỗi cá nhân dường như có thể lật tung cả nước Mỹ lên vậy.
Mình không có vấn đề tương đồng với Joe cho lắm nhưng qua những gì mình đã đọc, đã biết thì mình thấy cách giải quyết vấn đề của Joe (cho đến cuối chương 1 nhé, mới đọc được có vậy thôi mà) là rất ok. Có một điều mình thấy khá là phổ biến đấy là nhiều người có thể cùng chọn 1 con đường, ví dụ ở đây là trốn quân dịch bằng cách vượt biên sang Canada, nhưng lý do và lý tưởng của mỗi người lại khác nhau. Joe cũng đến New York, cũng gặp những người tư vấn đó... v.v... nhưng suy nghĩ của anh rất khác. Vì thế anh ấy đã chọn lựa như vậy. Mình thấy anh ấy đặc biệt chính vì cách suy nghĩ đó.
Mình cảm thấy có nhiều nét tương đồng với Britta hơn về hoàn cảnh để nảy sinh suy nghĩ và lựa chọn. Đấy là những mộng tưởng thuở thơ bé được/bị ảnh hưởng từ người thân xung quanh, rồi cả cảm nhận rất rõ về sự u ám của "đường hầm" để dẫn đến những suy nghĩ và chọn lựa rất riêng và dứt khoát. Rất kiên định nhưng không nhân nhượng dễ dàng.
Trên con đường mình đã từng đi qua, mình đã từng gặp được những người như ông chủ đại lý du lịch ở thành phố quê hương Britta, hay như Ingrid, cô gái đã trao cho Britta cơ hội để ở lại thành phố mặt trời xứ Tây Ban Nha. Mình hiểu được cảm giác của Britta những lúc đấy.
Đi, cứ đi, tắc chỗ này thì ta lại ngoặt sang đường khác để đi tiếp. Có những lúc rất rất rất tuyệt vọng nhưng hy vọng thấy được ánh sáng cuối đường hầm sẽ không tắt là được.
Có lẽ vì thế mình hơi khác người ở chỗ là ít kêu than cho vui mồm. Gặp bạn bè thân sơ hay lâu ngày mới gặp mặt thì đều chả có chuyện gì để nói vì thật ra mình thấy vấn đề của mình thì chả ai giải quyết được, mà mình thì lại không có ý định xin ý kiến hay tìm sự ủng hộ của người khác. Mình mà không tin nổi là mình chọn đúng thì mình đã không làm như thế rồi. Mà một khi mình đã chọn thì mình mặc kệ hết ý kiến của người khác, nhất là với những vấn đề chỉ của riêng mình. Mình phải thừa nhận mình là người rất cứng và rất lạnh. Đã ngoảnh đầu là đi thẳng.
Vậy đó.
Chắc vậy mà mình rất rất ít bạn. Hehe. Chắc chí hướng của mình ít người thông cảm nổi và không cả đủ sự quan tâm để mà tìm hiểu ý chứ.
Thực ra mình không cảm thấy thiếu người đồng hành mà mình chỉ không thích cái cảm giác là mình vô dụng thôi ý.
Có lẽ vì câu hỏi mà mình muốn tìm lời giải đáp nhất chính là: Mình được sinh ra để làm gì? Mình tồn tại để làm gì?
Dĩ nhiên mình không chấp nhận cái ý tưởng con cái sinh ra để hầu hạ báo hiếu cha mẹ hay để hoàn thành giấc mộng của thế hệ trước. Cái ý tưởng đấy quá là trái với quy luật tự nhiên. Mà thậm chí còn chả có tính nhân văn tí nào cả.

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Chỉ là thắc mắc thôi í mà hehe

À thì mình vừa xem xong tập 16, series Bones, season 2 thì phải. Đại khái là Brennan vừa quyết định để cho anh chàng Sully ra đi một mình với em du thuyền của anh í.
Sự tình là sau một thời gian thắm thiết (thực ra cũng chưa được lâu gì đâu) thì anh chàng Sully sắm một cái du thuyền như ước mơ của anh ý và cũng mạnh dạn ngỏ lời với Brennan rằng cô có thể đi cùng với anh đến Caribbean được không? Brennan hơi bất ngờ khi được hỏi. Nếu đồng ý thì cô ấy sẽ không còn đến cơ quan hàng ngày, không còn làm công việc cô ấy vẫn làm hàng ngày, không còn gặp đồng nghiệp... và đổi lại thì được ở bên Sully. Cô ấy cũng đã "tham khảo ý kiến" một số bạn bè và mọi người cũng bảo ok, nên gật, sống cho mình đi chứ., bla bla. Nhưng cuối cùng thì tập phim kết thúc bằng cảnh Brennan ra tiễn Sully ở cảng, con thuyền căng buồm hướng ra biển còn Brennan thì đi trên cầu tàu theo hướng ngược lại.
Trước khi đi, Sully còn buông lại mấy lời đại ý là thật tiếc vì em không đi cùng anh được. Mà thái độ từ sau khi nghe câu trả lời của Brennan cũng chỉ có vậy thôi chứ cũng chả có lời hứa hẹn nào cả.
...
Tự dưng xem đến đây mình có một thắc mắc là tại làm sao anh ta lại có cái thái độ buồn cười thế nhỉ? Tại sao lại cứ chỉ mong Brennan bỏ tất cả để đi theo mình nhỉ? Sao anh ta không chịu ở thế ngược lại, bỏ cái giấc mơ chu du với con thuyền kia đi và ở lại. Không cần cả đời nhưng ít ra là để tìm cách thuyết phục Brennan thêm nữa thôi. Đấy mới chính là tìm cách làm cho cả hai thoải mái, tìm cơ hội cho cả hai chứ. Đằng này lại cứ thế bảo đi cái là cắm đầu cắm cổ đi luôn. Ừ thì hình như cũng có buông lại một câu hứa hẹn là 1 năm sau anh sẽ về (hay mốc thời gian như nào thì mình không nhớ chính xác). Nhưng mà nói thật là cái kiểu sục sôi lên đường của anh í làm cho cái câu hứa hẹn quay về kia nó mất giá trị lắm lắm luôn. Đến người bình thường còn chả tin được nữa là người có tâm lý hay nghi ngại như Brennan.
... Chà, hay có thể giải thích là vì tình yêu chưa đủ lớn nhỉ?
Nếu trong hoàn cảnh của phim này mà Brennan bỏ tất cả và theo Sully luôn thì chắc lúc í cô í quyết định chớp nhoáng quá và sau này nhất định sẽ hối hận vì cô ấy vốn không phải là người có thể sống theo lối ấy. Còn mình sẽ oán Sully vì như thế là anh ấy ích kỉ quá.
Còn ngược lại, nếu Sully quyết định không đi nữa ngay sau khi Brennan từ chối thì mình sẽ lại thấy người ngu ngốc là Sully vì rõ ràng anh ta đang cố lựa chọn một con đường chưa bước chân lên anh ta đã thấy chán rồi, và sau chắc lúc nào cũng sẽ lôi câu "anh đã vì em mà từ bỏ ước mơ của mình" ra mỗi lần tranh cãi. Như thế thì thật sự là nực cười.
Thôi, tóm lại thì về cơ bản là hai người đều là người rất tốt, mỗi tội lý tưởng khác nhau, vì thế lối sống cũng sẽ khác. Nếu ép đi chung vào một con đường, dù theo lý tưởng của bên nào thì sớm muộn gì bên còn lại cũng sẽ không chịu nổi thôi.
Câu chuyện trong mơ - kiểu có happy ending như trong truyện ngôn tình í hehe - chỉ có thể là Sully xin nghỉ phép nhưng chưa lên đường ngay mà ở lại tìm cách thuyết phục Brennan thêm. Phải thế thì bà con mới có nhiều tình tiết hay ho để xem chứ. Hoặc là Sully vẫn cứ ra đi nhưng sau độ tầm 1 tuần thì quay về và thốt lên rằng: "Anh đã ra đi và làm những gì anh muốn nhưng anh lại không cảm thấy hạnh phúc như anh đã nghĩ. Anh nhận ra là anh chỉ muốn có em bên cạnh thôi. Lúc ấy thì ở đâu cũng không quan trọng nữa". Haha... Đấy, phải thế mới là có đi có thấy có trải nghiệm chứ. Nhất là với văn hóa phương tây, có vẻ cảm xúc cá nhân mạnh hơn phép tắc cư xử rất nhiều, không trải nghiệm như thế thì không thể nhận ra điều gì thỏa mãn cái tôi của bản thân được đâu.
.... Thỉnh thoảng giả vờ làm biên kịch tí thế thôi xong lại về với hạnh phúc của mình, lý tưởng của mình cho nó đỡ mệt. Hehe.
------
Dear người bạn tớ chưa từng quen,
Cảm ơn "ấy"
Cứ ấy - tớ thôi cho dễ nhé. Lâu lắm rồi mới vào lại blog. Và vừa nãy đọc comment của ấy xong mà tớ phải viết mấy dòng để cảm ơn ấy luôn. Lại ý tưởng lớn gặp nhao rồi. Haha.
Thật ra đến bạn bè ngoài đời thân nhau lắm cũng còn có những lúc không hiểu được nhau. Huống chi tớ còn là đứa rất lười và lại còn là một đứa xử nữ bị OCD thể nhẹ nữa í, kiểu rất chi là hay để ý tiểu tiết và cứ hay bị ức chế vì những thứ "không đâu" nữa. Thế nên ngoài đời tớ cũng ít bạn, và cũng không phải là người thường chủ động duy trì tình bạn đâu. Ai thích thì đến ngồi xuống nói dăm ba câu chuyện, xong chán rồi thì họ tự di thôi. Tớ vẫn nghĩ là tớ có thể sống một mình được, ý là một mình về mặt tinh thần ý nhé chứ còn lớn rồi thì cũng phải tự tìm cách kiếm tiền để sống mà.
Tớ cứ viết tất cả những gì tớ muốn chia sẻ với mọi người lên blog này đơn giản là vì tớ thấy hay và có thể có ích cho một ai đó thôi. Tớ đã từng vật lộn với việc đi tìm kiếm nên tớ hiểu cảm giác "vớ được cọc" là như thế nào. Haha nói thế nghe hơi to tát nhưng mà thật đấy. Lắm lúc sáng ra, trên đường đi làm mà thấy một cái lá xoay xoay theo cơn gió nhẹ thôi cũng đủ cứu cả ngày thảm họa đang chờ trước mắt ý chứ. Chỉ cần thế thôi là mình có đủ dũng khí chống lại cả thế giới rồi :))
Duyên của chúng mình là gặp nhau ở đây. Tớ rất cảm ơn điều đó. Còn thì chuyện ở ngoài kia là chuyện của ngoài kia thôi. Nếu có duyên thì kiểu gì cũng gặp mà. Cứ tin là thế ấy nhỉ :)