Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

ngày thứ 7

thứ 7 trôi qua, ở nhà, giặt quần áo cả tuần, tắm, ăn, ngủ rồi fb một tí. yahoo tin tức một tí, đọc một tí, chat một tí, trả lời tin nhắn một tí. bụng thì sôi òng ọc, chả hiểu tại sao, từ sáng đến giờ.
Và giờ cuối ngày thì có người lại hỏi, thế thứ 7 có đi chơi đâu hem? và rồi thì còn hỏi là ngày nào ở nhà cũng trùm chăn fb thôi à? có bạn bè đến nhà bao giờ k?
Chà, đời thật là đời, bạn Vĩnh Trung trong SG vừa hỏi thăm mình cái vụ chụp ảnh hoa cải. Bạn ý bảo dạo này khám phá địa phương thôi (ý là SG thôi chứ k đi mấy tỉnh xung quanh nhiều như đợt trước). Mình cũng bảo thế là hay, đi mỗi ngày một tí, khám phá chính cái nơi mình đang sống ý.
Cái cuộc sống này nó quá khó để mà biết được hết. ngay cả những thứ ở ngay cạnh mình cũng thế.
Hôm nọ lượn buổi trưa, lượn một hồi thì quyết định đi vào ăn bún ngan ở một hàng ở Đinh Liệt, 30k một bát, biết thế nào là ăn quà phố cổ, đắt xắt ra miếng. Ngồi ăn bún và hóng chuyện của các bà các cô. Xưng hô đúng kiểu ngày xưa, "bà để cho em yến gạo. nhà em chả thích gạo này gạo kia chỉ thích gạo này" rồi thì "Bà ở đâu để cháu bảo người chở đến" mặc dù bà bán hàng còn già hơn bà mua hàng mà vẫn xưng cháu... Cái kiểu bán hàng chả biết có phải người Hà Nội k nhưng có vẻ giống giống kiểu ngày xưa. Mình ngồi đấy và trong vài phút có cảm giác đang sống một cuộc sống khác, hoặc là kiểu đang xem ti vi hoặc ngồi nhìn qua cửa sổ ý. Cái gì đấy mình k chạm vào được. Cứ ngồi và nhìn vào nó thôi.
Đấy lượn một ngày, sống một vài phút khác mọi ngày. Thế đấy.
Mình vừa đánh cược. Bạn Quang Trung bảo cược một chầu kem là mình không mời mà bạn ấy vẫn sẽ tìm được nhà mình ở đâu để vào chơi. Ôi chà. Không biết nói gì. Cược thì cược, mình bảo thế. Có điều mình cũng bảo là mình không mời đâu nhé. Đúng là không biết nói gì. Bạn ấy bảo, Tết nhé, Tết sẽ đến đòi kem. Có kem ăn là được rồi, còn lại quan trọng gì. Ừ, Kem là quan trọng nhất thì ok. Còn lại thì là vấn đề của mình chứ đâu phải của bạn ấy đâu. Làm sao bạn ấy biết được. Mà mình cũng chẳng muốn nói. Nhà ư? đây có phải nhà mình k? Đến mình còn chẳng trả lời được cơ mà. Đến mình còn chẳng biết thì làm sao mình mời ai đến nhà được chứ?
Bạn ấy lại hỏi mình thế với mình cái gì mới là quan trọng? Với mình bây giờ đâu là nhà mình mới là quan trọng. Bỏ qua thôi. bb & g9.
---------------
Cậu à, cậu lại làm tớ buồn trong một ngày như hôm nay đấy. Cậu làm tớ phải nghĩ về vấn đề tớ chẳng muốn nghĩ đến, cái mà tớ muốn bỏ sang một bên để mà bước đi trong cuộc đời này thế mà rồi thỉnh thoảng vẫn không làm được. ôi, chán quá. Một lời đề nghị dễ thương, một cuộc cá cược thú vị vừa bị biến thành một nỗi buồn không hề nhẹ. Mà tớ cũng làm cậu mất hứng đấy chứ. Cái hứng thú ít ỏi dành cho một đứa chả có mấy thú vị như tớ. Chà, thôi thì duyên số là thế. Chỉ có thể thân đến một mức độ nào đấy thôi. Không lại gần quá được đâu. Vì bản thân tớ sẽ không bao giờ mở lòng ra hết mà. Vậy nên đừng hỏi tại sao mình không kiếm được ai nhé.
Vậy là sắp hết một năm đầy thú vị và cũng đầy sóng gió rồi. Còn vài ngày nữa thôi. Thời gian cứ trôi như đúng nhiệm vụ của nó thôi mà. 

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Ả váy hồng - mình thích giọng văn của bà chị nè !

Ả váy hồng


Gọi là Gái Váy Hồng bởi chỉ có thể gọi ả như thế. Không thể hoa mỹ hàn lâm Hán Việt định danh ả là Hồng Y vì nghe như Giáo Chủ, lại càng không là Hồng Xiêm vì nghe giống trái cây.
Đó chỉ đơn giản là những cô ả không ngại mặc cho mình một chiếc váy màu hồng và hành xử như cục cưng của Số Phận.

Ê hê, chào Ả Váy Hồng!

Người ta nói rằng một cô gái nên luôn có trong tủ quần áo của mình một chiếc váy đen little black dress.
Còn tôi, tôi luôn chọn giữ cho mình ít nhất một chiếc váy màu hồng – một thứ mà theo quan niệm thẩm mỹ chung là một món thời trang không hề dễ mặc.
Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bước chân vào chiếc váy ấy, tôi nhận ra một đặc ân mình từ khước đã quá lâu.Gái ngoan thì chớ vòi quà
Đến tận lúc này, tôi nhận ra người ta phải có một sự dũng cảm nhất định để chọn mặc một chiếc váy hồng. Và sự tưởng thưởng cho lòng quả cảm đó là một đặc ân vô tận.
Đó là một sắc màu dễ khiến kẻ khác nhíu mày, và họ nắm rõ quy tắc hàng đầu của gout thẩm mỹ là phản đề của bất cứ cái gì gọi là mốt hoặc trào lưu.
Người ta cần phải học cách thả lỏng hoàn toàn để mặc vào một chiếc váy hồng, như lần đầu làm tình vậy: vô ưu, mê đắm và sẵn sàng háo hức với mọi nguy cơ. Tâm thế đó cho họ một sự sẵn sàng hồ hởi trước mọi vai diễn của hơn cả 50 sắc thái khác: những lệnh bà bordeaux đài các máu chứa toàn hormone tính dục, những ả váy hoa điền dã với tâm hồn sến vặt, hay những o áo tím cổ kính khiêm cung…
Chớ lầm tưởng họ với những cô nàng tóc vàng hoe ngốc nghếch theo tiếng lóng blondies của người Mỹ, hay những ả chân dài.
Gái Váy Hồng không nhất thiết có đôi gò ngực núng nường hay cặp giò thăm thẳm. Gái váy hồng có thể mignon vừa đủ miệng nhai, với 3 vòng thanh cảnh ốm o của các tín đồ nghiện trà giảm béo hoặc mũm mĩm mềm mại như bất cứ thân thể thật thà trên tuyệt đại đa số những cái giường có thật trên đời. Nhưng dù tóc không vàng hoe và chân cẳng không dài dòng chi mấy, Gái Váy Hồng luôn biết mình đáng được yêu chiều, đang được yêu chiều như mọi cô gái nhỏ và mọi đàn bà xứng đáng.
Bạn có bao giờ lưỡng lự trước một sự đón đưa quá thể ân cần, quá nhiều hoa tươi và những lời yêu đương lạc mốt?
Bạn khiêm nhường tự mở cửa xe, năng nổ xắn tay áo giành lấy volant lái xe, tuyên bố mình là Bà Biết Tuốt, và phát cáu khi đàn ông cho rằng bạn chỉ nên tận hưởng sự chiều chuộng như một bánh bèo vô dụng và xinh đẹp?
Nếu tất cả những câu trên đều đúng, tôi dám cá bạn sẽ không biết phải làm gì với một chiếc váy hồng.
Bạn cho rằng màu hồng và những yêu chiều săn đón quá lố không phù hợp với mình? Hay thật sự bạn đang cho rằng mình không xứng đáng?
Ấy là nghiệp mệnh của gái giỏi, gái ngoan: Bạn không nằm trong diện ưu tiên chánh sách nhận quà. Bởi bạn không vòi vĩnh, bởi bạn mới chính là kẻ ban phát những món quà. Hoan hô, xã hội công bằng tuyệt đối và Phần Số là một gameshow có niêm luật hẳn hòi!
Có lần một chị chủ bút một tờ tạp chí thời trang xa xỉ cỡ bự dè dặt bảo tôi nên chỉnh sửa ngôn từ cho bình dân gần gũi lại, bởi nó…hào nhoáng quá?
Sự rụt rè tội nghiệp của người phụ nữ đứng đầu một cơ quan ngôn luận của nền văn minh xa xỉ trước những gì theo chị là quá hào nhoáng khiến tôi giật mình nhận ra: chị quá giỏi, quá bản lãnh, và do vậy, chị chưa bao giờ thật sự biết đến sự chiều chuộng đến mức hoang đàng phù phiếm mà một người đàn bà đón nhận không bao giờ là đủ, dù đó là một chiếc bánh quá nhiều kem hay những ngôn từ quá chừng hào nhoáng.
Tôi cũng dám cá chị ấy sẽ chẳng bao giờ mặc đẹp nổi một chiếc váy hồng.
Ê, dám làm đàn bà không?
Chúng ta cho rằng mình là những nữ chiến binh váy tía, là lực lượng lao động chính, lèo lái đại chiến thuyền kinh tế địa phương, ta trở thành những vị lãnh tụ gia đình hay những chiến binh công sở tay búa tay liềm tạp dề trước ngực, còn gout thẩm mỹ thì phải có mùa như canh tác nông nghiệp, mốt thời trang thì đã có các tạp chí định đoạt giùm, và ta có thể yên tâm với gout phục sức sành điệu trong an toàn.
Ta hãnh diện tình nguyện làm những nạn nhân của thời trang, cào mòn mỏi lên những chiếc thẻ ngân hàng và thành dạ dày để phụng sự thời trang, và ta chưa bao giờ dám ngang tàng đòi hỏi điều ngược lại.
Và ta bỏ quên cô ả tội nghiệp bên trong chính mình, cô ả vẫn âm thầm khắc khoải mơ một chiếc váy hồng và đầy đủ mọi sóng gió như trong một bộ diễm tình truyền hình lâm li nhất.
 Oái oăm thay, điều đó làm ta yếu đuối đi rất nhiều, và lấy đi mất rất nhiều.
Ta có thêm quá nhiều nỗi sợ.
Ta sợ đau, sợ sến, và sợ ngu ngốc.
Than ôi, trong khi ngu ngốc thật tuyệt vời, đau là một khoái cảm và sến là một nền văn hóa ái tình vàng son bị quên lãng.
Bởi khả năng đau, sến và ngu khờ chính là ân sủng đàn bà!
Rất có thể mọi chuyện đã bắt đầu vào một ngày tháng Ba ở Pháp, khi phụ nữ nước này cuối cùng cũng quyết định sẽ khai hỏa cuộc cách mạng bình quyền.
Đương nhiên là sau đó thì họ thành công và được giải phóng, hura! Họ tài ba, sở hữu những não bộ nhăn như mặt khỉ và bình quyền tuyệt đối!
Và từ đó, những chiếc váy hồng long lanh trong tủ kiếng không còn dành cho ta. Chúng đứng đó, ngọt ngào và ngạo nghễ: “Ê, dám làm đàn bà không?”
Nhưng cuối cùng thì Marilyn Monroe vẫn nhún nhẩy trong chiếc váy satin hồng huyền thoại, véo von ca khúc về những cô nàng biết chọn cho mình những gì lấp lánh nhất, các quí ngài thì vẫn ưa thích những ả tóc vàng hoe, và bà chủ biên Maggie Prescott vẫn hô hào Think Pink trong Funny Face.
Làm đàn bà chưa bao giờ dễ cả, bạn dám không?
Làm Gái Váy Hồng lại càng không dễ, bạn thật sự dám không?
Bạn có sẵn lòng không, để yêu một gã Don Juan, để tận hưởng cái lạc thú thất tình và lại năng nổ rơi tòm ngay vào một trận si tình mới toanh thế chỗ?
Bạn có thể không, bỏ ra những khoảng thời gian mà bạn tưởng là mình không có, chỉ để trang điểm thật kỹ mỗi ngày?
Bạn dám không, diện một chiếc váy hồng xuất hiện giữa nơi chỉ có những bộ suits màu đen và xám?
Dám không, khi hành xử như một cục cưng của số phận giữa những người đàn bà hiện đại năng động và luôn than vãn về số kiếp đàn bà?
Bạn dám ủy mị, ngây thơ, yếu đuối và trả lại những chiếc volant lèo lái cho đàn ông không?
Còn tôi, tôi đã gật đầu với chiếc váy hồng gặp phải như khi tôi gật đầu với lời cầu hôn cuối cùng. Tôi ban tay mình cho người thanh niên hỏi xin nó: “Hãy dẫn dắt tôi, hãy bảo bọc tôi và yêu chiều tôi, vì tôi yếu mềm, vì tôi cần được nghỉ ngơi và vì tôi xứng đáng”.
Còn chiếc váy hồng, tôi mặc nó đến sinh nhật của chính mình, sinh nhật đầu tiên làm vợ. Ở đó, tôi ngâm mình trong hoa tươi, bánh bông lan và thật nhiều quà. Tôi chìm vào tất tật những thứ đó, đến tận cằm, và từ bên trong chiếc váy hồng, tôi gừ gừ khoan khoái.
11/2013
Trác Thúy Miêu

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

wish can do it again. just once

  • Ali Thirtyz Threez
    với ấy mấy câu hỏi về tuổi tác, cân nặng các kiểu có phải là câu hỏi vô duyên ko
  • Do Thuan Thien
    Do Thuan Thien
    :)) nhiều khi tớ còn tự khai trước khi bị hỏi ý chứ
  • Do Thuan Thien
    Do Thuan Thien
    tớ chả quan tâm mấy mà
    thực ra thì tùy vào là ai hỏi nữa
    đối với một vài đối tượng thì cho dù có hỏi cái gì mình cũng cảm thấy là vô duyên cả thì tuổi với kg lại càng tệ hại
  • Do Thuan Thien
    Do Thuan Thien
    sao? cậu đỉnh hỏi ai à hay là bị ai hỏi?
  • Ali Thirtyz Threez
    Ali Thirtyz Threez
    ah ko
    hôm trước hỏi 1 bạn nữ là
    "ấy ơi, sơn móng tay ấy màu gì thế?"
    cũng bị nói là hỏi vô duyên ko thèm trả lời
  • Do Thuan Thien
    Do Thuan Thien
    :)) ui chà, bạn ý đáng yêu đấy chứ
  • Ali Thirtyz Threez
    Ali Thirtyz Threez
    đáng cái máng láng táng í
    Do Thuan Thien
    ơ, tớ thấy bạn ý đáng yêu thật mà. Với tớ con gái mà phát ngôn ra được cái câu: "hỏi vô duyên thế, không thèm trả lời" là đáng yêu lắm đấy. 
    Tớ có nói được thế bao giờ đâu. Đụng phải đối tượng hỏi vô duyên toàn im luôn thôi. Thái độ không thèm nói chuyện rõ luôn mà :)))
    -----
    If I can do it again I will do it again like this way :)

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

You know that sometimes I think that I will get trouble if one day I can't talk to you any more? ...

You know that sometimes I think that I will get trouble if one day I can't talk to you any more?
Feeling sad, hoặc là cảm thấy luẩn quẩn với những suy nghĩ mà không thoát ra được. Hoặc sẽ không có những lúc cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng, cảm giác được giải tỏa, được xả stress... Những cái đấy có lẽ là trouble của tớ nếu như đến một lúc nào đó tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.
Lúc đấy là lúc nào? Khi mà cậu đã học xong rồi ý. Khi mà cậu không còn bị cuồng chân cuồng đầu óc vì phải ngồi một chỗ trong trường và giao tiếp với bên ngoài chủ yếu qua internet như bây giờ. Khi mà cậu có nhiều lựa chọn hơn để chia sẻ, có những người bạn để đi uống nước, đi uống rượu, chém gió cùng. Hoặc lúc nào đó cậu có người yêu ấy. Lúc đó chắc cậu chẳng có thời gian hay có tâm trí mà liên thiên với tớ như bây giờ đâu nhỉ?
Hôm nay, cậu lại vào fb chat với tớ, toàn những thứ vớ vẩn thôi, chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng tớ thấy vui vì có người quan tâm đến mình. Cậu chủ động chat với tớ mà. Hì, mà cũng chả mấy khi tớ chủ động nhảy vào chat với cậu nhỉ? Ừ, chắc là tại vì tớ giỏi giả vờ gấp tỉ lần cậu. Như lúc nãy chat với cậu tớ đã trả lời ý: Giả vờ "lạng mạn" như bác Chu Lai ý.
Lúc nãy cậu chào tớ rồi bảo cậu phải out, có gì lúc khác lại chat tiếp. Ừ, chắc giờ cũng đến giờ cậu phải về đi ăn cơm rồi. Lính mà, ở doanh trại làm gì chả có giờ giấc cụ thể, chứ đâu có tùy tiện như tớ được. Lúc đấy tự dưng tớ lại nghĩ ra cái câu tớ viết ở tiêu đề kia kìa: Đôi khi tớ nghĩ chắc là tớ sẽ gặp "rắc rối" nếu một ngày nào đó tớ không còn có thể lảm nhảm với cậu như bây giờ nữa đấy, cậu có biết không? Ừ, rồi thì tớ nghĩ, có nên nhắn offline cho cậu câu đấy không nhỉ?
Thường thì tớ mà nói chuyện với mọi người thì sẽ có một nội dung nào đó, chứ không có kiểu lan man vô thưởng vô phạt như với cậu thì phải. Hì, chả biết nói gì hơn là: tớ rất vui vì điều đó đấy.
Giờ thì quả là tớ rất muốn nói với cậu câu kia. Nhưng mà tớ lại là đứa giỏi tưởng tượng (tưởng bở??) và hơi hơi "lãng mạn" nên tớ hơi lo là cậu sẽ hiểu theo ý nào đó ngoài cái nghĩa đen mang tính chất thông báo của một câu tường thuật như trên.
Đấy, có lẽ là vấn đề là ở cái tuổi 25-26 này đây, đụng đâu cũng sợ va vào vấn đề nhạy cảm mặc dù mình chả có ý gì cả. Đơn giản là cảm thấy tiếc cái sự vô tư, chả ý tứ gì như bây giờ. Đơn giản là biết được đâu là ranh giới cũng là một điều không mấy vui. Đơn giản là buồn vì ích kỉ một chút. Thế thôi.
------------
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10152187990692873&set=a.436465922872.218097.760162872&type=1&relevant_count=1

Dặn thêm này, khi nào buồn bực quá, thấy nản lòng quá, đầu óc cứ thấy rối tung cả lên thì hãy trèo lên cây hoặc ra sông mà ngồi, mà trải tầm mắt ra rõ xa. Cảnh vật rộng dài, đất trời thoáng đạt sẽ làm cái đầu của mình đỡ tủn mủn, tăm tối đi. Người ta bảo thế là lãng mạn. Lãng mạn hay lắm! Không biết lãng mạn, không biết mộng mơ, cuộc sống này sẽ dễ thành đày ải, thành địa ngục, cho nên phải ráng lãng mạn, nhớ chưa?

Ba lần và một lần - Chu Lai

Nếu Chu Lai mà không phải là lính đặc công, mà là loại lính khác - như mình chả hạn - thì mình chắc con mẹ nó chắn là ông í không thấy trèo cây với ra sông ngồi là lãng mạn =))

---
https://www.facebook.com/messages/760162872
-------------------------
  1. if you know that sometimes, when I think about you then you appear, is there any pressure on you?
    Trả lờiXóa
  2. i told you almost thing that i think i will never tell anybody. that's really amazing!

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

... blog

Cái blog này của mình hay ở chỗ là mình để public mà chẳng bao giờ có ai phi vào comment cả
:)))

Này thì 11.12.13... ngày của trăm năm trong thế kỉ 21

http://vn.news.yahoo.com/11-12-13-ng%C3%A0y-c%E1%BB%A7a-tr%C4%83m-n%C4%83m-trong-030340672.html
11-12-13, ngày của trăm năm trong thế kỷ 21
Tuổi Trẻ Online - Đây chẳng phải là ngày tốt, xấu. Đó chỉ là những ngày có những con số đẹp, lạ và ngộ nghĩnh theo sắp xếp kiểu tiến lên như 11-12-13. Điều làm nên giá trị cho những ngày đẹp đó là mỗi thế kỷ chỉ xuất hiện một lần. Vì thế, người ta gọi đây là “ngày của trăm năm”.

Hôm nay là ngày "tiến lên"
Nếu chỉ tính những ngày “tiến lên” và “bộ ba” như 08-08-08, thì ngày đẹp đầu tiên của mỗi thế kỷ là ngày bắt đầu năm thứ hai của thế kỷ đó: 01-01-01. Kế đó là 02-02-02, rồi 01-02-03, 03-03-03…
Và cứ thế cho tới ngày của trăm năm cuối cùng của thế kỷ là ngày 11-12-13. Bạn chú ý là những ngày đẹp dạng sắp xếp này chỉ xuất hiện trong 13 năm đầu của thế kỷ, mỗi năm 2 lần, riêng năm đầu và năm cuối của thời kỳ đó chỉ xuất hiện 1 ngày.
Còn nếu mở rộng ra, từ nay tới cuối thế kỷ 21 ta vẫn có những ngày đẹp khác với những con số giống hệt nhau như 2-2-22, 3-3-33, 4-4-44, 5-5-55, 6-6-66, 7-7-77, 8-8-88 và cuối cùng là 9-9-99). Chỉ có điều bạn ráng chờ tới 9 năm nữa để có một ngày đẹp nữa nhé!
Người Âu Mỹ có những ngày gọi là Odd Day (ngày lẻ hay cũng có nghĩa là ngày kỳ cục), cũng chỉ xuất hiện một lần mỗi thế kỷ. Đó là những ngày có ngày, tháng và năm đều là số lẻ và nối tiếp nhau như: 01-03-05, 03-05-07… và ngày Odd Day cuối cùng trong thế kỷ 21 đã xuất hiện - ngày 09-11-13. Như thế, người ta sẽ phải chờ tới 92 năm nữa mới lại có 1 ngày Odd Day như vậy (ngày 01-03-05 trong thế kỷ 22).
Trong ngày 9-11-2013 vừa rồi, ông Ron Gordon, một thầy giáo trung học nghỉ hưu mê toán học tại Redwood City (bang California, Mỹ), đã lập một website chào mừng sự kiện này. Ông đã bỏ ra 911,13 USD để làm giải thưởng trao cho 33 người (9+11+13) có những ý tưởng hay nhất để ghi dấu ngày đặc biệt này. Thầy giáo Gordon nói: “Những ngày này giống như hiện tượng sao chổi. Ta cứ chờ và đợi chúng, rồi tới ngày đó chúng lóe sáng lên, sau đó biến mất”.
Chỉ buồn cho ông Gordon và những người đồng hương Mỹ hay những người ở những nước sử dụng cách ghi lịch kiểu Mỹ không có được những cảm giác thiệt là “đã” do họ viết theo công thức tháng-ngày-năm. Vì thế, ngày 9-11-13 thực tế xuất hiện thành 11-9-13, tuy cũng toàn là số lẻ nhưng không có “tiến lên” (consecutive numbers). Và cũng bởi cách viết khác nhau như vậy đã có những ngày Odd Day người Mỹ sướng mà người xứ khác coi bình thường và ngược lại. Thí dụ, ngày được viết là 01-03-05 ở Mỹ lại là ngày 3-1-2005 ở các xứ khác. Ngày Odd Day cuối cùng của thế kỷ 21 ở Mỹ được viết theo trật tự nối tiếp 9-11-13 là ngày 11-9-2013.
Cái ngày Odd Day hay ngày của trăm năm không chỉ được viết ra một cách ngộ nghĩnh, đẹp mắt mà còn được đọc lên rất vui miệng, vui tai. Những ngày “tiến lên” cho ta cái cảm giác tốt đẹp của mọi sự liên tục phát triển. Những ngày “bộ ba” cho cái nhịp lặp đi lặp lại thật êm đềm. Thí dụ như ngày 2-2-22 mà cả người Mỹ lẫn những người xứ khác đều viết giống nhau còn được gọi là Trumpet Day do khi đọc lên bằng tiếng Anh to to to tooo (two two two two) nghe giống như tiếng kèn đồng trumpet!
Báo Anh Daily Mail (9-11-2013) cho biết: các nhà số học (numerologist - chuyên nghiên cứu ảnh hưởng của các con số) nói rằng các ngày đặc biệt này có những ý nghĩa đặc biệt như chính sự xuất hiện của chúng. Một số người có thể tìm thấy trong chúng những thông điệp ẩn giấu.
Bà Sonia Ducie, tác giả cuốn Numerology: Your Personal Guide For Life (Số học: hướng dẫn cá nhân cho cuộc sống của bạn), xác nhận: “Đây là những ngày mạnh mẽ”.
Còn ông Jonathan Cainer, chiêm tinh gia của báo Daily Mail, nói rằng các con số này ít có ý nghĩa về mặt chiêm tinh học, nhưng ông lại thòng một câu: “Bản thân lịch đã tung ra những loạt số khiến chúng ta phải ngừng lại mà nghĩ ngợi. Vì thế, chúng ta có thể hiểu những ngày này có những tiềm năng cho sự thay đổi tích cực trong cuộc sống của mình”.
Bất luận thế nào, do đây là những ngày đặc biệt, cả trăm năm mới có một lần, người ta có thể nghĩ về chúng theo ý thích của mình. Nhưng gạt qua một bên chuyện tốt xấu, không ai có thể phủ nhận đây là những ngày rất đẹp. Và vì vậy, trong những ngày đẹp hết sức hiếm hoi như vậy, ta nên đánh dấu chúng bằng những sự kiện, việc làm gì đó thật là đẹp. Thí dụ, tặng cho “người dưng khác họ chẳng nọ thời kia” một nụ hôn thật đẹp…
PHẠM HỒNG PHƯỚC

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

một ngày đẹp trời... cảm ơn cậu đã làm nên một ngày đẹp trời của tớ ^^

một ngày đẹp trời là nắng vàng rực rỡ, gió thổi mát lành, là lượn xe bát phố, là đu đưa theo nhạc điệu phát ra từ tâm hồn lâng lâng.
Vậy thì hôm nay có lẽ là đẹp giời đấy.
Sáng vẫn đi làm muộn nhưng lòng nhẹ nhàng vì hôm qua đã có dịp chém gió xả stress với đứa bạn. Cặm cụi dọn kho, vận động chân tay tí cho đầu óc thanh thản. Chạy loanh quanh, ngắm mấy em chuột lang đã có thể chạy nhảy tung tăng như thường mà thấy thật đáng yêu. Trưa thì hơi chạnh lòng tí vì bị mắng vì cái tội vụng về, vấn đề muôn thuở, bon chen trong hàng và ngu ngơ với xiền của mình, thế là vì lẩn thẩn trong vụ chọn tiền để trả mà bị chị bánh bánh mỳ mắng. Hơi buồn một tẹo. Nhưng mà quên mau vì lại chết vì một em giày xinh, chưa có màu ý, chưa có kiểu ý mà lại ôm vừa kín hết mũi chân nên yêu em ý là phải rồi. Đến cả lúc ngồi trông xe để đợi chị Trang ở zone 9 cũng nghe được một giai điệu rất đáng yêu nữa chứ. Lạ ghê. Thế rồi đi về chiều lại cắm mặt vào mớ tài liệu sổ ghi chép các thể loại. à, suýt quên mai còn cái báo cáo (tự dưng nhớ ra thì kêu thế thôi chứ còn vẫn để mai mới làm cơ mà). À, còn bận rộn vụ hẹn hò với các bạn vì nhận được lời mời ăn cỗ của em Chinh. Tối về món nấm đã có mùi men rượu nồng nồng nhưng rồi cũng qua nhanh vì lại bận rộn lên lịch hẹn hò đi ăn cỗ em Chinh với các bạn. Phim cũng chẳng xem được nhưng mà cắm phone vào tai nghe nhạc thật đáng yêu, hầu như toàn anh Tiến Minh. À, mà hôm nay còn sinh nhật bác Kiên nữa, chúc bác snvv ạ. Hì.
Ôi. một khi tâm trạng thoải mái thì có vẻ mọi thứ đều tươi vui thì phải. Quy luật là thế rồi. Hì.
Quy Luật. 1h45' đấy, cả buổi tối ôm điện thoại, nói chuyện hết 2 vạch pin đấy. Lần thứ 2. Nhưng mà đặc biệt là lúc chiều trên đường về vừa nghĩ trong đầu là hôm nay mà nói chuyện được với bạn ấy thì hay quá thế là tối về lúc ngồi xuống chuẩn bị ăn thì thế nào lại tự dưng cầm điện thoại lên và đọc được cái câu hỏi muôn thuở của bạn ấy: hôm nay có rảnh không cậu? đấy. ngộ nhỉ. mà lúc mình đọc tin là tận khoảng gần nửa tiếng sau khi bạn ấy gửi tin nhắn cơ. Thế là nhắn lại và rồi gọi lại và lại buôn. Lần này không bị vấp như lần trước. Không biết phải nói gì. Lần này thì gì cũng nói. cứ nghĩ ra là nói. mình nói nhiều và nghe cũng nhiều. Bạn ấy rất giống mình ở một vài điểm và cũng rất khác mình ở một vài điểm. Ừ thì là 2 cá thể khác nhau mà. Nhưng lần này mình thấy rất thoải mái chứ không bị khớp và trăn trở nhiều như lần trước. Một sự thân quen ở một mức độ nào đấy. Thoải mái. Thời điểm này rất ok.Và chẳng muốn nghĩ đến tương lai sau cái thoải mái ấy (như cái tâm trạng lúc đang gõ đến đoạn này này, bắt đầu có những len lỏi buồn buồn). Nhưng lúc ấy chẳng thế đâu. Cứ lan man. mà đúng là lan man kinh khủng. Chẳng đầu chẳng cuối. Cứ vặn vẹo. Cứ hỏi và cứ đáp. Cứ nói lằng nhắng. Từ đầu câu đến cuối câu cũng chẳng hiểu mình đã nói gì rồi. Nhưng vẫn nói miệt mài. Thỉnh thoảng "bị phải" nghỉ mấy phút nhưng rồi lại tiếp tục. Loanh quanh mà không luẩn quẩn, lộn xộn, lộn tùng phèo mà vẫn thấy thật mạch lạc. Thật ra là vì mình quá bất ngờ vì vừa nghĩ đến bạn ý, vừa ước (hơi quá nhưng có lẽ là ước thật đấy) chia sẻ với bạn ý xong tối về lại thành hiện thực luôn. Chắc là mình mừng quá mà quên sạch những gì lăn tăn đi.
Ôi. cuộc đời. thật lạ lùng và cũng thật đáng yêu. Giờ mình đang cảm thấy rất thanh thản. Cám ơn cậu đã làm nên một ngày đẹp trời của tớ, bạn của tớ ạ.
once a princess always a princess ^^
once a princess always a princess ^^
Mình có cảm giác như là một nàng công chúa í
Mình có cảm giác như là một nàng công chúa í