Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Song Lang

Hôm qua vừa cố gắng hết sức có thể để kịp giờ chạy ra rạp cgv nguyễn chí thanh để xem Song Lang. Mình cứ nghĩ bụng mãi là nếu trưa hôm qua không chạy đi xem được thì chắc không có lúc nào xem được phim ấy nữa, vì lười ra khỏi nhà, vì giờ chiếu không hợp ý mềnh.. vân vân và mây mây các thể loại lý do. Thế là quyết tâm phi xe đi và xem.
Thực ra tuần trước, trước khi phim ra mắt 1 tuần, lúc đọc thấy giới thiệu phim này đã nghĩ là sẽ đi xem. Vì mình phim Việt mình cũng chỉ muốn xem kiểu phim này thôi. Kiểu như, Mùa hè chiều thẳng đứng ý, vừa năm ngoái thì có Dạ cổ hoài lang. Hết. Mà hay (dở) cái là phim Việt thì chỉ có xem ở rạp chứ tìm bản trên mạng là hem có. Vậy nên muốn thưởng thức là phải cố gắng mà đi thôi.
Đọc giới thiệu thì thấy cũng thú vị, muốn đi xem người ta làm phim như nào. Vì góc nhìn cũng là của một đạo diễn có tí yếu tố Việt kiều nên mình cũng tò mò không biết cách tư duy của người ta ra sao. Nhất là nội dung nói về nghệ thuật cải lương nữa, giống như hồi xưa đi xem Dạ cổ hoài lang chính là vì bản Dạ cổ hoài lang đó. Nhưng nói thật là sau mấy hôm nhìn hình ảnh poster Issaac mà mình lại hơi nhụt chí. Vì nó gợi cho mình nhớ ngay đến hình ảnh của Trương Quốc Vinh mà mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Leslie cũng mặc một bộ quần áo hóa trang, của kinh kịch, đó là hình ảnh trong phim Bá Vương Biệt Cơ. Thần thái của Issaac cũng na ná Leslie. Thế nên là chỉ nhìn mỗi cái poster thôi cũng đoán đoán câu chuyện là về tình cảm của 2 anh rồi. Cơ mà nếu chủ đề như thế thì mình lại chả hào hứng muốn đi xem nữa. Nói chung là cứ cái kiểu mô tả nhân vật hơi tí đã lao vào nhau, mà đa số vẫn toàn thế, kể cả là nam-nữ, nam-nam hay nữ-nữ đi chăng nữa thì mình cũng vẫn thấy khó nuốt như nhau. Nhưng rồi, may mà hôm thứ 7 đã đọc được một bài phỏng vấn Leon Lê, đạo diễn phim đã trả lời rằng trong phim không có mấy cảnh xôi thịt nhức mắt đó, và rằng nếu khán giả muốn xem mấy cảnh đó thì sao không đi xem phim khiêu dâm cho rồi. Vậy là mình yên tâm. Vậy là mình quyết tâm đi thưởng thức nghệ thuật.
Xem rồi mới thấy khá là ổn. Phim nói về nghệ thuật cải lương truyền thống nên trong phim có đoạn thầy dạy trò diễn vở Mỵ Châu Trọng Thủy. Thầy dạy trò phải biết yêu để cảm nhân vật và hát cho ra cái tình trong vai diễn. Phần về nghệ thuật cải lương thì cũng đủ. Phần về kịch bản phim, nhân vật phim, các mối quan hệ trong phim thì cũng đủ và đẹp, không phô. Mối quan hệ giữa nhân vật Dũng Thiên Lôi với cô bạn gái rồi cả với Linh Phụng (vai của Issaac) đều vừa đủ vừa đẹp, không quá lộ thiên mà rất âm thầm ý nhị. Mình thích thế. Tình yêu chỉ cần ánh mắt, cái nhìn là đủ để hiểu chứ cần gì đâu. Mà phải thế mới thấm, mới ngấm được tình cảm đến thế nào để mà choáng váng, sững người cái lúc Dũng Thiên Lôi bị đâm chết. Hic. Khúc cuối, tình tiết phim đột ngột ngoặt một phát đến là choáng váng. Đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy rõ cái cảm giác choáng váng trong người mà cú ngoặt đó tạo ra. Tình tiết phim khá đều đều cho đến khi cú ngoặt đó diễn ra nên nội dung phim có thể dễ đoán, các chi tiết trong phim cũng không quá đắt hay để lại ấn tượng mạnh cho mình. Nhưng mình lại thích chính cái kiểu ấy vì đạo diễn có vẻ rất bình tĩnh, không chộp giật các tình tiết để câu khách làm gì mà cứ từ từ mô tả mọi thứ theo cách của mình. Thế nên chẳng thể nghĩ Dũng Thiên Lôi sẽ chết đột ngột như vậy. Thế nên đoạn sau phim nghe Linh Phụng ca mới chợt rung động đến thế, khác với lần đầu, tuy tròn trịa nhưng thiếu phần nào tình cảm. Mà đạo diễn cũng để mở lắm, ai muốn hiểu sao thì hiểu. Cái tình của Linh Phụng là cái tình cảm mến với một người tri âm, tri kỷ, đồng điệu tâm hồn hay cái tình của một người con gái đối với người yêu thì khó mà phân định rõ. Nhưng chẳng thể nào phủ nhận cái tình rất rõ ấy. Mình không hiểu cải lương lắm mà nghe còn rưng rưng nước mắt theo Linh Phụng cơ mà.
Đi xem phim mà trong rạp có mỗi 3 khán giả. Một cặp 2 anh chị với mình là 3. Lần đầu tiên vắng đến thế. Mà vắng cũng có cái hay là đỡ phải nghe bình luận nhảm. Điều không cần thiết cho phim này là bình luận, à bình loạn mà :))

Thứ 4, 24.10.18

Để có được một người tốt bụng, chính trực, thẳng thắn, lễ phép như Lee Seung Gi là nhờ có sự tin tưởng của cha mẹ cậu ấy - trích từ Let's eat dinner together ep.58f. Ho Dong đã hỏi cậu ấy là cậu ấy đã được nuôi nấng như thế nào và làm thế nào để trở thành một người cha tốt. Và Seung Gi đã trả lời Ho Dong như vậy đó.
Bản thân mình hiểu điều này. Vì mình cũng đã từng cảm thấy là mình được tin tưởng (ít ra là cũng tự mình ảo tưởng và cho là thế đi). Mình đã từng rất tự tin vì thế. Không những thế mình cũng từng trải qua cái cảm giác vỡ mộng, sốc vì nhận ra à hóa ra chả ai thèm tin mình cả... Đấy, chính vì thế, vì biết cả hai cái cảm giác đó rồi nên mình tin Lee Seung Gi nói thế là chí phải.
Thế nên giờ đang phải đi tìm lại một điều rất thú vị nữa trong tập 58 này. Đó là "Những quy định mà cặp đôi mới cưới cần tuân theo" - bà mẹ tặng cặp vợ chồng mới cưới:
1. Chỉ được nói những điều tích cực về nhau.
2. Khi đối phương về đến nhà thì phải mở lời một cách nhẹ nhàng.
3. Phải nhớ sinh nhật, ngày kỉ niệm, sinh nhật các thành viên trong gia đình.
4. Không điều tra lẫn nhau cũng như không tò mò túi của nhau
5. Không so sánh đối phương với người khác. Nó sẽ làm tổn thương lòng tự tôn.
... trong bản đấy có 8 điều cơ. Mà 5 điều này cũng chưa đủ hết đâu nhưng số 4 và số 5 là quan trọng nhất đấy nhỉ.
Điều này khó thực hiện lắm nếu như tự bản thân không cảm thấy cần thiết. Thế nên có chép ra đóng khung đẹp đẽ dán lén tường mà không thấy ý nghĩa của nó thì cũng chẳng để làm gì đâu. Mình thì thấy ý nghĩa lắm khi xem tập này ngày hôm nay nên mới chép lại ở đây.
À kể thêm chuyện này của ngày hôm nữa. Chiều nay đi làm về, đi được nửa đường thì mưa. Lúc đầu mưa bụi xong lại mưa to dần rồi thành ra về gần đến nhà thì ướt nhẹp. Thường thì cái kiểu đi được nửa đường mới mưa mà còn đang trên đường về thì mình toàn kệ, cứ thế mà đi chứ không dừng lại mặc áo mưa mặc dù lúc nào trong cốp xe cũng có ít nhất 1 cái áo mưa. Hôm nay cũng thế. Thành ra đi đường mình nổi nhất luôn, xung quanh ai ai cũng mặc áo mưa cả. Hôm nay chả biết mình trông thảm đến mức nào mà lúc dừng đèn đỏ bỗng có một đồng chí vừa dừng xe ngay bên cạnh thì móc cái áo mưa giấy ở cốp trước ra rồi quay sang chìa cho mình rồi bảo: Mặc tạm cái áo mưa này đi. Hic mình đơ luôn, lắp bắp trả lời: Không cần đâu ạ, nhà em ngay đây rồi. Anh/bạn/đồng chí kia nghe vậy lại lúi húi cuộn cuộn cái áo mưa nhét lại vào cốp rồi chờ đèn đỏ tiếp. Còn mấy chục giây nữa mà đầu óc mình loạn xạ. Vừa cảm thấy biết ơn vì được quan tâm mà cũng vừa lo vì chưa bật được ra câu cảm ơn nào sau câu từ chối quá gọn gàng kia. Ngại quá. Đúng là mình không cần thật nhưng trả lời gọn gàng thế là xong thì lại lo một tấm lòng tốt bị phũ sẽ cảm thấy bị tổn thương. Mình lo mỗi vậy. Hy vọng là không thế. Hy vọng người tốt vậy vẫn sẽ còn nhiều.

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2018

I want to do this thing

I want to do this thing. Really want to do this!

-----
Mùa hè năm 1984, tại thành phố Braunschweig, Đức, xảy ra một vụ mất tích khiến dư luận hết sức quan tâm theo dõi. Petra Pazsitka, khi ấy là cô sinh viên ngành khoa học máy tính 24 tuổi xinh đẹp với tương lại rộng mở. Trong một lần bắt xe buýt về nhà bố mẹ, Petra bỗng nhiên biến mất không một dấu vết. 
Vụ mất tích kỳ lạ nhất nước Đức: Hung thủ thừa nhận sát hại nạn nhân, “người quá cố” bỗng xuất hiện sau 31 năm với một cái tên khác - Ảnh 1.
Cái chết của cô sinh viên ngành khoa học máy tính đã được xác nhận vào năm 1989.
Mặc cho mọi nỗ lực tìm kiếm của cảnh sát, thậm chí vụ mất tích của Petra cũng được đưa lên chương trình truyền hình “Unsolved Mysteries” chuyên điều tra những vụ án bí ẩn, thế nhưng không một ai biết được bà đã đi đâu hay có chuyện gì không hay đã xảy ra với bà.
Cùng thời điểm đó, một cô bé 14 tuổi đã bị sát hại ngay gần trạm xe buýt mà Petra biến mất. Cảnh sát có lý do tin rằng rất có thể Petra cũng là nạn nhân của tên sát nhân biến thái kia. Tháng 3 năm 1985, tên nghi phạm 19 tuổi, Günter K., đã bị cảnh sát tóm cổ. Sau quá trình điều tra, hắn đã khai nhận toàn bộ hành vi giết người của mình. Đến năm 1987, Günter K. cũng thừa nhận việc sát hại Petra và đến năm 1989, mặc dù không tìm ra được thi thể nhưng cảnh sát chính thức xác nhận Petra đã chết.
Vụ mất tích kỳ lạ nhất nước Đức: Hung thủ thừa nhận sát hại nạn nhân, “người quá cố” bỗng xuất hiện sau 31 năm với một cái tên khác - Ảnh 2.
Vụ mất tích của Petra sau 31 năm lại tiếp tục trở thành đề tài nóng hổi trên mặt báo.
Vụ án của cô sinh viên Petra những tưởng như vậy là kết thúc, chẳng ai ngờ 31 năm sau, “người quá cố” bỗng dưng xuất hiện sờ sờ khiến cho cả cảnh sát và công chúng đều sốc nặng.
Năm 2015, cảnh sát Düsseldorf nhận được cuộc gọi báo mất trộm từ người phụ nữ 55 tuổi họ Schneider. Khi cảnh sát đến nhà điều tra và yêu cầu Schneider cho xem giấy tờ tùy thân thì bà lại không thể cung cấp. Sau một hồi đấu tranh cho lời khai, cuối cùng bà Schneider đã tiết lộ thân phận thật của mình, không ai khác chính là Petra Pazsitka, người mà ai cũng nghĩ là đã chết từ 3 thập kỷ trước. Bà Schneider đã đưa ra giấy tờ cũ của Petra để chứng minh điều mình nói là sự thật. 
Vụ mất tích kỳ lạ nhất nước Đức: Hung thủ thừa nhận sát hại nạn nhân, “người quá cố” bỗng xuất hiện sau 31 năm với một cái tên khác - Ảnh 3.
Giấy tờ cũ của bà Petra đã chứng minh thân phận của "bà Schneider".
Bà Petra đã dùng danh tính giả và sống như một “bóng ma” tại nhiều thành phố trên khắp nước Đức trong 31 năm qua. Bà không có hộ chiếu, không dùng thẻ bảo hiểm an sinh xã hội, tất cả mọi chi phí đều dùng bằng tiền mặt. Cảnh sát cho biết họ không thể buộc tội Petra lừa đảo vì bà chưa từng sử dụng giấy tờ giả hoặc có hành vi trục lợi bằng danh tính giả.
Bà Petra khai nhận với cảnh sát rằng khi bỏ đi, bà đã để dành được khoảng 4.000 mác Đức để bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng xóm của Petra tại Düsseldorf cho hay bà là một người rất kín tiếng, gần như không bao giờ tiếp xúc hay trò chuyện với bất kỳ ai. Nhiều năm qua bà Petra kiếm sống chủ yếu bằng việc kinh doanh ở thị trường chợ đen.
Vụ mất tích kỳ lạ nhất nước Đức: Hung thủ thừa nhận sát hại nạn nhân, “người quá cố” bỗng xuất hiện sau 31 năm với một cái tên khác - Ảnh 4.
Dù trở về với thân phận thật nhưng bà Petra vẫn kiên quyết không muốn liên can gì đến gia đình mình, cũng không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Khi được hỏi lý do vì sao lại bỏ đi, bà Petra hoàn toàn giữ im lặng và chỉ nói rằng bà không muốn tiếp xúc với công chúng, cũng không muốn liên hệ với gia đình của mình. Cảnh sát đặt ra nghi vấn rằng trước đó Petra đã bị ai đó trong nhà bạo hành hoặc lạm dụng tình dục nhưng bà nhanh chóng phản bác điều này.
(Nguồn: Telegraph, Independent)

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

The Best Exotic Marigold Hotel

The Best Exotic Marigold Hotel - đầu tiên xem vì nó nằm trong list 7 câu chuyện của các cặp các cụ. Hehe. Trong số đấy có The Notebook nè, Up nè là tui coi rồi. Và nhìn vào poster của The Best Exotic Marigold Hotel thì cũng muốn coi luôn cả nó nữa.
Vậy là sáng nay tui hẹn giờ dậy sớm để cố coi cho xong trước khi đi làm. Tất nhiên là vụ cố gắng dậy thiệt sớm nhằm coi xong trước giờ đi làm là thất bại nhưng mong đợi của tui vào cái phim nè thì không thất bại tí nào. Rất ổn luôn í.
Đầu tiên là cái tông giọng Anh-Anh êm êm ấm ấm nhất là lại còn cái kiểu nói năng từ tốn của các cụ nữa. Ui chao, tuy không nghe được hết nhưng mà cảm giác rất sướng. Hehe.
Tiếp đến tất nhiên là nội dung. Hồi sáng lúc xem xong nốt tui có giới thiệu với 2 đứa bạn tui phim nè cho chúng nó xem. Một trong hai đứa có hỏi lại là phim thuộc thể loại gì? Hic, tui đâu có bao giờ để ý đến mấy vụ phân loại đâu nên hơi khó trả lời bạn tui thật. Chỉ biết rằng chắc chắn không phải dạng kinh dị hay hành động (à mà có khi đối với các cụ mà ngay cả đến chuối cũng không mua chuối xanh thì thế này cũng cỡ hành động rồi cũng nên), cũng không phải kiểu lãng mạn, sướt mướt... Tui bí từ quá nên phải vặn não nghĩ một hồi rồi đành bảo nó rằng, kiểu kiểu phim như The Bucket list ý. Ừ thì đúng là có kiểu thực hiện wish list của một cụ trước khi cụ ý ra đi thật còn gì, cụ thẩm phán ý, trở lại Ấn để gặp lại mối tình đầu của cụ và gặp xong thì cụ đi luôn, rất thanh thản.
Thực ra nói chung thì mình có thể phát biểu là mình thích tất cả các phim bất kể thể loại gì, miễn là diễn viên đóng hợp với nhân vật. Phim này thì quá đỉnh luôn. Rồi còn cả tình tiết rồi diễn biến câu chuyện nữa, cũng đỉnh nốt.
Có mấy chi tiết mình rất thích. Đoạn máy điện thoại trả lời tự động ngay đầu phim nè. Đoạn ông Norman bước vào căn phòng khách sạn lần đầu tiên và ồ lên thích thú vì tìm được cái móc treo rất phù hợp để treo cái radio của ổng - đoạn ý kiểu như: đây là thiên đường rồi ý. Khi mà bà già khó tính Donnelly ngước mắt lên nhìn cô gái phục vụ mang đến cho mình lọ chocolat (hay gì đó mình cũng không rõ nữa, chỉ biết là một loại đồ ăn đóng hộp, đủ để bà già khó tính yên tâm ăn mà không sợ die khi ở Ấn), bà hài lòng, rồi thậm chí sau đó bà còn nói chuyện với cô gái ấy và cho cô ấy lời khuyên về việc quét dọn vì đó đã từng là công việc cả đời của bà. Rồi khi mà bà Evelyn đi gặp vợ của bạn của ông Graham để hỏi xem bà vợ ấy biết mọi chuyện đến mức nào và được biết rằng bà ấy biết tất cả mọi chuyện - việc này khiến Evelyn chao đảo lắm đấy. Cả cái lúc hai vợ chồng Douglas và Jean bị tắc đường trên đường ra sân bay và như kiểu là số phận đã dẫn tới cảnh người đi kẻ ở ý.
Tất cả, tất nhiên là tất cả những chi tiết nhỏ nhặt ý, từng cái một đã đưa đẩy diễn biến câu chuyện như vậy và làm nên câu chuyện ấy. Không hiểu sao các phim mà nhân vật chính là các cụ bao giờ cũng đem cho mình cái cảm giác huy hoàng rực rỡ lắm, kể cả Up, The bucket list, còn một phim nữa quên mất tên rồi.
...
Đầu ngày thì thế. Còn cuối ngày thì nhét earphone vào tai rồi nghe Don't worry của Lee Juck thật to. Hic. Tiếng guitar nghe thật đã tai í.


Thứ Hai, 23 tháng 7, 2018

Vi sao mình lại thích SJ?

Cái này viết là để tự trả lời. Vì đôi khi nhìn lại quãng thời gian tầm có hơn nửa năm qua thôi, mình tự thấy thật lạ.
Mình biết SJ chỉ mới tầm cuối năm ngoái và bắt đầu cảm thấy thích thú thì chỉ tầm nửa năm trở lại đây. Dạo gần đây bắt đầu rảnh trở lại sau một đợt bận tối mắt thì đôi lúc mình cũng tự hỏi, tại sao mình lại thích SJ nhỉ. Vì trước đây mình không có khái niệm gì về những gì tương tự như SJ cả.
Văn hóa Hàn đối với mình là ẩm thực, các món ăn, gia vị, một ít lễ lạt, phong tục biết được thông qua phim ảnh. Nhạc thì nhạc phim. Trước đây mình không hiểu cái khái niệm về entertainner, entertainment company hay idols hay các chương trình kiểu reality show hay variety show. Giờ thì mình biết cũng chút chút đấy, có thể hiểu được mấy khái niệm cơ bản và cũng xem một số variety show, reality show. Nhưng thực ra chủ yếu những hiểu biết của mình cũng xuất phát từ tìm hiểu về SJ mà ra cả. Vậy thì tựu chung lại vẫn là từ SJ, do SJ mà ra mình của bây giờ cả.
Chắc do SJ đã truyền cho mình ý tưởng gì đó, cảm hứng gì đó chăng? Chắc là thế rồi. Và tất nhiên ngoài SJ ra, thì cũng còn nhiều người Hàn khác nữa. Như các em trong Produce 101 season 2 mà sau này là cả Wanna One nữa, các đồng chí trong Tân Tây Du Ký-1-2-3-4, vợ chồng chị Hyori-Sangsoon và Ji-Eun với YoonA, Park Bo Gum trong Hyori's Bed & Breakfast, rồi cả đội hình Family Outing Season 1, các gia đình trong The Return of Superman, Song triples, Seo twins, Sarang, SungJae, 5 chị em nhà Daebak, SHINee... Trong khoảng hơn nửa năm trời (chỉ có hội Wanna One và Produce 101 là lâu hơn, từ năm ngoái) có ngần ấy nhân vật ồ ạt bước vào cái đầu của mình. Trong số ấy có vài nhân vật liên quan đến âm nhạc như Produce 101, SHINee hay Hyori-Sangsoon, Ji-Eun, YoonA nhưng chỉ có SJ là mình nghe rất nhiều. Đầu tiên là At Gwanghwamun, rồi Bonamana, dần dần rất nhiều bài hát khác nữa. Nhạc dance hay ballad thì do mọi người phân loại chứ mình thì không hiểu nên cũng không quan tâm, chỉ là bài nào có thể nghe được thì nghe thôi. Nhưng quả thật và bản thân mình cũng bất ngờ với số lượng những gì liên quan với SJ mà mình đang nghe. Mình có một folder đặt tên là SJ, chủ ý chỉ lưu hầu như toàn kiểu nhẹ nhàng, ít bàt sôi động thôi mà số lượng đã 45 bài rồi. Đấy là rất nhiều cho một folder chủ đề riêng trong list nhạc của mình như thế đấy.
Quả thật, mình có thể nói chắc là SJ không phải có giọng hát hay kiểu huyền thoại như cộng đồng fan của nhóm vẫn tung hô. Nghe riêng từng người trong nhóm hát thì một vài người có giọng kiểu mà mình đặc biệt thích. Giọng Kangin chẳng hạn, rất dày và ấm, kiểu giọng hát đấy lúc nào cũng có thể làm mình rung động. Kyuhyun thì có giọng đặc biệt là có vài vùng âm vực gây được ấn tượng rất đặc biệt với mình. Ryeowook và Yesung thì da diết tình cảm, nhưng nghe nhiều da diết quá thì sẽ rất mệt. Shindong cũng có giọng rất ấm và tình cảm tuy rằng anh ấy ít xuất hiện. Hôm nọ ngồi nghe và để ý kĩ thì thấy trong SJ cũng có những màu giọng trùng nhau. Tất nhiên như các bạn fan vẫn hay nói, mỗi người trong SJ là duy nhất, có cái đặc biệt rất riêng, cái này thì mình không cãi vì tai mình không tinh cho lắm, mình chỉ nhận xét theo cảm giác của mình. Đó, nếu xét về giọng hát thì SJ không phải là quá hay đâu, nghe thử Last goodbye của AKMU mà xem, phê ngay vì giọng hát (mình cũng chỉ thích duy nhất mỗi bài đó của AKMU thôi hì hì), còn đầy ví dụ khác nữa. Mà thôi....
Mình cũng đã đọc qua về con đường của SNSD, SHINee, Winner, rồi cả chứng kiến sự hình thành của Wanna One sau này nữa rồi, nhưng nếu để nói thì SJ là nhóm mà mình thích nhất. Có lẽ là bởi thế hệ các anh là thế hệ của mình. Người lớn tuổi nhất là 83, trẻ nhất là 88. Có lẽ mọi người sẽ nói, ừ thì Winner thì là lứa quá nhỏ so với mình, 9x rồi mà, SHINee cũng 4/5 là 9x, SNSD thì có lẽ ngang ngang nhất, chứ SJ thì hơn tận 5 tuổi, có khác biệt quá không? Nhưng mà thực ra thì để nhìn vào thì bao giờ chả nhìn vào lớp anh chị đi trước để làm tấm gương phải không. Các thần tượng Âu Mỹ thời mình còn già hơn mình nhiều ý chứ. Thế nên SJ mới cho mình cảm giác thuộc về thế hệ của mình, dễ đồng cảm với cảm nhận và suy nghĩ của họ hơn.
Nếu người đầu tiên khiến mình quan tâm tới SJ là Kyuhyun vì độ dễ thương-sắc sảo không đỡ được trên show tạp kĩ thì giọng hát mình thích nhất của SJ lại là Kangin, người mình khâm phục nhất là Leeteuk, người mình yêu quý nhất là Heechul.... Nếu tiếp tục kể ra thì sẽ mất thời gian nghĩ nữa vì với mình mỗi người của SJ lại đặc biệt theo một cách riêng mà mình cũng còn chưa kịp nghĩ ra một danh hiệu riêng cho họ.
Hồi xưa mình đã từng ngồi viết một bài về cảm nhận riêng cho từng đứa bạn trong nhóm đại học của mình ở Yahoo 360 rồi. Tiếc là sau đấy, nó bị lỗi font rồi hỏng luôn, chẳng biết khôi phục lại thế nào. Có lẽ là định mệnh gì đó bắt mình phải quên cái kiểu cảm nhận tỉ mẩn như thế đi chăng, làm đến giờ mình cũng toàn gặp khó khăn mỗi khi muốn diễn tả cảm nhận kiểu như thế. Nhưng giờ mình muốn cố gắng, mình sẽ cố gắng để gọi tên từng cảm nhận với SJ ra. Như thế để mình tự giúp mình gọi tên một điều gì đó cho bản thân mình nữa vì nhìn vào SJ mình nhận ra nhiều thứ lắm.
Leeteuk, như mình đã nói, là người mình khâm phục nhất. Trưởng nhóm là trách nhiệm vô cùng nặng nề, và anh ấy còn là người ý thức được rất rõ điều đó. Hơn nữa, như rất nhiều người nhận xét, Park Jung Soo quả là không có phong thái của người lãnh đạo xuất sắc như kiểu Eric Mun, anh ấy chỉ là người nhẹ nhàng, chân thành nhưng kiên định. Điều giúp anh ấy trụ được đến giờ này có lẽ là nhờ sự kiên định và chân thành đó thôi. Lãnh đạo hay nôm na là cố gắng quản lý người khác, cho dù là với ý tốt đi chăng nữa thực sự không hề đơn giản. Nhất là ngay cạnh anh ấy có một tâm hồn tự do như Heechul, bằng tuổi và siêu tự do. Một là bạn phải đi theo hướng chủ động hoàn toàn, bạn làm chủ còn người khác chỉ việc tuân theo. Và rõ ràng là Leeteuk không làm theo cách đó. Theo mình thấy thì cách đó chỉ có thể áp dụng được với khoảng 1/2 SJ mà thôi. Leeteuk đã tìm ra cách khác để thực hiện vai trò của mình cho đến giờ phút này, và vì vậy mình khâm phục anh ấy. Cứ nhìn cái cách anh ấy ngồi bình thản giữa nhóm, mỉm cười trong lúc từng thành viên cất giọng hát Our love trong Super show II ấy, có chút an lòng. Nhưng nhìn vào Leeteuk cũng có những thứ làm mình đau lòng. Đấy là gánh nặng của trách nhiệm, áp lực của lo lắng phải hoàn thành. Nó rất rõ ràng, chỉ quan sát một chút là nhận ra được. Đấy là căn bệnh phổ biến của thế hệ mình, thế hệ quanh quanh mình, nhiều người lơ nó và sống hời hợt, nhiều người để nó nhấn chìm ... Mình hy vọng Leeteuk có thể tiếp tục và vượt qua được nó...
... như Heechul vậy. Heechul là người có vẻ ngoài hời hợt, nhưng lại thực sự sống rất có nguyên tắc. Nguyên tắc của anh có kì quái, khác với số đông nhưng anh nghiêm túc sống với nguyên tắc và trách nhiệm của mình. Mình thích thú với Heechul không phải vì những cái anh ấy đã mạnh dạn phá cách, những cái mà mình có ước cũng không làm được. Mà mình yêu quý vì anh ấy là một Heechul rất tình cảm, rất biết cảm thông cho người khác. Ai khác biệt, ai không chấp nhận anh ấy thì anh ấy bỏ qua, tự tin, vui sống với đúng tính cách của mình. Như thế không có nghĩa là đối với Leeteuk, một người trái ngược hoàn toàn với anh ấy về tính cách, lúc nào cũng bị áp lực vì cái nhìn của người khác, thì Heechul bỏ qua, anh ấy nhìn thấy áp lực mà Leeteuk phải chịu, nhận ra tính cách khác biệt của Leeteuk và rồi đứng bên động viên, giúp đỡ bạn những gì anh ấy có thể. Nhiều người bảo Heechul không cần SJ vẫn sẽ có sự nghiệp riêng rất thành công. Chắc là đúng thế thật. Nhưng giờ quan trọng là anh ấy vẫn là Super Junior Heechul. Vậy thôi.
Leeteuk đã từng ví Kangin như là một ngón tay bị thương của SJ vậy. Mình hiểu cái cảm giác đau thương ấy. Các anh thuộc thế hệ của mình nên nhìn xung quanh có thể thấy rất nhiều để hiểu tại sao lại như thế, và đồng cảm được với cảm giác đau thương khi bàn tay bị đau một ngón như thế. Với mình Kangin là cái người hoạt ngôn trêu chọc mọi người nhưng có nụ cười hơi ngượng nghịu khi xuất hiện trong All about SJ sau khi xuất ngũ, là cái người cất giọng dày ấm rất tình cảm hát vài câu sau Ryeowook trong This is love ở chương trình A song for you.
Yesung, một Xử Nữ, thế nên chẳng ngạc nhiên khi thấy anh ấy hay càm ràm mọi người. Anh ấy cũng là người cục tính, dễ nổi nóng. Mình cũng là Xử Nữ, mình hiểu Yesung cũng tình cảm ra sao, cũng có những lúc cảm thấy tổn thương đến rơi nước mắt. Tủi thân ý mà.
Shindong thì đặc biệt vì Shindong có con đường riêng, cũng rất độc lập về cảm xúc. Là chỗ dựa chứ không phải dựa vào ai. Shindong cho cảm nhận như vậy đó.
Siwon, Donghae, Eunhyuk cùng một lứa và với mình thì họ cũng na ná về tính cách. Kiểu sống nhiệt thành, có cá tính riêng, sở thích riêng, con đường riêng nhưng cũng thích ở trong một cộng đồng chung, hòa cùng anh em ở đó. Siwon không cho cái cảm giác là một bông hoa trong lồng kính, Siwon có con đường riêng, rõ là thế nhưng cũng thấy rất rõ sự gắn kết với phần còn lại của SJ. Nhìn vào Eunhyuk thì thấy một phần của Leeteuk, cái phần vất vả, phần quán xuyến, phần gánh vác, phần trách nhiệm í, bên cạnh đó là sự ấm áp nhạy cảm rất riêng. Còn với Donghae, có đôi lúc mình thấy Kyuhyun và Donghae giống nhau ở điểm này, một người đã từng mất mát thì có lẽ hạnh phúc với họ chỉ đơn giản là sự đủ đầy, bù đắp cho khoảng trống của sự mất mát trong tim họ.
Ryeowook có lần đã nói rằng cái ràng buộc SJ với nhau đầu tiên là một bản hợp đồng pháp lý rồi sau dần mới là tình anh em giữa họ. Ryeowook thì mình chưa có nhiều dịp để biết về cậu ấy nhưng mình thấy cậu ấy là người nhẹ nhàng, tình cảm, thường đứng phía sau quan sát, không sôi nổi tinh nghịch trêu chọc mọi người nhưng có vẻ cậu ấy cũng mạnh mẽ nữa đấy chứ. Sau khi xuất ngũ có lẽ cậu ấy lại càng mạnh mẽ thêm, hy vọng cậu ấy sẽ phát triển tốt những dự định của mình.
Trong SJ có lẽ Sungmin là người mình không thích nhất về giọng hát và tính cách. Giọng hát của Sungmin đủ riêng biệt để mình nhận ra được nhưng chỉ là mình không thích âm sắc đó mà thôi. Về tính cách thì qua các show, qua vụ đám cưới, mình không thích vì sau vụ đó, hình ảnh một SJ thống nhất bị phá vỡ và quá khó hàn gắn. Chứ còn bản thân Sungmin có cá tính riêng và kết hôn hay không là việc của anh ấy, dĩ nhiên mình chả có ý kiến gì về việc đó vì ai cũng nên có hạnh phúc riêng. Nhưng Sungmin còn là Super Junior Sungmin, cách hành xử có lẽ đã cần được cân nhắc kĩ hơn chứ đừng để hình tượng bị quay ngoắt 180 độ như vậy. Khi các anh già SJ đến ngần này tuổi thì kể các các fan cũng mong họ sớm tìm được hạnh phúc riêng chứ. Nhưng sẽ vui hơn khi hạnh phúc riêng của họ có thể chia sẻ được với mọi người nữa. Mình quả thật thấy là hội 85, 86 có những ca siêu khó hiểu. Sungmin không bị SJ ví như ngón tay bị thương vì có lẽ các anh em ở sát bên sẽ hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào và thông cảm cho Sungmin và Saeun chăng, nhưng với mình thì Sungmin là một vết cắt sâu hoắm trên bàn tay của SJ mà chưa biết bao giờ có thể liền nổi.
Cuối cùng thì là Kyuhyun, anh bạn sinh năm 88, hơn mình nửa năm tuổi. Có lẽ giống nhiều đứa 88 khác, bạn Kyu cũng kiểu vừa ông cụ non ưa chặt chém lại vừa kiểu nhố nhăng nhắng nhít không đỡ nổi. Nhưng mình thấy trong hình ảnh của Kyuhyun có một chút hình ảnh của mình khi rơi vào cái phòng thí nghiệm của Cô giáo mình hồi năm cuối đại học, đấy là Cá gặp nước. Tất nhiên, có thể thấy rõ ràng Kyu không chỉ phát triển các mặt cá tính của mình mỗi trong SJ, bạn ấy còn Radio Star, còn Tân Tây Du Ký, còn sự nghiệp solo, nhưng rõ ràng là tất cả cũng từ SJ, do SJ mà mới ra một Kyuhyun như vậy. Ha ha câu này nghe quen ha. Ở đoạn đầu ý, thì mình cũng rứa mà lị.
Thôi dài lắm rồi. Dĩ nhiên là còn Hangeng, còn Kibum, Zhoumi hay Henry, tuy nhiên họ lại là câu chuyện khác, không thân quen với mình cho lắm. Nhắc đến họ thì vẫn có những cảm giác của SJ tuy nhiên thật sự không thể sâu đậm như 11 người kia vì tần suất không bằng được đâu. Thế nên dài cũng đến vậy thôi. Thế chắc là đủ cho bản thân mình, ít nhất là đến lúc này rồi.
Tóm lại thì mình thích SJ vì thời gian này, có những lúc mình cảm thấy đầu óc cực kỳ khủng hoảng, không thể tập trung nổi, trong khi thật sự cần phải tập trung để làm việc gì đó, có thể do việc đó mình chả hứng thú gì, chẳng qua phải làm vì bị ép buộc mà thôi. Những lúc như thế có 2 vị có thể giúp mình tập trung bằng cách cắm phone vào tai là Hà Anh Tuấn và SJ. Cuối cùng thì có lẽ lý do đơn giản cũng chỉ có vậy.
---
Nghe Our love của SJ, từng thành viên cất giọng hát từng câu, mà xúc động lắm. Mà trong những bản hát Our love ở các nơi thì mình thấy bản này là cảm xúc nhất nè https://www.youtube.com/watch?v=bj2w7_GqAMU

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

Trích đoạn ưa thích

.... Benny hỏi và cảm thấy - với toàn bộ nỗ lực kiêng rượu của mình - bác đang cản phá cả thế giới. ....
Lâu lâu, rất rất lâu rồi mới lại đọc xong được một quyển sách.
Kể mà dạo này còn lười nữa là đọc theo comment của các đồng chí bên cạnh. Phải mọi người xui thì mới nhấc mông lên và đọc. Cứ như quyển này thì có đến 2 người xui mình và một người còn bảo cho mượn luôn nữa ý.
Còn thì có mấy quyển tự chọn tự ưng thì lại đều đang dang dở. Có quyển của nhà văn một thời ưa thích thì đang vật vã mãi 1/3 đầu. Có quyển lại đang phải để dành để còn có cái nhấm nháp mỗi khi ngồi đâu đó chờ các thể loại máy bay, xe cộ.
Nói chung là sự nghiệp chữ nghĩa thiệt không đơn giản. Viết lách cũng khó (kể cả việc hàng ngày như báo cáo chuyên môn) mà đọc cũng còn khó nữa.
---
Buôn một tí về quyển Ông già trăm tuổi này nhá...
Tuần trước lúc đọc đến đoạn cái xe tải chuyển nhà màu vàng phanh không kịp nên húc bay xe của Cá Chó lên giời và một lúc sau thì ông thanh tra tìm được đến đấy. Đoạn sau hình như có tả thêm về cảm nghĩ của ông thanh tra thì phải. Mình không nhớ rõ lắm. Nhưng lúc ý thì đã từng có ý định bỏ, chẳng đọc tiếp nữa. Vì tự dưng cứ nghĩ sao mà cái đời mình lại giống bác thanh tra thế nhỉ. Cho đến thời điểm đó (cái đoạn xe của Cá Chó bị húc bay lên giời ý) thì mình thấy cuộc đời bác thanh tra thật là bế tắc. Tất nhiên mình có được spoil trước một ít và biết là kiểu gì thì hội bạn của Allan kiểu gì cũng vô tội, mà nếu như thế thì rõ ràng là bao công sức của bác thanh tra kiểu gì cũng vô ích thôi. Như kiểu cuối cùng thì bác ý sẽ bị troll một cú thật đau ý. Trong khi cũng rất rõ ràng là bác đã bỏ ra biết bao công sức truy lùng tung tích, điều tra các kiểu rồi. Mà bác cũng đâu có phải cái kiểu hám danh như ông công tố hay kiểu "diễn" như ông thị trưởng. Bác chỉ đang cố gắng làm đúng phận sự của mình - một thanh tra - mà thế thì bác ý phải lặn lội đi điều tra, phải suy nghĩ các kiểu, đổ bao công sức... Ấy thế mà.... viễn cảnh tương lai là không thể làm gì nổi tội phạm. Ờ thì tất nhiên trong hoàn cảnh câu chuyện này thì cái nhóm "tội phạm" của cụ Allan cũng rõ là không phải xấu xa gì cho cam. Tuy nhiên đứng ở góc nhìn của bác thanh tra thì cái tương lai ý vẫn thật là.... chẳng đáng chút nào.
Mình cũng thế... Hic. Ý mình là mình cũng chỉ đang cố làm tốt công việc của mình, những gì mà mình được giao thôi. Và mình luôn cố gắng làm gì cũng tử tế nhất có thể. Tuy nhiên bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu phần lớn công việc của bạn được biết trước là chỉ để "diễn", hay có thể nói là sẽ chả có tí kết quả thực tế nào. Bạn có muốn từ chối luôn ngay từ đầu, không làm những việc vô bổ như vậy? Hay nếu trong trường hợp không từ chối được, bạn sẽ phản ứng theo kiểu "chỉ làm cho có"? Nô, nô, đó đều không phải cách mình đã và đang làm. Mình sẽ tìm cách để nhìn vấn đề theo cách khác. Niềm tin của mình là: Cái gì cũng sẽ có side effect của nó. Và việc của mình chỉ là tìm ra những tác dụng phụ tốt của sự việc và lấy đó làm mục tiêu để tiếp tục làm cho tử tế mà không thấy công sức mình bỏ ra không bị vô ích thôi. (Mọi người hay nhận xét là mình kiên nhẫn, hoặc là điên rồ. Thực ra sự tình là vậy thôi mà).
Đấy sự tình là thế. Thế nên khi đọc Ông già trăm tuổi, thấy hoàn cảnh của bác thanh tra mà mình cứ liên tưởng sang bản thân, xong rồi sinh ra tủi thân, thất vọng thay cho cả bác ý.
Nhưng may mà (may thật ý) mình lại được spoil một lần nữa. Chính là cái đồng chí thứ 2 xui mình đọc quyển này, chính là cái người định cho mình mượn luôn để đọc ý. Thế nên mình biết là sau này bác thanh tra còn xin nghỉ rồi nhập hội và đi nghỉ hưởng phúc luôn với nhóm bạn của cụ Allan nữa cơ. Thế là vui. Đời cuối cùng cũng phải có hậu với những người làm việc một cách tử tế thế chứ. Thế là có động lực đọc tiếp, rồi thì tìm ra được cái trích đoạn ưa thít kể trên và còn ti tỉ những thứ thú vị khác trong cuộc phiêu lưu của những người bạn nữa. May thế :)

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018

Mèo



Mều
Bọn mều ý mà, nói chung là mình thấy bọn hắn mặt lạnh dễ zợ à nha. Như kiểu công chúa băng giá ý, nếu như em nó là gái (còn mà zai thì chưa tìm được từ gì tương ứng hehe). Mà đa số đến 90% những đứa mều mà mình từng gặp đều có biểu cảm băng giá hết. Cỡ gần 10% còn lại thì biểu cảm là vô cảm luôn, a lê phớt luôn, coi mình chỉ là không khí luôn :)) 
Em mều này là gặp trưa hôm nọ ở nhà ăn. Đang từ trên tầng 2 đi xuống thì nhìn hướng mắt ra phía cửa sổ và thấy em nó đang nằm đó. Uôi, thật là tỏa sáng trong nắng luôn. Thực ra theo mình thì ngắm em nó theo hướng từ trong nhà hướng ra là đẹp nhứt. Mội tội lúc ý cũng đông người đang ngồi nên không tiện phi ra chụp từ phía ấy. Mà kể cũng ngại, tự dưng sà vào chụp choẹt linh tinh thành ra quấy rầy nhỡ làm em ý cụt hứng rồi chạy mất tiêu thì lại khổ cả hai. Cuối cùng đằng đi ra hẳn ngoài xong rón rén vòng lại chụp em ý từ bên ngoài cửa kính.
Chà kiểu gì thì thần thái cũng thật không phải vừa. Thư thái. Lạnh lùng. Đúng là "quan trọng phải là thần thái" thật hehe.

từ một bạn tên Khôi - many thanks

Sáng nay tình cờ vớ được bài này. Thấy bạn nói đúng ý mình ghê. Mặc dù con đường của mình và bạn khác nhau nhiều, bởi cái chuyên môn, cái tạm gọi là bản lĩnh nghề nghiệp của mình ý mà, lại có đặc thù khác với công việc của bạn. Nhưng mà ngẫm kĩ mà xem, nghề nào, nghiệp nào thì cũng cần đảm bảo mấy kĩ năng và mấy điều định tâm nhất định thì mới có thể phát triển một cách tự tin và sảng khoái được trong ngành. 
Mà cũng vừa hay là hôm qua vừa ngồi nói chuyện với chị bạn mình về chủ đề "mình là ai, mình có gì khác thiên hạ, mình có vấn đề hay thiên hạ có vấn đề đây" :)) Thế nên hôm nay gặp bạn này mình rất vui. Đúng ý ghê cơ. 
Dạo này mình không xài facebook nữa. Đang không muốn vô đó. Thực ra với mục đích của mình thì dẫn bài này trên fb sẽ có ý nghĩa hơn, vì bên đó mình có nhiều friends và có thể lan tỏa ít nhiều đến các bạn khác. Tuy nhiên chả hiểu sao dạo này không muốn vô đó nói năng chi nữa, cứ tụt cảm hứng kiểu gì ý. Nên thôi đăng ở đây. Để ít nhất thì cũng có chút gì đó cho bản thân mình. Để thấy rằng ít nhất mình không đơn độc.
Cảm ơn đồng chí gì tên Khôi một lần nữa. Chả biết tuổi tác ra sao mà xưng hô cho phải theo Tiếng Việt nữa với lại tên nè hình như chỉ là bút danh thôi thì phải.
Link bài viết gốc đây nhé: https://hoangkhoiweb.wordpress.com/2017/06/15/4-bai-hoc-quy-ma-cong-viec-da-day-minh/
----------------

4 bài học quý mà công việc đã dạy mình

Hôm nay rảnh rỗi đôi chút, bỗng dưng mình nghĩ, mình nên viết chút về những điều mà mình đã học được từ công việc cho đến cấp trên. Trong những năm tháng đi làm cho đến khi chính thức “đảm nhận vai trò” freelancer có lương, mình đã học được 4 điều như sau:
  1. Tôn trọng nghề nghiệp của mình cũng là tôn trọng chính mình

Hồi mới bắt đầu đi làm ở một tờ báo thời trang, mình là chân chạy việc, bên cạnh các nhiệm vụ như đưa tin về các sự kiện, dịch thuật, viết bài theo chủ đề hàng tháng… thì nhiệm vụ chính là đi phỏng vấn mấy ngôi sao trong lĩnh vực giải trí: diễn viên, ca sĩ, đôi khi có nhạc sĩ và đạo diễn phim. Cuộc gặp gỡ khiến mình ấn tượng nhất là với cố nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.
Có lẽ ai trong nghề phóng viên cũng chẳng xa lạ với việc các sao nhà ta đi trễ, người thì trễ 5-10 phút, người thì trễ 30p-1h cũng là chuyện thường. Có lần nguyên ekip chụp ảnh của mình ngồi đợi sao A gần hai tiếng vì lí do “cúp điện nên không mở cửa cuốn ra khỏi nhà được” (!). Còn có sao nam B đến trễ nửa tiếng “vì bận cho con bú”.
Cho nên mình rất ngạc nhiên vì buổi hẹn của mình với nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, người có tuổi đời ngang với ông mình, nhạc sĩ đã đến trước buổi hẹn 1h đồng hồ, cho một buổi phỏng vấn với một con bé phóng viên mới vào nghề. Khi trò chuyện, ông không hề tỏ ra trịch thượng hay trả lời như một bậc bề trên, dù ông có danh có phận trong làng nhạc. Ông nói năng gần gũi và nói chuyện thân tình.
Trong buổi trò chuyện đó, ông cũng có nhận xét về một số ngôi sao trong làng nhạc. Có vài chi tiết mà mình biết, nếu mình viết lại trong bài báo nhất định sẽ trở thành chi tiết “đắt”. “Đắt” vì nó có thể tạo nên scandal, nhưng mình không muốn làm vậy. Vì mình nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến vị nhạc sĩ này. (Sau đó vài năm, trong một cuộc phỏng vấn khác, đã có phóng viên đưa những lời nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 lên báo, dẫn đến việc nhạc sĩ phải lên tiếng xin lỗi Đàm Vĩnh Hưng và Thanh Lam, dù rằng lời nhận xét của nhạc sĩ được phần lớn độc giả ủng hộ).
Khi chọn công việc làm báo vào thời điểm đó, mình đã luôn đưa ra một tiêu chí, mình không cố tình đưa tin bài giật gân hay câu khách, mình chỉ cố gắng tìm hiểu những quan điểm và giá trị công việc của các nhân vật, rồi chuyển tải thành một bài viết có khả năng truyền cảm hứng đến công chúng. Ít ra thì cho đến khi tạm biệt công việc, mình nghĩ mình đã không làm sai tiêu chí đó. Có lẽ mình không có đủ tài năng để làm một phóng viên, tuy nhiên mình cũng không làm gì quá sức.
Lúc ở Sài Gòn, sau này đi ngang khách sạn lớn, nơi mà mình đã từng đến tặng báo biếu cho nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 sau khi bài viết thực hiện xong. Mình còn nhớ cảm giác ngồi ở sảnh nghe nhạc sĩ đàn, âm thanh rất tuyệt, dạt dào cảm xúc, khiến cho những vị khách ngoại quốc ai cũng ngoái nhìn lên tầng lửng để nhìn một lần người chơi đàn. Sự ra đi của ông là điều đáng tiếc cho làng nhạc Việt.
  1. Viết sao cho hữu ích với người đọc

Hồi mới bắt đầu vô nghề viết, mình viết dở lắm, câu cú thì lủng củng, sáo rỗng, màu mè… ý tứ thì bay véo véo ở đâu trên ngân hà chứ không nằm ở mặt đất nữa. Sau khi chuyển qua làm ở một công ty thương mại điện tử, mình có may mắn được sếp cũng như chị đồng nghiệp góp ý và hướng dẫn nhằm viết sao để câu từ mạch lạc hơn.
Chị sếp có cách sửa bài rất hay là chị không sửa trực tiếp trên bài viết, mà chị sẽ comment góp ý từng câu từng từ cho mình tự sửa. Vì sao dùng từ đó trong câu là không đúng, rồi nên dùng từ nào để thay thế, câu văn kia sai ngữ pháp ở chỗ nào, câu có quá dài quá khó đọc hay không… Chị giúp mình nhận thức được rằng viết sao cho đúng là điều hết sức quan trọng, và rèn cho mình sự tỉ mỉ trong viết lách. Viết là nhằm để truyền đạt ý của mình đến người đọc, nếu mình viết mà người đọc không hiểu gì hết thì phải coi lại cách viết.
Cũng trong quãng thời gian đó, mình đã học được cách viết tin bài cho website hay trang thương mại điện tử. Một trong những nền tảng cho công việc hiện tại của mình.
  1. Có thể thất nghiệp nhưng đừng dối lòng

Có một lần mình đã bỏ chạy trong quá trình thử việc ở công ty A, vì sau quá trình thỏa thuận công việc thì phát sinh thêm một nhiệm vụ: viết bài cho giám đốc đăng trên facebook cá nhân. Chuyện là mình nhận việc làm nội dung cho website và facebook của công ty nọ, tuy nhiên leader muốn lấy lòng sếp nên vẽ ra dự án gọi là “xây dựng thương hiệu cá nhân” cho anh giám đốc.
Anh giám đốc thì chia sẻ với mình những “nguyện vọng” trong lòng như sau: “Anh cần em viết nội dung để anh đăng facebook cá nhân anh (đứng tên anh), nội dung cần deep và tạo viral nói về các vấn đề của thời đại một cách sâu sắc như chương trình Táo Quân, bài gói trong khoản 300 chữ, nhưng vẫn thể hiện được tính cách và giọng điệu của anh (?). Mà anh không cần thu hút những người đọc trẻ, sinh viên gì tất, anh chỉ cần những lãnh đạo của các công ty, tập đoàn lớn vào đọc qua đó biết đến anh và quyết định sử dụng dịch vụ bên anh cung cấp. (Mà fb cá nhân anh hiện có khoản 250 friend, anh chỉ kết bạn với bạn bè và người thân cũng như cấp dưới anh thôi nha).”
Đến giờ mình vẫn không hiểu sao việc “xây dựng thương hiệu cá nhân” lại là lấy bài viết của người khác rồi cho là của mình (?). Nhưng mình thà thất nghiệp cũng không muốn làm việc như vậy, thế là đành good bye em phai công ty đó! Mình có thể chịu cực, chịu khổ, nhưng không chịu nổi việc trái lương tâm.
  1. Hãy thật lòng cho đi trước khi đòi nhận lại thứ gì

Cho đến cách đây hơn một năm, có lẽ mình vẫn chưa có khái niệm về việc làm điều gì đó có ích cho cộng đồng. Thực sự là vậy, mình chỉ nghĩ đến việc đi làm hưởng lương, con đường thăng tiến/ tăng lương từng năm. Kiếm tiền để shopping và mua sắm thoải mái, còn dư thời gian thì đi du lịch. Lúc ấy mình chưa hề nghĩ đến việc tạo ra một giá trị nào đó từ việc chia sẻ. Nhưng trong quá trình “thử việc” 4 ngày ở một công ty quà tặng đặc biệt đã giúp nhận ra điều đó. Hãy vô tư bày bỏ tình yêu thương và giúp đỡ mọi người xung quanh, đừng bo bo giữ mình, hãy làm công việc mình thực sự yêu thích, những giá trị có được mới lâu dài. Đó là những lý tưởng mà chị giám đốc, người sáng lập ra công ty đã truyền đạt cho mình trong những buổi chuyện trò.
Chính điều này thúc đẩy mình thay đổi, mình bắt đầu bằng việc thực hiện những bài viết trên blog chia sẻ những gì học được trong cuộc sống, cũng như những kinh nghiệm bản thân tích lũy được, như bài viết: làm thế nào để tác phẩm của mình được xuất bản thành sách, nên gửi truyện đăng báo như thế nào, sách để tham khảo về kỹ năng viết…. và mình cũng bất ngờ vì đó là những bài nhận được view cao nhất trên blog mình. Bên cạnh đó, các bài review sách cũng được đọc nhiều. Lúc đầu, mình chỉ nghĩ là viết cho vui, để nhớ về những quyển sách đã đọc mà thôi.
Đến thời điểm này, mình dần dần nhận thấy giá trị của việc chia sẻ, đó là sự kết nối được với cộng đồng. Anh giám đốc ở phần thứ 3, mình từng đề án ra phương án cho anh ấy là hãy chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm thực tế mình có, đó là cách bền vững để được người khác yêu quý và nhớ đến. Tuy nhiên, anh ấy đã gạt bỏ ý kiến trên, mình thấy thật đáng tiếc.
Kết
Ôi, mình cũng không nghĩ là mình sẽ viết một bài viết dài đến như vậy!
Như đã từng nói trong phần giới thiệu (có phần sơ sài) về chính bản thân mình, mình từng làm việc với vai trò là phóng viên, sau đó là biên tập cho hai tạp chí thời trang. Mình là cộng tác viên truyện ngắn cho các tạp chí tuổi teen từ hồi còn đi học. Mình từng xuất bản bốn quyển sách và in chung trong một vài tuyển tập. Mình cũng từng làm thực hiện nội dung cho vài website, viết tin bài giới thiệu sản phẩm lẫn voucher cho các trang thương mại điện tử. Nói trắng ra là không có chuyên môn cụ thể, đụng gì làm nấy đấy ạ!
Thực ra, mình chưa từng học qua chuyên ngành về viết như báo chí hay văn học. Vì thế trong quãng thời gian đi làm, chủ yếu là mình tự học. Mình cũng có may mắn là được cấp trên, đồng nghiệp chỉ bảo nhiệt tình cho một con bé ngơ ngơ không chuyên môn gì cụ thể mà không hề kì thị cũng không “giấu nghề”.
Công việc, mình học được nhiều ở công việc, sau này đối với mình, công việc không chỉ đơn thuần là phương tiện để kiếm tiền mà còn giúp mình học hỏi, đồng thời phát triển bản thân. Mình xin kết bài chia sẻ dài dòng của mình ở đây ạ!
Thực xin lỗi vì nó quá dài!

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

...

Mệt thật.
Khủng hoảng ghê gớm vì chả nghĩ nổi cái gì cả.
---
Tự dưng tâm trạng này lại thấy nghe nhạc của SuJu thấm dã man. Xúc động ghê gớm luôn. Kể cả những bài trước đây đã từng nghe qua mà chả cảm thấy gì. Thế mà giờ nghe đến đâu ngấm luôn đến đấy. Sợ thật.
Thật chả hiểu mình bị làm sao. Khủng hoảng kiểu gì mà đến nông nỗi này.
Cũng may là vẫn còn có nhạc SuJu để mà tỉnh táo vào lúc này. Haizz.

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2018

Ảo ảnh

Mọi người đã bao giờ có cái cảm giác băn khoăn không biết một người vẫn thường tiếp xúc với mình có phải là một ảo ảnh không nhỉ?
Chậc, chắc là do ảnh hưởng của It's okay, that's love mà thành ra tự dưng mình lại giật mình tự hỏi không hiểu đấy có phải ảo ảnh không cũng nên.
Kang Woo là ảo ảnh của Jang Jae Yeol. Hình ảnh của cậu bé ấy được xây dựng từ kí ức về tuổi thơ bé của Jae Yeol. Nó lấp đầy những thiếu thốn và hàn gắn những vết thương trong tâm trí anh. Đấy là phim nói thế, kịch bản + lý thuyết tâm lý học bảo vậy.
Mình cũng đã từng nghe đến trường hợp những đứa trẻ có những người bạn tưởng tưởng sống cùng với chúng vài năm tuổi thơ.
Thế còn trường hợp của mình thì sao nhể? Nhiều lúc thấy ảo dã man. Thật đấy :))
Mà cũng chả có cách nào để check là ảo hay thật. Khó phết.
Mà thôi, trong tình trạng lên cơn sốt liên miên hai ngày trước và hôm nay thì lại chảy nước mũi ròng ròng thì có lẽ là ảo ảnh hay không thì mình cũng nên kệ xừ nó thôi...
Cái cảm giác lên cơn sốt ý mà, cái cảm giác ý cũng đã đủ để thấy ảo ảnh rồi.

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018

This is love (SJ)

Mình không phải kiểu người chăm chỉ đi kiếm nhạc để nghe. Mà trộm vía thường thì lúc nào cần nghe thì sẽ có để nghe thôi.
Cái link nè https://www.youtube.com/watch?v=VT5c5rc-FF8, không quen không biết người post nhưng rất rất cảm ơn người í.
Lần đầu nghe là lúc đầu óc đang vô cùng rối loạn, stress kinh khủng. Lúc ấy rất rất cần một không gian riêng ngay cả khi đang ngồi giữa office bao nhiêu người. Vậy là cắm earphone vào và vớ được album đó.
Sau đó thì để lưu luôn cái tab mở link đó trên desktop ở cơ quan. Tuy không phải ngày nào mở Chrome lên cũng cắm tai nghe để nghe nhưng mà thỉnh thoảng khi nào cần tập trung để viết thì lại nghe.
Cảm giác nghe album này dễ chịu thật.
Tuy This is love thì có một bản hát live trong tv show gì gì đó mình thấy cảm xúc hơn hẳn ở đây, Bonamana, bài mình thích đầu tiên của SJ thì không có ở đây, nhưng có Don't leave me da diết, có Islands mênh mang, có Mamacita sôi động và có Too many beautiful girls ngộ nghĩnh. Nói chung là hợp để tập trung làm việc phết đấy :))
---
Lan man tí về việc âm nhạc truyền cảm hứng.
Mấy tuần trước thế giới xôn xao vì sự ra đi của Avicii.
Lại giống những lần trước, khi anh ấy đã ra đi thì kẻ không biết gì là mình đây mới google về anh.
À hóa ra cũng có vài bài của anh mà mình đã từng nghe được ở đâu đó, giai điệu có thể nhận ra được.
Vậy là một người có ý nghĩa với người khác lại đã ra đi.
Nhưng không sao... Vẫn đang có và chắc chắn sẽ có nhiều nhiều người khác nữa đảm nhận vai trò đó cho mọi người.
-----
Tháng 06-2018:
Cập nhật xíu.
Bây giờ cái link album This is love đã bị report và delete khỏi youtube mấy tuần rồi. Mình là mình hơi bị rầu.
Hic. Vẫn biết bị vậy là đúng và cần được tôn trọng nhưng mà vẫn rầu ơi là rầu ý. Hem phải tiếc tiền mua album mà vì những lúc cần cảm hứng thì lại phải lọ mọ đi tìm thôi ý mà.

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

Architecture 101

Phim Hàn Quốc í mà.
Hôm nay nữa thì chắc phải là lần thứ 2 hay lần 3 mình xem rồi. 
Lần đầu tiên xem là vì Han Ga In. Chị ấy quá đẹp. 
Lần sau đó thì vì cái gì đó cũng chẳng rõ. Chỉ biết là ấn tượng nhất vẫn là gió ở Jeju và thiết kế của căn nhà trong phim. Cửa sổ rộng, tràn ngập ánh sáng và gió. Khung chắn bằng gỗ trượt. Phòng trên gác hai nhìn ra mái tầng 1 và khoảng sân nhỏ phủ cỏ. Cái hồ nhỏ thả cá nơi có dấu chân của cô bé con. Bức tường gạch thô có những vạch đánh dấu chiều cao... Mọi chi tiết đều có ý nghĩa riêng của nó cả. 
Một căn nhà của riêng mình thì phải như vậy chứ nhỉ?
... Mình mong có một lần đến Jeju thăm căn nhà đó quá đi.
Đọc comment phim thì thấy nhiều bạn bảo tiếc vì đôi nhân vật chính lại để mất nhau một lần nữa ở cuối phim. Nhưng mình thì lại thấy không phải vậy. Thực ra họ đã tìm lại được nhau rồi đấy chứ. Cho một mối tình đầu trọn vẹn và rất đẹp. 
Có lẽ chính vì vậy mà cảnh kết phim chính là hình ảnh Seo Yeon ngồi bên cửa sổ và mở hộp quà Seung Min để lại, đó là máy nghe nhạc và cái đĩa CD mà năm xưa cô ấy đã gửi lại cho anh tại căn nhà trống. Seo Yeon nghe lại bài hát năm xưa và mỉm cười khi nhận ra rằng lời hứa năm xưa tưởng như không thành hóa ra lại đã trở thành hiện thực rồi.
Cũng giống như lúc Seung Min nhận ra mô hình căn nhà năm xưa đang nằm trong hộp đồ chuyển nhà của Seo Yeon. Đấy là cảm giác của sự mãn nguyện. 
...
Sau này khi gặp lại nhau, hai bạn cũng đã từng hỏi nhau về lời hứa về ngày tuyết rơi đầu tiên của năm xưa ấy. Nhưng khi ấy họ không trả lời nhau. Không nói ra sự thật y như ngày xưa ấy. Mọi thứ vì thế mà cứ đầy hụt hẫng cho đến tận cuối phim.
Cuối cùng thì mọi thứ đã trọn vẹn.
Chẳng có gì có thể sánh được với niềm tin, sự hy vọng, mong chờ của cái thời xa xưa ấy, của những năm tháng thanh xuân rực rỡ ấy. Những gì xảy ra ở những năm đầu tuổi trẻ ấy có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mỗi người sau này đấy. Lúc đấy con người ta vẫn còn rất tự do và họ làm gì cũng sẽ đặt hết mọi thứ họ có vào đó, mọi suy nghĩ, mọi tình cảm, mọi niềm tin... tất cả những gì họ có. Thế nên nếu hạnh phúc thì sẽ rất rất hạnh phúc. Còn nếu thất vọng, dang dở thì sẽ rất rất rất tiếc nuối. Đau lòng lắm. 
Thế nên mình mới nói, phim này kết thúc cực kì trọn vẹn. Bởi vì năm tháng trôi qua, con người ta sẽ đổi thay nhiều chỗ, ngoại hình, tính cách, ước mơ, kỳ vọng... đều sẽ biến đổi. Nhưng duy chỉ có kỉ niệm là sẽ không thay đổi. Thế nên để cho kỉ niệm của năm xưa, câu chuyện của năm xưa hoàn thành nốt chính là cái kết đẹp nhất, trọn vẹn nhất đấy.
 

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

New generations

Những thế hệ mới luôn luôn có gì đó hơn hẳn những thế hệ cũ đã qua.
Nhanh nhạy hơn, xông xáo hơn, nhiệt huyết hơn... có rất nhiều.
Ngu dại hơn, ngớ ngẩn hơn, "bay bổng" hơn... cũng chả ít đâu í.
- Trích tâm hự đầy đau khổ của một kẻ thế hệ cũ dạo này suốt ngày phải đối mặt với mấy "con nai vàng ngơ ngác" hoặc mấy "con cáo non" đội lốt gà công nghiệp. Hic hic... Đau hết cả đầu với lòng mề các kiểu luôn í :(((
---
Nhân sự kiện bóng đá đang hot hiện giờ mình muốn nói đến câu chuyện generations ở đây chỉ vì trong lúc đọc tin về các em, thế hệ các em, mình lại chợt nhớ đến thế hệ trước của các em và cả thế hệ trước trước nữa. Sự so sánh là không thể tránh khỏi nhưng bảo so sánh về kĩ thuật chuyên ngành bóng đá thì mình chịu rồi. Mình chỉ chợt nhớ đến cú xuống dốc không phanh của thế hệ trước các em. mà giật mình. Thật đáng sợ.
Thua trận này các em có lẽ sẽ rất buồn vì kì vọng quá lớn của mọi người đặt trên vai các em. Nhưng nếu thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau những màn chúc mừng chiến thắng rầm rộ khắp nơi. Liệu có phải một cú xuống dốc không phanh nữa hay không?
Mối lo lắng này thực ra không phải viển vông đâu. Vì thời đại này là thời đại internet phổ biến đến từng con ngõ nhỏ, chị lao công hay bà bán nước đều dùng smartphone cả rồi. Đại gia thì đầy rẫy. Giá trị của thành công bây giờ được đo bằng cả danh tiếng lẫn tiền tài một cách rất rõ ràng rồi. Vậy nên nhìn chiến thắng của các em mà chị thấy hơi run run...
Hy vọng lịch sử sẽ không lặp lại... À không, chỉ lặp lại những gì tốt đẹp thôi, à không, thế hệ sau sẽ tiến bộ hơn, hoành tráng hơn, vang dội hơn nữa chứ nhỉ!
Chúc mừng các em. Và cũng cảm ơn các em rất nhiều. Nhờ có các em mà nhìn đâu cũng thấy năng lượng sống tích cực cả. Đó mới là tinh thần của thể thao chứ.
---
Mình là đứa lỗi thời với generation của mình thật.
Haha...
Khi mà cấp hai mấy đứa cùng lớp suốt ngày Boyzon, Westlife, MTV... thì mình mới chỉ đến ABBA thôi.
Đến cấp ba thì bọn nó lại bập vào Kpop trong khi đó đến tận giờ phút này, tận hơn 10 năm sau mình mới mò mẫm nghe thử xem SuJu hát cái gì và bị "choáng ngợp" vì bạn Kyuhyun của SuJu =)))
Ôi, tôi đúng là quá chậm tiến so với thời đại rồi í.
Dạo này đang rất thích Bonamana của SuJu, At Gwanghwamun (chinese version) và Flying, deep in the night của Kyuhyun.
Bài này thì vừa phát hiện ra là bạn ý hát, ngay vừa rồi luôn :)) https://www.youtube.com/watch?v=0H1zwKnDEMY
Uhhhh.......
Ahhhh.....
Great. Bài này mình thích lâu rồi, thích sẵn rồi nên nghe bạn ý hát thật là thêm thú vị. Hehe.
Mình thích âm sắc giọng của bạn này. Bạn í không hẳn là người có giọng truyền cảm nhưng bạn ấy có cái tông giọng mình rất thích, rất bắt tai mình. Một số bài hát như bài Nà xie nián 那些年 (Những năm tháng ấy) thì mình nghe người khác hát nó da diết hơn hẳn í chứ, nhưng vì mình vẫn chưa bắt được âm tiếng Hàn nên nghe Kyuhyun hát tiếng Trung vẫn thấy thân thuộc hơn thôi. Thế nên mới phải chú thích là chinese version với At Gwanghwamun hehe. Còn Bonamana thì mình bắt đầu thích từ official music video của SuJu. Chỉ đơn giản là sử dụng ánh sáng và bóng tối thôi nhưng thật sự gây ấn tượng rất mạnh đấy. Flying... thì vì nhịp điệu và vũ đạo hài hước của nó haha... search bản có vũ đạo đi, bài tập thể dục thật dễ thương :))
... Nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ chưa chắc mình đã chậm tiến so với thời đại đâu. Chắc là thời điểm của mình đến chậm thôi. Vì mình biết đến Kyuhyun ở thời điểm này đầu tiên không phải từ vai trò ca sĩ mà là nhân vật truyền hình, từ show Tân Tây Du Ký mà ra. Cả SuJu cũng vậy, mình cũng xem nhiều đoạn show có họ tham gia và thích thú với vai trò non-singer của họ trước hết. Hehe xưa nay mình nghe nhạc đâu có phải vì ca sĩ mà chỉ vì bài hát đó hay với mình thôi. Mà hơn nữa so với nghe nhạc thì mình thích các loại talk show hoặc show tạp kĩ, reality show vui vui hơn cơ. Nhiều cảm hứng được truyền đi lắm và đa phần là hứng khởi tích cực vì hài mà :)
---
Vừa nghĩ ra một ý.
Nhìn vào Kyuhyun mình thấy bản thân mình trong hình ảnh đó.
Thông thường nghĩ Kyuhyun là ca sĩ ballad thì phong cách sẽ là điềm tĩnh mặc vest ... nhưng nhìn những màn trình diễn sôi động, nhảy nhót hay những trò nhí nhố của Kyuhyun thì mình thấy bản thân mình trong đó. haha.. Chỉ là thật sự có lẽ không "như là những gì mọi người vẫn nghĩ" thôi mà :)))) Cũng bùng nổ lắm đấy. Cũng điên rồ lắm đấy :))

Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018

Giải tỏa

Cách đây khá lâu mình đã từng thử nghĩ xem tại sao mọi người lại uống rượu, hút thuốc, xài cần sa, v.v hay thậm chí là ăn cay?
Tất nhiên là lúc ấy mình chưa có câu trả lời và cũng chả tìm được ra ai để buôn chuyện chém gió về vấn đề này nên là nó cứ trôi đi thế thôi. Cho đến đợt gần đây, mấy hôm nay, từ một ý tưởng khác mà rồi cuối cùng lại thấy có liên quan đến câu hỏi hồi đấy. Bắt đầu từ cái ý tưởng là sau này nếu mình có con thì làm thế nào để dạy nó chửi thề nhỉ?
Ơ, không đùa đâu nhé. Mình thấy việc này rất quan trọng và rất rất cần thiết luôn đấy. Vì đó thực ra cũng chỉ là một cách giải tỏa tâm trạng thôi mà. Nhiều lúc mấy từ kiểu OMG, Ối giời ơi... v.v. và mây mây không thể đủ sức biểu đạt đâu. Phải xài đến level mạnh hơn mới đủ. Cứ phải xổ toẹt ra bằng những từ "bị kiểm duyệt" í. Phải thế mới "đã", mới "đủ đô" í.
Có một thời gian mình bị cảm giác bị dồn ép, bị nén, và rồi khi mình bật ra được vài từ chửi thề, cũng mới chỉ ở level bình thường, nhạt nhẽo thôi í mà cũng khiến cho quả bóng stress của mình xì bớt hơi ra rồi, xẹp bớt rồi. Có tác dụng thật í.
Thế nên nghĩ lại thì thấy tất cả các loại rượu bia, thuốc lá, cần sa, ma túy... hay đơn giản chỉ là vị cay xé lưỡi đều có tác dụng giải tỏa tâm trạng thôi. Vì thế mà con người cứ bị cuốn hút vào chúng. Tất nhiên cái tình trạng nghiện thì có thể giải thích một cách rất khoa học được rồi. Nhưng rõ ràng để nghiện được thì cũng phải bắt đầu từ một, hay một vài lần đầu tiên rồi cứ thế sau đó vì cảm giác thoải mái có được mà người ta cứ thế tiếp tục thôi.
Cái cảm giác sợ cũng sẽ có cùng một cách lý giải như thế được không nhỉ? Tại sao lại có nỗi sợ? Tại sao người ta lại thấy sợ một cái gì đó? Theo mình thì là do hiểu biết thôi. Người ta biết là có thì mới sợ mất. Khi người ta sợ nhiều thứ quá thì sẽ bị hoang mang, hoảng loạn chăng? Thực ra cái sợ mất mát là cái sợ rất khủng khiếp và cũng rất hiện thực đấy. Không trốn được nó. Cũng khó thoát khỏi nó lắm.
Cái đấy có được gọi là stress không nhỉ? Chẳng rõ nữa. Nhưng cái cảm giác đó đáng sợ lắm. Nó khiến mình ngạt thở. Và chắc nhiều người khác cũng thế.
Rượu có thể làm người ta mất ý thức (say í mà) để rồi tạm vượt qua cơn stress. Thuốc lá, cần sa... chắc cũng thế thôi, mấy món này mình không hứng thú tìm hiểu nên cũng chỉ đoán vậy. Còn vị cay thì chắc là hoàn toàn có thể giải quyết tốt những cơn stress nhẹ. Thậm chí chỉ cần ăn uống bình thường thôi cũng đã giúp ích nhiều rồi í chứ.
Mà nói đi thì cũng cần nói lại là mấy đồ đó chỉ giúp vượt qua tạm thời thôi. Về căn bản mà không giải quyết được thì mấy đồ đó chỉ là vòng ngoài thôi, không làm gì được đâu. Biết thế. Ai chả biết thế. Nhưng cũng cần có tí mồi thì lửa mới cháy bùng lên được chứ. Thế nên một chút rượu bia, thuốc lá... vẫn cứ tồn tại trong cuộc đời của nhiều người.
Quay lại việc chửi thề. Rõ là theo ý mình thì chửi thề rất có ích mỗi tội là phải làm đúng cách chứ đừng làm bừa bãi, văng lung tung thôi. Thế nên mới phải nhìn mà học, mà nhận thức, xem lúc nào và như thế nào... thì xài mới đã được. "Đã" ở đây là "đã" với bản thân mình í nhé, tự bản thân cảm thấy thỏa mãn í nhé.
Không chỉ chửi thề đâu, những cái khác cũng như vậy thôi. Cứ xài đúng mục đích và tự kiểm soát được thì chả vấn đề gì cả. Còn mà để nó kiểm soát ngược lại mình thì... toi là đúng rồi :))
...
À ngoài mấy thứ kể trên thì cũng có những hình thức khác nhẹ nhàng, lành mạnh hơn như sex hoặc âm nhạc chẳng hạn. Nhưng trong tất cả thì chỉ có duy nhất chửi thề là có tương tác phản ứng ngay lập tức với môi trường xung quanh và tương tác đấy thể hiện rõ và mạnh nhất. Những hoạt động khác thì theo kiểu mình làm mình hưởng hơn, ít có liên hệ ảnh hưởng. Thế nên mình mới nói là càng cần phải học để xài cho đúng cách là vì thế. Xài bừa bãi thì vừa có hại lại vừa chả vui gì cả, cả cho bản thân và mọi người xung quanh.
Mà đời thì thực sự là nên vui và cần phải vui thật nhiều...

Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

19.01.18 - tôi chọn..

https://www.youtube.com/watch?v=OcUHuHtwcLQ&feature=youtu.be
Mình thật sự không nhớ được là đã bao giờ mình save cái video này ở blog này chưa. Nhưng thôi cứ nhắc lại thế này cho chắc. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hiện giờ mình đang có cái cảm giác y như khi câu hát "A whole new world" được cất lên ý. Kể cả khi bạn không biết tiếng Anh và hoàn toàn không hiểu a whole new world nghĩa là gì thì khi âm nhạc của câu hát đó cất lên bạn vẫn sẽ hiểu cái cảm giác ấy. Thực ra thì mình thấy thà không hiểu tiếng Anh và chỉ đơn giản là cảm nhận âm nhạc thôi thì tốt hơn. Mình cũng chả nhớ bài A whole new world cụ tỉ nó như thế nào đâu nhưng mà tự dưng lúc định mô tả cảm giác của ngày hôm nay thì lại bật ra cái câu hát đấy và cái cảm giác ấy. Kể cũng vui vui lạ. He he..
Thôi cũng nên quay về Jack Carrol và câu chuyện của em ấy cho đỡ đi quá xa nhỉ.
Jack là một cậu bé lạc quan? Mình không rõ. Nếu chỉ với một video ngắn ngủi trên youtube để nhận xét như vậy về em thì mình không muốn phát biểu nhận định ấy. Mình chỉ muốn nói rằng Jack đã chọn cách sống lạc quan. Cậu bé đã chọn cho mình một thái độ sống để người khác nhìn vào thấy cậu là người lạc quan, yêu đời.
Mình vẫn nghĩ rằng mọi người ai ai cũng có quyền CHỌN. Vậy thì nên tận dụng tốt quyền của chính mình là được.
---
Mấy hôm nay trong đầu cứ lởn vởn ý nghĩ về câu chuyện chọn thái độ sống này rồi. Hôm qua trên đường đi làm về cũng nghĩ được một đoạn kha khá, định bụng sẽ viết ra. Nhưng quả thật giờ phút này thì không nhớ lại nổi hôm qua đã nghĩ ra được cái gì. Thế nên đành nghĩ sao thì viết vậy luôn.
Trong đầu mình lúc này đang văng vẳng giai điệu của bài Flying deep in the night. Hình như là ost của Reply 1988 thì phải. Nhưng mình biết bài này là qua Kyuhyun của Super Junior (https://www.youtube.com/watch?v=q2YmTRGoAKE). Một người cùng tuổi với mình. Và là một hiện tượng gây chú ý cho mình gần đây.
Kể cũng lạ phải không? Khi mà thời điểm đỉnh cao của Super Junior đã đi qua từ lâu lẩu lầu lâu rồi mà mình mới biết đến SuJu và Kyuhyun :)) Thực ra thì cũng chả phải mình đi theo con đường đấy đâu, mà là một con đường khác hẳn, line riêng cơ :))
Bắt đầu là từ show Tân Tây Du Ký, mà cũng bắt đầu không phải từ Kyuhyun, mà là từ Kang Ho Dong, từ Lee Su Geun, Jiwon rồi đến Mino, An Jae Hyun, rồi mãi mới thấy bạn Kyuhyun khá thú vị. Kha khá thôi chứ lúc đầu mình thấy bạn ý cứ kiêu kiêu, chảnh chảnh dư lào ý :)) Lúc đầu mình đâm đầu vào xem show này vì quả thực nó rất vui, không phải kiểu hài nhảm, quá lố mà rất vừa vặn. Mỗi tuần chỉ canh xem một lần vào chiều chủ nhật và cùng lắm thì xem phát lại vài lần loanh quanh thứ 7 chủ nhật vì cũng chả có gì khác để xem. Nhưng sau đợt đi Quy Nhơn về, tình cờ đọc tin tức về Jong Hyun, một bài báo đưa tin về tang lễ, thì chả hiểu sao mình lại bắt đầu lan man sang các tin tức khác về Kyuhyun, rồi dần dà cả về SuJu, rồi cả các nhân vật khác của Tân Tây Du Ký nữa.
Thật ra đi qua cả một vòng rộng thế rồi mình cứ có cảm giác thân thiết với những người đó, có lẽ cũng do họ đã chọn cho bản thân một thái độ sống chăng?
-----
Ở đây mình không muốn nói đến việc phân định thái độ sống tốt hay không tốt. Mình chỉ muốn nói đến việc có một sự lựa chọn, có một quyết định ở đấy, trong mỗi con người đó thôi.
Phân định thế nào là tốt thế nào là xấu thực ra còn phải đắn đo dựa trên vô vàn yếu tố và còn phụ thuộc góc nhìn của từng cá thể nữa. Mà mình, vốn đang tập cho mình thói quen sống thật phẳng, thì mình chẳng muốn lăn tăn quá nhiều để phân định. Mình chỉ muốn chú ý đến cách thức thôi.
Đối với con người của mình bây giờ, nhìn lại những gì mình đã trải qua trong thời gian qua, thì cách thức còn quan trọng hơn kết quả.
Có lẽ một phần do ảnh hưởng từ thói quen làm việc hàng ngày. Nhưng cũng một phần do mình nhận thấy thông qua những câu chuyện mình gặp hàng ngày.
Thành công, hay cả hạnh phúc đi nữa cũng không chỉ có mỗi tại thời điểm mà tên bạn được tung hô đâu. Giây phút ấy là đỉnh cao thật nhưng nó cũng chỉ là điểm kết thúc thôi. Vì thế không nên lãng phí cả quãng đường phía trước đó, tất cả từng viên gạch nhỏ xây đắp nên giây phút vinh quang ấy, tất cả những thứ khó khăn, nhọc nhằn, vấp váp, từng tí một cũng nên được tận hưởng chứ. Không nên lãng phí đâu.
Vì... sau cái giây phút đỉnh cao kia có lẽ là khoảng trống mênh mông lắm... Trống trải lắm... Đáng sợ nữa.
---
Có những người thực sự may mắn vì họ biết cách sống và tận hưởng. Hoặc là cũng có thể họ đủ tỉnh táo để chọn được cách để sống như thế. Không biết nữa. Dù thế nào thì họ vẫn thật đáng để ngưỡng mộ.
Ở họ mình cảm thấy được một cái gì đó rất tươi sáng tỏa ra, khiến cả bản thân họ và những người xung quanh, những người thậm chí là chỉ nhìn thấy họ qua mặt báo hay màn hình thôi cũng cảm thấy thật thư thái, dễ chịu.
Bình thản mà sống.
Thực sự không dễ... nhưng đáng để chọn và cố gắng đấy...
---
Lại nói về Jonghyun, mình hoàn toàn không biết bạn ấy là ai cho đến trước khi đọc bài báo ấy. Tình cờ chỉ vì thói quen đọc tin tức giết thời gian thôi mà mình biết đến Jonghyun, đôi điều về cậu ấy.
Thực sự lúc đó mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Vì thế đối với Jonghyun mà nói mình có cảm nhận giống như đối với Josh, Kyle Huynh, Leslei Cheung.. Họ đã chọn con đường cho riêng họ. Mình mong họ thỏa nguyện.
Mình không chọn con đường như thế. Mình đã tiếp tục. Vậy thì mình sẽ tận hưởng trong những gì mình có thể. Đó là lựa chọn của mình.
---
Trong suốt cả 4 phần của Tân Tây Du Ký, có một hình ảnh của Kyuhyun làm mình cứ ấn tượng mãi. Ấy là trong một chuyến xe, khi Ho Dong đói và muốn ăn thì Na PD đã đề nghị mọi người kể ra câu chuyện của mình để xem ai là người khổ nhất, bất hạnh nhất, người đó sẽ nhận được suất ăn đặc biệt duy nhất coi như là một sự bù đắp. Lần lượt mọi người đều lên tiếng, Ho Dong và Su Geun còn làm hơi lố để chọc cười, Mino thì thật thà đến tội nghiệp, Jaehyun cũng góp phần, Jiwon thì cũng tâm sự rất thật lòng, duy chỉ riêng Kyuhyun là không nói gì. Cậu ấy ngồi sát cửa sổ, gương mặt nhẹ bẫng nghiêng nghiêng đón lấy ánh mặt trời ấm áp. Dường như câu chuyện tranh đua giữa mọi người xem ai là người khốn khổ nhất đang nhộn nhạo bên cạnh lại đang ở một thế giới khác ấy. Thế giới của cậu ấy bây giờ chỉ có ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp đang phủ lấy khung cảnh chạy qua ngoài cửa sổ ô tô thôi. Thế giới ấy yên tĩnh, hoặc chỉ vang lên một giai điệu êm đềm nào đấy chứ không phải tiếng tranh cãi chí chóe của mấy anh em nhà kia đâu.
Khung cảnh ấy không chỉ đep về mặt hình ảnh vì bắt được sự lung linh của ánh nắng mặt trời, vì bắt được góc nghiêng đẹp mịn màng của gương mặt Kyuhyun đâu mà nó thực sự đẹp vì mình nghĩ nó đã bắt được một tâm trạng rất thư thái. Mà có lẽ nó gây ấn tượng với mình mạnh đến vậy cũng một phần vì mình đã đọc, đã biết một vài câu chuyện về những gì Kyuhyun đã trải qua. Thế nên ánh mắt của Kyuhyun, Jiwon, hay cả Lee Teuk, của Ryewook, Yesung, Hechul đôi khi có cái gì đó rất cảm động bộc phát ra. Su Geun và Ho Dong thì kiềm chế tốt hơn nhiều.
Mình không phải fan Kpop, xưa nay mình không nghe nhạc vì thích một ai đó, mà chỉ nghe vì thích bài hát đó cho dù nó thuộc bất kể thể loại nào đi nữa. Mà cũng không phải vì thích bài hát mà sẽ thích luôn người hát nó. Cũng thường xuyên có trường hợp thích thú với một người nhưng không bao giờ nghe nổi một bài nào người đó hát hoặc ngược lại. Cảm xúc luôn luôn có điểm xuất phát của nó, do nó mà nảy sinh thôi. Hơi khó hiểu nhỉ? Nhưng mình là thế đấy. hehe ^^
-----
Thực ra cảm xúc phấn khởi của cả ngày hôm nay đến từ một ông bác. Bác ý lạ hươ lạ hoắc với mình. Chả hiểu bác í ở đâu ra mà vào comment vào fb của mình. Lúc đầu mình cũng cứ lờ bác ý đi thôi, phải đến mấy ngày í, vì vốn dĩ mình cũng đã hạn chế xài fb từ lâu rồi. Cộng với người lạ là mình bỏ qua, fb giờ chỉ là công cụ thể mình keep in touch với hội bạn bè xa gần đã quen từ trước thôi.
Ấy thế mà rồi sáng sớm nay, sau một đêm mình suýt mất ngủ vì một em chuột đi lạc cứ sục sạo ầm ĩ làm mình phải dậy rõ sớm và cả một cơn đói nữa, đang ngồi nấu nướng để lấp cái bụng đói thì thấy điện thoại rung rung, mở ra thì thấy mấy dòng này trên fb: "Bác cám ơn cháu,mặc dù cháu không là bác sĩ nhưng bác có cảm giác cháu có hiểu biết và có trách nhiệm với cộng đồng". Chỉ vì hôm qua mình đã comment sorry bác ấy vì đã không giúp gì được thôi. Chỉ vì thế thôi đấy.
Thế đấy. Cảm xúc trào dâng chỉ vì thế đấy.
-----
Đoạn kết.
Viết tiếp sau mấy hôm...
Hình như những gì mình đang cố gắng đề cập đến trong cái đoạn ở trên là "nỗ lực" thì phải. Ờ. Chắc xài từ nỗ lực ở đây là hợp đấy.
Làm gì cũng được. Cứ làm đi đã. Đừng đứng yên. Cho dù có là vô ích hay vô nghĩa. Nhưng cứ thử làm xem sao đã nhỉ!
Tất cả những nhân vật ở phía trên mà mình đã đề cập đến ấy, mình đều cảm thấy là mình nhìn thấy họ có "hoạt động". Họ sống động với nỗ lực của họ. Có lẽ chỉ vì riêng bản thân họ thôi nhưng như thế cũng là đủ rồi.
Thế nên mới thành ra cảm động dạt dào chỉ vì sự thấu hiểu không ngờ đến từ một người xa lạ. Ôi xúc động ghê ta! Có người đã nhìn ra "nỗ lực" của mình. Chắc chắn không phải là lần đầu tiên. Nhưng chả hiểu sao toàn là người xa lạ và phần lớn đều già rồi..