Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Lại tủi thân rồi !

Một là hôm nay giở giời, đâm ra mình nhạy cảm và đâm ra mình dễ tủi thân thế.
Hai là sự thật là con người ta thực sự lạnh lùng như thế, bình thường vẫn như thế, chỉ có mình là dở hơi thôi. Chắc là mình vẫn thích một thế giới cười, dù hơi giả tạo, còn hơn một thế giới cẩn trọng và lạnh lùng.
Tại sao lại thế? Tại vì người ta hay bảo thế giới ngoài kia chỉ toàn gian dối, lừa lọc, không cẩn thận phát là bạn lãnh đủ ngay. Người ta cười đấy nhưng trong lòng không phải thế đâu. Thế nên người ta ra đường với thái độ hết sức cẩn trọng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Điên à mà tự dưng đi cười với người giao hàng. Điên à việc nó, nó phải làm thôi chứ sao  mà phải tử tế với nó, nói năng với nó vui vẻ. Mình thà không được cảm ơn còn hơn "được" nghe một câu cảm ơn không có tí tình cảm nào. Thà nghe câu cảm ơn với một giọng khinh bỉ có khi nghe còn thấy sướng hơn cái kiểu nói không cảm xúc, lạnh te lạnh tái. Chắc là tại vì đỉnh cao của khinh thường là im lặng mà. Thêm chứ "nhé" vào cuối câu với một cái chấm than thôi thì có phải là vui vẻ hơn bao nhiêu không, mất cái quái gì chứ.
Nói thật là mình còn sống đến giờ này, chưa căng não ra mà uất chết là nhờ cái bài tự kỉ ám thị ấy đấy. Mình cứ cười, cứ vui vẻ với mọi người, kể cả với những người mình không thích, đâm ra mình thấy thanh thản. Chả việc gì cứ phải khó dễ với người ta. Mình chịu nhịn một tí đã chết ai. Cứ cố mà yêu một tí xem nào. Ừ, công nhận là nhiều khi người ta phải giải tỏa stress bằng cách nói xấu người khác, bằng cách chửi cho một trận. Nhưng mà nói xấu một cách xây dựng ý, nói xấu trước mặt người ta ý. Và chửi thầm đằng sau lưng ý, chửi thậm tệ vào, càng thậm tệ càng tốt. Quan trọng là không để bụng là được. Thế thôi.
Trong một ngày gặp cả những kẻ lạnh lùng và những kẻ giảo hoạt làm mình thấy hơi oải một tí.
Hội lạnh lùng thì thường là va một cái rồi thôi còn hội giảo hoạt thì lại cứ đập chan chát vào mặt thường xuyên ý. Phát mệt ra. Mình nản nhất là những kẻ giảo hoạt vì họ rất biết cách ra vẻ. Ra vẻ ta đây hiểu biết, nhưng ghét nhất là họ thích ra vẻ là ta đây quan tâm. Ôi nản. Lúc hỏi thì mắt tròn mắt dẹp, ra vẻ hào hứng lắm. Xong thì hỏi chỉ để đấy. Việc cần làm thì chả quan tâm. Việc chả phải của mình thì lại cứ thích xông vào. Ra vẻ mà. Ôi phát điên. Mình ghét nhất trên đời là cứ bị hỏi lại đúng cái câu vừa nói xong, mà đã thế lại còn hỏi với cái giọng của kẻ đã nghe rất chăm chú trong khi rõ ràng là đầu óc để trên mây và ra vẻ là ta đây đang bận lắm. Ghét thêm phát nữa là mình vừa đoán là thế nào cũng hỏi lại với cái giọng ý xong thì y như rằng... mình đoán đúng. Ức!
Thôi xả tí. Hết ngày rồi.
Tối nay trời chuyển gió mùa, mưa và mát !
P.S. Thấy thật tội lỗi vì mãi mà chả chịu dịch gì cả nhưng vẫn phải viết một tí để xả, không thì bực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét