Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Blue

Một ít màu xanh cho một ngày xanh.
A little blue for a blue day.
Câu này phải viết bằng tiếng anh mới ra đúng nghĩa mình định nói... Hôm nay mình cảm thấy cứ buồn buồn.
Trưa nay papa nhắn tin cho mình, ông bảo mình ông mất việc rồi. Mình thấy cứ hụt hẫng thế nào ấy, tội nghiệp ông. Và thế là được thể cái cảm giác ấm ức vì công việc lúc sáng nó càng len lỏi sâu vào đầu óc, càng làm mình buồn và mệt nhiều hơn.
Mấy hôm nay vừa hì hụi đọc xong tuyển tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải, trong lòng cảm thấy có nhiều chút lắm: chút khoan khoái, thỏa thuê, lại cả chút hoang mang, hụt hẫng nữa.
Mình biết chứ, mình quá biết là đời không như là mơ. Mình biết những con người thẳng thắn, biết người biết ta, tài năng chân chất, khôn ngoan chứ không khôn lỏi, sống nhiệt thành ngoài đời ít, phải may mắn lắm mới gặp được. Mình biết những kẻ ngược lại thì nhiều. Thế mà sao lúc phải đối mặt với họ mình vẫn bị khớp, vẫn k kiềm chế được để mà rồi lại tự ấm ức trong lòng. Những cái cảm giác như thế này làm mình hoang mang, hỗn loạn lắm. Mình chả muốn phải cư xử kiểu ấy, chả muốn phải cùn thế, tử tế với mìn thì mình chả nề hà gì, đằng này nửa nạc nửa mỡ, mệt người. Lại còn dính dáng quan hệ này nọ. Mình uất lắm. Chả đáng phải ức mà cứ phải vơ cái ức vào người nên mới uất, mới buồn.
Blue day. Blue là màu xanh mà cũng là buồn. Chả hiểu sao trong tiếng anh lại thế nhỉ? Mình thì thích màu xanh, yên bình mà vẫn đủ lấp lánh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét