Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2016

Nghỉ hè năm thứ 6

Hôm nay tính là hết tuần nghỉ hè lần thứ 6 của mình từ khi đi làm.
Cái tủ lạnh khổng lồ này có một ưu điểm rất dễ thương và đáng quý nhất là mỗi năm có một tuần được nghỉ không tính vào phép là cái tuần nghỉ hè này đây. Thường thì rơi vào tháng 7, năm ngoái hay năm kia gì đó mình không nhớ lắm thì được chọn thoải mái một tuần trong vòng tháng 6 và tháng 7 để nghỉ. Thật lòng thì đến giờ này mình vẫn chưa hiểu lắm tại sao ở đây lại có cái chế độ đáng yêu đến vậy mặc dù nghe đồn là cho nghỉ như vậy để tiết kiệm điện (???)

Trong suốt 6 cái mùa hè được quyền nghỉ một tuần đó thì chắc mình mới nghỉ thực sự được khoảng 2, 3 mùa gì đó thôi. Nghỉ thực sự có nghĩa là không đi trực, không đi làm một tí nào í còn thì có năm phải đi làm do công việc của nhóm nó thế, có năm thì được huy động vì trẻ và nhàn rỗi, có năm thì nhận đi trực.
Năm nay thì thật ra trước khi nghỉ cũng không định nghỉ thoải mái đâu vì còn có một cái báo cáo đang treo trên đầu, định bụng không đến cơ quan ngồi tụng kinh mà ở nhà sẽ chăm chỉ gõ cho xong đi để sang tuần đi làm cho thảnh thơi. Ấy thế mà vỡ kế hoạch... Thứ 6 tuần trước thì không tính vì mới bắt đầu nghỉ thì phải nghỉ đã, không nghĩ ngợi gì cả, xem phim nốt cho hết bộ đã tải về. Thứ 7, chủ nhật cho đến hết thứ hai trước thì thề là đến thở còn chả nổi đừng nói nhấc chân nhấc tay lên làm gì, nóng dã man luôn, nằm dưới mái tôn, trần xốp lại càng không khác gì nằm trong lò nướng, đến cái chiếu nó còn không nguội nổi đừng nói bật máy tính lên xong để cái quạt tản nhiệt nó phả ra nữa chắc cái máy nó đi luôn mất. Mất thêm mấy ngày mình nằm im, thẳng đơ gọn trong luồng gió quạt, trong đầu có một một ý nghĩ là xoay người như thế nào để cho nó ráo mồ hôi mà thôi, uống bao nhiêu nước mà môi vẫn khô cong, tivi cũng chẳng buồn bật cho đỡ tỏa nhiệt, đừng nói đến laptop, và trong đầu chỉ nơm nớp cái quạt nó bị đơ vì quá tải thì chắc mình cũng tèo theo nó luôn được. Giờ nghĩ vẫn hãi, cả tuần nghỉ hè nằm giả chết ở nhà mà như mấy hôm đấy chắc mình giảm cân không phanh vì ngót nước mất. May mà tối thứ hai thì mưa xuống, đủ để cảm thấy được sống rồi và mấy hôm sau thời tiết trộm vía là vẫn êm đềm trôi như vậy. Nhưng trong đầu mình thì nói thật là không êm đềm được như thế. Lo ngay ngáy với cái báo cáo mà mãi chả động tay vào được. Trong khi đó thì liên tục thứ 7, chủ nhật rồi đến thứ 2, thứ 3 ngày nào sếp cũng nhắn tin trao đổi công việc, hôm ít hôm nhiều, nhưng cảm giác như chuông báo thức ý. Mình hiểu là sếp lo công việc vì tuần sau sếp đi công tác nên thời gian không còn nhiều nhưng nói thật là mình chả còn lòng dạ nào để làm cả, nản quá ý mà, thật sự mình cần một ít thời gian để thư thư ra đã. Vây là mình để thời gian trôi vèo cái cho đến tận hôm nay, cứ đưa ra cái mốc nào để bật laptop lên là phi qua phá vèo cái mốc đó luôn. Thực sự thì mình ngủ cũng còn chưa đã mà, haizzz... Đầu tuần thì vì xem phim với sau là nóng quá mà ngủ chập chờn, không ngày nào được đã giấc cả. Đến mấy ngày sau thì cố gắng điều độ giấc trưa giấc tối nhưng nói thật là cứ mấy tiếng mắt lại sập xuống, như thế chứng tỏ khoản ngủ nghê vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, hic.
Thôi, chốt là nốt hôm nay, mai kiểu gì cũng phải bắt tay vào việc nhé. Quyết tâm vậy nha!!!
----------------------------
Tuần vừa rồi cũng có một vài tin tức khiến mình ngẫm ngợi một chút...
...
Đầu tiên là tin của một đứa mà mình thì coi nó là bạn nhưng từ ngày nó có người yêu rồi thì nhất là từ ngày nó cưới vợ thì mình đương dần dần cố mà quên mình từng có một thằng bạn là nó đi cho lành. À à, đừng ai nghĩ là có gì "hot" ở đây nha. Chỉ đơn giản là mình dị ứng với con bé người yêu rồi giờ là vợ thằng bạn mình. Vậy nên thôi thì nó đã chọn rồi thì cũng để cho nó đi theo con đường nó đã chọn vui vẻ hạnh phúc mà thôi, tớ thà mất một đứa bạn còn hơn. Mà thực ra, ngẫm kĩ thì khéo mình lại là đứa sai ý chứ, vì vợ nó giỏi giang thế cơ mà, lại còn yêu bạn mình thì đúng là không gì mừng hơn phải không nhỉ? Hôm trước thấy bọn bạn trên facebook vào chúc mừng nườm nượp mình mới biết vợ nó khoe được cái học bổng đi Đức, và tuần rồi thì biết thêm tin chính xác là thằng bạn mình sẽ đi cùng với vợ nó. Thấy một đứa bạn bảo nó nói là sẽ sang cùng vợ nó, tuy không được đi học, đi làm gì cả nhưng cũng là xuất ngoại sống bên đó 2 năm, khéo còn đẻ con bên ý nữa ý chứ mà không thì thằng bạn mình có sở thích chụp ảnh thì tha hồ rồi.
Tóm lại qua câu chuyện với vợ chồng thằng bạn mình thì mình nhận ra một điều là tình cảm (không chỉ nói riêng mỗi tình cảm nam nữ nha, bất kể thể loại tình cảm, quan hệ nào cũng thế) gây dựng được đều phải có sự vun đắp từ nhiều phía - mình có muốn giữ tình bạn với bạn mình mà vợ nó với nó đều không đếm xỉa gì thì cũng chịu. Và một điều nữa ấy là không đi cùng với nhau đến cuối con đường trong tình thương mến thương thì thôi im luôn cho đỡ mệt - như mình ý, vứt xừ thằng bạn quý đi và rồi mình thì còn giữ được kỉ niệm một thời cả lũ chơi với nhau vui vẻ còn nó thì giữ được yên ấm với vợ nó, như thế tốt cho cả nhiều bên.
...
Tin thứ hai là tin về Trung Quốc thua kiện và những xì xào ồn ào quanh đó, từ show biz nói riêng đến văn hóa nói chung. Nhưng mà mình nói thật là mình vẫn nung nấu ước mơ đặt chân đến Lệ Giang, Trung Quốc, ước mơ đó đến giờ vẫn chả suy chuyển gì hết ráo. Mình biết đến Lệ Giang từ chương trình du lịch qua các thành phố trên ti vi và ước ngay là có ngày sẽ được đặt chân đến đấy. Mình đã ở Hội An rồi, lang thang mãi ở đấy thì có lúc mình nghĩ Lệ Giang là thành cổ, chắc ngoài âm thanh là tiếng nói chuyện bằng tiếng Trung ra thì chắc không khí hay cảnh sắc hay lối sống con người cũng sẽ na ná với không khí ở Hội An. Chẳng biết nghĩ thế có đúng không nhưng vẫn cứ mơ tiếp một ngày đi đến đấy. Với mình đấy là giấc mơ về một vùng đất, về cảnh vật, một nơi chứa ước mơ của mình. Vậy thôi.
Mà trở lại câu chuyện về những xì xào, à thì nhiều người lên tiếng lắm, rằng thì mà là, chính trị không thể tách rời khỏi văn hóa, rằng thì mà là về yêu nước, về con người... Mình không muốn nhắc lại vì mình có quan điểm của mình và mình không muốn tranh luận với họ về vấn đề này, chả giải quyết được gì. Mình đã từng nói về bão gió mà truyền thông ngày nay có thể gây ra và tác hại của nó, quan điểm của mình về điều này đến giờ vẫn không đổi vì thế mình sẽ không góp gió vào đấy làm gì. Mình chỉ tiếc khi nhận ra có quá nhiều kẻ thông minh và giỏi trong xã hội. Mình chưa đi quá nhiều, mới có loanh quanh ở mấy điểm được nằm trong vùng đánh giá là safe trong một đánh giá về độ an toàn cho du khách mới đọc được chiều nay (à trừ Malaysia, mà thật ra theo đánh giá của mình thì Penang và Malaysia cũng tương đối ổn đấy), nào thì Singapore, D.C. ở Mỹ, mấy nơi ở Đức, Séc, rồi tạt vèo cái qua Viên, Hà Lan. Đầy người đi nhiều hơn mình ý chứ, mình biết mình chưa là gì đâu nhưng quả thật với những trải nghiệm mà mình đã có thì nói thật là mình tự tin để mà điềm nhiên bỏ qua một số thông tin ì èo ngoài kia. Mình đã quá ngấm một chân lý rất đơn giản đó là: thế giới này thật sự rất phẳng, đa dạng và tương đối cân bằng. Con đường bạn chọn khi đứng trước một ngã rẽ sẽ cho bạn những trải nghiệm rất khác nhau, nhưng thật sự có những cái gọi là quy luật của muôn đời, luôn luôn tồn tại ở mọi nơi, mọi nền văn hóa, văn mình, có thể có đôi chút khác biệt nhỏ về "kiểu hình" nhưng "kiểu gen" quyết định nó vẫn luôn tồn tại đấy. Và có thể nói là mình đã chọn đúng toàn những con đường để mà nhìn, mà chạm, đôi khi va phải và đủ để nhận ra điều nhận định ở câu trước là phải. Chỉ vậy thôi.
Và chốt lại là mình vẫn sẽ rình cơ hội để đi Lệ Giang ha.
...
Hôm qua trong lúc tìm kiếm cái gì đó thì tình cơ khai quật ra một nhân vật tương đối thú vị. Một ông anh nghe phong thanh danh tiếng đã lâu trong những lần lướt facebook vì friends của mình có người like hay share post của anh đó. Nhưng hồi đó, lướt vèo cái qua và định vị được đồng chí này ở đối tượng thú vị, hợp khẩu vị rồi nên chả buồn săm soi kĩ vào nữa, chỉ là đôi khi gặp post thú vị thì đọc cho vui cửa vui nhà mà thôi. Hôm qua thì nổi hứng tò mò, do vô tình google ra được cái loạt bài tự truyện, hình như là 9 parts rất dở dang của ông anh nớ. Ôi chao, tưng tửng ghê ta, một phần giống mình nhưng mà quả thực vĩ nhân này siêu lắm, sáng tạo ra cả mẫu gấp origami cơ mà, còn chuyện cụ ý làm việc ở A9 Bạch Mai thì thôi, cháu khỏi đỡ luôn cho lành. Còn mấy cái thú vui tao nhã khác của cụ như trà đạo rồi ấm, gốm Việt, rồi văn, sách, rồi vi vu các chốn, rồi tranh luận, rồi tư tưởng thì nói thật là sức mình không với nổi nên mình chả quan tâm. Mình thuộc dạng, cái gì khó quá thì bỏ qua, cái nào mình chưa làm chưa thử, không hiểu nổi thì mình cũng chả thán phục làm gì vì quả là có hiểu đâu để mà thán phục. Nên nói về ông anh này thì mình, trong cái tầm hạn hẹp của mình thì mình rất khâm phục bác này ở cái cách bác ý chia sẻ với xã hội, qua các post facebook, hay việc bác đồng ý để cho bạn sinh viên ngành nhiếp ảnh đó làm bài thi tốt nghiệp trong phòng cấp cứu ở Bạch Mai... Qua một vài việc mà mình biết thì mình thấy ông anh này rất okie.
Túm lại là những chia sẻ trên facebook của bạn, hay đời đầu của văn hóa mạng xã hội là blog yahoo, hay một số cộng đồng khác như blogger, instagram, ... chẳng hạn, đó là những tâm tư, suy nghĩ rất riêng, rất cá nhân của mỗi người. Đăng gì viết gì đúng là quyền của bạn, chả ai có quyền can thiệp thật. Xong cái việc quyết định ấn nút Đăng và để ở chế độ chia sẻ private hay public thì mặc dù là quyết định cá nhân nhưng lại cần phải được ý thức về sức ảnh hưởng của nó trước khi click, done - sự đã rồi. Cá nhân mình rất trân trọng những người chia sẻ một cách có tâm, có suy nghĩ, có cân nhắc trước khi click trên mạng xã hội. Đó là những đóng góp, đôi khi nhỏ bé, đôi khi vô danh nhưng nó làm cho đời đẹp hơn, đáng sống hơn rất nhiều. Rất cảm ơn những con người như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét