Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

2/6 người đi khắp thế gian

Vừa mới đọc vội vàng xong 2 chương đầu của Sáu người đi khắp thế gian. Thực ra thấy rất rất có lỗi với quyển này vì đã mượn nó và cầm trong tay có đến gần 1 năm rồi cũng nên mà hôm nọ bị đòi thì mới lôi ra đọc hị hị...
Chương đầu là về Joe. Anh chàng người Mỹ mắc kẹt với vấn đề đi quân dịch và chiến tranh Việt Nam. Mình đã muốn đến và đã từng đến được Washington D.C. để nhìn thấy Vietnam Wall rồi. Mình cũng đã từng có lần nói chuyện qua một chút với một bác người Mỹ về chủ đề chiến tranh nữa. Nên khi ở Vietnam Wall và Korean Wall mình nghĩ rằng chiến tranh Việt Nam thực sự là một vấn đề không nhỏ trong lòng nước Mỹ, không chỉ là về vấn đề chính trị hay cựu chiến binh vẫn dai dẳng cho đến hôm nay mà chiến tranh Việt Nam và chuyện đi quân dịch còn khiến mỗi thanh niên Mỹ vào cái thời đấy phải đối mặt với một câu hỏi của bước ngoặt trưởng thành thật không hề đơn giản. Đó không chỉ là vấn đề lựa chọn con đường làm người sau này của mỗi cá nhân mà vì quyết định của mỗi cá nhân dường như có thể lật tung cả nước Mỹ lên vậy.
Mình không có vấn đề tương đồng với Joe cho lắm nhưng qua những gì mình đã đọc, đã biết thì mình thấy cách giải quyết vấn đề của Joe (cho đến cuối chương 1 nhé, mới đọc được có vậy thôi mà) là rất ok. Có một điều mình thấy khá là phổ biến đấy là nhiều người có thể cùng chọn 1 con đường, ví dụ ở đây là trốn quân dịch bằng cách vượt biên sang Canada, nhưng lý do và lý tưởng của mỗi người lại khác nhau. Joe cũng đến New York, cũng gặp những người tư vấn đó... v.v... nhưng suy nghĩ của anh rất khác. Vì thế anh ấy đã chọn lựa như vậy. Mình thấy anh ấy đặc biệt chính vì cách suy nghĩ đó.
Mình cảm thấy có nhiều nét tương đồng với Britta hơn về hoàn cảnh để nảy sinh suy nghĩ và lựa chọn. Đấy là những mộng tưởng thuở thơ bé được/bị ảnh hưởng từ người thân xung quanh, rồi cả cảm nhận rất rõ về sự u ám của "đường hầm" để dẫn đến những suy nghĩ và chọn lựa rất riêng và dứt khoát. Rất kiên định nhưng không nhân nhượng dễ dàng.
Trên con đường mình đã từng đi qua, mình đã từng gặp được những người như ông chủ đại lý du lịch ở thành phố quê hương Britta, hay như Ingrid, cô gái đã trao cho Britta cơ hội để ở lại thành phố mặt trời xứ Tây Ban Nha. Mình hiểu được cảm giác của Britta những lúc đấy.
Đi, cứ đi, tắc chỗ này thì ta lại ngoặt sang đường khác để đi tiếp. Có những lúc rất rất rất tuyệt vọng nhưng hy vọng thấy được ánh sáng cuối đường hầm sẽ không tắt là được.
Có lẽ vì thế mình hơi khác người ở chỗ là ít kêu than cho vui mồm. Gặp bạn bè thân sơ hay lâu ngày mới gặp mặt thì đều chả có chuyện gì để nói vì thật ra mình thấy vấn đề của mình thì chả ai giải quyết được, mà mình thì lại không có ý định xin ý kiến hay tìm sự ủng hộ của người khác. Mình mà không tin nổi là mình chọn đúng thì mình đã không làm như thế rồi. Mà một khi mình đã chọn thì mình mặc kệ hết ý kiến của người khác, nhất là với những vấn đề chỉ của riêng mình. Mình phải thừa nhận mình là người rất cứng và rất lạnh. Đã ngoảnh đầu là đi thẳng.
Vậy đó.
Chắc vậy mà mình rất rất ít bạn. Hehe. Chắc chí hướng của mình ít người thông cảm nổi và không cả đủ sự quan tâm để mà tìm hiểu ý chứ.
Thực ra mình không cảm thấy thiếu người đồng hành mà mình chỉ không thích cái cảm giác là mình vô dụng thôi ý.
Có lẽ vì câu hỏi mà mình muốn tìm lời giải đáp nhất chính là: Mình được sinh ra để làm gì? Mình tồn tại để làm gì?
Dĩ nhiên mình không chấp nhận cái ý tưởng con cái sinh ra để hầu hạ báo hiếu cha mẹ hay để hoàn thành giấc mộng của thế hệ trước. Cái ý tưởng đấy quá là trái với quy luật tự nhiên. Mà thậm chí còn chả có tính nhân văn tí nào cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét