Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Thứ 4, 24.10.18

Để có được một người tốt bụng, chính trực, thẳng thắn, lễ phép như Lee Seung Gi là nhờ có sự tin tưởng của cha mẹ cậu ấy - trích từ Let's eat dinner together ep.58f. Ho Dong đã hỏi cậu ấy là cậu ấy đã được nuôi nấng như thế nào và làm thế nào để trở thành một người cha tốt. Và Seung Gi đã trả lời Ho Dong như vậy đó.
Bản thân mình hiểu điều này. Vì mình cũng đã từng cảm thấy là mình được tin tưởng (ít ra là cũng tự mình ảo tưởng và cho là thế đi). Mình đã từng rất tự tin vì thế. Không những thế mình cũng từng trải qua cái cảm giác vỡ mộng, sốc vì nhận ra à hóa ra chả ai thèm tin mình cả... Đấy, chính vì thế, vì biết cả hai cái cảm giác đó rồi nên mình tin Lee Seung Gi nói thế là chí phải.
Thế nên giờ đang phải đi tìm lại một điều rất thú vị nữa trong tập 58 này. Đó là "Những quy định mà cặp đôi mới cưới cần tuân theo" - bà mẹ tặng cặp vợ chồng mới cưới:
1. Chỉ được nói những điều tích cực về nhau.
2. Khi đối phương về đến nhà thì phải mở lời một cách nhẹ nhàng.
3. Phải nhớ sinh nhật, ngày kỉ niệm, sinh nhật các thành viên trong gia đình.
4. Không điều tra lẫn nhau cũng như không tò mò túi của nhau
5. Không so sánh đối phương với người khác. Nó sẽ làm tổn thương lòng tự tôn.
... trong bản đấy có 8 điều cơ. Mà 5 điều này cũng chưa đủ hết đâu nhưng số 4 và số 5 là quan trọng nhất đấy nhỉ.
Điều này khó thực hiện lắm nếu như tự bản thân không cảm thấy cần thiết. Thế nên có chép ra đóng khung đẹp đẽ dán lén tường mà không thấy ý nghĩa của nó thì cũng chẳng để làm gì đâu. Mình thì thấy ý nghĩa lắm khi xem tập này ngày hôm nay nên mới chép lại ở đây.
À kể thêm chuyện này của ngày hôm nữa. Chiều nay đi làm về, đi được nửa đường thì mưa. Lúc đầu mưa bụi xong lại mưa to dần rồi thành ra về gần đến nhà thì ướt nhẹp. Thường thì cái kiểu đi được nửa đường mới mưa mà còn đang trên đường về thì mình toàn kệ, cứ thế mà đi chứ không dừng lại mặc áo mưa mặc dù lúc nào trong cốp xe cũng có ít nhất 1 cái áo mưa. Hôm nay cũng thế. Thành ra đi đường mình nổi nhất luôn, xung quanh ai ai cũng mặc áo mưa cả. Hôm nay chả biết mình trông thảm đến mức nào mà lúc dừng đèn đỏ bỗng có một đồng chí vừa dừng xe ngay bên cạnh thì móc cái áo mưa giấy ở cốp trước ra rồi quay sang chìa cho mình rồi bảo: Mặc tạm cái áo mưa này đi. Hic mình đơ luôn, lắp bắp trả lời: Không cần đâu ạ, nhà em ngay đây rồi. Anh/bạn/đồng chí kia nghe vậy lại lúi húi cuộn cuộn cái áo mưa nhét lại vào cốp rồi chờ đèn đỏ tiếp. Còn mấy chục giây nữa mà đầu óc mình loạn xạ. Vừa cảm thấy biết ơn vì được quan tâm mà cũng vừa lo vì chưa bật được ra câu cảm ơn nào sau câu từ chối quá gọn gàng kia. Ngại quá. Đúng là mình không cần thật nhưng trả lời gọn gàng thế là xong thì lại lo một tấm lòng tốt bị phũ sẽ cảm thấy bị tổn thương. Mình lo mỗi vậy. Hy vọng là không thế. Hy vọng người tốt vậy vẫn sẽ còn nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét