Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

hậu 3 tuần ở Mỹ

3 tuần chẳng quá dài mà cũng chẳng phải là ngắn.
3 tuần, cũng có duyên với cái số này. Lần nào đi công du hoành tráng cũng là 3 tuần. Chẳng phải 1 tuần, 2 tuần, hay 1 tháng mà lần nào cũng 3 tuần. Đi học quân sự là lần đầu tiên, và giờ là lần thứ 2. 3 tuần. Thế đấy, vừa đủ 3 tuần.
3 tuần ở Mỹ thì thấy thế nào? Bà con ai cũng thích hỏi câu ý. Hỏi một cách ngoại giao thôi. Trong bụng chắc ai cũng nghĩ kiểu gì chả thích, cứ hỏi cho có tính quan tâm thôi. Ừ thì thích. Nhưng mà một đứa cầu toàn như mình thì phát ngôn bao giờ chả muốn nhồi nhét càng nhiều càng tốt và bao giờ cũng có tính chất thông tin. Chứ cứ phải nói theo kiểu đãi bôi thì mình thích ngậm miệng hơn là phát ngôn.
Thế mà rồi vẫn cứ phải đãi bôi với thiên hạ. Chán nhất quả đất là ở chỗ đấy.
Bỏ qua mấy cái thứ chán chết ý đi thì cũng có nhiều thứ gọi là học hỏi, rút kinh nghiệm cho bản thân, sau này còn đi nhiều, mà muốn tự đi thì càng cần kinh nghiệm, hi he. 
Túm lại là đi thì vui. Vui vì biết thế nào là chân trời mới. Nhưng mà mình thấy bình thường thì nhiều hơn. Vì bản thân đã ngắm chán trên tv, trên sách báo, trên mạng. Nói chung là cũng không có gì khác quá ngoài những thứ mình đã biết. Cái khổ của cái đứa đọc nhiều biết nhiều là thế. Tất nhiên mọi thứ không hẳn như trên sách báo. Vì có những cái là cảm nhận, mà k trong hoàn cảnh ấy thì không cảm được. Có những cái sách báo không đề cập tới, chỉ bản thân mình đi và thấy theo cách của mình. Lần này đi cũng là cưỡi ngựa xem hoa. Những chỗ mình muốn đi, muốn đứng lại thật lâu, muốn cảm thì hầu như không đến được. Những chỗ đi được thì nói thật là chả khác với ở nhà là mấy, chỉ có cái là ở nhà mình còn chả (thích) vào những chỗ ý, nhà hàng, branch store..., kiểu kiểu ý là mình k thích lê la. Nhưng dù sao cũng được nếm trải cái không khí, cái thời tiết, cái khí hậu bên ấy, nắng gió mưa rét đủ cả. Mấy cái vật vã bẩn thỉu ý thì chả thấy ai ở nhà nhắc đến.... Cần gì đâu, Mỹ mà, Mỹ là đẹp, Mỹ là hoành tráng. Đến người đi cùng mình còn luôn miệng ca ngợi thế thì còn nói gì...
Nhưng mà... với mình, mình thích một nước Mỹ ở cái góc công viên với bức tường đá đen trải dài, góc vỉa hè đầy hoa rung rinh trước gió, góc metro station với tiếng nhạc đầy cảm xúc. Những cái ấy phải đi chậm, phải ngồi xuống lặng im mà thưởng thức. Chứ cứ đi ào ào như mình thì... xem ti vi cũng y thế.
Từ khi chưa đặt chân lên nước Mỹ mình đã nghĩ nếu được chọn những điều mình muốn làm thì... Mình muốn đến bức tường Việt Nam.. Mình muốn đến bảo tàng lịch sử tự nhiên.. Mình muốn đứng nghe các nhạc công chơi nhạc ở bến tàu điện ngầm và tặng họ vài xu.. Mình muốn ra biển..
Bức tường Việt Nam là nơi có tên những liệt sĩ Mỹ đã hy sinh trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Mình đã đọc, đã xem trên tv không ít về nó. Và lần nào mình cũng muốn đặt chân đến tận nơi. Nơi ấy cũng tương tự như Đài tưởng niệm liệt sĩ ở Hà Nội nhà mình. Có gì thì gì người chết vẫn là người chết. Gia đình người ta vẫn đau khổ như nhau cho dù họ có đứng ở bên nào chiến tuyến. Đấy là hậu quả của chiến tranh. Ở đâu cũng vậy. Hôm mình đến nơi ấy là hôm trời mưa phùn lâm thâm, đi bộ cả một quãng dài qua cái hồ nước rộng bình yên đến con đường mòn dẫn vào chỗ bức tường Việt Nam. Hôm đấy cũng có nhiều người Mỹ đến đó, những cựu chiến binh, những thân nhân liệt sĩ, những đứa trẻ con đi cùng ông chúng, những đoàn thăm quan của trường học.. Họ lần lượt đi dọc theo bức tường ấy. Đoàn đi nhanh, lướt lướt qua như đi tản bộ. Đoàn lại vừa đi vừa lần từng cái tên. Những gia đình thân nhân thì dò tìm tên của cha của ông họ, người con gái thì ngồi khóc và đặt một bông hoa dưới chân bức tường ở chỗ có tên người thân, những đứa cháu còn dùng giấy bút để tô lại những chữ khắc tên cha ông họ trên bức tường đá đen. Ở đấy còn có cả những quyển danh sách để giúp thân nhân gia đình liệt sĩ tra cứu vị trí tên người thân được khắc trên tường đá. Có cả những người tình nguyện viên đứng ở quanh đấy, sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của những người đến thăm. Mình đoán những người tình nguyện này chắc cũng là cựu chiến binh. Có một bác đứng nói chuyện khá lâu với hai vợ chồng một người khách du lịch. Mình cũng đứng đấy hóng hớt một lúc nhưng mình không nghe được mấy, chỉ hiểu là họ hỏi về bức tường này, những điều chung chung thôi. Nhưng cảm xúc cái lúc đứng đấy thật là.. giờ không thể nhớ rõ nữa và cũng k biết dùng từ như thế nào chỉ biết cảm giác đấy rất đặc biệt. Cho cả đến lúc nhìn thấy lá cờ Mỹ cùng với lá cờ rủ màu đen ở cái cột cờ gần đấy nữa.

Hôm thứ 6 cuối cùng ở đất Mỹ thật là đặc biệt với mấy cái metro station. Đi đến ga nào cũng gặp tiếng nhạc thật hay. Ở bến Medical centre thì gặp 2 bác chơi kèn, bến Bethesda thì gặp một anh chơi trống, ở bến Farragut Noth thì gặp một anh chơi violon. Hoành tráng quá. hjhj. Vì hôm đấy đặc biệt là nhạc ở chỗ nào, nhạc cụ nào cũng rất hay, hay hơn hẳn những hôm khác. Cộng với cả cái nắng chiều muộn vàng rực rỡ trên thảm cỏ xanh ở NIH, cái gió thổi tung tóc mây bồng... Cái cảm giác của buổi chiều hôm ấy thật tuyệt.

Chào tạm biệt đất Mỹ, chào nắng chào gió nơi đây, chào những buồi chiều đi bộ dọc con đường leo dốc, mắt mở to nhìn phố phường, người xe đi lại, những con dốc dài, trải tầm mắt từ trên đồi xuống màu xanh mướt của cây cối chen với một vài tòa nhà cao tầng ở xa xa... Đại lộ Wisconsin... cái đại lộ lắm duyên nợ, ở từ 7400 đến 2101.. đi từ đầu này đến đầu kia Wisconsin ave... Tạm biệt cả Baltimore, bệnh viện nhi John Hospkin nơi mà mình chỉ đi lướt qua, nơi một lần muốn ghé thăm vì đã đến đấy bằng vtv2 nhiều lắm rồi... có cả aquarium thật đẹp và thú vị, muốn đến lại lần nữa, bến cảng với sông nước, cái cảm giác nhỏ bé khi nhìn thấy mấy em cá heo... nhưng có lẽ chưa phải là biển, vẫn chưa đúng ước mơ rồi. hj.
Trở về VN, trở về nhà. Đã nhắn thế này với một người bạn qua fb: "Chào bạn nhé, mai tớ về trước đây. Chúc bạn cũng mau được về nhà như tớ". Đấy là lời nói có phần, gọi là sao nhỉ, một chút gì đó chỉ là nói cho có chuyện thôi, với một người bạn cũng đang phải ở xa nhà. Nhưng thật ra trong lòng mình cũng có phần đúng cảm xúc thế. Trở về nhà.. Mình biết trở về thì cũng có những thứ vẫn y nguyên như vậy, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng có những thứ đã khác. Nhất là sau 3 tuần mà ngày nào cũng có những thứ mới đập vào cuộc đời mình. Những thứ xuất hiện để xáo trộn mọi thứ. Suy nghĩ. Cảm xúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét